Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 35:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/06/2024
Trình Ấu Dung nhìn y chắp tay hành lễ rồi chuẩn bị rời đi, nàng cất tiếng gọi lại: "Tiết chưởng ẩn, ba vị biểu muội của bổn cung mới đến, mà bổn cung lại đang hơi đau đầu, ngươi có thể dẫn các nàng đi dạo ngự hoa viên một vòng không?"
Giọng điệu của nàng không cho phép từ chối.
Tiết Chi nheo mắt lại, lướt qua đám người sau lưng nàng, rồi cung kính nói: "Dĩ nhiên."
Y quay đầu nói với Tấc An: "Dẫn các vị tiểu thư đi dạo, nhớ dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị sẵn bữa trưa."
Da đầu Tấc An căng ra, miệng tươi cười nhận nhiệm vụ rắc rối này.
Chờ đến khi đoàn người đi hết, Tiết Chi mới hỏi Trình Ấu Dung: "Điện hạ có chuyện gì sao?"
Trình Ấu Dung thờ ơ nhìn y một cái rồi nói: "Bổn cung không có việc gì, chỉ muốn hỏi Tiết chưởng ấn một chuyện thôi."
Tiết Chí nhướng mày, không để ý tới ánh mắt của nàng: "Chuyện gì?"
Trình Ấu Dung bước lên hai bước đến gần y hơn, nàng ngẩng mặt lên, chuỗi ngọc trên cây trâm lay động theo động tác của nàng.
Môi đỏ khẽ hé mở, lạnh lùng hỏi: "Tiết Chi, sao tối đó ngươi lại hôn ta?"
Tiết Chi ngây người, không kịp thu lại biểu cảm trên mặt.
Y còn tưởng ngày đó Trình Ấu Dung sốt mê man đã quên mất chuyện này, hoá ra nàng lại nhớ rõ.
Nếu đã nhớ rõ, sao lại không tìm y tính sổ?
Nếu hôm nay hai người không tình cờ gặp thì khi nào nàng mới chất vấn y chuyện này?
Trình Ấu Dung thấy Tiết Chi im lặng không trả lời, lại bước lên hai bước.
Bây giờ khoảng cách giữa hai người gần đến mức áo lông chồn và áo choàng chạm vào nhau.
Tiết Chi chợt cong môi cười: "Điện hạ nhớ lầm."
Trình Ấu Dung nghe thấy, sắc mặt hơi âm trầm, cười lạnh nói: "Tiết Chi, ngày đó bổn cung bị sốt nhưng không có mất trí nhớ, ngươi làm gì ta cũng nhớ hết thảy."
Nàng hơi khựng lại rồi nói: "Sở dĩ không tìm ngươi tính sổ là ta cảm thấy việc ta mất trí nhớ nhất định có liên quan đến ngươi... Cũng không biết có phải ngươi yêu ta không thành nên hại ta mất trí nhớ không? Có thể là trong lòng người ôm hận, trách ta không đáp lại tình cảm của ngươi nên mới đối xử với ta như vậy?"
Giọng điệu của nàng không cho phép từ chối.
Tiết Chi nheo mắt lại, lướt qua đám người sau lưng nàng, rồi cung kính nói: "Dĩ nhiên."
Y quay đầu nói với Tấc An: "Dẫn các vị tiểu thư đi dạo, nhớ dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị sẵn bữa trưa."
Da đầu Tấc An căng ra, miệng tươi cười nhận nhiệm vụ rắc rối này.
Chờ đến khi đoàn người đi hết, Tiết Chi mới hỏi Trình Ấu Dung: "Điện hạ có chuyện gì sao?"
Trình Ấu Dung thờ ơ nhìn y một cái rồi nói: "Bổn cung không có việc gì, chỉ muốn hỏi Tiết chưởng ấn một chuyện thôi."
Tiết Chí nhướng mày, không để ý tới ánh mắt của nàng: "Chuyện gì?"
Trình Ấu Dung bước lên hai bước đến gần y hơn, nàng ngẩng mặt lên, chuỗi ngọc trên cây trâm lay động theo động tác của nàng.
Môi đỏ khẽ hé mở, lạnh lùng hỏi: "Tiết Chi, sao tối đó ngươi lại hôn ta?"
Tiết Chi ngây người, không kịp thu lại biểu cảm trên mặt.
Y còn tưởng ngày đó Trình Ấu Dung sốt mê man đã quên mất chuyện này, hoá ra nàng lại nhớ rõ.
Nếu đã nhớ rõ, sao lại không tìm y tính sổ?
Nếu hôm nay hai người không tình cờ gặp thì khi nào nàng mới chất vấn y chuyện này?
Trình Ấu Dung thấy Tiết Chi im lặng không trả lời, lại bước lên hai bước.
Bây giờ khoảng cách giữa hai người gần đến mức áo lông chồn và áo choàng chạm vào nhau.
Tiết Chi chợt cong môi cười: "Điện hạ nhớ lầm."
Trình Ấu Dung nghe thấy, sắc mặt hơi âm trầm, cười lạnh nói: "Tiết Chi, ngày đó bổn cung bị sốt nhưng không có mất trí nhớ, ngươi làm gì ta cũng nhớ hết thảy."
Nàng hơi khựng lại rồi nói: "Sở dĩ không tìm ngươi tính sổ là ta cảm thấy việc ta mất trí nhớ nhất định có liên quan đến ngươi... Cũng không biết có phải ngươi yêu ta không thành nên hại ta mất trí nhớ không? Có thể là trong lòng người ôm hận, trách ta không đáp lại tình cảm của ngươi nên mới đối xử với ta như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.