Chương 45:
Huyễn Nhất Oản
16/04/2024
Phía sau biệt việt là một lâm viên nuôi nhốt rất nhiều động vật, tất cả bọn chúng đều là động vật ăn cỏ, không có chó sói, hổ báo, cực kỳ an toàn.
Lý Cảnh Hòa cưỡi ngựa rời đi trong tiếng ca tụng của sáu mỹ nhân, thề sẽ thể hiện ra phong thái của mình.
Thịnh Tuyết Tản không kiềm chế được nhìn Lô Vãn ngồi trên lưng ngựa thế nào cũng không chịu di chuyển, nàng rất duyên dáng trong bộ y phục cưỡi ngựa, mỹ nhân trái phải cũng không thích nàng cho lắm.
“Nương nương có muốn đi dạo không?” Thịnh Tuyết Tản hỏi.
“Ði qua đó đi.” Lô Vãn chỉ vào con đường đối diện với Lý Cảnh Hoà.
Thịnh Tuyết Tản dắt ngựa, chậm rãi đi vào trong rừng rậm. Khi không nhìn thấy những người phía sau, Lô Vãn hơi cúi người xuống hỏi: “Ðề đốc có muốn cưỡi ngựa cùng ta không?”
Thịnh Tuyết Tản thăm dò xung quanh, hắn cảm thấy quá nguy hiểm, cho nên đã lắc đầu.
Lô Vãn lập tức mất hứng, không còn quan tâm ngựa đi đâu nữa, nàng cứ để Thịnh Tuyết Tản thong thả dắt ngựa đi khắp nơi.
Sau đó, Thịnh Tuyết Tản bắt được cho nàng một con thỏ, con thỏ đó vẫn còn rất nhỏ, mình mẩy trắng như tuyết nhìn rất đáng yêu, Lô Vãn ôm con thỏ trong tay, trong lòng lại thấy vui hơn một chút.
Lúc trở về, mặc dù Lô Vãn không vui, nhưng vẫn phải tỏ ra vô cùng hứng thú, khen ngợi kỹ năng cao siêu của Lý Cảnh Hoà. Lý Cảnh Hòa được mỹ nhân vây quanh, khi thấy Lô Vãn trở về, ông ta còn khoe những con vật mình săn được cho nàng xem.
“Tối nay ta sẽ nướng dê trong sân.” Lý Cảnh Hòa vỗ tay, hạ nhân vội vàng đi chuẩn bị, kéo ba con dê mà Lý Cảnh Hòa săn được xuống.
“Dao phi săn được thỏ sao?” Lý Cảnh Hòa thấy nàng ôm một quả cầu màu trắng thì hỏi.
Lô Vãn nheo mắt cười, nói: “Hồi bẩm điện hạ, thần thiếp nào có giỏi được như vậy, con thỏ này là do hạ nhân thấy thiếp chán cho nên đưa tới cho thiếp tiêu khiển mà thôi.”
Lý Cảnh Hòa không để bụng, gật đầu nói: “Hôm nay trẫm bỏ mặc nàng, khi hồi cung nhất định trẫm sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.”
Lô Vãn lại thân mật nịnh hót một hồi, mỹ nhân của biệt viên khác chưa từng được rèn giũa trong thâm cung, cho nên các nàng cũng không thèm che giấu ánh mắt như dao nhỏ của mình, nhưng nữ tử kia lại không quan tâm, nàng xuống ngựa dưới sự giúp đỡ của hạ nhân bên cạnh, đi đến bên cạnh Lý Cảnh Hoà.
Vốn mỹ nhân được Lý Cảnh Hoà ôm không muốn nhường chỗ của mình, nhưng Lý Cảnh Hòa không quan tâm các nàng đang âm thầm đấu đá với nhau, ông ta bước lên hai bước nghênh đón, ôm eo Lô Vãn rồi trở về.
Thịnh Tuyết Tản đi phía sau, hắn nhìn chằm chằm vào tay Lý Cảnh Hòa, chỉ trong chốc lát, hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước đây, mặc cho mỹ nhân bên cạnh hỏi hắn về tin tức của Lô Vãn, hắn đều không đếm xỉa đến.
Hạ nhân đốt lửa trại trong sân, bày bàn ghế xung quanh, Lý Cảnh Hòa đương nhiên phải ngồi ở ghế trên, Lô Vãn ngồi dưới ông ta, mặc dù những mỹ nhân còn lại không đủ địa vị, nhưng vẫn được xếp ngồi ở ghế dưới, chờ một lúc rượu thịt thoả thích sẽ thể hiện tài năng để chiếm lấy trái tim Hoàng thượng.
Rượu đã rót qua ba vòng, Lý Cảnh Hòa cũng hơi ngà say, ông ta nghiêng người ngồi vắt chéo chân, nhìn mỹ nhân nhảy múa bên dưới, tính toán xem khi hồi cung nên dẫn theo hai người nào. Dẫn về quá nhiều thì không được, nếu không đám quan văn kia lại viết cáo trạng như thể giấy mực không mất tiền mua để ngăn ông ta không cố tình làm bậy.
Yến oanh nô nức, tiếng đàn sáo êm tai, đúng là một cảnh đẹp mê người. Lô Vãn buồn bực trong lòng, Thịnh Tuyết Tản lại đứng xa nàng, vậy nên cũng không thể giải tỏa sự buồn chán của nàng. Như thể phát hiện ánh mắt không hài lòng của nàng, Thịnh Tuyết Tản vốn đang đứng sau lưng Hoàng thượng, thì đột nhiên dừng lại một chút, cuối cùng đi ra phía sau Lô Vãn vài bước, Lê Nô thấy thế vội vàng nhường chỗ. Nhưng ở đây nhiều người mắt tạp, Thịnh Tuyết Tản không làm gì nhiều, hắn chỉ cúi xuống rót một chén trà cho Lô Vãn, Lô Vãn cọ ngón tay lên mu bàn tay Thịnh Tuyết Tản, nhưng nàng không làm gì hết, chỉ cầm chén trà lên uống.
Lý Cảnh Hòa cưỡi ngựa rời đi trong tiếng ca tụng của sáu mỹ nhân, thề sẽ thể hiện ra phong thái của mình.
Thịnh Tuyết Tản không kiềm chế được nhìn Lô Vãn ngồi trên lưng ngựa thế nào cũng không chịu di chuyển, nàng rất duyên dáng trong bộ y phục cưỡi ngựa, mỹ nhân trái phải cũng không thích nàng cho lắm.
“Nương nương có muốn đi dạo không?” Thịnh Tuyết Tản hỏi.
“Ði qua đó đi.” Lô Vãn chỉ vào con đường đối diện với Lý Cảnh Hoà.
Thịnh Tuyết Tản dắt ngựa, chậm rãi đi vào trong rừng rậm. Khi không nhìn thấy những người phía sau, Lô Vãn hơi cúi người xuống hỏi: “Ðề đốc có muốn cưỡi ngựa cùng ta không?”
Thịnh Tuyết Tản thăm dò xung quanh, hắn cảm thấy quá nguy hiểm, cho nên đã lắc đầu.
Lô Vãn lập tức mất hứng, không còn quan tâm ngựa đi đâu nữa, nàng cứ để Thịnh Tuyết Tản thong thả dắt ngựa đi khắp nơi.
Sau đó, Thịnh Tuyết Tản bắt được cho nàng một con thỏ, con thỏ đó vẫn còn rất nhỏ, mình mẩy trắng như tuyết nhìn rất đáng yêu, Lô Vãn ôm con thỏ trong tay, trong lòng lại thấy vui hơn một chút.
Lúc trở về, mặc dù Lô Vãn không vui, nhưng vẫn phải tỏ ra vô cùng hứng thú, khen ngợi kỹ năng cao siêu của Lý Cảnh Hoà. Lý Cảnh Hòa được mỹ nhân vây quanh, khi thấy Lô Vãn trở về, ông ta còn khoe những con vật mình săn được cho nàng xem.
“Tối nay ta sẽ nướng dê trong sân.” Lý Cảnh Hòa vỗ tay, hạ nhân vội vàng đi chuẩn bị, kéo ba con dê mà Lý Cảnh Hòa săn được xuống.
“Dao phi săn được thỏ sao?” Lý Cảnh Hòa thấy nàng ôm một quả cầu màu trắng thì hỏi.
Lô Vãn nheo mắt cười, nói: “Hồi bẩm điện hạ, thần thiếp nào có giỏi được như vậy, con thỏ này là do hạ nhân thấy thiếp chán cho nên đưa tới cho thiếp tiêu khiển mà thôi.”
Lý Cảnh Hòa không để bụng, gật đầu nói: “Hôm nay trẫm bỏ mặc nàng, khi hồi cung nhất định trẫm sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.”
Lô Vãn lại thân mật nịnh hót một hồi, mỹ nhân của biệt viên khác chưa từng được rèn giũa trong thâm cung, cho nên các nàng cũng không thèm che giấu ánh mắt như dao nhỏ của mình, nhưng nữ tử kia lại không quan tâm, nàng xuống ngựa dưới sự giúp đỡ của hạ nhân bên cạnh, đi đến bên cạnh Lý Cảnh Hoà.
Vốn mỹ nhân được Lý Cảnh Hoà ôm không muốn nhường chỗ của mình, nhưng Lý Cảnh Hòa không quan tâm các nàng đang âm thầm đấu đá với nhau, ông ta bước lên hai bước nghênh đón, ôm eo Lô Vãn rồi trở về.
Thịnh Tuyết Tản đi phía sau, hắn nhìn chằm chằm vào tay Lý Cảnh Hòa, chỉ trong chốc lát, hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước đây, mặc cho mỹ nhân bên cạnh hỏi hắn về tin tức của Lô Vãn, hắn đều không đếm xỉa đến.
Hạ nhân đốt lửa trại trong sân, bày bàn ghế xung quanh, Lý Cảnh Hòa đương nhiên phải ngồi ở ghế trên, Lô Vãn ngồi dưới ông ta, mặc dù những mỹ nhân còn lại không đủ địa vị, nhưng vẫn được xếp ngồi ở ghế dưới, chờ một lúc rượu thịt thoả thích sẽ thể hiện tài năng để chiếm lấy trái tim Hoàng thượng.
Rượu đã rót qua ba vòng, Lý Cảnh Hòa cũng hơi ngà say, ông ta nghiêng người ngồi vắt chéo chân, nhìn mỹ nhân nhảy múa bên dưới, tính toán xem khi hồi cung nên dẫn theo hai người nào. Dẫn về quá nhiều thì không được, nếu không đám quan văn kia lại viết cáo trạng như thể giấy mực không mất tiền mua để ngăn ông ta không cố tình làm bậy.
Yến oanh nô nức, tiếng đàn sáo êm tai, đúng là một cảnh đẹp mê người. Lô Vãn buồn bực trong lòng, Thịnh Tuyết Tản lại đứng xa nàng, vậy nên cũng không thể giải tỏa sự buồn chán của nàng. Như thể phát hiện ánh mắt không hài lòng của nàng, Thịnh Tuyết Tản vốn đang đứng sau lưng Hoàng thượng, thì đột nhiên dừng lại một chút, cuối cùng đi ra phía sau Lô Vãn vài bước, Lê Nô thấy thế vội vàng nhường chỗ. Nhưng ở đây nhiều người mắt tạp, Thịnh Tuyết Tản không làm gì nhiều, hắn chỉ cúi xuống rót một chén trà cho Lô Vãn, Lô Vãn cọ ngón tay lên mu bàn tay Thịnh Tuyết Tản, nhưng nàng không làm gì hết, chỉ cầm chén trà lên uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.