Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 37:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/06/2024
"Cẩu nô tài, ai cho phép ngươi đi, dừng lại cho bổn cung! Bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung không sợ ngươi, có bản lĩnh thì giết ta liền đi! Xem ngươi làm sao rũ bỏ được hiềm nghi, đến lúc đó ta ở hoàng tuyền đợi ngươi đến bầu bạn."
Trình Ấu Dung túm chặt áo không để Tiết Chi bước ra được nửa bước.
Tiết Chi nghe nàng mắng chửi mình liền biết nàng thẹn quá hoá giận.
Y thầm nghĩ: Nhóc điên khi bị bệnh thì bớt điên, hết bệnh thì càng điên hơn trước.
Cơn giận của Trình Ấu Dung bùng nổ không thể kiềm chế được, nàng cũng không rõ hoả khí này từ đâu ra.
Hình như vừa nghe thấy Tiết Chi phủ nhận y thích nàng thì nàng tức giận đến đau đầu, hận không thể cắn y thêm một cái cho hả giận.
"Tiết Chi, cẩu nô tài, thái giám chết bầm, hoạn quan hôi hám..." Nàng nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng.
Nàng mắng không cố kỵ, đã quên mất mấy lần trước sau khi mắng y xong lại bị hành ra sao.
Mặt Tiết Chi âm trầm, biểu cảm u ám trước giông bão, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Trình Ấu Dung lo mắng hoàn toàn không để ý, nàng muốn chọc điên Tiết Chi, điên đến mức lập tức giết nàng là tốt nhất.
Tiết Chi quay người, một phát bắt được Trình Ấu Dung, y giữ chặt gáy cô như xách một con gà con tựa như lần trước ở Tầm Hạc Cư.
Một chân y đá văng cửa phòng, đi một mạch đến cạnh giường rồi ném Trình Ấu Dung xuống giường.
Trình Ấu Dung đơ ra trước loạt hành động của y, nàng nhìn Tiết Chi sắc mặt âm u đứng trước giường, cố không cho mình lộ ra biểu cảm gì: "Sao? Cuối cùng cũng chịu động thủ à? Tiết Chi, nếu hôm nay ngươi không giết ta sẽ làm ta thật sự coi thường ngươi! Thứ hèn nhát!"
Tiết Chi nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lẽo, giơ tay cởi áo khoác trên người ra ra, đi ra đóng cửa lại rồi quay lại giường.
Y vừa đi vừa cởi áo mãng bào trên người, tiếng thắt lưng được cởi ra làm Trình Ấu Dung giật mình mở to mắt.
Nàng hơi mất bình tĩnh, ngập ngừng hỏi: "... Tiết Chi, ngươi, ngươi... muốn làm gì?..."
Trình Ấu Dung túm chặt áo không để Tiết Chi bước ra được nửa bước.
Tiết Chi nghe nàng mắng chửi mình liền biết nàng thẹn quá hoá giận.
Y thầm nghĩ: Nhóc điên khi bị bệnh thì bớt điên, hết bệnh thì càng điên hơn trước.
Cơn giận của Trình Ấu Dung bùng nổ không thể kiềm chế được, nàng cũng không rõ hoả khí này từ đâu ra.
Hình như vừa nghe thấy Tiết Chi phủ nhận y thích nàng thì nàng tức giận đến đau đầu, hận không thể cắn y thêm một cái cho hả giận.
"Tiết Chi, cẩu nô tài, thái giám chết bầm, hoạn quan hôi hám..." Nàng nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng.
Nàng mắng không cố kỵ, đã quên mất mấy lần trước sau khi mắng y xong lại bị hành ra sao.
Mặt Tiết Chi âm trầm, biểu cảm u ám trước giông bão, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Trình Ấu Dung lo mắng hoàn toàn không để ý, nàng muốn chọc điên Tiết Chi, điên đến mức lập tức giết nàng là tốt nhất.
Tiết Chi quay người, một phát bắt được Trình Ấu Dung, y giữ chặt gáy cô như xách một con gà con tựa như lần trước ở Tầm Hạc Cư.
Một chân y đá văng cửa phòng, đi một mạch đến cạnh giường rồi ném Trình Ấu Dung xuống giường.
Trình Ấu Dung đơ ra trước loạt hành động của y, nàng nhìn Tiết Chi sắc mặt âm u đứng trước giường, cố không cho mình lộ ra biểu cảm gì: "Sao? Cuối cùng cũng chịu động thủ à? Tiết Chi, nếu hôm nay ngươi không giết ta sẽ làm ta thật sự coi thường ngươi! Thứ hèn nhát!"
Tiết Chi nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lẽo, giơ tay cởi áo khoác trên người ra ra, đi ra đóng cửa lại rồi quay lại giường.
Y vừa đi vừa cởi áo mãng bào trên người, tiếng thắt lưng được cởi ra làm Trình Ấu Dung giật mình mở to mắt.
Nàng hơi mất bình tĩnh, ngập ngừng hỏi: "... Tiết Chi, ngươi, ngươi... muốn làm gì?..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.