Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 56: Lòng người quỷ đoán

Thanh Thanh Du Nhiên

20/09/2016

“Con gái ta…!” Người phụ nữ tóc tai bù xù kia hét lên một tiếng, muốn xông tới, mắt thấy sẽ bắt được thiếu nữ áo trắng kia thì thân mình đột nhiên cứng đờ, nàng ta cúi đầu nhìn ngực mình, một thanh đao lớn đã xuyên qua ngực nàng.

Nàng không rên nổi một tiếng, trợn to mắt chậm rãi ngã xuống đất.

Sau khi người phụ nữ kia ngã xuống, những người quỳ trên mặt đất hét ầm lên.

Bé gái bị ném vào đống thi thể thối rữa đã sợ tới mức hai mắt mở to đăm đăm, không nói nên lời.

Thiếu nữ trẻ tuổi áo trắng kia lạnh lùng liếc nhìn những người còn lại: “Còn kêu nữa sẽ đưa các ngươi vào thế giới cực lạc như ả ta.”

Đám người đang quỳ không dám ra tiếng.

Lúc này thiếu nữ trẻ tuổi mới hài lòng cười, có điều trong nụ cười đó lại có một loại âm u khiến người ta sợ hãi, nàng ta lại mở miệng hạ lệnh: “Giao tất cả con của các ngươi ra đây cho bản hộ pháp!”

Mọi người đều im lặng không lên tiếng, trong đó, có một người già ăn mặc tuy bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhận ra vật liệu rất hoa lệ, run rẩy nói: “Hộ pháp đại nhân, bọn nhỏ đã giao cho ngài cả rồi, lúc trước khi ngài đến bản huyện, lão hủ thi công thánh đàn cho các ngài, giúp ngài truyền pháp giảng đạo, xin ngài nể mặt lão hủ… hãy tha cho chúng ta đi, chúng ta sẽ không nói gì hết!”

Người đàn ông trung niên quỳ bên cạnh ông lão cũng vội vàng nói: “Hộ pháp đại nhân, cha ta nói rất đúng, huyện chúng ta vốn hẻo lánh, dân cư không nhiều, hôm trước sau khi ngài thiêu sống huyện lệnh và đám nha dịch để tế trời, huyện nha đã thành hành cung cho ngài, ghi chép bên trong huyện nha ngài cũng đã xem, chỉ có hơn một ngàn hộ, không ít người còn ở sâu trong núi, chỗ chúng ta chỉ có mấy trăm hộ, hiện giờ mấy chục đứa nhỏ đều ở chỗ ngài, thật sự hết rồi!”

Thiếu nữ áo trắng nhìn hắn, bỗng nhếch khóe môi cười rất xinh đẹp: “Thật không? Lưu viên ngoại, chúng ta không phải người xa lạ, nếu không có ngài, Thiên Lý Giáo chúng ta cũng không thể phát dương quang đại trong huyện, đương nhiên bản hộ pháp sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lời này vừa nói ra, một đám dân chúng trong huyện đang quỳ gối ngẩng đầu oán hận trừng mắt nhìn cha con Lưu viên ngoại.

Cha con Lưu viên ngoại kia lập tức cảm thấy như có kim đâm vào lưng, Lưu viên ngoại nhăn nhó gương mặt già nua, vội vàng nói: “Hộ pháp đại nhân, lão hủ không dám kể công, xin ngài hãy mau chấm dứt mọi chuyện, thả những người khác đi đi.”

Trong lòng ông vô cùng hối hận, lúc trước sao ông có thể bị loại nữ nhân độc như rắn rết này làm mờ mắt, thờ phụng cái gì Thiên Lý Giáo “tồn thiên lý, nhập tiên cảnh”, ở trong huyện cung phụng Thiên Lý Giáo, còn giúp bọn chúng lừa trên gạt dưới, lừa dối huyện dân.

Cho đến khi xảy ra việc trẻ con liên tục mất tích, báo tới chỗ huyện lệnh đại nhân, huyện lệnh đại nhân mới gọi yêu nữ này tới hỏi, lại bị giáo đồ hung tàn của ả giết chết!

Hơn nữa, tất cả người dân trong huyện nghe tin tìm đến đòi con mình đều bị ả và giáo đồ Thiên Lý Giáo sát hại.

Đám yêu nhân này thấy mọi chuyện đã bày ra ánh sáng còn trực tiếp chặn tất cả lối ra vào thị trấn, ép người dân trong huyện giao bọn nhỏ ra, thật sự đáng sợ.

Thiếu nữ áo trắng kia nhăn mày, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: “Lưu viên ngoại, ngài nói gì thế? Ngươi cũng là giáo đồ Thiên Lý Giáo chúng ta, đương nhiên hiểu được Thiên Lý Giáo chúng ta vì mọi người có thể bước vào tiên cảnh cực lạc nên mới cần nhiều tiên đồng để cung phụng cho thượng tiên, công lao của ngươi chúng ta đều nhỡ rõ, nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi!”

Cha con Lưu viên ngoại âm thầm kêu khổ, đanh định nói gì thì huyện dân phía sau không thể nhịn nổi nữa, có người hét lên: “Họ Lưu, lão già vô liêm sỉ nhà ngươi, hại chúng ta thảm như vậy!”

“Đúng, thứ dẫn giặc vào nhà, chúng ta không thể tha cho con chó già này!”

“Lão hại chết con chúng ta, chúng ta không thể tha cho lão!”

“Đúng!”

Đám huyện dân dâng lên phẫn nộ, nhưng đối mặt với trường đao kiếm sắc, bọn họ không dám trút lửa giận lên người giáo đồ Thiên Lý Giáo, chỉ có thể trút hết hận thù xuống đầu Lưu viên ngoại và Lưu đại thiếu gia.

Nhìn Lưu viên ngoại và Lưu đại thiếu gia run rẩy quỳ ở đó, hết đường xoay sở, thiếu nữ áo trắng cực kỳ hài lòng, đáy mắt nàng ta hiện lên một tia sáng kỳ lạ, từ trên cao nhìn xuống Lưu viên ngoại và Lưu đại thiếu gia: “Hai vị đều là nhân tài mà Thiên Lý Giáo chúng ta cực kỳ coi trọng, nay Thiên Lý Giáo đang lúc phát triền, để trừ bỏ tà ma ngoại đạo trong triều đương nhiên không tránh khỏi một ít hy sinh. Những huynh đệ tỷ muội hy sinh đều đã vào thiên quốc, nhưng nếu Lưu viên ngoại và đại thiếu gia của ngài là thiên tài thì đương nhiên chúng ta không nỡ để hai người hy sinh. Chỉ cần các ngươi nói cho bản hộ pháp những đứa trẻ còn lại ở đâu, bản hộ pháp sẽ ban cho các ngươi vị trí hương chủ, hưởng cung phụng của tín đồ một quận, thế nào?”

Lưu viên ngoại và Lưu đại thiếu gia kia đã sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức nói không biết, ai chẳng biết nếu những đứa trẻ còn lại rơi vào tay yêu nữ này nhất định sẽ có kết cục giống đứa bé bị ném trong đống người chết vì dịch bệnh kia – nhiễm dịch ngựa!

Trong mắt thiếu nữ áo trắng hiện lên một tia bực bội, cười lạnh nói: “Nếu viên ngoại ngươi vẫn nhất định đối nghịch với bản giáo, không nghe theo thiên đạo, thì bản hộ pháp cũng không làm khó ngươi, để đám huyện dân xử lý ngươi là được.”

Lời này làm cho Lưu viên ngoại và Lưu đại thiếu gia hoảng sợ, hết hồn nhìn thiếu nữ áo trắng đó, đồng thanh nói: “Hộ pháp đại nhân tha mạng!”

Nếu lúc này bọn họ rơi vào tay đám huyện dân thì phải chết không thể nghi ngờ.

Thiếu nữ áo trắng kia cười khẽ: “Chuyện này phải xem chính các ngươi có thông minh hay không.”

Khi Lưu viên ngoại còn đang do dự, Lưu đại thiếu gia kia đã sợ tới mềm cả chân, cắn răng lên tiếng: “Ta… ta biết những đứa bé còn lại ở đâu, không làm hương chủ cũng không sao, chỉ mong hộ pháp đại nhân để ta dẫn cha ta đi, cả gia tài nữa, tới nơi khác sống!”

Hắn còn chưa muốn chết, hắn còn trẻ như vậy, vì sao phải chết vì đám huyện dân?

Lưu viên ngoại kinh ngạc sợ hãi: “Con trai, con điên rồi!”

Nhóm huyện dân sửng sốt, sau đó cũng phẫn nộ gào lên, nhưng một đám đại đao và kiếm sắc đặt trên cổ chặn bọn họ lại.

Con trai Lưu viên ngoại không nhịn được nữa, đứng lên hô với phụ thân nhà mình: “Con không điên, các người mới điên, con chỉ không muốn chết, hơn nữa giao bọn nhỏ cho hộ pháp, nói không chừng bọn chúng thật sự sẽ tới nơi cực lạc!”

Thiếu nữ áo trắng cực kỳ hài lòng, mỉm cười nói: “Tốt, đây mới là người của Thiên Lý Giáo chúng ta, mời Lưu đại công tử dẫn đường!”

Lúc trước đám điêu dân này nghe được tin tức liền giấu hết những đứa trẻ còn lại đi, điều này thật sự làm người ta bực bội!

Lưu đại quan nhân quay đầu nhìn ánh mắt oán hận của nhóm huyện dân quỳ dưới đất, gương mặt to béo của hắn run lên, sau đó không dám nhìn tới cha già đang định ngăn cản hắn, đi theo thiếu nữ áo trắng kia.

Lưu đại quan nhân dẫn thiếu nữ áo trắng và người của Thiên Lý Giáo đi lòng vòng tới trước một cánh cửa.

Thiếu nữ áo trắng kia sửng sốt: “Đây không phải là phòng chứa củi nhà ngươi sao?”

Lưu đại quan nhân căng thẳng gật đầu, mở cửa để thiếu nữ áo trắng dẫn người vào, sau đó, hắn chỉ vào một nơi xếp đầy củi: “Phía dưới đống củi có một cái hầm.”

Thiếu nữ áo trắng lập tức ra hiệu cho người phía sau, người phía sau nàng ta lập tức đi lên chuyển hết củi ra, quả nhiên nhìn thấy một tay cầm.

Để tỏ sự trung thành của mình, Lưu đại quan nhân vội vàng đi lên kéo tay cầm kia.

Quả nhiên, kéo tay cầm của cánh cửa, lộ ra một cái hầm, thoáng chốc trong đó vang lên tiếng hô sợ hãi và tiếng khóc của trẻ con.

Lưu đại nhân nhân nhìn về phía thiếu nữ áo trắng lấy lòng: “Hộ pháp, ngài xem, hầm của nhà ta rất lớn, bọn trẻ đều ở trong này, hơn một trăm đứa.”

Thiếu nữ áo trắng nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy rất nhiều gương mặt non nớt hoảng sợ, nàng ta vừa lòng nhếch khóe môi, nhìn về phía bản mặt béo của Lưu đại quan nhân: “Không tệ, ngươi rất trung thành.” Thiếu nữ áo trắng liếc nhìn hắn rồi nhìn về phía thuộc hạ của mình: “Mang đám trẻ con này đi, sau này sẽ có tác dụng lớn đấy!”

Lưu đại quan nhân nghe những tiếng khóc hoảng sợ non nớt, lại nhìn bọn nhỏ bị giáo đồ Thiên Lý Giáo xách ra như xách gà con, hắn không khỏi không đành lòng quay mặt đi.

Cho đến khi tất cả bọn trẻ bị mang đi, Lưu đại quan nhân luồn cúi nói với thiếu nữ lòng dạ cay độc kia: “Hộ pháp, ngài xem lão gia tử và gia tài nhà chúng ta…”

Thiếu nữ áo trắng nhìn hắn, nở nụ cười đáng yêu: “Ngươi yên tâm, ngươi trung thành như thế, bản hộ pháp nhất định phải thưởng lớn cho ngươi.”

Lưu đại quan nhân nhìn nàng ta, trong lòng thầm mắng tiểu tiện nhân, miệng thì liên thanh nói: “Không dám nói tới khen thưởng, chỉ mong hộ pháp khai ân là được.”

Thiếu nữ áo trắng cười gật đầu, rộng rãi nói với thuộc hạ áo trắng: “Dẫn hắn đi gặp cha hắn đi.”

Lưu đại quan nhân lập tức cảm kích liên tục cúi đầu, chạy chậm trở về.

Chỉ là, khi hắn chạy về chỗ của mình chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hắn tập trung nhìn lại, máu toàn thân đọng lại trong nháy mắt.

Tất cả huyện dân vốn còn sống nay đã ngã gục trên mặt đất, máu chảy khắp nơi, binh khí trên tay nhóm giáo đồ Thiên Lý Giáo còn chưa khô máu, thể hiện cuộc thảm sát vừa rồi.

Mà hắn cũng đang thấy một đại hán áo trắng to lớn tay cầm đại đao bổ về phía đầu Lưu viên ngoại, thoáng chốc đã chặt đầu Lưu viên ngoại xuống.

Đại hán vừa chặt đầu Lưu viên ngoại quay sang, nhìn Lưu đại quan nhân cười hắc hắc, lộ ra cái miệng đầy răng trắng ởn.



Lưu đại quan nhân mềm cả chân, vươn tay muốn rút một thanh đao cắm trên thi thể bên cạnh ra, nhưng tay hắn còn chưa đụng tới thanh đao đã thấy một vệt sáng lạnh lóe lên, cánh tay hắn lập tức rời khỏi cơ thể!

“A a a…!” Lưu đại quan nhân ôm lấy cánh tay phải đứt rời của mình, cổ họng phát ra tiếng hét chói tai, tiếng hét đáng sợ không giống con người đó vang vọng làm bầy quạ đen chờ ăn xác trên cây giật mình bay lên.

Lưu đại quan nhân ngã xuống đất, nhìn thiếu nữ áo trắng không dám tin: “Vì sao… Yêu nữ nhà ngươi, không phải đã nói sẽ tha cho chúng ta sao?”

Thiếu nữ áo trắng kia vẫn cười ngây thơ đáng yêu: “Đúng vậy, bản hộ pháp nói sẽ khen thưởng các ngươi, để cha ngươi tới tiên cảnh cực lạc trước!”

“Các ngươi thật đê tiện… Các ngươi sẽ gặp báo ứng, giết ta đi!” Lưu đại quan nhân đau đến mức mặt mày trắng bệch, trong lòng cực hối hận, chỉ trách mình bị che mờ tầm mắt, làm cho yêu nữ này hủy hoại hy vọng cuối cùng của cả huyện.

Thiếu nữ áo trắng vươn một ngón tay, lắc lắc ra vẻ đáng yêu: “Chậc chậc, ngươi trung thành với bản giáo khiến bản hộ pháp vô cùng vừa lòng, phần thưởng cho ngươi sẽ tốt hơn cha ngươi nhiều.”

Dứt lời, nàng ta ngoắc ngón tay gọi đại hán đã chặt đầu Lưu viên ngoại: “Trương Võ, móc lưỡi Lưu đại quan nhân của chúng ta ra, sau này hắn chỉ cần dùng trái tim giao tiếp với thượng thần là đủ, không cần dùng lưỡi!”

Lưu đại quan nhân hoảng sợ nhìn đại hán nhe răng cười bước từng bước tới chỗ mình, hắn muốn chạy trốn lại bị người ta giẫm lên bả vai, cho đến khi năm ngón tay đầy máu của người kia thô lỗ nắm cằm hắn, một con dao nhỏ tạo hình kỳ lạ thò vào miệng hắn.

“Ư ư…!”

Tiếng kêu thảm thiết lại cắt ngang bầu trời đêm nặng nề.

Thiếu nữ áo trắng nhìn Lưu đại quan nhân miệng đầy máu ngất đi bị tha kéo xuống rồi mới nhìn quanh một lát, ánh mắt dừng trên đứa bé bị ném vào đống xác chết thối rữa kia, bỗng nói: “Lát nữa dùng cái túi chụp tiểu nha đầu lại, nhốt nó ở cùng với đám vừa bắt được, ngày mai mang bọn nó đi cùng.”

Một lão già gầy guộc mặc áo trắng từ bên cạnh nàng ta đi ra, nhìn sắc trời rồi nhăn mày nhìn về phía đống thi thể hư thối: “Hộ pháp đại nhân, xem ra lát nữa sẽ có mưa to, có cần thừa dịp thiêu đống thi thể người Khuyển Nhung này không?”

Đống thi thể người Khuyển Nhung hư thối này được bọn họ mang từ Khuyển Nhung làm nguồn bệnh truyền nhiễm, nhưng mùi thi thể thối thật sự quá khó ngửi, cộng thêm đã nhiễm dịch ngựa nên những giáo đồ được giáo hoàng đại nhân mới thêm vào như bọn họ cũng không dám mang theo quá lâu, hơn nữa gần đây người của Cẩm Y Vệ dẫn biên quân tra xét cực nghiêm, nên bọn họ mới chọn thị trấn nhỏ bé hẻo lánh ở giao giới hai nước này để ra tay.

Thiếu nữ áo trắng cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng khẽ cười: “Vũ đường chủ, nghe nói trên núi gần đây có một con suối, chất nước rất tốt, cũng là một trong những nguồn nước của huyện lân cận, có điều rất khó tìm, để đám người Khuyển Nhung này phát huy tác dụng cuối cùng của bọn chúng đi, hì hì.”

Lão già kia nhìn nụ cười linh động đáng yêu của nàng ta trong lòng không khỏi lạnh toát, nha đầu này còn nhỏ mà tâm tư đã cực kỳ ác độc!

Nhưng Vũ đường chủ gật đầu rất nhanh: “Vâng, lão hủ đi sắp xếp ngay.”

Tiếng sét nổ tung trên bầu trời, nàng ta ngẩng đầu nhìn những tia chớp càng ngày càng nhiều, nở nụ cười: “Hì hì… Tướng vong quốc, tất có yêu nghiệt!”

Tia điện lạnh như băng chiếu sáng gương mặt nàng ta, tái nhợt và lạnh giá, còn có một cảm giác vặn vẹo quái dị.

Không lâu sau, mưa tầm tã đột nhiên đổ xuống, cọ rửa tất cả vết máu và dấu vết tội ác.

Thị trấn này không còn sáng đèn, hơn một ngàn hộ dân lặng lẽ, không một tiếng động biến mất trong đêm mưa này.

— Ông đây là đường ranh giới tự thắt cổ trên cành đông nam —

Quận Thư Vân là quận huyện phồn hoa nhất, lớn nhất gần quốc cảnh hai nước Thiên Triều và Khuyển Nhung, mỗi ngày không ít khách thương lui tới, nhưng từ lúc Khuyển Nhung bùng phát dịch ngựa, Cẩm Y Vệ dẫn người phong tỏa biên cảnh hai nước, chỉ được phép ra không được phép vào, buôn bán nơi này cũng kém đi nhiều.

Hơn nữa gần đây thời tiết mùa thu không được tốt, mưa lớn kéo dài.

Cửa biên thành, tiểu đội trưởng Lưu Lợi của Cẩm Y Vệ đi tới phòng nhỏ nghỉ ngơi ở cạnh cổng thành, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn nhăn hai hàng lông mày rậm, chửi thề một tiếng: “Thời tiết chết tiệt, lại mưa nữa.”

