Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ
Chương 24: Vợ chồng ba tuổi (8)
Kỳ Phán
27/11/2022
"Cô Mặc Mặc, cảm ơn cô!" Là thật lòng cảm ơn, khoảng thời gian này ai
nấy đều im lặng thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, vậy mà Mặc Mặc còn sẵn
lòng đến đây.
Nhan Hoa cười: "Không có gì, nếu đã là bạn bè thì không cần phải để ý những chuyện này. Cũng đừng quá lo lắng, chút trở ngại này chúng ta sẽ vượt qua được mà, phải không?"
Khương Tín Vũ cũng cười, dường như tâm trạng đang dần thả lỏng, quả thật, những nghệ sĩ nổi tiếng như bọn họ chẳng phải đều vượt qua phong ba bão táp mới có thể trưởng thành như này hôm nay hay sao? Lần này cũng có thể vượt qua như trong quá khứ. Có lẽ là càng đi xa thì chúng ta sẽ càng để ý đến danh tiếng tích lũy được trong mấy năm, quên mất bản thân đã từng cứng cỏi và bốc đồng như thế nào.
Cao Vĩ Lam ngoan ngoãn đi theo Khương Tín Vũ, Nhan Hoa cười với cô ấy, rồi quay đầu nhìn xung quanh: "Anh Thái Cảnh đâu?"
Lý Mễ bốc trộm một miếng thịt: "Anh Thái Cảnh đang ở trong phòng!"
Khương Tín Vũ khẽ cười, nhưng Nhan Hoa lại cảm thấy anh có chút hư hỏng: "Cô Mặc Mặc đi gọi anh Thái Cảnh với tôi đi, chắc chắn anh ấy sẽ rất ngạc nhiên."
Nhan Hoa đồng ý, cô cũng rất tò mò không biết biểu cảm của Hoàng Thái Cảnh khi nhìn thấy cô sẽ như thế nào?
Khương Tín Vũ dẫn cô đến gõ cửa phòng, mãi vẫn không có hồi âm liền mở cửa đi thẳng vào: "Lúc mà anh Thái Cảnh sáng tác nhạc thường sẽ đeo tai nghe, khả năng cao là không nghe thấy tiếng động ở bên ngoài."
Nhan Hoa gật đầu hiểu rõ.
Vừa bước vào cửa liền giẫm phải một tờ giấy trắng, hai người vừa đi vừa nhìn đống giấy trên sàn, phát hiện Hoàng Thái Cảnh ném đầy giấy lỗi ra đất, có tờ bị vo thành một cục, có tờ thì ném thẳng xuống đất.
"Anh Thái Cảnh!" Khương Tín Vũ vỗ lưng anh.
Đối phương cau mày ngẩng đầu lên.
Khương Tín Vũ tránh người ra, chỉ vào Nhan Hoa: "Mặc Mặc tới."
Hoàng Thái Cảnh mở to mắt nhìn chằm chằm Nhan Hoa trước mặt, giật tai nghe xuống: "Yêu tinh, sao em lại đến đây?"
Nhan Hoa rấy hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc này của anh, cười hỏi lại: "Tại sao tôi không thể đến?"
Khương Tín Vũ đứng bên cạnh nói: "Mặc Mặc mang theo rất nhiều đồ ăn, anh Thái Cảnh, chúng ta xuống ăn cơm trước đi!"
Hoàng Thái Cảnh nhíu mày, bảo Khương Tín Vũ đi ăn trước, sau khi đóng cửa mới "dạy dỗ" Nhan Hoa: "Yêu tinh, rốt cuộc người đại diện của em không chịu đựng nổi nữa nên từ chức rồi hả? Tại sao lại để cho em đến đây chứ? Không phải là em đang quay phim sao?"
Nhan Hoa vừa tức vừa buồn cười: "Tôi đến gặp bạn, tại sao tôi lại không thể đến? Hơn nữa, anh bớt tự mình đa tình đi, tôi tới để gặp Lý Mễ."
Hoàng Thái Cảnh nhíu mày sâu hơn: "Yêu tinh, tôi không nói đùa với em, em có biết ngoài cửa có bao nhiêu phóng viên đang theo dõi không? Tối nay em vào đây, không cần chờ đến sáng mai, chỉ một lát nữa là sẽ lên báo rồi! Bây giờ chúng tôi liên tục gặp rắc rối, em làm vậy là đang tự đào hố chôn mình đấy!"
Từ lúc anh tức giận Nhan Hoa đã biết được ý của anh, thái độ của Hoàng Thái Cảnh ngược lại khiến cô tin chắc rằng bản thân không nhìn nhầm người, cũng càng không hối hận vì hôm nay đã đến đây.
Cô đưa tay vuốt nhẹ cái cau mày của anh: "Được rồi, cười cái nào, đừng có suốt ngày không phải không phải xụ mặt thì là cau mày, đương nhiên tôi biết tình hình hiện tại như thế nào, nhưng mọi người là bạn của tôi mà! Tôi chỉ làm những chuyện mình muốn, những chuyện mà tôi cảm thấy nên làm. Tôi không đen, cũng chưa bao giờ sợ bị bôi đen!"
Vẻ mặt Hoàng Thái Cảnh chậm rãi ình tĩnh lại, trong lòng như có một dòng nước ấm từng chút từng chút dâng lên, sưởi ấm trái tim. Nghĩ tới lúc nãy khi đang viết nhạc, trong đầu anh không ngừng hiện ra một bóng người, anh cảm thấy nơi ở giữa hai đầu lông mày bị chạm vào kia bắt đầu nóng lên, hơi nóng dần dần lan ra khắp khuôn mặt.
"Hoàng Thái Cảnh, sao mặt anh đỏ vậy?" Nhan Hoa khó hiểu nhìn anh, sao đang nói chuyện mà tự nhiên lại đỏ mặt rồi?
Hoàng Thái Cảnh có hơi xấu hổ bực bội: "Đỏ chỗ nào chứ, yêu tinh, mắt em có vấn đề rồi!" Xoay người nhặt giấy lỗi trên đất, trốn tránh ánh mắt của cô.
Nhan Hoa thấy anh trốn tránh liền cố tình trêu chọc anh lần nữa: "Thị lực của tôi vẫn còn tốt, anh quay lại đây, tôi chụp cho anh xem! Hay là anh lại ăn linh tinh gì đó rồi bị dị ứng!"
Hoàng Thái Cảnh bị cô nói cho càng ngày càng đỏ mặt, làm thế nào cũng không chịu quay đầu. Một người thì cầm vai ép anh quay lại, còn người kia thì cứ quay lưng, trong lúc dây dưa, cửa mở.
"Anh... cô Mặc Mặc... hai người..." Cao Vĩ Lam vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa.
Nhan Hoa buông tay, nghiêm túc trở lại.
Hoàng Thái Cảnh nhíu mày: "Trước khi vào không gõ cửa à?
"Em..." Cao Vĩ Lam muốn nói cô đã gõ cửa rồi, hơn nữa cô cũng ở trong phòng này mà...
Nhan Hoa thực sự không muốn dính dáng đến những chuyện sẽ khiến cho hai người hiểu lầm, cô luôn cảm thấy nhúng tay vào chuyện này chính là ngọn nguồn của rắc rối.
Tuy rằng tình cảm giữa hai người rất tốt, cũng rất tin tưởng lẫn nhau, nhưng cho dù là tình bạn, tình thân hay là tình yêu, tốt nhất là không nên dùng quá nhiều thứ để thử.
"Vĩ Lam tới gọi chúng ta ăn cơm à? Em cứ ăn trước đi, chúng ta ra ngay đây!" Nhan Hoa cười, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người bọn họ.
Cao Vĩ Lam thấy Hoàng Thái Cảnh không trả lời, liền gật đầu lung tung rồi bỏ chạy.
Nhan Hoa cúi người, bắt đầu nhặt đống giấy rải rác trên mặt đất.
Hoàng Thái Cảnh bất tri bất giác nhìn cô thu dọn từng tờ giấy, không cách nào rời mắt nổi... Cho đến khi...
"Hoàng Thái Cảnh... Bức tranh này của anh... nhìn hơi quen quen..."
Hoàng Thái Cảnh nhìn kỹ, nhanh chóng chạy lại cướp lấy toàn bộ đống giấy: "Yêu tinh, ai cho em động vào đồ vật của tôi, được rồi được rồi, mau đi xuống ăn cơm!"
Nhan Hoa cảm thấy tối nay Hoàng Thái Cảnh giống như là đến thời kỳ mãn kinh, một lúc lại thay đổi thái độ, thật khó hiểu.
Nhan Hoa đến làm cho không khí trong ký túc xá A.N.JELL trở nên nhẹ nhàng hơn, ngoại trừ Cao Vĩ Lam, những người khác đều vừa nói vừa cười, Nhan Hoa và Khương Tín Vũ cũng dần thân quen hơn.
Sau bữa ăn, Lý Mễ dẫn Nhan Hoa đi gặp Julie của cậu, Hoàng Thái Cảnh vẻ mặt khó chịu ngồi trong phòng khách, nhìn họ từ xa.
Khương Tín Vũ buồn cười qua đó ngồi.
"Nếu thích thì nên chủ động một chút đi. Cứ ngồi một mình tức giận hoặc là nói những lời khó nghe với một cô gái thì khả năng cao cô gái đó sẽ không cảm nhận được anh thích người ta đâu!"
Mặt Hoàng Thái Cảnh cứng đờ, quay đầu đi: "Thích cái gì mà thích, ai lại đi thích yêu tinh đáng ghét đó chứ!"
Khương Tín Vũ hiểu rõ: "Anh Thái Cảnh, em đã nói là Mặc Mặc đâu."
Toàn thân Hoàng Thái Cảnh cứng ngắc bất động.
Khương Tín Vũ khẽ cười, cầm tách trà của anh rồi rời đi. Khi đi ngang qua Cao Vĩ Lam, rốt cuộc cũng không nhịn được mà an ủi cô. Nhìn thấy đôi mắt bừng sáng của cô, nhưng lời nói ba câu vẫn không dứt được Hoàng Thái Cảnh, Khương Tín Vũ liền cảm thấy nước trà anh vừa uống dường như rất đắng.
Khi Nhan Hoa chơi với Julie về liền nhìn thấy Hoàng Thái Cảnh vẫn còn ngồi trong phòng khách, Cao Vĩ Lam ngồi nhìn anh từ xa, Khương Tín Vũ thì không thấy đâu nữa.
"Đã muộn rồi, em về nha!" Nhan Hoa lại gần Hoàng Thái Cảnh tạm biệt anh.
Hoàng Thái Cảnh đứng dậy: "Tôi tiễn em..."
Cùng lúc đó, giọng nói của Lý Mễ cũng vang lên: "Mặc Mặc, tôi tiễn cậu nha!"
Hoàng Thái Cảnh ném cho người phía sau một ánh mắt sắc bén.
Lý Mễ rụt cổ: "Vậy được rồi, anh Thái Cảnh tiễn Nhan Hoa vẫn tốt hơn..."
Nhan Hoa buồn cười lắc đầu, nói với Hoàng Thái Cảnh: "Vậy để em đi tạm biệt anh Tín Vũ trước đã."
Hoàng Thái Cảnh gật đầu, đến khi cô quay lại liền xách túi giúp cô rồi tiễn cô ra ngoài.
Bên ngoài trời tối đen như mực, Hoàng Thái Cảnh đi thẳng đến cạnh xe của cô, đặt túi vào trong xe, đến khi tạm biệt, anh bất ngờ ôm cô thật chặt.
"Yêu tinh, cảm ơn em."
Cái ôm này rất khác so với cái ôm của Lý Mễ, Nhan Hoa sửng sốt một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng ôm lại. Không biết có phải là do trời tối nên thính giác trở nên nhạy bén hơn hay không, dường như Nhan Hoa nghe thấy rõ tiếng tim đập nhanh "thình thịch thình thịch" của anh, làm cho tim cô cũng theo đó đập nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Hoàng Thái Cảnh mới buông cô ra, hiếm khi nhìn thấy yêu tinh ngây người, anh đắc ý nhéo nhéo khuôn mặt phụng phịu của cô: "Nhanh trở về đi, đi đường cẩn thận!"
Nhan Hoa ngơ ngác gật đầu, lái xe rời đi.
Mãi đến khi về đến nhà, Nhan Hoa mới nhận ra, Hoàng Thái Cảnh đang tán tỉnh mình à? Hay chỉ trêu đùa thôi?
Sau đó trước khi đi ngủ, Nhan Hoa ngồi trước gương tẩy trang, nhìn khuôn mặt trong gương, đột nhiên cô nghĩ tới tờ giấy nháp kia của Hoàng Thái Cảnh, bức chân dung đó... chẳng phải là cô sao?
Scandal của A.N.JELL giống như những gì Nhan Hoa đã nói, công ty xử lý mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nhưng yêu cầu của Chủ tịch An đối với bọn họ cũng lập tức khắt khe hơn rất nhiều, theo dõi sát sao tiến độ công việc mới của họ.
Cảnh quay của Nhan Hoa trong đoàn phim cũng bắt đầu tăng lên, ngày nào cũng như ngày nào, sau khi diễn xong cô đều kiệt sức, đôi khi còn bị bầm tím cả người.
Sau cái ôm lần đó, dường như Hoàng Thái Cảnh đã khôi phục lại bình thường, nhưng mỗi lần Lý Mễ call video với cô, lúc nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người nào đó cố ý hoặc vô tình đi qua đi lại, thậm chí có khi còn lấy cớ xen vào nói. Nhan Hoa cười thầm, giả vờ như không biết ý đồ của anh.
Có một ngày, trong lúc call video, bởi vì Nhan Hoa vừa mới gội đầu xong vẫn đang xắn tay áo, cánh tay đầy vết bầm tím của cô bị bọn họ nhìn thấy.
Ngày hôm sau, Hoàng Thái Cảnh "tình cờ" đi ngang qua đoàn làm phim của họ, vẻ mặt khó chịu đưa thuốc mỡ cho cô, còn liên tục khinh thường cô ngốc đến mức không thể tự chăm sóc bản thân.
Nhan Hoa nhận lấy đồ anh đưa, cười tủm tỉm nói với anh: "Hoàng đầu to, với tư cách là một người bạn của anh, tôi tặng anh một lời khuyên: Sau này anh theo đuổi bạn gái thì nhất định phải kiểm soát cái miệng của anh, nếu không, tôi nghĩ anh sẽ giống như fans đã nói, Chó! Độc! Thân!"
Hoàng Thái Cảnh: "..." Bị một mũi tên bắn trúng.
Buổi tối, Khương Tín Vũ hỏi tình hình ban ngày, thân hình Hoàng Thái Cảnh cứng ngắc nói hết câu cuối, Khương Tín Vũ "phụt" một tiếng phun ngụm trà trong miệng ra, lắc đầu, vỗ vai anh rồi rời đi.
Hoàng Thái Cảnh: "..." Lại thêm một cái nữa.
Cao Vĩ Lam đã lỡ thích Hoàng Thái Cảnh khi ở chung phòng với anh, nhưng Hoàng Thái Cảnh chậm chạp lại không nhận ra. Gần đây còn đang buồn sầu vì mình thích yêu tinh, nhưng dường như yêu tinh chỉ coi anh là bạn bè bình thường.
Trước kia có không ít nhãn hiệu coi trọng độ "hot" trong scandal của hai bọn họ, muốn ký hợp đồng đại ngôn, nhưng anh vẫn chưa phản hồi, còn phía yêu tinh hình như lấy lý do tập trung đóng phim để từ chối. Khiến anh càng thêm bực bội.
Tình trường thất ý, chức trường đắc ý*, không biết có phải là do yêu thầm kích thích hay không, linh cảm của Hoàng Thái Cảnh cuồn cuộn không ngừng, số lượng và chất lượng của tác phẩm khiến cho Chủ tịch An cười không khép miệng được, như thể là nhìn thấy khung cảnh phát tài sắp đến.
* Tình trường thất ý, chức trường đắc ý: thất tình nhưng thuận lợi trong công việc.
Nhan Hoa cười: "Không có gì, nếu đã là bạn bè thì không cần phải để ý những chuyện này. Cũng đừng quá lo lắng, chút trở ngại này chúng ta sẽ vượt qua được mà, phải không?"
Khương Tín Vũ cũng cười, dường như tâm trạng đang dần thả lỏng, quả thật, những nghệ sĩ nổi tiếng như bọn họ chẳng phải đều vượt qua phong ba bão táp mới có thể trưởng thành như này hôm nay hay sao? Lần này cũng có thể vượt qua như trong quá khứ. Có lẽ là càng đi xa thì chúng ta sẽ càng để ý đến danh tiếng tích lũy được trong mấy năm, quên mất bản thân đã từng cứng cỏi và bốc đồng như thế nào.
Cao Vĩ Lam ngoan ngoãn đi theo Khương Tín Vũ, Nhan Hoa cười với cô ấy, rồi quay đầu nhìn xung quanh: "Anh Thái Cảnh đâu?"
Lý Mễ bốc trộm một miếng thịt: "Anh Thái Cảnh đang ở trong phòng!"
Khương Tín Vũ khẽ cười, nhưng Nhan Hoa lại cảm thấy anh có chút hư hỏng: "Cô Mặc Mặc đi gọi anh Thái Cảnh với tôi đi, chắc chắn anh ấy sẽ rất ngạc nhiên."
Nhan Hoa đồng ý, cô cũng rất tò mò không biết biểu cảm của Hoàng Thái Cảnh khi nhìn thấy cô sẽ như thế nào?
Khương Tín Vũ dẫn cô đến gõ cửa phòng, mãi vẫn không có hồi âm liền mở cửa đi thẳng vào: "Lúc mà anh Thái Cảnh sáng tác nhạc thường sẽ đeo tai nghe, khả năng cao là không nghe thấy tiếng động ở bên ngoài."
Nhan Hoa gật đầu hiểu rõ.
Vừa bước vào cửa liền giẫm phải một tờ giấy trắng, hai người vừa đi vừa nhìn đống giấy trên sàn, phát hiện Hoàng Thái Cảnh ném đầy giấy lỗi ra đất, có tờ bị vo thành một cục, có tờ thì ném thẳng xuống đất.
"Anh Thái Cảnh!" Khương Tín Vũ vỗ lưng anh.
Đối phương cau mày ngẩng đầu lên.
Khương Tín Vũ tránh người ra, chỉ vào Nhan Hoa: "Mặc Mặc tới."
Hoàng Thái Cảnh mở to mắt nhìn chằm chằm Nhan Hoa trước mặt, giật tai nghe xuống: "Yêu tinh, sao em lại đến đây?"
Nhan Hoa rấy hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc này của anh, cười hỏi lại: "Tại sao tôi không thể đến?"
Khương Tín Vũ đứng bên cạnh nói: "Mặc Mặc mang theo rất nhiều đồ ăn, anh Thái Cảnh, chúng ta xuống ăn cơm trước đi!"
Hoàng Thái Cảnh nhíu mày, bảo Khương Tín Vũ đi ăn trước, sau khi đóng cửa mới "dạy dỗ" Nhan Hoa: "Yêu tinh, rốt cuộc người đại diện của em không chịu đựng nổi nữa nên từ chức rồi hả? Tại sao lại để cho em đến đây chứ? Không phải là em đang quay phim sao?"
Nhan Hoa vừa tức vừa buồn cười: "Tôi đến gặp bạn, tại sao tôi lại không thể đến? Hơn nữa, anh bớt tự mình đa tình đi, tôi tới để gặp Lý Mễ."
Hoàng Thái Cảnh nhíu mày sâu hơn: "Yêu tinh, tôi không nói đùa với em, em có biết ngoài cửa có bao nhiêu phóng viên đang theo dõi không? Tối nay em vào đây, không cần chờ đến sáng mai, chỉ một lát nữa là sẽ lên báo rồi! Bây giờ chúng tôi liên tục gặp rắc rối, em làm vậy là đang tự đào hố chôn mình đấy!"
Từ lúc anh tức giận Nhan Hoa đã biết được ý của anh, thái độ của Hoàng Thái Cảnh ngược lại khiến cô tin chắc rằng bản thân không nhìn nhầm người, cũng càng không hối hận vì hôm nay đã đến đây.
Cô đưa tay vuốt nhẹ cái cau mày của anh: "Được rồi, cười cái nào, đừng có suốt ngày không phải không phải xụ mặt thì là cau mày, đương nhiên tôi biết tình hình hiện tại như thế nào, nhưng mọi người là bạn của tôi mà! Tôi chỉ làm những chuyện mình muốn, những chuyện mà tôi cảm thấy nên làm. Tôi không đen, cũng chưa bao giờ sợ bị bôi đen!"
Vẻ mặt Hoàng Thái Cảnh chậm rãi ình tĩnh lại, trong lòng như có một dòng nước ấm từng chút từng chút dâng lên, sưởi ấm trái tim. Nghĩ tới lúc nãy khi đang viết nhạc, trong đầu anh không ngừng hiện ra một bóng người, anh cảm thấy nơi ở giữa hai đầu lông mày bị chạm vào kia bắt đầu nóng lên, hơi nóng dần dần lan ra khắp khuôn mặt.
"Hoàng Thái Cảnh, sao mặt anh đỏ vậy?" Nhan Hoa khó hiểu nhìn anh, sao đang nói chuyện mà tự nhiên lại đỏ mặt rồi?
Hoàng Thái Cảnh có hơi xấu hổ bực bội: "Đỏ chỗ nào chứ, yêu tinh, mắt em có vấn đề rồi!" Xoay người nhặt giấy lỗi trên đất, trốn tránh ánh mắt của cô.
Nhan Hoa thấy anh trốn tránh liền cố tình trêu chọc anh lần nữa: "Thị lực của tôi vẫn còn tốt, anh quay lại đây, tôi chụp cho anh xem! Hay là anh lại ăn linh tinh gì đó rồi bị dị ứng!"
Hoàng Thái Cảnh bị cô nói cho càng ngày càng đỏ mặt, làm thế nào cũng không chịu quay đầu. Một người thì cầm vai ép anh quay lại, còn người kia thì cứ quay lưng, trong lúc dây dưa, cửa mở.
"Anh... cô Mặc Mặc... hai người..." Cao Vĩ Lam vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa.
Nhan Hoa buông tay, nghiêm túc trở lại.
Hoàng Thái Cảnh nhíu mày: "Trước khi vào không gõ cửa à?
"Em..." Cao Vĩ Lam muốn nói cô đã gõ cửa rồi, hơn nữa cô cũng ở trong phòng này mà...
Nhan Hoa thực sự không muốn dính dáng đến những chuyện sẽ khiến cho hai người hiểu lầm, cô luôn cảm thấy nhúng tay vào chuyện này chính là ngọn nguồn của rắc rối.
Tuy rằng tình cảm giữa hai người rất tốt, cũng rất tin tưởng lẫn nhau, nhưng cho dù là tình bạn, tình thân hay là tình yêu, tốt nhất là không nên dùng quá nhiều thứ để thử.
"Vĩ Lam tới gọi chúng ta ăn cơm à? Em cứ ăn trước đi, chúng ta ra ngay đây!" Nhan Hoa cười, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người bọn họ.
Cao Vĩ Lam thấy Hoàng Thái Cảnh không trả lời, liền gật đầu lung tung rồi bỏ chạy.
Nhan Hoa cúi người, bắt đầu nhặt đống giấy rải rác trên mặt đất.
Hoàng Thái Cảnh bất tri bất giác nhìn cô thu dọn từng tờ giấy, không cách nào rời mắt nổi... Cho đến khi...
"Hoàng Thái Cảnh... Bức tranh này của anh... nhìn hơi quen quen..."
Hoàng Thái Cảnh nhìn kỹ, nhanh chóng chạy lại cướp lấy toàn bộ đống giấy: "Yêu tinh, ai cho em động vào đồ vật của tôi, được rồi được rồi, mau đi xuống ăn cơm!"
Nhan Hoa cảm thấy tối nay Hoàng Thái Cảnh giống như là đến thời kỳ mãn kinh, một lúc lại thay đổi thái độ, thật khó hiểu.
Nhan Hoa đến làm cho không khí trong ký túc xá A.N.JELL trở nên nhẹ nhàng hơn, ngoại trừ Cao Vĩ Lam, những người khác đều vừa nói vừa cười, Nhan Hoa và Khương Tín Vũ cũng dần thân quen hơn.
Sau bữa ăn, Lý Mễ dẫn Nhan Hoa đi gặp Julie của cậu, Hoàng Thái Cảnh vẻ mặt khó chịu ngồi trong phòng khách, nhìn họ từ xa.
Khương Tín Vũ buồn cười qua đó ngồi.
"Nếu thích thì nên chủ động một chút đi. Cứ ngồi một mình tức giận hoặc là nói những lời khó nghe với một cô gái thì khả năng cao cô gái đó sẽ không cảm nhận được anh thích người ta đâu!"
Mặt Hoàng Thái Cảnh cứng đờ, quay đầu đi: "Thích cái gì mà thích, ai lại đi thích yêu tinh đáng ghét đó chứ!"
Khương Tín Vũ hiểu rõ: "Anh Thái Cảnh, em đã nói là Mặc Mặc đâu."
Toàn thân Hoàng Thái Cảnh cứng ngắc bất động.
Khương Tín Vũ khẽ cười, cầm tách trà của anh rồi rời đi. Khi đi ngang qua Cao Vĩ Lam, rốt cuộc cũng không nhịn được mà an ủi cô. Nhìn thấy đôi mắt bừng sáng của cô, nhưng lời nói ba câu vẫn không dứt được Hoàng Thái Cảnh, Khương Tín Vũ liền cảm thấy nước trà anh vừa uống dường như rất đắng.
Khi Nhan Hoa chơi với Julie về liền nhìn thấy Hoàng Thái Cảnh vẫn còn ngồi trong phòng khách, Cao Vĩ Lam ngồi nhìn anh từ xa, Khương Tín Vũ thì không thấy đâu nữa.
"Đã muộn rồi, em về nha!" Nhan Hoa lại gần Hoàng Thái Cảnh tạm biệt anh.
Hoàng Thái Cảnh đứng dậy: "Tôi tiễn em..."
Cùng lúc đó, giọng nói của Lý Mễ cũng vang lên: "Mặc Mặc, tôi tiễn cậu nha!"
Hoàng Thái Cảnh ném cho người phía sau một ánh mắt sắc bén.
Lý Mễ rụt cổ: "Vậy được rồi, anh Thái Cảnh tiễn Nhan Hoa vẫn tốt hơn..."
Nhan Hoa buồn cười lắc đầu, nói với Hoàng Thái Cảnh: "Vậy để em đi tạm biệt anh Tín Vũ trước đã."
Hoàng Thái Cảnh gật đầu, đến khi cô quay lại liền xách túi giúp cô rồi tiễn cô ra ngoài.
Bên ngoài trời tối đen như mực, Hoàng Thái Cảnh đi thẳng đến cạnh xe của cô, đặt túi vào trong xe, đến khi tạm biệt, anh bất ngờ ôm cô thật chặt.
"Yêu tinh, cảm ơn em."
Cái ôm này rất khác so với cái ôm của Lý Mễ, Nhan Hoa sửng sốt một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng ôm lại. Không biết có phải là do trời tối nên thính giác trở nên nhạy bén hơn hay không, dường như Nhan Hoa nghe thấy rõ tiếng tim đập nhanh "thình thịch thình thịch" của anh, làm cho tim cô cũng theo đó đập nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Hoàng Thái Cảnh mới buông cô ra, hiếm khi nhìn thấy yêu tinh ngây người, anh đắc ý nhéo nhéo khuôn mặt phụng phịu của cô: "Nhanh trở về đi, đi đường cẩn thận!"
Nhan Hoa ngơ ngác gật đầu, lái xe rời đi.
Mãi đến khi về đến nhà, Nhan Hoa mới nhận ra, Hoàng Thái Cảnh đang tán tỉnh mình à? Hay chỉ trêu đùa thôi?
Sau đó trước khi đi ngủ, Nhan Hoa ngồi trước gương tẩy trang, nhìn khuôn mặt trong gương, đột nhiên cô nghĩ tới tờ giấy nháp kia của Hoàng Thái Cảnh, bức chân dung đó... chẳng phải là cô sao?
Scandal của A.N.JELL giống như những gì Nhan Hoa đã nói, công ty xử lý mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nhưng yêu cầu của Chủ tịch An đối với bọn họ cũng lập tức khắt khe hơn rất nhiều, theo dõi sát sao tiến độ công việc mới của họ.
Cảnh quay của Nhan Hoa trong đoàn phim cũng bắt đầu tăng lên, ngày nào cũng như ngày nào, sau khi diễn xong cô đều kiệt sức, đôi khi còn bị bầm tím cả người.
Sau cái ôm lần đó, dường như Hoàng Thái Cảnh đã khôi phục lại bình thường, nhưng mỗi lần Lý Mễ call video với cô, lúc nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người nào đó cố ý hoặc vô tình đi qua đi lại, thậm chí có khi còn lấy cớ xen vào nói. Nhan Hoa cười thầm, giả vờ như không biết ý đồ của anh.
Có một ngày, trong lúc call video, bởi vì Nhan Hoa vừa mới gội đầu xong vẫn đang xắn tay áo, cánh tay đầy vết bầm tím của cô bị bọn họ nhìn thấy.
Ngày hôm sau, Hoàng Thái Cảnh "tình cờ" đi ngang qua đoàn làm phim của họ, vẻ mặt khó chịu đưa thuốc mỡ cho cô, còn liên tục khinh thường cô ngốc đến mức không thể tự chăm sóc bản thân.
Nhan Hoa nhận lấy đồ anh đưa, cười tủm tỉm nói với anh: "Hoàng đầu to, với tư cách là một người bạn của anh, tôi tặng anh một lời khuyên: Sau này anh theo đuổi bạn gái thì nhất định phải kiểm soát cái miệng của anh, nếu không, tôi nghĩ anh sẽ giống như fans đã nói, Chó! Độc! Thân!"
Hoàng Thái Cảnh: "..." Bị một mũi tên bắn trúng.
Buổi tối, Khương Tín Vũ hỏi tình hình ban ngày, thân hình Hoàng Thái Cảnh cứng ngắc nói hết câu cuối, Khương Tín Vũ "phụt" một tiếng phun ngụm trà trong miệng ra, lắc đầu, vỗ vai anh rồi rời đi.
Hoàng Thái Cảnh: "..." Lại thêm một cái nữa.
Cao Vĩ Lam đã lỡ thích Hoàng Thái Cảnh khi ở chung phòng với anh, nhưng Hoàng Thái Cảnh chậm chạp lại không nhận ra. Gần đây còn đang buồn sầu vì mình thích yêu tinh, nhưng dường như yêu tinh chỉ coi anh là bạn bè bình thường.
Trước kia có không ít nhãn hiệu coi trọng độ "hot" trong scandal của hai bọn họ, muốn ký hợp đồng đại ngôn, nhưng anh vẫn chưa phản hồi, còn phía yêu tinh hình như lấy lý do tập trung đóng phim để từ chối. Khiến anh càng thêm bực bội.
Tình trường thất ý, chức trường đắc ý*, không biết có phải là do yêu thầm kích thích hay không, linh cảm của Hoàng Thái Cảnh cuồn cuộn không ngừng, số lượng và chất lượng của tác phẩm khiến cho Chủ tịch An cười không khép miệng được, như thể là nhìn thấy khung cảnh phát tài sắp đến.
* Tình trường thất ý, chức trường đắc ý: thất tình nhưng thuận lợi trong công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.