Chương 29: Bày Mưu
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Ở biệt thự nhà họ Hà.
Ông Hà Đăng đang cau có mặt mày nhìn trừng trừng đứa con gái của mình đang khóc lóc ầm ĩ cả lên. Còn bà Hương Liên là vợ ông thì đang ôm đứa con gái, cũng tức đang tức giận vì đau lòng thay cho con gái.
Bà nói với ông Hà Đăng:
“Ông xem đi. Con gái chúng ta đang đau lòng tới mức nào. Ông còn không mau gọi điện cho ông Tư Hoắc Linh?”
Ông Hà Đăng tức giận mắng:
“Hồ đồ. Tuy tôi và Hoắc Linh là bạn thân nhưng mà chuyện riêng của tụi nhỏ sao có thể phiền hà đến người lớn? Huống gì tập đoàn Hoán Vân là của Hoán Vũ. Chính Hoắc Linh cũng không có quyền can thiệp.”
Hà Thu khóc sưng cả mắt, ngẩng đầu ai oán nhìn cha mình:
“Cha, nếu cha không gọi cho chú Tư ngăn cản đám cưới kia lại thì con chết cho cha xem.” Vừa nói cô ta vừa chỉ tấm mời dự đám cưới màu đỏ thắm đặt ở trên bàn.
Ông Hà Đăng tuy là rất thương con, nhưng công việc làm ăn của ông phần lớn phụ thuộc vào sự hợp tác với Hoán Vân nên ông nào dám phá đám chuyện tốt của Hoán Vũ.
Thấy cha mình không lên tiếng, đứa con gái bày ra bộ mặt đáng thương hơn, nói:
“Cha, anh Hoán Vũ không hề thích cô ta. Là cô ta đã dùng thủ đoạn mà thôi. Cha ngăn cản đám cưới kia là vừa giúp con, vừa giúp anh Hoán Vũ. Không chừng anh ấy sau này sẽ rất biết ơn cha nữa.”
Nghe vậy ông Hà Đăng sáng mắt quay lại nhìn Hà Thu hỏi:
“Sao con lại biết được Hoán Vũ không thích cô ta?”
“Là con nghe những người trong công ty anh ấy nói. Họ nói kể từ khi anh ấy và cô ta tuyên bố đính hôn cũng chưa bao giờ dẫn cô ấy đến tập đoàn Hoán Vân một lần nào. Cha, nếu anh ấy thích cô ta thì đâu có lí do gì mà lại không đưa cô ấy đến công ty giới thiệu với mọi người chứ?”
Bà Hương Liên cũng phụ họa theo con gái:
“Nhất định là cô gái kia bày mưu ngủ cùng Hoán Vũ rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.”
Ông Hà Đăng quay sang dùng ánh mắt căm hờn nhìn người phụ nữ vừa mới nói chuyện. Bà Hương Liên thấy cái nhìn của ông cũng chột dạ.
Năm xưa bà là chính là người phụ nữ dùng thủ đoạn đó với ông. Buộc ông phải xa người ông yêu thương mà cưới bà về làm vợ. Bao nhiêu năm qua ông đối với bà chỉ có nghĩa chứ chưa bao giờ có tình. Mặc dù ông không lăng nhăng bên ngoài nhưng cũng lạnh nhạt với bà không khác gì chỉ là người dưng sống chung nhà.
Nhưng kể từ khi Hà Thu ra đời thì ông cũng đã thay đổi được một chút. Ông vẫn không có tình cảm nồng nàn của chồng đối với vợ nhưng ông đã quan tâm bà hơn. Đặc biệt ông rất yêu Hà Thu. Chỉ tiếc là ông không muốn có thêm bất cứ đứa con nào khác với bà nữa. Bà biết ông vẫn rất hận bà.
Một lát sau, ông Hà Đăng đỡ Hà Thu đứng dậy nói:
“Nếu đúng là vậy thì cha sẽ đi gặp ông Hoắc Linh một chuyến. Không thể để cho đứa con gái nhà họ Kiều kia được toại nguyện.”
Nói rồi ông đi thẳng lên thư phòng. Sau khi gọi hai cuộc điện thoại, ông Hà Đăng thay đồ lịch sự bước ra khỏi nhà.
Hà Thu nhìn theo bóng cha mình, ánh mắt và nụ cười tỏ ra độc ác, cầm trên tay tấm thiệp cưới ra sức bóp nát.
Ông Hà Đăng vừa bước chân vào căn biệt thự của nhà họ Tư thì nghe tiếng cười nói của ông Hoắc Linh và một người phụ nữ lớn tuổi.
Bước chân ông chậm lại khi nhận ra đó là bà Kiều Diên Vĩ, chủ tịch tập đoàn Lâm Kiều, cũng là thông gia của nhà họ Tư.
Ông Hoắc Linh thấy ông Hà Đăng đến, liền lăn xe đi tới nói:
“Ông đến rồi. Giới thiệu với ông, đây là bà Kiều, là bà nội của con dâu tôi.”
Rồi quay sang bà nội Kiều giới thiệu:
“Còn đây là ông bạn chí cốt của tôi, ông Hà Đăng, chủ tịch tập đoàn Hà Đăng. Hiện tại Hà Đăng chính là đối tác lớn của Hoán Vân.”
Ông Hà Đăng bước đến bàn, ngồi xuống đối diện bà nội Kiều, ánh mắt không mấy thiện cảm chào một tiếng:
“Đã nghe danh chủ tịch Kiều từ lâu, nay mới có dịp gặp mặt. Không ngờ người đàn bà thép trên thương trường một thời nay lại là thông gia của người bạn thân của tôi. Thật đúng là có duyên.”
Bà nội Kiều nghe ra giọng nói châm biếm của ông ta nên cũng chỉ nói:
“Đó là do duyên số của Hoán Vũ và Vân Ca rất tốt. Khiến cho người làm bà như tôi được thơm lây mà thôi.”
Ông Hà Đăng cười khinh bỉ nói:
“Là do duyên số hay là do cháu gái bà muốn trèo cao thì cũng chỉ có nó biết mà thôi.”
Bà nội Kiều dùng ánh mắt tinh ranh của mình đánh giá người vừa đến, biết ông ta cố ý đến để phá hỏng chuyện vui của cháu gái mình, bà cũng không tức giận, từ từ nói:
“Không biết chủ tịch Hà đã nghe được ở đâu nói Vân Ca nhà tôi muốn trèo cao vậy?”
“Nếu không phải do cháu gái của bà bày mưu thì làm sao mà một người vốn dĩ rất lạnh lùng như Hoán Vũ lại chấp nhận cưới vợ vào lúc này chứ?”
Ông Hà Đăng một phần vì thương con gái mình, phần còn lại là do kinh nghiệm của bản thân nên rất ghét những người phụ nữ bày mưu tính kế để có được danh phận với một người đàn ông.
Bà Kiều cũng biết chút chuyện của ông Hà Đăng. Năm xưa, tuy nhà họ Hà làm ăn nổi danh ở nước ngoài, nhưng trong nước vẫn có chút tiếng tăm.
Năm đó chuyện ông Hà Đăng yêu say đắm một cô nhân viên trong công ty, nhưng sau lại cưới người khác là thiên kim tiểu thư của nhà họ Đinh, tên là Đinh Hương Liên, khiến cho biết bao nhiêu tin đồn trong giới thương trường.
Dựa vào phản ứng này của ông ta, bà nội Kiều đoán ra được năm đó là do bà Hương Liên bày mưu bắt ép ông cưới bà ta.
Ông Hoắc Linh thấy người bạn già của mình tỏ ra thất lễ thì vội can ngăn:
“Hà Đăng, ông hiểu lầm rồi. Chuyện đám cưới là do tự Hoán Vũ quyết định.”
Bà nội Kiều không tỏ ra giận dữ với chủ tịch Hà, nói một cách chậm rãi:
“Có bày mưu hay không thì chủ tịch Hà không phải cứ trực tiếp hỏi bọn trẻ là được rồi sao?”
Ngay lúc này mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của đế giày dành cho nam và tiếng cộc cộc của giày cao gót phụ nữ bước vào.
Hoán Vũ một tay ôm eo Vân Ca, một tay cầm lấy chiếc túi xách của cô đi vào phòng khách căn biệt thự nhà họ Tư. Khi thấy có ba người lớn ở trong này, anh chào hỏi lần lượt:
“Bà nội. Ba. Chủ tịch Hà cũng ở đây sao?”
Vân Ca cũng gật đầu lễ phép chào người lớn. Cô ngại ngùng đẩy nhẹ tay của Hoán Vũ ra khỏi eo mình, rồi bước về phía bà nội ngồi xuống.
Cánh tay Hoán Vũ vẫn lơ lửng trong không trung, ánh mắt nuông chiều nhìn theo hướng Vân Ca đi tới. Sau đó anh cũng bước theo cô, ngồi cạnh.
Chủ tịch Hà thấy vậy, nhăn mày lại nhìn những hành động của Hoán Vũ.
Bà nội Kiều lúc này mới lại lên tiếng nói với ông Hà Đăng:
“Bây giờ Hoán Vũ đã ở đây, chủ tịch Hà có gì muốn hỏi cứ hỏi. Để tránh cho sau này lại có tin đồn không hay về mối quan hệ của hai đứa trẻ thì hôm nay nên nói thẳng ra hết một lần thì hơn.”
Hoán Vũ và Vân Ca dường như cũng hiểu được vấn đề lúc này. Họ đồng thời cùng nhìn lại hướng ông Hà Đăng.
Hoán Vũ khiêm tốn hỏi:
“Không biết chủ tịch Hà có gì căn dặn?”
Ông Hà Đăng nghe giọng nói của Hoán Vũ mà giật mình. Ông thật không quen một chủ tịch luôn luôn lạnh lùng mà bây giờ lại tỏ ra khiêm tốn như vậy. Ông ho khù khụ vài tiếng rồi nói:
“Vậy tôi nói thẳng. Tôi có nghe những tin đồn không hay về cô Kiều Vân Ca.”
Hoán Vũ nhướn mày, hỏi lại:
“Ô! Là những tin đồn gì mà khiến chủ tịch Hà lại quan tâm nhiều đến mức đến tận đây để làm rõ vậy?”
“Họ nói cô Kiều Vân Ca đã bày mưu tính kế để ép buộc chủ tịch Tư làm đám cưới.”
Hoán Vũ lạnh giọng cười, anh quay sang nhìn Vân Ca, ôm cô vào lòng rất tự nhiên, rồi nói:
“Chuyện này đúng là phải nói rõ như lời bà nội nói rồi. Nếu không sau này vợ của tôi phải chịu tiếng oan thì người làm chồng như tôi thật sự quá là có lỗi.”
Nói đến đây anh lại nhìn về ông Hà Đăng, nói tiếp:
“Tôi không ngờ chủ tịch Hà lại quan tâm chuyện riêng của tôi như thế. Vậy thì tôi cũng xin đính chính một lần cho ông và cũng như là người đã nói cho ông nghe những chuyện không tốt về tôi biết. Có thể nói người bày mưu tính kế để được làm cưới là tôi chứ không phải là Vân Ca.”
Ông Hà không tin được nhìn đăm đăm vào mắt Hoán Vũ. Sao có thể? Người như Tư Hoán Vũ mà cần phải mưu tính để có được một cô gái sao? Chắc chắn là có gì đó khuất tất. Ông ta nói:
“Chủ tịch Tư quả nhiên là biết đùa.”
Hoán Vũ bỏ đi ánh mắt nuông chiều mà lúc nãy anh nhìn Vân Ca. Thay vào đó ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh không kém nói với ông Hà Đăng:
“Chủ tịch Hà làm ăn với tôi nhiều năm như vậy mà còn không biết tính tôi sao? Tôi nào có biết đùa giỡn là gì?”
“Vậy…vậy…Người như chủ tịch Tư cần gì có đó mà còn cần phải bày mưu để cưới được cô Kiều sao?” Ông Hà lắp bắp, không tin được mà hỏi thẳng.
“Tôi có thể dùng tất cả những gì mình đang có để có thể cưới được Vân Ca. Chuyện bày mưu tính kế gì đó chỉ là chuyện mà người ngoài nhìn vào mà nói thôi. Cô ấy là báu vật mà trời đã ban cho tôi, hà cớ gì mà tôi không trân trọng giữ lấy bên mình chứ?”
Khi ông Hà Đăng về lại nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt đắc chí của Hà Thu và bà Hương Liên thì cơn giận nãy giờ vẫn kiềm nén lập tức bùng dậy.
Ông ta chỉ vào mặt Hà Thu quát:
“Mày muốn làm cho mặt mũi cha mày mất hết mới hả dạ đúng không?”
Hà Thu bị ông quát làm cho kinh hãi, cô ta hỏi lại:
“Cha, sao cha lại nói vậy? Chuyện cha đi gặp chú Hoắc Linh sao rồi?”
Nghe vậy ông Hà Đăng càng tức giận hơn:
“Mày còn dám hỏi cha mày câu đó? Mày có biết ở đó tao đã chứng kiến những gì không?”
Bà Hương Liên đứng dậy vuốt lưng cho ông Hà Đăng, nói nhỏ:
“Ông đừng tức giận quá mà hại cho sức khỏe. Có gì từ từ nói với con…”
“Bà im đi. Bà là mẹ nó mà không biết dạy dỗ nó. Để cho nó ra ngoài đi phá đám chuyện tốt của người ta, còn hại tôi suýt chút nữa bị hủy hợp đồng hợp tác. Mẹ con nhà bà suốt ngày chỉ biết cách đi cướp chồng nhà người khác thôi sao?”
Bà Hương Liên cứng đờ, run run rẩy rẩy đứng im nhìn ông Hà Đăng, nước mắt bà ta chảy dài hai hàng làm cho khuôn mặt đang lão hóa càng trở nên khó coi.
Hà Thu thấy mẹ mình bị mắng như vậy thì không chịu nổi, cô ta cũng lớn tiếng nói với cha mình:
“Cha, là cô ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho anh Hoán Vũ…”
“Bang”
Ông Hà Đăng không muốn nghe thêm, tát cho Hà Thu một cái bạt tai thật mạnh. Sau đó tức giận bỏ lên thư phòng.
Gương mặt Hà Thu méo mó, đỏ lên vì cái tát mạnh của cha mình. Cô ta trừng mắt dữ tợn, tròng mắt trắng dã mở to, ngón tay chỉ về hướng cửa mà hét lên:
“Kiều Vân Ca, tất cả là tại cô. Tôi sẽ không để đám cưới của cô và Hoán Vũ được diễn ra như ý.”
Ông Hà Đăng đang cau có mặt mày nhìn trừng trừng đứa con gái của mình đang khóc lóc ầm ĩ cả lên. Còn bà Hương Liên là vợ ông thì đang ôm đứa con gái, cũng tức đang tức giận vì đau lòng thay cho con gái.
Bà nói với ông Hà Đăng:
“Ông xem đi. Con gái chúng ta đang đau lòng tới mức nào. Ông còn không mau gọi điện cho ông Tư Hoắc Linh?”
Ông Hà Đăng tức giận mắng:
“Hồ đồ. Tuy tôi và Hoắc Linh là bạn thân nhưng mà chuyện riêng của tụi nhỏ sao có thể phiền hà đến người lớn? Huống gì tập đoàn Hoán Vân là của Hoán Vũ. Chính Hoắc Linh cũng không có quyền can thiệp.”
Hà Thu khóc sưng cả mắt, ngẩng đầu ai oán nhìn cha mình:
“Cha, nếu cha không gọi cho chú Tư ngăn cản đám cưới kia lại thì con chết cho cha xem.” Vừa nói cô ta vừa chỉ tấm mời dự đám cưới màu đỏ thắm đặt ở trên bàn.
Ông Hà Đăng tuy là rất thương con, nhưng công việc làm ăn của ông phần lớn phụ thuộc vào sự hợp tác với Hoán Vân nên ông nào dám phá đám chuyện tốt của Hoán Vũ.
Thấy cha mình không lên tiếng, đứa con gái bày ra bộ mặt đáng thương hơn, nói:
“Cha, anh Hoán Vũ không hề thích cô ta. Là cô ta đã dùng thủ đoạn mà thôi. Cha ngăn cản đám cưới kia là vừa giúp con, vừa giúp anh Hoán Vũ. Không chừng anh ấy sau này sẽ rất biết ơn cha nữa.”
Nghe vậy ông Hà Đăng sáng mắt quay lại nhìn Hà Thu hỏi:
“Sao con lại biết được Hoán Vũ không thích cô ta?”
“Là con nghe những người trong công ty anh ấy nói. Họ nói kể từ khi anh ấy và cô ta tuyên bố đính hôn cũng chưa bao giờ dẫn cô ấy đến tập đoàn Hoán Vân một lần nào. Cha, nếu anh ấy thích cô ta thì đâu có lí do gì mà lại không đưa cô ấy đến công ty giới thiệu với mọi người chứ?”
Bà Hương Liên cũng phụ họa theo con gái:
“Nhất định là cô gái kia bày mưu ngủ cùng Hoán Vũ rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.”
Ông Hà Đăng quay sang dùng ánh mắt căm hờn nhìn người phụ nữ vừa mới nói chuyện. Bà Hương Liên thấy cái nhìn của ông cũng chột dạ.
Năm xưa bà là chính là người phụ nữ dùng thủ đoạn đó với ông. Buộc ông phải xa người ông yêu thương mà cưới bà về làm vợ. Bao nhiêu năm qua ông đối với bà chỉ có nghĩa chứ chưa bao giờ có tình. Mặc dù ông không lăng nhăng bên ngoài nhưng cũng lạnh nhạt với bà không khác gì chỉ là người dưng sống chung nhà.
Nhưng kể từ khi Hà Thu ra đời thì ông cũng đã thay đổi được một chút. Ông vẫn không có tình cảm nồng nàn của chồng đối với vợ nhưng ông đã quan tâm bà hơn. Đặc biệt ông rất yêu Hà Thu. Chỉ tiếc là ông không muốn có thêm bất cứ đứa con nào khác với bà nữa. Bà biết ông vẫn rất hận bà.
Một lát sau, ông Hà Đăng đỡ Hà Thu đứng dậy nói:
“Nếu đúng là vậy thì cha sẽ đi gặp ông Hoắc Linh một chuyến. Không thể để cho đứa con gái nhà họ Kiều kia được toại nguyện.”
Nói rồi ông đi thẳng lên thư phòng. Sau khi gọi hai cuộc điện thoại, ông Hà Đăng thay đồ lịch sự bước ra khỏi nhà.
Hà Thu nhìn theo bóng cha mình, ánh mắt và nụ cười tỏ ra độc ác, cầm trên tay tấm thiệp cưới ra sức bóp nát.
Ông Hà Đăng vừa bước chân vào căn biệt thự của nhà họ Tư thì nghe tiếng cười nói của ông Hoắc Linh và một người phụ nữ lớn tuổi.
Bước chân ông chậm lại khi nhận ra đó là bà Kiều Diên Vĩ, chủ tịch tập đoàn Lâm Kiều, cũng là thông gia của nhà họ Tư.
Ông Hoắc Linh thấy ông Hà Đăng đến, liền lăn xe đi tới nói:
“Ông đến rồi. Giới thiệu với ông, đây là bà Kiều, là bà nội của con dâu tôi.”
Rồi quay sang bà nội Kiều giới thiệu:
“Còn đây là ông bạn chí cốt của tôi, ông Hà Đăng, chủ tịch tập đoàn Hà Đăng. Hiện tại Hà Đăng chính là đối tác lớn của Hoán Vân.”
Ông Hà Đăng bước đến bàn, ngồi xuống đối diện bà nội Kiều, ánh mắt không mấy thiện cảm chào một tiếng:
“Đã nghe danh chủ tịch Kiều từ lâu, nay mới có dịp gặp mặt. Không ngờ người đàn bà thép trên thương trường một thời nay lại là thông gia của người bạn thân của tôi. Thật đúng là có duyên.”
Bà nội Kiều nghe ra giọng nói châm biếm của ông ta nên cũng chỉ nói:
“Đó là do duyên số của Hoán Vũ và Vân Ca rất tốt. Khiến cho người làm bà như tôi được thơm lây mà thôi.”
Ông Hà Đăng cười khinh bỉ nói:
“Là do duyên số hay là do cháu gái bà muốn trèo cao thì cũng chỉ có nó biết mà thôi.”
Bà nội Kiều dùng ánh mắt tinh ranh của mình đánh giá người vừa đến, biết ông ta cố ý đến để phá hỏng chuyện vui của cháu gái mình, bà cũng không tức giận, từ từ nói:
“Không biết chủ tịch Hà đã nghe được ở đâu nói Vân Ca nhà tôi muốn trèo cao vậy?”
“Nếu không phải do cháu gái của bà bày mưu thì làm sao mà một người vốn dĩ rất lạnh lùng như Hoán Vũ lại chấp nhận cưới vợ vào lúc này chứ?”
Ông Hà Đăng một phần vì thương con gái mình, phần còn lại là do kinh nghiệm của bản thân nên rất ghét những người phụ nữ bày mưu tính kế để có được danh phận với một người đàn ông.
Bà Kiều cũng biết chút chuyện của ông Hà Đăng. Năm xưa, tuy nhà họ Hà làm ăn nổi danh ở nước ngoài, nhưng trong nước vẫn có chút tiếng tăm.
Năm đó chuyện ông Hà Đăng yêu say đắm một cô nhân viên trong công ty, nhưng sau lại cưới người khác là thiên kim tiểu thư của nhà họ Đinh, tên là Đinh Hương Liên, khiến cho biết bao nhiêu tin đồn trong giới thương trường.
Dựa vào phản ứng này của ông ta, bà nội Kiều đoán ra được năm đó là do bà Hương Liên bày mưu bắt ép ông cưới bà ta.
Ông Hoắc Linh thấy người bạn già của mình tỏ ra thất lễ thì vội can ngăn:
“Hà Đăng, ông hiểu lầm rồi. Chuyện đám cưới là do tự Hoán Vũ quyết định.”
Bà nội Kiều không tỏ ra giận dữ với chủ tịch Hà, nói một cách chậm rãi:
“Có bày mưu hay không thì chủ tịch Hà không phải cứ trực tiếp hỏi bọn trẻ là được rồi sao?”
Ngay lúc này mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của đế giày dành cho nam và tiếng cộc cộc của giày cao gót phụ nữ bước vào.
Hoán Vũ một tay ôm eo Vân Ca, một tay cầm lấy chiếc túi xách của cô đi vào phòng khách căn biệt thự nhà họ Tư. Khi thấy có ba người lớn ở trong này, anh chào hỏi lần lượt:
“Bà nội. Ba. Chủ tịch Hà cũng ở đây sao?”
Vân Ca cũng gật đầu lễ phép chào người lớn. Cô ngại ngùng đẩy nhẹ tay của Hoán Vũ ra khỏi eo mình, rồi bước về phía bà nội ngồi xuống.
Cánh tay Hoán Vũ vẫn lơ lửng trong không trung, ánh mắt nuông chiều nhìn theo hướng Vân Ca đi tới. Sau đó anh cũng bước theo cô, ngồi cạnh.
Chủ tịch Hà thấy vậy, nhăn mày lại nhìn những hành động của Hoán Vũ.
Bà nội Kiều lúc này mới lại lên tiếng nói với ông Hà Đăng:
“Bây giờ Hoán Vũ đã ở đây, chủ tịch Hà có gì muốn hỏi cứ hỏi. Để tránh cho sau này lại có tin đồn không hay về mối quan hệ của hai đứa trẻ thì hôm nay nên nói thẳng ra hết một lần thì hơn.”
Hoán Vũ và Vân Ca dường như cũng hiểu được vấn đề lúc này. Họ đồng thời cùng nhìn lại hướng ông Hà Đăng.
Hoán Vũ khiêm tốn hỏi:
“Không biết chủ tịch Hà có gì căn dặn?”
Ông Hà Đăng nghe giọng nói của Hoán Vũ mà giật mình. Ông thật không quen một chủ tịch luôn luôn lạnh lùng mà bây giờ lại tỏ ra khiêm tốn như vậy. Ông ho khù khụ vài tiếng rồi nói:
“Vậy tôi nói thẳng. Tôi có nghe những tin đồn không hay về cô Kiều Vân Ca.”
Hoán Vũ nhướn mày, hỏi lại:
“Ô! Là những tin đồn gì mà khiến chủ tịch Hà lại quan tâm nhiều đến mức đến tận đây để làm rõ vậy?”
“Họ nói cô Kiều Vân Ca đã bày mưu tính kế để ép buộc chủ tịch Tư làm đám cưới.”
Hoán Vũ lạnh giọng cười, anh quay sang nhìn Vân Ca, ôm cô vào lòng rất tự nhiên, rồi nói:
“Chuyện này đúng là phải nói rõ như lời bà nội nói rồi. Nếu không sau này vợ của tôi phải chịu tiếng oan thì người làm chồng như tôi thật sự quá là có lỗi.”
Nói đến đây anh lại nhìn về ông Hà Đăng, nói tiếp:
“Tôi không ngờ chủ tịch Hà lại quan tâm chuyện riêng của tôi như thế. Vậy thì tôi cũng xin đính chính một lần cho ông và cũng như là người đã nói cho ông nghe những chuyện không tốt về tôi biết. Có thể nói người bày mưu tính kế để được làm cưới là tôi chứ không phải là Vân Ca.”
Ông Hà không tin được nhìn đăm đăm vào mắt Hoán Vũ. Sao có thể? Người như Tư Hoán Vũ mà cần phải mưu tính để có được một cô gái sao? Chắc chắn là có gì đó khuất tất. Ông ta nói:
“Chủ tịch Tư quả nhiên là biết đùa.”
Hoán Vũ bỏ đi ánh mắt nuông chiều mà lúc nãy anh nhìn Vân Ca. Thay vào đó ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh không kém nói với ông Hà Đăng:
“Chủ tịch Hà làm ăn với tôi nhiều năm như vậy mà còn không biết tính tôi sao? Tôi nào có biết đùa giỡn là gì?”
“Vậy…vậy…Người như chủ tịch Tư cần gì có đó mà còn cần phải bày mưu để cưới được cô Kiều sao?” Ông Hà lắp bắp, không tin được mà hỏi thẳng.
“Tôi có thể dùng tất cả những gì mình đang có để có thể cưới được Vân Ca. Chuyện bày mưu tính kế gì đó chỉ là chuyện mà người ngoài nhìn vào mà nói thôi. Cô ấy là báu vật mà trời đã ban cho tôi, hà cớ gì mà tôi không trân trọng giữ lấy bên mình chứ?”
Khi ông Hà Đăng về lại nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt đắc chí của Hà Thu và bà Hương Liên thì cơn giận nãy giờ vẫn kiềm nén lập tức bùng dậy.
Ông ta chỉ vào mặt Hà Thu quát:
“Mày muốn làm cho mặt mũi cha mày mất hết mới hả dạ đúng không?”
Hà Thu bị ông quát làm cho kinh hãi, cô ta hỏi lại:
“Cha, sao cha lại nói vậy? Chuyện cha đi gặp chú Hoắc Linh sao rồi?”
Nghe vậy ông Hà Đăng càng tức giận hơn:
“Mày còn dám hỏi cha mày câu đó? Mày có biết ở đó tao đã chứng kiến những gì không?”
Bà Hương Liên đứng dậy vuốt lưng cho ông Hà Đăng, nói nhỏ:
“Ông đừng tức giận quá mà hại cho sức khỏe. Có gì từ từ nói với con…”
“Bà im đi. Bà là mẹ nó mà không biết dạy dỗ nó. Để cho nó ra ngoài đi phá đám chuyện tốt của người ta, còn hại tôi suýt chút nữa bị hủy hợp đồng hợp tác. Mẹ con nhà bà suốt ngày chỉ biết cách đi cướp chồng nhà người khác thôi sao?”
Bà Hương Liên cứng đờ, run run rẩy rẩy đứng im nhìn ông Hà Đăng, nước mắt bà ta chảy dài hai hàng làm cho khuôn mặt đang lão hóa càng trở nên khó coi.
Hà Thu thấy mẹ mình bị mắng như vậy thì không chịu nổi, cô ta cũng lớn tiếng nói với cha mình:
“Cha, là cô ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho anh Hoán Vũ…”
“Bang”
Ông Hà Đăng không muốn nghe thêm, tát cho Hà Thu một cái bạt tai thật mạnh. Sau đó tức giận bỏ lên thư phòng.
Gương mặt Hà Thu méo mó, đỏ lên vì cái tát mạnh của cha mình. Cô ta trừng mắt dữ tợn, tròng mắt trắng dã mở to, ngón tay chỉ về hướng cửa mà hét lên:
“Kiều Vân Ca, tất cả là tại cô. Tôi sẽ không để đám cưới của cô và Hoán Vũ được diễn ra như ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.