Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 93: Tỷ muội

Thanh Thanh Du Nhiên

22/12/2014

“Mẫu phi, chúng con đã trở về.” Tây Lương Mạt mặt mày tái nhợt đỡ Tư Lưu Phong bước vào, Đức Vương Phi dùng vẻ mặt nóng ruột lập tức ra đón.

“Mẫu phi.” Tư Lưu Phong vẻ mặt nhìn rõ mệt mỏi, thấy Đức Vương Phi liền cúi đầu gọi một tiếng, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống.

Đức Vương Phi thấy Tư Lưu Phong như vậy vừa đau lòng vừa lo lắng, vội đỡ lấy hắn nói: “Con ta, sao lại thành thế này? Hôm nay nghe nói các con gặp chuyện không may, hù mẫu phi chết khiếp.”

Tây Lương Mạt ở bên cạnh rưng rưng nước mắt nói: “Mẫu phi, phu quân vốn nhiễm lạnh, vừa tới phủ Quốc Công là mắc phong hàn, cho tới nay còn nóng sốt không ngừng, nay còn gặp kẻ cướp, khó khăn lắm mới thoát thân, chúng ta để phu quân về Thỉnh Nguyệt Các trước rồi mời Lý thánh thủ tới thăm bệnh đi.”

Đức Vương Phi nghe vậy vội vàng sai nha hoàn của mình: “Mẫu Đơn Các gần hơn, mau gọi người đỡ tiểu Vương gia tới Mẫu Đơn Các của bản phi, lập tức tới Hồi Xuân Đường tìm Lý thánh thủ.”

Tĩnh Vũ nhanh chóng dẫn Tĩnh Ngôn tới, Tĩnh Ngôn đỡ tay trái của Tư Lưu Phong, Tĩnh Vũ nhìn bộ dạng của Tư Lưu Phong đã đau lòng đến khó kìm nén, không chút khách khí chen chân vào, đẩy Tây Lương Mạt tới một bên, tự mình đỡ tay phải của Tư Lưu Phong: “Thiếu Vương Phi, chúng nô tỳ hầu hạ tiểu Vương gia là được rồi.”

Tây Lương Mạt tuy hoàn toàn không có ý định tranh giành tình cảm với Tĩnh Vũ trước mặt Tư Lưu Phong, nhưng hành vi của Tĩnh Vũ gần như có thể coi là kiêu ngạo bất kính, ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn nàng ta không khói nhíu lại, mang theo hơi lạnh.

Đức Vương Phi tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Tây Lương Mạt, trong lòng bà giận Tĩnh Vũ, nhưng chỉ có thể lẳng lặng giảng hòa, vẻ mặt từ ái cầm tay Tây Lương Mạt nói: “Đứa trẻ đáng thương, hôm nay có sợ không, mau quay về Thỉnh Nguyệt Các rửa mặt chải đầu đi.”

Bà dừng một chút, nói như cực kỳ áy náy: “Vì chuyện này cực kỳ náo động, dính dáng đến Thiên Lý Giáo, nên Trần chỉ huy của Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng Chương đại nhân của Thuận Thiên Phủ Doãn đều đến đây, lát nữa sợ rằng còn muốn hỏi Mạt nhi chút chuyện.”

Tây Lương Mạt nhìn về phía phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trần chỉ huy cùng Chương đại nhân.

Trần chỉ huy đã từng gặp nàng ở Tây Lương tổ gia, hắn ôm quyền hành lễ với Tây Lương Mạt: “Thiếu Vương Phi, hôm nay làm phiền.”

Tây Lương Mạt khẽ gật đầu: “Trần đại nhân đa lễ, ngài chịu trách nhiệm trị an kinh thành, phối hợp với ngài là đương nhiên.”

Chương đại nhân ở cạnh cũng phải bái kiến, vị Thiếu Vương Phi này thân phận cao quý, hắn đương nhiên rất cung kính.

Tây Lương Mạt đơn giản chào hai vị đại nhân xong liền vội vã bỏ đi, quay về Thỉnh Nguyệt Các rửa mặt chải đầu.

Mọi người trong phòng khách thấy nhân vật chính trong vụ án đã trở về, đồng thời ngoại trừ vốn bị bệnh hoặc bị sợ hãi thì dường như không bị thương nặng, vì vậy tâm trạng rất thả lỏng.

Chỉ có một người là ngoại lệ, sắc mặt Tần Đại quản gia luôn nặng trịch, không biết đang nghĩ gì. Mà Đức Vương Phi thì vẻ mặt vui mừng nói chuyện với hai vị đại nhân, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Tần Đại quản gia đầy lo lắng.

Chỉ có bà hiểu, trong lòng Tần Đại quản gia vô cùng nóng nảy.

So với Tần Đại quản gia đứng ngồi không yến, người nào đó lại vô cùng tự tại.

Tây Lương Mạt về viện chậm rì rì thay quần áo, thậm chí còn sai người đun nước nóng cho nàng ngâm, sai Bạch Nhụy đi lấy tuyết trên hoa mai xuống nấu nước pha trà mai, dùng điểm tâm tinh xảo của phòng bếp xong mới trang điểm ăn mặc cẩn thận, tới tiền viện sau ba lần bảy lượt Vương Phi phái ma ma tới thúc giục, đó đã là gần một canh giờ sau.

Không chỉ có Tần Đại quản gia mặt đen như đít nồi, nếu không để ý Đức Vương Phi thì hẳn đã chạy tới Thỉnh Nguyệt Các kéo nàng ra, mà ngay cả Trần chỉ huy cùng Chương đại nhân sắc mặt đều khó coi.

Thế nhưng vụ án này xảy ra trong kinh thành, lại là hoàng thân quốc thích gặp nạn, là một chuyện lớn, vì vậy bọn họ dù không muốn cũng phải chờ.

Thấy Tây Lương Mạt sảng khoái đi vào, Tần Đại quản gia cười lạnh một tiếng: “Thiếu Vương Phi thật cao giá, để Vương Phi cùng chư vị đại nhân chờ ngươi thật lâu.”

Tây Lương Mạt như có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Đại quản gia: “Đại quản gia, ngươi đang thay mẫu phi dạy dỗ bản Thiếu Vương Phi đấy à?”

Chương đại nhân tuy không hài lòng Tây Lương Mạt tới chậm, nhưng hắn càng ghét Tần Đại quản gia tỏ vẻ. Một hạ nhân bán mình vì nô cũng dám ngồi ngang hàng với quý nhân như bọn họ, quá kiêu căng ngạo mạn.

Vì vậy Chương đại nhân cũng khinh miệt, lạnh nhạt nói: “Tần Đại quản gia, tốt nhất ngươi nên chú ý thân phận của mình.”

Sắc mặt Tần Đại quản gia nhất thời cứng đờ, trong lòng cực kỳ tức giận, nha đầu kia dám khiến hắn sượng mặt như thế, nhất định hắn phải cho nó biết thế nào là lợi hại!

Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đổi một bộ mặt tươi cười áy náy: “Thiếu Vương Phi, tại hạ nào dám dạy dỗ ngài, có điều lúc này chư vị đại nhân cùng Vương Phi đều đang chờ ngài, ngài khoan thai tới chậm sợ rằng sẽ khiến người ta cho rằng phủ Tĩnh Quốc Công không dạy ngài cái gì gọi là lễ nghĩa.”

Nhìn như xin lỗi, thật ra vẫn là châm chọc hạ thấp nàng phải không?

Tây Lương Mạt nhíu mày, trong mắt hiện lên một nét cười nhạt, lát nữa để xem ngươi khóc.

Sau đó, nàng lập tức dùng tay áo che mặt, nghẹn ngào như cực kỳ uất ức: “Mẫu phi, con dâu sáng sớm thức dậy lo lắng cho sức khỏe của tiểu Vương gia, thấy chàng không ăn được cái gì, con dâu vô cùng lo lắng đương nhiên cũng không ăn được. Con dâu từ nhỏ ở trong khuê phòng nào từng gặp chuyện thế này, gặp phải hung đồ thật sự sợ hãi cực điểm, luôn cảm thấy tim đập mạnh, vì vậy vừa rồi ở trong phòng rửa mặt chải đầu đã bất tỉnh một lúc lâu, không thể đến đây. Cuối cùng uống thuốc an thần cùng một chút cháo tổ yến mới có thể đi một đoạn đường, xin mẫu phi cùng chư vị đại nhân thứ lỗi.”

Tây Lương Mạt nói có tình có lý, lại là khổ chủ của vụ án này, dáng dấp rưng rưng đáng thương cực kỳ, khiến Trần chỉ huy cùng Chương đại nhân trong nháy mắt sinh ra ảo giác đang ép bức thiếu nữ nhu nhược, không khỏi hổ thẹn, lập tức liên thanh nói: “Hôm nay Thiếu Vương Phi chịu hoảng sợ, tại chúng ta suy nghĩ không chu toàn, nên chờ Thiếu Vương Phi bình tĩnh lại, nghỉ ngơi một, hai ngày rồi mới trở lại hỏi mới đúng.”

Nói dứt lời ra vẻ muốn cáo từ.

Ngay cả Đức Vương Phi cũng không thể không tỏ vẻ thương tiếc cùng áy náy.

Khiến Tần Đại quản gia tức chết.

Tây Lương Mạt mượn tay áo che lấp nhìn Tần Đại quản gia một cái, thấy sắc mặt hắn không thể đen hơn được nữa, bộ dạng chỉ muốn vò đầu bứt tai, mới vừa lau nước mắt vừa nói nhỏ: “Nếu hai vị đại nhân đã tới, sao có thể để hai vị đi một chuyến tay không. Bản Thiếu Vương Phi cũng hy vọng có thể bắt tặc tử về quy án, miễn cho người vô tội khác bị hại.”

Vì vậy, hai người lại khen nàng hiểu đại nghĩa, rồi Trần chỉ huy mới hỏi: “Không biết tình hình Thiếu Vương Phi gặp tặc là thế nào?”

Tây Lương Mạt đơn giản kể lại một lần từ lúc ra phủ, đến vào một ngõ nhỏ nhìn như bình thường, rồi ở đó gặp kẻ xấu cải trang phục kích.

Trần chỉ huy kia cau mày nói: “Xem ra, biết được thời gian cùng con đường hồi phủ của hai vị, tặc tử Thiên Lý Giáo nhất định có chuẩn bị, sợ là có nội gián!”

Chương đại nhân cũng liên tục gật đầu nói đúng.

Tây Lương Mạt vừa làm ra vẻ không dám tin vừa quan sát biểu cảm của Tần Đại quản gia cùng Đức Vương phi. Tần Đại quản gia vẻ mặt âm trầm lại không có gì ngoài ý muốn, còn Đức Vương phi thì tỏ vẻ khiếp sợ.

Tây Lương Mạt âm thầm xác định chuyện này có liên quan đến Tần Đại quản gia, còn Đức Vương phi, lẽ nào thật sự không liên quan tới Thiên Lý Giáo?

Nếu vậy, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, nàng cùng sư phụ sẽ phải tính toán theo hướng khác.

“Đúng rồi, không biết làm thế nào Thiếu Vương Phi cùng tiểu Vương gia chạy thoát khỏi đám tặc tử này?” Chương đại nhân hỏi một chuyện tất cả mọi người ở đây quan tâm nhất.

Thi thể của giáo đồ Thiên Lý Giáo khiến Chương đại nhân cùng Trần chỉ huy đã nhìn quen hiện trường án mạng cũng phải buồn nôn, thủ pháp giết chóc như vậy khiến bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới một nơi – Tư Lễ Giám.

Thế nhưng bọn họ lại lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, nếu người của Tư Lễ Giám ra tay thì cần gì tha cho Thiếu Vương Phi cùng tiểu Vương gia, hơn nữa chuyện này xôn xao dư luận cũng không thấy Tư Lễ Giám có động tĩnh gì.

Tây Lương Mạt hơi ngừng, run run túm lấy vạt áo mình, trên mặt còn lộ vẻ sợ hãi: “Lúc đó đám tặc tử kia đồng loạt xông lên, muốn bắt giữ tiểu Vương gia cùng bản Thiếu Vương Phi, nói vì triều đình muốn tiêu diệt bọn chúng nên coi đây là trả thù, thị vệ Vương phủ cùng đám hạ nhân tận lực bảo vệ lại không cách nào địch nổi đám tặc tử này, mắt thấy không còn người nào sống sót, chợt một vị hiệp khách từ trên trời giáng xuống, cứu chúng ta trong cảnh nước sôi lửa bỏng, vị đại hiệp kia bảo chúng ta mau chóng rời đi.”

Giống như nghĩ tới tình hình nguy cấp lúc đó, Tây Lương Mạt run lên, tái mặt nói: “Ta sai thị vệ cùng gã sai vặt còn lại lập tức lái xe nhanh chóng chạy đi, một đường chạy như bay, rất lâu sau mới dừng lại, sợ đám tặc tử kia đuổi theo, vì vậy ta sai thị vệ cùng gã sai vặt kia che chở xe ngựa tới viện của hồi môn của ta nghỉ ngơi bình phục, chờ tình hình của tiểu Vương gia tốt hơn một chút mới trở về.”

Nói một phen rất hợp tình hợp lý giải thích tại sao sau khi thoát hiểm không nhanh chóng trở về, khiến người ta nhất thời không tìm ra chỗ sơ hở.

“Đại hiệp?” Trần chỉ huy khẽ nhíu mày, nhìn Chương đại nhân, bọn họ không thấy đại hiệp gì đấy ở hiện trường, cũng không biết loại đại hiệp gì mà ra tay hiểm ác như thế.

“Đúng rồi, không biết vị đại hiệp kia có mạnh khỏe không? Hắn là ân nhân cứu mạng của bản Thiếu Vương Phi cùng tiểu Vương gia, trước khi đi ta đã bảo thị vệ báo cho hắn đến Vương phủ gặp mặt, để tạ đại ân của hắn.” Tây Lương Mạt như nhớ ra điều gì, lập tức nhìn về phía đám Trần chỉ huy.

Đức Vương Phi nhíu mày: “Nhưng hôm nay chưa thấy người gác cổng đến báo có ai đến đây.”

Nếu có người thông báo chuyện có liên quan đến Phong nhi, bọn họ đã sớm mời vào.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt trắng bệch, như rất kinh ngạc: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vị đại hiệp kia đã…”

Trần chỉ huy có chút do dự nói: “Chuyện đó… Hiện tại khám nghiệm tử thi vẫn chưa phát hiện thi thể người nào có võ công cao cường, có lẽ vị hiệp khách kia đã chạy thoát.”

Tần Đại quản gia cũng đã nghe nói chuyện sáng nay giáo đồ toàn quân bị diệt, nhưng trong đống thi thể thiếu ba người, trong đó có con trai độc nhất Tần Như Hải của hắn, nay nghe nói có một vị “hiệp khách”, đương nhiên cũng không nhịn được: “Hiệp khách gì…”

Lúc này, bỗng có một gã sai vặt trong phủ bẩm báo: “Bẩm Vương Phi, ngoài phủ có một người tự xưng Tử Y Khách cầu kiến.”

Mọi người sửng sốt, không phải nhắc Tào Thào, Tào Tháo đến đấy chứ?

Tây Lương Mạt thì vui mừng nói: “Không sai, Tử Y Khách, vị hiệp khách kia quả thật mặc đồ tím, trên người mang trường kiếm.”

Đức Vương Phi thấy Tần Đại quản gia lộ vẻ nôn nóng liền nói: “Mau mời vào.”

Trong lúc mọi người nhón chân chờ đợi, gã sai vặt dẫn một người mặc đồ màu tím từ xa đi tới gần.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy dáng người kia cao lớn, bước đi như gió, tư thái phong lưu hơn người, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy mong chờ.

Nhưng khi người kia đến gần, tất cả mọi người không nhịn được đồng loạt phát ra một tiếng thất vọng.

Thì ra khuôn mặt người kia hơi dài, mắt híp mũi thẳng, miệng rộng, trên mặt còn có vài vết rỗ, hoàn toàn là dáng vẻ của người giang hồ phố phường thô lỗ tầm thường.

Ngược lại hoàn toàn với khí chất phiêu dật khó lường.

Nhưng Trần chỉ huy cùng Chương đại nhân chỉ nhớ đến tình hình máu tanh bọn họ đã thấy, người này lấy một địch nhiều, còn rất điêu luyện, nay nhìn trên người không có lấy một vết thương, có thể thấy nhất định là cao thủ võ lâm trong chốn giang hồ.

Bởi vậy, ánh mắt bọn họ mang theo một phần bội phục cùng cảnh giác.



Dù sao giang hồ võ lâm cùng quan phủ ít chung đụng, những cường nhân võ lâm võ nghệ cao cường, hành tung lại khó nắm bắt, bạch đạo cùng hắc đạo tự có quy củ riêng, luật lệ quan phủ không có sức đe dọa lớn với bọn họ.

Còn Tây Lương Mạt thì vui mừng đứng lên, cúi đầu đón tiếp Tử Y Khách kia: “Thiếu Vương Phi Đức Vương phủ thay mặt phu quân đa tạ tiên sinh cứu giúp.”

Giọng nói của Tử Y Khách kia vậy mà rất trầm ấm, có phong phạm của đại hiệp một đời, hắn thản nhiên khoát tay: “Thiếu Vương Phi không cần khách khí, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ vốn là chuyện giang hồ chính đạo nên làm.”

Sau đó hắn tiến chắp tay với Đức Vương phi, Chương đại nhân cùng Trần chỉ huy, không kiêu không nịnh nói: “Tại hạ là chưởng môn Hư Vô Phái, nhân xưng Tử Y Khách, bái kiến Vương Phi cùng các vị đại nhân.”

Đức Vương Phi nghe hắn là ân nhân cứu mạng của Tư Lưu Phong, tuy trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn vô cùng lễ phép nói lời cảm tạ với Tử Y Khách: “Đa tạ chưởng môn cứu con ta, đại ân lần này khắc sâu trong lòng, không biết nên đáp tạ thế nào.”

Tử Y Khách kia nghe vậy dường như hoàn toàn không biết đây là lời nói khách sáo, cười ha hả không chút làm khách: “Người giang hồ chúng ta bênh vực kẻ yếu vốn không phải vì vinh hoa phú quý, nhưng thời gian gần đây tại hạ đang lãnh giáo võ công của bạn bè ở kinh thành, có điều người bạn kia lại có việc phải đi xa, sợ rằng ba tháng sau mới quay lại. Tại hạ vừa xuất quan, ở kinh thành nấn ná một thời gian mới quay về Hư Vô Sơn, nếu Vương Phi đã mở miệng, vậy tại hạ không khách khí nữa, chỉ ở nhờ Đức Vương phủ ba tháng thôi.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Tử Y Khách vốn kính nể liền mang theo một tia khinh thường.

Ở nhờ ba tháng?

Sợ rằng muốn nhân cơ hội đòi nhiều hơn mới là thật.

Tử Y Khách kia như không biết suy nghĩ của những người khác, hắn không giận chỉ cười nói: “Ba tháng này tại hạ không ở không, thấy võ nghệ của thị vệ quý phủ thật sự khó coi, ngay cả đám ô hợp Thiên Lý Giáo cũng đánh không lại, chi bằng trong ba tháng này tại hạ làm giáo đầu cho thị vệ, thế nào?”

Mọi người nhất thời hiểu ra, thì ra không phải vì tài, mà muốn nhân cơ hội cầu tiền đồ mới là thật.

Đức Vương phi do dự, người này võ công cao cường, lại là người lạ không biết rõ, sao có thể ở trong Vương phủ ba tháng?

Bà lặng lẽ liếc nhìn Tần Đại quản gia, Tần Đại quản gia cũng lập tức lắc đầu với bà.

Thế nhưng khi bà đang định mở miệng đề nghị thay bằng biếu tặng tiền tài thì Tử Y Khách kia bỗng nhấc lên một bao vải, cười nói: “Đúng rồi, ở đây tại hạ có lễ gặp mặt, đảm bảo các vị đại nhân sẽ thích.”

Lúc này mọi người mới chú ý cái bao trong tay hắn, yên lặng đoán xem trong đó có gì.

Hắn “xoạt” một tiếng mở ra, lộ ra thứ trong đó khiến Đức Vương phi hô lên một tiếng, đánh nát chén trà trên tay.

Nơi đó là một cái đầu máu me nhầy nhụa.

Đừng nói nha hoàn bưng trà hét một tiếng ngất xỉu, ngay cả Chương đại nhân cùng Trần chỉ huy đều giật cả mình khi thấy thứ như vậy mà chưa chuẩn bị tinh thần.

Còn Tần Đại quản gia đã đứng bật dậy, sắc mặt tái mét, thân thể lung lay nhìn đầu người kia.

Tử Y Khách thấy Tần Đại quản gia như vậy, đôi mắt nhỏ như sợi chỉ lóe lên một tia ý cười ác độc quỷ quyệt, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ hiên ngang lẫm liệt, lắc cái đầu kia nói: “Đây là thủ cấp của hộ pháp dẫn đầu Thiên Lý Giáo công kích xe ngựa của tiểu Vương gia cùng Thiếu Vương Phi, thứ đê tiện này dám đánh lén bản chưởng môn, vì vậy bản chưởng môn tháo từng khớp xương của hắn, chờ hắn đau đớn không nhịn được nữa, cứt đái phun ra mới chém đầu, coi như cảnh cáo!”

Chương đại nhân cùng Trần chỉ huy liên tục lắc đầu, bọn họ đều biết người giang hồ hận nhất kẻ đánh lén khi đang luận võ hoặc chiến đấu, nhưng kiểu trả thù này không khỏi quá tàn nhẫn.

Nhân sĩ giang hồ quả nhiên đều không dễ trêu chọc!

“Ngươi…” Sau khi sợ hãi ban đầu qua đi, Đức Vương Phi cũng nhìn ra cái đầu kia là của ai, lo lắng nhìn về phía Tần Đại quản gia.

Quả nhiên, Tần Đại quản gia từng bước rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cái đầu kia, toàn thần phát ra sát khí sắc bén, rồi ánh mắt hắn tàn bạo nhìn thẳng vào Tư Y Khách.

Giống như trong nháy mắt muốn lột da rút xương, bầm thây vạn đoạn!

Còn Tử Y Khách cũng đồng thời chống lại tầm mắt hắn, không chút sợ hãi, gần như một loại khiêu khích ngả ngớn.

Kích cho Tần Đại quản gia gần như lập tức ra tay, Đức Vương Phi liền đứng dậy muốn lên tiếng ngăn cản, thì một âm thanh khác đã vang lên nhanh hơn.

“Ơ, đây… Đây… Người này hình như quen quen?” Tây Lương Mạt dùng tay áo che mặt, nhìn đầu người kia như cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn hơi do dự tìm hiểu đến cùng.

“Hả? Thật không? Bản quan lúc trước đã nói trong vụ án này nhất định có nội gián, nay Thiếu Vương Phi có ấn tượng với người này chứng tỏ bản quan đoán đúng, còn nhờ Thiếu Vương Phi nhìn kỹ lại xem!” Chương đại nhân nghe vậy hưng phấn nhướng mày nói.

Tây Lương Mạt hơi do dự, như sợ hãi tình trạng khủng khiếp của cái đầu người.

Trần chỉ huy ở bên lại cổ vũ nàng nhìn thêm lần nữa.

Tây Lương Mạt như chỉ ngập ngừng một lát, đang định mở miệng đồng ý thì Tần Đại quản gia xen lời, hắn nói với Đức Vương phi ở phía trên: “Vương Phi, vị Tử Y Khách tiên sinh này là đại ân nhân của Vương phủ chúng ta, chút việc nhỏ như thế mà không đồng ý chẳng phải khiến người ta chê cười Đức Vương phủ chúng ta sao?”

Đức Vương Phi nghe vậy ánh mắt hoảng hốt bất định nhìn Tần Đại quản gia, thấy hắn nhìn chòng chọc Tử Y Khách, đột nhiên hiểu ra, bà than thầm một tiếng, sau đó đi xuống ngăn giữa Tây Lương Mạt cùng Tử Y Khách kia, vẻ mặt không thay đổi, ung dung cười nói với Tử Y Khách: “Đại quản gia nói đúng, con ta được tiên sinh cứu giúp, đương nhiên phải mời tiên sinh ở lại làm khách, đừng nói ba tháng, dù ở lại ba năm làm môn khách cũng không đáng gì.”

Ánh mắt Tử Y Khách lóe lên một mũi nhon quỷ dị, sau đó sang sảng cười nói: “Vương Phi quả là người nhanh nhẹn, tại hạ có lễ.”

Việc này định ra, Chương đại nhân cùng Trần chỉ huy không tiện nói thêm, lại tinh tế hỏi những điểm đáng ngờ trong vụ án này, nhưng Tử Y Khách trả lời rất cẩn thận, bọn họ không thấy được vấn đề gì.

Chương đại nhân còn muốn Tây Lương Mạt nhận diện đầu người kia, Đức Vương Phi lại nắm tay Tây Lương Mạt như thương hại Tây Lương Mạt, không chút khách khí từ chối Chương đại nhân: “Hôm nay Trinh Mẫn Quận chúa sáng sớm đã bị hoảng sợ, sao có thể cùng đại nhân đi nhận diện thứ kia, hơn nữa nàng còn nhỏ tuổi, trong lúc kinh hoàng nhìn nhầm cũng là bình thường.”

Trong lời nói của Đức Vương Phi không cho phép thương lượng, Chương đại nhân cùng Trần chỉ huy bàn bạc một phen, chỉ nói chờ bọn họ rửa sạch thi thể của đám tặc tử, vẽ thành tranh rồi cầm tới cho người của Đức Vương phủ nhận dạng.

Trời hoàn toàn tối, đã tới giờ Tuất, hai vị đại nhân xin cáo lui.

Đức Vương Phi từ ái nói với Tây Lương Mạt: “Con ta, hôm nay các con đều bình an trở về là chuyện may mắn nhất, chuyện máu tanh này không phải chuyện nữ tắc nên dính vào, chọc một thân xúi quẩy, về Thỉnh Nguyệt Các nghỉ ngơi đi, lát nữa nếu Phong nhi khỏe hơn mẫu phi sẽ sai người đưa về Thỉnh Nguyệt Các được không?”

Tây Lương Mạt thoáng do dự, sau đó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, dẫn nha hoàn của mình rời khỏi.

Thấy bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, Đức Vương Phi hơi cau mày, chuyện lần này nha hoàn cùng thị vệ của Trinh Mẫn không hề bị thương, người của Đức Vương phủ lại hoàn toàn không sống sót, lẽ nào đều chỉ là trùng hợp?

Đuổi Tây Lương Mạt về rồi, Đức Vương Phi liền cùng Tần Đại quản gia trở về Mẫu Đơn Các, vào phòng nghị sự của Mẫu Đơn Các, Đức Vương Phi thản nhiên nói với tất cả nha hoàn bà tử trong phòng: “Các ngươi đều lui xuống đi, bản vương phi có chuyện quan trọng cần trao đổi với Đại quản gia.”

Chúng nha hoàn bà tử tất nhiên cung kính lui ra.

Khi nha hoàn cuối cùng đóng cửa lại, Đức Vương Phi bỗng quay người lại, tát thẳng lên mặt Tần Đại quản gia.

Tần Đại quản gia cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, lửa giận cùng thống khổ nhẫn nhịn trong lòng đã lâu bùng phát, hắn túm áo Đức Vương Phi, thô lỗ ấn bà lên tường, đỏ mắt gầm nhẹ: “Tiện nhân, ngươi điên rồi à?”

Đức Vương Phi lạnh lùng nhìn hắn: “Bản Vương Phi thấy ngươi mới điên rồi, ngươi dám làm chuyện như thế sau lưng ta, ngươi sẽ ra tay đối phó Phong nhi à?”

Tần Đại quản gia muốn nói gì đó, ánh mắt lóe lên, cuối cùng vừa thất bại vừa tức giận nói: “Lẽ nào ngươi không muốn tìm kiếm khối lệnh bài kia, Phong nhi truyền tin nói kế hoạch tiếp cận Tĩnh Quốc Công phủ của hắn thất bại, nếu ta bắt nha đầu Tây Lương Mạt kia, ta không tin Lam thị sẽ thật sự không lấy khối lệnh bài kia ra, nếu không mang cả Phong nhi đi chẳng phải sẽ để lại sơ hở?”

Đức Vương Phi liếc hắn một cái cười nhạt: “Thật sự đơn giản thế à? Hay là ngươi cho rằng nếu Phong nhi có chuyện gì không hay, ngươi cưới bản Vương Phi rồi là có thể để Tần Như Hải thế thân Phong nhi?”

Tần Đại quản gia cắn răng: “Trong lòng ngươi ta là người như vậy sao? Bao năm qua ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi chưa? Ngay cả Thiên Lý Giáo cũng là ta thành lập cho ngươi, nghĩ một ngày đại nghiệp thành công, chiếm lấy giang sơn này, ta có thể danh chính ngôn thuận lấy ngươi!”

Đức Vương Phi nhìn ánh mắt vừa thất vọng vừa cay đắng của Tần Đại quản gia, sau đó bà dời tầm mắt, như bị Tần Đại quản gia thuyết phục, rưng rưng nói: “Lão Tần, ngươi nhất định phải nhớ lời ngươi nói hôm nay, nếu ngươi phụ ta…”

“Nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế!” Tần Đại quản gia cũng buông vạt áo Đức Vương Phi, trở tay ôm bà thấp giọng nói, có điều Đức Vương Phi không nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong đáy mắt hắn.

Hai người bình tĩnh lại, nắm tay quay về cạnh bàn ngồi xuống.

Tần Đại quản gia tối tăm nhìn Đức Vương Phi: “Phong nhi cũng không phải con ruột ngươi, năm đó ngươi tự tay hại mẫu thân hắn, nay ngươi còn che chở hắn thế làm gì? Nếu sau này mọi chuyện bị vạch trần, ngươi phải làm thế nào?”

Trên mặt Đức Vương Phi thoáng qua một tia đau xót, sau đó nâng tầm mắt thản nhiên nói: “Hắn vĩnh viễn sẽ không biết.”

Đức Vương Phi không muốn nhắc đến việc này nữa, liền hỏi Tần Đại quản gia: “Ta đã nói sẽ không hỏi chuyện của ngươi ở bên ngoài, nhưng lần này ngươi làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng Thuận Thiên Phủ Doãn đều sẽ không bỏ qua, Như Hải…”

Bà dừng một chút, nhìn sắc mặt Tần Đại quản gia có vẻ đau xót, quyết định tiếp tục nói hết lời: “Như Hải đã chết, coi như đây là cái giá phải trả, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa.”

“Hừ, ta tuyệt đối không bỏ qua, đệ tử Thiên Lý Giáo hiện nay đã trải khắp Thiên Triều, thôn xóm gần kinh đô đều có không ít giáo chúng của chúng ta, ta nhất định sẽ trả thù!” Tần Đại quản gia nghiến răng nghiến lợi nói, vô cùng phẫn nộ khiến hắn gần như không cầm được chén trà trên tay.

“Lão Tần…” Tuy Đức Vương Phi thương hại hắn nhưng vẫn muốn khuyên can.

“Không cần khuyên ta, ta tự có chừng mực, mấy ngày này sẽ bảo đám giáo đồ im lặng, có điều…” Mắt hắn đỏ sậm, nanh ác nói:”Tử Y Khách kia khiến ta đoạn tử tuyệt tôn, ta nhất định phải lột da hắn, rút xương hắn, mới có thể an ủi con ta trên trời có linh thiêng!”

Đây là lý do hắn mạo hiểm giữ Tử Y Khách lại, chính hắn cũng là nửa người trong giang hồ, biết những người giang hồ này không sống cố định, phiêu bạt bốn biển, nếu để Tử Y Khách đi, dù hắn thuê được sát thủ tốt nhất trên giang hồ cũng không vui sướng bằng tự tay giải quyết người này!

Đức Vương Phi thấy không thể khuyên can nhân tình của mình, đành hạ tầm mắt xuống, thầm thở dài.

Nều không thể khuyên hắn thì đành mưu tính với hắn, nhất định không thể có sai sót, nếu không chính là đại họa.



Ngay lúc bên này Đức Vương Phi cùng Tần Đại quản gia mưu đồ bí mật, Tây Lương Mạt cũng về tới Thỉnh Nguyệt Các, đuổi đám Bạch Nhụy đi nghỉ ngơi, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.

May mà Bạch ma ma cùng Hà ma ma ở lại phủ Tĩnh Quốc Công, nàng để Hà ma ma chú ý động tĩnh của Tây Lương Tĩnh cùng Tây Lương Tiên trong phủ Quốc Công, còn Bạch ma ma chuẩn bị công tác đánh lạc hướng để bọn họ đi Lạc Dương.



Nếu để hai ma ma theo, trò diễn này thật sự diễn không nổi, nếu tất cả người của mình đều không bị thương, người của Đức Vương phủ ngoại trừ Tư Lưu Phong đều chết hết, thật sự… hơi gượng ép.

Tây Lương Mạt ngáp một cái, hôm nay bôn ba, hết đấu trí lại so dũng, quả thật khiến nàng mệt mỏi, định cởi quần áo nằm lên giường nghỉ ngơi, ai ngờ vừa vén màn lên đã thấy một người nằm trên đó.

Một thân tử y, một bộ mặt rỗ, không phải Tử Y Khách còn ai?

Tây Lương Mạt nhướng mày nói: “Ta nói này Tử Y Khách, ngươi không ở sương phòng mà tới trên giường của bản Thiếu Vương Phi làm gì?”

Tử Y Khách cười hắc hắc, vươn một tay kéo Tây Lương Mạt đến đặt dưới thân, mê đắm nói: “Là vì bản chưởng môn định mưu đồ gây rồi Thiếu Vương Phi ngươi, thải âm bổ dương.”

Tây Lương Mạt dùng một tay chống lên ngực hắn, trêu ghẹo nói: “Thải âm bổ dương, thì ngươi phải là dương mới được, cẩn thận thải âm quá nhiều, âm dương mất cân đối, kinh nguyệt không ngừng đấy!”

Kinh nguyệt không ngừng?

Tử Y Khách tức giận gõ trán Tây Lương Mạt: “Nha đầu ngươi càng ngày càng làm càn!”

Rốt cuộc Tây Lương Mạt không vừa mắt nổi gương mặt kia, ghét bỏ nói: “Được rồi, sư phụ, ngươi đừng luôn đeo cái mặt vừng mè này nữa đi, khó coi chết được.”

Lúc này Tử Y Khách mới vung tay lên, không biết hắn dùng phương pháp gì xé tấm da mặt kia xuống, dưới ngọn đèn lưu ly lộ ra dung nhan khuynh quốc khiến người ta không dám nhìn gần, không phải Thái Tử Thái Phó, Thủ Tọa Tư Lễ Giám, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Cửu Thiên Tuế còn ai?

Bách Lý Thanh cầm tấm da mặt vuốt cằm quan sát một hồi, cũng đồng ý: “Ừ, xem ra khi đó bản tọa huyết tẩy Không Động Phái, thuận tay giết chết chưởng môn Võ Đang, lột da mặt hắn là quyết định chính xác. Xấu đến thế này chẳng phải khiến đệ tử Võ Đang đau lòng hay sao? Hơn nữa minh chủ võ lâm mặt mũi thế này thật sự ảnh hưởng đến tâm tình của người trong giang hồ.”

Tây Lương Mạt không nói gì, thằng nhãi này tự kỷ thì thôi, chưởng môn Võ Đang đẹp hay xấu liên quan gì đến tâm hồn đệ tử người ta? Về phần minh chủ võ lâm, đó là dựa vào bản lĩnh cùng uy vọng để nhất thống võ lâm, không phải chọn hoa khôi thanh lâu, cần chọn người đẹp nhất làm minh chủ, nếu không cứ chọn tiểu quan đứng đầu Lục Trúc Các là được rồi.

Có điều…

Thằng nhãi này giết một minh chủ võ lâm lại là… thuận tay.

“Sư phụ, ngài quả là Đông Phương Bất Bại, văn thành võ đức!” Tây Lương Mạt giơ ngón tay cái lên, rất chi là sùng bái.

Bách Lý Thanh liếc nàng một cái: “Nịnh nọt ít thôi, vi sư hỏi ngươi, sau này vi sư ở đâu?”

Tây Lương Mạt: “… Ngài muốn ở đâu?”

Bách Lý Thanh xoa cằm suy nghĩ: “Trong Đức Vương phủ nguy hiểm tứ phía, vi sư còn phải giữ gìn thân thể mảnh mai này vì vạn dân thiên hạ, nếu tổn thương chỗ nào thì phải làm sao? Vì vậy vi sư quyết định ở lại chỗ trò cưng ngươi là an toàn nhất.”

Tây Lương Mạt thầm nói, còn ai vô sỉ hơn yêu nghiệt này không? Còn ai không?

Nàng tỏ vẻ phản đối mãnh liệt: “Sư phụ, ngươi không thể luôn kê đơn tiểu Vương gia chứ! Ngươi đến đây để dò hỏi họ Tần kia, nếu để người ta phát hiện hai ta có quan hệ, chẳng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”

Nếu để đại yêu nghiệt này ở đây, đừng nói thằng nhãi này rảnh rỗi liền hành hạ nàng, chính nàng một chút bí mật cũng không có, nhỡ may bí mật “che mắt” bị phát hiện, chính nàng ngay cả chạy trốn cũng không có thời gian!

Bách Lý Thanh liếc nàng, sắc mặt âm trầm: “Lẽ nào ngươi muốn ngủ cùng một giường với gian phu Tư Lưu Phong kia!”

“Gian phu là ngươi mới đúng!” Tây Lương Mạt cắn răng, tuy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Tư Lưu Phong mới là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng, còn đại yêu nghiệt vô sỉ này hai ngày trước còn tự phong là gian phu, nhanh vậy đã quên rồi?

Bách Lý Thanh nhìn nàng, đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ được tỉ mỉ kẻ vẽ bắn ra tia sáng: “Đúng rồi, thân là gian phu đương nhiên phải yêu đương vụng trộm với tiểu dâm phụ, không ở đây, trò cưng ngươi sao có thể hiểu rõ công dụng kỳ diệu của gian phu dâm phụ?”

Tây Lương Mạt đỡ trán, nàng cùng một đại yêu nghiệt coi đê tiện, vô sỉ đặc biệt là ý nghĩa lớn nhất của đời người hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Cuối cùng, trải qua cò kè mặc cả, uy hiếp cùng phản uy hiếp, kết cục hai bên đánh cờ là khi Bách Lý Thanh thấy Tây Lương Mạt cắm cành hoa mai trên cửa sổ mới được qua đêm trong phòng nàng.

Tất nhiên Cửu Thiên Tuế đại nhân rất không hài lòng, mười năm qua không ai dám uy hiếp hắn.

Thế nhưng hôm nay Tây Lương Mạt đã nắm được giới hạn cùng chỗ mềm lòng của hắn, càng không kiêng nể gì, khi hắn tạm thời không nghĩ ra cách khác để kiềm chế nha đầu kia, đành ngắn hạn bị đuổi đi.

Có người khó chịu, đương nhiên có người thoải mái. Tây Lương Mạt hòa được một ván, lần đầu tiên đuổi kẻ địch mạnh ra khỏi biên giới, ôm chăn chổng bốn vó ngủ cực kỳ sảng khoái, mơ còn cười ra tiếng.

Về phần Tư Lưu Phong, Bách Lý Thanh bản thân không thể ngủ tiểu hồ ly của mình, sao có thể để nam nhân khác dính dáng, đương nhiên nghĩ biện pháp khiến Tư Lưu Phong bệnh nặng đến mức không tiện di chuyển.



Chớp mắt trôi qua mấy ngày bình yên, Tần Đại quản gia nhìn có vẻ như không hề trải qua nỗi đau mất con, ngoại trừ ngày đầu tiên bộc lộ oán hận cùng sát ý không che lấp với Tử Y Khách, sau này gặp mặt đều khách khách khí khí.

Tây Lương Mạt chưa chờ được Tần Đại quản gia làm khó dễ đã chờ đến tang thư của phủ Tĩnh Quốc Công.

Hàn thị đã chết, đương nhiên phải phát tang. Nàng là chính nữ danh chính ngôn thuận, tuy đã xuất giá nhưng là lễ tang của Nhị nương, nàng nhất định phải tham gia.

Đó là chuyện trong dự liệu của Tây Lương Mạt, tuần đầu của Hàn thị, nàng sai Bạch Nhụy lấy quần áo trắng tới, ngồi xe ngựa về phủ Tĩnh Quốc Công.

Xung quanh phủ đệ treo đầy khăn trắng, hoa đen kết trùm, còn có tiếng khóc than cùng khách khứa tới phúng viếng, ngược lại có vẻ còn náo nhiệt.

Tây Lương Mạt tới, tự nhiên được đón từ cửa chính vào, Lê Tam thái thái đang ở tiền viện chỉ huy đám sai vặt chuyển hình nhân giấy, sắp xếp khách khứa, thấy Tây Lương Mạt liền đón lên, trên mặt bà hoàn toàn bình tĩnh, không thấy bi thương.

Hàn thị chết, Lam thị mặc kệ, Thận thị thì điên rồi, trong phủ này bà tất thành chủ mẫu chưởng gia, lão thái thái là người chỉ thích đứng nhìn, vì vậy bà không còn cố kỵ, ngay cả mặt mũi cũng lười diễn.

“Thiếu Vương Phi tới.”

Tây Lương Mạt đánh giá Lê thị, nhàn nhạt nói: “Tam thẩm thẩm, xin cố nén bi thương.”

Tây Lương Mạt nói mới khiến trên mặt Lê thị xuất hiện một tia đau khổ, đó là loại đau đớn chèn ép đã lâu, ngày càng đậm, nhưng Lê thị vĩnh viễn không thể quên, bà ngẩng đầu nhìn linh đường rất lớn, cười nhạt nói: “Đúng vậy, có Hàn thị xuống đó cùng thằng bé, con ta đã có thể ngủ yên.”

Lê thị vực tinh thần dậy, nhẹ giọng nói với Tây Lương Mạt: “Nhị cô nương cũng từ trong cung trở về, xem ra bệnh điên của nàng đã khá hơn nhiều, hơn nữa… có chút khác thường, Thiếu Vương Phi phải cẩn thận.”

Tây Lương Tiên đã trở về?

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại sau đó xì lạnh, hôm nay là đại tang của Hàn thị, đương nhiên nàng ta phải trở về, không có gì kỳ quái.

Có điều bệnh điên của nàng ta khỏi rồi, thì là rất thú vị.

“Phủ Quốc Công chúng ta tạm thời cần dựa vào Tam thẩm thẩm vất vả, có điều Tam thẩm thẩm có khả năng thế này, nhât định có thể xử lý mọi chuyện thỏa đáng.” Tây Lương Mạt cười cười.

Lê thị đương nhiên nghe ra thâm ý, cũng cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Tây Lương Mạt hài lòng xoay người đi về phía linh đường, Lê thị ở đây trông coi, là một cơ sở ngầm vô cùng tốt, bất kể vì giám thị người trong phủ Quốc Công hay muốn tra tìm tấm lệnh bài kia.

Có điều hiện nay, nàng càng có hứng thú với Tây Lương Tiên hơn.

Không biết mấy ngày qua Tây Lương Tiên sẽ biến thành thế nào?

Dẫn Bạch Ngọc cùng Bạch Trân vào linh đường, Tĩnh Quốc Công đã tự mình lên đón, nắm tay nàng: “Mạt nha đầu.”

Trải qua chuyện trước đó vài ngày, Tĩnh Quốc Công càng tin tưởng cùng nể trọng Tây Lương Mạt hơn.

“Phụ thân, ngài cố nén bi thương…” Tây Lương Mạt như cực kỳ quan tâm, lo lắng đỡ lấy Tĩnh Quốc Công: “Sắc mặt ngài càng thêm không tốt rồi.”

Tĩnh Quốc Công nhìn gương mặt có ba phần tương tự với gương mặt trong trí nhớ của mình, tâm tình vốn thê lương phẫn nộ thoáng cái như được an ủi, thở ra một hơi thật dài: “Vi phụ không sao, lên dâng hương cho Nhị nương con đi, dù sao nhiều năm qua, bà ấy chung quy…”

Có lẽ nhớ đến Hàn thị trả giá không ít vì hắn, lại bỗng không còn, trong lòng hắn vẫn có chút không dễ chịu.

Tây Lương Mạt nhìn dáng dấp Tĩnh Quốc Công, khóe môi hơi nhếch lên, không chậm trễ. Chỉ là một vở kịch mà thôi, có gì không thể.

Nàng đang định đi cầm hương thì bỗng một đôi tay trắng ngần đưa nén hương cho nàng: “Dùng cái này đi.”

Tây Lương Mạt xoay mặt nhìn sang, ánh vào mi mắt là gương mặt gầy gò nhưng thanh mỹ, đoan chính, những ngày này qua, ánh mắt vốn hỗn loạn điên cuồng của Tây Lương Tiên trở nên trong suốt, giống như bình thản hơn nhiều, ngay cả kiêu ngạo cùng khôn khéo mơ hồ trước kia đều không còn.

Tây Lương Tiên như biến thành một người khác, thậm chí nàng còn nở nụ cười ưu thương nhát gan với Tây Lương Mạt: “Đại tỷ tỷ, làm sao vậy? Ngay cả hương Tiên nhi đưa cũng không muốn dùng sao?”

Tây Lương Mạt nhướng mày một cái, lập tức dịu dàng nói: “Nhị muội muội nói gì vậy, chúng ta là tỷ muội, nay Nhị nương đã mất, ngươi phải chú ý sức khỏe, đừng quá bi thương.”

Dứt lời, nàng xoay người châm hương, cắm vào lư hương.

Nhìn hai chị em hòa thuận, đáy mắt Tĩnh Quốc Công hiện lên một tia an ủi, xoay người ra ngoài chiêu đãi khách.

Tây Lương Tiên truyền cho Tây Lương Mạt một xấp tiền vàng, thấp giọng nói: “Đại tỷ tỷ, trước kia muội muội trẻ người non dạ, nay mẫu thân đi rồi, Đại tỷ tỷ khoan hồng độ lượng tha thứ ta cùng Đan nhi đi.”

Tây Lương Mạt nghe vậy có chút khác thường nhìn Tây Lương Tiên một cái, thản nhiên nói: “Nhị muội muội, tỷ tỷ không hiểu ngươi đang nói gì, ta trách ngươi cùng Đan nhi lúc nào? Muội muội suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Tây Lương Tiên nhìn Tây Lương Mạt, bất giác rơi hai hàng nước mắt, có điều nàng giống như sợ người ta nhìn thấy, liên tục lấy tay áo che.

“Đại tỷ tỷ… Tiên nhi cầu xin ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook