Chương 72: Ngoại Truyện Về Thương Hào Và Nan Hi
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Ngoại truyện về Thương Hào và Nan Hi
Gần đây trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Hoán Vân là Thương Hào cảm thấy mình bị ông chủ bóc lột sức lao động quá mức. Anh thật lòng muốn đình công lắm rồi!
Nhưng, nếu anh đình công thì cô gái nhỏ kia sẽ phải làm như thế nào?
Chủ tịch của anh là Tư Hoán Vũ, là một chủ tịch còn rất trẻ nhưng danh tiếng của anh thì lại vượt xa mấy lão cáo già trong thương trường. Nhắc đến thành phố S không ai không nhắc đến tập đoàn Hoán Vân. Mà khi nhắc đến Hoán Vân thì không ai lại quên mất cái tên Hoán Vũ. Anh dường như là một nhân vật bước ra từ trong truyền thuyết, bởi những thành tựu mà anh đã làm được.
Nói không ngoa chứ nếu như vị chủ tịch này đột nhiên một ngày nói không muốn làm nữa thì hơn nửa dân số ở thành phố này cũng sẽ chìm trong bể khổ vì thất nghiệp.
Vì vậy, được làm trợ lý cho một người như chủ tịch Tư là mong muốn của hàng ngàn hàng vạn người. Mà vị trí trợ lý đặc biệt thì chỉ duy nhất dành cho một người mà thôi. Hơn nữa vị trí đó cũng đã không còn trống từ lâu lắm rồi.
Thương Hào vì làm trợ lý đặc biệt cho Hoán Vũ nhiều năm trời nên vô tình đã kéo về cho mình vô số antifan mà không biết. Bọn họ đố kỵ vì sao anh vẫn giữ được vị trí đó lâu đến như vậy, còn thường hay bịa đặt nói xấu rằng anh rất giỏi nịnh bợ ông chủ nên mới giữ được chức vụ.
Những người bên ngoài nhìn thấy Thương Hào ngày ngày kề cận chủ tịch, thay chủ tịch sắp xếp lịch trình, đôi khi có quyền quyết định một số vấn đề trong công ty, nói chung là quyền hạn rất lớn, dưới một người mà trên cả vạn người thì ai nấy đều ngưỡng mộ anh, nhưng phần lớn là ghen ghét nhiều hơn.
Thật ra bên trong, Thương Hào muốn gào lên cho cả thành phố này biết rằng anh thật sự đang muốn nổ tung rồi.
Công việc của trợ lý đặc biệt ngoài những quyền hạn, đặc quyền kể trên ra thì còn có một việc càng quan trọng hơn hết, đó là chịu trách nhiệm với tập đoàn khi chủ tịch đi vắng.
Mà Tư Hoán Vũ thì ngoài việc làm chủ tịch của Hoán Vân ra thì còn là đại ca một tổ chức mafia ở nước ngoài nữa. Việc thường xuyên vắng mặt ở tập đoàn để đi giải quyết tranh chấp ở tổ chức là chuyện giống như cơm bữa. Và những lần đó, mọi trách nhiệm trông nom, giữ vững tập đoàn đều đè lên đầu lên cổ Thương Hào.
Thời gian này, Thương Hào còn muốn phát điên hơn khi chẳng những phải làm việc ở Hoán Vân mà còn phải kiêm luôn người chỉ dẫn cho tập đoàn Lâm Kiều.
Chủ tịch của anh, vì sợ vợ của mình vất vả nên đã tình nguyện gánh vác luôn cả hai tập đoàn. Trong đó, mặc dù Hoán Vũ đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời các chuyên gia đáng tin cậy quản lý tập đoàn nhằm giảm bớt gánh nặng cho Thương Hào để vợ mình yên tâm đi làm bà hoàng, nhưng mà cho dù là chuyên gia giỏi cách mấy cũng phải học hỏi lại ngay từ đầu khi đến môi trường mới.
Mà người đứng ra dạy bọn họ không ai khác chính là anh, Thương Hào.
Điều an ủi duy nhất của Thương Hào chính là cô gái trợ lý của tổng giám đốc Kiều tên Nan Hi đó cũng khá giỏi. Cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, à phải nói là tình nguyện gánh giùm anh hầu hết mọi công việc, chỉ hỏi anh những việc quan trọng mà cô bé không biết cách giải quyết.
Cũng nhờ Nan Hi mà lượng công việc của Thương Hào giảm xuống cũng không ít.
Làm việc cùng nhau lâu ngày cũng dần trở thành thói quen. Có những hôm không được gặp cô bé ấy thì anh cũng cảm thấy nhớ vô cùng. Nhiều lúc, anh phải kiếm cớ công việc để bảo cô bé ấy đến tập đoàn Hoán Vân chỉ để cho anh nhìn mặt cô một chút thôi.
Mà lí do anh đưa ra thì nào có ai dám nghi ngờ? Huống chi, cô bé ấy tuy thông minh và nhạy cảm trong công việc nhưng với tình cảm riêng thì lại vô cùng ngây ngô.
“Nan Hi, một lát nữa anh họp mà đến giờ anh chưa chuẩn bị xong tài liệu. Em có rảnh không, qua giúp anh một chút nhé?”
“Nan Hi, anh vừa xem lại mấy số liệu ở Lâm Kiều, hình như có chút sai sót. Em qua đây một lát.”
“Nan Hi, anh đang bận chỉnh sửa tài liệu cho Lâm Kiều, mà sáng nay anh lại không có thời gian để qua lấy giấy tờ bổ sung. Nếu em rảnh đưa qua giúp anh nhé, sẵn tiện giải thích giùm anh vài vấn đề.”
…
Sau những lần Nan Hi phải bỏ dở công việc đang làm để chạy qua tập đoàn Hoán Vân thì thường thường kết thúc bằng một câu nói:
“Anh xin lỗi, dạo gần đây nhiều việc nên anh quên mất. Thì ra là tài liệu đó nằm ở đây.”
Nan Hi ngây thơ bé bỏng nhìn anh đau lòng nói:
“Anh vất vả quá rồi.”
Được đà, Thương Hào càng tỏ ra mình đúng là quá đáng thương, anh rên rỉ:
“Anh làm việc đến mức không có thời gian để ăn cơm luôn ấy chứ.”
Và sau câu nói đó chính là nhiều ngày sau, mỗi ngày Nan Hi đều tự tay chuẩn bị cơm trưa cho anh. Hằng ngày đến giờ nghỉ trưa cô đều dành thời gian qua tập đoàn Hoán Vân cùng anh ăn cơm.
Một ngày thấy gương mặt anh phờ phạc vì phải thức đêm tăng ca mấy ngày liền, Nan Hi trực tiếp thổ lộ:
“Hay là anh nghỉ việc đi. Chị Vân Ca nói sau này sẽ để em làm tổng giám đốc Lâm Kiều, đến lúc đó em nuôi anh, được không?”
Thương Hào đang ăn nuốt muỗng canh suýt chút nữa thì sặc lên mũi. Anh cười khổ nhìn cô bé ngây thơ trước mặt mình, xoa xoa đầu cô hỏi:
“Vì sao em phải nuôi anh?”
“Vì…vì em thấy anh làm việc vất vả hơn em nhiều. Em nghĩ anh rể ác với nhân viên quá rồi!”
Thương Hào trong lòng âm thầm xin lỗi chủ tịch của mình. Anh không nói, Hoán Vũ cũng không nói nhưng mà hai người đều biết chuyện Thương Hào tuy ngoài mặt chỉ là nhân viên của Hoán Vũ, nhưng thật ra anh cũng đã được chủ tịch cho đứng tên mười phần trăm cổ phần của tập đoàn. Nói đúng hơn anh cũng là một cổ đông lớn của Hoán Vân.
Nói là cổ đông lớn là vì cổ phần của Hoán Vũ đã chiếm tới tám mươi phần trăm rồi, còn mười phần trăm còn lại chính là tài sản của Tư Hoắc Linh, cha của Hoán Vũ đầu tư vào. Đó cũng là lí do tập đoàn Hoán Vân vững chắc từ nền móng, không dễ gì sụp đổ được.
Anh đã theo Hoán Vũ ngay từ những ngày đầu mới lập công ty. Từ một công ty nhỏ, anh và Hoán Vũ đã chứng kiến nó dần lớn mạnh như ngày hôm nay. Cho dù trời có sập xuống, đất có nứt ra, kỷ băng hà có tìm đến trái đất một lần nữa thì anh cũng không bao giờ bỏ Hoán Vân, không bao giờ phản bội lại Hoán Vũ.
Thương Hào húp xong bát canh, lau miệng xong anh từ tốn nói với Nan Hi:
“Em không cần làm tổng giám đốc đâu. Vất vả lắm! Làm trợ lý tuy đôi khi có cực khổ thật, nhưng vẫn còn đỡ hơn nhiều so với sếp của mình. Trên vai họ gánh vác bao nhiêu là trách nhiệm nặng nề. Đôi khi chúng ta làm xong việc thì còn có thể ngủ ngon giấc, nếu không xong việc có thể để đó mai làm tiếng. Nhưng một khi đã làm sếp thì hai chữ “xong việc” là không có trong từ điển của họ. Bởi vì nếu họ ngưng việc, cũng có nghĩa là bộ máy của tập đoàn cũng sẽ ngưng theo, mà như vậy thì đời sống của hàng ngàn nhân viên cũng sẽ bị đình trệ nốt.”
Nan Hi giờ phút này đã hiểu vì sao chị nuôi của mình thường xuyên than phiền về việc bà nội Kiều kéo chị ấy vào thương trường. Cô cũng đã hiểu vì sao Vân Ca thường hay cố gồng mình làm một người xấu. Tất cả chỉ nhằm mục đích là để giữ cho bộ máy được hoạt động trơn tru, có guồng mà thôi.
Cô cảm thấy bản thân mình không phải là người cao cả như vậy. Cô không có khả năng lãnh đạo, càng không có khả năng dám đánh đổi cuộc sống, con người của mình để đổi lấy cái ăn cái mặc cho hàng ngàn người khác. Cô thà cả đời chỉ là trợ lý cũng được, cô không muốn làm sếp lớn đâu.
Thương Hào thấy Nan Hi có vẻ đang suy ngẫm điều gì đó, anh không nhịn được đưa tay lên véo má cô nhóc, hỏi:
“Mới bao nhiêu tuổi đầu mà đòi nuôi người khác chứ hả?”
Nan Hi bị anh véo đau nhưng cũng không giận, cô chỉ dỗi vì câu hỏi của anh. Cô phùng má nói:
“Em lớn rồi chứ bộ. Còn anh hơn em bao nhiêu tuổi đâu mà cứ coi em như trẻ con vậy?”
Thương Hào thấy cô giận dỗi vô cùng đáng yêu, anh lại muốn trêu cô một câu nữa. Nhưng chưa kịp nói thì cô bé đối diện đã lại nói tiếp:
“Em đủ tuổi tìm bạn trai rồi. Đủ tuổi kết hôn rồi. Em là một người vô cùng đảm đang nữa đó.”
Thương Hào bật cười dò hỏi:
“Vậy em có đối tượng chưa? Nếu chưa…”
Nan Hi ngăn câu nói của anh lại, cô sợ câu tiếp theo của anh chính là, “nếu không thì anh sẽ giới thiệu cho em.” Vì vậy cô làm bộ mặt nghiêm túc của người lớn khẳng định chắc nịch:
“Em không cần anh giới thiệu.”
“Anh muốn giới thiệu người khác cho em bao giờ? Í anh là nếu chưa có đối tượng thì em thấy anh như thế nào?”
Nan Hi chớp chớp mắt nhìn anh, xoa xoa thật mạnh hai cái lỗ tai, sau đó hỏi lại:
“Anh vừa nói cái gì?”
Thương Hào e hèm một tiếng rồi cũng nghiêm túc không kém cô lúc nãy, lặp lại câu hỏi của mình:
“Em thấy anh có xứng đáng làm đối tượng kết hôn của em không?”
Nan Hi nghe rõ ràng từng chữ anh nói. Trái tim đang bình thường đột nhiên giống như bị ngừng lại, cô chỉ còn cảm nhận được hơi thở của mình để chắc chắn rằng mình vẫn còn bình thường.
Cô không chần chờ gì nữa, lao đến ôm chầm lấy Thương Hào, gật đầu lia lịa đáp:
“Anh xứng đáng hơn ai hết.”
Gần đây trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Hoán Vân là Thương Hào cảm thấy mình bị ông chủ bóc lột sức lao động quá mức. Anh thật lòng muốn đình công lắm rồi!
Nhưng, nếu anh đình công thì cô gái nhỏ kia sẽ phải làm như thế nào?
Chủ tịch của anh là Tư Hoán Vũ, là một chủ tịch còn rất trẻ nhưng danh tiếng của anh thì lại vượt xa mấy lão cáo già trong thương trường. Nhắc đến thành phố S không ai không nhắc đến tập đoàn Hoán Vân. Mà khi nhắc đến Hoán Vân thì không ai lại quên mất cái tên Hoán Vũ. Anh dường như là một nhân vật bước ra từ trong truyền thuyết, bởi những thành tựu mà anh đã làm được.
Nói không ngoa chứ nếu như vị chủ tịch này đột nhiên một ngày nói không muốn làm nữa thì hơn nửa dân số ở thành phố này cũng sẽ chìm trong bể khổ vì thất nghiệp.
Vì vậy, được làm trợ lý cho một người như chủ tịch Tư là mong muốn của hàng ngàn hàng vạn người. Mà vị trí trợ lý đặc biệt thì chỉ duy nhất dành cho một người mà thôi. Hơn nữa vị trí đó cũng đã không còn trống từ lâu lắm rồi.
Thương Hào vì làm trợ lý đặc biệt cho Hoán Vũ nhiều năm trời nên vô tình đã kéo về cho mình vô số antifan mà không biết. Bọn họ đố kỵ vì sao anh vẫn giữ được vị trí đó lâu đến như vậy, còn thường hay bịa đặt nói xấu rằng anh rất giỏi nịnh bợ ông chủ nên mới giữ được chức vụ.
Những người bên ngoài nhìn thấy Thương Hào ngày ngày kề cận chủ tịch, thay chủ tịch sắp xếp lịch trình, đôi khi có quyền quyết định một số vấn đề trong công ty, nói chung là quyền hạn rất lớn, dưới một người mà trên cả vạn người thì ai nấy đều ngưỡng mộ anh, nhưng phần lớn là ghen ghét nhiều hơn.
Thật ra bên trong, Thương Hào muốn gào lên cho cả thành phố này biết rằng anh thật sự đang muốn nổ tung rồi.
Công việc của trợ lý đặc biệt ngoài những quyền hạn, đặc quyền kể trên ra thì còn có một việc càng quan trọng hơn hết, đó là chịu trách nhiệm với tập đoàn khi chủ tịch đi vắng.
Mà Tư Hoán Vũ thì ngoài việc làm chủ tịch của Hoán Vân ra thì còn là đại ca một tổ chức mafia ở nước ngoài nữa. Việc thường xuyên vắng mặt ở tập đoàn để đi giải quyết tranh chấp ở tổ chức là chuyện giống như cơm bữa. Và những lần đó, mọi trách nhiệm trông nom, giữ vững tập đoàn đều đè lên đầu lên cổ Thương Hào.
Thời gian này, Thương Hào còn muốn phát điên hơn khi chẳng những phải làm việc ở Hoán Vân mà còn phải kiêm luôn người chỉ dẫn cho tập đoàn Lâm Kiều.
Chủ tịch của anh, vì sợ vợ của mình vất vả nên đã tình nguyện gánh vác luôn cả hai tập đoàn. Trong đó, mặc dù Hoán Vũ đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời các chuyên gia đáng tin cậy quản lý tập đoàn nhằm giảm bớt gánh nặng cho Thương Hào để vợ mình yên tâm đi làm bà hoàng, nhưng mà cho dù là chuyên gia giỏi cách mấy cũng phải học hỏi lại ngay từ đầu khi đến môi trường mới.
Mà người đứng ra dạy bọn họ không ai khác chính là anh, Thương Hào.
Điều an ủi duy nhất của Thương Hào chính là cô gái trợ lý của tổng giám đốc Kiều tên Nan Hi đó cũng khá giỏi. Cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, à phải nói là tình nguyện gánh giùm anh hầu hết mọi công việc, chỉ hỏi anh những việc quan trọng mà cô bé không biết cách giải quyết.
Cũng nhờ Nan Hi mà lượng công việc của Thương Hào giảm xuống cũng không ít.
Làm việc cùng nhau lâu ngày cũng dần trở thành thói quen. Có những hôm không được gặp cô bé ấy thì anh cũng cảm thấy nhớ vô cùng. Nhiều lúc, anh phải kiếm cớ công việc để bảo cô bé ấy đến tập đoàn Hoán Vân chỉ để cho anh nhìn mặt cô một chút thôi.
Mà lí do anh đưa ra thì nào có ai dám nghi ngờ? Huống chi, cô bé ấy tuy thông minh và nhạy cảm trong công việc nhưng với tình cảm riêng thì lại vô cùng ngây ngô.
“Nan Hi, một lát nữa anh họp mà đến giờ anh chưa chuẩn bị xong tài liệu. Em có rảnh không, qua giúp anh một chút nhé?”
“Nan Hi, anh vừa xem lại mấy số liệu ở Lâm Kiều, hình như có chút sai sót. Em qua đây một lát.”
“Nan Hi, anh đang bận chỉnh sửa tài liệu cho Lâm Kiều, mà sáng nay anh lại không có thời gian để qua lấy giấy tờ bổ sung. Nếu em rảnh đưa qua giúp anh nhé, sẵn tiện giải thích giùm anh vài vấn đề.”
…
Sau những lần Nan Hi phải bỏ dở công việc đang làm để chạy qua tập đoàn Hoán Vân thì thường thường kết thúc bằng một câu nói:
“Anh xin lỗi, dạo gần đây nhiều việc nên anh quên mất. Thì ra là tài liệu đó nằm ở đây.”
Nan Hi ngây thơ bé bỏng nhìn anh đau lòng nói:
“Anh vất vả quá rồi.”
Được đà, Thương Hào càng tỏ ra mình đúng là quá đáng thương, anh rên rỉ:
“Anh làm việc đến mức không có thời gian để ăn cơm luôn ấy chứ.”
Và sau câu nói đó chính là nhiều ngày sau, mỗi ngày Nan Hi đều tự tay chuẩn bị cơm trưa cho anh. Hằng ngày đến giờ nghỉ trưa cô đều dành thời gian qua tập đoàn Hoán Vân cùng anh ăn cơm.
Một ngày thấy gương mặt anh phờ phạc vì phải thức đêm tăng ca mấy ngày liền, Nan Hi trực tiếp thổ lộ:
“Hay là anh nghỉ việc đi. Chị Vân Ca nói sau này sẽ để em làm tổng giám đốc Lâm Kiều, đến lúc đó em nuôi anh, được không?”
Thương Hào đang ăn nuốt muỗng canh suýt chút nữa thì sặc lên mũi. Anh cười khổ nhìn cô bé ngây thơ trước mặt mình, xoa xoa đầu cô hỏi:
“Vì sao em phải nuôi anh?”
“Vì…vì em thấy anh làm việc vất vả hơn em nhiều. Em nghĩ anh rể ác với nhân viên quá rồi!”
Thương Hào trong lòng âm thầm xin lỗi chủ tịch của mình. Anh không nói, Hoán Vũ cũng không nói nhưng mà hai người đều biết chuyện Thương Hào tuy ngoài mặt chỉ là nhân viên của Hoán Vũ, nhưng thật ra anh cũng đã được chủ tịch cho đứng tên mười phần trăm cổ phần của tập đoàn. Nói đúng hơn anh cũng là một cổ đông lớn của Hoán Vân.
Nói là cổ đông lớn là vì cổ phần của Hoán Vũ đã chiếm tới tám mươi phần trăm rồi, còn mười phần trăm còn lại chính là tài sản của Tư Hoắc Linh, cha của Hoán Vũ đầu tư vào. Đó cũng là lí do tập đoàn Hoán Vân vững chắc từ nền móng, không dễ gì sụp đổ được.
Anh đã theo Hoán Vũ ngay từ những ngày đầu mới lập công ty. Từ một công ty nhỏ, anh và Hoán Vũ đã chứng kiến nó dần lớn mạnh như ngày hôm nay. Cho dù trời có sập xuống, đất có nứt ra, kỷ băng hà có tìm đến trái đất một lần nữa thì anh cũng không bao giờ bỏ Hoán Vân, không bao giờ phản bội lại Hoán Vũ.
Thương Hào húp xong bát canh, lau miệng xong anh từ tốn nói với Nan Hi:
“Em không cần làm tổng giám đốc đâu. Vất vả lắm! Làm trợ lý tuy đôi khi có cực khổ thật, nhưng vẫn còn đỡ hơn nhiều so với sếp của mình. Trên vai họ gánh vác bao nhiêu là trách nhiệm nặng nề. Đôi khi chúng ta làm xong việc thì còn có thể ngủ ngon giấc, nếu không xong việc có thể để đó mai làm tiếng. Nhưng một khi đã làm sếp thì hai chữ “xong việc” là không có trong từ điển của họ. Bởi vì nếu họ ngưng việc, cũng có nghĩa là bộ máy của tập đoàn cũng sẽ ngưng theo, mà như vậy thì đời sống của hàng ngàn nhân viên cũng sẽ bị đình trệ nốt.”
Nan Hi giờ phút này đã hiểu vì sao chị nuôi của mình thường xuyên than phiền về việc bà nội Kiều kéo chị ấy vào thương trường. Cô cũng đã hiểu vì sao Vân Ca thường hay cố gồng mình làm một người xấu. Tất cả chỉ nhằm mục đích là để giữ cho bộ máy được hoạt động trơn tru, có guồng mà thôi.
Cô cảm thấy bản thân mình không phải là người cao cả như vậy. Cô không có khả năng lãnh đạo, càng không có khả năng dám đánh đổi cuộc sống, con người của mình để đổi lấy cái ăn cái mặc cho hàng ngàn người khác. Cô thà cả đời chỉ là trợ lý cũng được, cô không muốn làm sếp lớn đâu.
Thương Hào thấy Nan Hi có vẻ đang suy ngẫm điều gì đó, anh không nhịn được đưa tay lên véo má cô nhóc, hỏi:
“Mới bao nhiêu tuổi đầu mà đòi nuôi người khác chứ hả?”
Nan Hi bị anh véo đau nhưng cũng không giận, cô chỉ dỗi vì câu hỏi của anh. Cô phùng má nói:
“Em lớn rồi chứ bộ. Còn anh hơn em bao nhiêu tuổi đâu mà cứ coi em như trẻ con vậy?”
Thương Hào thấy cô giận dỗi vô cùng đáng yêu, anh lại muốn trêu cô một câu nữa. Nhưng chưa kịp nói thì cô bé đối diện đã lại nói tiếp:
“Em đủ tuổi tìm bạn trai rồi. Đủ tuổi kết hôn rồi. Em là một người vô cùng đảm đang nữa đó.”
Thương Hào bật cười dò hỏi:
“Vậy em có đối tượng chưa? Nếu chưa…”
Nan Hi ngăn câu nói của anh lại, cô sợ câu tiếp theo của anh chính là, “nếu không thì anh sẽ giới thiệu cho em.” Vì vậy cô làm bộ mặt nghiêm túc của người lớn khẳng định chắc nịch:
“Em không cần anh giới thiệu.”
“Anh muốn giới thiệu người khác cho em bao giờ? Í anh là nếu chưa có đối tượng thì em thấy anh như thế nào?”
Nan Hi chớp chớp mắt nhìn anh, xoa xoa thật mạnh hai cái lỗ tai, sau đó hỏi lại:
“Anh vừa nói cái gì?”
Thương Hào e hèm một tiếng rồi cũng nghiêm túc không kém cô lúc nãy, lặp lại câu hỏi của mình:
“Em thấy anh có xứng đáng làm đối tượng kết hôn của em không?”
Nan Hi nghe rõ ràng từng chữ anh nói. Trái tim đang bình thường đột nhiên giống như bị ngừng lại, cô chỉ còn cảm nhận được hơi thở của mình để chắc chắn rằng mình vẫn còn bình thường.
Cô không chần chờ gì nữa, lao đến ôm chầm lấy Thương Hào, gật đầu lia lịa đáp:
“Anh xứng đáng hơn ai hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.