Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ
Chương 10: Hồng Lâu Mộng (9)
Kỳ Phán
01/08/2022
Editor: Senhh
Hoàng Đế và các đại thần xuống lâm viên, còn cho phép hài tử mỗi nhà tự hái một ít trái cây, hái được bao nhiêu thì đem về bấy nhiêu.
Hầu hết nữ quyến đều mặc váy phức tạp nên không có đi.
Đại Ngọc nhìn ra xa thấy mấy thiếu niên đang hái dưa và đậu ở lâm viên, nàng ghé vào tai Nhan Hoa thì thầm: "Mẫu thân, con cũng muốn đi ra chỗ phụ thân, con hái cho người ít trái cây có được không?"
Nhan Hoa đương nhiên biết, thật ra nàng chỉ đang ham chơi, Lâm Như Hải nuôi dưỡng tiểu nha đầu như là nuôi tiểu tử, nhìn qua thì có vẻ nhút nhát nhưng trên thực tế tính tình và ánh mắt hoàn toàn khác biệt với những tiểu cô nương cùng lứa tuổi. Có điều chuyện này Nhan Hoa cũng có thể dung túng được.
"Vậy con và đệ đệ cùng nhau đi bẩm báo với hoàng phi nương nương đi!"
Đại Ngọc do dự một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được liền đi nói với hoàng phi: "...Con cũng muốn được giống như các ca ca kia, dẫn theo đệ đệ đi hái chút trái cây cho phụ mẫu..."
Hoàng phi liên tục gật đầu, khen nàng hiếu thảo, sai người đưa nàng qua đó, còn đặc biệt căn dặn Thập hoàng tôn cũng chính là con trai năm tuổi của nàng phải chăm nom muội muội thật tốt.
Đại Ngọc hành lễ, sau đó quay đầu cong môi cười với Nhan Hoa, dẫn theo Lâm Dục liền ra ngoài.
Trong phòng các phu nhân khác đều liên tục khen ngợi hai đứa nhỏ thông mình lanh lợi, được nuôi dạy rất tốt. Hài tử lớn nhất của Lâm gia chính là Đại Ngọc chỉ mới bốn tuổi, lúc đầu không có chút cảm giác tồn tại, cuối cùng thì một tiểu cô nương bốn tuổi này lại giống như Lâm Như Hải tâm hệ dân sinh, trong lòng hiếu thảo muốn đích thân hái trái cây cho phụ mẫu, mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Nhan Hoa cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về hài tử, cô chỉ muốn cho chúng một cuộc sống tự do trong phạm vi cô và Lâm Như Hải có thể khống chế, để chúng có thể làm được bất cứ điều gì mà chúng muốn, đặc biệt là một nữ tử vốn đã chịu nhiều thiệt thòi như Đại Ngọc.
Hơn nữa, Nhan Hoa mơ hồ cảm nhận được là Tam hoàng phi dường như có hảo cảm về cô. Bởi vậy, cô sẽ không ràng buộc hai hài tử.
Bên ngoài, Thập hoàng tôn mới lên năm rất giống phụ thân hắn, là một ông cụ non. Nhận được nhiệm vụ mẫu thân giao phó cậu bé thập phần có trách nhiệm, buông trái cây trên đỉnh đầu ra rồi chạy đến bên cạnh tỷ đệ Đại Ngọc chăm nom bọn họ.
Nhưng Đại Ngọc không cần: "Ta đều biết, lúc còn nhỏ ta đã hái nhiều rồi. Ngươi cứ đi hái cho phụ thân ngươi đi, phụ thân ta nói trái cây do chính hài tử mình hái thì mới ngon."
Thập hoàng tôn kinh ngạc: "Lâm đại nhân cũng trồng cây á?"
Đại Ngọc rất tự hào, đặc biệt là lúc nhìn thấy những người lớn hơn nàng không ít tuổi mà vẫn đang loay hoay không biết phải làm gì: "Đương nhiên rồi, phụ thân ta cái gì cũng biết!"
Thập hoàng tôn nghiêm túc gật đầu, thầm nghĩ, thảo nào phụ vương nói Lâm đại nhân là một vị quan tốt. Ở trong mắt cậu, những người giống như phụ vương thì đều là người tốt.
Lâm Dục đứng bên cạnh không vui, chỉ vào một quả ở tít trên cao: "Tỷ tỷ... Dưa... Dưa..."
Đại Ngọc cũng không tiếp tục nói chuyện với Thập hoàng tôn nữa, sai người bế nàng lên, đệ đệ chỉ vào quả nào nàng liền hái quả đó, ngẫu nhiên gặp phải quả còn non nàng còn nghiêm khắc giáo dục đệ đệ: "Quả này còn nhỏ, đợi đến ngày nó lớn thì mới hái được, chúng ta không thể tát ao bắt cá!"
Thập hoàng tôn thấy vậy thì cũng tham gia vào. Hai hài tử bé xíu, hơn nữa có một người còn chưa nói sõi nhưng lại vô cùng vui vẻ, thu hoạch được khá nhiều.
Cuối cùng, ngay cả ánh mắt Hoàng Đế cũng bị thu hút. Sau khi ông biết được đây là hài tử nhà ai và chuyện trước kia của Lâm gia liền liên tục gật đầu, ai cũng có thể nhận ra Hoàng Đế rất hài lòng về Lâm Như Hải.
Ngày đó là ngày mà Lâm Như Hải cực kỳ đắc ý, phảng phất như những buồn bực tích lũy trong lòng nhiều năm qua đều đã trào ra hết. Tuy rằng các ngươi con cháu đầy nhà, cười nhạo Lâm gia ta vô tử suốt mười mấy năm nhưng hôm nay ta không chỉ có gia đình hòa thuận, nhi nữ song toàn, ngay cả nữ nhi bốn tuổi còn ưu tú xuất sắc hơn mấy đứa con trai của các ngươi.
Sau lần tham quan lâm viên này, quan hệ giữa Lâm Như Hải và Tam hoàng tử dần trở nên thân thiết hơn, có lúc hắn còn được Tam hoàng tử gọi đi cùng trồng trọt chăm bón hoa màu.
Mà Nhan Hoa cũng thường xuyên được Tam hoàng phi mời đi tham dự các buổi tụ hội, thậm chí có khi chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng vui vẻ trò chuyện với nhau, còn Đại Ngọc, Tiểu Lâm Dục cùng với Thập hoàng tôn sẽ tự chơi với nhau.
Cả triều đại thần văn võ đều nhìn Lâm Như Hải bằng ánh mắt càng lúc càng quỷ dị. Hắn thân thiết với một hoàng tử không tranh hoàng vị, chưa tính đến việc lợi và hại ra sao, vậy mà lại đi trồng trọt?
Nhan Hoa cười nhạo hắn: "Chỉ với cái tay nghề kia của chàng mà Tam hoàng tử thật sự dám để cho chàng chăm bón cây."
Lâm Như Hải tự đắc vuốt nhẹ chòm râu mới nhú lên: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải lau mắt mà nhìn, xuân năm sau ta sẽ tìm người khai khẩn một mảnh đất ở trong phủ để trồng trọt, cho nàng xem năng lực hiện giờ của vi phu."
Nhan Hoa vỗ hắn: "Thôi, đừng làm như vậy, nếu không thì thiếp thật sự sợ đang yên đang lành một nhi một nữ của thiếp lại bị chàng biến thành hai tiểu tử!" Sau đó lại lo lắng hỏi, "Bây giờ hai phủ thân thiết như vậy... Liệu có gì không tốt lắm không?
Lâm Như Hải yên lặng chỉ tay lên trời: "Tất cả đều do ý trời."
Nhan Hoa kinh hãi, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, quả nhiên Hoàng Đế đã lựa chọn Tam hoàng tử từ lâu.
Ba tháng sau, Đại hoàng tử khởi binh nhưng đã bị Hoàng Đế trấn áp, Đại hoàng tử sợ tội tự vẫn. Mặc dù Hoàng Đế đã tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo tuy nhiên cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà đau lòng, đột ngột đổ bệnh.
Nhị hoàng tử tự cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng, không thèm để mắt đến Hoàng Hậu và Tam hoàng tử vốn từ trước tới nay vẫn luôn bị mẫu tử bọn họ chà đạp dưới chân, hắn hành sự lại càng kiêu căng hơn trước.
Hoàng Đế tức giận đến mức mắng hắn một trận, đoạt tước vị Nhị hoàng tử, chỉ sau một đêm liền rơi xuống đáy vực. Chân quý phi chạy đến tẩm cung Hoàng Đế khóc lóc kể lể, Hoàng Đế lại bị tức giận đến hôn mê.
Lúc này, Hoàng Hậu im lặng đã nhiều năm đứng lên, thủ đoạn cứng rắn, xử sự bình tĩnh, cục diện hỗn loạn trong hậu cung ổn định trong nháy mắt. Mà ở trên triều, Tam hoàng tử cũng đã ổn định được lòng người, không giống như Nhị hoàng tử chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, hắn đã được trọng thần công nhận.
Hoàng Đế tỉnh lại, biết được mọi chuyện, cùng ngày đó đã ban chiếu chỉ truyền ngôi cho Tam hoàng tử.
Những chuyện này đều là Nhan Hoa nghe nói, còn về chân tướng trong cung như thế nào thì không một ai biết. Hoàng gia tranh đấu gay gắt kỳ thật cũng không ảnh hưởng nhiều tới Lâm gia, lúc này nơi duy nhất cảm thấy may mắn có lẽ chính là phủ Vinh quốc công, nếu ngày đó Chân quý phi không nuốt lời thì Nguyên Xuân đã vào phủ Nhị hoàng tử, bây giờ trên dưới Giả gia không biết phải cảm tạ trời đất như thế nào đây.
Hoàng Đế đăng cơ, phong Hậu, trăm quan, bái tế tổ tiên... Tân đế lên ngôi cả nước ai ai cũng hối hả, trong thời điểm này Giả Hô đã thi đậu tiến sĩ, mặc dù không phải đứng đầu nhưng thành tích vô cùng ưu tú, lọt vào mắt Hoàng Đế, được vào Hàn Lâm Viện.
Hoàng Đế đăng cơ, để trấn an lão thần tiền triều hắn đã thuyên chuyển một đám trọng thần ở thời Thái Thượng Hoàng.
Vương Tử Đằng thăng quan, Vương gia ở kinh thành đương nhiên lên như diều gặp gió, quyền thế ngập trời, thông gia là phủ Vinh quốc công liên tục qua lại với Vương gia. Quan hệ hai nhà cơ hồ còn tốt như anh em một nhà, đã thân nay càng thêm thân.
Tuy nhiên, đây đều chỉ là thứ mà người ngoài nhìn thấy.
Trên thực tế, quả thực là hai nhà liên tiếp qua lại, nhưng người thường xuyên qua lại không phải đương gia phu thê Giả Xá mà là Giả Chính và Vương thị. Liễu thị từ đầu tới cuối đều giữ thái độ thờ ơ, không thèm để Vương thị vào mắt. Còn Vương thị lại cho rằng Liễu thị mềm yếu, một khi nỗi buồn bực bị đè nén nhiều năm có thể được phóng thích, nàng ta liền có phần không đúng mực.
Vương gia có một cô nương đang tuổi đi học tên vương Hi Phượng. Vương thị không chỉ lui tới Vương phủ mà còn thường xuyên đưa Vương Hi Phượng về Giả gia ở tận mấy ngày liền. Miệng lưỡi của tiểu cô nương có thể nói người chết thành người sống nên được lão thái thái vô cùng yêu thích. Vương thị trong lòng đắc ý, nàng ta cùng lão thái thái liền định ra hôn sự cho Vương Hi Phượng và Giả Liễn mà không nói một lời với phu thê Giả Xá.
Liễu thị tức giận đến phát điên. Phụ mẫu Giả Liễn vẫn còn mà một người thím không cùng chi, lại còn chỉ là gia quyến của quan ngũ phẩm, sao nàng ta dám định hôn sự cho Giả Liễn, con trai của nhất phẩm tướng quân? Đã vậy còn là một cô nương chưa biết viết chữ như thế nào?
Liễu thị tập tức tới tìm Giả Liễn xác nhận xem đã gặp qua cô nương người ta hay chưa. Tuy rằng nhìn qua thì con người Giả Liễn có chút không đứng đắn, nhưng đây cũng chỉ là ấn rượng ban đầu thôi, hắn đã bị mẹ ruột mạnh tay dạy dỗ gần mười năm, sớm đã thoát thai hoán cốt. Làm sao có thể đi tới nội viện nhìn một nữ hài tử chứ?
Liễu thị yên tâm, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc rồi đuổi hắn đi học tập trong học viện ở ngoại ô, đến Tết mới được trở về!
Giả Liễn vốn không thích đọc sách bị buộc phải ủy khuất rời đi. Liễu thị chạy đi tìm Giả Xá, cùng hắn xông vào trogn phòng Giả mẫu, thổ lộ hết thảy nỗi khổ nàng phải chịu đựng suốt nhiều năm sống ở phủ Vinh quốc công.
Nhan Hoa đang ở nhà đọc sách và chơi với hai đứa nhỏ thì nô tài trong phủ Vinh quốc công vội vã chạy tới bẩm báo.
"Cô nãi nãi, không tốt rồi, lão thái thái bị ngất!"
Nhan Hoa kinh ngạc đứng dậy: "Sao lại vậy? Ta vừa mới từ đó về, thân thể lão thái thái vẫn còn tốt mà, sao có thể đột nhiên ngất xỉu chứ?"
Nô tài kia quỳ trên mặt đất, khéo léo nói: "Nhị thái thái định hôn sự cho Liễn nhị gia nhưng không nói cho Đại lão gia và Đại thái thái biết, sau đó lão thái thái tức đến hôn mê!"
Nhan Hoa lập tức hiểu ra, chỉ sợ là đại phòng muốn mượn cơ hội này để phân gia.
Đại Ngọc nghe thấy thế thì thập phần lo lắng, Nhan Hoa liền trấn an nàng rồi vội vã mang theo người tới Giả gia.
Vừa mới vào phòng Giả mẫu liền cảm nhận được bầu không khí dương cung bạt kiếm. Một đám người đều đang quỳ gối ở cạnh giường, Giả Xá vẻ mặt không phục, Giả Chính hổ thẹn, Liễu thị bên cạnh đang khóc lóc thảm thương, còn Vương thị dù cúi đầu xuống thấp nhưng lưng vẫn thẳng, nàng ta cũng không cảm thấy bản thân làm sai chỗ nào.
Giả mẫu nằm ở trên giường nhắm mắt, nha hoàn Uyên Ương không ngừng thuận khí cho bà, nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng Giả mẫu vẫn phập phồng lồng ngực, hiển nhiên là bà đang vô cùng tức giận.
"Mẫu thân--" Nhan Hoa bước nhanh đến bên cạnh Giả mẫu.
"Mẫn Nhi---" Giả mẫu nghe thấy giọng nói của cô lập tức mở mắt ra, nắm lấy tay cô rồi khóc: "Đám con cháu bất hiếu này muốn chọc ta tức chết mà!"
Nhan Hoa nhan chóng lấy khăn ra lau nước mắt cho bà, rồi không ngừng an ủi.
Lần này có lẽ là Giả mẫu thật sự cực kỳ tức giận, không ngừng mắng hai đứa con trai bất hiếu, đặc biệt là Giả Xá, từ nhỏ đã nghịch ngợm không nghe lời, lớn lên thì ngu dốt kém cỏi, sau đó lại mắng Giả Liễn bất hiếu, bà mắng đến mức mặt mũi Giả Xá đỏ bừng hết lên.
Hoàng Đế và các đại thần xuống lâm viên, còn cho phép hài tử mỗi nhà tự hái một ít trái cây, hái được bao nhiêu thì đem về bấy nhiêu.
Hầu hết nữ quyến đều mặc váy phức tạp nên không có đi.
Đại Ngọc nhìn ra xa thấy mấy thiếu niên đang hái dưa và đậu ở lâm viên, nàng ghé vào tai Nhan Hoa thì thầm: "Mẫu thân, con cũng muốn đi ra chỗ phụ thân, con hái cho người ít trái cây có được không?"
Nhan Hoa đương nhiên biết, thật ra nàng chỉ đang ham chơi, Lâm Như Hải nuôi dưỡng tiểu nha đầu như là nuôi tiểu tử, nhìn qua thì có vẻ nhút nhát nhưng trên thực tế tính tình và ánh mắt hoàn toàn khác biệt với những tiểu cô nương cùng lứa tuổi. Có điều chuyện này Nhan Hoa cũng có thể dung túng được.
"Vậy con và đệ đệ cùng nhau đi bẩm báo với hoàng phi nương nương đi!"
Đại Ngọc do dự một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được liền đi nói với hoàng phi: "...Con cũng muốn được giống như các ca ca kia, dẫn theo đệ đệ đi hái chút trái cây cho phụ mẫu..."
Hoàng phi liên tục gật đầu, khen nàng hiếu thảo, sai người đưa nàng qua đó, còn đặc biệt căn dặn Thập hoàng tôn cũng chính là con trai năm tuổi của nàng phải chăm nom muội muội thật tốt.
Đại Ngọc hành lễ, sau đó quay đầu cong môi cười với Nhan Hoa, dẫn theo Lâm Dục liền ra ngoài.
Trong phòng các phu nhân khác đều liên tục khen ngợi hai đứa nhỏ thông mình lanh lợi, được nuôi dạy rất tốt. Hài tử lớn nhất của Lâm gia chính là Đại Ngọc chỉ mới bốn tuổi, lúc đầu không có chút cảm giác tồn tại, cuối cùng thì một tiểu cô nương bốn tuổi này lại giống như Lâm Như Hải tâm hệ dân sinh, trong lòng hiếu thảo muốn đích thân hái trái cây cho phụ mẫu, mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Nhan Hoa cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về hài tử, cô chỉ muốn cho chúng một cuộc sống tự do trong phạm vi cô và Lâm Như Hải có thể khống chế, để chúng có thể làm được bất cứ điều gì mà chúng muốn, đặc biệt là một nữ tử vốn đã chịu nhiều thiệt thòi như Đại Ngọc.
Hơn nữa, Nhan Hoa mơ hồ cảm nhận được là Tam hoàng phi dường như có hảo cảm về cô. Bởi vậy, cô sẽ không ràng buộc hai hài tử.
Bên ngoài, Thập hoàng tôn mới lên năm rất giống phụ thân hắn, là một ông cụ non. Nhận được nhiệm vụ mẫu thân giao phó cậu bé thập phần có trách nhiệm, buông trái cây trên đỉnh đầu ra rồi chạy đến bên cạnh tỷ đệ Đại Ngọc chăm nom bọn họ.
Nhưng Đại Ngọc không cần: "Ta đều biết, lúc còn nhỏ ta đã hái nhiều rồi. Ngươi cứ đi hái cho phụ thân ngươi đi, phụ thân ta nói trái cây do chính hài tử mình hái thì mới ngon."
Thập hoàng tôn kinh ngạc: "Lâm đại nhân cũng trồng cây á?"
Đại Ngọc rất tự hào, đặc biệt là lúc nhìn thấy những người lớn hơn nàng không ít tuổi mà vẫn đang loay hoay không biết phải làm gì: "Đương nhiên rồi, phụ thân ta cái gì cũng biết!"
Thập hoàng tôn nghiêm túc gật đầu, thầm nghĩ, thảo nào phụ vương nói Lâm đại nhân là một vị quan tốt. Ở trong mắt cậu, những người giống như phụ vương thì đều là người tốt.
Lâm Dục đứng bên cạnh không vui, chỉ vào một quả ở tít trên cao: "Tỷ tỷ... Dưa... Dưa..."
Đại Ngọc cũng không tiếp tục nói chuyện với Thập hoàng tôn nữa, sai người bế nàng lên, đệ đệ chỉ vào quả nào nàng liền hái quả đó, ngẫu nhiên gặp phải quả còn non nàng còn nghiêm khắc giáo dục đệ đệ: "Quả này còn nhỏ, đợi đến ngày nó lớn thì mới hái được, chúng ta không thể tát ao bắt cá!"
Thập hoàng tôn thấy vậy thì cũng tham gia vào. Hai hài tử bé xíu, hơn nữa có một người còn chưa nói sõi nhưng lại vô cùng vui vẻ, thu hoạch được khá nhiều.
Cuối cùng, ngay cả ánh mắt Hoàng Đế cũng bị thu hút. Sau khi ông biết được đây là hài tử nhà ai và chuyện trước kia của Lâm gia liền liên tục gật đầu, ai cũng có thể nhận ra Hoàng Đế rất hài lòng về Lâm Như Hải.
Ngày đó là ngày mà Lâm Như Hải cực kỳ đắc ý, phảng phất như những buồn bực tích lũy trong lòng nhiều năm qua đều đã trào ra hết. Tuy rằng các ngươi con cháu đầy nhà, cười nhạo Lâm gia ta vô tử suốt mười mấy năm nhưng hôm nay ta không chỉ có gia đình hòa thuận, nhi nữ song toàn, ngay cả nữ nhi bốn tuổi còn ưu tú xuất sắc hơn mấy đứa con trai của các ngươi.
Sau lần tham quan lâm viên này, quan hệ giữa Lâm Như Hải và Tam hoàng tử dần trở nên thân thiết hơn, có lúc hắn còn được Tam hoàng tử gọi đi cùng trồng trọt chăm bón hoa màu.
Mà Nhan Hoa cũng thường xuyên được Tam hoàng phi mời đi tham dự các buổi tụ hội, thậm chí có khi chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng vui vẻ trò chuyện với nhau, còn Đại Ngọc, Tiểu Lâm Dục cùng với Thập hoàng tôn sẽ tự chơi với nhau.
Cả triều đại thần văn võ đều nhìn Lâm Như Hải bằng ánh mắt càng lúc càng quỷ dị. Hắn thân thiết với một hoàng tử không tranh hoàng vị, chưa tính đến việc lợi và hại ra sao, vậy mà lại đi trồng trọt?
Nhan Hoa cười nhạo hắn: "Chỉ với cái tay nghề kia của chàng mà Tam hoàng tử thật sự dám để cho chàng chăm bón cây."
Lâm Như Hải tự đắc vuốt nhẹ chòm râu mới nhú lên: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải lau mắt mà nhìn, xuân năm sau ta sẽ tìm người khai khẩn một mảnh đất ở trong phủ để trồng trọt, cho nàng xem năng lực hiện giờ của vi phu."
Nhan Hoa vỗ hắn: "Thôi, đừng làm như vậy, nếu không thì thiếp thật sự sợ đang yên đang lành một nhi một nữ của thiếp lại bị chàng biến thành hai tiểu tử!" Sau đó lại lo lắng hỏi, "Bây giờ hai phủ thân thiết như vậy... Liệu có gì không tốt lắm không?
Lâm Như Hải yên lặng chỉ tay lên trời: "Tất cả đều do ý trời."
Nhan Hoa kinh hãi, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, quả nhiên Hoàng Đế đã lựa chọn Tam hoàng tử từ lâu.
Ba tháng sau, Đại hoàng tử khởi binh nhưng đã bị Hoàng Đế trấn áp, Đại hoàng tử sợ tội tự vẫn. Mặc dù Hoàng Đế đã tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo tuy nhiên cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà đau lòng, đột ngột đổ bệnh.
Nhị hoàng tử tự cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng, không thèm để mắt đến Hoàng Hậu và Tam hoàng tử vốn từ trước tới nay vẫn luôn bị mẫu tử bọn họ chà đạp dưới chân, hắn hành sự lại càng kiêu căng hơn trước.
Hoàng Đế tức giận đến mức mắng hắn một trận, đoạt tước vị Nhị hoàng tử, chỉ sau một đêm liền rơi xuống đáy vực. Chân quý phi chạy đến tẩm cung Hoàng Đế khóc lóc kể lể, Hoàng Đế lại bị tức giận đến hôn mê.
Lúc này, Hoàng Hậu im lặng đã nhiều năm đứng lên, thủ đoạn cứng rắn, xử sự bình tĩnh, cục diện hỗn loạn trong hậu cung ổn định trong nháy mắt. Mà ở trên triều, Tam hoàng tử cũng đã ổn định được lòng người, không giống như Nhị hoàng tử chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, hắn đã được trọng thần công nhận.
Hoàng Đế tỉnh lại, biết được mọi chuyện, cùng ngày đó đã ban chiếu chỉ truyền ngôi cho Tam hoàng tử.
Những chuyện này đều là Nhan Hoa nghe nói, còn về chân tướng trong cung như thế nào thì không một ai biết. Hoàng gia tranh đấu gay gắt kỳ thật cũng không ảnh hưởng nhiều tới Lâm gia, lúc này nơi duy nhất cảm thấy may mắn có lẽ chính là phủ Vinh quốc công, nếu ngày đó Chân quý phi không nuốt lời thì Nguyên Xuân đã vào phủ Nhị hoàng tử, bây giờ trên dưới Giả gia không biết phải cảm tạ trời đất như thế nào đây.
Hoàng Đế đăng cơ, phong Hậu, trăm quan, bái tế tổ tiên... Tân đế lên ngôi cả nước ai ai cũng hối hả, trong thời điểm này Giả Hô đã thi đậu tiến sĩ, mặc dù không phải đứng đầu nhưng thành tích vô cùng ưu tú, lọt vào mắt Hoàng Đế, được vào Hàn Lâm Viện.
Hoàng Đế đăng cơ, để trấn an lão thần tiền triều hắn đã thuyên chuyển một đám trọng thần ở thời Thái Thượng Hoàng.
Vương Tử Đằng thăng quan, Vương gia ở kinh thành đương nhiên lên như diều gặp gió, quyền thế ngập trời, thông gia là phủ Vinh quốc công liên tục qua lại với Vương gia. Quan hệ hai nhà cơ hồ còn tốt như anh em một nhà, đã thân nay càng thêm thân.
Tuy nhiên, đây đều chỉ là thứ mà người ngoài nhìn thấy.
Trên thực tế, quả thực là hai nhà liên tiếp qua lại, nhưng người thường xuyên qua lại không phải đương gia phu thê Giả Xá mà là Giả Chính và Vương thị. Liễu thị từ đầu tới cuối đều giữ thái độ thờ ơ, không thèm để Vương thị vào mắt. Còn Vương thị lại cho rằng Liễu thị mềm yếu, một khi nỗi buồn bực bị đè nén nhiều năm có thể được phóng thích, nàng ta liền có phần không đúng mực.
Vương gia có một cô nương đang tuổi đi học tên vương Hi Phượng. Vương thị không chỉ lui tới Vương phủ mà còn thường xuyên đưa Vương Hi Phượng về Giả gia ở tận mấy ngày liền. Miệng lưỡi của tiểu cô nương có thể nói người chết thành người sống nên được lão thái thái vô cùng yêu thích. Vương thị trong lòng đắc ý, nàng ta cùng lão thái thái liền định ra hôn sự cho Vương Hi Phượng và Giả Liễn mà không nói một lời với phu thê Giả Xá.
Liễu thị tức giận đến phát điên. Phụ mẫu Giả Liễn vẫn còn mà một người thím không cùng chi, lại còn chỉ là gia quyến của quan ngũ phẩm, sao nàng ta dám định hôn sự cho Giả Liễn, con trai của nhất phẩm tướng quân? Đã vậy còn là một cô nương chưa biết viết chữ như thế nào?
Liễu thị tập tức tới tìm Giả Liễn xác nhận xem đã gặp qua cô nương người ta hay chưa. Tuy rằng nhìn qua thì con người Giả Liễn có chút không đứng đắn, nhưng đây cũng chỉ là ấn rượng ban đầu thôi, hắn đã bị mẹ ruột mạnh tay dạy dỗ gần mười năm, sớm đã thoát thai hoán cốt. Làm sao có thể đi tới nội viện nhìn một nữ hài tử chứ?
Liễu thị yên tâm, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc rồi đuổi hắn đi học tập trong học viện ở ngoại ô, đến Tết mới được trở về!
Giả Liễn vốn không thích đọc sách bị buộc phải ủy khuất rời đi. Liễu thị chạy đi tìm Giả Xá, cùng hắn xông vào trogn phòng Giả mẫu, thổ lộ hết thảy nỗi khổ nàng phải chịu đựng suốt nhiều năm sống ở phủ Vinh quốc công.
Nhan Hoa đang ở nhà đọc sách và chơi với hai đứa nhỏ thì nô tài trong phủ Vinh quốc công vội vã chạy tới bẩm báo.
"Cô nãi nãi, không tốt rồi, lão thái thái bị ngất!"
Nhan Hoa kinh ngạc đứng dậy: "Sao lại vậy? Ta vừa mới từ đó về, thân thể lão thái thái vẫn còn tốt mà, sao có thể đột nhiên ngất xỉu chứ?"
Nô tài kia quỳ trên mặt đất, khéo léo nói: "Nhị thái thái định hôn sự cho Liễn nhị gia nhưng không nói cho Đại lão gia và Đại thái thái biết, sau đó lão thái thái tức đến hôn mê!"
Nhan Hoa lập tức hiểu ra, chỉ sợ là đại phòng muốn mượn cơ hội này để phân gia.
Đại Ngọc nghe thấy thế thì thập phần lo lắng, Nhan Hoa liền trấn an nàng rồi vội vã mang theo người tới Giả gia.
Vừa mới vào phòng Giả mẫu liền cảm nhận được bầu không khí dương cung bạt kiếm. Một đám người đều đang quỳ gối ở cạnh giường, Giả Xá vẻ mặt không phục, Giả Chính hổ thẹn, Liễu thị bên cạnh đang khóc lóc thảm thương, còn Vương thị dù cúi đầu xuống thấp nhưng lưng vẫn thẳng, nàng ta cũng không cảm thấy bản thân làm sai chỗ nào.
Giả mẫu nằm ở trên giường nhắm mắt, nha hoàn Uyên Ương không ngừng thuận khí cho bà, nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng Giả mẫu vẫn phập phồng lồng ngực, hiển nhiên là bà đang vô cùng tức giận.
"Mẫu thân--" Nhan Hoa bước nhanh đến bên cạnh Giả mẫu.
"Mẫn Nhi---" Giả mẫu nghe thấy giọng nói của cô lập tức mở mắt ra, nắm lấy tay cô rồi khóc: "Đám con cháu bất hiếu này muốn chọc ta tức chết mà!"
Nhan Hoa nhan chóng lấy khăn ra lau nước mắt cho bà, rồi không ngừng an ủi.
Lần này có lẽ là Giả mẫu thật sự cực kỳ tức giận, không ngừng mắng hai đứa con trai bất hiếu, đặc biệt là Giả Xá, từ nhỏ đã nghịch ngợm không nghe lời, lớn lên thì ngu dốt kém cỏi, sau đó lại mắng Giả Liễn bất hiếu, bà mắng đến mức mặt mũi Giả Xá đỏ bừng hết lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.