Quyển 2 - Chương 97: Công Chúa xúi quẩy
Thanh Thanh Du Nhiên
20/09/2016
Trinh Nguyên Công Chúa mỉm cười khiêu khích với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế
gia, nghe nói lực cánh tay của ngươi hơn người, không biết có dám đấu
một trận với Trinh Nguyên không?”
Bách Lý Thanh chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái rồi cười cười với Tây Lương Mạt: “Làm sao? Ghen rồi à?”
Tây Lương Mạt vươn một ngón tay phe phẩy trước mặt hắn, vẻ mặt khiêm tốn hỏi: “Gia, đây là mấy?”
Bách Lý Thanh không hiểu được hành động của nàng, nhướng mày nói: “Đây là một, làm sao, lẽ nào đây là hai?”
Tây Lương Mạt lắc đầu: “Nếu gia không ngốc thì sao lại hỏi vấn đề vừa rồi, ngài quên thân phận của ngài rồi sao?”
Ghen vì một thái giám chẳng phải nực cười hay sao?
Bách Lý Thanh nghe vậy bật cười một tiếng, nhéo cái eo nhỏ của nàng: “Nha đầu nhà ngươi càng ngày càng to gan.”
Đối với cử chỉ hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của nàng, coi nàng như trong suốt này, Trinh Nguyên buồn bực trong lòng, thế nhưng trước giờ nàng không phải người thích tranh cãi, nên chỉ lẳng lặng đứng trước mặt bọn họ, chờ bọn họ nói xong.
Nàng nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế Vương Phi, không biết ngài có hứng đi săn không?”
Phát hiện đối phương chuyển mục tiêu tới mình, Tây Lương Mạt nhìn nàng ta rất hứng thú, thấy Trinh Nguyên thản nhiên nhếch khóe môi với mình nói lại lần nữa: “Đương nhiên, Thiên Tuế Vương Phi cũng là Phi Vũ Đốc Vệ, hẳn là tài bắn cung rất giỏi, cùng thử sức được không?”
Tây Lương Mạt luôn luôn bội phục tinh thần xả thân tiêu khiển cho người khác của những kẻ lành sẹo quên đau thế này, vì thế ngữ điệu có phần cười cợt nói: “Công Chúa điện hạ quá khen, Tây Lương Mạt không có bản lĩnh như ngài.”
Vị công chúa điện hạ này đúng là có chút bản lĩnh, tố chất tâm lý không tệ, khi đó Tây Lương Sương bị nàng giẫm gãy ngón tay đã sợ đến mức ba năm không dám xuất hiện trước mặt nàng, vị này bị nàng hành hạ chết khiếp mà vẫn như không có việc gì.
Trinh Nguyên Công Chúa quấy rầy Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh hoàn toàn coi như nàng ta không tồn tại, thế nhưng nếu nàng ta tìm tới tiểu hồ ly của hắn thì sẽ khiến Bách Lý Thanh cảm thấy hứng thú của mình bị quấy rầy, hoặc nên nói ngay từ đầu đã cực kỳ mất hứng. Không biết Trinh Nguyên nghe tin tức hắn muốn dẫn tiểu hồ ly đi săn thú từ đâu, trực tiếp bảo sứ thần nói ra yêu cầu muốn đi theo giải sầu, còn muốn kéo Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đi cùng.
Cố tình Ninh Vương Tư Thừa Vũ kia là đồ ngốc, tuy không làm chuyện gì ngu xuẩn nhưng đã bị Trinh Nguyên mê hoặc lạc lối, không nhìn sắc mặt của hắn mà cũng đứng ra khuyên bảo hắn dẫn Trinh Nguyên theo giải sầu.
Sau đó các đại thần khác cũng ngu dốt phụ họa theo, hắn không nhịn được đành đồng ý, làm dáng mà thôi, không ngờ hai người này thật sự không biết điều mà theo tới.
Mà điều khiến Thiên Tuế gia cảm thấy khó chịu nhất là nha đầu trong lòng dám nói đồ ngốc mới ghen vì hắn.
Nhìn dáng vẻ hả hê của nàng hắn lại ngứa ngáy tay chân, muốn nhét một nắm tuyết vào trong cổ áo nàng, cuối cùng vẫn không nỡ.
“Nếu Công Chúa điện hạ muốn săn thú, tại hạ theo cùng là được.” Bách Lý Thanh bỗng quay sang nhìn Trinh Nguyên, thản nhiên nói.
Nghe Bách Lý Thanh đồng ý yêu cầu của Trinh Nguyên, không chỉ Trinh Nguyên vui vẻ sáng mắt lên, ngày cả Tiểu Thắng Tử, Hà ma ma và Tây Lương Mạt đều có chút ngạc nhiên nhìn Bách Lý Thanh.
Hôm nay gia làm sao vậy?
Trinh Nguyên Công Chúa sợ hắn đổi ý, lập tức nở nụ cười, vung tay lên gọi Tế Nguyệt dẫn ngựa tới, Tế Hương nâng cung tên, nàng lưu loát xoay người lên ngựa, cầm cung tên mỉm cười với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, bản cung đã chuẩn bị xong.”
Ánh mắt Tây Lương Mạt hướng về phía cung tên trên tay nàng ta, cung tên đó cực kỳ tinh xảo, không biết làm từ loại gỗ gì mà toàn thân sáng bóng như ngọc thạch, dây cung rất nhỏ thế nhưng nhìn cực kỳ chắc chắn, chỉnh thể rất đẹp mắt.
Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng mình, đang định nói nếu nàng không cho mình đi, chỉ cần nàng mở miệng hắn sẽ mặc kệ Trinh Nguyên, không ngờ chỉ thấy Tây Lương Mạt bỗng nhảy khỏi lòng hắn, đạp tuyết, hăng hái bừng bừng vươn tay sờ trường cung trên tay Trinh Nguyên: “Cung này không tệ, Công Chúa điện hạ tìm ở đâu thế? Có chỗ làm không? Tầm bắn thế nào?”
Trinh Nguyên không hiểu Tây Lương Mạt muốn làm gì, nhàn nhạt nói: “Chiếc cung này chế từ một loại long cốt đặc biệt dưới đáy biển Tây Địch chúng ta, đông ấm hè mát, xúc cảm vô cùng tốt, dây cung là sợi tơ của kim tàm trong biển, long cốt nghìn năm mới vớt được một khối, cực kỳ khó tìm, cung này dùng mũi tên vàng hình dẹt, nữ tử dùng cung này cũng có thể đạt được tầm bắn hơn một trăm trượng.”
Hơn một trăm trượng, vậy chẳng phải hơn ba trăm, gần bốn trăm mét rồi sao?
Tây Lương Mạt hơi kinh ngạc nhìn cung tên kia, cái này sắp vượt qua cả tầm bắn của súng trường ở đời trước rồi!
Nếu bảo vật thế này nhiều một ít, hình thành một chi đoàn bắn tầm xa, trong chiến tranh nhất định có thể phát huy tác dụng rất lớn, đáng tiếc chất liệu gỗ này quá ít, chỉ có thể là đồ chơi của quý tộc, thật sự quá đáng tiếc.
Tây Lương Mạt từ khi tiếp nhận Phi Vũ Quỷ Vệ liền cực kỳ có hứng thú với việc huấn luyện một đội quân có trang bị đặc biệt và tác chiến khác với bình thường.
Thấy Tây Lương Mạt không chút che giấu vẻ thích thú với bảo cung của mình, nếu dựa theo tínhtình trước kia của Trinh Nguyên, vì giành được hồi đáp, chiếm được cảm tình của đối phương, khiến đối phương buông lỏng cảm giác với mình mà không chút do dự tặng chiếc cung này.
Thế nhưng nữ tử trước mặt hoàn toàn không có cảm tình gì với nàng, vì vậy Trinh Nguyên trực tiếp đặt chiếc cung lên lưng ngựa, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh ở phía sau Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế gia, chúng ta thi xem trong một canh giờ ai săn được nhiều con mồi nhất, được không?”
Nhìn qua mới phát hiện không biết vì sao Bách Lý Thanh lại đen mặt, âm u nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.
Tây Lương Mạt lại không hề nhận ra, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh, biểu cảm còn rất ngạc nhiên: “Ơ, sao gia còn chưa lên ngựa, nam nhân để nữ tử chờ không phải nam nhân tốt đâu.”
Bách Lý Thanh sa sầm mặt nhìn tiểu hồ ly vô lương tâm đang mở to mắt nhìn mình, thấy nàng hoàn toàn làm bộ như không phát hiện chuyện gì, lòng bàn tay không khỏi ngứa ngáy, rất muốn bóp cổ nàng lắc thật mạnh, để xem trong đầu nàng rốt cuộc có cái gì.
“Bản tọa vốn không phải nam nhân, phu nhân đã quên rồi sao?” Bách Lý Thanh mặt mày âm u phun ra một câu từ kẽ răng, sau đó tức giận đi tới bên cạnh con ngựa được người ta dắt ra, cầm trường cung mạ vàng, giẫm lên lưng tiểu thái giám quỳ dưới đất, xoay người lên ngựa rồi trực tiếp giật dây cương: “Ya!”
Hắn dắt dây cương phi như bay vào trong rừng, Trinh Nguyên Công Chúa không ngờ hắn nói đi là đi, không thèm đánh tiếng một câu, đành phải giật dây cương vội vã đuổi theo.
Vì hai người đã hẹn thi đấu nên bên cạnh chỉ mang theo một tùy tụng chịu trách nhiệm nhặt con mồi, Tế Nguyệt và một tiểu công công Tư Lễ Giám cũng lên ngựa đuổi theo chủ tử của mình.
Tiểu Thắng Tử nhìn bóng lưng chủ tử đi xa, lại nhìn Tây Lương Mạt đang chậm rãi trở về ghế ngồi xuống, không khỏi có chút kỳ quái, cũng có chút bất an: “Phu nhân, ngài không đi theo săn thú sao? Tiểu nhân cảm thấy Trinh Nguyên Công Chúa là một nữ hài, có nữ tử đi cùng sẽ thoải mái hơn đi cùng Thiên Tuế gia.”
Phu nhân nhà mình nhìn thế nào cũng không giống một nữ tử rộng lượng có thể chấp nhận phu quân nạp thiếp mua ca kỹ, sao hôm nay lại hoàn toàn không ghen tị khi Trinh Nguyên Công Chúa có ý đồ với Thiên Tuế gia một cách lồ lộ như thế?
Vừa rồi có lẽ gia cũng đang hờn dỗi vì chuyện này đấy.
Tây Lương Mạt tìm một tư thế thoải mái nằm ườn trên ghế trải lông cáo thật dày, lười biếng nói: “Tính tình của Thiên Tuế gia nhà ngươi thế nào, ngươi theo hắn nhiều năm như thế còn chưa hiểu hay sao? Là một tên cực kỳ tùy hứng làm bậy còn xoi mói, rất dễ chướng mắt với bất cứ thứ gì, chọn lên chọn xuống, đối với những thứ không thích, trừ khi có tác dụng với hắn nếu không sẽ không chạm vào lấy một cái, nếu không ngay cả xuất hiện trong tầm mắt cũng khiến hắn cảm thấy chướng mắt, như vậy mà còn tùy tiện bị một nữ nhân quyến rũ chạy mất hay sao?”
Nếu Bách Lý Thanh có hứng thú với Trinh Nguyên thì có lẽ cũng chỉ định đào được thứ gì đó có giá trị liên quan tới Tây Địch từ chỗ nàng ta mà thôi.
Nàng thoáng dừng, ngáp một cái rồi nói tiếp: “Nam nhân không phải thứ có thể nắm trong tay, hơn nữa, trời lạnh thế này, kẻ ngu mới đi săn thú, gió lạnh thấu xương quất lên mặt đau chết được, không biết phải đắp mặt bao nhiêu lần mới cứu vãn được nữa.”
Ừm, nàng có một dự cảm, đồ ngốc Trinh Nguyên kia sẽ gặp xúi quẩy trên tay lão yêu ngàn năm.
Tuy nàng rất muốn đi xem trò hay, nhưng mà… ghế nằm có sức quyến rũ lớn hơn.
Tiểu Thắng Tử bỗng nhiên nhớ tới vài lần khi hắn tới chỗ phu nhân, chính vì phu nhân và mấy nha hoàn thích nhất đắp một đống gì đó như bùn đủ loại màu lên mặt, khi đám Bạch Ngọc mang theo gương mặt hoàn toàn không thấy mặt mũi đâu đi ra mở cửa, buổi tối đột nhiên xuất hiện gương mặt đó khiến hắn sợ suýt tè ra quần.
Cho đến một ngày cũng thấy thứ đó trên mặt gia nhà mình, hắn đã bình tĩnh lại.
Đại khái thứ bùn đó là thứ gì tốt.
Tây Lương Mạt nói xong chỉ cảm thấy bên ngoài gió lạnh vù vù, cái ghế này rất rộng, lông cáo ấm áp tràn đầy mùi vị dễ ngửi trên người Bách Lý Thanh, vì vậy nàng co chân lên, cuộn mình trên ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, uể oải lầu bầu: “Ừm, bản phu nhân nhắm mắt dưỡng thần một lát, nếu lát nữa lão yêu trở về nhớ nhắc bản phu nhân.”
Mới chốc lát, đám người thấy đầu nàng gật gà gật gù, rồi hoàn toàn vùi vào lớp lông xù… ngủ mất tiêu.
Đám Bạch Trân, Bạch Nhụy và Tiểu Thắng Tử nhìn nhau, thế này… Thiên Tuế gia dẫn Quận Chúa ra lẽ nào chỉ để nàng chuyển chỗ ngủ thôi sao?
Lại nói tới bên này, Bách Lý Thanh và Trinh Nguyên Công Chúa phóng như bay vào trong rừng, nhớ tới thứ vô lương tâm nhà mình, Cửu Thiên Tuế điện hạ cảm thấy ngứa tay vô cùng, lại không thể chà đạp tên kia một phen, đành đánh chim đánh thú cho sướng tay.
Vì vậy, đám động vật nhân dịp thời tiết tốt ra ngoài kiếm ăn chịu bi thương.
“Cạc cạc cạc…” Đây là tiếng kêu thảm của một con cú tuyết bị bắn rơi khỏi cành cây. “Ẳng ẳng…” Đây là tiếng rên rỉ của con sói một mình đi săn thỏ trắng bị bắn thủng mông. “Éc éc…” Đây là tiếng kêu gào của một con hươu vừa mới đau đớn mất đi đầu đàn, nay lại bị một mũi tên đen khác bắn dính lên cây.
Nhìn toàn bộ khu rừng gà bay chó sủa, tiểu thái giám nhặt con mồi phía sau trở tay không kịp. Cửu Thiên Tuế điện hạ đã quen mình khó chịu thì phải khiến mọi người cùng khó chịu cuối cùng cũng thoải mái một chút, cho nên khi đi ngang qua hang của một con gấu ngựa, hắn nhìn cỏ khô chất đống ở cửa hang và cái mông lớn xù lông thấp thoáng trong núi tuyết, hắn quyết định nảy lòng từ bi tạm tha cho con gấu kia. Đương nhiên, săn gấu tuy là một chuyện thú vị và có tính khiêu chiến nhưng cũng là một chuyện phiền toái.
Dù sao gấu ngựa rất nóng tính, nhất là khi đang ngủ đông và nuôi con, nếu chọc đến để có hứng thú săn bắn thì không nói làm gì, nếu khiến con gấu chạy long nhong khắp nơi, dọa đám nhát gan hét chói tai liên tục thì rất mất mặt, giống như năm đó trên Thu Sơn, Tư Hàm Hương lén lút thả gấu ra, lập tức dọa đám triều thần chạy vắt chân lên cổ.
Vì vậy Bách Lý Thanh trực tiếp giật cương ngựa tiếp tục tìm kiếm động vật xui xẻo tiếp theo, có điều hắn không biết Trinh Nguyên Công Chúa phía sau một đường nhìn hắn cưỡi ngựa bắn cung, sát khí lạnh thấu xương, đã ngây dại.
Nàng ta vốn đi theo hắn không phải vì thật sự thi đấu xem con mồi của ai nhiều hơn, thân là nữ tử, cho dù thua Bách Lý Thanh cũng không có gì mất mặt.
Thế nhưng nam nhân này lại hoàn toàn không để ý đến nàng, chỉ biết săn bắn, hắn cưỡi hãn huyết bảo mã nhất đẳng, mình thì cưỡi tuấn mã bình thường, không thể nào đuổi kịp hắn.
Trinh Nguyên quay đầu, cũng nhìn thấy hang gấu, tia sáng chợt lóe lên trong mắt nàng ta, rồi nàng ta bỗng rút hai mũi tên dài, chiếu thẳng vào trong hang gấu, kéo con ngựa lùi lại mấy bước, lẳng lặng chờ.
Quả nhiên không lâu sau, trong rừng vang lên tiếng gào tức giận của gấu ngựa bị đau: “Gào gào gào!”
Bất kể ai đang ngủ ngon lành bị bắn thủng cái mông mềm mại cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Cả rừng cây cũng phải rung lên, vô số chim chóc giật mình cất cánh, đàn hươu sao thì sợ đến run rẩy.
Trong một thoáng nghe thấy tiếng gấu gào, Bách Lý Thanh bỗng kéo cương ngựa, xoay người nhìn về hướng vừa rồi, quả nhiên nghe thấy tiếng hét của nữ tử.
Hắn không khỏi nhăn mày, nữ nhân Trinh Nguyên ngu xuẩn kia chọc gấu?
“Thiên Tuế gia, có lẽ con gấu kia bị giật mình, chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu thái giám nhặt mồi tiến lên, vẻ mặt căng thẳng nói.
Nếu Thiên Tuế gia xảy ra chuyện gì ở đây thì hắn sẽ xong đời.
Bách Lý Thanh trầm ngâm một lát, bỗng quay đầu ngựa chạy ngược lại.
“Gia, Thiên Tuế gia!” Tiểu thái giám hoảng hốt, đành bất đắc dĩ vội vã đuổi theo, đồng thời thầm nguyền rủa Trinh Nguyên Công Chúa.
Khi Bách Lý Thanh thúc ngựa chạy tới vừa vặn nhìn thấy gẫu ngựa tức giận vò gãy mũi tên cắm trên người mình, chạy bình bịch về phía Trinh Nguyên Công Chúa.
Bộ váy đỏ của Trinh Nguyên cực kỳ bắt mắt trong tuyết, nàng ta không biết làm sao mà ngã xuống ngựa, lảo đảo sợ hãi chạy vội về phía Bách Lý Thanh.
Mị Nhất và Mị Nhị giống như xuất hiện từ trong không khí, cầm loan đao tỏa sát khí đứng trước mặt Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhìn một lát, Trinh Nguyên Công Chúa thân thể nhanh nhẹn, tuy bị gấu ngựa đuổi cắn nhưng vẫn miễn cưỡng không bị vồ đến, mắt thấy nàng ta ngày càng gần mình, Bách Lý Thanh hơi nhướng mày: “Hai các ngươi hôm nay cầm mấy cái tay gấu về cho đầu bếp, nghĩ cũng thấy đã lâu bản tọa chưa ăn tay gấu.”
Mị Nhất và Mị Nhị lập tức gật đầu, điểm mũi chân bay về phía con gấu kia.
Trinh Nguyên chỉ cảm thấy hai bóng đen chợt lướt qua, sau đó là tiếng kêu đau đớn và giận dữ của con gấu ngựa: “Gào!”
Nàng ta không quay đầu lại, nhấc váy chạy thẳng tới trước ngựa của Bách Lý Thanh, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thanh rưng rưng nước mắt: “Thiên Tuế gia, cảm ơn ngài…”
Sau đó nàng cắn môi: “Ngựa của ta chạy mất rồi, còn trẹo chân nữa, có thể cưỡi ngựa cùng ngài không?”
Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói: “Không được!”
Trinh Nguyên khó tin ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Ngài… Vì sao?”
Nàng thật sự không ngờ có người có thể từ chối mình.
Đáy mắt Bách Lý Thanh hoàn toàn không che giấu vẻ chán ghét: “Bẩn!”
Sắc mặt Trinh Nguyên giây lát trắng bệch, nàng ta cắn môi nói: “Ngài không thấy mình hơi quá đáng sao?”
Bách Lý Thanh nhướng mày, nói một cách đương nhiên: “Không thấy!”
Sau đó hắn mất kiên nhẫn nói: “Ngươi, đưa ngựa của ngươi cho công chúa, lát nữa ngươi cùng đám Mị Nhất vác con mồi về.”
Tiểu thái giám phía sau Bách Lý Thanh nhất thời khóc không ra nước mắt, trong lòng nguyền rủa Trinh Nguyên Công Chúa một trăm lần, lại không thể không nhường ngựa của mình.
Thấy Bách Lý Thanh thật sự định xoay người thúc ngựa bỏ đi, Trinh Nguyên Công Chúa đành nhận lấy dây cương xoay người lên ngựa, đi theo phía sau hắn, trong mắt đầy tăm tối và không cam lòng.
Rõ ràng hắn đã quay đầu lại cứu nàng, vì sao thái độ còn kỳ dị như thế?
Bách Lý Thanh không định để ý tới suy nghĩ của nàng ta, dửng dưng thúc ngựa đi trước, Trinh Nguyên Công Chúa phía sau thì không ngừng cố gắng thúc ngựa chạy song song với hắn.
Cửu Thiên Tuế là ai, sao có thể thích có người chạy song song với hắn được?
Có thể chạy song song với hắn chỉ có tiểu hồ ly luôn bị hắn giam cầm trong lòng kia thôi!
Hãn huyết bảo mã phía dưới hắn cực kỳ có linh tính, cũng có sự kiêu ngạo của vua loài ngựa, bất kể Trinh Nguyên Công Chúa phía sau cố gắng truy đuổi thế nào nó vẫn giữ vững khoảng cách vượt lên một thân ngựa, không gần không xa, lại khiến người ta không theo kịp, tiện thể cố ý chọc tức Trinh Nguyên Công Chúa.
Không biết có phải Trinh Nguyên Công Chúa dùng sức quá mạnh hay không, con ngựa phía dưới nàng ta bỗng hí lên một tiếng, giơ vó trước lên hất mạnh nàng ta xuống.
Trinh Nguyên Công Chúa hét lên một tiếng, bị quẳng ra ngoài, một bóng người màu tím hoa mỹ lập tức vùng trường tiên trong tay quấn lên eo nhỏ của nàng ta kéo về.
Hai người đồng loạt rơi xuống đất, không ngờ mặt đất mềm như xốp sụp xuống, hai người không đề phòng lại rơi xuống tiếp.
Cái hố này nghe vẻ khá sâu, Trinh Nguyên cảm thấy mình rơi rất lâu mới chạm đất, giữa không trung, nàng bỗng cảm giác người trước mặt bỗng nắm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, trong lòng nàng mừng thầm, rốt cuộc nam tử đều biết thương hương tiếc ngọc, nếu gặp rủi ro có thể khiến quan hệ thân thiết hơn một chút thì vừa đúng với tính toán của nàng.
Thì ra đây là hố để bẫy thú do thợ săn đào, phủ một lớp lưới hơi mỏng, có thể chịu được tuyết và lá rụng, không nhìn ra khác thường, thế nhưng nếu có con mồi đi qua sẽ rơi vào trong bẫy. Tây Địch nhiều núi, Trinh Nguyên lớn lên ở đó, chỗ nào có bẫy thú chỉ cần nhìn một cái là nhận ra, nên mới nảy ra mưu kế này.
Nhưng nàng ta không ngờ đến rằng, Bách Lý Thanh nắm lấy eo mình xong liền đẩy nàng ta về phía mặt đất, sau đó…
“A…!” Trinh Nguyên kêu lên the thé, trong một giây chạm đất, ngoại trừ nhận lấy trọng lực, trên người còn có thêm một trọng lượng rất lớn – Bách Lý Thanh!
Thì ra Bách Lý Thanh nắm lấy eo nàng là để nàng rơi xuống trước làm cái đệm, sau đó không chút khách khí một cước dẫm lên lưng nàng!
Loại chấn động này lập tức khiến Trinh Nguyên không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới!
Bách Lý Thanh chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái rồi cười cười với Tây Lương Mạt: “Làm sao? Ghen rồi à?”
Tây Lương Mạt vươn một ngón tay phe phẩy trước mặt hắn, vẻ mặt khiêm tốn hỏi: “Gia, đây là mấy?”
Bách Lý Thanh không hiểu được hành động của nàng, nhướng mày nói: “Đây là một, làm sao, lẽ nào đây là hai?”
Tây Lương Mạt lắc đầu: “Nếu gia không ngốc thì sao lại hỏi vấn đề vừa rồi, ngài quên thân phận của ngài rồi sao?”
Ghen vì một thái giám chẳng phải nực cười hay sao?
Bách Lý Thanh nghe vậy bật cười một tiếng, nhéo cái eo nhỏ của nàng: “Nha đầu nhà ngươi càng ngày càng to gan.”
Đối với cử chỉ hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của nàng, coi nàng như trong suốt này, Trinh Nguyên buồn bực trong lòng, thế nhưng trước giờ nàng không phải người thích tranh cãi, nên chỉ lẳng lặng đứng trước mặt bọn họ, chờ bọn họ nói xong.
Nàng nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế Vương Phi, không biết ngài có hứng đi săn không?”
Phát hiện đối phương chuyển mục tiêu tới mình, Tây Lương Mạt nhìn nàng ta rất hứng thú, thấy Trinh Nguyên thản nhiên nhếch khóe môi với mình nói lại lần nữa: “Đương nhiên, Thiên Tuế Vương Phi cũng là Phi Vũ Đốc Vệ, hẳn là tài bắn cung rất giỏi, cùng thử sức được không?”
Tây Lương Mạt luôn luôn bội phục tinh thần xả thân tiêu khiển cho người khác của những kẻ lành sẹo quên đau thế này, vì thế ngữ điệu có phần cười cợt nói: “Công Chúa điện hạ quá khen, Tây Lương Mạt không có bản lĩnh như ngài.”
Vị công chúa điện hạ này đúng là có chút bản lĩnh, tố chất tâm lý không tệ, khi đó Tây Lương Sương bị nàng giẫm gãy ngón tay đã sợ đến mức ba năm không dám xuất hiện trước mặt nàng, vị này bị nàng hành hạ chết khiếp mà vẫn như không có việc gì.
Trinh Nguyên Công Chúa quấy rầy Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh hoàn toàn coi như nàng ta không tồn tại, thế nhưng nếu nàng ta tìm tới tiểu hồ ly của hắn thì sẽ khiến Bách Lý Thanh cảm thấy hứng thú của mình bị quấy rầy, hoặc nên nói ngay từ đầu đã cực kỳ mất hứng. Không biết Trinh Nguyên nghe tin tức hắn muốn dẫn tiểu hồ ly đi săn thú từ đâu, trực tiếp bảo sứ thần nói ra yêu cầu muốn đi theo giải sầu, còn muốn kéo Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đi cùng.
Cố tình Ninh Vương Tư Thừa Vũ kia là đồ ngốc, tuy không làm chuyện gì ngu xuẩn nhưng đã bị Trinh Nguyên mê hoặc lạc lối, không nhìn sắc mặt của hắn mà cũng đứng ra khuyên bảo hắn dẫn Trinh Nguyên theo giải sầu.
Sau đó các đại thần khác cũng ngu dốt phụ họa theo, hắn không nhịn được đành đồng ý, làm dáng mà thôi, không ngờ hai người này thật sự không biết điều mà theo tới.
Mà điều khiến Thiên Tuế gia cảm thấy khó chịu nhất là nha đầu trong lòng dám nói đồ ngốc mới ghen vì hắn.
Nhìn dáng vẻ hả hê của nàng hắn lại ngứa ngáy tay chân, muốn nhét một nắm tuyết vào trong cổ áo nàng, cuối cùng vẫn không nỡ.
“Nếu Công Chúa điện hạ muốn săn thú, tại hạ theo cùng là được.” Bách Lý Thanh bỗng quay sang nhìn Trinh Nguyên, thản nhiên nói.
Nghe Bách Lý Thanh đồng ý yêu cầu của Trinh Nguyên, không chỉ Trinh Nguyên vui vẻ sáng mắt lên, ngày cả Tiểu Thắng Tử, Hà ma ma và Tây Lương Mạt đều có chút ngạc nhiên nhìn Bách Lý Thanh.
Hôm nay gia làm sao vậy?
Trinh Nguyên Công Chúa sợ hắn đổi ý, lập tức nở nụ cười, vung tay lên gọi Tế Nguyệt dẫn ngựa tới, Tế Hương nâng cung tên, nàng lưu loát xoay người lên ngựa, cầm cung tên mỉm cười với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, bản cung đã chuẩn bị xong.”
Ánh mắt Tây Lương Mạt hướng về phía cung tên trên tay nàng ta, cung tên đó cực kỳ tinh xảo, không biết làm từ loại gỗ gì mà toàn thân sáng bóng như ngọc thạch, dây cung rất nhỏ thế nhưng nhìn cực kỳ chắc chắn, chỉnh thể rất đẹp mắt.
Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng mình, đang định nói nếu nàng không cho mình đi, chỉ cần nàng mở miệng hắn sẽ mặc kệ Trinh Nguyên, không ngờ chỉ thấy Tây Lương Mạt bỗng nhảy khỏi lòng hắn, đạp tuyết, hăng hái bừng bừng vươn tay sờ trường cung trên tay Trinh Nguyên: “Cung này không tệ, Công Chúa điện hạ tìm ở đâu thế? Có chỗ làm không? Tầm bắn thế nào?”
Trinh Nguyên không hiểu Tây Lương Mạt muốn làm gì, nhàn nhạt nói: “Chiếc cung này chế từ một loại long cốt đặc biệt dưới đáy biển Tây Địch chúng ta, đông ấm hè mát, xúc cảm vô cùng tốt, dây cung là sợi tơ của kim tàm trong biển, long cốt nghìn năm mới vớt được một khối, cực kỳ khó tìm, cung này dùng mũi tên vàng hình dẹt, nữ tử dùng cung này cũng có thể đạt được tầm bắn hơn một trăm trượng.”
Hơn một trăm trượng, vậy chẳng phải hơn ba trăm, gần bốn trăm mét rồi sao?
Tây Lương Mạt hơi kinh ngạc nhìn cung tên kia, cái này sắp vượt qua cả tầm bắn của súng trường ở đời trước rồi!
Nếu bảo vật thế này nhiều một ít, hình thành một chi đoàn bắn tầm xa, trong chiến tranh nhất định có thể phát huy tác dụng rất lớn, đáng tiếc chất liệu gỗ này quá ít, chỉ có thể là đồ chơi của quý tộc, thật sự quá đáng tiếc.
Tây Lương Mạt từ khi tiếp nhận Phi Vũ Quỷ Vệ liền cực kỳ có hứng thú với việc huấn luyện một đội quân có trang bị đặc biệt và tác chiến khác với bình thường.
Thấy Tây Lương Mạt không chút che giấu vẻ thích thú với bảo cung của mình, nếu dựa theo tínhtình trước kia của Trinh Nguyên, vì giành được hồi đáp, chiếm được cảm tình của đối phương, khiến đối phương buông lỏng cảm giác với mình mà không chút do dự tặng chiếc cung này.
Thế nhưng nữ tử trước mặt hoàn toàn không có cảm tình gì với nàng, vì vậy Trinh Nguyên trực tiếp đặt chiếc cung lên lưng ngựa, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh ở phía sau Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế gia, chúng ta thi xem trong một canh giờ ai săn được nhiều con mồi nhất, được không?”
Nhìn qua mới phát hiện không biết vì sao Bách Lý Thanh lại đen mặt, âm u nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.
Tây Lương Mạt lại không hề nhận ra, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh, biểu cảm còn rất ngạc nhiên: “Ơ, sao gia còn chưa lên ngựa, nam nhân để nữ tử chờ không phải nam nhân tốt đâu.”
Bách Lý Thanh sa sầm mặt nhìn tiểu hồ ly vô lương tâm đang mở to mắt nhìn mình, thấy nàng hoàn toàn làm bộ như không phát hiện chuyện gì, lòng bàn tay không khỏi ngứa ngáy, rất muốn bóp cổ nàng lắc thật mạnh, để xem trong đầu nàng rốt cuộc có cái gì.
“Bản tọa vốn không phải nam nhân, phu nhân đã quên rồi sao?” Bách Lý Thanh mặt mày âm u phun ra một câu từ kẽ răng, sau đó tức giận đi tới bên cạnh con ngựa được người ta dắt ra, cầm trường cung mạ vàng, giẫm lên lưng tiểu thái giám quỳ dưới đất, xoay người lên ngựa rồi trực tiếp giật dây cương: “Ya!”
Hắn dắt dây cương phi như bay vào trong rừng, Trinh Nguyên Công Chúa không ngờ hắn nói đi là đi, không thèm đánh tiếng một câu, đành phải giật dây cương vội vã đuổi theo.
Vì hai người đã hẹn thi đấu nên bên cạnh chỉ mang theo một tùy tụng chịu trách nhiệm nhặt con mồi, Tế Nguyệt và một tiểu công công Tư Lễ Giám cũng lên ngựa đuổi theo chủ tử của mình.
Tiểu Thắng Tử nhìn bóng lưng chủ tử đi xa, lại nhìn Tây Lương Mạt đang chậm rãi trở về ghế ngồi xuống, không khỏi có chút kỳ quái, cũng có chút bất an: “Phu nhân, ngài không đi theo săn thú sao? Tiểu nhân cảm thấy Trinh Nguyên Công Chúa là một nữ hài, có nữ tử đi cùng sẽ thoải mái hơn đi cùng Thiên Tuế gia.”
Phu nhân nhà mình nhìn thế nào cũng không giống một nữ tử rộng lượng có thể chấp nhận phu quân nạp thiếp mua ca kỹ, sao hôm nay lại hoàn toàn không ghen tị khi Trinh Nguyên Công Chúa có ý đồ với Thiên Tuế gia một cách lồ lộ như thế?
Vừa rồi có lẽ gia cũng đang hờn dỗi vì chuyện này đấy.
Tây Lương Mạt tìm một tư thế thoải mái nằm ườn trên ghế trải lông cáo thật dày, lười biếng nói: “Tính tình của Thiên Tuế gia nhà ngươi thế nào, ngươi theo hắn nhiều năm như thế còn chưa hiểu hay sao? Là một tên cực kỳ tùy hứng làm bậy còn xoi mói, rất dễ chướng mắt với bất cứ thứ gì, chọn lên chọn xuống, đối với những thứ không thích, trừ khi có tác dụng với hắn nếu không sẽ không chạm vào lấy một cái, nếu không ngay cả xuất hiện trong tầm mắt cũng khiến hắn cảm thấy chướng mắt, như vậy mà còn tùy tiện bị một nữ nhân quyến rũ chạy mất hay sao?”
Nếu Bách Lý Thanh có hứng thú với Trinh Nguyên thì có lẽ cũng chỉ định đào được thứ gì đó có giá trị liên quan tới Tây Địch từ chỗ nàng ta mà thôi.
Nàng thoáng dừng, ngáp một cái rồi nói tiếp: “Nam nhân không phải thứ có thể nắm trong tay, hơn nữa, trời lạnh thế này, kẻ ngu mới đi săn thú, gió lạnh thấu xương quất lên mặt đau chết được, không biết phải đắp mặt bao nhiêu lần mới cứu vãn được nữa.”
Ừm, nàng có một dự cảm, đồ ngốc Trinh Nguyên kia sẽ gặp xúi quẩy trên tay lão yêu ngàn năm.
Tuy nàng rất muốn đi xem trò hay, nhưng mà… ghế nằm có sức quyến rũ lớn hơn.
Tiểu Thắng Tử bỗng nhiên nhớ tới vài lần khi hắn tới chỗ phu nhân, chính vì phu nhân và mấy nha hoàn thích nhất đắp một đống gì đó như bùn đủ loại màu lên mặt, khi đám Bạch Ngọc mang theo gương mặt hoàn toàn không thấy mặt mũi đâu đi ra mở cửa, buổi tối đột nhiên xuất hiện gương mặt đó khiến hắn sợ suýt tè ra quần.
Cho đến một ngày cũng thấy thứ đó trên mặt gia nhà mình, hắn đã bình tĩnh lại.
Đại khái thứ bùn đó là thứ gì tốt.
Tây Lương Mạt nói xong chỉ cảm thấy bên ngoài gió lạnh vù vù, cái ghế này rất rộng, lông cáo ấm áp tràn đầy mùi vị dễ ngửi trên người Bách Lý Thanh, vì vậy nàng co chân lên, cuộn mình trên ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, uể oải lầu bầu: “Ừm, bản phu nhân nhắm mắt dưỡng thần một lát, nếu lát nữa lão yêu trở về nhớ nhắc bản phu nhân.”
Mới chốc lát, đám người thấy đầu nàng gật gà gật gù, rồi hoàn toàn vùi vào lớp lông xù… ngủ mất tiêu.
Đám Bạch Trân, Bạch Nhụy và Tiểu Thắng Tử nhìn nhau, thế này… Thiên Tuế gia dẫn Quận Chúa ra lẽ nào chỉ để nàng chuyển chỗ ngủ thôi sao?
Lại nói tới bên này, Bách Lý Thanh và Trinh Nguyên Công Chúa phóng như bay vào trong rừng, nhớ tới thứ vô lương tâm nhà mình, Cửu Thiên Tuế điện hạ cảm thấy ngứa tay vô cùng, lại không thể chà đạp tên kia một phen, đành đánh chim đánh thú cho sướng tay.
Vì vậy, đám động vật nhân dịp thời tiết tốt ra ngoài kiếm ăn chịu bi thương.
“Cạc cạc cạc…” Đây là tiếng kêu thảm của một con cú tuyết bị bắn rơi khỏi cành cây. “Ẳng ẳng…” Đây là tiếng rên rỉ của con sói một mình đi săn thỏ trắng bị bắn thủng mông. “Éc éc…” Đây là tiếng kêu gào của một con hươu vừa mới đau đớn mất đi đầu đàn, nay lại bị một mũi tên đen khác bắn dính lên cây.
Nhìn toàn bộ khu rừng gà bay chó sủa, tiểu thái giám nhặt con mồi phía sau trở tay không kịp. Cửu Thiên Tuế điện hạ đã quen mình khó chịu thì phải khiến mọi người cùng khó chịu cuối cùng cũng thoải mái một chút, cho nên khi đi ngang qua hang của một con gấu ngựa, hắn nhìn cỏ khô chất đống ở cửa hang và cái mông lớn xù lông thấp thoáng trong núi tuyết, hắn quyết định nảy lòng từ bi tạm tha cho con gấu kia. Đương nhiên, săn gấu tuy là một chuyện thú vị và có tính khiêu chiến nhưng cũng là một chuyện phiền toái.
Dù sao gấu ngựa rất nóng tính, nhất là khi đang ngủ đông và nuôi con, nếu chọc đến để có hứng thú săn bắn thì không nói làm gì, nếu khiến con gấu chạy long nhong khắp nơi, dọa đám nhát gan hét chói tai liên tục thì rất mất mặt, giống như năm đó trên Thu Sơn, Tư Hàm Hương lén lút thả gấu ra, lập tức dọa đám triều thần chạy vắt chân lên cổ.
Vì vậy Bách Lý Thanh trực tiếp giật cương ngựa tiếp tục tìm kiếm động vật xui xẻo tiếp theo, có điều hắn không biết Trinh Nguyên Công Chúa phía sau một đường nhìn hắn cưỡi ngựa bắn cung, sát khí lạnh thấu xương, đã ngây dại.
Nàng ta vốn đi theo hắn không phải vì thật sự thi đấu xem con mồi của ai nhiều hơn, thân là nữ tử, cho dù thua Bách Lý Thanh cũng không có gì mất mặt.
Thế nhưng nam nhân này lại hoàn toàn không để ý đến nàng, chỉ biết săn bắn, hắn cưỡi hãn huyết bảo mã nhất đẳng, mình thì cưỡi tuấn mã bình thường, không thể nào đuổi kịp hắn.
Trinh Nguyên quay đầu, cũng nhìn thấy hang gấu, tia sáng chợt lóe lên trong mắt nàng ta, rồi nàng ta bỗng rút hai mũi tên dài, chiếu thẳng vào trong hang gấu, kéo con ngựa lùi lại mấy bước, lẳng lặng chờ.
Quả nhiên không lâu sau, trong rừng vang lên tiếng gào tức giận của gấu ngựa bị đau: “Gào gào gào!”
Bất kể ai đang ngủ ngon lành bị bắn thủng cái mông mềm mại cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Cả rừng cây cũng phải rung lên, vô số chim chóc giật mình cất cánh, đàn hươu sao thì sợ đến run rẩy.
Trong một thoáng nghe thấy tiếng gấu gào, Bách Lý Thanh bỗng kéo cương ngựa, xoay người nhìn về hướng vừa rồi, quả nhiên nghe thấy tiếng hét của nữ tử.
Hắn không khỏi nhăn mày, nữ nhân Trinh Nguyên ngu xuẩn kia chọc gấu?
“Thiên Tuế gia, có lẽ con gấu kia bị giật mình, chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu thái giám nhặt mồi tiến lên, vẻ mặt căng thẳng nói.
Nếu Thiên Tuế gia xảy ra chuyện gì ở đây thì hắn sẽ xong đời.
Bách Lý Thanh trầm ngâm một lát, bỗng quay đầu ngựa chạy ngược lại.
“Gia, Thiên Tuế gia!” Tiểu thái giám hoảng hốt, đành bất đắc dĩ vội vã đuổi theo, đồng thời thầm nguyền rủa Trinh Nguyên Công Chúa.
Khi Bách Lý Thanh thúc ngựa chạy tới vừa vặn nhìn thấy gẫu ngựa tức giận vò gãy mũi tên cắm trên người mình, chạy bình bịch về phía Trinh Nguyên Công Chúa.
Bộ váy đỏ của Trinh Nguyên cực kỳ bắt mắt trong tuyết, nàng ta không biết làm sao mà ngã xuống ngựa, lảo đảo sợ hãi chạy vội về phía Bách Lý Thanh.
Mị Nhất và Mị Nhị giống như xuất hiện từ trong không khí, cầm loan đao tỏa sát khí đứng trước mặt Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhìn một lát, Trinh Nguyên Công Chúa thân thể nhanh nhẹn, tuy bị gấu ngựa đuổi cắn nhưng vẫn miễn cưỡng không bị vồ đến, mắt thấy nàng ta ngày càng gần mình, Bách Lý Thanh hơi nhướng mày: “Hai các ngươi hôm nay cầm mấy cái tay gấu về cho đầu bếp, nghĩ cũng thấy đã lâu bản tọa chưa ăn tay gấu.”
Mị Nhất và Mị Nhị lập tức gật đầu, điểm mũi chân bay về phía con gấu kia.
Trinh Nguyên chỉ cảm thấy hai bóng đen chợt lướt qua, sau đó là tiếng kêu đau đớn và giận dữ của con gấu ngựa: “Gào!”
Nàng ta không quay đầu lại, nhấc váy chạy thẳng tới trước ngựa của Bách Lý Thanh, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thanh rưng rưng nước mắt: “Thiên Tuế gia, cảm ơn ngài…”
Sau đó nàng cắn môi: “Ngựa của ta chạy mất rồi, còn trẹo chân nữa, có thể cưỡi ngựa cùng ngài không?”
Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói: “Không được!”
Trinh Nguyên khó tin ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Ngài… Vì sao?”
Nàng thật sự không ngờ có người có thể từ chối mình.
Đáy mắt Bách Lý Thanh hoàn toàn không che giấu vẻ chán ghét: “Bẩn!”
Sắc mặt Trinh Nguyên giây lát trắng bệch, nàng ta cắn môi nói: “Ngài không thấy mình hơi quá đáng sao?”
Bách Lý Thanh nhướng mày, nói một cách đương nhiên: “Không thấy!”
Sau đó hắn mất kiên nhẫn nói: “Ngươi, đưa ngựa của ngươi cho công chúa, lát nữa ngươi cùng đám Mị Nhất vác con mồi về.”
Tiểu thái giám phía sau Bách Lý Thanh nhất thời khóc không ra nước mắt, trong lòng nguyền rủa Trinh Nguyên Công Chúa một trăm lần, lại không thể không nhường ngựa của mình.
Thấy Bách Lý Thanh thật sự định xoay người thúc ngựa bỏ đi, Trinh Nguyên Công Chúa đành nhận lấy dây cương xoay người lên ngựa, đi theo phía sau hắn, trong mắt đầy tăm tối và không cam lòng.
Rõ ràng hắn đã quay đầu lại cứu nàng, vì sao thái độ còn kỳ dị như thế?
Bách Lý Thanh không định để ý tới suy nghĩ của nàng ta, dửng dưng thúc ngựa đi trước, Trinh Nguyên Công Chúa phía sau thì không ngừng cố gắng thúc ngựa chạy song song với hắn.
Cửu Thiên Tuế là ai, sao có thể thích có người chạy song song với hắn được?
Có thể chạy song song với hắn chỉ có tiểu hồ ly luôn bị hắn giam cầm trong lòng kia thôi!
Hãn huyết bảo mã phía dưới hắn cực kỳ có linh tính, cũng có sự kiêu ngạo của vua loài ngựa, bất kể Trinh Nguyên Công Chúa phía sau cố gắng truy đuổi thế nào nó vẫn giữ vững khoảng cách vượt lên một thân ngựa, không gần không xa, lại khiến người ta không theo kịp, tiện thể cố ý chọc tức Trinh Nguyên Công Chúa.
Không biết có phải Trinh Nguyên Công Chúa dùng sức quá mạnh hay không, con ngựa phía dưới nàng ta bỗng hí lên một tiếng, giơ vó trước lên hất mạnh nàng ta xuống.
Trinh Nguyên Công Chúa hét lên một tiếng, bị quẳng ra ngoài, một bóng người màu tím hoa mỹ lập tức vùng trường tiên trong tay quấn lên eo nhỏ của nàng ta kéo về.
Hai người đồng loạt rơi xuống đất, không ngờ mặt đất mềm như xốp sụp xuống, hai người không đề phòng lại rơi xuống tiếp.
Cái hố này nghe vẻ khá sâu, Trinh Nguyên cảm thấy mình rơi rất lâu mới chạm đất, giữa không trung, nàng bỗng cảm giác người trước mặt bỗng nắm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, trong lòng nàng mừng thầm, rốt cuộc nam tử đều biết thương hương tiếc ngọc, nếu gặp rủi ro có thể khiến quan hệ thân thiết hơn một chút thì vừa đúng với tính toán của nàng.
Thì ra đây là hố để bẫy thú do thợ săn đào, phủ một lớp lưới hơi mỏng, có thể chịu được tuyết và lá rụng, không nhìn ra khác thường, thế nhưng nếu có con mồi đi qua sẽ rơi vào trong bẫy. Tây Địch nhiều núi, Trinh Nguyên lớn lên ở đó, chỗ nào có bẫy thú chỉ cần nhìn một cái là nhận ra, nên mới nảy ra mưu kế này.
Nhưng nàng ta không ngờ đến rằng, Bách Lý Thanh nắm lấy eo mình xong liền đẩy nàng ta về phía mặt đất, sau đó…
“A…!” Trinh Nguyên kêu lên the thé, trong một giây chạm đất, ngoại trừ nhận lấy trọng lực, trên người còn có thêm một trọng lượng rất lớn – Bách Lý Thanh!
Thì ra Bách Lý Thanh nắm lấy eo nàng là để nàng rơi xuống trước làm cái đệm, sau đó không chút khách khí một cước dẫm lên lưng nàng!
Loại chấn động này lập tức khiến Trinh Nguyên không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.