Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 13:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/05/2024
"Điện hạ, mẫu thêu này hình như không phù hợp với phẩm giai của người." Tố Lan cau mày, lẩm bẩm.
Trình Ấu Dung quay đầu lại nhìn, quả thực đây là mẫu thêu này khác với trước đây.
Nàng bước đến, cầm hoa phục lên nhìn kỹ, cảm thấy hoa văn này rất quen quen, chắc chắn trước đây đã có người trong cung từng mặc, nhưng nàng không nhớ rõ là ai.
"Em đến Thượng Y Cục hỏi thử." Trình Ấu Dung quay đầu nói với Tố Lan.
Tố Lan vội vàng lui ra ngoài, may là tên thái giám mang y phục đến vẫn chưa đi xa, sau khi nàng gọi lại, hắn đã nhanh chóng quay lại.
Sau khi nghe chủ tớ hai người hỏi, tiểu thái giám cung kính nói với Trình Ấu Dung: "Điện hạ có lẽ không biết, hoa văn năm nay đã được điều chỉnh lại, đường thêu này không có vấn đề gì."
Tố Lan nghe thái giám nói vậy vẫn không yên tâm, định đích thân đến Thượng Y Cục hỏi thăm lại bị Trình Ấu Dung ngăn cản: "Bỏ đi, không cần bận tâm."
Trình Ấu Dung đưa tay sờ hoa phục, sau đó xắn ống tay áo lên xem, trong đầu đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cau mày hỏi Tố Lan: "Em tới đây nhìn kỹ xem, hoa văn thêu trên này có giống hoa phục Tĩnh Dương công chúa từng mặc không?"
Tĩnh Dương công chúa là nữ nhi của hoàng hậu, là đích công chúa duy nhất, đã xuất giá được bảy tám năm, không biết vì lý do gì mà quan hệ giữa nàng và hoàng hậu dường như không tốt lắm.
Lần cuối cùng Trình Ấu Dung thấy nàng là ở yến tiệc thường niên cách đây mấy năm, sau này có việc gì thì nàng luôn cáo bệnh vắng mặt, vì nàng là đích nữ của đế hậu nên không ai dám quản nàng có tham gia yến hội hay không.
Tố Lan đến cầm hoa phục vạch tới lui nhìn kỹ, suy tư một lúc mới nói: "Hình như hơi giống nhưng vẫn khác nhau, nếu nhìn thoáng qua sẽ dễ nhìn nhầm, nếu không nô tỳ vẫn nên đến Thượng Y Cục hỏi cung nhân đổi bộ khác, nhưng ngày mai đã tới yến tiệc, sợ không còn kịp đổi được nữa."
"Không cần, cứ như vậy đi." Trình Ấu Dung buông hoa phục xuống, không bận tâm nói.
Cũng không biết ai đã cố tình làm vậy, trong lòng nàng hơi tò mò, dù sao nhiều năm rồi không có ai dám gây chuyện với nàng.
Tố Lan lại nói: "Nhưng lỡ hoàng hậu hay quý phi nương nương nhìn nhầm thì sao? Dù sao thì hoa thuê này cũng rất giống với hoa phục đích công chúa từng mặc..."
"Nhìn lầm thì nhìn lầm thôi, cũng không phải lỗi của ta, là lỗi của Thượng Y Cục." Trình Ấu Dung rũ mắt, đầu ngón tay chọc chọc vào họa tiết đó, khều ra hai sợi chỉ thêu.
Nàng nhướng mày, xem ra người ở Thượng Y Cục làm việc không tận tâm.
Vào yến tiệc hôm sau, Trình Ấu Dung công khai mặc hoa phục kia đến.
Nàng đến không sớm cũng không muộn, cả hoàng hậu và Lâm quý phi chưa đến.
Tố Lan đỡ Trình Ấu Dung ngồi xuống ghế, sau đó lui ra ngoài.
Vảy vết thương trên trán Trình Ấu Dung vẫn chưa bong, Tố Lan đã chải tóc mái che đi khiến khuôn mặt nàng trông càng thêm nhỏ, ngồi ở đó xinh xắn như thiếu nữ chưa đến tuổi cập kê.
Nàng ngồi buồn chán, ánh mắt đảo quanh đại điện, nhìn thấy Tiết Chi đang đứng bên kia nói chuyện với cung nhân khác
Chắc hẳn mấy ngày nay hắn rất bận rộn, dưới bọng mắt ẩn màu xanh nhạt, làn da hắn vốn đã trắng nên càng dễ thấy.
Trình Ấu Dung giơ tay lên theo thói quen muốn chống cằm, chợt nhớ ra mình đang ở đâu lại lặng lẽ đặt tay xuống.
Một lúc sau, Lâm quý phi đến trước, sau đó chờ đế hậu cùng đến, yến tiệc đêm giao thừa chính thức bắt đầu
Lâm phi ngồi xuống, liếc nhìn Trình Ấu Dung rồi lại quay đầu nhìn hoàng hậu, thấy vẻ mặt hoàng hậu vẫn bình thường mới thu liễm ánh mắt lạnh lẽo.
Ăn mấy miếng trái cây xong, Trình Ấu Dung gác đũa xuống, nàng không thích đồ ngọt, cũng không thích bất cứ thứ gì trong yến hội, trước khi đến nàng đã ăn lót dạ, bây giờ lại không ăn vào thứ gì.
Hiện tại nàng lại đói bụng nhưng không ăn đồ trên bàn, sai cung nữ phía sau rót cho nàng mấy ly rượu ấm.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua vị hoàng đế trên kia, quả nhiên ông ta ngày càng phù phiếm hơn trước, sắc mặt trắng bệch xanh xao chắc là do đã ăn quá nhiều "tiên đan".
Khi yến tiệc sắp kết thúc, ngũ ma ma bên cạnh Lâm quý phi đi tới bên cạnh Trình Ấu Dung, cúi người nói: "Điện hạ, nương nương dặn người ra ngoài một chuyến, ở hành lang bên trái."
Mặt Trình Ấu Dung không biểu cảm liếc bà ấy, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trong điện ấm áp như ngày xuân, bên ngoài điện lại lạnh đến thấu xương.
Lâm quý phi đứng ở hành lang trên người khoác áo choàng lông chồn, nghe tiếng bước chân của Trình Ấu Dung, bà quay đầu nhìn lại.
"Nhi thần thỉnh an mẫu phi." Trình Ấu Dung hành lễ.
Lâm quý phi cười lạnh nói: "Nào dám để ngươi đại giá, sao, mặc phục chế của đích công chúa liền nghĩ mình là nữ nhi hoàng hậu sao? Trình Ấu Dung, loại tiểu xảo như vậy mà ngươi cũng trúng chiêu, mấy năm ăn cơm đều cho chó hết phải không?"
"Nhi thần không dám, nghe theo mẫu phi dạy dỗ." Trình Ấu Dung bình tĩnh trả lời.
Cũng không biết những lời này chọc đến chỗ nào Lâm quý phi, bà bước đến tát thẳng lên mặt Trình Ấu Dung.
"Bốp" âm thanh cực kỳ vang dội, móng tay sắc nhọn cào vào một bên tai, tứa ra một đường máu chảy xuống gò má xinh đẹp của Trình Ấu Dung.
Trình Ấu Dung quay đầu lại nhìn, quả thực đây là mẫu thêu này khác với trước đây.
Nàng bước đến, cầm hoa phục lên nhìn kỹ, cảm thấy hoa văn này rất quen quen, chắc chắn trước đây đã có người trong cung từng mặc, nhưng nàng không nhớ rõ là ai.
"Em đến Thượng Y Cục hỏi thử." Trình Ấu Dung quay đầu nói với Tố Lan.
Tố Lan vội vàng lui ra ngoài, may là tên thái giám mang y phục đến vẫn chưa đi xa, sau khi nàng gọi lại, hắn đã nhanh chóng quay lại.
Sau khi nghe chủ tớ hai người hỏi, tiểu thái giám cung kính nói với Trình Ấu Dung: "Điện hạ có lẽ không biết, hoa văn năm nay đã được điều chỉnh lại, đường thêu này không có vấn đề gì."
Tố Lan nghe thái giám nói vậy vẫn không yên tâm, định đích thân đến Thượng Y Cục hỏi thăm lại bị Trình Ấu Dung ngăn cản: "Bỏ đi, không cần bận tâm."
Trình Ấu Dung đưa tay sờ hoa phục, sau đó xắn ống tay áo lên xem, trong đầu đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cau mày hỏi Tố Lan: "Em tới đây nhìn kỹ xem, hoa văn thêu trên này có giống hoa phục Tĩnh Dương công chúa từng mặc không?"
Tĩnh Dương công chúa là nữ nhi của hoàng hậu, là đích công chúa duy nhất, đã xuất giá được bảy tám năm, không biết vì lý do gì mà quan hệ giữa nàng và hoàng hậu dường như không tốt lắm.
Lần cuối cùng Trình Ấu Dung thấy nàng là ở yến tiệc thường niên cách đây mấy năm, sau này có việc gì thì nàng luôn cáo bệnh vắng mặt, vì nàng là đích nữ của đế hậu nên không ai dám quản nàng có tham gia yến hội hay không.
Tố Lan đến cầm hoa phục vạch tới lui nhìn kỹ, suy tư một lúc mới nói: "Hình như hơi giống nhưng vẫn khác nhau, nếu nhìn thoáng qua sẽ dễ nhìn nhầm, nếu không nô tỳ vẫn nên đến Thượng Y Cục hỏi cung nhân đổi bộ khác, nhưng ngày mai đã tới yến tiệc, sợ không còn kịp đổi được nữa."
"Không cần, cứ như vậy đi." Trình Ấu Dung buông hoa phục xuống, không bận tâm nói.
Cũng không biết ai đã cố tình làm vậy, trong lòng nàng hơi tò mò, dù sao nhiều năm rồi không có ai dám gây chuyện với nàng.
Tố Lan lại nói: "Nhưng lỡ hoàng hậu hay quý phi nương nương nhìn nhầm thì sao? Dù sao thì hoa thuê này cũng rất giống với hoa phục đích công chúa từng mặc..."
"Nhìn lầm thì nhìn lầm thôi, cũng không phải lỗi của ta, là lỗi của Thượng Y Cục." Trình Ấu Dung rũ mắt, đầu ngón tay chọc chọc vào họa tiết đó, khều ra hai sợi chỉ thêu.
Nàng nhướng mày, xem ra người ở Thượng Y Cục làm việc không tận tâm.
Vào yến tiệc hôm sau, Trình Ấu Dung công khai mặc hoa phục kia đến.
Nàng đến không sớm cũng không muộn, cả hoàng hậu và Lâm quý phi chưa đến.
Tố Lan đỡ Trình Ấu Dung ngồi xuống ghế, sau đó lui ra ngoài.
Vảy vết thương trên trán Trình Ấu Dung vẫn chưa bong, Tố Lan đã chải tóc mái che đi khiến khuôn mặt nàng trông càng thêm nhỏ, ngồi ở đó xinh xắn như thiếu nữ chưa đến tuổi cập kê.
Nàng ngồi buồn chán, ánh mắt đảo quanh đại điện, nhìn thấy Tiết Chi đang đứng bên kia nói chuyện với cung nhân khác
Chắc hẳn mấy ngày nay hắn rất bận rộn, dưới bọng mắt ẩn màu xanh nhạt, làn da hắn vốn đã trắng nên càng dễ thấy.
Trình Ấu Dung giơ tay lên theo thói quen muốn chống cằm, chợt nhớ ra mình đang ở đâu lại lặng lẽ đặt tay xuống.
Một lúc sau, Lâm quý phi đến trước, sau đó chờ đế hậu cùng đến, yến tiệc đêm giao thừa chính thức bắt đầu
Lâm phi ngồi xuống, liếc nhìn Trình Ấu Dung rồi lại quay đầu nhìn hoàng hậu, thấy vẻ mặt hoàng hậu vẫn bình thường mới thu liễm ánh mắt lạnh lẽo.
Ăn mấy miếng trái cây xong, Trình Ấu Dung gác đũa xuống, nàng không thích đồ ngọt, cũng không thích bất cứ thứ gì trong yến hội, trước khi đến nàng đã ăn lót dạ, bây giờ lại không ăn vào thứ gì.
Hiện tại nàng lại đói bụng nhưng không ăn đồ trên bàn, sai cung nữ phía sau rót cho nàng mấy ly rượu ấm.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua vị hoàng đế trên kia, quả nhiên ông ta ngày càng phù phiếm hơn trước, sắc mặt trắng bệch xanh xao chắc là do đã ăn quá nhiều "tiên đan".
Khi yến tiệc sắp kết thúc, ngũ ma ma bên cạnh Lâm quý phi đi tới bên cạnh Trình Ấu Dung, cúi người nói: "Điện hạ, nương nương dặn người ra ngoài một chuyến, ở hành lang bên trái."
Mặt Trình Ấu Dung không biểu cảm liếc bà ấy, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trong điện ấm áp như ngày xuân, bên ngoài điện lại lạnh đến thấu xương.
Lâm quý phi đứng ở hành lang trên người khoác áo choàng lông chồn, nghe tiếng bước chân của Trình Ấu Dung, bà quay đầu nhìn lại.
"Nhi thần thỉnh an mẫu phi." Trình Ấu Dung hành lễ.
Lâm quý phi cười lạnh nói: "Nào dám để ngươi đại giá, sao, mặc phục chế của đích công chúa liền nghĩ mình là nữ nhi hoàng hậu sao? Trình Ấu Dung, loại tiểu xảo như vậy mà ngươi cũng trúng chiêu, mấy năm ăn cơm đều cho chó hết phải không?"
"Nhi thần không dám, nghe theo mẫu phi dạy dỗ." Trình Ấu Dung bình tĩnh trả lời.
Cũng không biết những lời này chọc đến chỗ nào Lâm quý phi, bà bước đến tát thẳng lên mặt Trình Ấu Dung.
"Bốp" âm thanh cực kỳ vang dội, móng tay sắc nhọn cào vào một bên tai, tứa ra một đường máu chảy xuống gò má xinh đẹp của Trình Ấu Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.