Chương 41: Muốn cưới ngươi làm Vương Phi
Tiếu Giai Nhân
03/12/2020
Chỉ đánh bài thôi cũng không bồi dưỡng được tình cảm gì, qua hai vòng, Long Khánh Đế đề nghị chơi trò chơi.
Long Khánh Đế vô tâm chính sự, nhưng các kiểu hưởng lạc thì biết nhiều vô kể.
Long Khánh Đế gọi một tiểu thái giám tới, để tiểu thái giám đem ngọc bội trên người hắn tùy tiện giấu vào một chỗ trong ngự hoa viên, tiểu thái giám giấu kỹ rồi trở về, không cho phép nhắc nhở bất cứ manh mối gì, đám người Long Khánh Đế cùng nhau quan sát tiểu thái giám, lại căn cứ dấu vết mình phát hiện được đi tìm ngọc bội, Long Khánh Đế sẽ thưởng cho người tìm được ngọc bội.
“Quá khó rồi?” Nhị công chúa nói, ngự hoa viên quá lớn.
Long Khánh Đế cười: “Như vậy, chúng ta sáu người chia làm hai người một tổ, trẫm cùng Hoa phi một tổ, ngươi…”
“Ta cùng biểu tỷ một tổ.” Cố Loan thân mật khoác lên cánh tay Nhị công chúa, tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn Nhị công chúa, một bộ đơn thuần thể hiện tỷ muội tình thâm.
Nhị công chúa thích Cố Loan hơn Cố La nhiều, cũng nguyện ý sắp xếp như vậy.
Cố La bị ép phải cùng một tổ với Triệu Quỳ thì sắp khóc rồi, cầu khẩn nhìn qua Long Khánh Đế.
Long Khánh Đế nhìn về phía nhi tử.
Triệu Quỳ còn ngồi trên ghế đá, trong tay nắm vuốt một lá bài, lông mi thật dài rủ xuống, không biết là đang nhìn bài, hay là đang nhìn chỗ nào.
Trông cậy vào nhi tử chủ động là không thể nào, Long Khánh Đế ho khan một cái, cười nói với Cố Loan: “A Loan nha, Tam tỷ tỷ và Nhị biểu ca ngươi không quen nhau, hai người các ngươi đổi vị trí đi?”
“Đúng đúng đúng, A Loan chúng ta đổi đi!” Giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, Cố La lập tức vọt tới giữa Cố Loan và Nhị công chúa, cướp cánh tay Nhị công chúa vào trong lồng ngực của mình, ôm lấy không buông.
Cố Loan không muốn đổi!
Nhưng động tác của Cố La quá nhanh, Cố Loan đi đoạt lại, vậy đã nói rõ rằng, nàng rất không muốn cùng một tổ với Triệu Quỳ!
Ai dám công khai ghét bỏ Ninh Vương điện hạ?
Cố Loan không dám, chí ít không dám vì loại chuyện nhỏ nhặt này khiến Triệu Quỳ không vui.
U oán liếc nhìn vạt áo Long Khánh Đế, Cố Loan cố gắng ung dung ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân đối diện.
Triệu Quỳ nhìn nàng, cười cười: “Nếu A Loan cũng không muốn cùng một tổvới ta, chúng ta đơn độc xuất phát cũng được.”
Lời nói nhìn như hào phóng, nhưng lại ẩn chứa ý tứ quá nhiều, mà đầu tiên là chỉ ra hắn nhìn ra Cố La không muốn cùng một tổ với hắn.
Cố La run rẩy, muốn giải thích cũng không có can đảm.
Cố Loan còn có thể nói cái gì? Nàng có thể đần độn thừa nhận nàng ghét bỏ cùng một tổ với Triệu Quỳ sao?
Không những không thể, Cố Loan còn ép mình cười với Triệu Quỳ: “Nhị biểu ca thông minh như vậy, đánh bài luôn thắng, ta cùng Nhị biểu ca một đội, khẳng định cũng sẽ thắng.”
Triệu Quỳ rất hài lòng, vẫy vẫy tay với tiểu cô nương.
Mối bước Cố Loan đi về phía hắn, trong lòng đều đang phàn nàn Long Khánh Đế và Cố La.
Sáu người chia làm ba tổ, Long Khánh Đế đem ngọc bội giao cho tiểu thái giám, để tiểu thái giám xuất phát.
Tiểu thái giám chạy một vòng trong ngự hoa viên, lại thở hồng hộc chạy trở về.
Cố Loan quan sát tỉ mỉ tiểu thái giám, từ đầu đến chân, chỉ nhìn thấy tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi, cái khác đều không nhìn ra.
“Đi thôi, trẫm cùng Hoa phi đi phía đông tìm, các ngươi chớ đi cùng.” Long Khánh Đế mang theo Hoa phi xuất phát trước, trước khi đi, Long Khánh Đế để lại yêu cầu, không cho phép bọn nha hoàn, bọn thái giám đi theo.
Nhị công chúa cùng Cố La chọn phía tây.
Trong lương đình chỉ còn lại Cố Loan và Triệu Quỳ, Triệu Quỳ hỏi nàng: “Nhìn ra cái gì không?”
Cố Loan lắc đầu.
“Đi thôi.” Triệu Quỳ trực tiếp bước ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phía bắc.
Cố Loan tụt lại phía sau hai bước mới đi theo hắn.
Phía bắc ngự hoa viên chủ yếu là giả sơn.
Ngay từ đầu Cố Loan đều nghĩ làm thế nào để giữ một khoảng cách với Triệu Quỳ, nhưng đi một đoạn đường, Cố Loan bất tri bất giác chú ý tới, phía trước chính là rừng giả sơn, đời trước, nàng chính là mất thân tại mảnh giả sơn này.
Tựa như ác mộng tái hiện, Cố Loan trợn mắt nhìn, toàn thân rét run, nàng không muốn đến bên kia, càng không muốn đi cùng người dã từng muốn nàng rồi bóp chết nàng.
“Nhị biểu ca, ta đau bụng.” Tự biết sắc mặt không đúng, Cố Loan che bụng, khó chịu nói.
Triệu Quỳ quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ của Cố Loan tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Quỳ bước nhanh đến bên người Cố Loan, vô thức muốn đỡ tiểu cô nương.
Chỉ là tay của hắn vừa nâng lên, Triệu Quỳ đã nhìn thấy, Cố Loan rõ ràng run run, cũng vội vàng lui về sau hai bước, như tránh rắn rết.
Triệu Quỳ nhíu mày, nhưng giờ khắc này, so với kháng cự của tiểu cô nương, hắn để ý đến thân thể của nàng hơn.
“Đau ở chỗ nào?” Triệu Quỳ cúi đầu hỏi.
Cố Loan một tay ôm bụng, mặt trắng bệch nói: “Có thể buổi sáng ăn phải đồ hỏng, Nhị biểu ca, chúng ta trở về trước đi.”
“Được.” Triệu Quỳ tiến lên một bước, trước khi Cố Loan kịp phản ứng, bế người lên.
Thân mật không hề có điềm báo trước xảy ra suýt nữa dọa Cố Loan đứng tim, nàng nhìn hai bên một chút, lo lắng nói: “Nhị biểu ca mau buông ta xuống, ta, ta không phải tiểu hài tử, bị người khác trông thấy không tốt.”
Triệu Quỳ một tay ôm eo nàng, một tay nâng chân nàng, nghe vậy, Triệu Quỳ dừng bước lại, nhìn tiểu cô nương mắt hạnh kinh hoảng trong ngực nói: “Ngươi là biểu muội ta, người bên ngoài có thể nói cái gì?”
Cố Loan vừa giãy dụa vừa nói: “Biểu ca biểu muội cũng phải tránh hiềm nghi, Nhị biểu ca, ngươi…”
“Nếu như ta muốn cưới ngươi, còn cần tránh hiềm nghi sao?” Triệu Quỳ ngắt lời nàng, nói lời kinh người.
Cố Loan khiếp sợ quên giãy dụa, nàng cứng đờ ngẩng đầu.
Trên mặt Triệu Quỳ cũng không có ôn nhu hay biểu cảm gì, hắn nhìn Cố Loan, lập lại lần nữa: “Ta sẽ lấy ngươi làm Vương phi.”
Vốn là mặt Cố Loan còn chút huyết sắc, sau khi nghe rõ câu nói này, triệt để không trắng bệch.
Nàng ngàn tránh vạn tránh, vì sao còn bị Triệu Quỳ coi trọng? Là bởi vì trước kia tiếp xúc mấy lần, bởi vì nàng sợ nên hắn tức giận mà hư tình giả ý với nàng sao?
Trong đầu loạn lên, không biết qua bao lâu, Cố Loan mới miễn cưỡng khôi phục một tia trấn định, nàng cúi đầu xuống, ý đồ kết thúc đề tài này: “Ta, bụng ta không đau, có thể tự mình đi.” Hắn không ôm nàng, cũng không cần suy nghĩ tránh hiềm nghi hay không tránh hiềm nghi.
Triệu Quỳ dừng một chút, sau đó như Cố Loan mong muốn, buông nàng xuống.
Hai chân chạm đất, chân Cố Loan như nhũn ra, dường như sống sót sau tai nạn.
“Đi tìm ngọc bội, hay là về đình nghỉ mát?” Triệu Quỳ mặt không đổi sắc hỏi.
Cố Loan muốn về đình nghỉ mát, nhưng để chứng minh bụng mình thật sự không đau, nàng chấp nhận, nói: “Đi tìm ngọc bội đi, cũng không biết có phải giấu ở giả sơn hay không?.”
“Trong tay áo bên phải hắn dính chất núi đá màu xám, nhất định ở chỗ này.” Triệu Quỳ đi phía trước, cũng không quay đầu lại nói.
Cố Loan không yên lòng.
Hai người một trước một sau, Cố Loan cố gắng không nghĩ đến kiếp trước, cũng không đi nghĩ đến Triệu Quỳ vừa mới nói lời hoang đường.
Giả sơn có hình thù kỳ quái san sát nhau, Cố Loan cúi đầu đi đường, Triệu Quỳ phụ trách tìm kiếm.
Long Khánh Đế cũng đang vui đùa, tiểu thái giám không giấu ngọc bội ở chỗ quá khó tìm, bởi vậy, Triệu Quỳ dễ dàng phát hiện ngọc bội của Long Khánh Đế trong sơn động của một giả sơn.
“Nhị biểu ca thật lợi hại.” Cố Loan nhỏ giọng nịnh nọt nói.
“Vậy vì sao ngươi không muốn gả cho ta?” Triệu Quỳ đứng trong sơn động, khuôn mặt âm trầm, thần sắc không rõ hỏi tiểu cô nương dưới ánh mặt trời ngoài động.
Nhịp tim Cố Loan tăng nhanh, không ngờ hắn sẽ tiếp tục dây dưa.
“Nói.” Triệu Quỳ lạnh giọng thúc giục.
Nàng không cho phép hắn hung dữ, ở trước mặt nàng hắn không còn hung dữ lần nào nữa, thậm chí vì có thể thuận lợi cưới được nàng, Triệu Quỳ còn đến Hoàng Hà bôn ba mấy tháng. Triệu Quỳ chỉ nghĩ tới cảnh mình cầu thân gặp phải đám người Cố Sùng Nghiêm làm khó dễ, duy chỉ không ngờ tới, cô nương hắn muốn cưới, sau khi hắn chính miệng cầu thân, dọa đến mặt không còn chút máu.
Long Khánh Đế vô tâm chính sự, nhưng các kiểu hưởng lạc thì biết nhiều vô kể.
Long Khánh Đế gọi một tiểu thái giám tới, để tiểu thái giám đem ngọc bội trên người hắn tùy tiện giấu vào một chỗ trong ngự hoa viên, tiểu thái giám giấu kỹ rồi trở về, không cho phép nhắc nhở bất cứ manh mối gì, đám người Long Khánh Đế cùng nhau quan sát tiểu thái giám, lại căn cứ dấu vết mình phát hiện được đi tìm ngọc bội, Long Khánh Đế sẽ thưởng cho người tìm được ngọc bội.
“Quá khó rồi?” Nhị công chúa nói, ngự hoa viên quá lớn.
Long Khánh Đế cười: “Như vậy, chúng ta sáu người chia làm hai người một tổ, trẫm cùng Hoa phi một tổ, ngươi…”
“Ta cùng biểu tỷ một tổ.” Cố Loan thân mật khoác lên cánh tay Nhị công chúa, tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn Nhị công chúa, một bộ đơn thuần thể hiện tỷ muội tình thâm.
Nhị công chúa thích Cố Loan hơn Cố La nhiều, cũng nguyện ý sắp xếp như vậy.
Cố La bị ép phải cùng một tổ với Triệu Quỳ thì sắp khóc rồi, cầu khẩn nhìn qua Long Khánh Đế.
Long Khánh Đế nhìn về phía nhi tử.
Triệu Quỳ còn ngồi trên ghế đá, trong tay nắm vuốt một lá bài, lông mi thật dài rủ xuống, không biết là đang nhìn bài, hay là đang nhìn chỗ nào.
Trông cậy vào nhi tử chủ động là không thể nào, Long Khánh Đế ho khan một cái, cười nói với Cố Loan: “A Loan nha, Tam tỷ tỷ và Nhị biểu ca ngươi không quen nhau, hai người các ngươi đổi vị trí đi?”
“Đúng đúng đúng, A Loan chúng ta đổi đi!” Giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, Cố La lập tức vọt tới giữa Cố Loan và Nhị công chúa, cướp cánh tay Nhị công chúa vào trong lồng ngực của mình, ôm lấy không buông.
Cố Loan không muốn đổi!
Nhưng động tác của Cố La quá nhanh, Cố Loan đi đoạt lại, vậy đã nói rõ rằng, nàng rất không muốn cùng một tổ với Triệu Quỳ!
Ai dám công khai ghét bỏ Ninh Vương điện hạ?
Cố Loan không dám, chí ít không dám vì loại chuyện nhỏ nhặt này khiến Triệu Quỳ không vui.
U oán liếc nhìn vạt áo Long Khánh Đế, Cố Loan cố gắng ung dung ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân đối diện.
Triệu Quỳ nhìn nàng, cười cười: “Nếu A Loan cũng không muốn cùng một tổvới ta, chúng ta đơn độc xuất phát cũng được.”
Lời nói nhìn như hào phóng, nhưng lại ẩn chứa ý tứ quá nhiều, mà đầu tiên là chỉ ra hắn nhìn ra Cố La không muốn cùng một tổ với hắn.
Cố La run rẩy, muốn giải thích cũng không có can đảm.
Cố Loan còn có thể nói cái gì? Nàng có thể đần độn thừa nhận nàng ghét bỏ cùng một tổ với Triệu Quỳ sao?
Không những không thể, Cố Loan còn ép mình cười với Triệu Quỳ: “Nhị biểu ca thông minh như vậy, đánh bài luôn thắng, ta cùng Nhị biểu ca một đội, khẳng định cũng sẽ thắng.”
Triệu Quỳ rất hài lòng, vẫy vẫy tay với tiểu cô nương.
Mối bước Cố Loan đi về phía hắn, trong lòng đều đang phàn nàn Long Khánh Đế và Cố La.
Sáu người chia làm ba tổ, Long Khánh Đế đem ngọc bội giao cho tiểu thái giám, để tiểu thái giám xuất phát.
Tiểu thái giám chạy một vòng trong ngự hoa viên, lại thở hồng hộc chạy trở về.
Cố Loan quan sát tỉ mỉ tiểu thái giám, từ đầu đến chân, chỉ nhìn thấy tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi, cái khác đều không nhìn ra.
“Đi thôi, trẫm cùng Hoa phi đi phía đông tìm, các ngươi chớ đi cùng.” Long Khánh Đế mang theo Hoa phi xuất phát trước, trước khi đi, Long Khánh Đế để lại yêu cầu, không cho phép bọn nha hoàn, bọn thái giám đi theo.
Nhị công chúa cùng Cố La chọn phía tây.
Trong lương đình chỉ còn lại Cố Loan và Triệu Quỳ, Triệu Quỳ hỏi nàng: “Nhìn ra cái gì không?”
Cố Loan lắc đầu.
“Đi thôi.” Triệu Quỳ trực tiếp bước ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phía bắc.
Cố Loan tụt lại phía sau hai bước mới đi theo hắn.
Phía bắc ngự hoa viên chủ yếu là giả sơn.
Ngay từ đầu Cố Loan đều nghĩ làm thế nào để giữ một khoảng cách với Triệu Quỳ, nhưng đi một đoạn đường, Cố Loan bất tri bất giác chú ý tới, phía trước chính là rừng giả sơn, đời trước, nàng chính là mất thân tại mảnh giả sơn này.
Tựa như ác mộng tái hiện, Cố Loan trợn mắt nhìn, toàn thân rét run, nàng không muốn đến bên kia, càng không muốn đi cùng người dã từng muốn nàng rồi bóp chết nàng.
“Nhị biểu ca, ta đau bụng.” Tự biết sắc mặt không đúng, Cố Loan che bụng, khó chịu nói.
Triệu Quỳ quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ của Cố Loan tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Quỳ bước nhanh đến bên người Cố Loan, vô thức muốn đỡ tiểu cô nương.
Chỉ là tay của hắn vừa nâng lên, Triệu Quỳ đã nhìn thấy, Cố Loan rõ ràng run run, cũng vội vàng lui về sau hai bước, như tránh rắn rết.
Triệu Quỳ nhíu mày, nhưng giờ khắc này, so với kháng cự của tiểu cô nương, hắn để ý đến thân thể của nàng hơn.
“Đau ở chỗ nào?” Triệu Quỳ cúi đầu hỏi.
Cố Loan một tay ôm bụng, mặt trắng bệch nói: “Có thể buổi sáng ăn phải đồ hỏng, Nhị biểu ca, chúng ta trở về trước đi.”
“Được.” Triệu Quỳ tiến lên một bước, trước khi Cố Loan kịp phản ứng, bế người lên.
Thân mật không hề có điềm báo trước xảy ra suýt nữa dọa Cố Loan đứng tim, nàng nhìn hai bên một chút, lo lắng nói: “Nhị biểu ca mau buông ta xuống, ta, ta không phải tiểu hài tử, bị người khác trông thấy không tốt.”
Triệu Quỳ một tay ôm eo nàng, một tay nâng chân nàng, nghe vậy, Triệu Quỳ dừng bước lại, nhìn tiểu cô nương mắt hạnh kinh hoảng trong ngực nói: “Ngươi là biểu muội ta, người bên ngoài có thể nói cái gì?”
Cố Loan vừa giãy dụa vừa nói: “Biểu ca biểu muội cũng phải tránh hiềm nghi, Nhị biểu ca, ngươi…”
“Nếu như ta muốn cưới ngươi, còn cần tránh hiềm nghi sao?” Triệu Quỳ ngắt lời nàng, nói lời kinh người.
Cố Loan khiếp sợ quên giãy dụa, nàng cứng đờ ngẩng đầu.
Trên mặt Triệu Quỳ cũng không có ôn nhu hay biểu cảm gì, hắn nhìn Cố Loan, lập lại lần nữa: “Ta sẽ lấy ngươi làm Vương phi.”
Vốn là mặt Cố Loan còn chút huyết sắc, sau khi nghe rõ câu nói này, triệt để không trắng bệch.
Nàng ngàn tránh vạn tránh, vì sao còn bị Triệu Quỳ coi trọng? Là bởi vì trước kia tiếp xúc mấy lần, bởi vì nàng sợ nên hắn tức giận mà hư tình giả ý với nàng sao?
Trong đầu loạn lên, không biết qua bao lâu, Cố Loan mới miễn cưỡng khôi phục một tia trấn định, nàng cúi đầu xuống, ý đồ kết thúc đề tài này: “Ta, bụng ta không đau, có thể tự mình đi.” Hắn không ôm nàng, cũng không cần suy nghĩ tránh hiềm nghi hay không tránh hiềm nghi.
Triệu Quỳ dừng một chút, sau đó như Cố Loan mong muốn, buông nàng xuống.
Hai chân chạm đất, chân Cố Loan như nhũn ra, dường như sống sót sau tai nạn.
“Đi tìm ngọc bội, hay là về đình nghỉ mát?” Triệu Quỳ mặt không đổi sắc hỏi.
Cố Loan muốn về đình nghỉ mát, nhưng để chứng minh bụng mình thật sự không đau, nàng chấp nhận, nói: “Đi tìm ngọc bội đi, cũng không biết có phải giấu ở giả sơn hay không?.”
“Trong tay áo bên phải hắn dính chất núi đá màu xám, nhất định ở chỗ này.” Triệu Quỳ đi phía trước, cũng không quay đầu lại nói.
Cố Loan không yên lòng.
Hai người một trước một sau, Cố Loan cố gắng không nghĩ đến kiếp trước, cũng không đi nghĩ đến Triệu Quỳ vừa mới nói lời hoang đường.
Giả sơn có hình thù kỳ quái san sát nhau, Cố Loan cúi đầu đi đường, Triệu Quỳ phụ trách tìm kiếm.
Long Khánh Đế cũng đang vui đùa, tiểu thái giám không giấu ngọc bội ở chỗ quá khó tìm, bởi vậy, Triệu Quỳ dễ dàng phát hiện ngọc bội của Long Khánh Đế trong sơn động của một giả sơn.
“Nhị biểu ca thật lợi hại.” Cố Loan nhỏ giọng nịnh nọt nói.
“Vậy vì sao ngươi không muốn gả cho ta?” Triệu Quỳ đứng trong sơn động, khuôn mặt âm trầm, thần sắc không rõ hỏi tiểu cô nương dưới ánh mặt trời ngoài động.
Nhịp tim Cố Loan tăng nhanh, không ngờ hắn sẽ tiếp tục dây dưa.
“Nói.” Triệu Quỳ lạnh giọng thúc giục.
Nàng không cho phép hắn hung dữ, ở trước mặt nàng hắn không còn hung dữ lần nào nữa, thậm chí vì có thể thuận lợi cưới được nàng, Triệu Quỳ còn đến Hoàng Hà bôn ba mấy tháng. Triệu Quỳ chỉ nghĩ tới cảnh mình cầu thân gặp phải đám người Cố Sùng Nghiêm làm khó dễ, duy chỉ không ngờ tới, cô nương hắn muốn cưới, sau khi hắn chính miệng cầu thân, dọa đến mặt không còn chút máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.