Hoán Vân Ca Vũ

Chương 6: Liên Hôn

Văn Lợi Mỹ

14/01/2022

Hôm sau.

Tại phòng chủ tịch của tập đoàn Hoán Vân.

Hoán Vũ đang xem tài liệu về tập đoàn Lâm Kiều. Một lúc lâu sau anh khẽ nhếch môi, vẻ mặt hài lòng. Anh nhấn một nút trên điện thoại bàn gọi cho Thương Hào, giọng lạnh tanh anh ra lệnh: “Vào đây.”

Trợ lý Thương Hào dường như đã quá quen với cách nói chuyện của sếp mình, anh bình tĩnh đứng dậy đi vào phòng chủ tịch.

Hoán Vũ không nhìn Thương Hào lấy một lần, trực tiếp nói: “Cậu sắp xếp một cuộc hẹn với chủ tịch Kiều của tập đoàn Lâm Kiều.”

“Dạ, sếp.” Thương Hào đáp.

Anh đang chuẩn bị đi ra ngoài thi nghe vị chủ tịch của mình nói thêm:

“Mời luôn cả tổng giám đốc Vân Ca.”

“Dạ, sếp.” Thương Hào lại đáp. Anh lại muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Hoán Vũ thì nuốt luôn lời vừa định thốt ra.

Đợi một lúc không thấy sếp dặn dò gì thêm, lúc này Thương Hào mới mở cửa đi ra ngoài. Anh khẽ hít một hơi, anh nghĩ thầm, thật đúng là muốn thâu tóm rồi.

Ở bên đây. Tại biệt thự nhà họ Kiều.

Sau khi nhận được điện thoại của Nan Hi, bà cúi đầu xuống rồi khẽ nói với chính mình: “Con bé này đang có chuyện gì đây?”

Một lúc sau, trong nhà điện thoại bàn reo lên. Người giúp việc chạy đến nhấc ống nghe lên. Chưa đến một phút sau, người giúp việc đi tới bên cạnh bà Kiều Diên Vĩ, lễ phép nói:

“Thưa bà, có cậu trợ lý của tập đoàn Hoán Vân muốn nói chuyện với bà.”

Bà nội Kiều tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Lại thêm nhiều năm làm việc trên thương trường đã tạo cho bà khả năng nhạy bén đáng kinh ngạc.

Khi nghe người giúp việc nói như vậy, bà bất chợt cảm thấy có một nguy cơ cho tập đoàn của mình. Với tinh thần đấu tranh mạnh mẽ, bà muốn làm rõ tập đoàn Hoán Vân rốt cuộc có ý gì với tập đoàn Lâm Kiều. Bà nói:

“Được rồi. Để tôi vào nghe.”

Một lúc lâu sau, bà nội Kiều dập máy. Trên khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi già là đôi mắt vẫn còn tinh anh không kém người trẻ tuổi. Bà lập tức lấy điện thoại gọi cho Vân Ca. Đợi bên kia bắt máy, bà nói luôn:

“Ngày mai cháu sắp xếp thời gian đến nhà hàng Sơn Trà ăn trưa nhé.”

“Bà nội, sao tự dưng muốn cùng con đi ăn trưa?” Vân Ca thắc mắc.

Bà Kiều không muốn giấu cháu gái của mình, nói: “Bên tập đoàn Hoán Vân mời gặp. Cháu sắp xếp thời gian đi cùng bà.” Thật ra đó là ý của vị chủ tịch Hoán Vân yêu cầu Vân Ca đi cùng.

Vân Ca bên kia nhăn mày, nói: “Hoán Vân? Sao họ lại muốn gặp chúng ta?” Với sự thông minh của mình, dù ít dù nhiều cô cũng đoán được bà nội đang lo lắng điều gì.

Bà nội đáp: “Bà cũng không chắc. Nhưng chắc cũng không phải chuyện gì tốt đẹp đâu. Thôi. Ngày mai gọi tài xế đón bà rồi cùng đi.”

“Dạ.” Chỉ nghe Vân Ca nói nhẹ rồi bà cúp máy.

Tại nhà hàng Sơn Trà. Trong một căn phòng Vip được thiết kế cách âm.



Hoán Vũ đưa cuốn menu cho bà Kiều, sau đó bà Kiều lại đẩy qua cho Vân Ca.

Vân Ca cảm thấy sao không khí này kì lạ như vậy. Chẳng lẽ bọn họ muốn đấu một trận ngay tại đây?

Vân Ca gọi vài món ăn nổi tiếng được phục vụ gợi ý. Xong cô nhìn sắc mặt của bà nội, sau đó lại chuyển qua Hoán Vũ. Cô không khỏi cảm thấy rét run vì không khí kì dị này.

Một lúc sau, bà nội Kiều mới lên tiếng: “Cậu hẹn chúng tôi ra đây không phải chỉ đơn giản để mời ăn một bữa cơm chứ?”

Hoán Vũ thoải mái thừa nhận: “Đúng là không có gì qua mắt được chủ tịch Kiều.”

Bà Kiều dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Hoán Vũ, rồi nói:

“Theo tôi nhớ tập đoàn Lâm Kiều và tập đoàn Hoán Vũ chưa bao giờ hợp tác cùng nhau. Thậm chí ngành nghề cũng hoàn toàn khác nhau. Có thể nói nước sông không phạm nước giếng. Vậy vì sao cậu lại muốn gặp chúng tôi?”

Hoán Vũ nhướng mày, lạnh tanh nói ra:

“Ngành nghề khác nhau chỉ là trước đây thôi.” Anh thong thả uống ngụm trà rồi nói tiếp. “Theo tôi được biết, ngành sắt thép xây dựng đang phát triển rất tốt. Cho nên tôi đang có ý định bước vào.”

Vân Ca lúc này không nhịn được nữa, mới lên tiếng:

“Vậy hóa ra chủ tịch Tư muốn hợp tác sao?”

Hoán Vũ đưa tầm mắt đến trên người Vân Ca, anh lại ung dung:

“Không phải tôi muốn. Mà là tập đoàn Lâm Kiều đang cần sự trợ giúp của Hoán Vân.”

Vân Ca định nói gì đó, lại bị tay của bà nội Kiều ngăn lại. Bà nói với Hoán Vũ:

“Mời cậu nói tiếp.”

Hoán Vũ nhếch môi cười, giọng nói lạnh như băng vẫn không đổi:

“Theo tôi được biết, tập đoàn Lâm Kiều đang có một lô hàng lớn từ Saudi Arabia vẫn còn bị mắc kẹt chưa thể lấy ra được. Về nguyên nhân, xin hỏi chủ tịch Kiều có biết không?”

Đôi mắt bà nội Kiều khẽ động, rất nhanh liền nói:

“Chỉ là vướng mắc một số thủ tục mà thôi. Vân Ca sẽ giải quyết tốt.” Nói rồi bà quay sang dùng ánh mắt như nói với Vân Ca rằng đừng mắc mưu anh ta.

Vân Ca hiểu ý bà nội, cũng nói thêm vào:

“Đúng vậy. Chuyện thủ tục chỉ cần thêm thời gian vài ngày sẽ hoàn thành.”

Hoán Vũ bật cười, giống như là vừa nghe một chuyện cười, cũng không khách khí mà nói thẳng:

“Hóa ra năng lực của cô Vân Ca đây chỉ có vậy. Vấn đề thủ tục sao?” Anh lại nhếch miệng cười, lần này là kiểu cười khinh thường người đối diện.

Vân Ca nhướn mày. Cô biết lô hàng đó không phải chỉ đơn giản là vướng mắc chuyện thủ tục. Nhưng làm sao mà cô nói thẳng ra cho một người đang muốn làm đối thủ cạnh tranh với mình chứ.

Hoán Vũ cười một lúc rồi nói: “Lô hàng đó đã bị một thế lực ngầm giữ lại. Nếu muốn lấy ra thì Lâm Kiều bắt buộc phải hợp tác với Hoán Vân. Nhưng tôi có một điều kiện.”



Vân Ca nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt mình đây, cô nghĩ tới vài ngày trước họ đã có một cuộc đối thoại nhỏ ở vườn hoa dinh thự nhà họ Dư. Cô nhìn chăm chăm, giống như muốn đọc được suy nghĩ người đàn ông này. Rõ ràng là cùng một người, nhưng vì sao cô có cảm giác người hôm trước dễ gần hơn.

Lúc này bà nội Kiều đã hoàn toàn hiểu ý định của Hoán Vũ. Thì ra đúng là anh ta muốn có thứ gì đó từ nhà họ Kiều mới dày công sắp xếp buổi gặp mặt này.

Bà lại nghĩ đến lô hàng trị giá hàng mấy tỷ đô đang bị vướng ở Saudi Arabia kia. Nếu thật sự không thể lấy ra được, tập đoàn Lâm Kiều sẽ phải đối mặt với một khủng hoảng lớn. Thậm chí có khả năng sẽ bị phá sản.

Vân Ca ở bên này tất nhiên cũng hiểu điều đó. Cô dứt khoát quyết định hỏi Hoán Vũ: “Có thứ gì ở nhà họ Kiều mà chủ tịch Tư muốn có được vậy?”

Hoán Vũ dứt khoát nói ra: “Cô.”

Lời vừa nói ra thành công thu hút lực chú ý của hai bà cháu.

Vân Ca tức giận nói: “Hoán Vũ, đây không phải là một trò đùa.”

Hoán Vũ không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tôi đang rất nghiêm túc. Tôi muốn liên hôn, mà cô dâu phải là cô. Kiều Vân Ca.”

Vân Ca bị anh làm cho tức giận đến á khẩu. Còn bà nội Kiều bình tĩnh hơn hỏi anh:

“Không biết cậu quen biết Vân Ca nhà chúng tôi từ bao giờ mà lại coi trọng con bé như vậy?”

Hoán Vũ trực tiếp trả lời không che giấu suy nghĩ thật:

“Tôi chỉ coi trọng giọng nói của cô Vân Ca. Giọng của cô ấy rất giống một người bạn cũ của tôi.”

Đến lúc này thì Vân Ca không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô cầm ly nước trực tiếp hất lên mặt Hoán Vũ. Sau đó nắm tay bà nội Kiều ra về.

Bị hất nước bất ngờ, nhưng Hoán Vũ cũng không hề tức giận. Anh chỉ thong thả lấy khăn tay ra rồi lau mặt, anh làm chuyện này giống như đang thưởng thức một điệu nhạc thật hay.

Khóe môi bất giác nở nụ cười quỷ dị. Anh biết cô sẽ không thể từ chối được lời đề nghị của anh. Chỉ là anh cảm thấy bản thân mình thật đáng với ly nước mà cô đã hất.

Anh thừa nhận chỉ vì nhớ người bạn nhỏ năm xưa đã mất của mình mà dùng cách bỉ ổi này để cướp được một người khác thay thế vào. Điều này không công bằng với cô.

Nhưng chẳng phải chuyện xưa của Nguyễn Du đã kể về chị em Thúy Kiều, Thúy Vân sao? Chị không thể thì em gái thay thế. Điều đó chẳng phải là quá đáng sợ đến nỗi không thể chấp nhận.

Vả lại, anh sẽ cố gắng bù đắp những gì mà anh nợ Vân Lê cho Vân Ca. Có làm như vậy anh mới bớt được cảm giác khó chịu vẫn tồn tại mười một năm qua trong lòng mình.

Anh đã dằn vặt bản thân rất nhiều. Đã từng hối hận vì sao anh lại không đến sớm hơn một chút. Ít ra anh cũng sẽ có cơ hội ở cạnh cô bạn nhỏ mấy năm.

Nhưng anh nào có lựa chọn đâu.

Năm xưa sau khi được thuộc hạ của cha mình đón về. Cơ thể anh đã bị hủy hoại gần như hoàn toàn, cơ hội sống chỉ còn lại 10%. Bác sĩ trong nước toàn bộ đều lắc đầu. Vậy là cha anh đã phải đưa anh sang những nước có nền y học tiên tiến hơn để chữa trị cho anh.

Những năm đó anh chịu đau đớn mà bị vận chuyển liên tục giữa các nước. Anh đã cố gắng gượng sống để có cơ hội quay về tìm lại cô bạn nhỏ của mình.

Sau khi hồi phục, lại nghe tin cha mình bị chèn ép vào đường nguy hiểm, bởi những kẻ thừa cơ hội cha anh đang bận rộn với việc điều trị cho anh mà bỏ bê băng đảng của mình. Anh đã bắt buộc phải về nước cứu cha của mình. Sau đó dùng cách thức tàn nhẫn nhất, anh thành công thâu tóm toàn bộ các băng đảng xã hội đen khác. Rồi lại dành thời gian tẩy trắng cho thế lực của mình. Lập ra một tập đoàn hợp pháp hùng mạnh như Hoán Vân ngày hôm nay.

Cái tên Hoán Vân cũng là để tri ân người bạn nhỏ ngây thơ mà anh chưa bao giờ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Vân Ca Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook