Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 16:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/05/2024
Trình Ấu Dung nép vào trong lòng hắn, hai tay ôm chặt cổ y, đầu nàng lại cọ cọ trong ngực hắn.
Tiết Chi bị trán lạnh của nàng áp lên, tay y lại siết chặt thêm hai phần.
Dọc đường đi hai người đều im lặng, Tiết Chi đã hoác áo choàng cho Trình Ấu Dung, mãng bào y mặc không có tác dụng chống lạnh cho lắm.
Đi hết một đoạn đường, cuối cùng mặt và tay y đều đông cứng.
Kết quả khi đưa người về Ninh Lạc Cung, Trình Ấu Dung lại không buông tay ra.
Tiết Chi đứng ở cửa tẩm điện của nàng, lạnh lùng nói: “Công chúa, nếu người còn ăn vạ không buông, ta sẽ buông tay ra.”
Trình Ấu Dung chậm rãi rời khỏi vòng tay y.
Sau khi đứng vững, không đợi Tiết Chi phản ứng, nàng đã giơ tay tát Tiết Chi một cái.
Cũng may nàng vẫn còn tỉnh táo, tát y bằng cánh tay không bị bỏng.
Tiết Chi bị tát nghiêng đầu đi, y hơi sửng sốt, răng cắn mạnh vào môi làm máu tươi tràn ra, y vươn đầu lưỡi liếm vết thương, sau đó quay đầu nhìn Trình Ấu Dung với vẻ mặt u ám.
Trình Ấu Dung giơ tay, muốn tát thêm cái nữa lại bị Tiết Chi bắt lấy cổ tay.
Ánh mắt y âm trầm, lạnh lùng nói: "Công chúa thật nhẫn tâm, nô tài vừa giúp người giải vây, đây là cách người báo đáp ta sao?"
Nắm chặt xương cổ tay gầy gò, Tiết Chi thật sự muốn dùng sức bẻ gãy nó.
Trình Ấu Dung thần sắc không gợn sóng nhìn hắn: “Tiết Chi, ngươi có thể đánh trả.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc trước đèn cung điện hơi mờ mịt, bây giờ Tiết Chi mới thấy trên mặt nàng cũng có in dấu bàn tay.
Nàng quá trắng, cái tát kia in sâu một bên mặt, đỏ bừng, nhìn hơi chói mắt.
Sắc mặt Tiết Chi khó coi, nhưng lại không có động tác gì.
Trình Ấu Dung lại cười khiêu khích: "Tiết Chi, sao vậy? Không hạ thủ được? Chẳng lẽ ngươi thích bổn cung?"
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tiết Chi, nàng mỉm cười nói: “Chẳng lẽ việc ta mất đi ký ức thật sự có liên quan đến ngươi? Không phải ngươi yêu ta không được nên ám hại ta chứ?”
Suy đoán của nàng không phải là không có căn cứ, đây là khả năng Trình Ấu Dung nghĩ ra trong mấy ngày dưỡng thương
Nhưng nghe xong lời này, sắc mặt Tiết Chi không thay đổi, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Nhóc điên, người điên là ngươi, không phải ta."
Trình Ấu Dung nghe y gọi mình là kẻ điên, lập tức tức giận, hất cổ tay muốn thoát khỏi tay hắn, chửi mắng: "Ngươi mới là kẻ điên, Tiết Chi, ngươi là hoạn quan dĩ hạ phạm thượng! Làm càn, buông ra ta! Thái giám, hoạn quan, tiện nô tài......”
Nàng nói đi nói lại mấy câu này, Tiết Chi nghe được gân xanh trên trán mình đang giật giật.
Sau đó Trình Ấu Dung bị y bịt miệng lại, kẹp chặt hai tay nàng, đẩy nàng lùi lại mấy bước, đè nàng lên án thư trong điện.
Tiết Chi bị trán lạnh của nàng áp lên, tay y lại siết chặt thêm hai phần.
Dọc đường đi hai người đều im lặng, Tiết Chi đã hoác áo choàng cho Trình Ấu Dung, mãng bào y mặc không có tác dụng chống lạnh cho lắm.
Đi hết một đoạn đường, cuối cùng mặt và tay y đều đông cứng.
Kết quả khi đưa người về Ninh Lạc Cung, Trình Ấu Dung lại không buông tay ra.
Tiết Chi đứng ở cửa tẩm điện của nàng, lạnh lùng nói: “Công chúa, nếu người còn ăn vạ không buông, ta sẽ buông tay ra.”
Trình Ấu Dung chậm rãi rời khỏi vòng tay y.
Sau khi đứng vững, không đợi Tiết Chi phản ứng, nàng đã giơ tay tát Tiết Chi một cái.
Cũng may nàng vẫn còn tỉnh táo, tát y bằng cánh tay không bị bỏng.
Tiết Chi bị tát nghiêng đầu đi, y hơi sửng sốt, răng cắn mạnh vào môi làm máu tươi tràn ra, y vươn đầu lưỡi liếm vết thương, sau đó quay đầu nhìn Trình Ấu Dung với vẻ mặt u ám.
Trình Ấu Dung giơ tay, muốn tát thêm cái nữa lại bị Tiết Chi bắt lấy cổ tay.
Ánh mắt y âm trầm, lạnh lùng nói: "Công chúa thật nhẫn tâm, nô tài vừa giúp người giải vây, đây là cách người báo đáp ta sao?"
Nắm chặt xương cổ tay gầy gò, Tiết Chi thật sự muốn dùng sức bẻ gãy nó.
Trình Ấu Dung thần sắc không gợn sóng nhìn hắn: “Tiết Chi, ngươi có thể đánh trả.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc trước đèn cung điện hơi mờ mịt, bây giờ Tiết Chi mới thấy trên mặt nàng cũng có in dấu bàn tay.
Nàng quá trắng, cái tát kia in sâu một bên mặt, đỏ bừng, nhìn hơi chói mắt.
Sắc mặt Tiết Chi khó coi, nhưng lại không có động tác gì.
Trình Ấu Dung lại cười khiêu khích: "Tiết Chi, sao vậy? Không hạ thủ được? Chẳng lẽ ngươi thích bổn cung?"
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tiết Chi, nàng mỉm cười nói: “Chẳng lẽ việc ta mất đi ký ức thật sự có liên quan đến ngươi? Không phải ngươi yêu ta không được nên ám hại ta chứ?”
Suy đoán của nàng không phải là không có căn cứ, đây là khả năng Trình Ấu Dung nghĩ ra trong mấy ngày dưỡng thương
Nhưng nghe xong lời này, sắc mặt Tiết Chi không thay đổi, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Nhóc điên, người điên là ngươi, không phải ta."
Trình Ấu Dung nghe y gọi mình là kẻ điên, lập tức tức giận, hất cổ tay muốn thoát khỏi tay hắn, chửi mắng: "Ngươi mới là kẻ điên, Tiết Chi, ngươi là hoạn quan dĩ hạ phạm thượng! Làm càn, buông ra ta! Thái giám, hoạn quan, tiện nô tài......”
Nàng nói đi nói lại mấy câu này, Tiết Chi nghe được gân xanh trên trán mình đang giật giật.
Sau đó Trình Ấu Dung bị y bịt miệng lại, kẹp chặt hai tay nàng, đẩy nàng lùi lại mấy bước, đè nàng lên án thư trong điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.