Một xưởng vệ Cẩm Y Vệ cũng thở dài: “Đúng vậy, nghe nói lúa ở huyện lân cận đã chết thối trong nước hết rồi, giờ không đủ lương thực dự trữ, còn có không ít người bị bệnh vì thời tiết này.”

Lưu Lợi nghe vậy có chút hoài nghi: “Có phải dịch bệnh tràn vào rồi không?”

Mấy xưởng vệ xung quanh giật nảy mình, liếc nhìn nhau không nói gì.

Ngược lại chính Lưu Lợi nhìn đám biên quân gác cổng, tự nhủ: “Chắc là không thể đâu, Trương Lai Tam kia tàn nhẫn hơn ta nhiều, gác thị trấn bên cạnh, ngay cả ruồi bọ cũng không bay vào nổi, làm sao có người nhiễm bệnh được?”

Nhóm xưởng vệ khác cũng gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Đang nói chuyện, đám xưởng vệ bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi, Lưu Lợi cầm đao dẫn mọi người đi xem thế nào.

Thì ra bốn năm đứa bé khoảng ba bốn tuổi đang được một nam tử hơi mập mạp đờ đẫn dẫn, đứng ở cửa thành, bị biên quân cản lại.

Lưu Lợi thấy tên mập kia không những bị đứt cánh tay phải mà có vẻ còn câm điếc, hắn chỉ biết giơ tay chỉ vào thành tỏ vẻ muốn vào, mấy đứa bé sợ hãi trốn phía sau hắn.

Bách phu trưởng bên kia dường như rất do dự, nhìn mấy đứa trẻ đã định cho vào, lại rất ngập ngừng, bỗng thấy Lưu Lợi đến, bách phu trưởng kia lập tức dẫn mấy biên quân tới nói với hắn: “Lưu đội trưởng, ngài xem mấy đứa bé này đói bụng lắm rồi, cha bọn chúng vừa rồi khua tay múa chân mãi, nói với chúng ta bọn họ gặp phải cường đạo, giấy tờ chứng minh thân phận bị trộm đi cả rồi, trên người cũng không có tiền bạc gì, hắn muốn dẫn bọn trẻ vào thành xin điểm tâm để ăn.”

Lưu Lợi nhìn tên mập kia sắc mặt tuy trắng bệch, cánh tay phải lại đứt, nhưng quần áo vải thô trên người cũng sạch sẽ, ngay cả mấy đứa bé nhìn cũng rất sạch sẽ, thật sự không giống người xấu.

Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: “Bên trên có lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào vào thành!”

Tên mập kia nghe hắn nói xong liền quỳ phịch xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng, đẩy mấy đứa bé đến trước mặt hắn.

Mấy đứa bé cũng “òa” một tiếng khóc lên, ôm bụng kêu đói.

Đáng thương đến mức làm cho người ta không đành lòng, bách phu trưởng kia nhìn rồi có chút bực bội: “Lưu đội trưởng, đây chỉ là mấy đứa bé thôi, hơn nữa nhìn cũng như con nhà trong sạch, không có vẻ bị bệnh, không giống khách thương hành, càng không phải người Khuyển Nhung, vì sao không thể để bọn họ vào?”

Thương đội hai bên, người có người thân là người Khuyển Nhung đều tuyệt đối bị cấm vào thành.

Những quân sĩ biên quân khác cũng tức giận nói: “Đúng vậy, bên trên dù có lệnh, pháp lý bất cập nhân tình, nhưng ai lại mang trẻ con đi thương hành bao giờ.”

Binh sĩ biên quân vốn không có cảm tình với Cẩm Y Vệ, hơn nữa bọn họ đột nhiên tới đây tiếp quản quyền chỉ huy, ra dáng kinh thành làm cho đám biên quân vô cùng không thích, nhưng đang thời kỳ đặc biệt nên hai bên cố gắng hợp tác, cũng không gây ra chuyện gì.

Lưu Lợi nhìn đám biên quân lòng đầy căm phẫn, lại nhìn bọn trẻ một lúc lâu, thật sự không nhận ra có gì khác thường, bọn trẻ cũng nhìn hắn cực kỳ đáng thương, vì thế Lưu Lợi mềm lòng, không thể không thở dài nói: “Được rồi.”

Dứt lời, hắn thậm chí còn lấy ra nửa xâu tiền trên thắt lưng đưa cho tên mập kia, ánh mắt tên mập kia nhìn hắn bỗng hiện lên một chút phức tạp, nhưng khi Lưu Lợi muốn nhìn kỹ lại thấy ánh mắt hắn vẫn dại ra.

Lưu Lợi nghe những lời ca ngợi nhìn với cặp mắt khác xưa của nhóm biên quân phía sau, lại nhìn tên mập ngàn ân vạn tạ cúi đầu đi vào trong thành, hắn không khỏi có chút lo lắng, hoặc nên nói là bất an, không biết vì sao.

Tên mập kia dẫn mấy đứa bé tới một ngõ nhỏ im lặng gần đó, hắn dắt một đứa bé ba tuổi đi tới bên cạnh giếng nước trong ngõ nhỏ, hắn ngồi xuống, lấy ra một cái gói, lấy một cái bánh nướng bên trong ra đưa cho bé trai kia.

Bé trai đã lâu không được ăn thứ như thế này, sợ hãi nhìn tên mập một cái, tên mập gật đầu nở nụ cười, bé trai kia được cổ vũ, lập tức cầm bánh nướng ăn như hổ đói, không trông thấy trong mắt tên mập kia hiện lên một tia bi thương nồng đậm.

Dao găm sáng như tuyết và máu tươi bắn tóe lên từ thân hình nho nhỏ, bánh nướng trong tay bé trai lăn xuống, bé ngơ ngác nhìn máu tươi chảy ra từ ngực mình, bé còn chưa hiểu được thế này nghĩa là thế nào.

Trên mặt tên mập bỗng hiện lên vẻ sắc bén, bế thân thể run rẩy của đứa bé trai lên ném vào trong giếng.

“Tõm!”

Nước giếng nhanh chóng bao phủ thân thể nho nhỏ giãy dụa.

Tên mập nhìn chằm chằm cái bánh nướng dính máu trên mặt đất, ngẩn người chốc lát rồi nhặt cái bánh lên cũng ném xuống giếng, cái miệng không có lưỡi há ra khép vào, không biết đang nói gì.

Một lát sau, hắn xoay người kéo đôi chân nặng nề đi ra ngoài, dẫn đám trẻ nhỏ và số bánh nướng còn lại, chậm rãi đi tới một giếng nước khác.

Lặp lại… câu chuyện chiếc bánh nướng.



Một tháng sau.



Kinh thành.

Đông Noãn Các, Thái Cực Điện.

“Ký Đông quận thủ trình báo, mười hai huyện Ký Đông phát hiện người có bệnh trạng nhiễm dịch ngựa!”

“Báo, Chương Các quận thủ trình báo, bảy huyện Chương Các phát hiện có dấu hiệu dịch ngựa lan tràn!”

“Báo…”

Tình báo về bệnh dịch phát triển và tấu chương cầu xin cứu viện từ các nơi bay đến kinh thành như tuyết, nhanh chóng xếp đầy cái bàn thường dùng để phê duyệt tấu chương của Cửu Thiên Tuế, thậm chí còn phải xếp cả xuống đất.

Thái Y Viện từ Y Chính đến Ngự Y bình thường đã hoàn toàn ở lại Tây Noãn Các của Thái Cực Điện, mỗi ngày đi tới đi lui giữa Thái Y Viện và Tây Noãn Các, không có thời gian hồi phủ.

Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng truyền từ dân gian vào trong cung, từ cung nhân đến tần phi, trên người đều mang theo các loại túi thơm phòng bệnh như ngả thảo, linh hương thảo.

Còn dân gian thì không cần nói, ngả thảo trở thành dược liệu đắt giá nhất, ngả thảo vốn một văn tiền một cân đã tăng giá đến năm văn tiền một cân, còn bị tranh nhau mua số lượng lớn.

Từ cung cấm đến nhà dân đều lảng vảng mùi ngả thảo thiêu đốt.

Bách Lý Thanh híp đôi mắt âm mị, lạnh lùng liếc lão Y Chính đang nghiền dược liệu, rất mất kiên nhẫn nói: “Lão đầu, rốt cuộc bao giờ lão mới có kết luận, đây rốt cuộc là dịch ngựa hay dịch người!”

Lão Y Chính đã quen với ngữ khí này của hắn nhưng vẫn ngẩng đầu trừng hắn một cái: “Tiểu tử thối, lại không biết lớn nhỏ, cút khỏi Đông Noãn Các đi!”

Dứt lời, lão lại cúi đầu tiếp tục nghiền dược liệu của mình.

Liên công công liếc nhìn sắc mặt Bách Lý Thanh không khỏi âm thầm cười khổ, dám bảo Cửu Thiên Tuế cút có lẽ chỉ có lão Y Chính.

Sắc mặt Bách Lý Thanh tái mét, âm lạnh cười khẩy: “Lão đầu, đây là địa bàn của bản tọa!”

Lão Y Chính cũng cười lạnh một tiếng: “Được, vậy lão nhân cút là được!”

Dứt lời, lão Y Chính cuộn hết thứ trong tay lên nhanh nhẹn dắt dược đồng xách hòm thuốc của mình mà “cút”, Bách Lý Thanh thấy ông định đi thật không khỏi vừa vội vừa giận, lại không hạ mình được, đành nghiến răng nghiến lợi: “Lão đầu thối.”

Lão Y Chính đi tới cửa đã bị người bước vào ngăn cản.

Cùng với đó là giọng nữ trong trẻo hiền hòa vang lên: “Gia gia, ngài đừng để ý tới tên ngốc A Cửu kia, hắn nóng vội quá thôi.”

Lão Y Chính nhìn cô gái trước măt mình, biểu cảm mới mềm xuống, lại vẫn tức giận nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đừng biện hộ thay tiểu tử thối kia, lão nhân thấy hắn ăn nhầm hỏa dược rồi!”

Tây Lương Mạt giữ chặt tay lão Y Chính, cười cong cong đôi mắt to: “Gia gia, chúng ta đừng để ý tới hắn làm gì, gần đây Mạt Nhi phát hiện vài chuyện kỳ quái, đang định bàn bạc với ngài này.”

Nói xong, nàng đỡ lão Y Chính trở về bên cửa sổ ngồi xuống.

Có tuổi rồi là thích nhìn thấy những thứ vui mừng, thấy nụ cười ngọt ngào của Tây Lương Mạt, lão Y Chính trong lòng thư thái hơn nhiều, lại nghe Tây Lương Mạt có chuyện cần bàn bạc, ông cười tủm tỉm nói: “Được, chúng ta không để ý tới tiểu tử thối âm dương quái khí kia, sau này nha đầu ghét bỏ hắn trâu già gặm cỏ non, gia gia tìm cho ngươi người tốt hơn!”

Quái khí?

Trâu già gặm cỏ non?

Bách Lý Thanh bẻ gãy bảo vệ móng vàng ròng khảm bảo thạch trên ngón tay thon dài của mình cái “rắc” một tiếng.

Mọi người đều không giấu nổi sắc mặt quái dị, cố gắng nhịn cười, chỉ sợ vị cấp trên mặt đang đen như đít nồi sẽ nổi bão!

Chỉ có Tây Lương Mạt liếc nhìn hắn một cái cảnh cáo, sau đó mỉm cười ngồi bên cạnh lão Y Chính: “Gia gia, ta muốn biết, nay đối với những bệnh nhân bị lây dịch ngựa, ngài và các Ngự Y Thái Y Viện có kết luận gì chưa, hoặc đã có khám phá gì chưa?”

Nói đến chính sự, lão Y Chính cũng nhăn mày nói: “Chuyện này thật ra lão nhân đã từng nhìn thấy trong quyển “Kim Châm Quy” tác giả vô danh, có điều việc này rất ít khi phát sinh, hơn nữa dù có thì cũng khó có thể lây lan nhanh chóng như bệnh dịch bình thường thế này được, cho nên lần này tương đối khó giải quyết, một người nhiễm bệnh sau đó người xung quanh cũng nhiễm theo rất nhanh, thường là một thôn, một trấn, thậm chí một huyện tử vong rất nhanh.”

Tây Lương Mạt lấy một tấm bản đồ mỏng như cánh ve từ chiếc túi nhỏ đeo bên hông, phía trên là sông xuyên núi cực kỳ chi tiết, rõ ràng là một bức bản đồ đầy đủ của Thiên Triều, phía trên không ít nơi dán một chiếc lá đỏ nho nhỏ.

Nàng chỉ những nơi dán lá cây, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ngài xem, những nơi này là nơi dịch bệnh bùng phát, Mạt Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, tuy nơi nhiễm bệnh bắt đầu từ năm huyện giao giới với Khuyển Nhung lan tràn ra, sau đó lan thẳng vào Trung Nguyên chúng ta, nhưng nếu chỉ trong một tháng có vẻ như quá nhanh. Theo lý thuyết, thời gian ủ bệnh của loại bệnh dịch này rất ngắn, ba đến năm ngày, sau khi phát bệnh toàn thân vô lực, thân nhiệt cao, trong bảy ngày nội tạng sẽ xuất huyết mà chết. Nhưng chính vì chu kỳ mắc bệnh và tử vong quá ngắn, đáng lẽ sẽ không lan tràn nhanh đến thế.”

Lão Y Chính sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn về phía tấm bản đồ, nhăn mày nói: “Nha đầu, ngươi nói bởi vì người bệnh sẽ chết đi rất nhanh, hơn nữa từ biên cảnh đến thị trấn phồn hoa khác cần một quãng thời gian nhất định, cho nên không thể lan tràn với tốc độ nhanh như thế phải không?”

Tây Lương Mạt gật đầu, lại nhìn về phía lão Y Chính: “Mạt Nhi còn nhớ trước đó ngài từng nói, căn cứ vào tư liệu truyền đến từ các nơi, bệnh này hơn phân nửa lây qua tiếp xúc, nói cách khác nguồn bệnh sẽ không lây qua không khí, nếu không dính vào nước dịch của đối phương, không uống nguồn nước nhiễm bệnh thì bệnh này sẽ không lây.”

Trước mắt, bằng kiến thức thường thức hữu hạn về y thuật của nàng mà thấy thì loại bệnh nội tạng xuất huyết dẫn đến tử vong này cực kỳ giống bệnh sốt xuất huyết cấp tính đáng sợ ở đời trước, nhưng thời đại này không có điều tra bệnh học, rất khó có thể xác định phương thức lây bệnh và bệnh dịch có phản ứng với loại thuốc nào.

“Đúng là lão nhân cũng biết bệnh này có chút cổ quái, mùa thu khô hanh, tuy rất dễ xuất hiện bệnh dịch nhưng cũng không đến mức nhanh chóng một cách kỳ lạ như thế, có điều lão nhân phái đã phái người ra để thử các loại dược vật, có một vài vị thuốc có thể có hiệu quả nhưng chỉ sợ rất khó để nhanh chóng nghiên cứu ra loại dược vật có hiệu quả nhất.” Lão Y Chính day trán, than một tiếng, sau đó nói: “Chúng ta vẫn chỉ có thể trước tiên khống chế tốc độ lây bệnh.”

Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, đang định nói gì thì nghe giọng nói âm lạnh vang lên phía sau: “Bản tọa đã phái thám tử Thính Phong bộ của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám đi ngăn chặn những con đường xuất hành của quận huyện có dịch bệnh bùng phát, nhưng ngay cả người của Cẩm Y Vệ cũng bị nhiễm bệnh!”

Bách Lý Thanh không biết chạy tới sau hai người từ lúc nào, đang liếc nhìn bản đồ dán không ít lá cây kia.

Hắn trầm giọng nói: “Nay phía nam Trường Giang và kênh đào lớn còn chưa phát hiện dịch bệnh, ta định lập tức phái binh coi đây là ranh giới, ngăn cách hai bên, đồng thời phong tỏa hết mọi tin tức, nếu không hơn mười vạn đại quân đang đánh với người Tây Địch cũng lòng quân bất ổn.”

Một nửa binh lính tham chiến đến từ phía bắc Trường Giang và kênh đào, nếu phát hiện người nhà gặp chuyện không may chỉ sợ không còn tâm tư ứng chiến.

“Chuyện này có khi nào là người Tây Địch làm không?” Lão Y Chính bỗng vuốt râu hoài nghi.

Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ: “Chuyện này không có nhiều khả năng lắm, nhưng bất kể là kẻ nào làm, đối sách của A Cửu không tệ, nhưng ta cho rằng chúng ta không chỉ phong tỏa tin tức. Bất kể việc này có phải do con người tạo nên hay không chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng trước, chi bằng phái người đi thông báo với binh lính ở tiền phương rằng chỗ chúng ta bạo phát dịch bệnh phong hàn quy mô lớn, sau đó nói rằng chúng ta đang thiếu ngả thảo sinh trưởng tại cảnh nội Tây Địch, ngược lại có thể kích động nhiệt huyết của binh lính, không để kẻ có ý đồ làm loạn!”

Bách Lý Thanh và lão Y Chính đều nhìn Tây Lương Mạt một lát, đồng thời nhíu mày nói: “Nha đầu gian trá nhà ngươi!”

Tây Lương Mạt nhìn hai bọn họ, không nhịn được cười khẽ: “Hai vị ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, không hổ là “cha con”nhỉ.”

Lão Y Chính và Bách Lý Thanh lại đồng loạt tỏ vẻ bực bội, không hẹn mà cùng quay mặt đi: “Ai là “cha con” với hắn.”

Phát hiện mình lại làm cùng một hành động với đối phương, hai người đồng thanh hừ lạnh.

Tây Lương Mạt thầm lắc đầu, kéo đề tài trở lại chuyện chính sự: “A Cửu, ta đã để hai phần ba y giả tới khu bệnh dịch trước rồi, tin rằng rất nhanh có thể tìm được phương thuốc thích hợp để làm chậm bệnh dịch phát triển, nhưng đầu tiên chúng ta vẫn phải giới nghiêm toàn bộ quận huyện phía bắc Trường Giang và kênh đào, bất kể quận huyện đó có bệnh dịch hay không, đều không cho phép bất cứ ai ra vào.”

Mấy người tinh tế bàn luận rất nhiều chính sách thực thi rồi sai người một đường giơ roi thúc ngựa đi thi hành.

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch tự treo cổ trên cành đông nam —

“Vân Hương, sao tay ngươi lại nhiều điểm đỏ thế?” Liễu tư chế ở phòng tư chế thấy trên tay Đại cung nữ Vân Hương có nhiều điểm đỏ, không khỏi kỳ quái nói.

Sắc mặt Vân Hương vốn tái nhợt nghe vậy lại càng cứng đờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Không sao, muỗi đốt thôi.”

Hai người vừa nói vừa đi xa, không ai lưu ý tới bóng người cao lớn xuất hiện phía sau.

Phương Quan nhìn bóng lưng cung nhân đó đi xa không khỏi nhíu mày, trên người có vết đỏ?

Vì sao lại tương tự với triệu chứng bệnh dịch vậy nhỉ?

Hắn thoáng dừng, cười cười như có điều suy nghĩ. Xem ra, thời tiết trong cung này phải thay đổi, chỉ không biết mục tiêu của cung nhân đó là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook