Chương 37: Chất Độc Lạ
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Ở một vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh của nước Mỹ.
Lý Nam Sơn lái xe chở theo Hoán Vũ và một số đàn em đi đến khu vực nhà xưởng bí mật của họ.
Xe chạy đến một cánh đồng, rồi men theo con đường mòn vào một cánh rừng gần đó. Lý Nam Sơn dừng xe tại một nơi rậm rạp nhất của khu rừng, rồi cùng đàn em lấy một ít cây xanh ngụy trang che giấu chiếc xe để không ai phát hiện ra.
Xong mọi việc, họ đi bộ về phía bắc của khu rừng, đi được chừng nửa canh giờ Lý Nam Sơn tay chỉ về hai người trong số đàn em đi theo nói:
“Hai cậu canh gác bên ngoài, nếu có động tĩnh cứ việc nổ súng báo hiệu.”
“Dạ.” Cả hai đồng thanh trả lời vẻ kính cẩn.
Lý Nam Sơn hài lòng, quay lại nhìn Hoán Vũ nói:
“Đây là nhà xưởng chứa vũ khí bí mật của chúng ta. Chúng ta cùng vào thôi.”
Hoán Vũ vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, đi theo Lý Nam Sơn xuống một căn hầm dưới lồng đất.
Nhờ cơ chế xây dựng đặc biệt mà hầm ngầm vẫn có không khí lưu thông vào. Thậm chí con người có thể sinh sống được ở đây ít nhất là một tháng.
Nơi đây không chỉ là kho vũ khí như Lý Nam Sơn nói, mà còn là phòng thí nghiệm chế tạo thuốc độc, thuốc nổ.
Hoán Vũ bước xuống khoảng ba mươi bậc thang thì thấy một hành lang tối đen sâu hun hút. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh đi theo sự hướng dẫn của Lý Nam Sơn.
Kết thúc hành lang dài chừng ba mươi mét, họ gặp một ngã tư đường. Lý Nam Sơn rẽ vào bên phải, nhắc nhở Hoán Vũ:
“Cậu nhớ đi cùng tôi đừng rẽ hướng khác.”
Hoán Vũ nhướn mày, đôi mắt khó chịu nhìn Lý Nam Sơn ý bảo tôi không phải trẻ con.
Nam Sơn cười hề hề, giải thích:
“Nếu rẽ sai hướng thì sẽ bị lạc vào mê cung, rất khó tìm được lối ra.”
“Vậy sao? Là do ai thiết kế? Cậu sao?”
Lý Nam Sơn biết Hoán Vũ đang ám chỉ điều gì. Anh biết Hoán Vũ là người có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, và thường dùng điều đó để giễu cợt trí thông minh của người khác. Vậy nên với Hoán Vũ, mê cung mà do người có chỉ số IQ thấp thì giống như là đường thẳng không hơn không kém.
Lý Nam Sơn trả lời:
“Là do thầy Radames, bậc thầy về mê cung ở Ai Cập thiết kế. Tôi đã mởi thầy ấy về đây thiết kế và xây dựng trong hai năm. Đặc biệt, ở trong mê cung còn có gắn không ít vũ khí bí mật, nếu không biết đường ra thì chỉ có cái chết làm bạn. Sao? Cậu muốn thử à?”
Hoán Vũ làm lơ câu trêu chọc của Lý Nam Sơn, anh gật gật:
“Vậy cũng xem như là đáng tin. Nhưng nếu cậu lạc đường thì sao?”
Lý Nam Sơn trừng mắt nhìn Hoán Vũ nói:
“Nói đi nói lại một lúc cậu vẫn không quên giễu cợt tôi sao? Tôi làm gì mà ngu ngốc đến mức để mình bị lạc chứ?”
Hoán Vũ không nói gì, chỉ hất cằm về phía trước. Nam Sơn nhìn theo, bước chân khựng lại, gãi đầu gãi tai nói:
“Là do tôi mãi lo nói chuyện với cậu thôi. Đây là sơ suất nên suýt chút nữa nhầm đường.”
Nói xong, Nam Sơn nhăn trán suy nghĩ lại:
“Không đúng. Vì sao cậu biết tôi đã đi nhầm đường? Đây chẳng phải là lần đầu tiên cậu đến hầm ngầm này sao?”
Hoán Vũ thản nhiên bước lên phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói:
“Dựa theo thuật toán wall follower*. Đây là mê cung được thiết kế dựa theo ngành toán học topo*, rất nổi tiếng ở Hy Lạp.”
(*Các bạn nếu muốn biết thêm thì tra trên wikipedia nhé)
Lý Nam Sơn chưa thỏa mãn với câu trả lời của Hoán Vũ, liền hỏi thêm:
“Làm sao mà cậu biết được mê cung này dạng nào chứ?”
Hoán Vũ quay đầu lại nhìn Nam Sơn, nheo nheo mắt nói:
“Nếu tôi nói, cậu có hiểu không?”
“Thì giải thích đơn giản là được rồi.”
“Đơn giản nhất chính là ngay từ đầu tôi đã nhận ra các bức tường ở đây đều được liên thông với nhau. Vì vậy tôi đã dùng thuật toán thích hợp nhất để tìm đường đi.”
Ánh mắt Lý Nam Sơn sáng rực lên, giơ ngón cái cùng biểu cảm thán phục trước mặt Hoán Vũ.
Hoán Vũ ghét bỏ quay người lại, nói:
“Mau đi thôi. Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Họ đi được một quãng thoát ra khỏi khu vực đặt mê cung thì lại đến một hành lang dài hơn năm mét nữa. Ở cuối hành lang, Hoán Vũ thấy có ánh điện sáng choang chiếu ra.
Lý Nam Sơn lúc này hăng hái tiến lên phía trước, nói:
“Phía trước là tới phòng thí nghiệm rồi.”
Hoán Vũ bước những bước dài, theo sau Lý Nam Sơn.
Hai người đi vào căn phòng nhỏ toàn bằng kính dùng để khử trùng xong, mặc bộ quần áo màu trắng chuyên dụng trùm kín từ đầu đến chân rồi cùng bước vào phòng thí nghiệm.
Ở đây có một nguyên tắc rất nghiêm, đó là không ai được nói chuyện khi ở trong phòng thí nghiệm. Vừa để tránh phát tán virus, vừa để tránh các chất hóa học vô tình bay vào miệng. Vì vậy Lý Nam Sơn và Hoán Vũ chỉ được đi chầm chậm từng bước quan sát bằng mắt.
Lúc đi qua một khu vực của một vị tiến sĩ già đang chăm chú nghiên cứu một chất lỏng màu vàng chanh. Hoán Vũ dừng lại một lúc, rồi lại đi theo Lý Nam Sơn ra ngoài bằng lối khác.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, hai người bọn họ cởi bỏ bộ đồ chuyên dụng ra. Hoán Vũ lúc này mới hỏi:
“Người lúc nãy đang nghiên cứu gì?”
Lý Nam Sơn nhớ lại vừa rồi Hoán Vũ dừng chân lại nhìn một ông tiến sĩ già, liền nói:
“Cách đây hơn năm mươi năm, có một tổ chức đã sản xuất ra một loại chất độc rất lạ. Bọn chúng đã dùng chất độc đó để thử nghiệm trên cơ thể con người. Bất cứ người nào chẳng may bị nhiễm chất độc đó thì đều không chết liền, nhưng lại mang căn bệnh hiếm lạ trên người trong nhiều năm, khiến cho người đó bị hành hạ, đau đớn cho đến lúc lìa đời. Điều tàn nhẫn đó là chất độc này một khi đã mang trên người thì còn có khả năng di truyền qua đời sau. Sau đó không hiểu vì sao mà chất độc đó lại không bị tung ra thị trường, và tổ chức kia cũng đã bị xử lý. Về sau cũng không ai có tin tức gì về nguồn gốc chất độc nọ, cũng như thông tin người đã ra tay thanh trừng tổ chức độc ác đó. Chỉ biết rằng vụ việc của mấy chục năm về trước đã bị biến mất không vết tích giống như chưa bao giờ xuất hiện.”
Nói đến đây, Lý Nam Sơn thở dài, gương mặt anh trở nên lo lắng. Lại nói:
“Nhưng một năm trước tôi đã vô tình biết được chất độc đó lại bị nghiên cứu lại, và thậm chí còn đã bị bọn chúng cho thử nghiệm trên người từ rất lâu. Cách đây ba tháng, một đàn em của tôi đã than thở với người khác rằng ba của cậu ta không hiểu vì sao lại mắc một căn bệnh lạ. Tôi đã nghi ngờ nên đã thuyết phục gia đình cậu ta rằng đưa ba cậu ta đến phòng thí nghiệm này để nghiên cứu. Nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả gì khả quan.”
“Tổ chức nào?” Hoán Vũ hỏi.
“Là Old.”
Hoán vũ nhăn mày. Anh nhớ rằng tổ chức chỉ hoạt động chính ở châu Âu. Đây là một tổ chức ngầm hoạt động rất rộng trong gần như tất cả các lĩnh vực. Họ lớn mạnh tới nỗi không có mấy tổ chức dám trực tiếp đối đầu. Nhiều bang phái, nhiều tập đoàn, công ty ở châu Âu vì tránh đụng chạm với Old mà đã chấp nhận từ bỏ thị trường rộng lớn để di chuyển đến nước khác nhau.
Trong đó có tập đoàn Hà Đăng mà cách đây hơn một tuần chính tay Hoán Vũ đã xóa sổ.
Hoán Vũ có một linh cảm xấu. Anh chưa giải thích được vì sao, nhưng anh có cảm nhận mơ hồ người phụ nữ mà cách đây hơn một tuần tìm anh bàn bạc chuyện hợp tác có liên quan ít nhiều đến tổ chức Old.
Bà ta chính là phu nhân Kent, bà Liên Nhi, là người yêu cũ của ông Hà Đăng. Có lẽ chuyện tập đoàn Hà Đăng từ bỏ thị trường châu Âu để về nước là do bà ta giật dây.
Nếu đúng vậy, Hoán Vũ nghĩ thầm, “người đàn bà này quả nhiên là không đơn giản.” Cũng còn may anh vẫn chưa đưa ra lời hứa hẹn gì với bà ta. Chỉ sợ là mục tiêu của bà ta không đơn giản chỉ là lật đổ tập đoàn Hà Đăng. Mà là tổ chức Swan của bọn anh.
Hoán Vũ đang mãi suy nghĩ thì cánh cửa thông với phòng thí nghiệm bật ra. Người đang bước vào là chỗ anh đang đứng là ông tiến sĩ già lúc nãy.
Ông ta nhìn Hoán Vũ một cách đầy nghi hoặc. Lý Nam Sơn vội giới thiệu:
“Tiến sĩ Smith, đây là sếp lớn của chúng ta. Boss Raymond.” Rồi quay sang Hoán Vũ nói:
“Đây là tiến sĩ Charles Smith lúc nãy anh đã thấy trong phòng thí nghiệm.”
Ông tiến sĩ già vội vàng cởi bỏ bộ đồ chuyên dụng ra rồi bắt tay với Hoán Vũ. Gương mặt ông ta không giấu nổi vẻ vui mừng, nói:
“Tôi đã tìm ra được thành phần hóa học của chất độc trên người ông Craft rồi.”
“Thật sao?” Lý Nam Sơn kích động, rồi anh giải thích cho Hoán Vũ:
“Ông Craft là người cha của đàn em của tôi mà lúc nãy tôi đã kể.”
Hoán Vũ gật đầu, rồi nhìn qua tiến sĩ Smith ý bảo ông hãy nói tiếp.
“Đây là một chất độc từ cây hoa Cytisus scoparius*. Loài hoa này có nguồn gốc ở nước Anh và các nước Tây và Trung Âu. Trong loài hoa này có chứa các chất độc ảnh hưởng đến nhịp tim cũng như hệ thần kinh, cực kỳ có hại cho trẻ em, phụ nữ mang thai và người mắc các bệnh về tim. Một khi chất độc ngấm vào cơ thể người lâu dần sẽ khiến cho hệ thần kinh bị tê liệt, dẫn đến co giật thường xuyên và cứ lặp đi lặp lại cho đến khi chết. Đặc biệt nếu kết hợp với loại thuốc biến đổi gen thì còn có khả năng làm di truyền căn bệnh này cho các đời sau.”
(*Tên tiếng Việt là Cây đậu chổi Anh)
“Có cách chữa không?”
Tiến sĩ Smith hơi bối rối nhìn sếp lớn, ấp úng nói:
“Vẫn chưa nghiên cứu ra… Nhưng boss yên tâm. Một khi đã tìm ra được nguồn gốc thì chúng tôi cũng sẽ tìm ra cách để nghiên cứu thuốc chữa.”
Hoán Vũ gật đầu. Anh không muốn ép buộc vị tiến sĩ già này quá, điều đó không có lợi cho tiến trình nghiên cứu sau này. Anh chỉ hỏi một câu:
“Khả năng di truyền cho đời sau là bao nhiêu phần trăm?”
“Khoảng 50%, nếu đời sau của người mắc bệnh có sẵn bệnh tim, hoặc bệnh thần kinh bẩm sinh thì sẽ cao hơn, 90%.”
Lý Nam Sơn lái xe chở theo Hoán Vũ và một số đàn em đi đến khu vực nhà xưởng bí mật của họ.
Xe chạy đến một cánh đồng, rồi men theo con đường mòn vào một cánh rừng gần đó. Lý Nam Sơn dừng xe tại một nơi rậm rạp nhất của khu rừng, rồi cùng đàn em lấy một ít cây xanh ngụy trang che giấu chiếc xe để không ai phát hiện ra.
Xong mọi việc, họ đi bộ về phía bắc của khu rừng, đi được chừng nửa canh giờ Lý Nam Sơn tay chỉ về hai người trong số đàn em đi theo nói:
“Hai cậu canh gác bên ngoài, nếu có động tĩnh cứ việc nổ súng báo hiệu.”
“Dạ.” Cả hai đồng thanh trả lời vẻ kính cẩn.
Lý Nam Sơn hài lòng, quay lại nhìn Hoán Vũ nói:
“Đây là nhà xưởng chứa vũ khí bí mật của chúng ta. Chúng ta cùng vào thôi.”
Hoán Vũ vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, đi theo Lý Nam Sơn xuống một căn hầm dưới lồng đất.
Nhờ cơ chế xây dựng đặc biệt mà hầm ngầm vẫn có không khí lưu thông vào. Thậm chí con người có thể sinh sống được ở đây ít nhất là một tháng.
Nơi đây không chỉ là kho vũ khí như Lý Nam Sơn nói, mà còn là phòng thí nghiệm chế tạo thuốc độc, thuốc nổ.
Hoán Vũ bước xuống khoảng ba mươi bậc thang thì thấy một hành lang tối đen sâu hun hút. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh đi theo sự hướng dẫn của Lý Nam Sơn.
Kết thúc hành lang dài chừng ba mươi mét, họ gặp một ngã tư đường. Lý Nam Sơn rẽ vào bên phải, nhắc nhở Hoán Vũ:
“Cậu nhớ đi cùng tôi đừng rẽ hướng khác.”
Hoán Vũ nhướn mày, đôi mắt khó chịu nhìn Lý Nam Sơn ý bảo tôi không phải trẻ con.
Nam Sơn cười hề hề, giải thích:
“Nếu rẽ sai hướng thì sẽ bị lạc vào mê cung, rất khó tìm được lối ra.”
“Vậy sao? Là do ai thiết kế? Cậu sao?”
Lý Nam Sơn biết Hoán Vũ đang ám chỉ điều gì. Anh biết Hoán Vũ là người có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, và thường dùng điều đó để giễu cợt trí thông minh của người khác. Vậy nên với Hoán Vũ, mê cung mà do người có chỉ số IQ thấp thì giống như là đường thẳng không hơn không kém.
Lý Nam Sơn trả lời:
“Là do thầy Radames, bậc thầy về mê cung ở Ai Cập thiết kế. Tôi đã mởi thầy ấy về đây thiết kế và xây dựng trong hai năm. Đặc biệt, ở trong mê cung còn có gắn không ít vũ khí bí mật, nếu không biết đường ra thì chỉ có cái chết làm bạn. Sao? Cậu muốn thử à?”
Hoán Vũ làm lơ câu trêu chọc của Lý Nam Sơn, anh gật gật:
“Vậy cũng xem như là đáng tin. Nhưng nếu cậu lạc đường thì sao?”
Lý Nam Sơn trừng mắt nhìn Hoán Vũ nói:
“Nói đi nói lại một lúc cậu vẫn không quên giễu cợt tôi sao? Tôi làm gì mà ngu ngốc đến mức để mình bị lạc chứ?”
Hoán Vũ không nói gì, chỉ hất cằm về phía trước. Nam Sơn nhìn theo, bước chân khựng lại, gãi đầu gãi tai nói:
“Là do tôi mãi lo nói chuyện với cậu thôi. Đây là sơ suất nên suýt chút nữa nhầm đường.”
Nói xong, Nam Sơn nhăn trán suy nghĩ lại:
“Không đúng. Vì sao cậu biết tôi đã đi nhầm đường? Đây chẳng phải là lần đầu tiên cậu đến hầm ngầm này sao?”
Hoán Vũ thản nhiên bước lên phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói:
“Dựa theo thuật toán wall follower*. Đây là mê cung được thiết kế dựa theo ngành toán học topo*, rất nổi tiếng ở Hy Lạp.”
(*Các bạn nếu muốn biết thêm thì tra trên wikipedia nhé)
Lý Nam Sơn chưa thỏa mãn với câu trả lời của Hoán Vũ, liền hỏi thêm:
“Làm sao mà cậu biết được mê cung này dạng nào chứ?”
Hoán Vũ quay đầu lại nhìn Nam Sơn, nheo nheo mắt nói:
“Nếu tôi nói, cậu có hiểu không?”
“Thì giải thích đơn giản là được rồi.”
“Đơn giản nhất chính là ngay từ đầu tôi đã nhận ra các bức tường ở đây đều được liên thông với nhau. Vì vậy tôi đã dùng thuật toán thích hợp nhất để tìm đường đi.”
Ánh mắt Lý Nam Sơn sáng rực lên, giơ ngón cái cùng biểu cảm thán phục trước mặt Hoán Vũ.
Hoán Vũ ghét bỏ quay người lại, nói:
“Mau đi thôi. Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Họ đi được một quãng thoát ra khỏi khu vực đặt mê cung thì lại đến một hành lang dài hơn năm mét nữa. Ở cuối hành lang, Hoán Vũ thấy có ánh điện sáng choang chiếu ra.
Lý Nam Sơn lúc này hăng hái tiến lên phía trước, nói:
“Phía trước là tới phòng thí nghiệm rồi.”
Hoán Vũ bước những bước dài, theo sau Lý Nam Sơn.
Hai người đi vào căn phòng nhỏ toàn bằng kính dùng để khử trùng xong, mặc bộ quần áo màu trắng chuyên dụng trùm kín từ đầu đến chân rồi cùng bước vào phòng thí nghiệm.
Ở đây có một nguyên tắc rất nghiêm, đó là không ai được nói chuyện khi ở trong phòng thí nghiệm. Vừa để tránh phát tán virus, vừa để tránh các chất hóa học vô tình bay vào miệng. Vì vậy Lý Nam Sơn và Hoán Vũ chỉ được đi chầm chậm từng bước quan sát bằng mắt.
Lúc đi qua một khu vực của một vị tiến sĩ già đang chăm chú nghiên cứu một chất lỏng màu vàng chanh. Hoán Vũ dừng lại một lúc, rồi lại đi theo Lý Nam Sơn ra ngoài bằng lối khác.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, hai người bọn họ cởi bỏ bộ đồ chuyên dụng ra. Hoán Vũ lúc này mới hỏi:
“Người lúc nãy đang nghiên cứu gì?”
Lý Nam Sơn nhớ lại vừa rồi Hoán Vũ dừng chân lại nhìn một ông tiến sĩ già, liền nói:
“Cách đây hơn năm mươi năm, có một tổ chức đã sản xuất ra một loại chất độc rất lạ. Bọn chúng đã dùng chất độc đó để thử nghiệm trên cơ thể con người. Bất cứ người nào chẳng may bị nhiễm chất độc đó thì đều không chết liền, nhưng lại mang căn bệnh hiếm lạ trên người trong nhiều năm, khiến cho người đó bị hành hạ, đau đớn cho đến lúc lìa đời. Điều tàn nhẫn đó là chất độc này một khi đã mang trên người thì còn có khả năng di truyền qua đời sau. Sau đó không hiểu vì sao mà chất độc đó lại không bị tung ra thị trường, và tổ chức kia cũng đã bị xử lý. Về sau cũng không ai có tin tức gì về nguồn gốc chất độc nọ, cũng như thông tin người đã ra tay thanh trừng tổ chức độc ác đó. Chỉ biết rằng vụ việc của mấy chục năm về trước đã bị biến mất không vết tích giống như chưa bao giờ xuất hiện.”
Nói đến đây, Lý Nam Sơn thở dài, gương mặt anh trở nên lo lắng. Lại nói:
“Nhưng một năm trước tôi đã vô tình biết được chất độc đó lại bị nghiên cứu lại, và thậm chí còn đã bị bọn chúng cho thử nghiệm trên người từ rất lâu. Cách đây ba tháng, một đàn em của tôi đã than thở với người khác rằng ba của cậu ta không hiểu vì sao lại mắc một căn bệnh lạ. Tôi đã nghi ngờ nên đã thuyết phục gia đình cậu ta rằng đưa ba cậu ta đến phòng thí nghiệm này để nghiên cứu. Nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả gì khả quan.”
“Tổ chức nào?” Hoán Vũ hỏi.
“Là Old.”
Hoán vũ nhăn mày. Anh nhớ rằng tổ chức chỉ hoạt động chính ở châu Âu. Đây là một tổ chức ngầm hoạt động rất rộng trong gần như tất cả các lĩnh vực. Họ lớn mạnh tới nỗi không có mấy tổ chức dám trực tiếp đối đầu. Nhiều bang phái, nhiều tập đoàn, công ty ở châu Âu vì tránh đụng chạm với Old mà đã chấp nhận từ bỏ thị trường rộng lớn để di chuyển đến nước khác nhau.
Trong đó có tập đoàn Hà Đăng mà cách đây hơn một tuần chính tay Hoán Vũ đã xóa sổ.
Hoán Vũ có một linh cảm xấu. Anh chưa giải thích được vì sao, nhưng anh có cảm nhận mơ hồ người phụ nữ mà cách đây hơn một tuần tìm anh bàn bạc chuyện hợp tác có liên quan ít nhiều đến tổ chức Old.
Bà ta chính là phu nhân Kent, bà Liên Nhi, là người yêu cũ của ông Hà Đăng. Có lẽ chuyện tập đoàn Hà Đăng từ bỏ thị trường châu Âu để về nước là do bà ta giật dây.
Nếu đúng vậy, Hoán Vũ nghĩ thầm, “người đàn bà này quả nhiên là không đơn giản.” Cũng còn may anh vẫn chưa đưa ra lời hứa hẹn gì với bà ta. Chỉ sợ là mục tiêu của bà ta không đơn giản chỉ là lật đổ tập đoàn Hà Đăng. Mà là tổ chức Swan của bọn anh.
Hoán Vũ đang mãi suy nghĩ thì cánh cửa thông với phòng thí nghiệm bật ra. Người đang bước vào là chỗ anh đang đứng là ông tiến sĩ già lúc nãy.
Ông ta nhìn Hoán Vũ một cách đầy nghi hoặc. Lý Nam Sơn vội giới thiệu:
“Tiến sĩ Smith, đây là sếp lớn của chúng ta. Boss Raymond.” Rồi quay sang Hoán Vũ nói:
“Đây là tiến sĩ Charles Smith lúc nãy anh đã thấy trong phòng thí nghiệm.”
Ông tiến sĩ già vội vàng cởi bỏ bộ đồ chuyên dụng ra rồi bắt tay với Hoán Vũ. Gương mặt ông ta không giấu nổi vẻ vui mừng, nói:
“Tôi đã tìm ra được thành phần hóa học của chất độc trên người ông Craft rồi.”
“Thật sao?” Lý Nam Sơn kích động, rồi anh giải thích cho Hoán Vũ:
“Ông Craft là người cha của đàn em của tôi mà lúc nãy tôi đã kể.”
Hoán Vũ gật đầu, rồi nhìn qua tiến sĩ Smith ý bảo ông hãy nói tiếp.
“Đây là một chất độc từ cây hoa Cytisus scoparius*. Loài hoa này có nguồn gốc ở nước Anh và các nước Tây và Trung Âu. Trong loài hoa này có chứa các chất độc ảnh hưởng đến nhịp tim cũng như hệ thần kinh, cực kỳ có hại cho trẻ em, phụ nữ mang thai và người mắc các bệnh về tim. Một khi chất độc ngấm vào cơ thể người lâu dần sẽ khiến cho hệ thần kinh bị tê liệt, dẫn đến co giật thường xuyên và cứ lặp đi lặp lại cho đến khi chết. Đặc biệt nếu kết hợp với loại thuốc biến đổi gen thì còn có khả năng làm di truyền căn bệnh này cho các đời sau.”
(*Tên tiếng Việt là Cây đậu chổi Anh)
“Có cách chữa không?”
Tiến sĩ Smith hơi bối rối nhìn sếp lớn, ấp úng nói:
“Vẫn chưa nghiên cứu ra… Nhưng boss yên tâm. Một khi đã tìm ra được nguồn gốc thì chúng tôi cũng sẽ tìm ra cách để nghiên cứu thuốc chữa.”
Hoán Vũ gật đầu. Anh không muốn ép buộc vị tiến sĩ già này quá, điều đó không có lợi cho tiến trình nghiên cứu sau này. Anh chỉ hỏi một câu:
“Khả năng di truyền cho đời sau là bao nhiêu phần trăm?”
“Khoảng 50%, nếu đời sau của người mắc bệnh có sẵn bệnh tim, hoặc bệnh thần kinh bẩm sinh thì sẽ cao hơn, 90%.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.