Quyển 3 - Chương 29: Vương Hách Hách
Thanh Thanh Du Nhiên
20/09/2016
Thập tiên sinh thoáng dừng, ánh mắt liếc về phía xe ngựa phía sau, rồi lại
nhìn về phía thiếu nữ áo trắng trước mặt, hơi nheo mắt lại: “Thế nào,
ngươi cảm thấy chủ tử nhà ngươi vẫn ở trong tay ta à?”
Bạch Trân nhìn hắn, khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quyết liệt: “Làm sao, chẳng lẽ không đúng, ngay từ đầu Quận Chúa nhà ta đã bị ngươi bắt đi.”
Thập tiên sinh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Bạch Trân một lúc lâu rồi mới mỉa mai nói: “Đúng vậy, cho dù chủ tử nhà ngươi ở trên tay ta thì ngươi định làm thế nào, dựa vào ngươi mà cũng cứu được chủ tử nhà ngươi à? Không biết tự lượng sức mình.”
Hôm nay trong lòng hắn vốn rất khó chịu, người Phượng gia hoàn toàn không để người của bọn họ vào mắt, lật lọng, giờ nha đầu xấu xí này còn tới gây chuyện.
Bạch Trân khinh miệt cười lạnh: “Dựa vào võ công mèo cào của đám Hách Hách các ngươi, chỉ biết lấy nhiều bắt nạt ít.”
Sau đó nàng rút song đao ra, đánh giá đao trên tay mình, châm chọc nói: “Lúc trước nếu không vì Quận Chúa bị cao thủ khác đột nhiên tập kích, hôn mê bị ném trong ngõ nhỏ, ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay chúng ta? Lũ mọi rợ!”
Lời của Bạch Trân đương nhiên chọc giận người Hách Hách, vài người Hách Hách cao lớn biểu hiện dữ tợn, đều rút đao ra hung hăng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Bạch Trân nhìn bọn họ, khiêu khích nói: “Ta nói – lũ mọi rợ, có bản lĩnh thì một đấu một với bản cô nương, ai thua người đấy là cháu nội, lập tức phải thả Quận Chúa ra, còn phải gọi ta là bà nội!”
Thập tiên sinh thì lạnh như băng phất tay ngăn cản những người khác có ý định tiến lên tiếp chiến, rồi lại nhìn Bạch Trân cười lạnh: “Được, nếu ngươi thua…”
“Thì sao?” Bạch Trân không chịu thua.
“Không sao hết, hay là chúng ta ăn ngươi, thế nào?” Thập tiên sinh nhìn nàng, bỗng cười rộ lên.
Lời này nói ra, bất kể Bạch Trân hay người bên cạnh Thập tiên sinh đều sửng sốt, lời này nghe có vẻ mờ ám, thật ra không một chút mờ ám nào.
Người Hách Hách nói ăn ngươi… là thật sự định ăn thịt ngươi.
Bạch Trân nhìn hắn, bỗng khinh miệt cười khẩy: “Đúng rồi, bản cô nương quên mất, người Hách Hách các ngươi là đám cầm thú ăn tươi nuốt sống, có điều chỉ dựa vào đám cầm thú các ngươi cũng muốn ăn ta, chi bằng thử xem, bản cô nương sẽ cắt đầu ngươi trừ hại cho dân hay ngươi có thể ăn bản cô nương.”
Vừa dứt lời, nàng bỗng giơ hai tay, trường đao tinh xảo trong tay không chút khách khí mang theo sát khí sắc bén thổi về phía Thập tiên sinh.
Thập tiên sinh không nhúc nhích, chỉ khi đao của nàng sắp hạ vào đỉnh đầu mình mới bỗng nhiên rút đao ra, “keng” một tiếng đánh về phía lưỡi đao phía trên.
Trong chốc lát, tiếng kim loại va chạm và ánh lửa bắn toét ra, cùng lúc đó, Bạch Trân bị lực cánh tay rất mạnh của Thập tiên sinh đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ thấp bé đối kháng với nam nhân mạnh mẽ, lực cổ tay và cánh tay đương nhiên không thể địch lại.
Giống như châu chấu đá xe, Bạch Trân không địch lại được.
Còn Thập tiên sinh thì tỏ vẻ khinh miệt: “Kẻ không biết tự lượng sức mình là ngươi!”
Nói xong, loan đao trên tay hắn lại bổ về phía Bạch Trân, Bạch Trân có vẻ kích động vì không không địch lại được, thanh đao bỗng dời tay bắn về phía trước mặt hắn, hắn cười lạnh một tiếng, loan đao chém về phía thanh đoản đao kia, định chém gãy thanh đoản đao rồi trực tiếp lấy đầu Bạch Trân.
Nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt của Bạch Trân vừa bị hắn đánh bay, hắn trông thấy vẻ âm u và… cười nhạo!
Hàng năm sống trong nguy hiểm, trong lòng Thập tiên sinh vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn đột nhiên nhảy bật lên, vội vàng thối lui, nhưng đã không kịp nữa.
Thanh đao bị loan đao của hắn đánh trúng tức khác vỡ vụn thành nhiều đoạn, cùng lúc đó, làn sương trắng cũng bốc lên.
Người Hách Hách trợn trừng mắt đều ở trong phạm vi của màn sương trắng, không ai trốn thoát.
Mà Thập tiên sinh là người đứng mũi chịu sào.
Bạch Trân linh hoạt lật người trên không trung, đứng trên đầu tường nhìn đám người bị bao trùm trong sương trắng, cưỡi khẽ phun ra một chữ – ngã!
Quả nhiên.
Chỉ thoáng chốc, tất cả người Hách Hách khụy hai gối xuống, sau đó một người tiếp một người, như con rối đứt dây, ngã hết xuống đất.
Bạch Trân đợi một lúc lâu, ước chừng gió đã thổi toàn bộ sương trong ngõ đi rồi nàng mới nhảy xuống khỏi tường như một chú chim nhỏ nhanh nhẹn.
Nàng cầm một thanh đao đến gần người Hách Hách ngã trên mặt đất, chỉ có thể giương mắt nhìn, miệng gào thét lại hoàn toàn không thể động đậy, sau đó dừng trước mặt Thập tiên sinh, khom người dùng mũi chân đá mặt hắn, đùa cợt nói: “Chẹp, ta đã nói các ngươi là lũ cầm thú, làm sao biết suy nghĩ được, dã thú mãi chỉ là dã thú thôi.”
“Ngươi… Ngay từ đầu ngươi đã tính kế sẵn rồi.” Thập tiên sinh trừng mắt lạnh với nàng, ánh mắt sắc bén như ngàn vạn ánh đao muốn xé rách Bạch Trân.
Bạch Trân nhìn hắn, cười khẽ: “Đúng vậy, nếu không một nữ tử yếu đuối như ta làm sao dám tới khiêu khích các ngươi.”
Ngay từ đầu phát hiện Quận Chúa bị mang đi, nàng nóng lòng như lửa đốt, cùng Bạch Nhụy chia nhau tìm xung quanh, sau đó đánh bậy đánh bạ để ý đến đám người lén lút ra khỏi ngõ nhỏ này, một góc áo choàng gấm lộ ra khỏi xe ngựa làm cho nàng chú ý, bởi chiếc áo choàng gấm đó nhìn có vẻ giống đồ dùng của nhà phú quý bình thường, nhưng thực ra là một loại vải tên là băng sương cẩm, phủ một lớp kim tuyến rất nhỏ bên trên mặt gấm, nhìn bề ngoài giống như mặt gấm được phủ một lớp sương mông lung, tốn rất nhiều công sức mới làm được.
Người bình thường rất hiếm ai có loại vải này, mà bộ nam trang Quận Chúa mặc hôm đó chính là băng sương cẩm.
Bạch Trân lập tức đi theo những người đó, trên đường đi mấy lần nàng muốn thông báo người một nhà, nhưng nàng không thể xác định người ở trong rốt cuộc có phải chủ tử hay không, hơn nữa động tác của những người đó rất nhanh, nhanh chóng tới bờ sông rồi lên chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn, không ngừng nghỉ xuôi về phía nam.
Bạch Trân lo lắng sẽ mất dấu nên không kịp thông báo, nàng lại là người can đảm cẩn thận, nên thuê một con thuyền đuổi theo thuyền Phượng gia về phía nam.
Nàng cứ thế đi theo đến khi thuyền Phượng gia bị nước vào, chìm nghỉm, từ nóng lòng như lửa đốt đến khi thấy Tây Lương Mạt an toàn lên mặt đất nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim lơ lửng rất lâu cuối cùng cũng hạ xuống, sau đó lại đi theo bọn họ tới phủ Phượng gia, xác định chủ tử nhà mình nằm trong tay ai nàng mới yên tâm thực hiện kế hoạch của mình.
Không biết Thập tiên sinh ngửi được mùi vị khác thường trong không khí hay nhờ trực giác nhạy cảm với nguy hiểm, hắn bỗng nheo mắt lại: “Ngươi vốn không phải vì cứu chủ tử ngươi!”
Nếu nha đầu này xuất hiện ở đây thì có lẽ Tư Lễ Giám hoặc quỷ quân đã cách nơi này không xa.
Bạch Trân nghe vậy ngồi xổm xuống nhìn hắn cười hì hì: “Ha ha, xem ra ngươi còn chưa ngốc đến hết thuốc chữa. Đúng vậy, ta khiêu khích các ngươi mục đích chính không phải vì cứu chủ tử của ta, mà là vì… không cho đám chó sói các ngươi dễ dàng chạy thoát trên địa bàn của chúng ta!”
Nàng thoáng dừng rồi lại khẽ cười nói: “Còn Quận Chúa, ta tin rất nhanh thôi ta sẽ nhìn thấy một Quận Chúa không mất một sợi tóc.”
Thập tiên sinh nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy ngã tư đường náo nhiệt cách đó không xa không biết từ khi nào đã không còn một bóng người, chỉ có gió tiêu điều thổi qua.
Giữa ban ngày, ngã tư đường nháy mắt đã không một bóng người, thật sự làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Đồng tử của Thập tiên sinh bỗng hơi co lại, hiện lên ánh sáng sắc bén, hướng về phía những bóng người không biết từ bao giờ lặng lẽ xuất hiện ở ngã tư đường, giống như bóng quỷ, nhanh chóng chiếm cứ ngã tư đường mà không gây ra một tiếng động nào.
“Đây là…” Hắn thấp giọng nói một cách không dám tin, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Trân: “Là ngươi thông báo với người của Tư Lễ Giám.”
Bạch Trân gật đầu, cười cợt nói: “Đúng vậy, là ta, dù sao nhỏ nhắn như ta cũng không khiêng nổi đám cầm thú các ngươi.”
Sau đó, nàng nhướng mày, nhìn chằm chằm Thập tiên sinh một lát, giơ tay muốn lột khăn che mặt của hắn: “Chậc, trước tiên để ta xem rốt cuộc cầm thú từ đâu đến, là vương tử điện hạ Chuẩn Sát hay vương đình Hách Hách vô dụng bị vương tử Chuẩn Sát đuổi đi thật xa.”
Thập tiên sinh muốn quay đầu đi theo bản năng nhưng vẫn bị Bạch Trân giật khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt cực kỳ lạnh lùng tuấn tú.
Bạch Trân nhìn gương mặt coi như quen thuộc đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Ha, ta tưởng ai da mặt dày như thế, thì ra người quen cũ, vương tử điện hạ, à không, phải gọi là Khả Hãn Chuẩn Sát, đến Thiên Triều chúng ta du sơn ngoạn thủy đấy à?”
Chữ “Thập” tiên sinh chỉ là tách chữ Chuẩn trong tên hắn ra, lấy chữ Thập bên dưới mà thôi.
Hơn nữa, không biết hắn làm thế nào đột nhiên nói tiếng Hán lưu loát như thế, hoặc nên nói ngay từ đầu tiếng Hán của hắn đã cực tốt, có điều vẫn luôn giấu giếm mà thôi.
Giống như khí chất và ánh mắt của hắn, không còn thấy vẻ bừa bãi phóng khoáng, và cả thú tính khó che giấu như lần trước gặp trong sa mạc nữa.
Giờ nhìn có vẻ bình tĩnh chững chạc hơn nhiều, cho nên lúc trước nàng mới không nhận ra.
Chuẩn Sát nhìn nàng lạnh như băng, không nói gì.
Bạch Trân cũng không ép buộc, vươn tay nâng cằm Chuẩn Sát lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt góc cạnh của hắn, trào phúng nói: “Mới hai năm ngắn ngủi, không ngờ ngài đã thay da đổi thịt, đúng là chúc mừng, chúc mừng, chỉ đáng tiếc là…”
“Đáng tiếc cái gì?” Chuẩn Sát nhìn biểu cảm tiếc nuối trên gương mặt trẻ con của Bạch Trân, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Trân cười hì hì, ngả ngớn dùng ngón tay vỗ gương mặt nhỏ bé của hắn, phát ra tiếng chát chát: “Súc sinh vẫn là súc sinh, làm sao đấu với người được.”
Trong đáy mắt màu vàng kim của Chuẩn Sát lập tức hiện lên tia tức giận, hắn nhìn Bạch Trân chằm chằm, như mãnh thú nhìn thợ săn, một lát sau hắn nghiến răng phun ra một câu: “Ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã bất kính với Khả Hãn.”
Bạch Trân khinh miệt cười khẩy: “Ngươi nên chờ xem ngươi còn mạng sống để rời khỏi đây không rồi nói sau.”
Sau đó nàng không chút khách khí đạp lên ngực hắn một cước, tuy Chuẩn Sát là đàn ông nhưng Bạch Trân cũng không phải thiếu nữ bình thường, một cước dùng đến nội lực đó khiến sắc mặt Chuẩn Sát trắng bệch.
Người Hách Hách xung quanh đều trợn mắt nhìn Bạch Trân, miệng chửi ầm lên bằng tiếng Hách Hách.
Bạch Trân ngoáy lỗ tai, lắc đầu: “Chậc, ầm ĩ chết được.” Nàng nghe có hiểu tiếng Hách Hách đâu, cứ việc mắng.
Nàng cúi đầu liếc nhìn Chuẩn Sát nói: “Một cước này để báo đáp “đại ân đại đức” của ngươi đã bắt chủ tử nhà ta đi.”
Sau đó, nàng xoay người thản nhiên đi về phía bên ngoài ngõ nhỏ.
Chuẩn Sát tràn đầy tức giận nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, sau đó ánh mắt biến thành âm u sâu thẳm.
Lại nói tới bên này, khi Bạch Trân tới nha môn giám sát của Tư Lễ Giám ở huyện Quân để thông báo thì Phượng Tỷ Nhi cũng đang vụng trộm kiếm cớ ra ngoài, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện bản thân không cần đau đầu như thế.
Bởi vì người nàng muốn tìm đã đứng đầy trên ngã tư đường của Phượng gia từ lâu.
Mà trong viện nơi Phượng gia đặt chân ở huyện Quân, Tây Lương Mạt còn đang chậm rãi uống trà với Nhị lão gia Phượng gia ngồi đối diện, nghe vị Nhị lão gia Phượng gia này không ngừng chém gió trước mặt nàng, nàng còn hứng trí thỉnh thoảng đáp lời.
Cho đến khi cửa bị người ta gõ vang.
Hôm nay tâm trạng của Phượng Nhị lão gia rất không tốt, thuyền lớn bảo bối của hắn vừa xảy ra vấn đề cho nên hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào lấy lại vốn trên người con “dê béo” trước mặt, đang nói vào cầu thì bị người ta ngắt lời, hắn nhất thời trợn trừng mắt mắng: “Không phải bản lão gia đã nói khi thương nghị chuyện quan trọng với khách quý không được vào hay sao!”
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cố chấp vang lên — cốc cốc cốc!
Phượng Nhị lão gia cảm thấy thế này là không nể mặt hắn trước mặt Thiên Tuế Vương Phi, sắc mặt hắn lạnh xuống, đang định đập một cái chén tới: “Phản rồi!”
Không ngờ ánh sáng màu bạc chói mắt lóe lên.
Chiếc cốc kia bị chém thành hai nửa trong tích tắc, là hai nửa, chứ không phải mảnh nhỏ, đủ để thấy võ nghệ đối phương rất tốt, sức khống chế cũng rất mạnh.
Có điều, cuối cùng cái chén vẫn rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, giống như tự tôn và thể diện của Phượng Nhị lão gia.
Cùng với ánh kiếm màu bạc xuất hiện là cú đá mở cửa và nhóm Cẩm Y Vệ không chút biểu cảm mặc trang phục phi ngư thêu thao thiết màu bạc, trường kiếm sáng chói trong tay phản xạ ánh mặt trời làm cho Phượng Nhị lão gia cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo này đâm vào mắt đau nhói, đồng thời làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ thậm chí không thèm nhìn Phượng Nhị lão gia, mà trực tiếp dẫn một đám Cẩm Y Vệ đồng loạt quỳ một gối: “Tham kiến Đốc Vệ đại nhân.”
Tây Lương Mạt đang mặc một bộ nam trang, ngưởi của Cẩm Y Vệ đương nhiên sẽ gọi nàng là Đốc Vệ đại nhân.
Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn bọn họ, khoát tay ý bảo bọn họ đứng dậy: “Đứng lên cả đi, chư vị vất vả.”
“Vâng!” Mọi người đồng loạt đứng dậy, cùng lúc đó, một thanh niên áo xanh vừa đi vào vừa nói: “Đốc Vệ đại nhân tới đây du sơn ngoạn thủy sao không thông báo với thuộc hạ một tiếng?”
Tây Lương Mạt nhìn cái mũ xiêu vẹo trên đầu hắn, rõ ràng tiết lộ tình hình đi đường của hắn, bèn cười nói: “Bạch Khởi, ngươi cũng nhanh chân đấy, có phải Thần Hành Thái Bảo nhập thân không?”
Nàng nhớ Bạch Khởi bị nàng phái đi Long Quan thăm dò địa hình bên đó, làm sao có thể tìm tới nơi này trước tất cả những người khác được.
Bạch Khởi chắp tay xong ung dung tự tìm chỗ ngồi xuống, nói: “Nào có, thuộc hạ đang định hồi kinh mà, kết quả là nửa đường nhận được bồ câu đưa tin của chúng ta, nói là tiểu tiểu thư đi du lịch, mới nhanh chân chạy tới đây tham gia náo nhiệt.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua ấm trà lưu ly tinh xảo trên bàn, bưng lên đổ vào miệng: “Hà, khát chết được.”
Nhìn bình trà ngon giá trị ngàn vàng của mình bị Bạch Khởi uống cạn, Phượng Nhị lão gia đau lòng vô cùng, nhưng tình cảnh hiện nay làm cho hắn không dám nói nhiều, những thanh kiếm chói lọi khiến hắn run rẩy.
Dù sao Cẩm Y Vệ nhìn như một cơ quan giám sát độc lập nhưng không ai không biết thật ra người trực tiếp khống chế nha môn Tư Lễ Giám là Cửu Thiên Tuế, người nào người nấy là thanh đao giết người không chớp mắt.
Nhưng mà…
“Ha ha, thì ra người của Đốc Vệ đại nhân cũng đến, mời chư vị tới hậu viện nghỉ tạm, ta sai người dâng trà.” Phượng Nhị lão gia tốt xấu gì cũng đã từng trải, bình tĩnh lại rất nhanh, đứng dậy bình tĩnh tự nhiên cười cười với đám Tây Lương Mạt rồi đi ra ngoài.
Không ngờ mới đi được hai bước, thanh kiếm chói mắt đã không chút khách khí đặt trên cổ hắn, hai gã Cẩm Y Vệ cao lớn trước mặt nhìn hắn lạnh như băng, ánh mắt như đang nhìn thứ chết rồi kia khiến hắn không rét mà run.
Tây Lương Mạt cầm lấy ly trà ngon còn sót lại trên bàn, nhấp một ngụm, cười cợt nhìn về phía Phượng Nhị lão gia: “Phượng Nhị lão gia, nhiều ngày nay được ngài chiêu đãi, vô cùng cảm kích, làm sao lại để ngài tiêu pha nữa được, cho nên mời ngài ngồi xuống, chúng ta nói vài chuyện thú vị đi.”
Phượng Nhị lão gia nhìn gương mặt cười ôn hòa của Tây Lương Mạt, trong lòng dù có dự cảm không tốt nhưng hắn ép mình phải tin – mấy ngày nay biểu hiện không có gì khác thường, cho nên nói không chừng thật sự là chuyện tốt thì sao?
Nhưng rất nhanh hắn sẽ biết, cái gì gọi là mời thần dễ tiễn thần khó, nhất là loại người thờ phụng ác thần mỉm cười rút gân lột da như Tây Lương Mạt.
Nhìn Phượng Nhị lão gia khúm núm quỳ dưới đất, khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Sau đó nàng nhìn về phía Bạch Khởi, đột nhiên hỏi: “Gia đâu? Khi nào gia đến?”
Bạch Khởi bấm ngón tay tính toán: “Ừm, nhiều nhất khoảng một ngày đường nữa.”
Đã biết tin Tây Lương Mạt ở huyện Quân thì Bách Lý Thanh nhất định sẽ tức tốc tới đây.
Tây Lương Mạt gật đầu, trong lòng thầm nói, à, không biết hắn có quen ông già kỳ quái kia không, sẽ không lại hôn mê nàng rồi ném đi nữa chưa?
Đúng như Bạch Khởi dự đoán, thậm chí sớm hơn, khi nắng vừa tắt, bóng người cao gầy mang theo hơi thở của sương đêm đã lẳng lặng đứng bên giường Tây Lương Mạt, nhìn nàng một lát.
Bóng người đó tao nhã ngồi xuống, bắt đầu cởi giày, cởi áo choàng hoa lệ phiền phức trên người.
Tây Lương Mạt cảm giác được lồng ngực rộng lớn quen thuộc lặng lẽ sát vào nàng, sau đó ôm nàng vào lòng giống như đại dã thú ôm lấy bạn đời nhỏ bé của mình.
Tây Lương Mạt ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn vô cùng quen thuộc xoay người lại đối mặt với hắn, vươn móng vuốt lặng lẽ sờ mặt hắn, đụng lên môi hắn rồi nhắm hai mắt hôn chụt một cái lên đôi môi mỏng của hắn, tiếp đó tìm tư thế thoải mái vùi đầu vào lòng hắn – ngủ!
Ừm, ôm lão yêu ngàn năm nhà mình vẫn thoải mái hơn ôm gối.
Bách Lý Thanh cúi đầu cọ lên tóc nàng, vẻ âm u trong mắt trở về dịu dàng, cũng nhắm mắt lại.
Mà ngoài cửa, trong bóng đêm, có trường kiếm nhỏ máu, vô số đầu người rơi xuống đất, mùi máu tươi lặng lẽ tỏa ra.
Nhóm Cẩm Y Vệ bắt đầu cuộc tàn sát quen thuộc, dùng máu tươi dập tắt lửa giận của chủ nhân bọn họ.
Bạch Trân nhìn hắn, khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quyết liệt: “Làm sao, chẳng lẽ không đúng, ngay từ đầu Quận Chúa nhà ta đã bị ngươi bắt đi.”
Thập tiên sinh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Bạch Trân một lúc lâu rồi mới mỉa mai nói: “Đúng vậy, cho dù chủ tử nhà ngươi ở trên tay ta thì ngươi định làm thế nào, dựa vào ngươi mà cũng cứu được chủ tử nhà ngươi à? Không biết tự lượng sức mình.”
Hôm nay trong lòng hắn vốn rất khó chịu, người Phượng gia hoàn toàn không để người của bọn họ vào mắt, lật lọng, giờ nha đầu xấu xí này còn tới gây chuyện.
Bạch Trân khinh miệt cười lạnh: “Dựa vào võ công mèo cào của đám Hách Hách các ngươi, chỉ biết lấy nhiều bắt nạt ít.”
Sau đó nàng rút song đao ra, đánh giá đao trên tay mình, châm chọc nói: “Lúc trước nếu không vì Quận Chúa bị cao thủ khác đột nhiên tập kích, hôn mê bị ném trong ngõ nhỏ, ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay chúng ta? Lũ mọi rợ!”
Lời của Bạch Trân đương nhiên chọc giận người Hách Hách, vài người Hách Hách cao lớn biểu hiện dữ tợn, đều rút đao ra hung hăng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Bạch Trân nhìn bọn họ, khiêu khích nói: “Ta nói – lũ mọi rợ, có bản lĩnh thì một đấu một với bản cô nương, ai thua người đấy là cháu nội, lập tức phải thả Quận Chúa ra, còn phải gọi ta là bà nội!”
Thập tiên sinh thì lạnh như băng phất tay ngăn cản những người khác có ý định tiến lên tiếp chiến, rồi lại nhìn Bạch Trân cười lạnh: “Được, nếu ngươi thua…”
“Thì sao?” Bạch Trân không chịu thua.
“Không sao hết, hay là chúng ta ăn ngươi, thế nào?” Thập tiên sinh nhìn nàng, bỗng cười rộ lên.
Lời này nói ra, bất kể Bạch Trân hay người bên cạnh Thập tiên sinh đều sửng sốt, lời này nghe có vẻ mờ ám, thật ra không một chút mờ ám nào.
Người Hách Hách nói ăn ngươi… là thật sự định ăn thịt ngươi.
Bạch Trân nhìn hắn, bỗng khinh miệt cười khẩy: “Đúng rồi, bản cô nương quên mất, người Hách Hách các ngươi là đám cầm thú ăn tươi nuốt sống, có điều chỉ dựa vào đám cầm thú các ngươi cũng muốn ăn ta, chi bằng thử xem, bản cô nương sẽ cắt đầu ngươi trừ hại cho dân hay ngươi có thể ăn bản cô nương.”
Vừa dứt lời, nàng bỗng giơ hai tay, trường đao tinh xảo trong tay không chút khách khí mang theo sát khí sắc bén thổi về phía Thập tiên sinh.
Thập tiên sinh không nhúc nhích, chỉ khi đao của nàng sắp hạ vào đỉnh đầu mình mới bỗng nhiên rút đao ra, “keng” một tiếng đánh về phía lưỡi đao phía trên.
Trong chốc lát, tiếng kim loại va chạm và ánh lửa bắn toét ra, cùng lúc đó, Bạch Trân bị lực cánh tay rất mạnh của Thập tiên sinh đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ thấp bé đối kháng với nam nhân mạnh mẽ, lực cổ tay và cánh tay đương nhiên không thể địch lại.
Giống như châu chấu đá xe, Bạch Trân không địch lại được.
Còn Thập tiên sinh thì tỏ vẻ khinh miệt: “Kẻ không biết tự lượng sức mình là ngươi!”
Nói xong, loan đao trên tay hắn lại bổ về phía Bạch Trân, Bạch Trân có vẻ kích động vì không không địch lại được, thanh đao bỗng dời tay bắn về phía trước mặt hắn, hắn cười lạnh một tiếng, loan đao chém về phía thanh đoản đao kia, định chém gãy thanh đoản đao rồi trực tiếp lấy đầu Bạch Trân.
Nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt của Bạch Trân vừa bị hắn đánh bay, hắn trông thấy vẻ âm u và… cười nhạo!
Hàng năm sống trong nguy hiểm, trong lòng Thập tiên sinh vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn đột nhiên nhảy bật lên, vội vàng thối lui, nhưng đã không kịp nữa.
Thanh đao bị loan đao của hắn đánh trúng tức khác vỡ vụn thành nhiều đoạn, cùng lúc đó, làn sương trắng cũng bốc lên.
Người Hách Hách trợn trừng mắt đều ở trong phạm vi của màn sương trắng, không ai trốn thoát.
Mà Thập tiên sinh là người đứng mũi chịu sào.
Bạch Trân linh hoạt lật người trên không trung, đứng trên đầu tường nhìn đám người bị bao trùm trong sương trắng, cưỡi khẽ phun ra một chữ – ngã!
Quả nhiên.
Chỉ thoáng chốc, tất cả người Hách Hách khụy hai gối xuống, sau đó một người tiếp một người, như con rối đứt dây, ngã hết xuống đất.
Bạch Trân đợi một lúc lâu, ước chừng gió đã thổi toàn bộ sương trong ngõ đi rồi nàng mới nhảy xuống khỏi tường như một chú chim nhỏ nhanh nhẹn.
Nàng cầm một thanh đao đến gần người Hách Hách ngã trên mặt đất, chỉ có thể giương mắt nhìn, miệng gào thét lại hoàn toàn không thể động đậy, sau đó dừng trước mặt Thập tiên sinh, khom người dùng mũi chân đá mặt hắn, đùa cợt nói: “Chẹp, ta đã nói các ngươi là lũ cầm thú, làm sao biết suy nghĩ được, dã thú mãi chỉ là dã thú thôi.”
“Ngươi… Ngay từ đầu ngươi đã tính kế sẵn rồi.” Thập tiên sinh trừng mắt lạnh với nàng, ánh mắt sắc bén như ngàn vạn ánh đao muốn xé rách Bạch Trân.
Bạch Trân nhìn hắn, cười khẽ: “Đúng vậy, nếu không một nữ tử yếu đuối như ta làm sao dám tới khiêu khích các ngươi.”
Ngay từ đầu phát hiện Quận Chúa bị mang đi, nàng nóng lòng như lửa đốt, cùng Bạch Nhụy chia nhau tìm xung quanh, sau đó đánh bậy đánh bạ để ý đến đám người lén lút ra khỏi ngõ nhỏ này, một góc áo choàng gấm lộ ra khỏi xe ngựa làm cho nàng chú ý, bởi chiếc áo choàng gấm đó nhìn có vẻ giống đồ dùng của nhà phú quý bình thường, nhưng thực ra là một loại vải tên là băng sương cẩm, phủ một lớp kim tuyến rất nhỏ bên trên mặt gấm, nhìn bề ngoài giống như mặt gấm được phủ một lớp sương mông lung, tốn rất nhiều công sức mới làm được.
Người bình thường rất hiếm ai có loại vải này, mà bộ nam trang Quận Chúa mặc hôm đó chính là băng sương cẩm.
Bạch Trân lập tức đi theo những người đó, trên đường đi mấy lần nàng muốn thông báo người một nhà, nhưng nàng không thể xác định người ở trong rốt cuộc có phải chủ tử hay không, hơn nữa động tác của những người đó rất nhanh, nhanh chóng tới bờ sông rồi lên chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn, không ngừng nghỉ xuôi về phía nam.
Bạch Trân lo lắng sẽ mất dấu nên không kịp thông báo, nàng lại là người can đảm cẩn thận, nên thuê một con thuyền đuổi theo thuyền Phượng gia về phía nam.
Nàng cứ thế đi theo đến khi thuyền Phượng gia bị nước vào, chìm nghỉm, từ nóng lòng như lửa đốt đến khi thấy Tây Lương Mạt an toàn lên mặt đất nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim lơ lửng rất lâu cuối cùng cũng hạ xuống, sau đó lại đi theo bọn họ tới phủ Phượng gia, xác định chủ tử nhà mình nằm trong tay ai nàng mới yên tâm thực hiện kế hoạch của mình.
Không biết Thập tiên sinh ngửi được mùi vị khác thường trong không khí hay nhờ trực giác nhạy cảm với nguy hiểm, hắn bỗng nheo mắt lại: “Ngươi vốn không phải vì cứu chủ tử ngươi!”
Nếu nha đầu này xuất hiện ở đây thì có lẽ Tư Lễ Giám hoặc quỷ quân đã cách nơi này không xa.
Bạch Trân nghe vậy ngồi xổm xuống nhìn hắn cười hì hì: “Ha ha, xem ra ngươi còn chưa ngốc đến hết thuốc chữa. Đúng vậy, ta khiêu khích các ngươi mục đích chính không phải vì cứu chủ tử của ta, mà là vì… không cho đám chó sói các ngươi dễ dàng chạy thoát trên địa bàn của chúng ta!”
Nàng thoáng dừng rồi lại khẽ cười nói: “Còn Quận Chúa, ta tin rất nhanh thôi ta sẽ nhìn thấy một Quận Chúa không mất một sợi tóc.”
Thập tiên sinh nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy ngã tư đường náo nhiệt cách đó không xa không biết từ khi nào đã không còn một bóng người, chỉ có gió tiêu điều thổi qua.
Giữa ban ngày, ngã tư đường nháy mắt đã không một bóng người, thật sự làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Đồng tử của Thập tiên sinh bỗng hơi co lại, hiện lên ánh sáng sắc bén, hướng về phía những bóng người không biết từ bao giờ lặng lẽ xuất hiện ở ngã tư đường, giống như bóng quỷ, nhanh chóng chiếm cứ ngã tư đường mà không gây ra một tiếng động nào.
“Đây là…” Hắn thấp giọng nói một cách không dám tin, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Trân: “Là ngươi thông báo với người của Tư Lễ Giám.”
Bạch Trân gật đầu, cười cợt nói: “Đúng vậy, là ta, dù sao nhỏ nhắn như ta cũng không khiêng nổi đám cầm thú các ngươi.”
Sau đó, nàng nhướng mày, nhìn chằm chằm Thập tiên sinh một lát, giơ tay muốn lột khăn che mặt của hắn: “Chậc, trước tiên để ta xem rốt cuộc cầm thú từ đâu đến, là vương tử điện hạ Chuẩn Sát hay vương đình Hách Hách vô dụng bị vương tử Chuẩn Sát đuổi đi thật xa.”
Thập tiên sinh muốn quay đầu đi theo bản năng nhưng vẫn bị Bạch Trân giật khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt cực kỳ lạnh lùng tuấn tú.
Bạch Trân nhìn gương mặt coi như quen thuộc đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Ha, ta tưởng ai da mặt dày như thế, thì ra người quen cũ, vương tử điện hạ, à không, phải gọi là Khả Hãn Chuẩn Sát, đến Thiên Triều chúng ta du sơn ngoạn thủy đấy à?”
Chữ “Thập” tiên sinh chỉ là tách chữ Chuẩn trong tên hắn ra, lấy chữ Thập bên dưới mà thôi.
Hơn nữa, không biết hắn làm thế nào đột nhiên nói tiếng Hán lưu loát như thế, hoặc nên nói ngay từ đầu tiếng Hán của hắn đã cực tốt, có điều vẫn luôn giấu giếm mà thôi.
Giống như khí chất và ánh mắt của hắn, không còn thấy vẻ bừa bãi phóng khoáng, và cả thú tính khó che giấu như lần trước gặp trong sa mạc nữa.
Giờ nhìn có vẻ bình tĩnh chững chạc hơn nhiều, cho nên lúc trước nàng mới không nhận ra.
Chuẩn Sát nhìn nàng lạnh như băng, không nói gì.
Bạch Trân cũng không ép buộc, vươn tay nâng cằm Chuẩn Sát lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt góc cạnh của hắn, trào phúng nói: “Mới hai năm ngắn ngủi, không ngờ ngài đã thay da đổi thịt, đúng là chúc mừng, chúc mừng, chỉ đáng tiếc là…”
“Đáng tiếc cái gì?” Chuẩn Sát nhìn biểu cảm tiếc nuối trên gương mặt trẻ con của Bạch Trân, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Trân cười hì hì, ngả ngớn dùng ngón tay vỗ gương mặt nhỏ bé của hắn, phát ra tiếng chát chát: “Súc sinh vẫn là súc sinh, làm sao đấu với người được.”
Trong đáy mắt màu vàng kim của Chuẩn Sát lập tức hiện lên tia tức giận, hắn nhìn Bạch Trân chằm chằm, như mãnh thú nhìn thợ săn, một lát sau hắn nghiến răng phun ra một câu: “Ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã bất kính với Khả Hãn.”
Bạch Trân khinh miệt cười khẩy: “Ngươi nên chờ xem ngươi còn mạng sống để rời khỏi đây không rồi nói sau.”
Sau đó nàng không chút khách khí đạp lên ngực hắn một cước, tuy Chuẩn Sát là đàn ông nhưng Bạch Trân cũng không phải thiếu nữ bình thường, một cước dùng đến nội lực đó khiến sắc mặt Chuẩn Sát trắng bệch.
Người Hách Hách xung quanh đều trợn mắt nhìn Bạch Trân, miệng chửi ầm lên bằng tiếng Hách Hách.
Bạch Trân ngoáy lỗ tai, lắc đầu: “Chậc, ầm ĩ chết được.” Nàng nghe có hiểu tiếng Hách Hách đâu, cứ việc mắng.
Nàng cúi đầu liếc nhìn Chuẩn Sát nói: “Một cước này để báo đáp “đại ân đại đức” của ngươi đã bắt chủ tử nhà ta đi.”
Sau đó, nàng xoay người thản nhiên đi về phía bên ngoài ngõ nhỏ.
Chuẩn Sát tràn đầy tức giận nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, sau đó ánh mắt biến thành âm u sâu thẳm.
Lại nói tới bên này, khi Bạch Trân tới nha môn giám sát của Tư Lễ Giám ở huyện Quân để thông báo thì Phượng Tỷ Nhi cũng đang vụng trộm kiếm cớ ra ngoài, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện bản thân không cần đau đầu như thế.
Bởi vì người nàng muốn tìm đã đứng đầy trên ngã tư đường của Phượng gia từ lâu.
Mà trong viện nơi Phượng gia đặt chân ở huyện Quân, Tây Lương Mạt còn đang chậm rãi uống trà với Nhị lão gia Phượng gia ngồi đối diện, nghe vị Nhị lão gia Phượng gia này không ngừng chém gió trước mặt nàng, nàng còn hứng trí thỉnh thoảng đáp lời.
Cho đến khi cửa bị người ta gõ vang.
Hôm nay tâm trạng của Phượng Nhị lão gia rất không tốt, thuyền lớn bảo bối của hắn vừa xảy ra vấn đề cho nên hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào lấy lại vốn trên người con “dê béo” trước mặt, đang nói vào cầu thì bị người ta ngắt lời, hắn nhất thời trợn trừng mắt mắng: “Không phải bản lão gia đã nói khi thương nghị chuyện quan trọng với khách quý không được vào hay sao!”
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cố chấp vang lên — cốc cốc cốc!
Phượng Nhị lão gia cảm thấy thế này là không nể mặt hắn trước mặt Thiên Tuế Vương Phi, sắc mặt hắn lạnh xuống, đang định đập một cái chén tới: “Phản rồi!”
Không ngờ ánh sáng màu bạc chói mắt lóe lên.
Chiếc cốc kia bị chém thành hai nửa trong tích tắc, là hai nửa, chứ không phải mảnh nhỏ, đủ để thấy võ nghệ đối phương rất tốt, sức khống chế cũng rất mạnh.
Có điều, cuối cùng cái chén vẫn rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, giống như tự tôn và thể diện của Phượng Nhị lão gia.
Cùng với ánh kiếm màu bạc xuất hiện là cú đá mở cửa và nhóm Cẩm Y Vệ không chút biểu cảm mặc trang phục phi ngư thêu thao thiết màu bạc, trường kiếm sáng chói trong tay phản xạ ánh mặt trời làm cho Phượng Nhị lão gia cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo này đâm vào mắt đau nhói, đồng thời làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ thậm chí không thèm nhìn Phượng Nhị lão gia, mà trực tiếp dẫn một đám Cẩm Y Vệ đồng loạt quỳ một gối: “Tham kiến Đốc Vệ đại nhân.”
Tây Lương Mạt đang mặc một bộ nam trang, ngưởi của Cẩm Y Vệ đương nhiên sẽ gọi nàng là Đốc Vệ đại nhân.
Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn bọn họ, khoát tay ý bảo bọn họ đứng dậy: “Đứng lên cả đi, chư vị vất vả.”
“Vâng!” Mọi người đồng loạt đứng dậy, cùng lúc đó, một thanh niên áo xanh vừa đi vào vừa nói: “Đốc Vệ đại nhân tới đây du sơn ngoạn thủy sao không thông báo với thuộc hạ một tiếng?”
Tây Lương Mạt nhìn cái mũ xiêu vẹo trên đầu hắn, rõ ràng tiết lộ tình hình đi đường của hắn, bèn cười nói: “Bạch Khởi, ngươi cũng nhanh chân đấy, có phải Thần Hành Thái Bảo nhập thân không?”
Nàng nhớ Bạch Khởi bị nàng phái đi Long Quan thăm dò địa hình bên đó, làm sao có thể tìm tới nơi này trước tất cả những người khác được.
Bạch Khởi chắp tay xong ung dung tự tìm chỗ ngồi xuống, nói: “Nào có, thuộc hạ đang định hồi kinh mà, kết quả là nửa đường nhận được bồ câu đưa tin của chúng ta, nói là tiểu tiểu thư đi du lịch, mới nhanh chân chạy tới đây tham gia náo nhiệt.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua ấm trà lưu ly tinh xảo trên bàn, bưng lên đổ vào miệng: “Hà, khát chết được.”
Nhìn bình trà ngon giá trị ngàn vàng của mình bị Bạch Khởi uống cạn, Phượng Nhị lão gia đau lòng vô cùng, nhưng tình cảnh hiện nay làm cho hắn không dám nói nhiều, những thanh kiếm chói lọi khiến hắn run rẩy.
Dù sao Cẩm Y Vệ nhìn như một cơ quan giám sát độc lập nhưng không ai không biết thật ra người trực tiếp khống chế nha môn Tư Lễ Giám là Cửu Thiên Tuế, người nào người nấy là thanh đao giết người không chớp mắt.
Nhưng mà…
“Ha ha, thì ra người của Đốc Vệ đại nhân cũng đến, mời chư vị tới hậu viện nghỉ tạm, ta sai người dâng trà.” Phượng Nhị lão gia tốt xấu gì cũng đã từng trải, bình tĩnh lại rất nhanh, đứng dậy bình tĩnh tự nhiên cười cười với đám Tây Lương Mạt rồi đi ra ngoài.
Không ngờ mới đi được hai bước, thanh kiếm chói mắt đã không chút khách khí đặt trên cổ hắn, hai gã Cẩm Y Vệ cao lớn trước mặt nhìn hắn lạnh như băng, ánh mắt như đang nhìn thứ chết rồi kia khiến hắn không rét mà run.
Tây Lương Mạt cầm lấy ly trà ngon còn sót lại trên bàn, nhấp một ngụm, cười cợt nhìn về phía Phượng Nhị lão gia: “Phượng Nhị lão gia, nhiều ngày nay được ngài chiêu đãi, vô cùng cảm kích, làm sao lại để ngài tiêu pha nữa được, cho nên mời ngài ngồi xuống, chúng ta nói vài chuyện thú vị đi.”
Phượng Nhị lão gia nhìn gương mặt cười ôn hòa của Tây Lương Mạt, trong lòng dù có dự cảm không tốt nhưng hắn ép mình phải tin – mấy ngày nay biểu hiện không có gì khác thường, cho nên nói không chừng thật sự là chuyện tốt thì sao?
Nhưng rất nhanh hắn sẽ biết, cái gì gọi là mời thần dễ tiễn thần khó, nhất là loại người thờ phụng ác thần mỉm cười rút gân lột da như Tây Lương Mạt.
Nhìn Phượng Nhị lão gia khúm núm quỳ dưới đất, khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Sau đó nàng nhìn về phía Bạch Khởi, đột nhiên hỏi: “Gia đâu? Khi nào gia đến?”
Bạch Khởi bấm ngón tay tính toán: “Ừm, nhiều nhất khoảng một ngày đường nữa.”
Đã biết tin Tây Lương Mạt ở huyện Quân thì Bách Lý Thanh nhất định sẽ tức tốc tới đây.
Tây Lương Mạt gật đầu, trong lòng thầm nói, à, không biết hắn có quen ông già kỳ quái kia không, sẽ không lại hôn mê nàng rồi ném đi nữa chưa?
Đúng như Bạch Khởi dự đoán, thậm chí sớm hơn, khi nắng vừa tắt, bóng người cao gầy mang theo hơi thở của sương đêm đã lẳng lặng đứng bên giường Tây Lương Mạt, nhìn nàng một lát.
Bóng người đó tao nhã ngồi xuống, bắt đầu cởi giày, cởi áo choàng hoa lệ phiền phức trên người.
Tây Lương Mạt cảm giác được lồng ngực rộng lớn quen thuộc lặng lẽ sát vào nàng, sau đó ôm nàng vào lòng giống như đại dã thú ôm lấy bạn đời nhỏ bé của mình.
Tây Lương Mạt ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn vô cùng quen thuộc xoay người lại đối mặt với hắn, vươn móng vuốt lặng lẽ sờ mặt hắn, đụng lên môi hắn rồi nhắm hai mắt hôn chụt một cái lên đôi môi mỏng của hắn, tiếp đó tìm tư thế thoải mái vùi đầu vào lòng hắn – ngủ!
Ừm, ôm lão yêu ngàn năm nhà mình vẫn thoải mái hơn ôm gối.
Bách Lý Thanh cúi đầu cọ lên tóc nàng, vẻ âm u trong mắt trở về dịu dàng, cũng nhắm mắt lại.
Mà ngoài cửa, trong bóng đêm, có trường kiếm nhỏ máu, vô số đầu người rơi xuống đất, mùi máu tươi lặng lẽ tỏa ra.
Nhóm Cẩm Y Vệ bắt đầu cuộc tàn sát quen thuộc, dùng máu tươi dập tắt lửa giận của chủ nhân bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.