Chương 35: Vạch Trần
Văn Lợi Mỹ
14/01/2022
Đúng như dự đoán của Hoán Vũ, ba mươi phút sau điện thoại của anh lại reo lên. Anh nhìn tên người gọi mà nhếch môi cười khinh bỉ. Anh không bắt máy, tiếp tục nhìn vào chỉnh lại trang phục của mình.
Vân Ca đã tắm xong, cô đi ra ngoài, nhìn lên Hoán Vũ rồi bước lại gần anh đưa tay lên thắt cà vạt giúp anh. Giọng mềm nhẹ lo lắng nói:
“Hôm nay sẽ là ngày vất vả đó. Em biết chuyện của tập đoàn Hà Đăng không ảnh hưởng đến Hoán Vân là mấy, nhưng tập đoàn Snow không dễ đối phó đâu.”
Hoán Vũ hơi cúi xuống nhìn gương mặt tinh xảo của Vân Ca, giọng trầm khàn nói:
“Lý Nam Sơn đã sắp xếp xong. Chắc ngày mai anh phải trở về Mỹ một chuyến. Em sắp xếp đi cùng anh luôn đi. Giải quyết xong chuyện này chúng ta đi du lịch hưởng trăng mật luôn.”
“Em sắp ra album mới rồi. Anh cứ đi trước, em xong việc bên đây sẽ qua với anh ngay.”
Hoán Vũ không vui, nhưng anh không nỡ giận bà xã của mình, lại cưng chiều nói:
“Vậy cũng được. Em tranh thủ hoàn thành sớm rồi qua với anh.”
“Dạ, chồng.”
Hoán Vũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, anh đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu rồi dặn dò:
“Anh đi vào công ty trước. Hôm nay em không cần đến Lâm Kiều đâu. Để anh giải quyết xong ông Hà Đăng rồi em hãy đến.”
“Dạ. Vậy hôm nay em sẽ gọi chị Thúy Nhiên đến thu âm vậy.”
“Ừ. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé.”
Hoán Vũ dặn dò cẩn thận xong rồi mới yên tâm rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại Vân Ca, cô mở máy tính truy cập vào trang web đọc tin tức mới nhất về tập đoàn Hà Đăng và công ty Đinh Tuyết.
Vân Ca hơi sững sờ nhìn bài báo mà mình vừa đọc được. Cô rùng mình một cái, cảm thán trong lòng: “May mà mình là vợ của anh ấy, nếu không chắc có ngày Lâm Kiều cũng sẽ bị anh ấy cho out khỏi thương trường.”
Đúng tám giờ, chiếc xe Bently màu đen sáng bóng của Hoán Vũ dừng lại trước cửa tập đoàn Hoán Vân. Tài xế xuống xe mở cửa, anh bước xuống xe, đưa tay cài lại bộ vest đen lịch lãm rồi sải những bước dài tiến vào.
Bảo vệ thấy anh cúi người thấp xuống chào, một loạt nhân viên bên trong trụ sở cũng đồng thời làm động tác tương tự. Hoán Vũ mặt lạnh như băng, không hề nói một tiếng nào, cũng không nhìn ai lấy một giây, anh tiến đến thang máy chỉ dành riêng cho chủ tịch, đợi Thương Hào chạy tới bấm nút mở cửa rồi đi vào.
Cửa thang máy chưa kịp đóng lại thì đã bị một bàn tay già nua ngăn ngăn cản lại. Hoán Vũ nhìn gương mặt hốc hác chỉ sau một đêm như già hơn cả chục tuổi của ông Hà Đăng, không nói gì, chỉ ra hiệu cho Thương Hào.
Trợ lý Thương Hào hiểu ý, bước ra ngoài kéo ông Hà Đăng tránh khỏi thang máy rồi nói:
“Mời ông Hà đi cho. Chủ tịch của chúng tôi không còn chuyện gì để nói với ông cả.”
“Không được. Cậu để tôi gặp Hoán Vũ, cậu ấy không thể tuyệt tình như vậy được. Dù sao Hà Đăng cũng là đối tác lâu năm của…”
Lời còn chưa nói hết đã bị một giọng nói khác từ phía sau cắt ngang:
“Chính ông là người đã cắt đứt mối quan hệ hợp tác kia.”
Hoán Vũ bước ra ngoài, đưa tay về phía Thương Hào. Cậu trợ lý lấy từ cặp da ra bộ tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa về phía Hoán Vũ một cách cung kính.
“Đây là hợp đồng Hoán Vân sẽ mua lại Hà Đăng. Ông Hà cứ cẩn thận xem xét rồi thong thả trả lời sau.”
Hoán Vũ nói xong định quay đi, nhưng lại bị ông Hà Đăng níu lại. Ông ta nói như van xin:
“Hoán Vũ, cậu có thể nghĩ lại tình cảm bao năm của ta và ba của cậu mà cho Hà Đăng một cơ hội không?”
Hoán Vũ lạnh lùng nhìn bàn tay đang nắm lấy vạt áo của mình. Anh nhăn mặt cởi chiếc áo vest ra, rồi quăng luôn xuống nền gạch cái cụp. Anh nói:
“Người ông cần cầu xin không phải là tôi, mà là bà ấy.”
Ông Hà Đăng nhìn về hướng Hoán Vũ hất cằm thì thấy một người phụ nữ sáng trọng đang đi đến. Tuy bà đã đến tuổi trung niên nhưng vóc dáng vẫn còn rất đẹp. Ông Hà run rẩy nhận ra người phụ nữ, hai chân ông đứng không vững liền khụy xuống sàn nhà.
Người phụ nữ gật đầu chào Hoán Vũ một cái, rồi khinh bỉ nhìn xuống ông Hà Đăng. Bà nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến người nghe cảm thấy mức độ nguy hiểm của lời nói được phát ra:
“Chào ông Hà. Chắc ông vẫn còn nhớ tôi chứ? Hai mươi sáu năm trước tôi đã nói với ông rằng sẽ có ngày tôi quay về trả thù. Hôm nay chính là ngày đó.”
Giọng run rẩy, sợ sệt của ông Hà phát ra lắp bắp:
“Bà… Liên Nhi, anh sai rồi. Em tha thứ cho anh được không?”
Bà Liên Nhi cười khẩy, nói:
“Tha cho ông? Năm xưa tôi cũng đã van xin ông hãy tha cho gia đình tôi như vậy. Nhưng ông đã làm gì? Ông vì lợi ích của bản thân mà đẩy cả nhà tôi vào cảnh khốn cùng. Ông đã không nhớ tới tình nghĩa mười năm thì thôi. Vì sao ông lại hại ba mẹ tôi mất nhà mất cửa, đi tìm cái chết, khiến cho tôi chỉ trong một đêm thành một cô gái mồ côi, không có chỗ dung thân?”
Ông Hà Đăng rũ bàn tay định níu kéo bà Liên Nhi xuống. Ông cúi đầu xuống, nhớ lại chuyện mà mình đã gây ra cho gia đình bà hai mươi sáu năm trước. Ông không còn gì để nói, cũng không có gì biện minh. Mặc dù ông biết sẽ có ngày ông phải trả giá cho tội lỗi của mình, nhưng ông không ngờ cái giá ông phải trả là quá lớn. Khiến cho con gái của ông bị bệnh thần kinh phải nhập viện, khiến cho gia tộc nhà họ Hà chỉ trong một đêm phải chịu cảnh phá sản.
Ông ta không cam lòng, từ từ đứng thẳng lên, dùng ánh mắt ai oán nhìn bà Liên Nhi nói:
“Năm xưa nếu ba mẹ em chịu bán mảnh đất đó cho ông Đinh Lập Minh thì ông ta đâu có bắt anh phải làm đến bước đường cùng như vậy chứ?”
“À, ra là lỗi của ba mẹ tôi. Là lỗi của họ vì đã cố giữ được mảnh đất hương hỏa của tổ tiên sao? Chính vì ông Đinh Lập Minh không mua được mảnh đất đó từ ba mẹ tôi nên ông ta đã sai tên chó săn là ông Hà đây bức ép một gia đình vô tội vào bước đường cùng sao?”
“Anh không hề cố ý. Chuyện ba mẹ em tự sát chỉ là ngoài ý muốn. Còn về phần em, sau đó anh cũng đã đi tìm em khắp nơi nhưng không gặp…”
“Ông im đi. Càng nghe ông nói, tôi càng thấy kinh tởm con người ông. Ông tìm tôi về làm gì? Làm tình nhân bí mật cho ông à? Để ông giấu người vợ vừa mới cưới mà lén lút qua lại với tình cũ à? Ông Hà Đăng, ông thật đáng khinh!”
Bà Liên Nhi nói xong không nhìn ông Hà lấy một lần nữa, bước về phía Hoán Vũ nói:
“Chủ tịch Tư, chúng ta có thể bàn bạc công việc chính ở đâu?”
Hoán Vũ lịch sự đưa tay ra trước, nói:
“Mời phu nhân Kent đi hướng này.”
Hai người nhanh chóng bước đi về hướng thang máy, bỏ lại gương mặt kinh ngạc của ông Hà Đăng vẫn còn nhìn đăm đăm về hướng này. Ông ta lẩm bẩm trong miệng:
“Phu nhân Kent? Bà ta đã là vợ của chủ tịch Peter Kent của tập đoàn K số một châu Âu sao?”
Ông ta càng nghĩ càng nhăn nhó mặt mày. Sau đó ông nhìn lại tập tài liệu mà Hoán Vũ đã đưa lúc trước, giở ra xem, thì sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
Ông ta tức giận ném tập tài liệu xuống nền một cái thật mạnh, rồi hét lên:
“Chúng mày ép người quá đáng.”
Thương Hào nãy giờ vẫn đứng đó quan sát hành động của ông ta, lúc này anh lên tiếng:
“Ông Hà, nếu ông không đồng ý con số mà chủ tịch Tư đưa ra thì ngày mai ông hãy chờ đợi thư hầu tòa từ luật sư của chúng tôi đi.”
“Con số? Chúng mày nói đó là một con số sao? Chỉ với ba triệu mà đòi mua lại Hà Đăng? Nằm mơ đi.”
Thương Hào khom người nhặt tập tài liệu lên, chìa trước mặt ông Hà khuyên bảo:
“Với tình trạng hiện giờ của Hà Đăng thì ba triệu đồng là con số rất lớn rồi. Chủ tịch chúng tôi nói đưa ra con số này để ông còn có tiền bắt xe về quê sống. Xem như cũng quá nhân từ với ông rồi còn gì. Nếu ông không chấp nhận, thì ngay chín giờ sáng ngày mai không những Hà Đăng bị tuyên bố phá sản mà ngay cả bản thân ông cũng sẽ phải ở sau song sắt ăn cơm tù đến cuối đời này.”
Ông Hà trừng mắt nhìn lên Thương Hào, nhưng rất nhanh ánh mắt ông ta chuyển sang sợ sệt thấy rõ. Ông ta không muốn vào tù. Vậy là ông quyết định cầm bút ký vào bản hợp đồng buôn bán.
Thương Hào kiểm tra lại một lượt, rồi cười khẩy nói:
“Tôi quên nói với ông Hà một việc. Đó là chủ tịch Tư đồng ý không kiện ông tội mưu hại tập đoàn Hoán Vân. Nhưng mà phu nhân Kent sẽ không bỏ qua chuyện năm xưa ông đã làm với ba mẹ của bà ấy đâu. Vì vậy kết cục của ông cũng sẽ phải vào tù thôi.”
Anh nói xong, ra hiệu cho bảo vệ kéo ông Hà Đăng ra ngoài. Còn mình cũng sải bước thật nhanh về phía thang máy, mặc kệ tiếng hét chói tai của ông Hà sau lưng.
Vân Ca đã tắm xong, cô đi ra ngoài, nhìn lên Hoán Vũ rồi bước lại gần anh đưa tay lên thắt cà vạt giúp anh. Giọng mềm nhẹ lo lắng nói:
“Hôm nay sẽ là ngày vất vả đó. Em biết chuyện của tập đoàn Hà Đăng không ảnh hưởng đến Hoán Vân là mấy, nhưng tập đoàn Snow không dễ đối phó đâu.”
Hoán Vũ hơi cúi xuống nhìn gương mặt tinh xảo của Vân Ca, giọng trầm khàn nói:
“Lý Nam Sơn đã sắp xếp xong. Chắc ngày mai anh phải trở về Mỹ một chuyến. Em sắp xếp đi cùng anh luôn đi. Giải quyết xong chuyện này chúng ta đi du lịch hưởng trăng mật luôn.”
“Em sắp ra album mới rồi. Anh cứ đi trước, em xong việc bên đây sẽ qua với anh ngay.”
Hoán Vũ không vui, nhưng anh không nỡ giận bà xã của mình, lại cưng chiều nói:
“Vậy cũng được. Em tranh thủ hoàn thành sớm rồi qua với anh.”
“Dạ, chồng.”
Hoán Vũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, anh đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu rồi dặn dò:
“Anh đi vào công ty trước. Hôm nay em không cần đến Lâm Kiều đâu. Để anh giải quyết xong ông Hà Đăng rồi em hãy đến.”
“Dạ. Vậy hôm nay em sẽ gọi chị Thúy Nhiên đến thu âm vậy.”
“Ừ. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé.”
Hoán Vũ dặn dò cẩn thận xong rồi mới yên tâm rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại Vân Ca, cô mở máy tính truy cập vào trang web đọc tin tức mới nhất về tập đoàn Hà Đăng và công ty Đinh Tuyết.
Vân Ca hơi sững sờ nhìn bài báo mà mình vừa đọc được. Cô rùng mình một cái, cảm thán trong lòng: “May mà mình là vợ của anh ấy, nếu không chắc có ngày Lâm Kiều cũng sẽ bị anh ấy cho out khỏi thương trường.”
Đúng tám giờ, chiếc xe Bently màu đen sáng bóng của Hoán Vũ dừng lại trước cửa tập đoàn Hoán Vân. Tài xế xuống xe mở cửa, anh bước xuống xe, đưa tay cài lại bộ vest đen lịch lãm rồi sải những bước dài tiến vào.
Bảo vệ thấy anh cúi người thấp xuống chào, một loạt nhân viên bên trong trụ sở cũng đồng thời làm động tác tương tự. Hoán Vũ mặt lạnh như băng, không hề nói một tiếng nào, cũng không nhìn ai lấy một giây, anh tiến đến thang máy chỉ dành riêng cho chủ tịch, đợi Thương Hào chạy tới bấm nút mở cửa rồi đi vào.
Cửa thang máy chưa kịp đóng lại thì đã bị một bàn tay già nua ngăn ngăn cản lại. Hoán Vũ nhìn gương mặt hốc hác chỉ sau một đêm như già hơn cả chục tuổi của ông Hà Đăng, không nói gì, chỉ ra hiệu cho Thương Hào.
Trợ lý Thương Hào hiểu ý, bước ra ngoài kéo ông Hà Đăng tránh khỏi thang máy rồi nói:
“Mời ông Hà đi cho. Chủ tịch của chúng tôi không còn chuyện gì để nói với ông cả.”
“Không được. Cậu để tôi gặp Hoán Vũ, cậu ấy không thể tuyệt tình như vậy được. Dù sao Hà Đăng cũng là đối tác lâu năm của…”
Lời còn chưa nói hết đã bị một giọng nói khác từ phía sau cắt ngang:
“Chính ông là người đã cắt đứt mối quan hệ hợp tác kia.”
Hoán Vũ bước ra ngoài, đưa tay về phía Thương Hào. Cậu trợ lý lấy từ cặp da ra bộ tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa về phía Hoán Vũ một cách cung kính.
“Đây là hợp đồng Hoán Vân sẽ mua lại Hà Đăng. Ông Hà cứ cẩn thận xem xét rồi thong thả trả lời sau.”
Hoán Vũ nói xong định quay đi, nhưng lại bị ông Hà Đăng níu lại. Ông ta nói như van xin:
“Hoán Vũ, cậu có thể nghĩ lại tình cảm bao năm của ta và ba của cậu mà cho Hà Đăng một cơ hội không?”
Hoán Vũ lạnh lùng nhìn bàn tay đang nắm lấy vạt áo của mình. Anh nhăn mặt cởi chiếc áo vest ra, rồi quăng luôn xuống nền gạch cái cụp. Anh nói:
“Người ông cần cầu xin không phải là tôi, mà là bà ấy.”
Ông Hà Đăng nhìn về hướng Hoán Vũ hất cằm thì thấy một người phụ nữ sáng trọng đang đi đến. Tuy bà đã đến tuổi trung niên nhưng vóc dáng vẫn còn rất đẹp. Ông Hà run rẩy nhận ra người phụ nữ, hai chân ông đứng không vững liền khụy xuống sàn nhà.
Người phụ nữ gật đầu chào Hoán Vũ một cái, rồi khinh bỉ nhìn xuống ông Hà Đăng. Bà nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến người nghe cảm thấy mức độ nguy hiểm của lời nói được phát ra:
“Chào ông Hà. Chắc ông vẫn còn nhớ tôi chứ? Hai mươi sáu năm trước tôi đã nói với ông rằng sẽ có ngày tôi quay về trả thù. Hôm nay chính là ngày đó.”
Giọng run rẩy, sợ sệt của ông Hà phát ra lắp bắp:
“Bà… Liên Nhi, anh sai rồi. Em tha thứ cho anh được không?”
Bà Liên Nhi cười khẩy, nói:
“Tha cho ông? Năm xưa tôi cũng đã van xin ông hãy tha cho gia đình tôi như vậy. Nhưng ông đã làm gì? Ông vì lợi ích của bản thân mà đẩy cả nhà tôi vào cảnh khốn cùng. Ông đã không nhớ tới tình nghĩa mười năm thì thôi. Vì sao ông lại hại ba mẹ tôi mất nhà mất cửa, đi tìm cái chết, khiến cho tôi chỉ trong một đêm thành một cô gái mồ côi, không có chỗ dung thân?”
Ông Hà Đăng rũ bàn tay định níu kéo bà Liên Nhi xuống. Ông cúi đầu xuống, nhớ lại chuyện mà mình đã gây ra cho gia đình bà hai mươi sáu năm trước. Ông không còn gì để nói, cũng không có gì biện minh. Mặc dù ông biết sẽ có ngày ông phải trả giá cho tội lỗi của mình, nhưng ông không ngờ cái giá ông phải trả là quá lớn. Khiến cho con gái của ông bị bệnh thần kinh phải nhập viện, khiến cho gia tộc nhà họ Hà chỉ trong một đêm phải chịu cảnh phá sản.
Ông ta không cam lòng, từ từ đứng thẳng lên, dùng ánh mắt ai oán nhìn bà Liên Nhi nói:
“Năm xưa nếu ba mẹ em chịu bán mảnh đất đó cho ông Đinh Lập Minh thì ông ta đâu có bắt anh phải làm đến bước đường cùng như vậy chứ?”
“À, ra là lỗi của ba mẹ tôi. Là lỗi của họ vì đã cố giữ được mảnh đất hương hỏa của tổ tiên sao? Chính vì ông Đinh Lập Minh không mua được mảnh đất đó từ ba mẹ tôi nên ông ta đã sai tên chó săn là ông Hà đây bức ép một gia đình vô tội vào bước đường cùng sao?”
“Anh không hề cố ý. Chuyện ba mẹ em tự sát chỉ là ngoài ý muốn. Còn về phần em, sau đó anh cũng đã đi tìm em khắp nơi nhưng không gặp…”
“Ông im đi. Càng nghe ông nói, tôi càng thấy kinh tởm con người ông. Ông tìm tôi về làm gì? Làm tình nhân bí mật cho ông à? Để ông giấu người vợ vừa mới cưới mà lén lút qua lại với tình cũ à? Ông Hà Đăng, ông thật đáng khinh!”
Bà Liên Nhi nói xong không nhìn ông Hà lấy một lần nữa, bước về phía Hoán Vũ nói:
“Chủ tịch Tư, chúng ta có thể bàn bạc công việc chính ở đâu?”
Hoán Vũ lịch sự đưa tay ra trước, nói:
“Mời phu nhân Kent đi hướng này.”
Hai người nhanh chóng bước đi về hướng thang máy, bỏ lại gương mặt kinh ngạc của ông Hà Đăng vẫn còn nhìn đăm đăm về hướng này. Ông ta lẩm bẩm trong miệng:
“Phu nhân Kent? Bà ta đã là vợ của chủ tịch Peter Kent của tập đoàn K số một châu Âu sao?”
Ông ta càng nghĩ càng nhăn nhó mặt mày. Sau đó ông nhìn lại tập tài liệu mà Hoán Vũ đã đưa lúc trước, giở ra xem, thì sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
Ông ta tức giận ném tập tài liệu xuống nền một cái thật mạnh, rồi hét lên:
“Chúng mày ép người quá đáng.”
Thương Hào nãy giờ vẫn đứng đó quan sát hành động của ông ta, lúc này anh lên tiếng:
“Ông Hà, nếu ông không đồng ý con số mà chủ tịch Tư đưa ra thì ngày mai ông hãy chờ đợi thư hầu tòa từ luật sư của chúng tôi đi.”
“Con số? Chúng mày nói đó là một con số sao? Chỉ với ba triệu mà đòi mua lại Hà Đăng? Nằm mơ đi.”
Thương Hào khom người nhặt tập tài liệu lên, chìa trước mặt ông Hà khuyên bảo:
“Với tình trạng hiện giờ của Hà Đăng thì ba triệu đồng là con số rất lớn rồi. Chủ tịch chúng tôi nói đưa ra con số này để ông còn có tiền bắt xe về quê sống. Xem như cũng quá nhân từ với ông rồi còn gì. Nếu ông không chấp nhận, thì ngay chín giờ sáng ngày mai không những Hà Đăng bị tuyên bố phá sản mà ngay cả bản thân ông cũng sẽ phải ở sau song sắt ăn cơm tù đến cuối đời này.”
Ông Hà trừng mắt nhìn lên Thương Hào, nhưng rất nhanh ánh mắt ông ta chuyển sang sợ sệt thấy rõ. Ông ta không muốn vào tù. Vậy là ông quyết định cầm bút ký vào bản hợp đồng buôn bán.
Thương Hào kiểm tra lại một lượt, rồi cười khẩy nói:
“Tôi quên nói với ông Hà một việc. Đó là chủ tịch Tư đồng ý không kiện ông tội mưu hại tập đoàn Hoán Vân. Nhưng mà phu nhân Kent sẽ không bỏ qua chuyện năm xưa ông đã làm với ba mẹ của bà ấy đâu. Vì vậy kết cục của ông cũng sẽ phải vào tù thôi.”
Anh nói xong, ra hiệu cho bảo vệ kéo ông Hà Đăng ra ngoài. Còn mình cũng sải bước thật nhanh về phía thang máy, mặc kệ tiếng hét chói tai của ông Hà sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.