Hoạn Quan H

Chương 31:

Huyễn Nhất Oản

16/04/2024

Lô Vãn dần không theo kịp thế tiến công của hắn, nàng bị động nuốt nước bọt, đầu lưỡi bị Thịnh Tuyết Tản mút chặt trong chốc lát, lúc thì dùng răng cắn nhẹ. Ngón tay Thịnh Tuyết Tản lại tiến vào phía dưới, hai ngón tay duỗi vào, nông sâu trêu chọc. Lô Vãn có chút thất thần, hai tay vô lực ôm lấy vòng eo gầy của Thịnh Tuyết Tản, bên tai còn nghe được tiếng cười khẽ của Thịnh Tuyết Tản: “Nương nương đã hài lòng chưa.”

Chết tiệt, trong mơ và ngoài đời, hành vi trên giường của Thịnh Tuyết Tản đều vô cùng ác liệt. Chuyện liều chết trước đó chắc chắn là đầu óc nàng bị mê hoặc cho nên mới cố ý diễn kịch như vậy.

Một tay Thịnh Tuyết Tản ở dưới, Lô Vãn chỉ có thể ôm lấy tay kia của hắn làm chỗ dựa, động tác của hắn càng lúc càng lớn, dưới thân có vết nước, Lô Vãn vô thức vặn vẹo thắt lưng theo động tác của hắn, đầu óc có chút choáng váng, nhưng hết lần này tới lần khác Thịnh Tuyết Tản đều ở bên tai nàng hỏi: “Nương nương, người có thoải mái không?”

Lô Vãn phản kháng không nổi, nàng liều chết quấn lấy tay Thịnh Tuyết Tản, hận không thể chui vào trong cơ thể hắn. Thịnh Tuyết Tản không ngừng nghỉ, hắn hôn nàng trong tiếng thét chói tai của Lô Vãn, dưới thân có một luồng nhiệt chảy ra, sau khi cao trào Lô Vãn thất thần một lúc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng nhìn ánh mắt cười như không cười của Thịnh Tuyết Tản, mặt lại đỏ bừng.

“Vì sao nương nương lại thẹn thùng.” Thịnh Tuyết Tản đưa ra một tay ôm lấy nàng, môi cọ vào tóc nàng: “Không phải nương nương dụ dỗ ta sao?”

Là nàng dụ dỗ, cả hai lần đều là nàng dụ dỗ.

Lô Vãn nắm tay hắn, Thịnh Tuyết Tản thuận theo đan mười ngón tay với nàng: “Thịnh đốc chủ, ta thích ngài.”

Thịnh Tuyết Tản thở một hơi thật sâu, hắn không dám dễ dàng đồng ý, chỉ cúi đầu hôn nàng, thấy hô hấp nàng đã vững vàng hơn một chút, tay hắn lại mò mẫm xuống phía dưới.



Mãi đến khi Lô Vãn khóc nói không cần, khàn giọng cầu xin tha thứ, Thịnh Tuyết Tản vẫn không buông tha cho nàng. Không nhớ rõ đã là lần thứ bao nhiêu, trên tay dính đầy mật dịch chảy ra khi Lô Vãn cao trào, Thịnh Tuyết Tản nâng tay lên môi liếm, hương vị mê người như bản thân nàng vậy.

Lô Vãn có chút thất thần, nàng nằm trên giường không còn bao nhiêu sức lực. Thịnh Tuyết Tản nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, người bên ngoài đã lặng lẽ biến mất từ lâu, bên ngoài chỉ còn tỳ nữ của Lô Vãn đang chờ.

“Chuẩn bị nước.” Thịnh Tuyết Tản phân phó một tiếng, thấy tỳ nữ ngoài cửa nghe lời rời đi, Thịnh Tuyết Tản lại cúi đầu nhìn nữ tử bị mình ôm vào trong lòng, hai má nàng vẫn ửng đỏ, ngay cả khóe mắt cũng đỏ, nàng đang ngoan ngoãn nằm trên người hắn, ngủ thiếp đi.

Giúp Lô Vãn dọn dẹp xong, lúc ôm nàng về chăn đã được thay mới.

Tỳ nữ kia của nàng vừa nhìn đã biết là luyện võ, nhưng Lô Vãn không có ý che dấu với hắn. Lô Vãn hao hết tâm tư dệt lưới, hắn một lòng lao vào, cam tâm tình nguyện bị bắt.

Lô Vãn ngủ ngon lành trong chăn, Thịnh Tuyết Tản nhìn nàng thật sâu, đứng dậy trở về phòng tắm.

Dùng khăn mặt lau người, Thịnh Tuyết Tản dừng một chút, đưa tay cởi nội khố. Lúc nhỏ đã bị thiến, lão thái giám tịnh sự xuống tay rất lưu loát khiến hắn không phải chịu đau lần hai. Khi hắn còn ngây thơ không hiểu chuyện đã mất đi thứ này, hiện tại cũng đã quên đi nỗi đau đơn khi ấy từ lâu.

Hắn chưa bao giờ hối hận, mặc dù ở trong cung, lúc chưa có quyền có thế ở chung với người khác, tiểu thái giám bên cạnh luôn che háng mà khóc, nhưng hắn chưa từng khóc. Sau khi hắn lập công, trở thành tâm phúc bên người Hoàng thượng, lại rời ngự tiền đến chưởng quản Tây xưởng, hắn cũng chưa từng nghĩ nếu như mình vẫn là nam nhân hoàn chỉnh sẽ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Quan H

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook