Hoàng Bán Tiên

Chương 59: Động phòng hoa chúc

Nhĩ Nhã

24/11/2016

Thành thân là một lễ nghi rườm rà hết sức. Chuyện chăng đèn kết hoa, trống chiêng rộn rã tất nhiên phải có rồi. Cũng vì là do hai người nam tử thành thân, thế nên không có khăn đỏ, chỉ có hai tân lang quan nhi mặc hỉ phục màu đỏ thắm mà thôi.

Tiểu Hoàng vận y phục đỏ hết toàn thân, càng khiến cho dáng vẻ vốn đã thanh tú trắng noãn càng thêm mềm mại đáng yêu, khiến người ta phải nhìn không rời mắt.

Tư Đồ cởi bỏ bộ hắc y trên người rồi thì sát khí có bớt đi mấy phần, có điều bộ dáng đỏ rực của hắn nom có gì đó hoạt kê. Hơn nữa, cũng hiếm có dịp gã cứ dúm dó bất an, chỉ biết níu chặt lấy cánh tay Tiểu Hoàng không chịu buông ra.

Rảo hết mấy vòng trong lễ đường, uống vài chén rượu, Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng đã bị mấy vị phó bang chủ đẩy mạnh vào trong tân phòng, đóng cửa lại.

Hai người trong tân phòng, mắt to mở tròn nhìn mắt nhỏ, hết nửa buổi trời cũng chẳng nói với nhau được câu nào.

Mãi lâu sau, chính Tư Đồ mở miệng trước – “Tiếp theo phải làm sao đây?”

Tiểu Hoàng hấp háy mắt – “Làm sao là làm sao?”

“Động phòng đó…” – Tư Đồ kéo hết mấy thứ tơ hồng đai đỏ nhằng nhì trên người hắn xuống rồi hỏi Tiểu Hoàng – “Làm sao mà động bây giờ?”

Tiểu Hoàng hơi rụt tay áo của y lại, lí nhí bảo thầm – “Ta cũng có biết đâu chứ, ta có động qua khi nào đâu.”

“Ngươi đọc nhiều sách như vậy mà cũng không biết động phòng là động làm sao hử?” – Tư Đồ hỏi.

“Ai…Ai đi đọc loại sách đó chứ.” – Tiểu Hoàng đến bên giường ngồi xuống, thấy trên bàn có một bình rượu. Tư Đồ vỗ vỗ trán – “Thôi được, uống rượu giao bôi trước đã!” – Vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, rót hai chung rượu ra rồi đi đến bên giường đưa cho Tiểu Hoàng một chén.

Tiểu Hoàng đón lấy, hai người họ vươn tay ra mà làm kiểu nào cũng không thể quấn vào nhau cho được. Tư Đồ nổi sùng, trực tiếp uống cạn một chén, chồm người qua ôm lấy Tiểu Hoàng dùng miệng rót rượu trực tiếp vào miệng y. Tiểu Hoàng lập tức mặt đỏ bừng bừng, đẩy Tư Đồ một cái – “Huynh…sao huynh làm vậy?”

“Chẳng phải bảo là giao bôi còn gì? Mà có nói là giao bằng cách nào đâu, thôi giao theo cách của ta cho chắc ăn!” – Tư Đồ cười ha hả mà nói, lại nghiêng qua hôn Tiểu Hoàng một cái, rồi liếm liếm khóe môi, cười tươi hả hê lắm lắm.

Tiểu Hoàng có chút ngượng ngùng. Tư Đồ đặt chén rượu xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, thấp giọng hỏi – “Tiên Tiên, có vui không nào?”

Tiểu Hoàng mở tròn mắt, nhẹ gật đầu rồi nhỏ giọng đáp – “Ừm, vui lắm.”

“Có thật không đấy?” – Tư Đồ nghiêng người qua hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của y một cái – “Sau khi thành thân rồi thì sẽ càng thân mật hơn đó.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt gật đầu, mỉm cười mà không nói gì.

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng ngay cả nửa ý chối từ cũng chẳng có, trong lòng hắn thoải mái. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng chân Tiểu Hoàng lên, cởi hai chiếc hài màu đỏ khỏi chân y rồi nắm lấy bàn chân trắng nõn mà nhéo nhéo.

Tiểu Hoàng rụt chân lại, thụt lùi vào bên trong giường.

Tư Đồ đứng dậy dỡ bỏ lớp áo khoác ngoài. Không còn hỉ phục màu đỏ nữa, hắn buông rèm giường ở hai bên xuống, rồi chui vào.

Ánh nến đỏ lọc qua lớp trướng liêm chỉ còn lại một nửa, vầng sáng thấm vào bên trong ấm áp một cách dịu mềm, khiến cho tiểu hài tử trên màu đệm giường đỏ thắm trông càng thêm nổi bật. Xung quanh y như được phủ một lớp sáng dịu nhẹ, nom cứ như là ảo mộng.

Tư Đồ ngây ngẩn mà nhìn, rồi vươn tay ra nắm lấy góc quần đỏ của Tiểu Hoàng. Hắn bắt đầu từ ống quần mà chậm rãi vuốt lên, đi qua phần cẳng chân nho nhỏ mềm mềm, rồi dừng lại trên đầu gối Tiểu Hoàng, dùng bàn tay nhẹ nhàng gãi qua, khiến cho Tiểu Hoàng vì nhột mà bật cười lên khanh khách. Y đẩy tay ra từ chối nhưng lại bị Tư Đồ níu lấy những ngón tay trắng gầy lấp ló dưới góc tay áo thêu cánh sen.

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng né qua mấy lượt, nhưng tay rút về chẳng xong đành phải khẽ mỉm cười xoay lòng bàn tay miết lấy những ngón tay của Tư Đồ, nhẹ nhàng cảm nhận những vết chai sần cộm lên do luyện kiếm quanh năm của hắn.

“Tiên Tiên…” – Tư Đồ hạ giọng xuống, nghiêng người sang – “Hôn ta một cái.”

Tiểu Hoàng dù cho còn có một chút bối rối, thế nhưng vẫn nghe lời mà nghiêng người sang hôn lên khóe môi Tư Đồ một cái. Hôn xong thì tựa người vào vai Tư Đồ. Hai người tựa sát vào nhau mãi một lúc, rồi Tư Đồ ngả người về phía trước một chút, đặt Tiểu Hoàng bên dưới thân mình, trên lớp chăn hỉ dày êm ái.

Tiểu Hoàng mở tròn đôi mắt trong veo mà nhìn gã Tư Đồ đang trước mắt, rồi không màng sống chết mà hôn lên cằm hắn.

Tư Đồ rít một hơi, nắm chặt lấy thắt lưng của Tiểu Hoàng rồi làm bộ dáng hung dữ mà nói – “Đừng lộn xộn, ta sợ làm ngươi bị thương.”

Tiểu Hoàng chẳng bị dọa sợ gì, hai tay y còn choàng quanh cổ Tư Đồ. Y kéo nhẹ, Tư Đồ áp xuống phía dưới. Khi môi kề vào môi, hắn kinh hỉ phát hiện Tiểu Hoàng đang hôn lên môi hắn. Tuy rằng cái hôn vẫn còn thấp tha thấp thỏm, nhưng ngay cả đầu lưỡi đều vươn ra cả rồi.

Trong tim Tư Đồ giã trống thình thịch, thình thịch. Hắn buột miệng câu “Chết tiệt” rồi hé môi hôn Tiểu Hoàng bên dưới mình. Gắn bó vào nhau, đầu lưỡi vươn vào bên trong khoang miệng của Tiểu Hoàng mà quyện lấy, mà hôn mãi một trận, đến khi buông ra thì thấy mặt mũi tiểu hài tử bên dưới mình đang đỏ bừng như ráng chiều, rất đỗi nao lòng. Đến môi cũng đỏ, tóc mai tản mác, khiến Tư Đồ cảm thấy nhộn nhạo toàn thân, thấp giọng gọi – “Tiên Tiên.”

Tiểu Hoàng thấy dáng vẻ động tình của Tư Đồ thì cũng xiêu lòng, vươn tay ra khẽ vuốt lại mấy sợi tóc rối phủ trên trán hắn. Trong lòng cảm thán, sao người này tính tình cứ như tóc vậy, chẳng khi nào vào nếp, cứ vĩnh viễn tùy tính tự tại. Những ngón tay mảnh dẻ chậm rãi miết qua khuôn mặt Tư Đồ, Tiểu Hoàng thấp giọng nói – “Tư Đồ, ta cũng rất vui vì được thành thân cùng huynh, ta thích huynh nhất.”



Tư Đồ thấy tiểu hài tử bên dưới mình da dẻ như ngọc, mặt mày ẩn tình, lại nghe thêm một câu nói thật lòng của y thì cảm giác huyết mạch toàn thân mình đều bắt đầu trướng căng cả lên. Hắn gắng kềm chế dục vọng của mình, cảm thấy hơi khó chịu, lại cúi xuống hôn thêm trận nữa lên cổ và môi Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng tựa như cũng nhận ra Tư Đồ đang nhẫn nhịn và bất an thế nào. Y vỗ về trên vai hắn thật nhẹ, rồi thủ thỉ bên tai hắn – “Đừng lo, huynh muốn sao thì cứ thế thôi, ta đã là của huynh rồi, muốn như thế nào ta đều cam tâm tình nguyện.”

Tư Đồ hít sâu một hơi, thở dài mà bảo – “Ngươi muốn lấy mạng của ta sao…Ta không muốn ra tay, vì ngươi sẽ đau, có người bảo lần đầu tiên sẽ rất đau.”

Tiểu Hoàng cười khẽ, ngồi xuống, cởi y phục ra.

“Ngươi làm gì đấy?” – Tư Đồ ôm chầm lấy bàn tay đang lần cởi cúc áo của Tiểu Hoàng, giọng hắn hơi nghẽn lại.

Tiểu Hoàng giật tay ra, tiếp tục cởi y phục của chính mình mà nói – “Vậy thì ngủ đi.”

“Không cho!” – Tư Đồ ôm ghì Tiểu Hoàng, lại áp y xuống giường, hơi thở đổ dồn – “Ta muốn làm.”

Tiểu Hoàng bất đắc dĩ thở dài – “Vậy huynh làm mau đi.”

“Đồ ngốc nhỏ nhà ngươi” – Tư Đồ hung tợn day cắn trên mặt y – “Ngươi còn không biết ta thương ngươi sao, thế nhưng ngươi lại muốn chết.”

Tiểu Hoàng ngoẹo đầu hỏi Tư Đồ – “Còn có thể đau đến bao nhiêu? Ta thích huynh, chết vì huynh còn có thể, đau thì có là gì?”

Tư Đồ ngẩn người tròn cả mắt, chăm chú nhìn vào Tiểu Hoàng một lúc lâu, thế rồi đột ngột vươn tay ra ôm chặt Tiểu Hoàng, thì thầm – “Lão thiên gia thực sự đối với ta không tệ, Tư Đồ ta có đức gì năng gì…Có chết cũng cam lòng!”

Tiểu Hoàng đánh hắn – “Đừng nói bậy…Ưm…” – Lời còn chưa dứt đã kinh ngạc kêu lên, cánh tay Tư Đồ đang lần theo tấm lưng của y, chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cánh mông y.

“Là chính ngươi nói đó.” – Tư Đồ cười hôn khẽ lên trán Tiểu Hoàng – Vậy thì không cho phép ngươi khóc bảo không được.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt, cứng miệng bảo – “Ta không có!”

“A…” – Tư Đồ nhếch một bên môi lên cười gian xảo, tay hắn lần tìm trên y phục Tiểu Hoàng rồi cởi hết tất cả xuống, lại cởi bỏ tất cả y phục trên người mình. Hai người bọn họ trần trụi đối diện nhau. Tiểu Hoàng do xấu hổ mà toàn thân đều ửng một tầng đỏ hồng, liền dùng dằng tưởng lấy chăn hỉ đắp lên người mình. Tư Đồ giữ lấy cánh tay y, kéo lên hai bên má rồi từ bên trên nhìn bao quát mặt mũi Tiểu Hoàng. Hắn tán thán tiểu hài tử thuần mỹ cứ như thiên nhân vậy, rồi cúi xuống thành kính hôn lên người Tiểu Hoàng.

“Ưm…” – Tiểu Hoàng se sẽ vùng vẫy mấy lần, lí nhí bảo – “Nhột…”

“Nhột ư?” – Tư Đồ mỉm cười, lưu luyến trước bờ ngực Tiểu Hoàng, hai tay hắn đang giữ chặt thắt lưng y, miệng lại bắt lấy một điểm thù du trước ngực tiểu hài tử, khiến cho Tiểu Hoàng phải khản giọng kêu lên một tiếng rồi lại nhẹ cựa mình giãy dụa.

Hai ngươi họ áp sát cơ thể vào nhau, Tư Đồ mừng rỡ phát hiện tiểu hài tử có phản ứng.

“Tiên Tiên…” – Tư Đồ hôn lên trước ngực Tiểu Hoàng, khiến cho y phải thở dồn, tiếng thở không nặng nề cũng chẳng quá nhẹ, cứ như là móng vuốt mèo con, cào qua khiến trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Tư Đồ vẫn đang từ tốn lần mãi xuống bên dưới, có lúc chần chừ trên chiếc bụng nhỏ hơi lõm của Tiểu Hoàng, rồi dùng tay khẽ tách hai chân y ra, môi hôn lên da thịt mềm mại bên trong.

Tiểu Hoàng khó chịu, muốn khép chân lại nhưng chẳng đào đâu ra sức nữa. Y khẽ cau mày, trên mặt tỏa ra một nét ngượng ngùng.

Tư Đồ ngước lên, ánh mắt của hắn và Tiểu Hoàng giao nhau, chợt hay rằng đôi mắt linh động của tiểu hài tử cứ như thế đã hút hết hồn phách hắn ra ngoài rồi. Hắn lại cúi đầu xuống, miệng phủ lên nơi đã hơi ngẩng đầu ấy của Tiểu Hoàng, rồi nhẹ nhàng mà liếm mút.

“A…” – Tiểu Hoảng cả kinh kêu lên, nhưng rồi lại vì kích thích của Tư Đồ mà tiếng kêu tức khắc ách tại trong cổ họng. Y khó chịu thở dốc, cảm giác thấy khoang miệng mềm mại của Tư Đồ đang vây phủ lấy chính mình, cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt của hắn đang quyện lấy mình. Chân Tiểu Hoàng run lên, y lắc đầu thấp giọng gọi – “Tư Đồ…”

Giờ đây Tư Đồ đang gắng hết sức mình để áp chế dục niệm hầu như đã sắp sửa lao ùa ra khỏi cơ thể hắn. Nhưng một tiếng gọi mềm mại của Tiểu Hoàng đã khiến tất cả trong trí não hắn phút chốc thành hư không, chỉ còn lại nơi đang bừng bừng nơi bụng dưới. Toàn thân hắn nóng lên, dị thường luống cuống, tốc độ miệng vào ra lại càng nhanh hơn. Hắn luồn tay vào bên dưới gối, quả nhiên phát hiện một chiếc lọ mà Mộc Lăng đã chu đáo đặt vào trong. Mở nắp ra, một mùi hương lạ lùng thơm nức tỏa lên, chính là một loại cao trơn tốt nhất. Tư Đồ vươn ngón tay vào quết ra một ít, bôi lên cánh mông mềm mại của Tiểu Hoàng, nơi khe hở non mềm ấy.

“Ưm…” – Tiểu Hoàng chợt cảm giác phía sau mình mát lạnh, mới giãn người ra một chút thì phía trước đã bị Tư Đồ nhân lúc y không đề phòng mút mạnh một cái.

“Nha…” – Tiểu Hoàng kinh sợ hô, cảm giác nơi dưới bụng mình có hơi run rẩy, y không kềm được phải ưỡn lưng lên một chút rồi ra trong miệng của Tư Đồ… Đợi cho đến khi cảm giác mê man qua đi, Tiểu Hoàng cảm thấy mình đã gây ra chuyện không hay rồi, cứ như thế mà ra trong miệng của Tư Đồ…Thế nhưng ngay thời điểm y ngượng ngùng chết đi được thì lại nghe thấy một tiếng ực rất rõ ràng, khi ngẩng đầu lên lại thì thấy Tư Đồ đang dựa đầu lên bụng mình, đang mở to một đôi mắt tà mị, nuốt thứ trong miệng xuống.

“Huynh…Nha a…” – Đương khi Tiểu Hoàng luống ca luống cuống, bất thình lình một ngón tay quyết cao trơn của Tư Đồ nhoáng cái đã lẩn vào trong.

“Ưm…” – Vùng vẫy vì khó chịu mấy cái, Tiểu Hoàng cảm thấy không ổn rồi. Y siết chặt vai Tư Đồ, nhỏ tiếng bảo – “Lấy…ra đi…”

Tư Đồ cảm giác như tiếng kêu kia của Tiểu Hoàng đã khiến hồn hắn bay đâu mất tiêu rồi, miệng hắn hãy còn chưa rời bỏ nơi phía trước của Tiểu Hoàng, lại bắt đầu liếm mút thêm lần nữa.

“Nha…buông ra…” – Tiểu Hoàng vừa mới trải qua một lần cực cảm, bản tính ngây thơ trời sinh của y cộng thêm việc chưa hề nếm qua tình sự, nào có chịu được trêu ghẹo như thế đâu. Hạ thân y lập tức lại nảy sinh phản ứng, hơn nữa, so với vừa rồi thì càng rõ hơn.

“Ư,…” – Lại một tiếng kêu thất thanh, ngón tay của Tư Đồ chậm rãi xoay tròn rồi hướng vào bên trong, cứ nhưng đang sẽ sàng dò xét, cứ vào một chút rồi lại ra một chút, khi tiến vào lại thì xoay quanh một vòng. Bốn phía huyệt nội của Tiểu Hoàng tức thì dấy lên một cơn nhột nhạt khe khẽ. Thì ra trong thuốc cao của Mộc Lăng đã cho thêm dược vật thôi tình. Tiểu Hoàng làm sao chịu nổi, bị Tư Đồ thăm dò mấy lần thì đã cảm thấy tứ chi mềm nhũn ra, y cố dùng những đầu ngón chân kềm lại, khó chịu lắc lắc đầu – “Ra đi mà…”



“A…” – Tư Đồ cười, ngước lên nhìn Tiểu Hoàng – “Vừa nãy ai nói là sẽ không cầu xin buông ra thế, hửm?” – Vừa nói, lại vừa cho vào thêm một ngón tay.

“Ai nha…” – Tiểu Hoàng chấn động, vừa nãy chừng như nơi Tư Đồ vừa chạm đến khiến y không chịu được nữa, cơ thể tê rần, còn dục vọng phía trước lập tức tiết ra ngoài.

Tư Đồ cười – “Nhanh thế ư?”

Tiểu Hoàng vừa thẹn vừa tức, xấu hổ vì bản thân mình không thể khống chế được cơ thể mình, còn tức là vì Tư Đồ ăn hiếp y như thế.

“Tiên Tiên…thả lỏng nào.” – Tư Đồ lại duỗi một ngón tay vào bên trong, nương theo tác dụng dược vật của Mộc Lăng mà nhẹ nhàng mở rộng sự co dãn của nơi ấy ra. Ngón tay lại nương lúc thăm dò vào trong mà khuấy đảo, khiến cho Tiểu Hoàng thở dốc không dứt. Đã thấy trên người y ứa một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen hai bên thái dương bị mồ hôi làm ẩm, bết lại hai bên má, cùng với làn da trắng như tuyết càng khiến cho cả thân thể như phấn điêu ngọc trạc. Tư Đồ thật sự hết cách nhịn nổi nữa rồi. Hắn trở người Tiểu Hoàng ra, nghiêng người hôn lên gáy y, liếm hôn một đường từ trên đôi vai như cánh bướm xuống dưới, nơi chiếc eo hõm xuống cùng cánh mông mây mẩy. Tư Đồ nhẹ nhàng day cắn phần mông mềm mại của Tiểu Hoàng, trong lòng hắn tán thán, đừng thấy tiểu hài tử này gầy đến mức da bọc xương mà nhầm, mông cũng tròn trịa mềm mại lắm ấy. Ngón tay hắn đang ở bên trong bỗng dưng khêu lên, ép vào một nơi nào đó bên trong nội bích của Tiểu Hoàng.

“Nha a

” – Trong tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Hoàng còn mang theo vài phần khản đục mê người. Y cắn đệm chăn bên dưới mình, khổ sở nói – “Không muốn…chạm vào nơi đó…ưm…”

Tư Đồ hôn lên vai Tiểu Hoàng, cười hỏi – “Ở đây sao?”

“Nha…” – Tiểu Hoàng khổ sở lắc đầu, nơi khóe mi dần dà ứa nước mắt, còn phía trước lại ẩm ướt hết một vùng, bèn mắc cỡ khóc òa lên.

Tư Đồ khẽ cười ngậm lấy vành tai của Tiểu Hoàng, thấp giọng xuống thoải mái – “Không có gì mất mặt hết, thất tình lục dục là nhân chi thường tình, ngươi và ta lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần thư giãn ra mà hưởng thụ là được rồi.”

Tiểu Hoàng phập phồng cánh mũi, đỏ hoe hoe mắt nhìn Tư Đồ, ấm ức nói – “Khó chịu lắm, huynh lấy ra đi…đừng chạm vào nơi đó!”

Tư Đồ hít sâu một hơi, ngậm lấy vành tai Tiểu Hoàng gọi khẽ – “Tiên Tiên…ta nhịn không được nữa.”

Tiểu Hoàng đương lúc mơ mơ tỉnh tỉnh cảm thấy Tư Đồ đã rút ngón tay hắn ra ngoài. Y thở phào nhẹ nhõm, chẳng dè đâu nơi cánh mông lại cảm thấy có một thứ gì đó nóng hôi hổi xen vào, đặt ở nơi huyệt khẩu từ lâu vì tác dụng của dược vật mà hơi khẽ nhếch lên của Tiểu Hoàng.

“Ưm…” – Tiểu Hoàng không ngốc, tích tắc đã hiểu ra rằng thứ ấy là cái gì. Y xấu hổ vùi hết cả mặt mũi vào đệm chăn.

“Tiên Tiên, ngước đầu lên nào!” – Tư Đồ hạ giọng bảo – “Ngoan, hít sâu vào!”

Tiểu Hoàng không buồn để ý, vẫn giữ khư khư trong chăn lắc đầu.”

“Ngoan!” – Tư Đồ hôn lển cổ Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng về phía trước một chút, dục vọng nóng cháy của hắn tức thì tiến vào một ít.

“Ưm…” – Tiểu Hoàng kinh hoảng ngước đầu lên, Tư Đồ đã che chắn trước mắt y lại, không cho y chui vào trong chăn nữa. Hắn nắm lấy bàn tay ghì siết đệm giường của y, nỉ non – “Ta…ngươi thả lỏng đi…Tiên Tiên…” – Vừa nói, vừa chậm rãi đẩy về phía trước thêm mấy phần.

“Ưm…” – Tiểu Hoàng cắn mu bàn tay của Tư Đồ một cái. Đau thật đấy, bây giờ thứ đang vào trong còn to hơn ngón tay nữa, lại nóng đến phát bỏng, đau quá đi mà!

“Tiên Tiên, có đau không?” – Tư Đồ thấy sắc mặt Tiểu Hoàng trắng bệt, còn hai bên thái dương đều ứa mồ hôi lạnh thì trong lòng vô cùng đau đớn. Hắn đang ở nửa đường, dẫu rằng khó chịu muốn chết đi, thế nhưng một cử động xíu xiu cũng không dám nữa.

Giằng co như thế trong một lúc, rồi có lẽ là do tác dụng của dược vật, Tiểu Hoàng nghĩ bên trong nhột nhạt khó chịu quá. Y co giật thân thể, khi thứ nóng hôi hổi của Tư Đồ trong cơ thể y chạm đến được nội bích thì cơn nhột nhạt ấy lập tức dừng lại. Tiểu Hoàng lại theo bản năng mà co giật.

Lại nghe thấy tiếng rít hơi lạnh của Tư Đồ phía sau. Hắn khẽ hừ một tiếng, nhìn Tiểu Hoàng có chút gì bất đắc dĩ. Hắn nhỏ tiếng hỏi – “Ngươi muốn lấy mạng của ta đó à? Đừng cử động nữa, đợi ta từ từ đi ra.”

Tiểu Hoàng có chút chần chừ nắm lấy bàn tay Tư Đồ, lí nhí kêu một tiếng – “Ngứa…”

“Cái gì?” – Tư Đồ không hiểu – “Ở đâu ngứa?”

Mặt mũi Tiểu Hoàng đỏ như muốn cháy lên. Cả buổi trời ấp úng xong rồi y mới dùng giọng nói lí nhí như muỗi kêu mà bảo – “Ở bên trong…”

Tư Đồ nghe thấy rõ mồm một, hắn nghi hoặc chẳng tin nhìn vào Tiểu Hoàng, hồi lâu sau mới nói – “Vậy…ta có thể không cần ra ngoài sao?”

Tiểu Hoảng đỏ mặt, nửa buổi sau mới gật đầu.

“Vậy còn…đi vào thì sao?” – Tư Đồ cúi xuống mỉm cười hỏi

“…Ưm…” – Tiểu Hoàng im ắng một hồi lâu sau lại mới gật đầu – “…Nha a…”

Tư Đồ đẩy người mạnh mẽ về phía trước, toàn bộ vào hết bên trong…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Bán Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook