Hoạn Sủng

Chương 11

Lục Dược

17/07/2024

Nước ấm vừa được nâng vào khiến căn phòng tắm vốn không rộng rãi trở nên mờ ảo ẩm ướt. Tiểu thái giám đảo than cho lửa cháy mạnh hơn, đậy nắp lồng cẩn thận tránh khói than xông phải người trên. Cửa sổ đương nhiên đã đóng kín, còn thả rèm bông thật dày xuống. Như thế, phòng tắm đã hoàn toàn ấm lên.

Làm xong những việc này, các tiểu thái giám khom lưng lui ra ngoài.

“Trầm Nguyệt, sáng sớm ngày mai hồi cung, lên đường vội vã. Em sang phía Tiểu điện hạ hỏi xem có chuyện gì cần giúp không. Cũng cần hỏi thăm rõ ràng sở thích của Tiểu điện hạ, chuẩn bị thoả đáng điểm tâm và thức uống dọc đường cho ngày mai.”

Trầm Nguyệt thưa lại, trộm nhìn thoáng qua Thẩm Hồi rồi xoay người ra ngoài. Thẩm Hồi quan tâm Tiểu điện hạ như vậy là chuyện thường, lệnh nàng đi làm những việc ấy cũng là bình thường. Nhưng nhưng... nhưng tại sao Chưởng ấn lại ở đây? Chưởng ấn ở đây nàng lại ra ngoài, nàng không yên lòng!

Thẩm Hồi cố ý phân phó cho Trầm Nguyệt đi khỏi, còn Thập Tinh trước đó đã bị Thẩm Hồi phái đi.

Thẩm Hồi biết hai người bọn họ một lòng một dạ với mình, nhưng họ luôn xem nàng là trẻ con. Xuất phát từ ý nghĩ nào đấy, nàng còn chưa muốn tiết lộ tính toán của mình cho hai người. Đợi thời gian lâu rồi, các nàng sẽ tự nhận ra.

Và thế là trong phòng tắm bây giờ chỉ có Thẩm Hồi, Bùi Hồi Quang và A Hạ.

Thẩm Hồi nghe Trầm Nguyệt đã ra ngoài và đóng cửa lại, nàng đi lên trước một bước, quay người về phía A Hạ, hơi nâng hai tay lên.

A Hạ nén sự căng thẳng và kinh ngạc trong lòng, đến cởi y phục cho Thẩm Hồi.

Vào những ngày đông, Thẩm Hồi luôn mặc nhiều hơn vài lớp so với người khác. A Hạ cởi y phục cho nàng, đầu tiên là áo cổ chéo khoác ngoài, kế đến là váy thạch lựu, lại tới y phục mặc trong... thậm chí là cả tâm y* màu hồng tím, từng chiếc được cởi ra.

*Tâm y: mẫu nội y ra đời từ thời Hán.

Hơi nước mờ ảo, phòng tắm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng cọ xát nho nhỏ của vải vóc.

Hơi nước ngưng tụ thành giọt trên xà nhà, cuối cùng “tí tách” một tiếng, rơi vào thùng tắm.

A Hạ quay đi, nhanh tay nhanh chân treo từng món y phục trên khuỷu tay mà Thẩm Hồi vừa cởi lên.

Thẩm Hồi khẽ thở ra một hơi rồi quay sang đối diện với Bùi Hồi Quang.

Bùi Hồi Quang vẫn đang nhìn nàng.

Đầu ngón tay Thẩm Hồi run rẩy, đoạn đưa tay cho y.

Khi A Hạ xoay qua toan dìu Thẩm Hồi thì thấy nàng đã vịn tay Bùi Hồi Quang, dẫm lên băng ghế bước vào trong nước.

Khi vào nước ấm, cảm giác thoải mái chầm chậm lan ra. Thẩm Hồi ngồi yên lặng trong nước ấm, Bùi Hồi Quang đứng chếch sau lưng nàng. Y nhìn nàng rồi dời mắt xuống, từ hàng mi cong cong chuyển qua trái tai của nàng. Nữ tử sẽ được bấm lỗ tai từ khi còn nhỏ, nàng lại không có, trái tai be bé vừa sạch sẽ lại vừa hoàn mỹ.

Thẩm Hồi im lặng, trong lòng đang cố nhớ lại ánh mắt của y mà nàng vừa nhìn thấy.

Nàng muốn tìm ra một chút khác lạ trong cảm xúc từ ánh mắt của y, dẫu là cảm xúc không tốt.

Nhưng nàng nản lòng nhận ra, khi Bùi Hồi Quang nhìn nàng, nét mặt y hờ hững, đôi mắt tựa đầm băng kia vốn không chút khác thường.

A Hạ ngây người ở đó giây lát mới hoàn hồn, vội đi đến sau lưng Thẩm Hồi, kéo kệ kê chậu đồng đến trước người gội đầu cho nàng.

Bùi Hồi Quang bước lại đây.

A Hạ sững người, không thể không lui ra sau gần nửa bước nhường vị trí.

Bùi Hồi Quang ngồi xuống cạnh kệ kê chậu đồng, tháo đôi trâm cài trên tóc Thẩm Hồi xuống đưa cho A Hạ. Y tháo búi tóc của nàng ra cho mái tóc dài của nàng xoã xuống, lướt qua bàn tay y, nhẹ nhàng chìm vào nước ấm trong chậu đồng.

Thẩm Hồi phối hợp ngửa ra sau.

Bùi Hồi Quang vốc nước, nhiệt độ nước khiến y không thích. Y từ tốn thấm ướt mái tóc đen mềm mượt của nàng, hỏi: “Có nóng không?”

“Không nóng, rất vừa.” Thẩm Hồi cố gắng cho giọng nói của mình có vẻ bình thường, nhưng thật ra đôi tay nàng giấu dưới nước đã siết chặt lại từ lâu.

Bùi Hồi Quang không nói gì, y lấy cao Quỳnh ngọc trên kệ, cao Quỳnh ngọc rất thơm, mùi hương hơi nhạt hơn hoa quế, lại khá nồng so với hoa mai. Chất cao mịn màng, màu trông như tuyết. Bùi Hồi Quang dùng thẻ ngọc lấy một ít thoa lên tóc nàng, thong thả xoa gội, cao Quỳnh ngọc màu trắng tan dần vào mái tóc đen nhánh của Thẩm Hồi.

Nước đọng trên xà nhà càng lúc càng nhiều.

Y ưu nhã thong dong, nàng kinh hồn bạt vía.

Gội đầu cho Thẩm Hồi xong, Bùi Hồi Quang nhận khăn bông A Hạ đưa, lau qua nước trên tóc nàng, buộc hờ tóc nàng lại và dùng trâm vén tạm lên.

Dưới nước, tay Thẩm Hồi run bần bật, nhưng khi đưa tay lên nàng đã kiềm chế được, không nhìn thấy nữa. Trong nước, nàng hơi xoay người qua lấy cành gỗ đánh răng trên kệ. Nhưng ngón tay của nàng còn chưa chạm đến cành gỗ trong ly thì cả cái ly gỗ đã bị Bùi Hồi Quang cầm đi.

Lúc này Thẩm Hồi mới không nhịn nổi nữa mà hoảng sợ nhìn y.



Bùi Hồi Quang liếc nhìn đôi mắt hoảng sợ ấy, bấy giờ mới hài lòng với dáng vẻ chân thật của nàng. Y đưa ly gỗ tới đút nước cho nàng, Thẩm Hồi miễn cưỡng ngậm nước súc miệng. Khi nàng ngoái đầu lại, Bùi Hồi Quang đã thoa cao Linh* lên cành gỗ đánh răng.

*Linh: phục linh, một vị thuốc Đông y.

Nàng gượng gạo há miệng, mặc y làm sạch răng cho mình.

Bàn tay vịn lên vành thùng nước của Thẩm Hồi bất giác nắm chặt. Trong một khoảnh khắc, nàng đã sợ hãi. Nhìn ngón tay thuôn dài cầm cành gỗ của y, chẳng biết thế nào mà nàng lại chợt tưởng tượng ra bộ dạng cầm dao giết người của y. Liệu có phải cũng chuyên chú tỉ mỉ như vậy hay không? Cành gỗ đầy cao Linh kia dường như cũng biến thành dao bén róc xương.

Nhưng điều khiến Thẩm Hồi bất ngờ là Bùi Hồi Quang khống chế lực tay vô cùng tốt, không hề làm nàng khó chịu. Mãi đến khi Bùi Hồi Quang lại đưa nước cho nàng súc miệng, Thẩm Hồi mới giật mình nhận ra việc “lãnh cực hình” mà nàng tưởng tượng vẩn vơ ấy vốn không hề tồn tại.

“Nương nương chớ lo, bàn tay này của nhà ta không giết người.” Bùi Hồi Quang đặt ly gỗ xuống.

Thẩm Hồi trừng to hai mắt. Làm... làm sao y biết nàng đang nghĩ gì?!

A Hạ đứng bên có cảm giác mình như người thừa, hận không thể tự mình biến mất vào không khí. Nàng vòng qua bình phong đi lấy y phục sạch trong ngăn tủ cho Thẩm Hồi xong thì lặng lẽ bước về, len lén nhìn Thẩm Hồi và Bùi Hồi Quang rồi cúi đầu ngay, đặt y phục qua một bên.

Tiếp đó nàng lại khẽ khàng vòng qua bình phong ra ngoài đợi.

Người quen biết A Hạ đều bảo nàng lớn gan, nàng cũng tự nhận như thế. Nhưng giờ này khắc này, trong phòng tắm lờ mờ ẩm ướt, A Hạ chỉ thấy sợ đến nỗi tay chân run rẩy. Nàng nghe thấy tiếng nước bên kia bình phong, hẳn là Thẩm Hồi đang bước ra khỏi thùng nước. Thẩm Hồi không gọi, nàng bèn cúi đầu đợi ở ngoài không chủ động tiến vào.

Thẩm Hồi chống lên tay Bùi Hồi Quang đi ra thùng tắm, hai chân dẫm lên vải bông được trải từ trước. Giọt nước lăn xuống, nàng rùng mình.

Khăn bông to rộng choàng lên người nàng từ đằng sau, khoác lên vai nàng rồi quấn quanh người nàng. Bùi Hồi Quang đè hai tay lên bả vai nàng, cách lớp khăn bông thật dày, Thẩm Hồi có thể cảm nhận được hơi lạnh trong lòng bàn tay y.

Có lẽ do ảnh hưởng từ tâm lý chăng?

Thẩm Hồi siết tấm khăn bông đang choàng trên người.

Bóng dáng của A Hạ in lên bình phong, Bùi Hồi Quang tự tay lau nước trên người nàng, Thẩm Hồi cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa, mấy lần muốn gọi A Hạ vào nhưng mỗi một lần đều kìm lại.

Bùi Hồi Quang thoáng liếc qua vết sẹo trên chân Thẩm Hồi.

Lau sạch nước xong, y mặc xiêm y cho nàng. Nghiêm túc và thận trọng. Không khác gì nô bộc hầu hạ chủ nhân, song cũng khác rất xa.

Tay y khó tránh khỏi chạm vào nàng.

Lạnh đến nỗi Thẩm Hồi run bắn lên.

Nàng không hiểu, chẳng biết vì sao tay y cũng ngâm nước ấm nhưng vẫn lạnh thế này.

Bùi Hồi Quang dẫn Thẩm Hồi đến ngồi trước bàn trang điểm đơn giản trong tắm, xoã mái tóc đang được vén lên của nàng, tỉ mỉ lau khô cho nàng thêm lần nữa, đoạn gọi A Hạ vào dời lửa than tới gần hơn.

Động tác của y thong thả nhưng lại rất đỗi nghiêm túc.

Còn nàng thì đã càng lúc càng thấy giày vò.

Mái tóc dài ướt sũng dần khô hơn trong tay Bùi Hồi Quang. Y cúi người, nhìn Thẩm Hồi qua mặt gương phủ một tầng hơi nước mỏng, nói: “Phòng tắm ẩm ướt, nương nương nên về phòng ngủ trước, đợi tóc khô hẳn hãy ngủ, tránh cho hơi lạnh vào người.”

Y vừa nói vừa nghịch tóc nàng. Mái tóc đen mềm mại như mây của nàng lướt qua lòng bàn tay y.

Thẩm Hồi cũng nhìn y từ trong gương, đáp: “Hôm nay làm phiền Chưởng ấn.”

Trong gương đồng, Thẩm Hồi thấy Bùi Hồi Quang mỉm cười. Mặt gương mờ hơi nước trông như cảnh ảo, cắt vụn nụ cười của y. Trông thấy y quay mặt qua nhìn mình từ gương đồng, nàng mới giật mình khi hoá ra hai người cách nhau gần đến thế.

“Nương nương, so với cung tỳ, nhà ta hầu hạ có tốt không?” Y hỏi.

Thẩm Hồi chậm rãi quay sang: “Rất hợp lòng ta, hận không thể được Chưởng ấn kề cận mỗi ngày.”

Quá gần.

Cứ như chóp mũi của nàng sắp cọ vào má y vậy.

Bùi Hồi Quang lại đã đứng thẳng dậy lấy đấu bồng trên kệ mặc cho nàng. Y vươn tay về phía nàng, dìu nàng ra khỏi phòng tắm, còn chưa đến gần tẩm điện của nàng đã ngừng chân, không theo cùng nữa.

Thẩm Hồi đưa tay cho A Hạ một cách tự nhiên, bước đi như thường trở về tẩm điện.

Nhưng khi cửa tẩm điện vừa khép lại thì cả người Thẩm Hồi nhũn hết ra, gần như đứng không vững. Sắc mặt cũng thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Nàng cúi đầu, tóc đen rũ xuống, trên tóc có hương cao Quỳnh ngọc. Còn có... hương ngọc đàn thoang thoảng.

Hương ngọc đàn trên người Bùi Hồi Quang.



Bùi Hồi Quang đứng trong bóng tối trông về hướng tẩm điện của Thẩm Hồi. Nhìn ánh đèn trong phòng nàng sáng hơn, bóng hình nàng in lên cửa sổ.

Y dời mắt, quay người rời đi.

“Vậy... nữ nhân của Hoàng đế thay Chưởng ấn cởi áo ấm giường, Chưởng ấn có cảm thấy thống khoái chăng?”

Y dừng bước, lại nhìn thoáng qua tẩm điện của Thẩm Hồi.

Thống khoái à?

Y vừa mới thử qua. Thống khoái ư, có lẽ có vài phần. Nhưng đôi chút thống khoái ấy quá đỗi nhỏ bé mỏng manh.

—— Chẳng thể sánh bằng trung thần oán thù hoàng tộc, các phương khởi nghĩa tạo phản, trơ mắt nhìn vương triều Đại Tề suy bại mới càng thêm sung sướng.

Bọn thái giám trong cung không ai không muốn trở thành Bùi Hồi Quang, đại để là trộm nằm mơ bọn họ cũng muốn có một ngày được vinh hiển như y. Bọn họ ngầm bảo Bùi Hồi Quang bất thường, không có hứng thú với nữ nhân.

Bất thường?

Bùi Hồi Quang cảm thấy nếu y hứng thú với nữ nhân mới là không bình thường.

Bởi y không hứng thú với bất cứ thứ gì.

Ngoại trừ ——

Huỷ diệt thiên hạ này.

Y sinh ra chính là vì báo thù, và cũng chỉ vì báo thù.



Hôm sau, Thẩm Hồi hồi cung. Nàng không về một mình, không chỉ đón Thái hậu và Tiểu điện hạ mà còn có Duệ Vương bị Đông xưởng áp giải về cung.

Vốn dĩ Duệ Vương phải bị Bùi Hồi Quang giải đi từ đêm qua, nhưng Thái hậu nổi giận, luôn miệng yêu cầu hôm nay cùng Duệ Vương hồi cung diện thánh.

Bùi Hồi Quang cười đồng ý.

Nhưng Thái hậu hoàn toàn không ngờ Bùi Hồi Quang lại dùng xe tù áp giải Duệ Vương, nghênh ngang hồi cung.

Làm sao y dám!

Bá tánh ngừng chân, nghị luận sôi nổi.

Từ trước đến nay Duệ Vương chưa từng chịu nỗi nhục thế này! Trời đông rét buốt, hắn mặc áo tù mỏng tang, cả tay và chân đều bị xích tù nặng trình trịch khoá lại. Dân chúng hai bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn....

“Bùi Hồi Quang, tên hoạn nhà ngươi gan chó thật lớn, dám đối xử với bản vương như thế!”

Hai tay Duệ Vương túm thanh gỗ trên xe tù, lôi từng chuyện ác Bùi Hồi Quang từng làm ra mắng đi mắng lại trong căm phẫn.

Bùi Hồi Quang nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, chỉ cười không đáp. Mắng đi, y đã nghe quen từ lâu rồi.

Chỉ có điều Bùi Hồi Quang nghe mãi, phát hiện trong số tội danh từ miệng Duệ Vương gán cho y có rất nhiều chuyện vốn không phải y làm. Đại khái là y gây đủ việc xấu thanh danh quá kém, mấy chậu phân không tìm ra chủ kia cũng muốn trút lên đầu y.

Nhưng cũng chẳng sao.

Bùi Hồi Quang cười cười, tiện tay hái một nhành mai đỏ ven đường, khẽ ngửi.

Ừm, thơm thật.

Tiêu Mục đứng giữa đám đông xem kiệu phượng được nghi trượng vây quanh.

Nhìn chim phượng bay thếp vàng trên kiệu phượng, Tiêu Mục tưởng tượng ra dáng vẻ của Thẩm Hồi. Nàng mặc cung trang hay triều phục? Trang phục hoa lệ thế kia không hợp với nàng. Nàng thích nhất là xiêm y vừa rộng rãi vừa mềm mại, còn thích màu sắc thiên nhạt.

Tiêu Mục từng nghĩ bất chấp tất cả đưa Thẩm Hồi đi. Nhưng hắn biết hắn có thể vứt bỏ mọi thứ, Thẩm Hồi lại không.

Hắn biết, nàng là người mềm yếu nhất nhưng cũng kiên cường nhất.

Tiêu Mục đè mũ tơi xuống, xoay người đi về hướng ra khỏi kinh thành.

A Hồi, ca ca biết muội có thể bảo vệ tốt chính mình. Chuyến này từ biệt, đến ngày gặp lại không ai có thể ngăn cản ca ca đón muội về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook