Chương 31: Trúng Dược
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Hoán Vũ ra đến hành lang thì dừng lại. Anh móc điện thoại từ túi quần ra bấm số gọi cho Thương Hạo.
“Cậu đi điều tra mấy ngày nay Hà Thu làm những gì, tiếp xúc những ai. Nếu thật sự cô ta và những người đó có liên quan đến chuyện hôm nay thì cho người bắt hết tất cả.”
Anh nói xong, cúp máy, vuốt nhẹ lên vạt áo vest rồi đi xuống lầu.
Vừa xuống tới dưới sảnh tiệc, anh liền bị ngăn cản bởi một cô gái mặc bộ váy dạ tiệc đỏ thẫm, gương mặt được trang điểm một cách cầu kỳ.
“Anh Hoán Vũ, anh không sao chứ?”
Cô ta vừa nói vừa giả vờ như quan tâm anh mà làm những động tác đụng chạm.
Hoán Vũ không khách khí hất tay cô ta ra, trả lời một cách lạnh lùng:
“Tôi thì có thể có việc gì chứ?”
Nói xong anh không thèm nhìn lấy một cái, vòng qua người cô ta mà đi về hướng bà nội Kiều.
Hà Thu nắm chặt tay, ánh mắt hung ác, môi mím lại một đường nhìn theo bóng lưng của anh đang đi xa dần.
Bà nội Kiều thấy Hoán Vũ đến gần, bà hỏi nhỏ:
“Vân Ca bị thương sao? Có vấn đề gì không?”
“Dạ không sao đâu bà nội. Vết thương không sâu lắm.”
“Ừ. Ông thông gia đã giúp hai đứa giải thích sự cố cúp điện rồi. Cháu cũng nên đi từng bàn tỏ ý xin lỗi đi.”
“Dạ, bà nội.”
Trong khi Hoán Vũ ở bên ngoài phải bận rộn đi từng bàn tiếp rượu xin lỗi về sự cố, thì ở trong phòng Vân Ca lại ung dung nhàn nhã lướt điện thoại.
Một lúc sau cô nghe tiếng ai đó gõ cửa phòng mình. Cô lên tiếng hỏi từ bên trong:
“Ai đó?”
“Tao nè, mày gọi tao lên còn gì?”
Vân Ca bỏ điện thoại xuống đi về phía cửa, mở cửa cho Băng Nhan đi vào.
Băng Nhan nhìn một lượt phòng ngủ rộng lớn, rồi lại nhìn vào cô bạn thân thiết mắng yêu một câu:
“Người không biết lại tưởng tiệc cưới hôm nay cô dâu chạy trốn bỏ mặc chú rể dọn cục diện rối rắm một mình.”
Vân Ca giơ bàn tay đang bị thương được Hoán Vũ băng bó cẩn thận lên nói:
“Cô dâu đã anh dũng hi sinh bàn tay vàng ngọc rồi.”
Băng Nhan chán ghét nhìn bàn tay bị thương của Vân Ca, lại giở giọng trách móc:
“Mày xem đi. Biết trước sẽ có chuyện mà lại không chịu đề phòng.”
“Được rồi, được rồi. Tao gọi mày lên đây không phải để dạy dỗ tao đâu. Có việc nhờ mày đây.”
“Nói đi.”
Vân Ca kéo hộc tủ ra lấy một cái usb đưa cho Băng Nhan:
“Đây là bằng chứng chứng minh Hà Thu đã cho người động tay động chân vào thiết bị điện của biệt thự nhà họ Tư gây nên tình cảnh hỗn loạn hôm nay. Tao muốn ngày mai mày viết một bài báo vạch trần cô ta.”
“Đơn giản vậy thôi à? Tao còn tưởng mày gọi tao lên để đi đánh ghen giúp mày nữa chứ?”
Vân Ca liếc xéo, rồi nói giọng kiêu hãnh:
“Chồng của tao không bao giờ để cho tao có cơ hội đi đánh ghen đâu.”
Băng Nhan lắc đầu nhìn cô bạn thân đang chìm đắm trong men say tình ái. Cô cảm giác nếu còn tiếp tục ở đây nữa thì sẽ bị ăn thức ăn cẩu đến mức buồn nôn mất.
“Thôi tao về đây. Ở đó tiếp tục làm bà hoàng của chủ tịch Tư đi nhé.”
“Ê, vẫn còn sớm mà. Tiệc còn chưa tan.”
“Tiệc chưa tan nhưng cô dâu đã bỏ trốn rồi thì tao còn hứng thú gì mà dự nữa? Với lại tao có hẹn.”
Vân Ca chạy nhanh đến nắm cánh tay của Băng Nhan tra hỏi:
“Có hẹn? Là một anh chàng?”
Băng Nhan giương giương cằm:
“Ừ, thì sao? Bạn thân của tao đã yên bề gia thất. Chẳng lẽ tao còn phải tiếp tục tôn thờ kiếp độc thân sao?”
“Anh ta là ai? Người như thế nào? Có tốt không? Tao có quen không? Mày và anh ta đã tới mức nào rồi hả?” Vân Ca đặt một loạt câu hỏi.
“Mày đang tra hỏi tội phạm sao? Anh ấy là bạn của đồng nghiệp tao, mới về nước. Chúng tao mới chỉ đang tìm hiểu nhau thôi, cũng chưa có tiến triển gì nhiều đâu. Vậy nha, tao bị trễ rồi. Tao gọi cho mày sau nha.”
Vân Ca cười hạnh phúc thay cho người bạn thân. Nhưng cũng không quên nhắc nhở:
“Lần này là phải mở to mắt mà nhìn nhé, đừng có dẫm lên vết xe đổ của chính mình.”
“Biết rồi. Kinh nghiệm đau thương với thằng cha Tạ Hình khắc sâu vào đầu tao luôn rồi. Mày nhắc nữa là nó khoét thành một lỗ luôn đó.”
Vân Ca nhìn Băng Nhan bằng ánh mắt nhắc cũng không thừa đâu. Rồi cô đẩy đẩy cô bạn mình ra cửa:
“Mau đi đi. Đừng để người ta chờ lâu quá. Nhớ ngày mai gọi cho tao nhé.”
Băng Nhan nhân dịp này châm chọc:
“Gọi cho mày á? Không biết ngày mai mày có sức để xuống giường hay không kìa.”
Vân Ca tuy bị trêu chọc đến đỏ cả mặt nhưng miệng vẫn cứng:
“Tao vẫn có thể cầm điện thoại nghe mày nói chuyện mà. Nhớ gọi đó.”
“Ừ. Tao đi đây. Động phòng dzui dzẻ nhá. Khà khà.”
Vân Ca nhìn theo bóng dáng nhí nha nhí nhảnh của Băng Nhan bật cười.
Xong cô quay vào trong, tiện tay đóng cửa lại rồi chốt khóa thật kỹ.
Nhưng chỉ được mười lăm phút sau lại có người gõ cửa, cô tưởng là Hoán Vũ nên trực tiếp mở cửa luôn mà không hỏi gì.
Chỉ là ở bên ngoài là một người giúp việc của nhà họ Tư. Vân Ca thấy lạ, bình thường người này chỉ làm ở ngoài vườn. Cô hỏi:
“Sao dì lại lên đây?”
“Cô chủ, cậu chủ bảo tôi đem ít nước hoa quả lên đây cho cô.”
“Là Hoán Vũ sao? Được rồi, dì đưa đây cho tôi.” Vân Ca vừa nói vừa đưa tay ra nhận lấy ly nước cam.
Người giúp việc do dự một lát, rồi cũng đưa cho cô, còn nói thêm:
“Cậu chủ bảo tôi nói với cô chủ là phải uống hết ly nước cam này, rồi đem ly không xuống cho cậu ấy kiểm tra. Cậu còn dặn là đừng khóa cửa để một lát nữa cậu chủ lên phòng khỏi gõ cửa làm phiền cô.”
Vân Ca nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Trực tiếp cầm lấy ly nước uống một hơi sạch rồi đưa cái ly trống không cho người giúp việc.
Thấy người giúp việc vội vã nhận lấy ly rồi đi thẳng xuống nhà, cô cũng quay vào phòng đóng cửa lại, còn chốt khóa hai lớp.
Lúc này Hoán Vũ cũng nhận được tin của Thương Hào. Anh đi đến một nơi yên tĩnh nghe máy.
“Sao rồi?”
“Dạ sếp, chúng tôi đã bắt ba người có liên quan đến chuyện xảy ra hôm nay. Bọn họ đều khai là do cô Hà Thu sai bảo.”
Hoán Vũ bực bội nới lỏng cà vạt của mình, giọng lạnh tanh ra lệnh:
“Ừ. Cứ làm theo kế hoạch tôi đã nói trước đó là được.”
“Dạ, thưa sếp.”
Hoán Vũ cúp máy, định xoay người đi vào. Đột nhiên lại có một vòng tay ôm anh từ phía sau. Anh hơi cứng người lại, rồi nhanh như cắt anh xoay người lại vật ngã người kia xuống nền.
Hà Thu bị động tác của anh làm cho đau đớn. Cô ta nhăn nhó mặt mày, kêu lên:
“Anh Hoán Vũ, là em. Em là Hà Thu.”
Hoán Vũ giọng lạnh, thản nhiên như đã biết trước:
“Tất nhiên là tôi biết là cô. Nếu là người khác thì tôi đã bẻ gãy tay chân ngay lúc này rồi.”
Cô ta bị giọng nói của anh làm cho rợn người. Nhưng vẫn dùng giọng nói nhõng nhẽo nói:
“Anh đỡ em lên được không?”
“Tự làm tự chịu.” Hoán Vũ chỉ để lại bốn chữ rồi xoay người đi thẳng.
Tối nay anh bị ép uống hơi nhiều nên bây giờ đầu óc có chút hơi choáng một chút. Anh rất muốn về phòng mình để tắm rửa cho tỉnh táo lại.
Nhưng khi anh lên phòng ngủ, anh gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy Vân Ca ra mở cửa. Anh lo lắng, chạy vào thư phòng lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng lóe ra từ phía buồng tắm.
Anh tiến đến cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy xối xả, vừa gõ cửa vừa hỏi:
“Vân Ca? Em tắm bao lâu rồi? Em có sao không?”
Không nghe tiếng trả lời. Anh gọi tên cô thêm vài lần nữa, vẫn không nghe tiếng đáp lại.
Hoán Vũ sốt ruột ra tối hậu thư:
“Em không trả lời anh phá cửa vào đó.”
Một phút sau anh nghe giọng cô yếu ớt nói:
“Em nóng quá, em chỉ muốn tắm một chút thôi. Anh đừng làm phiền em.”
“Không được. Em tắm khá lâu rồi phải không? Sẽ bị cảm đó. Em ra đây đi.”
Lại không nghe thấy tiếng đáp lại. Hoán Vũ không chịu được dùng sức phá cửa phòng tắm.
Anh nhìn thấy Vân Ca mặc y nguyên bộ đồ ngủ ngồi dưới vòi hoa sen đang chảy dòng nước lạnh xối lên đầu cô.
Mắt Vân Ca đỏ ngầu, nhìn người đàn ông đang bước tới gần mình, cô rên lên khe khẽ rồi vươn tay ra bá cổ Hoán Vũ mà ghì xuống rồi hôn ngấu nghiến.
“Em nóng quá. Anh giúp em với.”
Hoán Vũ nhìn hành động của Vân Ca, anh nhăn trán lại, ánh mắt âm u suy nghĩ.
Lúc nãy khi bước lên phòng ngủ, anh đã gặp hai người đàn ông ăn mặc rất sang trọng luống cuống bước vội xuống cầu thang khi nhìn thấy anh. Họ biết anh là chú rễ nên giả vờ nói:
“Xin lỗi, chúng tôi uống say quá cứ tưởng ở đây là nhà vệ sinh.”
Lúc đó Hoán Vũ cũng không nghĩ nhiều nên chỉ lịch sự gật đầu rồi chỉ về hướng nhà vệ sinh ở tầng trệt cho họ.
Bây giờ nghĩ lại chắc chắn là họ muốn tìm cách vào phòng ngủ tìm Vân Ca. Với hành động hiện tại của cô, chắc chắn cô đã bị trúng dược. Cũng may Vân Ca đã khóa cửa phòng ngủ cẩn thận mới không bị hai người kia xông vào.
“Cậu đi điều tra mấy ngày nay Hà Thu làm những gì, tiếp xúc những ai. Nếu thật sự cô ta và những người đó có liên quan đến chuyện hôm nay thì cho người bắt hết tất cả.”
Anh nói xong, cúp máy, vuốt nhẹ lên vạt áo vest rồi đi xuống lầu.
Vừa xuống tới dưới sảnh tiệc, anh liền bị ngăn cản bởi một cô gái mặc bộ váy dạ tiệc đỏ thẫm, gương mặt được trang điểm một cách cầu kỳ.
“Anh Hoán Vũ, anh không sao chứ?”
Cô ta vừa nói vừa giả vờ như quan tâm anh mà làm những động tác đụng chạm.
Hoán Vũ không khách khí hất tay cô ta ra, trả lời một cách lạnh lùng:
“Tôi thì có thể có việc gì chứ?”
Nói xong anh không thèm nhìn lấy một cái, vòng qua người cô ta mà đi về hướng bà nội Kiều.
Hà Thu nắm chặt tay, ánh mắt hung ác, môi mím lại một đường nhìn theo bóng lưng của anh đang đi xa dần.
Bà nội Kiều thấy Hoán Vũ đến gần, bà hỏi nhỏ:
“Vân Ca bị thương sao? Có vấn đề gì không?”
“Dạ không sao đâu bà nội. Vết thương không sâu lắm.”
“Ừ. Ông thông gia đã giúp hai đứa giải thích sự cố cúp điện rồi. Cháu cũng nên đi từng bàn tỏ ý xin lỗi đi.”
“Dạ, bà nội.”
Trong khi Hoán Vũ ở bên ngoài phải bận rộn đi từng bàn tiếp rượu xin lỗi về sự cố, thì ở trong phòng Vân Ca lại ung dung nhàn nhã lướt điện thoại.
Một lúc sau cô nghe tiếng ai đó gõ cửa phòng mình. Cô lên tiếng hỏi từ bên trong:
“Ai đó?”
“Tao nè, mày gọi tao lên còn gì?”
Vân Ca bỏ điện thoại xuống đi về phía cửa, mở cửa cho Băng Nhan đi vào.
Băng Nhan nhìn một lượt phòng ngủ rộng lớn, rồi lại nhìn vào cô bạn thân thiết mắng yêu một câu:
“Người không biết lại tưởng tiệc cưới hôm nay cô dâu chạy trốn bỏ mặc chú rể dọn cục diện rối rắm một mình.”
Vân Ca giơ bàn tay đang bị thương được Hoán Vũ băng bó cẩn thận lên nói:
“Cô dâu đã anh dũng hi sinh bàn tay vàng ngọc rồi.”
Băng Nhan chán ghét nhìn bàn tay bị thương của Vân Ca, lại giở giọng trách móc:
“Mày xem đi. Biết trước sẽ có chuyện mà lại không chịu đề phòng.”
“Được rồi, được rồi. Tao gọi mày lên đây không phải để dạy dỗ tao đâu. Có việc nhờ mày đây.”
“Nói đi.”
Vân Ca kéo hộc tủ ra lấy một cái usb đưa cho Băng Nhan:
“Đây là bằng chứng chứng minh Hà Thu đã cho người động tay động chân vào thiết bị điện của biệt thự nhà họ Tư gây nên tình cảnh hỗn loạn hôm nay. Tao muốn ngày mai mày viết một bài báo vạch trần cô ta.”
“Đơn giản vậy thôi à? Tao còn tưởng mày gọi tao lên để đi đánh ghen giúp mày nữa chứ?”
Vân Ca liếc xéo, rồi nói giọng kiêu hãnh:
“Chồng của tao không bao giờ để cho tao có cơ hội đi đánh ghen đâu.”
Băng Nhan lắc đầu nhìn cô bạn thân đang chìm đắm trong men say tình ái. Cô cảm giác nếu còn tiếp tục ở đây nữa thì sẽ bị ăn thức ăn cẩu đến mức buồn nôn mất.
“Thôi tao về đây. Ở đó tiếp tục làm bà hoàng của chủ tịch Tư đi nhé.”
“Ê, vẫn còn sớm mà. Tiệc còn chưa tan.”
“Tiệc chưa tan nhưng cô dâu đã bỏ trốn rồi thì tao còn hứng thú gì mà dự nữa? Với lại tao có hẹn.”
Vân Ca chạy nhanh đến nắm cánh tay của Băng Nhan tra hỏi:
“Có hẹn? Là một anh chàng?”
Băng Nhan giương giương cằm:
“Ừ, thì sao? Bạn thân của tao đã yên bề gia thất. Chẳng lẽ tao còn phải tiếp tục tôn thờ kiếp độc thân sao?”
“Anh ta là ai? Người như thế nào? Có tốt không? Tao có quen không? Mày và anh ta đã tới mức nào rồi hả?” Vân Ca đặt một loạt câu hỏi.
“Mày đang tra hỏi tội phạm sao? Anh ấy là bạn của đồng nghiệp tao, mới về nước. Chúng tao mới chỉ đang tìm hiểu nhau thôi, cũng chưa có tiến triển gì nhiều đâu. Vậy nha, tao bị trễ rồi. Tao gọi cho mày sau nha.”
Vân Ca cười hạnh phúc thay cho người bạn thân. Nhưng cũng không quên nhắc nhở:
“Lần này là phải mở to mắt mà nhìn nhé, đừng có dẫm lên vết xe đổ của chính mình.”
“Biết rồi. Kinh nghiệm đau thương với thằng cha Tạ Hình khắc sâu vào đầu tao luôn rồi. Mày nhắc nữa là nó khoét thành một lỗ luôn đó.”
Vân Ca nhìn Băng Nhan bằng ánh mắt nhắc cũng không thừa đâu. Rồi cô đẩy đẩy cô bạn mình ra cửa:
“Mau đi đi. Đừng để người ta chờ lâu quá. Nhớ ngày mai gọi cho tao nhé.”
Băng Nhan nhân dịp này châm chọc:
“Gọi cho mày á? Không biết ngày mai mày có sức để xuống giường hay không kìa.”
Vân Ca tuy bị trêu chọc đến đỏ cả mặt nhưng miệng vẫn cứng:
“Tao vẫn có thể cầm điện thoại nghe mày nói chuyện mà. Nhớ gọi đó.”
“Ừ. Tao đi đây. Động phòng dzui dzẻ nhá. Khà khà.”
Vân Ca nhìn theo bóng dáng nhí nha nhí nhảnh của Băng Nhan bật cười.
Xong cô quay vào trong, tiện tay đóng cửa lại rồi chốt khóa thật kỹ.
Nhưng chỉ được mười lăm phút sau lại có người gõ cửa, cô tưởng là Hoán Vũ nên trực tiếp mở cửa luôn mà không hỏi gì.
Chỉ là ở bên ngoài là một người giúp việc của nhà họ Tư. Vân Ca thấy lạ, bình thường người này chỉ làm ở ngoài vườn. Cô hỏi:
“Sao dì lại lên đây?”
“Cô chủ, cậu chủ bảo tôi đem ít nước hoa quả lên đây cho cô.”
“Là Hoán Vũ sao? Được rồi, dì đưa đây cho tôi.” Vân Ca vừa nói vừa đưa tay ra nhận lấy ly nước cam.
Người giúp việc do dự một lát, rồi cũng đưa cho cô, còn nói thêm:
“Cậu chủ bảo tôi nói với cô chủ là phải uống hết ly nước cam này, rồi đem ly không xuống cho cậu ấy kiểm tra. Cậu còn dặn là đừng khóa cửa để một lát nữa cậu chủ lên phòng khỏi gõ cửa làm phiền cô.”
Vân Ca nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Trực tiếp cầm lấy ly nước uống một hơi sạch rồi đưa cái ly trống không cho người giúp việc.
Thấy người giúp việc vội vã nhận lấy ly rồi đi thẳng xuống nhà, cô cũng quay vào phòng đóng cửa lại, còn chốt khóa hai lớp.
Lúc này Hoán Vũ cũng nhận được tin của Thương Hào. Anh đi đến một nơi yên tĩnh nghe máy.
“Sao rồi?”
“Dạ sếp, chúng tôi đã bắt ba người có liên quan đến chuyện xảy ra hôm nay. Bọn họ đều khai là do cô Hà Thu sai bảo.”
Hoán Vũ bực bội nới lỏng cà vạt của mình, giọng lạnh tanh ra lệnh:
“Ừ. Cứ làm theo kế hoạch tôi đã nói trước đó là được.”
“Dạ, thưa sếp.”
Hoán Vũ cúp máy, định xoay người đi vào. Đột nhiên lại có một vòng tay ôm anh từ phía sau. Anh hơi cứng người lại, rồi nhanh như cắt anh xoay người lại vật ngã người kia xuống nền.
Hà Thu bị động tác của anh làm cho đau đớn. Cô ta nhăn nhó mặt mày, kêu lên:
“Anh Hoán Vũ, là em. Em là Hà Thu.”
Hoán Vũ giọng lạnh, thản nhiên như đã biết trước:
“Tất nhiên là tôi biết là cô. Nếu là người khác thì tôi đã bẻ gãy tay chân ngay lúc này rồi.”
Cô ta bị giọng nói của anh làm cho rợn người. Nhưng vẫn dùng giọng nói nhõng nhẽo nói:
“Anh đỡ em lên được không?”
“Tự làm tự chịu.” Hoán Vũ chỉ để lại bốn chữ rồi xoay người đi thẳng.
Tối nay anh bị ép uống hơi nhiều nên bây giờ đầu óc có chút hơi choáng một chút. Anh rất muốn về phòng mình để tắm rửa cho tỉnh táo lại.
Nhưng khi anh lên phòng ngủ, anh gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy Vân Ca ra mở cửa. Anh lo lắng, chạy vào thư phòng lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng lóe ra từ phía buồng tắm.
Anh tiến đến cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy xối xả, vừa gõ cửa vừa hỏi:
“Vân Ca? Em tắm bao lâu rồi? Em có sao không?”
Không nghe tiếng trả lời. Anh gọi tên cô thêm vài lần nữa, vẫn không nghe tiếng đáp lại.
Hoán Vũ sốt ruột ra tối hậu thư:
“Em không trả lời anh phá cửa vào đó.”
Một phút sau anh nghe giọng cô yếu ớt nói:
“Em nóng quá, em chỉ muốn tắm một chút thôi. Anh đừng làm phiền em.”
“Không được. Em tắm khá lâu rồi phải không? Sẽ bị cảm đó. Em ra đây đi.”
Lại không nghe thấy tiếng đáp lại. Hoán Vũ không chịu được dùng sức phá cửa phòng tắm.
Anh nhìn thấy Vân Ca mặc y nguyên bộ đồ ngủ ngồi dưới vòi hoa sen đang chảy dòng nước lạnh xối lên đầu cô.
Mắt Vân Ca đỏ ngầu, nhìn người đàn ông đang bước tới gần mình, cô rên lên khe khẽ rồi vươn tay ra bá cổ Hoán Vũ mà ghì xuống rồi hôn ngấu nghiến.
“Em nóng quá. Anh giúp em với.”
Hoán Vũ nhìn hành động của Vân Ca, anh nhăn trán lại, ánh mắt âm u suy nghĩ.
Lúc nãy khi bước lên phòng ngủ, anh đã gặp hai người đàn ông ăn mặc rất sang trọng luống cuống bước vội xuống cầu thang khi nhìn thấy anh. Họ biết anh là chú rễ nên giả vờ nói:
“Xin lỗi, chúng tôi uống say quá cứ tưởng ở đây là nhà vệ sinh.”
Lúc đó Hoán Vũ cũng không nghĩ nhiều nên chỉ lịch sự gật đầu rồi chỉ về hướng nhà vệ sinh ở tầng trệt cho họ.
Bây giờ nghĩ lại chắc chắn là họ muốn tìm cách vào phòng ngủ tìm Vân Ca. Với hành động hiện tại của cô, chắc chắn cô đã bị trúng dược. Cũng may Vân Ca đã khóa cửa phòng ngủ cẩn thận mới không bị hai người kia xông vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.