Chương 3: Mong mà không được
Bạch Giới Tử
11/12/2020
Nửa tháng sau, Đại Lý Tự truyền đến tin tức, Hàn Lâm biên tu Hứa Sĩ Hiển ở trong ngục vì sợ tội mà tự sát, khiến cho Chiêu Dương đế tức giận liền sai người ném thi thể ra bãi tha ma ngoài thành, thế là thiếu niên thám hoa kinh tài tuyệt diễm của ngày xưa cứ như vậy mà sụp đổ.
Lại qua hai ngày, Hình bộ, Đại Lý Tự cùng Đô Sát viện mang kết quả án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu từ ngục trình lên Tam Đường Hội Thẩm, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lập tức hành quyết phán xử chém đầu, liên lụy đến một nhà. Lão tri phủ là nhân sĩ địa phương Cảnh Châu, ở kinh thành không giao thiệp nhiều, cho nên kết quả phán quyết này chẳng qua là một cục đá ném vào trong dòng nước, ngoại trừ một số cực ít lén lút cảm thán vài câu, còn lại không có chút phản ứng nào.
Ngoại thành, tư trang Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn là một tòa danh sớn giáp phía tây Kinh Thành, bởi vì khi khai quốc hoàng hậu xuất thân nơi đây nên được đặt tên theo, trong núi đủ loại cây bạch quả, mỗi lần đến cuối mùa thu, lá vàng óng ánh khắp nơi, đẹp không sao tả xiết. Cũng bởi vì thế, nơi đây trở thành một nơi ngắm cảnh vui chơi của mấy vị quan to quý nhân, từ chân núi đến trên đỉnh ngọn núi trải rộng các trang viên tư gia của công thần quyền quý ở kinh thành, chúc Vân Cảnh là một trong số đó.
Toà trang này là của hồi môn năm đó của mẫu hậu Chúc Vân Cảnh, thỉnh thoảng Chúc Vân Cảnh sẽ ghé lại đây, cách bày trí trong trang cũng cực kỳ thư thích xa hoa, mục đích cho hắn hưởng lạc.
Lúc này khi Chúc Vân Cảnh vừa bước vào cảnh, liền có quản gia trong trang bẩm báo tình hình của Hứa công tử cho hắn nghe, gã nói là từ khi Hứa công tử đi vào chỗ này cứ ngẩn ngơ, trốn ở trong phòng không chịu ra khỏi cửa, cũng không cho người ta hầu hạ, ăn uống cũng ít vô cùng.
Hứa Sĩ Hiển được Chúc Vân Cảnh đưa vào tư trang cũng được mấy hôm rồi, cái chuyện đổi trắng thay đen này là do biểu huynh Chúc Vân Cảnh Tạ Hiên Minh giúp hắn làm, bên kia Đại Lý Tự tất nhiên cũng phải chuẩn bị một phen. Người biết Chúc Vân Cảnh giấu người ở nơi này không quá năm người, cái người Tạ Hiên Minh này không có bản lĩnh gì, chỉ có mấy loại chuyện xấu động tay động chân ngấm ngầm là nhanh nhẹn.
Chúc Vân Cảnh nghe vậy chỉ giễu cợt khinh bỉ: “Hắn đúng là làm giá.”
Đẩy cửa phòng ra đi vào, Chúc Vân Cảnh phất tay, hạ nhân đi theo sau liền tự giác lùi ra, đóng cửa lại.
Hứa Sĩ Hiển ngồi ở bên cửa sổ, cả người hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng sạch sẽ, tóc cũng buộc chỉnh tề, không còn dáng vẻ chật vật như những ngày còn trong tù nữa, chỉ là gương mặt không còn chút máu kia có vẻ như càng lạnh hơn. Hắn ngồi ở chỗ đó, nhưng không hề nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mà ánh mắt cứ vô hồn, cứ như trong mắt không hề có thứ gì.
Chúc Vân Cảnh chậm rãi đi lên phía trước, châm chọc nói: “Hứa hàn lâm thật là nóng nảy, nghe nói ngươi ở chỗ này của cô không những không cho người hầu hạ cũng không chịu dùng bữa, làm sao, là cảm thấy cô người chiêu đãi không chu đáo sao?”
Hứa Sĩ Hiển hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Vân Cảnh, chỉ chốc lát sau hắn liền quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, âm thanh khàn khàn: “Thần khấu kiến thái tử điện hạ.”
Chúc Vân Cảnh không nhịn được cau mày, loại khiêm tốn dư thừa này của Hứa Sĩ Hiển vẫn chàm chứa một thái độ xa cách thật sự khiến hắn không thích: “Cô đã cứu người từ trong ngục Đại Lý Tự ra, ngươi chuẩn bị báo đáp lại cho cô như thế nào?”
Hứa Sĩ Hiển nằm trên mặt đất trầm mặc một lát, lúc sau lên tiếng hỏi Chúc Vân Cảnh: “Lão sư ở đâu? Khi nào thần mới có thể nhìn thấy người?”
Chúc Vân Cảnh cười giễu: “Sao? Ngươi cảm thấy cô là đang lừa ngươi à?”
“Thần không dám, chỉ là nếu không gặp được lão sư, thần thực sự ăn ngủ không yên.”
“Ngươi đúng là ân sâu nghĩa nặng với gã, vì để cứu một nhà già trẻ của gã mà chuyện bản thân… khinh thường nhất từ trước đến giờ đều chịu làm, ngươi thấy đáng giá không?”
Hứa Sĩ Hiển không kiêu ngạo, cũng chẳng tự ti, chỉ trầm giọng trả lời: “Lão sư đối với thần ơn trọng như núi, không những có tình nghĩa sư sinh, mà còn có cả tình phụ tử, cho dù thần có chết cũng không thể báo đáp một phần nhỏ trong đó.”
Chúc Vân Cảnh chỉ cảm thấy đối phương hết sức cổ hủ, nếu không bị tri phủ Cảnh Châu này liên lụy, Hứa Sĩ Hiển cớ sao lại lưu lạc tới tình cảnh như hôm nay, thế mà hắn chẳng những không có nửa câu oán hận, mà còn tâm tâm niệm niệm chỉ muốn cứu người báo ân, Chúc Vân Cảnh hắn chưa từng gặp qua người rập khuôn ngu ngốc như vậy.
Có điều mấy suy nghĩ của Hứa Sĩ Hiển coi như hết hy vọng, một nhà mười mấy người của tri phủ Cảnh Châu hôm qua đã lên Đoạn Đầu đài, duy chỉ có một mình Hứa Sĩ Hiển bị giấu không biết mà thôi.
Chúc Vân Cảnh đứng im lặng ở trước mặt Hứa Sĩ Hiển, đoạn giơ tay nắm cằm Hứa Sĩ Hiển, ép buộc hắn ngẩng đầu lên, sau đó híp mắt nhìn từ trên cao xuống mà đánh giá hắn: “Người, cô đã cứu ra, đưa đến chỗ an toàn, tạm thời không tiện đưa đến gặp ngươi, cô cũng nhắc nhở ngươi, nếu muốn gặp lại lão sư ngươi, phải hầu hạ sao cho cô cảm thấy vui vẻ, bây giờ là ngươi có chuyện cầu cạnh cô, chứ không phải cô đang cầu xin ngươi!”
Gương mặt Hứa Sĩ Hiển trở nên bất động, khẽ rũ mắt xuống: “Điện hạ tội gì chấp nhất với thần, thần làm người cứng nhắc chất phác, không rõ phong tình, ngoại trừ cái bộ dạng này, thì có thể không còn cái gì khác. Nếu như Điện hạ muốn mỹ nhân, thì có hàng vạn mỹ nhân đủ loại phong tình mặc cho người chọn, hà tất chi phải lãng phí tâm tư trên người thần.”
Ngón tay thon dài của Chúc Vân Cảnh dùng sức niết cằm Hứa Sĩ Hiển, cười nhạo: “Nhưng nếu cô chỉ coi trọng một người mỹ nhân là ngươi thì làm sao bây giờ?”
Hứa Sĩ Hiển thở dài: “Chẳng qua là điện hạ đang cảm thấy thần từ chối lần nữa sẽ làm mất hết mặt mũi người mà thôi. Đây là do thần không thể như người mong muốn, cho nên người mới ép thần đi vào khuôn phép, đoán chừng nếu thần thuận theo người từ sớm, e là người đã không còn hứng thú với thần rồi.”
“Nếu như trong lòng ngươi đã hiểu thì cần gì phải nhăn nhó chế tạo? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng cô chơi tròdục cầm cố túng* hay sao?”
— Dục cầm cố túng: muốn bắt một người lại thì trước tiên phải vờ buông ra, rồi nhân lúc người đó buông lỏng đề phòng rồi tiến tới, tương tựa “lạt mềm buộc chặt”.
Hứa Sĩ Hiển giương mắt nhìn về phía Chúc Vân Cảnh, ánh mắt trong veo, không có chút nào muốn chùn chân: “Mặc dù thần cổ hủ, nhưng cũng hy vọng hai bên có thể tình nguyện cầm sắt hòa minh*, chỉ tiếc thần không có phúc phận kia, lại không muốn dùng sắc để nịnh hạnh được sự sủng ái của người khác, nhưng dù sao Điện hạ cũng có ơn cứu thần cùng lão sư, nếu Điện hạ có ý muốn thần dùng phương thức nào để báo đáp, thần sẽ nguyện theo điện hạ.”
— Cầm sắt hòa minh: ví như vợ chồng hòa hợp.
Hứa Sĩ Hiển nói xong, liền giơ tay lên chậm rãi cởi thắt lưng ra, Chúc Vân Cảnh nhìn chằm chằm tỉ mỉ từng động tác của hắn, hiện tại rõ ràng sắp như bản thân hắn mong muốn, thế nhưng trong lòng hắn lại không thấy thoải mái chút nào. Biểu hiện giờ đây của Hứa Sĩ Hiển, đừng nói là có chút thái độ uốn mình theo người, mà e là khi hùng hồn chịu chết, cũng hệt như vậy.
Nhìn như vậy không khó chịu hay sao?
Cửa phòng bị một cước đá văng, Chúc Vân Cảnh nổi giận đùng đùng nhanh chân rời đi, Vương Cửu đang canh giữ ở cửa kinh ngạc nhảy dựng một cái, vội vàng đuổi theo sau: “Điện hạ, người là bị làm sao?”
“Câm miệng!” Chúc Vân Cảnh đạp một cái làm đổ lọ hoa ngay hành lang, một tiếng “rầm” vang lên, lọ hoa cũng nát bét.
Vương Cửu kinh hãi, lúc này mới tiến lên đỡ hắn: “Điện hạ ngài cẩn thận! Cẩn thận bị thương!”
Hắn liếc mắt ra hiệu, mấy người hạ nhân phía sau nhanh nhẹn đi tới dọn dẹp đống hỗn loạn dưới đất. Lúc này Chúc Vân Cảnh vẫn chưa hết giận, thành ra nhìn ai cũng ngứa mắt: “Cút! Toàn bộ cút cho cô!”
Vương Cửu vội vàng dẫn đám hạ nhân đang bận bịu chân tay lui xuống, hắn cũng không dám đi xa, mà đứng chờ ngoài hành lang, một lát sau quả nhiên nghe được Chúc Vân Cảnh tức giận gọi hắn: “Vương Cửu!”
Vương Cửu lập tức lăn tới, bồi khuôn mặt tươi cười: “Có nô tài, Điện hạ ngài có gì căn dặn?”
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn hắn, hình như có chút muốn nói lại thôi, dừng một chút mới do do dự dự nói: “Ngươi có cảm thấy cô là người xấu xa hạ lưu không?”
Vương Cửu cảm thấy bất ngờ, sợ đến độ chân mềm nhũn liền quỳ xuống đất: “Đương nhiên là không! Là tên nào điếc không sợ súng dám…nói xấu điện hạ như vậy?!”
“Thế vị sao người Hứa Sĩ Hiển kia lại coi cô như thú dữ, bộ cô có gì khiến người ta không chịu đựng nổi hay sao?”
Trong lòng Vương Cửu âm thầm kêu khổ: “Đó là do Hứa hàn lâm không biết điều, Điện hạ để ý đến hắn là phúc phận của hắn, hắn quả thực không biết cân nhắc!”
Ánh mắt Chúc Vân Cảnh lấp lóe, sau khi im lặng một lát cứ như bay hết lửa giận, dạo bước đến cạnh hành lang uốn khúc ngồi xuống, rồi ngơ ngác nhìn cảnh đông có chút tiêu điều bên ngoài sân.
Vương Cửu bò dậy, sau đó đứng ở phía sau Chúc Vân Cảnh một khoảng không xa không gần, không khỏi âm thầm oán giận lên cái tên Hứa Sĩ Hiển này. Người ngoài đều nói hoàng thái tử điện hạ phong lưu, trong Đông cung luôn chọn cung nữ xinh đẹp nhất hầu hạ, nhưng Vương Cửu từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Chúc Vân Cảnh mới thực sự biết, ngay cả tay của mấy vị cung nữ kia Chúc Vân Cảnh cũng chưa từng sờ qua, có lúc bản thân gã còn khuyến khích, nhưng điện hạ còn chẳng thèm ngó tới, lần đầu hắn nảy sinh tình ý với người khác, cũng chính là với vị thám hoa Hàn Lâm này, mà đối phương còn không cảm kích.
Trong lòng Chúc Vân Cảnh bén lửa, nghĩ đến cái gương mặt lạnh như băng của Hứa Sĩ Hiển phiền chán không thôi, rồi lại không cam lòng cứ như vậy mà buông tha cho hắn. Như Hứa Sĩ Hiển có nói, hắn muốn dạng mỹ nhân nào cũng đều có được, những cung nhân hầu hạ hắn trong cung, cũng có vài người tuyệt sắc, nhưng những người đó một là luôn tỏ ra thận trọng nhẫn nhục chịu đựng, hai là dùng mọi biện pháp muốn bay lên làm phượng hoàng đầu cành, mà hắn đều không hứng thú với mấy vẻ đẹp đó, hiếm khi mới coi trọng một người, làm sao lại khó như vậy chứ?
Hiện tại cách ngày đại quân chinh viễn hồi triều còn lại vài ngày, Chúc Vân Cảnh cũng không nhàn rỗi đâu xuất cung, mỗi ngày đều phải cùng Lễ bộ quan chức thương nghị các loại công việc tiếp đón đại quân chiến thắng trở về. Đối với chuyện này, kỳ thực Chúc Vân Cảnh cũng không có nhiều kiên trì mấy, nhưng do Chiêu Dương đế vô cùng coi trọng, cho nên hắn không thể không an phận làm thỏa đáp chuyện lần này.
Ngày hôm đó, Lễ Bộ Thượng thư đến Đông cung trình lên quy trình định ra, Chúc Vân Cảnh mất tập trung xem qua một lần, sau đó liếc nhìn Lễ Bộ Thượng thư mặt thấp thỏm đứng ở dưới, bèn vứt sổ con xuống dưới, rồi chất vấn: “Quy trình này là do ai nghĩ ra? Để Hạ Hoài Linh dẫn ba vạn binh mã vào thành? Các ngươi là định mở rộng cửa thành để hắn đến bức vua thoái vị hay sao?”
Lễ Bộ Thượng Thư đầu đầy mồ hôi quỳ xuống đất thỉnh tội: “Thần không có ý này, kính xin Điện hạ minh xét! Chỉ là lần này đại quân toàn thắng trở nên nên làm theo thông lệ như vậy…”
“Nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa năm ngàn người vào, còn lại thì đóng trại ngoài thành chờ đợi.” Chúc Vân Cảnh căn bản không cho đối phương cơ hội tranh luận.
“… Dạ vâng.”
“Còn có, sau khi vào thành trực tiếp đưa người đến hoàng cung là được rồi, này còn muốn lượn thêm vài vòng ở trên đường trong kinh thành để cho bách tính đặc biệt hoan nghênh làm gì? Các ngươi tưởng hắn là hoàng đế đi tuần sao?”
Lễ Bộ Thượng Thư đã sắp bị mấy lời nói kinh người của Chúc Vân Cảnh làm cho sợ mất mật, lại vừa nghĩ tới người trước cũng là nói mấy câu đắc tội hoàng thái tử điện hạ mới bị hắn đá một cước rơi vào quỷ môn quan, thành ra cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng cẩn trọng giải thích: “Thần tuyệt đối không có ý này! Chỉ là phương bắc đại thắng khiến lòng dân sôi trào, cho dù không an bài, ngày đó cũng sẽ có vô số bách tính tự phát tràn ra đầu đường hoan nghênh đại quân toàn thắng, nếu không đi thêm mấy vòng thì sợ trên mấy con phố sẽ có quá nhiều người tụ tập, dẫn đến việc xảy ra sự cố thì…”
Chúc Vân Cảnh vừa nhìn cái bộ dạng oan ức của lễ bộ thượng thư này cảm thấy không thoải mái, cũng không biết là kẻ nào làm ra quy trình này, ý tứ lấy lòng Hạ Hoài Linh quá mức rõ ràng. Chúc Vân Cảnh đã thấy ngứa mắt đám lễ bộ bất tài mưu cầu danh lợi này từ lâu, bây giờ càng không muốn cho gã sắc mặt tốt, bèn lạnh lùng nói: “Đi vòng liền miễn, mau chóng sửa lại toàn bộ những chỗ quá giới hạn đi, ngươi biết cô đang nói cái gì, những thứ khác thì các ngươi tự nghĩ ra biện pháp, nếu thật sự để xảy ra sự cố cũng là do các ngươi vô dụng!”
Lễ bộ thượng thư rơi lệ đầy mặt, cái này có hơi làm khó gã rồi…
Lại qua hai ngày, Hình bộ, Đại Lý Tự cùng Đô Sát viện mang kết quả án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu từ ngục trình lên Tam Đường Hội Thẩm, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lập tức hành quyết phán xử chém đầu, liên lụy đến một nhà. Lão tri phủ là nhân sĩ địa phương Cảnh Châu, ở kinh thành không giao thiệp nhiều, cho nên kết quả phán quyết này chẳng qua là một cục đá ném vào trong dòng nước, ngoại trừ một số cực ít lén lút cảm thán vài câu, còn lại không có chút phản ứng nào.
Ngoại thành, tư trang Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn là một tòa danh sớn giáp phía tây Kinh Thành, bởi vì khi khai quốc hoàng hậu xuất thân nơi đây nên được đặt tên theo, trong núi đủ loại cây bạch quả, mỗi lần đến cuối mùa thu, lá vàng óng ánh khắp nơi, đẹp không sao tả xiết. Cũng bởi vì thế, nơi đây trở thành một nơi ngắm cảnh vui chơi của mấy vị quan to quý nhân, từ chân núi đến trên đỉnh ngọn núi trải rộng các trang viên tư gia của công thần quyền quý ở kinh thành, chúc Vân Cảnh là một trong số đó.
Toà trang này là của hồi môn năm đó của mẫu hậu Chúc Vân Cảnh, thỉnh thoảng Chúc Vân Cảnh sẽ ghé lại đây, cách bày trí trong trang cũng cực kỳ thư thích xa hoa, mục đích cho hắn hưởng lạc.
Lúc này khi Chúc Vân Cảnh vừa bước vào cảnh, liền có quản gia trong trang bẩm báo tình hình của Hứa công tử cho hắn nghe, gã nói là từ khi Hứa công tử đi vào chỗ này cứ ngẩn ngơ, trốn ở trong phòng không chịu ra khỏi cửa, cũng không cho người ta hầu hạ, ăn uống cũng ít vô cùng.
Hứa Sĩ Hiển được Chúc Vân Cảnh đưa vào tư trang cũng được mấy hôm rồi, cái chuyện đổi trắng thay đen này là do biểu huynh Chúc Vân Cảnh Tạ Hiên Minh giúp hắn làm, bên kia Đại Lý Tự tất nhiên cũng phải chuẩn bị một phen. Người biết Chúc Vân Cảnh giấu người ở nơi này không quá năm người, cái người Tạ Hiên Minh này không có bản lĩnh gì, chỉ có mấy loại chuyện xấu động tay động chân ngấm ngầm là nhanh nhẹn.
Chúc Vân Cảnh nghe vậy chỉ giễu cợt khinh bỉ: “Hắn đúng là làm giá.”
Đẩy cửa phòng ra đi vào, Chúc Vân Cảnh phất tay, hạ nhân đi theo sau liền tự giác lùi ra, đóng cửa lại.
Hứa Sĩ Hiển ngồi ở bên cửa sổ, cả người hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng sạch sẽ, tóc cũng buộc chỉnh tề, không còn dáng vẻ chật vật như những ngày còn trong tù nữa, chỉ là gương mặt không còn chút máu kia có vẻ như càng lạnh hơn. Hắn ngồi ở chỗ đó, nhưng không hề nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mà ánh mắt cứ vô hồn, cứ như trong mắt không hề có thứ gì.
Chúc Vân Cảnh chậm rãi đi lên phía trước, châm chọc nói: “Hứa hàn lâm thật là nóng nảy, nghe nói ngươi ở chỗ này của cô không những không cho người hầu hạ cũng không chịu dùng bữa, làm sao, là cảm thấy cô người chiêu đãi không chu đáo sao?”
Hứa Sĩ Hiển hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Vân Cảnh, chỉ chốc lát sau hắn liền quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, âm thanh khàn khàn: “Thần khấu kiến thái tử điện hạ.”
Chúc Vân Cảnh không nhịn được cau mày, loại khiêm tốn dư thừa này của Hứa Sĩ Hiển vẫn chàm chứa một thái độ xa cách thật sự khiến hắn không thích: “Cô đã cứu người từ trong ngục Đại Lý Tự ra, ngươi chuẩn bị báo đáp lại cho cô như thế nào?”
Hứa Sĩ Hiển nằm trên mặt đất trầm mặc một lát, lúc sau lên tiếng hỏi Chúc Vân Cảnh: “Lão sư ở đâu? Khi nào thần mới có thể nhìn thấy người?”
Chúc Vân Cảnh cười giễu: “Sao? Ngươi cảm thấy cô là đang lừa ngươi à?”
“Thần không dám, chỉ là nếu không gặp được lão sư, thần thực sự ăn ngủ không yên.”
“Ngươi đúng là ân sâu nghĩa nặng với gã, vì để cứu một nhà già trẻ của gã mà chuyện bản thân… khinh thường nhất từ trước đến giờ đều chịu làm, ngươi thấy đáng giá không?”
Hứa Sĩ Hiển không kiêu ngạo, cũng chẳng tự ti, chỉ trầm giọng trả lời: “Lão sư đối với thần ơn trọng như núi, không những có tình nghĩa sư sinh, mà còn có cả tình phụ tử, cho dù thần có chết cũng không thể báo đáp một phần nhỏ trong đó.”
Chúc Vân Cảnh chỉ cảm thấy đối phương hết sức cổ hủ, nếu không bị tri phủ Cảnh Châu này liên lụy, Hứa Sĩ Hiển cớ sao lại lưu lạc tới tình cảnh như hôm nay, thế mà hắn chẳng những không có nửa câu oán hận, mà còn tâm tâm niệm niệm chỉ muốn cứu người báo ân, Chúc Vân Cảnh hắn chưa từng gặp qua người rập khuôn ngu ngốc như vậy.
Có điều mấy suy nghĩ của Hứa Sĩ Hiển coi như hết hy vọng, một nhà mười mấy người của tri phủ Cảnh Châu hôm qua đã lên Đoạn Đầu đài, duy chỉ có một mình Hứa Sĩ Hiển bị giấu không biết mà thôi.
Chúc Vân Cảnh đứng im lặng ở trước mặt Hứa Sĩ Hiển, đoạn giơ tay nắm cằm Hứa Sĩ Hiển, ép buộc hắn ngẩng đầu lên, sau đó híp mắt nhìn từ trên cao xuống mà đánh giá hắn: “Người, cô đã cứu ra, đưa đến chỗ an toàn, tạm thời không tiện đưa đến gặp ngươi, cô cũng nhắc nhở ngươi, nếu muốn gặp lại lão sư ngươi, phải hầu hạ sao cho cô cảm thấy vui vẻ, bây giờ là ngươi có chuyện cầu cạnh cô, chứ không phải cô đang cầu xin ngươi!”
Gương mặt Hứa Sĩ Hiển trở nên bất động, khẽ rũ mắt xuống: “Điện hạ tội gì chấp nhất với thần, thần làm người cứng nhắc chất phác, không rõ phong tình, ngoại trừ cái bộ dạng này, thì có thể không còn cái gì khác. Nếu như Điện hạ muốn mỹ nhân, thì có hàng vạn mỹ nhân đủ loại phong tình mặc cho người chọn, hà tất chi phải lãng phí tâm tư trên người thần.”
Ngón tay thon dài của Chúc Vân Cảnh dùng sức niết cằm Hứa Sĩ Hiển, cười nhạo: “Nhưng nếu cô chỉ coi trọng một người mỹ nhân là ngươi thì làm sao bây giờ?”
Hứa Sĩ Hiển thở dài: “Chẳng qua là điện hạ đang cảm thấy thần từ chối lần nữa sẽ làm mất hết mặt mũi người mà thôi. Đây là do thần không thể như người mong muốn, cho nên người mới ép thần đi vào khuôn phép, đoán chừng nếu thần thuận theo người từ sớm, e là người đã không còn hứng thú với thần rồi.”
“Nếu như trong lòng ngươi đã hiểu thì cần gì phải nhăn nhó chế tạo? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng cô chơi tròdục cầm cố túng* hay sao?”
— Dục cầm cố túng: muốn bắt một người lại thì trước tiên phải vờ buông ra, rồi nhân lúc người đó buông lỏng đề phòng rồi tiến tới, tương tựa “lạt mềm buộc chặt”.
Hứa Sĩ Hiển giương mắt nhìn về phía Chúc Vân Cảnh, ánh mắt trong veo, không có chút nào muốn chùn chân: “Mặc dù thần cổ hủ, nhưng cũng hy vọng hai bên có thể tình nguyện cầm sắt hòa minh*, chỉ tiếc thần không có phúc phận kia, lại không muốn dùng sắc để nịnh hạnh được sự sủng ái của người khác, nhưng dù sao Điện hạ cũng có ơn cứu thần cùng lão sư, nếu Điện hạ có ý muốn thần dùng phương thức nào để báo đáp, thần sẽ nguyện theo điện hạ.”
— Cầm sắt hòa minh: ví như vợ chồng hòa hợp.
Hứa Sĩ Hiển nói xong, liền giơ tay lên chậm rãi cởi thắt lưng ra, Chúc Vân Cảnh nhìn chằm chằm tỉ mỉ từng động tác của hắn, hiện tại rõ ràng sắp như bản thân hắn mong muốn, thế nhưng trong lòng hắn lại không thấy thoải mái chút nào. Biểu hiện giờ đây của Hứa Sĩ Hiển, đừng nói là có chút thái độ uốn mình theo người, mà e là khi hùng hồn chịu chết, cũng hệt như vậy.
Nhìn như vậy không khó chịu hay sao?
Cửa phòng bị một cước đá văng, Chúc Vân Cảnh nổi giận đùng đùng nhanh chân rời đi, Vương Cửu đang canh giữ ở cửa kinh ngạc nhảy dựng một cái, vội vàng đuổi theo sau: “Điện hạ, người là bị làm sao?”
“Câm miệng!” Chúc Vân Cảnh đạp một cái làm đổ lọ hoa ngay hành lang, một tiếng “rầm” vang lên, lọ hoa cũng nát bét.
Vương Cửu kinh hãi, lúc này mới tiến lên đỡ hắn: “Điện hạ ngài cẩn thận! Cẩn thận bị thương!”
Hắn liếc mắt ra hiệu, mấy người hạ nhân phía sau nhanh nhẹn đi tới dọn dẹp đống hỗn loạn dưới đất. Lúc này Chúc Vân Cảnh vẫn chưa hết giận, thành ra nhìn ai cũng ngứa mắt: “Cút! Toàn bộ cút cho cô!”
Vương Cửu vội vàng dẫn đám hạ nhân đang bận bịu chân tay lui xuống, hắn cũng không dám đi xa, mà đứng chờ ngoài hành lang, một lát sau quả nhiên nghe được Chúc Vân Cảnh tức giận gọi hắn: “Vương Cửu!”
Vương Cửu lập tức lăn tới, bồi khuôn mặt tươi cười: “Có nô tài, Điện hạ ngài có gì căn dặn?”
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn hắn, hình như có chút muốn nói lại thôi, dừng một chút mới do do dự dự nói: “Ngươi có cảm thấy cô là người xấu xa hạ lưu không?”
Vương Cửu cảm thấy bất ngờ, sợ đến độ chân mềm nhũn liền quỳ xuống đất: “Đương nhiên là không! Là tên nào điếc không sợ súng dám…nói xấu điện hạ như vậy?!”
“Thế vị sao người Hứa Sĩ Hiển kia lại coi cô như thú dữ, bộ cô có gì khiến người ta không chịu đựng nổi hay sao?”
Trong lòng Vương Cửu âm thầm kêu khổ: “Đó là do Hứa hàn lâm không biết điều, Điện hạ để ý đến hắn là phúc phận của hắn, hắn quả thực không biết cân nhắc!”
Ánh mắt Chúc Vân Cảnh lấp lóe, sau khi im lặng một lát cứ như bay hết lửa giận, dạo bước đến cạnh hành lang uốn khúc ngồi xuống, rồi ngơ ngác nhìn cảnh đông có chút tiêu điều bên ngoài sân.
Vương Cửu bò dậy, sau đó đứng ở phía sau Chúc Vân Cảnh một khoảng không xa không gần, không khỏi âm thầm oán giận lên cái tên Hứa Sĩ Hiển này. Người ngoài đều nói hoàng thái tử điện hạ phong lưu, trong Đông cung luôn chọn cung nữ xinh đẹp nhất hầu hạ, nhưng Vương Cửu từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Chúc Vân Cảnh mới thực sự biết, ngay cả tay của mấy vị cung nữ kia Chúc Vân Cảnh cũng chưa từng sờ qua, có lúc bản thân gã còn khuyến khích, nhưng điện hạ còn chẳng thèm ngó tới, lần đầu hắn nảy sinh tình ý với người khác, cũng chính là với vị thám hoa Hàn Lâm này, mà đối phương còn không cảm kích.
Trong lòng Chúc Vân Cảnh bén lửa, nghĩ đến cái gương mặt lạnh như băng của Hứa Sĩ Hiển phiền chán không thôi, rồi lại không cam lòng cứ như vậy mà buông tha cho hắn. Như Hứa Sĩ Hiển có nói, hắn muốn dạng mỹ nhân nào cũng đều có được, những cung nhân hầu hạ hắn trong cung, cũng có vài người tuyệt sắc, nhưng những người đó một là luôn tỏ ra thận trọng nhẫn nhục chịu đựng, hai là dùng mọi biện pháp muốn bay lên làm phượng hoàng đầu cành, mà hắn đều không hứng thú với mấy vẻ đẹp đó, hiếm khi mới coi trọng một người, làm sao lại khó như vậy chứ?
Hiện tại cách ngày đại quân chinh viễn hồi triều còn lại vài ngày, Chúc Vân Cảnh cũng không nhàn rỗi đâu xuất cung, mỗi ngày đều phải cùng Lễ bộ quan chức thương nghị các loại công việc tiếp đón đại quân chiến thắng trở về. Đối với chuyện này, kỳ thực Chúc Vân Cảnh cũng không có nhiều kiên trì mấy, nhưng do Chiêu Dương đế vô cùng coi trọng, cho nên hắn không thể không an phận làm thỏa đáp chuyện lần này.
Ngày hôm đó, Lễ Bộ Thượng thư đến Đông cung trình lên quy trình định ra, Chúc Vân Cảnh mất tập trung xem qua một lần, sau đó liếc nhìn Lễ Bộ Thượng thư mặt thấp thỏm đứng ở dưới, bèn vứt sổ con xuống dưới, rồi chất vấn: “Quy trình này là do ai nghĩ ra? Để Hạ Hoài Linh dẫn ba vạn binh mã vào thành? Các ngươi là định mở rộng cửa thành để hắn đến bức vua thoái vị hay sao?”
Lễ Bộ Thượng Thư đầu đầy mồ hôi quỳ xuống đất thỉnh tội: “Thần không có ý này, kính xin Điện hạ minh xét! Chỉ là lần này đại quân toàn thắng trở nên nên làm theo thông lệ như vậy…”
“Nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa năm ngàn người vào, còn lại thì đóng trại ngoài thành chờ đợi.” Chúc Vân Cảnh căn bản không cho đối phương cơ hội tranh luận.
“… Dạ vâng.”
“Còn có, sau khi vào thành trực tiếp đưa người đến hoàng cung là được rồi, này còn muốn lượn thêm vài vòng ở trên đường trong kinh thành để cho bách tính đặc biệt hoan nghênh làm gì? Các ngươi tưởng hắn là hoàng đế đi tuần sao?”
Lễ Bộ Thượng Thư đã sắp bị mấy lời nói kinh người của Chúc Vân Cảnh làm cho sợ mất mật, lại vừa nghĩ tới người trước cũng là nói mấy câu đắc tội hoàng thái tử điện hạ mới bị hắn đá một cước rơi vào quỷ môn quan, thành ra cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng cẩn trọng giải thích: “Thần tuyệt đối không có ý này! Chỉ là phương bắc đại thắng khiến lòng dân sôi trào, cho dù không an bài, ngày đó cũng sẽ có vô số bách tính tự phát tràn ra đầu đường hoan nghênh đại quân toàn thắng, nếu không đi thêm mấy vòng thì sợ trên mấy con phố sẽ có quá nhiều người tụ tập, dẫn đến việc xảy ra sự cố thì…”
Chúc Vân Cảnh vừa nhìn cái bộ dạng oan ức của lễ bộ thượng thư này cảm thấy không thoải mái, cũng không biết là kẻ nào làm ra quy trình này, ý tứ lấy lòng Hạ Hoài Linh quá mức rõ ràng. Chúc Vân Cảnh đã thấy ngứa mắt đám lễ bộ bất tài mưu cầu danh lợi này từ lâu, bây giờ càng không muốn cho gã sắc mặt tốt, bèn lạnh lùng nói: “Đi vòng liền miễn, mau chóng sửa lại toàn bộ những chỗ quá giới hạn đi, ngươi biết cô đang nói cái gì, những thứ khác thì các ngươi tự nghĩ ra biện pháp, nếu thật sự để xảy ra sự cố cũng là do các ngươi vô dụng!”
Lễ bộ thượng thư rơi lệ đầy mặt, cái này có hơi làm khó gã rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.