Chương 8: Tuyên Bố
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Vân Ca lái xe đưa Băng Nhan về sau bữa ăn tối. Trên xe Vân Ca thấy Băng Nhan xoa xoa bụng vì quá no. Cô nhìn cô bạn thân mình mà bật cười khanh khách.
Băng Nhan liếc xéo cô bạn của mình nói: “Chưa thấy người đẹp xoa bụng sau khi ăn à?”
Vân Ca đáp: “Người đẹp thì thấy nhiều, nhưng chưa thấy có ai suốt ngày chê mình béo mà lại còn ham ăn như vậy.”
Không thèm trả lời, Băng Nhan lại chuyển đến chủ đề đang gây nhức nhối trong lòng Vân Ca:
“Tao nghĩ lần này mày về nhà, bà nội sẽ nói chuyện với mày về vụ liên hôn. Đúng là sinh ra trong nhà có tiền cũng không có gì tốt đẹp. Suốt ngày chỉ lo giữ được gia sản mà bất chấp hạnh phúc.”
Nói đến đây, cô lại nghĩ đến một vấn đề khác, lại nói tiếp:
“Nhưng nếu vậy có nghĩa là Hoán Vân sẽ không có lợi gì trong vụ liên hôn này. Chẳng lẽ vì Hoán Vũ chỉ muốn cưới một người có giọng nói giống với người bạn cũ mà lại ra tay hào phóng vậy sao?”
Vân Ca cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, cô nói: “Chắc người bạn kia rất quan trọng với anh ta.”
Băng Nhan không đồng tình: “Nếu quan trọng vậy sao không tìm lại người đó mà cưới người khác thay thế?”
Vân Ca giật mình, cô chưa từng nghĩ đến điều đó. Đột nhiên trong đầu lại nảy lên cảm giác có một sự hứng thú với người đàn ông này.
Cô nói với Băng Nhan: “Khả năng lớn nhất là không thể cưới.”
“Với người quyền lực như anh ta thì có gì mà không thể có được chứ? Tao đoán khả năng lớn nhất là người ta thích mày mà ngại nói thẳng ra. Cho nên mới bịa chuyện về giọng nói.”
Vân Ca cười ha ha, đáp lại: “Nếu vậy hẳn anh ta là đầu gỗ rồi.”
Băng Nhan phản bác: “Mày thấy có đầu gỗ nào mà chỉ trong vòng vài năm đã thành lập một tập đoàn từ con số không lên tới đỉnh vinh quang như vậy chưa?”
Vân Ca ngạc nhiên hỏi lại: “Sao? Chính anh ta thành lập tập đoàn Hoán Vân? Không phải là do ông nội, ông ngoại để lại sao?”
Băng Nhan giơ ngón tay dí vào trán cô bạn: “Mày mới đúng là đầu gỗ nè. Ai đời cũng lăn lộn thương trường mấy năm mà lại không biết tin tức này chứ?”
Vân Ca: “…”
Vậy cái tên Hoán Vân này chỉ là anh ta trùng hợp hay là có ý nghĩa gì khác?
Thấy Vân Ca không nói gì, Băng Nhan cho một lời khuyên rất ư là thực tế:
“Hay là mày cứ lấy anh ta đi. Sau khi cứu được tập đoàn Lâm Kiều mày viện cớ li hôn. À, trước khi li hôn mày nên xuất hiện tuyên bố mày là ca sĩ Kha Lê. Lúc đó mày lên kể lể trước công chúng rằng cuộc hôn nhân của mày không hạnh phúc. Như vậy sẽ có nhiều người đồng tình ủng hộ cho mày hơn. Đến lúc đó mày sẽ xuất hiện với danh ca sĩ bí mật đã được bật mí. Rồi sau đó mày nhận lời cho tao được phỏng vấn độc quyền mày. Ha ha. Coi như là mày kéo luôn cô bạn này của mày lên làm phú bà đi.”
Vân Ca ngao ngán nhìn cô bạn của mình vẻ mặt ghét bỏ nói:
“Bây giờ tao mới thấy được khả năng tưởng tượng của nhà báo siêu việt đến mức nào. Chỉ là chuyện liên hôn mà mày cũng nghĩ ra được tới mức độ đó luôn. Tại hạ bái phục!”
Lại nói thêm: “Hôn nhân đối với tao rất quan trọng. Cho dù là liên hôn không phải bắt nguồn từ tình yêu thì tao cũng sẽ không muốn đứt gánh. Cùng lắm thì tao sẽ cố gắng yêu chồng, rồi làm cho anh ấy yêu tao.”
Băng Nhan há hốc mồm: “Vậy là mày quyết định sẽ lấy anh ta?”
Vân Ca ngơ ra vài giây mới kịp nhận ra mình vừa nói gì.
Chẳng lẽ trong lòng mình đã chấp nhận đánh cược nửa đời sau này bằng vụ liên hôn thương nghiệp này?
Mang tâm trạng bối rối cô về nhà họ Kiều để gặp bà nội.
Vừa thấy cô bước vào, bà nội Kiều dường như đã ngồi ở sofa chờ rất lâu, liền nói:
“Cháu về rồi. Có thấy tâm trạng tốt hơn chưa?”
Vân Ca ngồi xuống bên cạnh bà nội, nắm tay bà, nói nhẹ: “Để bà nội lo rồi.”
Bà nội Kiều đặt bàn tay còn lại lên tay cô, vỗ nhè nhẹ rồi nói:
“Đối với bà nội, Vân Ca của bà là quan trọng nhất. Kể cả Lâm Kiều cũng không so sánh được với cháu. Vậy nên cháu không cần buồn phiền chuyện hôm nay đâu.”
Vân Ca cúi đầu, không nói gì, cố kiềm nén nước mắt của mình lại.
Cô biết bà chỉ nói vậy để an ủi cô. Lâm Kiều là công sức ông cố để lại cho bà nội. Từ một công ty nhỏ, bà đã một tay gây dựng lên như ngày hôm nay thì làm sao mà không quan trọng được cơ chứ.
Nhưng cô cũng không muốn làm cho bà nội thêm phiền lo. Cô ngẩng mặt lên cười cười, rồi nói giọng nũng nịu y như hồi còn nhỏ:
“Cháu biết bà nội thương Vân Ca nhất mà. Bà yên tâm, cháu sẽ không buồn nữa.”
“Ừ. Cháu ngoan.” Bà nội nhìn Vân Ca âu yếm, xoa đầu cô cháu gái bé bỏng đang làm nũng trong lòng mình.
Vân Ca ôm bà nội Kiều một lúc, sau đó ngẩng phắt lên, như nhớ ra điều gì, cô nói: “À đúng rồi. Mai cháu có cuộc họp sớm. Cháu về nghỉ trước đây. Bà nội ngủ ngon.”
Thật ra là cô muốn trốn đi thật nhanh để khóc cho thỏa.
Sáng hôm sau là ngày họp cổ đông thường kỳ.
Lúc Vân Ca vừa bước vào công ty, Nan Hi chạy đến, giọng hốt hoảng nói:
“Chị. Chị xem đi. Không hiểu vì sao tin tức tập đoàn Lâm Kiều của chúng ta có một chuyến hàng trị giá hàng tỷ đô la đang bị mắc kẹt mấy tháng chưa thể đi được. Cổ phiếu của chúng ta sáng nay cũng đã rớt mạnh, còn có khả năng rớt thê thảm hơn nữa. Chị… chuyện này…”
Vân Ca nhíu mày, tay cô vô thức đưa lên trán bóp vài cái rồi nói nhanh:
“Cứ chuẩn bị cuộc họp cổ đông như thường lệ đi.”
Vân Ca ngồi thẳng lưng trong phòng họp chờ đợi các vị cổ đông đến đầy đủ.
Cuộc họp năm phút sau chính thức bắt đầu.
Cô chưa kịp nói gì, liền nghe thấy một giọng ồm ồm lớn tiếng chất vấn cô:
“Tổng giám đốc Kiều, chúng tôi muốn có lời giải thích về chuyến hàng sắt thép đang mắc kẹt ở Saudi Arabia.”
Lại có một người khác nói: “Đúng vậy. Tại sao lại giấu chúng tôi?”
Rồi dần dần ai cũng muốn tranh nhau mà nói, giống như đây không phải là cuộc họp cổ đông mà là phiên họp chợ.
“Sáng nay cổ phiếu đã rớt thê thảm lắm rồi.”
“Nếu không có tin tức kia thì đến bao giờ chúng tôi mới được biết?”
“Cô giải thích đi. Lần giờ tổn thất sẽ rất lớn. Ai sẽ đền bù đây?”
…
Vân Ca vẫn im lặng, dùng ánh mắt sắc sảo thêm chút khinh thường nhìn bọn họ.
Chờ bọn họ nói xong, phòng họp lại dần trở nên yên tĩnh thì cô mới từ tốn mở miệng: “Các vị nói các vị không biết sao? Vậy phải chăng cuộc họp cổ đông tháng trước các vị đều ngủ gật hết? Hay là nghe tai này bỏ qua tai kia?”
Nói rồi cô giơ bàn tay về phía trợ lý Nan Hi.
Nan Hi hiểu ý liền đưa cho cô một tài liệu về báo cáo cuộc họp cổ đông tháng trước.
Vân Ca cầm lấy, thảy một cái “tạch” vào chính giữa bàn.
Vẫn giữ giọng nói trong trẻo nói: “Các vị tự xem đi. Nếu không đủ bằng chứng thì tôi có thể cho trích xuất camera có đầy đủ hình ảnh, âm thanh, thời gian gửi cho từng người các vị.”
Lại nhìn quanh một lượt cô thấy không ai dám lên tiếng nữa mới nói tiếp: “Các vị đây là đang muốn đổ lỗi sao? Lần trước tôi có nói về vấn đề này, ai đã nói rằng sẽ giúp đỡ cùng tôi nhanh chóng thúc đẩy chuyến hàng? Cho đến một tháng sau tôi vẫn chưa thấy người đó có hành động gì cụ thể. Các vị chỉ biết ngồi không hưởng lợi nhuận. Còn những vấn đề nan giải khác lại đổ lên đầu nhà họ Kiều sao?”
Vân Ca nói đến đây thì đột ngột cửa phòng họp mở ra. Là bà nội Kiều.
Tay chóng gậy, bà đi từng bước từng bước chầm chậm đến ngồi chiếc ghế chủ tịch.
Trong phòng họp nhất thời yên lặng một lúc. Sau đó có người lại chất vấn:
“Chủ tịch Kiều đã ở đây thì hãy làm chủ đi. Việc chuyến hàng lần này nghe nói có một tổ chức ngầm cố ý làm khó dễ. Chuyện này nếu không giải quyết thì tập đoàn Lâm Kiều có khả năng cao sẽ bị phá sản.”
Vân Ca híp híp mắt nhìn người vừa nói chuyện. Cô định lên tiếng hỏi, thì bà nội lại nói trước: “Tại sao ông biết điều đó? Tôi nhớ tin tức sáng nay không hề nói về chuyện đó mà, ông Hồ.”
Ông Hồ biết mình nói hơi nhiều làm cho bị lộ nên vẻ mặt hơi bối rối. Nhưng ông ta vẫn cứng cỏi đáp: “Vì sao tôi biết không quan trọng. Chuyện chúng tôi cần bây giờ là một phương án giải quyết khả thi nhất.”
Bà nội Kiều bình tĩnh nói: “Các vị yên tâm. Nếu tập đoàn có phá sản thì đã có nhà họ Kiều đứng ra gánh vác. Sẽ không nợ một đồng nào của các vị đây.”
Các vị cổ đông nhất thời im lặng. Sau cùng có một giọng nói khác vang lên, lần này là vị cổ đông có cổ phần đứng thứ hai hỏi:
“Không lẽ chủ tịch Kiều đây ý muốn nói là đã sẵn sàng tuyên bố phá sản sao?”
Vân Ca cắn cắn môi. Cô đứng bật dậy nói: “Chuyện phá sản sẽ không thể nào. Tôi đảm bảo ngày mai cổ phiếu sẽ tăng trở lại. Chuyện lô hàng cũng sẽ được giải quyết rất nhanh.”
Bà nội Kiều đứng chống gậy đứng dậy, định ngăn cản Vân Ca. Bà hiểu cô nói vậy là có nghĩa cô đã có quyết định. Nhưng Vân Ca đã dùng ánh mắt kiên định nhìn bà, như muốn nói rằng “cháu sẽ không thay đổi quyết định của mình.”
Một người khác lại lên tiếng: “Cô lấy gì đảm bảo như vậy?”
Vân Ca cất giọng nhẹ nhàng, trong trẻo như cơn gió thổi qua suối nguồn tuyên bố: “Tập đoàn Lâm Kiều sẽ liên hôn thương nghiệp cùng tập đoàn Hoán Vân.”
Băng Nhan liếc xéo cô bạn của mình nói: “Chưa thấy người đẹp xoa bụng sau khi ăn à?”
Vân Ca đáp: “Người đẹp thì thấy nhiều, nhưng chưa thấy có ai suốt ngày chê mình béo mà lại còn ham ăn như vậy.”
Không thèm trả lời, Băng Nhan lại chuyển đến chủ đề đang gây nhức nhối trong lòng Vân Ca:
“Tao nghĩ lần này mày về nhà, bà nội sẽ nói chuyện với mày về vụ liên hôn. Đúng là sinh ra trong nhà có tiền cũng không có gì tốt đẹp. Suốt ngày chỉ lo giữ được gia sản mà bất chấp hạnh phúc.”
Nói đến đây, cô lại nghĩ đến một vấn đề khác, lại nói tiếp:
“Nhưng nếu vậy có nghĩa là Hoán Vân sẽ không có lợi gì trong vụ liên hôn này. Chẳng lẽ vì Hoán Vũ chỉ muốn cưới một người có giọng nói giống với người bạn cũ mà lại ra tay hào phóng vậy sao?”
Vân Ca cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, cô nói: “Chắc người bạn kia rất quan trọng với anh ta.”
Băng Nhan không đồng tình: “Nếu quan trọng vậy sao không tìm lại người đó mà cưới người khác thay thế?”
Vân Ca giật mình, cô chưa từng nghĩ đến điều đó. Đột nhiên trong đầu lại nảy lên cảm giác có một sự hứng thú với người đàn ông này.
Cô nói với Băng Nhan: “Khả năng lớn nhất là không thể cưới.”
“Với người quyền lực như anh ta thì có gì mà không thể có được chứ? Tao đoán khả năng lớn nhất là người ta thích mày mà ngại nói thẳng ra. Cho nên mới bịa chuyện về giọng nói.”
Vân Ca cười ha ha, đáp lại: “Nếu vậy hẳn anh ta là đầu gỗ rồi.”
Băng Nhan phản bác: “Mày thấy có đầu gỗ nào mà chỉ trong vòng vài năm đã thành lập một tập đoàn từ con số không lên tới đỉnh vinh quang như vậy chưa?”
Vân Ca ngạc nhiên hỏi lại: “Sao? Chính anh ta thành lập tập đoàn Hoán Vân? Không phải là do ông nội, ông ngoại để lại sao?”
Băng Nhan giơ ngón tay dí vào trán cô bạn: “Mày mới đúng là đầu gỗ nè. Ai đời cũng lăn lộn thương trường mấy năm mà lại không biết tin tức này chứ?”
Vân Ca: “…”
Vậy cái tên Hoán Vân này chỉ là anh ta trùng hợp hay là có ý nghĩa gì khác?
Thấy Vân Ca không nói gì, Băng Nhan cho một lời khuyên rất ư là thực tế:
“Hay là mày cứ lấy anh ta đi. Sau khi cứu được tập đoàn Lâm Kiều mày viện cớ li hôn. À, trước khi li hôn mày nên xuất hiện tuyên bố mày là ca sĩ Kha Lê. Lúc đó mày lên kể lể trước công chúng rằng cuộc hôn nhân của mày không hạnh phúc. Như vậy sẽ có nhiều người đồng tình ủng hộ cho mày hơn. Đến lúc đó mày sẽ xuất hiện với danh ca sĩ bí mật đã được bật mí. Rồi sau đó mày nhận lời cho tao được phỏng vấn độc quyền mày. Ha ha. Coi như là mày kéo luôn cô bạn này của mày lên làm phú bà đi.”
Vân Ca ngao ngán nhìn cô bạn của mình vẻ mặt ghét bỏ nói:
“Bây giờ tao mới thấy được khả năng tưởng tượng của nhà báo siêu việt đến mức nào. Chỉ là chuyện liên hôn mà mày cũng nghĩ ra được tới mức độ đó luôn. Tại hạ bái phục!”
Lại nói thêm: “Hôn nhân đối với tao rất quan trọng. Cho dù là liên hôn không phải bắt nguồn từ tình yêu thì tao cũng sẽ không muốn đứt gánh. Cùng lắm thì tao sẽ cố gắng yêu chồng, rồi làm cho anh ấy yêu tao.”
Băng Nhan há hốc mồm: “Vậy là mày quyết định sẽ lấy anh ta?”
Vân Ca ngơ ra vài giây mới kịp nhận ra mình vừa nói gì.
Chẳng lẽ trong lòng mình đã chấp nhận đánh cược nửa đời sau này bằng vụ liên hôn thương nghiệp này?
Mang tâm trạng bối rối cô về nhà họ Kiều để gặp bà nội.
Vừa thấy cô bước vào, bà nội Kiều dường như đã ngồi ở sofa chờ rất lâu, liền nói:
“Cháu về rồi. Có thấy tâm trạng tốt hơn chưa?”
Vân Ca ngồi xuống bên cạnh bà nội, nắm tay bà, nói nhẹ: “Để bà nội lo rồi.”
Bà nội Kiều đặt bàn tay còn lại lên tay cô, vỗ nhè nhẹ rồi nói:
“Đối với bà nội, Vân Ca của bà là quan trọng nhất. Kể cả Lâm Kiều cũng không so sánh được với cháu. Vậy nên cháu không cần buồn phiền chuyện hôm nay đâu.”
Vân Ca cúi đầu, không nói gì, cố kiềm nén nước mắt của mình lại.
Cô biết bà chỉ nói vậy để an ủi cô. Lâm Kiều là công sức ông cố để lại cho bà nội. Từ một công ty nhỏ, bà đã một tay gây dựng lên như ngày hôm nay thì làm sao mà không quan trọng được cơ chứ.
Nhưng cô cũng không muốn làm cho bà nội thêm phiền lo. Cô ngẩng mặt lên cười cười, rồi nói giọng nũng nịu y như hồi còn nhỏ:
“Cháu biết bà nội thương Vân Ca nhất mà. Bà yên tâm, cháu sẽ không buồn nữa.”
“Ừ. Cháu ngoan.” Bà nội nhìn Vân Ca âu yếm, xoa đầu cô cháu gái bé bỏng đang làm nũng trong lòng mình.
Vân Ca ôm bà nội Kiều một lúc, sau đó ngẩng phắt lên, như nhớ ra điều gì, cô nói: “À đúng rồi. Mai cháu có cuộc họp sớm. Cháu về nghỉ trước đây. Bà nội ngủ ngon.”
Thật ra là cô muốn trốn đi thật nhanh để khóc cho thỏa.
Sáng hôm sau là ngày họp cổ đông thường kỳ.
Lúc Vân Ca vừa bước vào công ty, Nan Hi chạy đến, giọng hốt hoảng nói:
“Chị. Chị xem đi. Không hiểu vì sao tin tức tập đoàn Lâm Kiều của chúng ta có một chuyến hàng trị giá hàng tỷ đô la đang bị mắc kẹt mấy tháng chưa thể đi được. Cổ phiếu của chúng ta sáng nay cũng đã rớt mạnh, còn có khả năng rớt thê thảm hơn nữa. Chị… chuyện này…”
Vân Ca nhíu mày, tay cô vô thức đưa lên trán bóp vài cái rồi nói nhanh:
“Cứ chuẩn bị cuộc họp cổ đông như thường lệ đi.”
Vân Ca ngồi thẳng lưng trong phòng họp chờ đợi các vị cổ đông đến đầy đủ.
Cuộc họp năm phút sau chính thức bắt đầu.
Cô chưa kịp nói gì, liền nghe thấy một giọng ồm ồm lớn tiếng chất vấn cô:
“Tổng giám đốc Kiều, chúng tôi muốn có lời giải thích về chuyến hàng sắt thép đang mắc kẹt ở Saudi Arabia.”
Lại có một người khác nói: “Đúng vậy. Tại sao lại giấu chúng tôi?”
Rồi dần dần ai cũng muốn tranh nhau mà nói, giống như đây không phải là cuộc họp cổ đông mà là phiên họp chợ.
“Sáng nay cổ phiếu đã rớt thê thảm lắm rồi.”
“Nếu không có tin tức kia thì đến bao giờ chúng tôi mới được biết?”
“Cô giải thích đi. Lần giờ tổn thất sẽ rất lớn. Ai sẽ đền bù đây?”
…
Vân Ca vẫn im lặng, dùng ánh mắt sắc sảo thêm chút khinh thường nhìn bọn họ.
Chờ bọn họ nói xong, phòng họp lại dần trở nên yên tĩnh thì cô mới từ tốn mở miệng: “Các vị nói các vị không biết sao? Vậy phải chăng cuộc họp cổ đông tháng trước các vị đều ngủ gật hết? Hay là nghe tai này bỏ qua tai kia?”
Nói rồi cô giơ bàn tay về phía trợ lý Nan Hi.
Nan Hi hiểu ý liền đưa cho cô một tài liệu về báo cáo cuộc họp cổ đông tháng trước.
Vân Ca cầm lấy, thảy một cái “tạch” vào chính giữa bàn.
Vẫn giữ giọng nói trong trẻo nói: “Các vị tự xem đi. Nếu không đủ bằng chứng thì tôi có thể cho trích xuất camera có đầy đủ hình ảnh, âm thanh, thời gian gửi cho từng người các vị.”
Lại nhìn quanh một lượt cô thấy không ai dám lên tiếng nữa mới nói tiếp: “Các vị đây là đang muốn đổ lỗi sao? Lần trước tôi có nói về vấn đề này, ai đã nói rằng sẽ giúp đỡ cùng tôi nhanh chóng thúc đẩy chuyến hàng? Cho đến một tháng sau tôi vẫn chưa thấy người đó có hành động gì cụ thể. Các vị chỉ biết ngồi không hưởng lợi nhuận. Còn những vấn đề nan giải khác lại đổ lên đầu nhà họ Kiều sao?”
Vân Ca nói đến đây thì đột ngột cửa phòng họp mở ra. Là bà nội Kiều.
Tay chóng gậy, bà đi từng bước từng bước chầm chậm đến ngồi chiếc ghế chủ tịch.
Trong phòng họp nhất thời yên lặng một lúc. Sau đó có người lại chất vấn:
“Chủ tịch Kiều đã ở đây thì hãy làm chủ đi. Việc chuyến hàng lần này nghe nói có một tổ chức ngầm cố ý làm khó dễ. Chuyện này nếu không giải quyết thì tập đoàn Lâm Kiều có khả năng cao sẽ bị phá sản.”
Vân Ca híp híp mắt nhìn người vừa nói chuyện. Cô định lên tiếng hỏi, thì bà nội lại nói trước: “Tại sao ông biết điều đó? Tôi nhớ tin tức sáng nay không hề nói về chuyện đó mà, ông Hồ.”
Ông Hồ biết mình nói hơi nhiều làm cho bị lộ nên vẻ mặt hơi bối rối. Nhưng ông ta vẫn cứng cỏi đáp: “Vì sao tôi biết không quan trọng. Chuyện chúng tôi cần bây giờ là một phương án giải quyết khả thi nhất.”
Bà nội Kiều bình tĩnh nói: “Các vị yên tâm. Nếu tập đoàn có phá sản thì đã có nhà họ Kiều đứng ra gánh vác. Sẽ không nợ một đồng nào của các vị đây.”
Các vị cổ đông nhất thời im lặng. Sau cùng có một giọng nói khác vang lên, lần này là vị cổ đông có cổ phần đứng thứ hai hỏi:
“Không lẽ chủ tịch Kiều đây ý muốn nói là đã sẵn sàng tuyên bố phá sản sao?”
Vân Ca cắn cắn môi. Cô đứng bật dậy nói: “Chuyện phá sản sẽ không thể nào. Tôi đảm bảo ngày mai cổ phiếu sẽ tăng trở lại. Chuyện lô hàng cũng sẽ được giải quyết rất nhanh.”
Bà nội Kiều đứng chống gậy đứng dậy, định ngăn cản Vân Ca. Bà hiểu cô nói vậy là có nghĩa cô đã có quyết định. Nhưng Vân Ca đã dùng ánh mắt kiên định nhìn bà, như muốn nói rằng “cháu sẽ không thay đổi quyết định của mình.”
Một người khác lại lên tiếng: “Cô lấy gì đảm bảo như vậy?”
Vân Ca cất giọng nhẹ nhàng, trong trẻo như cơn gió thổi qua suối nguồn tuyên bố: “Tập đoàn Lâm Kiều sẽ liên hôn thương nghiệp cùng tập đoàn Hoán Vân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.