Hoàng Ân

Chương 2: Trùng sinh

Tiếu Giai Nhân

03/12/2020

Editor: Xiaoxi Gua

Beta: Mei Ruan

Tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút nước.

Một tiếng sấm vang lên, Du thị – phu nhân Thừa Ân hầu phủ đang nghỉ trưa đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng nhìn về phía đôi nam nữ đang ngủ bên người. Đôi long phượng thai này đã được bốn tuổi, ca ca Cố Đình sinh trước muội muội Cố Loan hai khắc. Ca ca đã có thể ăn, thông thường ở tuổi này đã cao hơn nhiều so với muội muội.

Hai huynh muội đều ngủ rất ngon, không hề bị tiếng sấm làm ồn, Du thị thở phào một cái, dù sao cũng không ngủ được, nàng cầm quạt tròn, vừa nhẹ nhàng quạt cho hai đứa nhỏ, vừa thương nhớ trượng phu đang dẹp loạn ở Ký Châu . Đầu xuân năm nay, Ký Châu đại hạn, dân nghèo không sống nổi nên bị một tên thủ lĩnh sơn tặc ở nơi đó dụ dỗ, đã đi theo tạo phản.

Chỉ là mấy nghìn dân nghèo, Du thị cũng không lo lắng cho trượng phu, nàng chỉ nhớ hôm qua Nhị đệ muội mang vòng tay ngọc lục bảo đến khoe khoang trước mặt nàng, nói là Nhị đệ tặng, Du thị không thiếu ngọc lục bảo, chỉ là bị người ta khoe ân ái ngay trước mặt, nàng không nhịn được mong ngóng trượng phu cao lớn tráng kiện nhà mình mau mau trở về.

“Xoạt xoạt” một tiếng, lại là một tiếng sấm lớn, dường như vang lên ở dưới mái hiên.

Du thị bị dọa đến run cả người, trong lòng còn sợ hãi, nàng muốn nhìn về phía cửa sổ thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc của nữ nhi. Du thị cúi đầu, kinh ngạc nhìn Cố Loan chẳng biết lúc nào mặt mũi tràn đầy nước mắt, giơ một cánh tay nhỏ giống như ngó sen lên, giống như cổ nàng có cái gì, nàng khóc lóc muốn đẩy ra.

Bé gái vừa khóc vừa giãy dụa, đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng là bị bóng đè rồi!

Du thị không dám đánh thức nữ nhi, vừa chống đỡ thân mình nằm bên cạnh nữ nhi, vừa ôn nhu vỗ nhẹ đôi vai nhỏ, dịu dàng nói: “A Loan đừng sợ, mẫu thân và ca ca đều ở đây, yêu lôi đã bị đuổi đi rồi, A Loan không sợ nào.”

Cố Loan sắp chết nghe thấy được giọng nói của mẫu thân, mẫu thân nàng xinh đẹp dịu dàng, mỗi lần Cố Loan ngã bệnh, chỉ cần mẫu thân ở bên cạnh chăm sóc, Cố Loan sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Có phải nàng đã bị tân đế bóp chết rồi không, bởi vì nàng nhớ mẫu thân nhất, cho nên trước khi Diêm vương đến đưa nàng đi, sinh lòng thương tiếc nên để nàng nghe được giọng nói của mẫu thân?

Mẫu thân . . .

Cố Loan lo lắng mở mắt, nước mắt làm tầm nhìn mơ hồ, khiến nàng không thấy rõ người đối diện. Cố Loan vừa định lau sạch nước mắt, một bàn tay ấm áp đưa tới, dùng chiếc khăn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, giúp nàng lau đi tất cả nước mắt. Ánh mắt dần dần rõ ràng, Cố Loan trông thấy một gương mặt trắng nõn như ngọc, vô cùng xinh đẹp.

Giống mẫu thân, nhưng lại trẻ hơn mẫu thân mười mấy tuổi.

Cố Loan kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong mắt Du thị, nữ nhi mang theo vẻ ngơ ngác, miệng nhỏ hồng hồng tròn trịa chu ra, vừa đáng yêu, vừa đáng thương.

“A Loan gặp ác mộng, đúng không?” Du thị cười hỏi, nói xong, nàng ngồi dậy, ôm tiểu nha đầu đáng thương ngồi trên đùi.

Cố Loan bị ôm lấy, bị chuyển phương hướng nên nhìn thấy trước mặt là tấm màn thêu hoa sen, căn phòng kém xa so với tẩm điện rộng lớn xa hoa, tao nhã ấm áp của Đế vương, cách đó không xa lộ ra đôi chân nhỏ của bé trai đang ngủ. Cố Loan không biết bé trai đang ngủ này, nhưng lại thấy có chút quen mắt.

Du thị thấy nữ nhi ngây ngốc nhìn chằm chằm ca ca, cười, cầm tay nữ nhi nói nhỏ: “Kia là ca ca, A Loan không nhớ sao?”

Ca ca?

Trong đầu Cố Loan, lập tức hiện ra một thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi. Ca ca của nàng – Thế tử gia Cố Đình, tư thế hiên ngang phi phàm, tuấn mỹ của Thừa Ân hầu phủ, sao lại thế…

Lúc này Cố Loan không cách nào tưởng tượng được mối liên hệ giữa ca ca nàng và bé trai đang ngủ đến chảy nước miếng ở trước mặt, nàng bỗng nhiên phát hiện, cơ thể của mình cũng trở nên nhỏ đi, trên đùi mặc một chiếc quần sa mỏng màu trắng, một đôi chân trắng trắng mập mập lộ ra, còn không to bằng tay của nàng? Cố Loan giơ tay lên thì nhìn thấy, cánh tay của nàng cũng nhỏ xíu rồi.

Cố Loan hoàn toàn mơ hồ, nàng không phải mười sáu tuổi, không phải đang ở trên long sàng của tân đế sao?

Chẳng lẽ là ảo giác trước khi chết?

Nghĩ vậy, Cố Loan thử véo mình một chút.

Bé gái bốn tuổi, vừa nghi ngờ vừa nghiêm túc cúi đầu xuống, tìm được chỗ nên cách quần mỏng véo một cái.

Đau quá!

Cố Loan vội vàng buông tay ra, đau đến mức lông mày nhỏ nhíu lại.



Du thị thấy vậy sửng sốt một chút, xoa xoa nơi nữ nhi vừa véo, khó hiểu hỏi: “A Loan tự véo mình làm gì?”

Cố Loan nhìn mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, mờ mịt nói: “mẫu thân, có phải con đang nằm mơ không?”

Du thị cười, ôm nữ nhi hôn một cái: “A Loan vừa mới nằm mơ, hiện tại tỉnh dậy rồi, người xấu cũng đã chạy, A Loan không cần sợ.”

Tiểu bảo bối của nàng, rốt cuộc gặp phải ác mộng gì vậy.

Cố Loan ngả vào vòng tay ấm áp của mẫu thân, ngửi thấy hương thơm quen thuộc, nàng vẫn ngơ ngác cho đến khi ca ca Cố Đình tỉnh giấc, vừa dụi mắt vừa được nhũ mẫu ôm đến tịnh phòng xuỵt xuỵt. Sau khi tỉnh ngủ, mọi thứ giống như trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Cố Loan mới khôi phục lý trí.

Nàng đã rõ, thì ra tổ mẫu niệm phật nhiều năm như vậy, quyên góp nhiều như vậy, thật sự có hiệu quả. Phật Tổ không đành lòng để một nữ tử vô tội như nàng chết thảm dưới tay Đế vương, nên mới đưa nàng trở về khi còn bé, để nàng sống lại một lần nữa.

Là thật sao?

Cố Loan tham lam ôm lấy mẫu thân, chỉ có như thế này, chỉ khi thật sự cảm nhận được thân thể của mẫu thân, Cố Loan mới có thể thuyết phục mình đây không phải là mộng.

“Xấu hổ quá, muội muội lại làm nũng!”

Sau lưng truyền đến tiếng chế giễu của bé trai, Cố Loan nhất thời đỏ mặt, buông mẫu thân ra, quay đầu nhìn phía sau.

Tiểu thế tử Cố Đình tựa trong lòng nhũ mẫu, mặt mũi non nớt tràn đầy châm biếm nhìn muội muội đang làm nũng.

Ca ca trong trí nhớ của Cố Loan, không phải như vậy, bởi vì khi còn bé nàng rơi xuống nước nên bị cảm lạnh, hàn khí xâm nhập vào cơ thể nên lâu dài yếu ớt nhiều bệnh. Ca ca vẫn luôn yêu thương bảo vệ nàng, nghe các quý nữ khác nói cưỡi ngựa rất vui, mà Cố Loan không cưỡi ngựa được nên vô cùng hâm mộ họ, ca ca liền tìm một con ngựa dễ bảo tặng nàng, để nàng được trải nghiệm cưỡi ngựa một lần.

Đúng rồi, hiện tại nàng chỉ mới bốn tuổi, chưa bị rơi xuống nước, nàng vẫn còn khỏe mạnh, ca ca cũng chưa có trưởng thành.

Bọn họ đều là đứa bé.

Nhìn ca ca kiêu ngạo, Cố Loan chớp mắt, chỉ vào nhũ mẫu nói: “Ca ca xấu hổ, lớn như thế còn để nhũ mẫu ôm!”

Khuôn mặt nhỏ Cố Đình đỏ lên!

Hắn đã bốn tuổi, lúc mang giày cũng đã không cho nhũ mẫu ôm, vừa mới tỉnh ngủ nên hắn quên! (^-^)

“Thả ta ra!” Bé trai thẹn quá thành giận, giãy dụa.

Nhũ mẫu không dám để tiểu thế tử đi chân trần, chạy mấy bước, trước khi tiểu thế tử vùng vẫy thoát ra thì ôm người để lại trên giường.

Cố Đình còn chưa hết hận, trừng mắt nhũ mẫu nói: “Sau này cũng không cho phép ngươi ôm ta!”

Nhũ mẫu rất oan ức, tiểu thế tử lúc này không đáng yêu chút nào, lúc xuỵt xuỵt lại rất ngoan.

“Ngươi đi xuống trước đi.” Du thị cười, thay nhũ mẫu giải vây.

Nhũ mẫu cúi đầu cáo lui.

Cố Đình vẫn thở phì phò, đưa lưng về phía mẫu thân và muội muội đang ngồi, tức giận đến nỗi đôi vai run rẩy.

Cố Loan đột nhiên cảm thấy bộ dạng ca ca rất đáng yêu, nàng gọi mẫu thân thả nàng xuống dưới, sau đó đi chân trần đến bên người ca ca.

Nàng đứng bên trái, Cố Đình liền bĩu môi chuyển sang bên phải, Cố Loan đuổi theo, bé trai lại quay ngược lại.

Cố Loan cười ha ha, cười cười, nàng ngã ngồi trên giường, há miệng, oa oa khóc lên.

Du thị và Cố Đình đều choáng váng.

Cố Loan khóc lóc không chút kiêng kỵ, nàng khóc vì sợ hãi và còn vì tủi thân đối với việc xảy ra ở kiếp trước, Ninh vương trời đánh kia, sao không trực tiếp giết nàng giống như đám người ở Đông cung đi, ngủ xong rồi còn giết nữa là sao chứ? Chỉ tội cho nàng sau khi thuốc hết tác dụng, vậy mà còn ra sức làm hắn vui lòng!



“Muội muội làm sao vậy?” Cố Đình sốt ruột hỏi, bàn tay nhỏ vụng về sờ đầu muội muội: “Đừng khóc đừng khóc, ca ca đùa với ngươi thôi.”

Nhất định là hắn không để ý tới muội muội nên muội muội mới khóc.

“Không phải, muội vừa mới thấy ác mộng.” Cố Loan vừa khóc, vừa tố cáo với mẫu thân và ca ca, trong lòng vô cùng tủi thân, nàng nhất định phải nói ra mới hả giận: “Muội nằm mơ thấy mình bị người xấu bóp cổ.”

Vẻ mặt Du thị biến sắc, nữ nhi ở tuổi này, mơ thấy yêu quái nàng còn có thể hiểu được, nhưng sao lại mơ thấy bị bóp cổ?

Suy nghĩ vừa dứt, Du thị chợt nhớ ngày trước nàng có dẫn theo hai đứa trẻ tiến cung, hai huynh muội cùng với các tiểu hoàng tử, công chúa chơi đùa. Thái tử mang tới một con vẹt lông đỏ xinh đẹp, bọn nhỏ đều rất thích, không ngờ Nhị hoàng tử tới gần, sau đó, bóp chết con vẹt trước mặt bọn nhỏ.

Đều do tiểu ma vương kia!

Du thị oán hận nghĩ.

Cố Đình cũng rất hận, hận cái tên xấu xa trong mộng của muội muội nên ôm lấy muội muội, lớn tiếng an ủi: “Muội muội đừng sợ, lần sau mơ thấy ca ca, ca ca sẽ bảo vệ và đánh người xấu thay ngươi.”

Bé trai ngây thơ, thành công khiến Cố Loan nín khóc, mỉm cười.

Muội muội cười, Cố Đình cũng cười hì hì, nghe tiếng mưa bên ngoài, Cố Đình xúi giục muội muội: “Đi, ca ca dẫn muội đi bắt địa long!”

*Địa long: giun đất

Khuôn mặt Cố Loan nhíu một cái, ghét bỏ đẩy tay ca ca: “Muội không đi.”

Chỉ có bé trai mới thấy hứng thú với các loại côn trùng, Cố Loan là tiểu cô nương, trong các côn trùng, nàng chỉ thích con bướm xinh đẹp thôi.

Hai huynh muội mới làm hòa nhưng bởi vì côn trùng lại bất đồng ý kiến, Cố Đình muốn tự mình đi. Du thị vẫn yên lặng quan sát huynh muội chơi đùa, rốt cục mở miệng, giáo huấn nhi tử: “Không được đi, nằm xuống, ngoan ngoãn ngủ cho ta.”

Mỗi mẫu thân đều có hai mặt, lúc thì ôn nhu như nước, lúc nghiêm túc như núi, mẫu thân là núi hay là nước, đều phải xem hài tử tinh nghịch hay không tinh nghịch.

Cố Đình không dám chọc mẫu thân tức giận, bất đắc dĩ nằm yên.

Cố Loan nhìn chiếc gối nhỏ của nàng và ca ca, cam tâm tình nguyện nằm xuống.

Mẫu thân và ca ca đều ở bên cạnh, Cố Loan không sợ, nhưng nàng cũng ngủ không được nên làm bộ nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, bàn tay nhỏ của ca ca đột nhiên ôm nàng, lẩm bẩm nói: “Muội muội đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội.”

Mắt Cố Loan cay cay, suýt khóc lên, sợ bị mẫu thân trông thấy mới cố kìm nén.

Tiếng sấm lúc ngừng lúc lại nổi lên, tiếng mưa ào ào rất có tác dụng trợ ngủ, Cố Loan nghe một hồi, lại ngủ thiếp đi.

Sau đó, trong giấc mộng, Cố Loan mơ thấy nàng trở về long sàng của Đế vương, thấy nàng thật sự đã chết rồi. Chẳng qua là sau khi nàng chết, vốn dĩ Thừa Ân hầu phủ giữ thái độ trung lập đột nhiên phất cờ lật đổ bạo quân, phụ thân thống lĩnh đại quân Tây Bắc tiến đến kinh thành. Triệu Quỳ đã sớm có chuẩn bị, thành công ngăn được quân đội của phụ thân nhưng cũng không cầm cự được bao lâu.

Trong lúc hỗn chiến, không biết ai đã bắn một tên, lấy mạng của Triệu Quỳ.

Mơ tới đây, Cố Loan liền tỉnh giấc.

Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, ca ca hưng phấn chạy vào, lôi kéo nàng ra ngoài xem cầu vồng.

Cố Loan nhìn ca ca, nghĩ thầm, nếu như mộng này là thật, không phải ảo tưởng báo thù của nàng, người bắn chết Triệu Quỳ, nhất định là ca ca của nàng.

Đúng là hả giận!

Lời của tác giả: Tiểu tiên điểu (chim tiên) của chúng ta đã bắt đầu cuộc sống mới sau khi trùng sinh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Ân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook