Chương 20: Bị Tập Kích
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Hoán Vũ đang ngồi thoải mái dựa vào ghế sofa trong một quán bar ở thành phố Los Angeles (LA). Anh mặc bộ tây trang màu đen, giày tây bóng loáng cùng màu, trên tay cầm anh đang cầm một ly rượu whisky. Anh nhìn người đối diện bằng ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy rợn người.
Đêm qua, khi Vân Ca đang tắm rửa, trí nhớ của Hoán Vũ lại bị mất. Anh phát hiện gần đây trí nhớ của anh thường bị mất một cách bất ngờ. Sau đó chưa kịp chờ Vân Ca đi ra ngoài để hỏi rõ lại những gì họ đã trao đổi thì lại có cuộc điện thoại của một người đàn em ở LA báo cáo. Ngay sau cuộc điện thoại bất ngờ vào giữa đêm kia, Hoán Vũ không suy nghĩ liền bay tới LA để tra hỏi một kẻ muốn phản bội tổ chức của anh.
Tuy Hoán Vũ đã nỗ lực tẩy trắng thế lực của mình từ hắc đạo sang bạch đạo ở trong nước. Nhưng để đề phòng những tay chân vẫn còn sống của các băng đảng trước đây bị anh thanh trừng trả thù, Hoán Vũ vẫn để lại một nhánh hắc đạo hoạt động ngầm ở nước ngoài. Mặc dù chỉ là một nhánh nhỏ, nhưng với thế lực của anh thì cũng đủ để làm cho những bang hắc đạo khác phải kính sợ.
Anh cầm ly rượu của mình uống một hơi cạn sạch, sau đó anh đứng dậy ném mạnh ly rượu vào đầu của người đối diện. Hắn ta run rẩy quỳ xuống, mặc kệ cho máu vẫn chảy ra không ngừng từ trên đầu mình hắn cũng không dám lau đi. Cả người hắn mềm nhũn, khó nhọc rặn ra mấy tiếng:
“Đại ca, xin anh tha cho em… Bọn chúng uy hiếp gia đình em…”
Hoán Vũ bước lại gần, nắm lấy tóc hắn mà kéo đầu ra sau, gằn từng giọng nói:
“Lúc mày mới gia nhập tổ chức, mày đã thề độc phải không?”
Lúc này hắn càng run hơn, hắn biết có xin cũng vô ích. Tội phản bội tổ chức là một tội chết. Nhưng hắn vẫn mang hi vọng trong lòng năn nỉ:
“Đại ca… em không thể chết được. Gia đình em cần em… Anh tha cho em…”
Hoán Vũ thả tóc hắn ra, đứng thẳng người nói:
“Lúc mày phản bội tổ chức, mày có nghĩ đến gia đình mày không?” Anh ngừng lại phủi phủi áo vest, lại nói:
“Nghĩ tình mày đã ở trong tổ chức nhiều năm. Sau khi mày chết, tao sẽ cho gia đình mày một số tiền.”
Nói xong anh giơ tay ra hiệu cho đám đàn em quanh đó. Còn mình thì bỏ đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Khi anh vừa bước lên xe, Thương Hào vừa lúc gọi điện tới.
“Sếp, giám đốc Kiều đi trại trẻ mồ côi từ sáng đến bốn giờ chiều mới về nhà. Sau đó cô ấy không hề đi đâu nữa…”
Hoán Vũ im lặng một lúc rồi nói:
“Ừ. Tôi biết rồi. Bảo vệ cô ấy an toàn mấy ngày này. Tôi sẽ chưa thể quay lại sớm.”
Hoán Vũ định cúp điện thoại, lại nghe Thương Hào ấp úng:
“Dạ. Nhưng tôi vô tình nghe được chuyện này…”
Hoán Vũ mất kiên nhẫn, xoa xoa mi tâm nói giọng lạnh lùng:
“Chuyện gì? Mau nói.”
“Sếp, tôi nghe cô ấy nói với một đứa bé trong cô nhi viện rằng cô ấy tên Vân Lê.”
“Sao? Cậu xác định không nghe lầm?”
“Dạ. Tôi đứng không xa lắm nên nghe khá rõ. Cô ấy còn nói với đứa bé rằng hãy cầu nguyện cho cái tên Vân Lê… Sếp, giống y như những gì anh đã kể về cô bé năm xưa cứu anh.”
Hoán Vũ nhíu mày càng sâu hơn. Anh đã mắc sai lầm sao?
Một lúc sau anh nói giọng lạnh không đổi:
“Tôi biết rồi. Cậu cứ tiếp tục bảo vệ cô ấy thật tốt. Hai hôm nữa tôi sẽ quay lại. Nếu cô ấy muốn về nước, cậu cũng nên đi theo cô ấy.”
“Vậy còn sếp thì sao?” Thương Hào lo lắng hỏi.
“Cứ nghe theo mệnh lệnh là được.” Hoán Vũ không nói nhiều thêm, anh cúp máy.
Những chuyện xảy ra sau đó khiến cho Hoán Vũ không có thời gian suy nghĩ về những gì Thương Hào đã nói.
Trên đường về khách sạn, xe của Hoán Vũ đã bị theo dõi. Tài xế là đàn em thân cận của Hoán Vũ, tên là Lập Nhân đã nhận ra từ sớm. Anh ta dùng kỹ thuật lái xe siêu đẳng của mình để cắt đuôi bọn người theo dõi.
Nhưng không ngờ việc bị theo dõi kia chỉ là một cái bẫy. Bọn chúng sớm đã đoán ra được đường đi của Lập Nhân, vì vậy bọn chúng cố ý dồn anh ta vào một con đường vắng vẻ, không đèn đường để tập kích.
Lúc này Hoán Vũ đã nhận ra xe của mình đã bị rơi vào bẫy của chúng. Anh vẫn không hoảng loạn, chỉ đạo cho Lập Nhân tắt đèn xe tiếp tục chạy. Còn mình và một đàn em nữa dùng kính nhìn ban đêm để quan sát, súng trong tay đã lên đạn sẵn.
Đến một khúc quanh, Hoán Vũ ra hiệu cho Lập Nhân ngừng xe lại. Ba người trên xe nhanh nhạy chuồn ra ngoài, còn chiếc xe vẫn được cài số tự động chạy chầm chậm về phía trước. Khoảng mười phút sau, chiếc xe đang chạy kia đột nhiên phát nổ, mang theo những tiếng la hét và vô số âm thanh chửi rủa tục tĩu.
Hoán Vũ cùng Lập Nhân và một đàn em trốn trong bụi cỏ lau, trườn từ từ về phía cánh đồng hoa oải hương gần đó. Anh vừa trườn, vừa nhấn nút di động gửi tín hiệu cho tổ chức của mình.
Không ngờ bọn tập kích kia nhanh hơn anh tưởng. Bọn chúng lục soát ra dấu vết của ba người, rồi men theo dấu vết theo hướng ba người truy đuổi. Nhận thấy không thể trốn thoát được lâu, anh ra lệnh ba người ngã ra ba hướng đánh lén bọn chúng.
Những tên đi đầu tìm kiếm ba người, đều lần lượt bỏ mạng trong yên lặng. Những tên sau vì không nghe tín hiệu gì của đồng đội nên càng đề phòng hơn. Cuối cùng là một loạt tiếng súng nổ lên vang cả một khoảng không trên cánh đồng hoa xinh đẹp.
Mười phút sau, một chiếc trực thăng từ bầu trời xa xa xuất hiện. Khi xác định được vị trí của đại ca mình, chiếc trực thăng đáp xuống gần đó. Cánh quạt trực thăng làm cho cánh đồng hoa cỏ bị lung lay mạnh như bão, còn con người không ai dám lại gần vì sẽ bị gió quật ngã. Khi mọi thứ dần yên tĩnh trở lại, những người đàn em của Hoán Vũ tay vẫn cầm chắc vũ trang tiến đến phía đại ca để trợ giúp ba người thoát thân.
Bên phía kia chỉ còn lại bốn tên sống sót. Bọn chúng nhận ra chiếc trực thăng là cố ý đến đón Hoán Vũ, nhân lúc chiếc trực thăng dừng hẳn, đã chia ra hành động. Một tên đã lẻn đi con đường khác, vòng lại chiếc trực thăng, giết chết phi công rồi ngồi lên vị trí lái. Còn ba tên còn lại nổ súng liên tục để đánh lạc hướng.
Cuối cùng, ba tên kia đều bị bọn đàn em của Hoán Vũ giết sạch. Thành công đưa ba người Hoán Vũ lên trực thăng.
Bọn tập kích kia đã có một lời thề rằng phải giết chết Hoán Vũ cho dù là hi sinh bản thân. Vì vậy, sau khi bọn người Hoán Vũ lên trực thăng, tên phi công giả dạng kia rút chốt lựu đạn đã thủ sẵn cho nổ trực thăng tự sát.
May sao tính tình của Hoán Vũ từ trước đến nay đều rất cảnh giác. Trước khi anh lên trực thăng, đôi mắt tinh anh của anh đã quét lên người phi công một lượt. Anh đã nhận ra ánh mắt anh ta không bình thường, nên ngay lập tức hét lên: “Chạy ra ngoài…”
Chỉ vừa kịp hét lên như vậy, thì tiếng nổ từ lựu đạn đã vang lên, hất tung mọi người ra xa. Hoán Vũ cũng bị hất văng ra xa hai mét, bị trọng thương nghiêm trọng.
Khi Thương Hào nhận được tin tức, cũng là lúc Hoán Vũ đã được người dân gần đó đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Thương Hào lập tức báo tin cho Vân Ca, rồi cùng cô bay đến LA.
Đêm qua, khi Vân Ca đang tắm rửa, trí nhớ của Hoán Vũ lại bị mất. Anh phát hiện gần đây trí nhớ của anh thường bị mất một cách bất ngờ. Sau đó chưa kịp chờ Vân Ca đi ra ngoài để hỏi rõ lại những gì họ đã trao đổi thì lại có cuộc điện thoại của một người đàn em ở LA báo cáo. Ngay sau cuộc điện thoại bất ngờ vào giữa đêm kia, Hoán Vũ không suy nghĩ liền bay tới LA để tra hỏi một kẻ muốn phản bội tổ chức của anh.
Tuy Hoán Vũ đã nỗ lực tẩy trắng thế lực của mình từ hắc đạo sang bạch đạo ở trong nước. Nhưng để đề phòng những tay chân vẫn còn sống của các băng đảng trước đây bị anh thanh trừng trả thù, Hoán Vũ vẫn để lại một nhánh hắc đạo hoạt động ngầm ở nước ngoài. Mặc dù chỉ là một nhánh nhỏ, nhưng với thế lực của anh thì cũng đủ để làm cho những bang hắc đạo khác phải kính sợ.
Anh cầm ly rượu của mình uống một hơi cạn sạch, sau đó anh đứng dậy ném mạnh ly rượu vào đầu của người đối diện. Hắn ta run rẩy quỳ xuống, mặc kệ cho máu vẫn chảy ra không ngừng từ trên đầu mình hắn cũng không dám lau đi. Cả người hắn mềm nhũn, khó nhọc rặn ra mấy tiếng:
“Đại ca, xin anh tha cho em… Bọn chúng uy hiếp gia đình em…”
Hoán Vũ bước lại gần, nắm lấy tóc hắn mà kéo đầu ra sau, gằn từng giọng nói:
“Lúc mày mới gia nhập tổ chức, mày đã thề độc phải không?”
Lúc này hắn càng run hơn, hắn biết có xin cũng vô ích. Tội phản bội tổ chức là một tội chết. Nhưng hắn vẫn mang hi vọng trong lòng năn nỉ:
“Đại ca… em không thể chết được. Gia đình em cần em… Anh tha cho em…”
Hoán Vũ thả tóc hắn ra, đứng thẳng người nói:
“Lúc mày phản bội tổ chức, mày có nghĩ đến gia đình mày không?” Anh ngừng lại phủi phủi áo vest, lại nói:
“Nghĩ tình mày đã ở trong tổ chức nhiều năm. Sau khi mày chết, tao sẽ cho gia đình mày một số tiền.”
Nói xong anh giơ tay ra hiệu cho đám đàn em quanh đó. Còn mình thì bỏ đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Khi anh vừa bước lên xe, Thương Hào vừa lúc gọi điện tới.
“Sếp, giám đốc Kiều đi trại trẻ mồ côi từ sáng đến bốn giờ chiều mới về nhà. Sau đó cô ấy không hề đi đâu nữa…”
Hoán Vũ im lặng một lúc rồi nói:
“Ừ. Tôi biết rồi. Bảo vệ cô ấy an toàn mấy ngày này. Tôi sẽ chưa thể quay lại sớm.”
Hoán Vũ định cúp điện thoại, lại nghe Thương Hào ấp úng:
“Dạ. Nhưng tôi vô tình nghe được chuyện này…”
Hoán Vũ mất kiên nhẫn, xoa xoa mi tâm nói giọng lạnh lùng:
“Chuyện gì? Mau nói.”
“Sếp, tôi nghe cô ấy nói với một đứa bé trong cô nhi viện rằng cô ấy tên Vân Lê.”
“Sao? Cậu xác định không nghe lầm?”
“Dạ. Tôi đứng không xa lắm nên nghe khá rõ. Cô ấy còn nói với đứa bé rằng hãy cầu nguyện cho cái tên Vân Lê… Sếp, giống y như những gì anh đã kể về cô bé năm xưa cứu anh.”
Hoán Vũ nhíu mày càng sâu hơn. Anh đã mắc sai lầm sao?
Một lúc sau anh nói giọng lạnh không đổi:
“Tôi biết rồi. Cậu cứ tiếp tục bảo vệ cô ấy thật tốt. Hai hôm nữa tôi sẽ quay lại. Nếu cô ấy muốn về nước, cậu cũng nên đi theo cô ấy.”
“Vậy còn sếp thì sao?” Thương Hào lo lắng hỏi.
“Cứ nghe theo mệnh lệnh là được.” Hoán Vũ không nói nhiều thêm, anh cúp máy.
Những chuyện xảy ra sau đó khiến cho Hoán Vũ không có thời gian suy nghĩ về những gì Thương Hào đã nói.
Trên đường về khách sạn, xe của Hoán Vũ đã bị theo dõi. Tài xế là đàn em thân cận của Hoán Vũ, tên là Lập Nhân đã nhận ra từ sớm. Anh ta dùng kỹ thuật lái xe siêu đẳng của mình để cắt đuôi bọn người theo dõi.
Nhưng không ngờ việc bị theo dõi kia chỉ là một cái bẫy. Bọn chúng sớm đã đoán ra được đường đi của Lập Nhân, vì vậy bọn chúng cố ý dồn anh ta vào một con đường vắng vẻ, không đèn đường để tập kích.
Lúc này Hoán Vũ đã nhận ra xe của mình đã bị rơi vào bẫy của chúng. Anh vẫn không hoảng loạn, chỉ đạo cho Lập Nhân tắt đèn xe tiếp tục chạy. Còn mình và một đàn em nữa dùng kính nhìn ban đêm để quan sát, súng trong tay đã lên đạn sẵn.
Đến một khúc quanh, Hoán Vũ ra hiệu cho Lập Nhân ngừng xe lại. Ba người trên xe nhanh nhạy chuồn ra ngoài, còn chiếc xe vẫn được cài số tự động chạy chầm chậm về phía trước. Khoảng mười phút sau, chiếc xe đang chạy kia đột nhiên phát nổ, mang theo những tiếng la hét và vô số âm thanh chửi rủa tục tĩu.
Hoán Vũ cùng Lập Nhân và một đàn em trốn trong bụi cỏ lau, trườn từ từ về phía cánh đồng hoa oải hương gần đó. Anh vừa trườn, vừa nhấn nút di động gửi tín hiệu cho tổ chức của mình.
Không ngờ bọn tập kích kia nhanh hơn anh tưởng. Bọn chúng lục soát ra dấu vết của ba người, rồi men theo dấu vết theo hướng ba người truy đuổi. Nhận thấy không thể trốn thoát được lâu, anh ra lệnh ba người ngã ra ba hướng đánh lén bọn chúng.
Những tên đi đầu tìm kiếm ba người, đều lần lượt bỏ mạng trong yên lặng. Những tên sau vì không nghe tín hiệu gì của đồng đội nên càng đề phòng hơn. Cuối cùng là một loạt tiếng súng nổ lên vang cả một khoảng không trên cánh đồng hoa xinh đẹp.
Mười phút sau, một chiếc trực thăng từ bầu trời xa xa xuất hiện. Khi xác định được vị trí của đại ca mình, chiếc trực thăng đáp xuống gần đó. Cánh quạt trực thăng làm cho cánh đồng hoa cỏ bị lung lay mạnh như bão, còn con người không ai dám lại gần vì sẽ bị gió quật ngã. Khi mọi thứ dần yên tĩnh trở lại, những người đàn em của Hoán Vũ tay vẫn cầm chắc vũ trang tiến đến phía đại ca để trợ giúp ba người thoát thân.
Bên phía kia chỉ còn lại bốn tên sống sót. Bọn chúng nhận ra chiếc trực thăng là cố ý đến đón Hoán Vũ, nhân lúc chiếc trực thăng dừng hẳn, đã chia ra hành động. Một tên đã lẻn đi con đường khác, vòng lại chiếc trực thăng, giết chết phi công rồi ngồi lên vị trí lái. Còn ba tên còn lại nổ súng liên tục để đánh lạc hướng.
Cuối cùng, ba tên kia đều bị bọn đàn em của Hoán Vũ giết sạch. Thành công đưa ba người Hoán Vũ lên trực thăng.
Bọn tập kích kia đã có một lời thề rằng phải giết chết Hoán Vũ cho dù là hi sinh bản thân. Vì vậy, sau khi bọn người Hoán Vũ lên trực thăng, tên phi công giả dạng kia rút chốt lựu đạn đã thủ sẵn cho nổ trực thăng tự sát.
May sao tính tình của Hoán Vũ từ trước đến nay đều rất cảnh giác. Trước khi anh lên trực thăng, đôi mắt tinh anh của anh đã quét lên người phi công một lượt. Anh đã nhận ra ánh mắt anh ta không bình thường, nên ngay lập tức hét lên: “Chạy ra ngoài…”
Chỉ vừa kịp hét lên như vậy, thì tiếng nổ từ lựu đạn đã vang lên, hất tung mọi người ra xa. Hoán Vũ cũng bị hất văng ra xa hai mét, bị trọng thương nghiêm trọng.
Khi Thương Hào nhận được tin tức, cũng là lúc Hoán Vũ đã được người dân gần đó đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Thương Hào lập tức báo tin cho Vân Ca, rồi cùng cô bay đến LA.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.