Chương 47:
Huyễn Nhất Oản
16/04/2024
“Nương nương say rồi à.” Thịnh Tuyết Tản bước lên phía trước, đến gần bên tai Lô Vãn, ngửi thấy một mùi rượu nhè nhẹ trên người nàng.
“Ta không say. Hầu hết rượu ta đều đổ đi.” Lô Vãn thành thật mà nói, nàng ôm lấy cổ Thịnh Tuyết Tản.
“Ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa.” Thịnh Tuyết Tản nhẹ giọng nói.
Trong mắt Lô Vãn hiện lên vẻ vui mừng, hỏi: “Bây giờ sao?”
Thịnh Tuyết Tản gật đầu, quay sang nhìn Lý Cảnh Hòa đang ngủ trên giường: “Ông ta sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu đúng không?”
Lô Vãn vui vẻ đi tới, không biết nàng bỏ thêm gì nữa, sau đó mới quay lại nói: “Không đâu, ít nhất ông ta phải ngủ đến giờ mão.”
Lượng thuốc gần đây Lô Vãn cho Lý Cảnh Hoà dùng rất lớn, Lý Cảnh Hòa nhìn thì khỏe như vâm vậy thôi, nhưng thật ra rất khó mà duy trì được nữa. Nàng chỉ hy vọng ông ta có thể sống sót đến ngày Lý Hoán Vĩ trở về rồi hãy chết.
Nàng ôm eo Thịnh Tuyết Tản, để Thịnh Tuyết Tản dẫn mình đi từ sau viện đến lâm trường lúc ban ngày.
Hắn chọn một con ngựa đen cao lớn, Thịnh Tuyết Tản đỡ Lô Vãn lên ngựa trước, sau đó hắn xoay người ôm lấy nàng từ phía sau.
Tiếng vó ngựa phi nhanh chạy đến giữa lâm trường. Ở đây rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng gặm cỏ vang lên. Trăng tròn treo trên bầu trời, từng cơn gió thổi qua vô cùng dễ chịu.
Lô Vãn dựa vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản, khi ngựa chạy chậm lại, gặm cỏ trong rừng, tâm trạng của nàng cũng thấy rất thoải mái.
“Sau này chúng ta đến thảo nguyên đi.” Lô Vãn đột nhiên nói: “Ta nghe nói ở phương bắc có đồng cỏ, những dân tộc du mục sống ở đó trời sinh tính tình tự do, không có gì ràng buộc.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống trên đồng cỏ, vừa có dê vừa có ngựa, hai ta sẽ sống với nhau cả ngày.”
Thấy Lô Vãn vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai, trong lòng Thịnh Tuyết Tản cũng rạo rực, hắn kề sát vào mặt Lô Vãn, thở ra hơi nóng: “Vãn Vãn, dù nàng muốn làm gì thì ta cũng sẽ làm cùng nàng.”
Đôi tình nhân hôn nhau trên lưng ngựa, mặt trăng sáng trong như gương treo cao chiếu rọi những năm tháng dài đằng đẵng.
Hôn hôn, Thịnh Tuyết Tản dùng chân kẹp chặt bụng ngựa, kéo dây cương. Con ngựa được huấn luyện tốt bắt đầu phi nhanh.
Trước khi Lô Vãn kịp hiểu Thịnh Tuyết Tản định làm gì, thì nàng đã cảm nhận được một bàn tay vươn xuống dưới y phục, đầu ngón tay hơi lạnh thăm dò vào bộ phận riêng tư của nàng.
“Đây là... trên lưng ngựa mà.” Lô Vãn có chút xấu hổ, nàng đẩy tay Thịnh Tuyết Tản ra.
Cánh tay Thịnh Tuyết Tản không hề nhúc nhích, ngón tay của hắn thử thăm dò vào một chút, hắn không nhúc nhích, nhưng theo biên độ lắc lư khi ngựa chạy, thì đầu ngón tay của hắn lại không ngừng cọ xát vào nhuỵ hoa của nàng.
“Nhưng mà Vãn Vãn à, ta muốn chạm vào nàng.” Giọng nói của Thịnh Tuyết Tản quyến rũ câu mất thần trí của nàng.
Lý trí của Lô Vãn lập tức đảo lộn, nàng chỉ nói: “Vậy chàng cho ngựa dừng lại đi.”
Thịnh Tuyết Tản làm theo lời nàng thuần hóa ngựa, vó ngựa đang chạy nhanh dần chậm lại, sau đó bắt đầu bước đi thong thả chậm rãi.
Lợi dụng lúc yên tĩnh, Lô Vãn xoay người lại ngồi đối diện với Thịnh Tuyết Tản, đùi đặt lên đùi Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản một tay đỡ lưng nàng, tay kia tiếp tục đùa nghịch miệng huyệt của nàng.
Sau khi cho hai ngón tay vào, Thịnh Tuyết Tản ôm lấy Lô Vãn, để nàng hôn lung tung lên mặt mình, hắn dùng chân đá vào bụng ngựa, ngựa lại bắt đầu nhanh chóng phi nhanh.
Lô Vãn giật mình, miệng huyệt phía dưới của nàng hơi co rút lại, nhưng khi tốc độ ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Lô Vãn cũng cảm nhận được biên độ làm loạn của bản tay dưới thân cũng càng lúc càng lớn, va chạm hoàn toàn không thể chịu đựng được khiến nàng hơi mất tập trung, nàng yếu ớt ôm lấy Thịnh Tuyết Tản, chỉ biết cầu xin hắn nhanh chóng cho ngựa dừng lại.
“Ta không say. Hầu hết rượu ta đều đổ đi.” Lô Vãn thành thật mà nói, nàng ôm lấy cổ Thịnh Tuyết Tản.
“Ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa.” Thịnh Tuyết Tản nhẹ giọng nói.
Trong mắt Lô Vãn hiện lên vẻ vui mừng, hỏi: “Bây giờ sao?”
Thịnh Tuyết Tản gật đầu, quay sang nhìn Lý Cảnh Hòa đang ngủ trên giường: “Ông ta sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu đúng không?”
Lô Vãn vui vẻ đi tới, không biết nàng bỏ thêm gì nữa, sau đó mới quay lại nói: “Không đâu, ít nhất ông ta phải ngủ đến giờ mão.”
Lượng thuốc gần đây Lô Vãn cho Lý Cảnh Hoà dùng rất lớn, Lý Cảnh Hòa nhìn thì khỏe như vâm vậy thôi, nhưng thật ra rất khó mà duy trì được nữa. Nàng chỉ hy vọng ông ta có thể sống sót đến ngày Lý Hoán Vĩ trở về rồi hãy chết.
Nàng ôm eo Thịnh Tuyết Tản, để Thịnh Tuyết Tản dẫn mình đi từ sau viện đến lâm trường lúc ban ngày.
Hắn chọn một con ngựa đen cao lớn, Thịnh Tuyết Tản đỡ Lô Vãn lên ngựa trước, sau đó hắn xoay người ôm lấy nàng từ phía sau.
Tiếng vó ngựa phi nhanh chạy đến giữa lâm trường. Ở đây rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng gặm cỏ vang lên. Trăng tròn treo trên bầu trời, từng cơn gió thổi qua vô cùng dễ chịu.
Lô Vãn dựa vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản, khi ngựa chạy chậm lại, gặm cỏ trong rừng, tâm trạng của nàng cũng thấy rất thoải mái.
“Sau này chúng ta đến thảo nguyên đi.” Lô Vãn đột nhiên nói: “Ta nghe nói ở phương bắc có đồng cỏ, những dân tộc du mục sống ở đó trời sinh tính tình tự do, không có gì ràng buộc.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống trên đồng cỏ, vừa có dê vừa có ngựa, hai ta sẽ sống với nhau cả ngày.”
Thấy Lô Vãn vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai, trong lòng Thịnh Tuyết Tản cũng rạo rực, hắn kề sát vào mặt Lô Vãn, thở ra hơi nóng: “Vãn Vãn, dù nàng muốn làm gì thì ta cũng sẽ làm cùng nàng.”
Đôi tình nhân hôn nhau trên lưng ngựa, mặt trăng sáng trong như gương treo cao chiếu rọi những năm tháng dài đằng đẵng.
Hôn hôn, Thịnh Tuyết Tản dùng chân kẹp chặt bụng ngựa, kéo dây cương. Con ngựa được huấn luyện tốt bắt đầu phi nhanh.
Trước khi Lô Vãn kịp hiểu Thịnh Tuyết Tản định làm gì, thì nàng đã cảm nhận được một bàn tay vươn xuống dưới y phục, đầu ngón tay hơi lạnh thăm dò vào bộ phận riêng tư của nàng.
“Đây là... trên lưng ngựa mà.” Lô Vãn có chút xấu hổ, nàng đẩy tay Thịnh Tuyết Tản ra.
Cánh tay Thịnh Tuyết Tản không hề nhúc nhích, ngón tay của hắn thử thăm dò vào một chút, hắn không nhúc nhích, nhưng theo biên độ lắc lư khi ngựa chạy, thì đầu ngón tay của hắn lại không ngừng cọ xát vào nhuỵ hoa của nàng.
“Nhưng mà Vãn Vãn à, ta muốn chạm vào nàng.” Giọng nói của Thịnh Tuyết Tản quyến rũ câu mất thần trí của nàng.
Lý trí của Lô Vãn lập tức đảo lộn, nàng chỉ nói: “Vậy chàng cho ngựa dừng lại đi.”
Thịnh Tuyết Tản làm theo lời nàng thuần hóa ngựa, vó ngựa đang chạy nhanh dần chậm lại, sau đó bắt đầu bước đi thong thả chậm rãi.
Lợi dụng lúc yên tĩnh, Lô Vãn xoay người lại ngồi đối diện với Thịnh Tuyết Tản, đùi đặt lên đùi Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản một tay đỡ lưng nàng, tay kia tiếp tục đùa nghịch miệng huyệt của nàng.
Sau khi cho hai ngón tay vào, Thịnh Tuyết Tản ôm lấy Lô Vãn, để nàng hôn lung tung lên mặt mình, hắn dùng chân đá vào bụng ngựa, ngựa lại bắt đầu nhanh chóng phi nhanh.
Lô Vãn giật mình, miệng huyệt phía dưới của nàng hơi co rút lại, nhưng khi tốc độ ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Lô Vãn cũng cảm nhận được biên độ làm loạn của bản tay dưới thân cũng càng lúc càng lớn, va chạm hoàn toàn không thể chịu đựng được khiến nàng hơi mất tập trung, nàng yếu ớt ôm lấy Thịnh Tuyết Tản, chỉ biết cầu xin hắn nhanh chóng cho ngựa dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.