Hoán Vân Ca Vũ

Chương 59: Cô Ta Là Người Quen Của Chủ Tịch Tư

Văn Lợi Mỹ

14/01/2022

Vài ngày sau Vân Ca ra sân bay tiễn Hoán Vũ quay lại Mỹ. Mặc dù cô không biết anh phải giải quyết chuyện gì mà bay gấp như vậy, nhưng cô biết chắc chuyện đó hẳn là rất quan trọng, nếu không nói là vô cùng cấp bách.

Sau khi tiễn chồng đi, Vân Ca nói với Quỳnh Điển đưa cô về công ty.

Vân Ca không phải là người tham công tiếc việc, cũng không phải là người yêu thích việc đấu đá trên thương trường nhưng dù sao thì đây cũng là tập đoàn mà bà nội đã dùng cả một đời gây dựng nên.

Cũng đã khá lâu rồi cô không vào công ty làm việc, mặc dù hằng ngày vẫn nghe Nan Hi báo cáo đầy đủ, và có thể giải quyết hay họp hành online, nhưng cô vẫn thấy lâu lâu nên lộ diện mặt mũi thì hơn.

Vào đến công ty, tất cả các nhân viên vì đã được báo trước nên đồng loạt đứng xếp hàng hai bên chào cô. Vân biết kể từ khi cô để cho người của Hoán Vũ quản lý tập đoàn thì nề nếp ở đây cũng đã được thay đổi một cách nghiêm túc hơn. Mặc dù cô vẫn cảm thấy màn chào hỏi này hơi bị quá phô trương, nhưng vẫn điềm nhiên tiếp nhận.

Cô nhàn nhạt gật đầu với nhân viên, rồi đi thẳng đến thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao.

Thang máy mở ra đã thấy Nan Hi chờ sẵn.

“Chào mừng tổng giám đốc quay trở lại.”

Vân Ca cười khẩy, sao mà cô không nhận ra đứa em nuôi của mình đang trêu chọc mình chứ. Đứa nhỏ này hằng ngày đều báo cáo tình hình công ty cho cô, và hầu như chưa bao giờ quên kết thúc việc báo cáo bằng một câu nói:

“Tổng giám đốc nên sớm quay lại làm việc đi ạ.”

Cô bước ra khỏi thang máy, đưa mắt nhìn Nan Hi rồi hỏi:

“Có cần thiết phải chào long trọng vậy không?”

“Em thật sự mừng khi chị đi làm đó.”

“Sau này chị nhường lại vị trí tổng giám đốc cho em, lúc đó xem xem em có siêng được như bây giờ không nhé?”

“Chị ơi, em chỉ thích hợp làm trợ lý thôi…”

Nan Hi nói đến đây bỗng dưng mặt mày đỏ au. Vân Ca cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền hỏi:

“Sao vậy?”

Nan Hi lắc đầu chối đây đẩy:

“Em có làm sao đâu. Em vẫn bình thường mà.”

Vân Ca nheo mắt, rồi cũng quay đi xem như chưa có gì xảy ra, nhưng môi của cô nhếch lên thành một đường cong.

Vân Ca có nghe Hoán Vũ nói, thời gian hai người ở bên Mỹ, Thương Hào và Nan Hi thường xuyên làm việc cùng nhau. Có đôi khi hai người cùng nhau tăng ca đến sáng.

Chắc là cô em nuôi này phải lòng anh chàng trợ lý của Hoán Vũ rồi.

Vân Ca mang tâm trạng vui mừng thay cho Nan Hi định bước vào văn phòng của mình thì lại nghe tiếng nói của hai cô gái phòng thư ký nói chuyện với nhau:

“Hoa Mân, cậu có nghe nói về cái cô nhân viên thực tập ở phòng kế hoạch chưa?”



“Cũng có nghe sơ qua. Nghe nói cô ta là du học sinh mới về nước, nhà cô ta rất có quyền có thế đó. Nhưng không biết vì sao cô ta lại vào Lâm Kiều thực tập nữa?”

“Chuyện đó không quan trọng. Cái chính là tôi nghe nói cô ta là người quen của chủ tịch Tư Hoán Vũ của tập đoàn Hoán Vân.”

“Cái gì?”

“Nhưng sao cô ta không vào Hoán Vân mà thực tập?”

“Tôi nghe mấy người khác nói là vì cô ta không muốn người khác nghĩ chủ tịch Tư thiên vị.”

“Xem ra mối quan hệ của họ khá tốt.”

Vân Ca chỉ nghe đến đó rồi đẩy cửa bước vào.

Cô ngồi xuống ghế da quen thuộc, rồi hỏi Nan Hi:

“Cô gái thực tập đó là ai?”

“Cô ta tên là Hà Mộng Thủy, mới xin làm thực tập ở đây được hơn một tháng. Còn chuyện cô ta có quen chủ tịch Tư hay không thì em không rõ lắm, em cũng chưa bao giờ nghe Thương…à, trợ lý Thương Hào nhắc đến.”

Vân Ca nhìn hai gò má nhuộm hồng của Nan Hi mỗi lần nhắc đến Thương Hào mà buồn cười. Nhưng cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nếu người đó không muốn nói cô cũng sẽ không hỏi tới.

Vân Ca lại hỏi tiếp:

“Hà Mộng Thủy, họ Hà sao? Em chuyển lên cho chị một bộ sơ yếu lí lịch của cô ta.”

“Dạ. Chị đừng quan tâm nhiều chuyện đó, chắc là cô ta chỉ muốn được người khác chú ý nên mới cố tình nói vậy thôi.”

Vân Ca ngước nhìn Nan Hi định nói gì đó, sau lại thôi, cô chỉ “ừ” một tiếng rồi cho Nan Hi ra ngoài.

Một lúc sau, Vân Ca cầm bộ sơ yếu lí lịch của Hà Mộng Thủy, rồi cô gọi điện cho Quỳnh Điển vào văn phòng cô.

Khi Quỳnh Điển bước vào, Vân Ca đưa cho cô bộ hồ sơ kèm ảnh chụp rồi hỏi:

“Em có biết người này không? Liệu cô ta có phải là người quen của Hoán Vũ không?”

Quỳnh Điển cầm lấy, lật lên xem bức hình, rồi đọc lướt qua, sau cùng đáp:

“Em chưa gặp cô ta bao giờ. Trong này có ghi là từ nhỏ cô ta đã sống ở Mỹ, nhưng theo em được biết đại ca không có nhiều bạn ở Mỹ lắm, nhất là phái nữ.”

Vân Ca gật đầu, rồi cô cúi đầu trầm tư một lúc, cô lại nói:

“Chị có linh cảm không tốt về người này. Em cho người điều tra xem cô ta có liên quan đến cha con ông Hà Đăng hay không nhé.”

“Dạ. Có phải chị nghi ngờ…”



“Cũng có thể là chị lo xa thôi. Dù sao cũng cẩn thận vẫn hơn. Em đừng nói với Hoán Vũ vội.”

Quỳnh Điển nhanh chóng đáp ứng rồi bước ra ngoài.

Còn lại một mình Vân Ca, cô xoa xoa chiếc mũi nhỏ mà tâm nặng trĩu.

Sao cô lại quên mất vụ của cha con nhà họ Hà cơ chứ? Bề ngoài thì có vẻ như là đã được giải quyết triệt để, nhưng mà thật ra cô vẫn thấy gia đình nhà họ Hà sẽ không bỏ qua mọi chuyện như vậy, nhất là gia đình bên vợ của ông ta lại liên quan đến nhà họ Đinh.

“Hi vọng chỉ là do mình nghĩ nhiều.”

Trong thời gian Vân Ca chờ Quỳnh Điển, cô cùng Nan Hi đi xuống từng phòng làm việc thăm hỏi mọi người.

Khi đến phòng kế hoạch, Vân Ca đang đứng nói chuyện với trưởng phòng về công việc thì cô bất giác cảm thấy có ánh mắt không thân thiện lắm nhìn mình chăm chăm.

Theo bản năng, cô quay về hướng ánh mắt đó thì bắt gặp một khuôn mặt từa tựa vừa quen vừa lạ.

Lúc này, cô không còn nghi ngờ gì nữa mà khẳng định chắc chắn người này chính là Hà Mộng Thủy, và cô ta có quan hệ với Hà Thu.

Trưởng phòng thấy tổng giám đốc mình nhìn cô nhân viên thực tập mới, liền nhanh nhảu giới thiệu:

“Thưa tổng giám đốc Kiều, cô ấy là nhân viên thực tập mới tên là Hà Mộng Thủy. Cô ấy trước đây là sinh viên xuất sắc trường Harvard ở Mỹ.”

Vân Ca ra vẻ tán dương nói:

“Ồ, tuổi trẻ tài cao. Không tồi, không tồi.”

Nhưng sau đó cô bổ sung thêm, cố ý nói to để cô gái đang giả vờ chăm chú làm việc kia nghe:

“Nhưng một sinh viên xuất sắc như vậy vì sao lại về nước xin vào tập đoàn Lâm Kiều làm thực tập chứ? Không lẽ Lâm Kiều lại rất nổi tiếng ở nước ngoài sao?”

Vị trưởng phòng không hiểu hết ý của Vân Ca, liền cười giả lả nịnh hót:

“Chắc chắn là tập đoàn Lâm Kiều rất có tiếng rồi.”

“Vậy trưởng phòng Trần nói xem, giữa tập đoàn Hoán Vân và tập đoàn Lâm Kiều thì tập đoàn nào có tiếng hơn?”

Trưởng phòng nhíu mày, không phải hai tập đoàn đều là người nhà sao? Nhân viên bình thường thì không biết, nhưng từ cấp trưởng phòng trở lên tất nhiên đều biết Hoán Vũ là chồng của Vân Ca, và cũng là người đã thao túng cho cô vợ của mình được nghỉ ngơi dài hạn mà không lo lắng chuyện của Lâm Kiều.

Chỉ là bây giờ đột nhiên sếp tổng của mình lại hỏi như vậy, bà làm sao mà trả lời đây?

Sau một lúc, bà ta đành phải thành thật nói:

“Tập đoàn Hoán Vân do chủ tịch Tư Hoán Vũ lãnh đạo, chỉ mới trong vòng mấy năm mà đã đạt những thành tích đáng nể trong giới. Theo tôi thì vị chủ tịch Tư Hoán Vũ này tuổi trẻ tài cao…”

Vân Ca ngắt lời:

“Vậy có nghĩa là Hoán Vân hẳn phải nổi tiếng hơn Lâm Kiều rồi. Không biết vì sao một sinh viên xuất sắc như cô Hà Mộng Thủy đây lại không xin vào thực tập ở Hoán Vân mà lại đi qua Lâm Kiều vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Vân Ca Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook