Chương 34: Lãnh nhãn bàng quan
Nhĩ Nhã
24/11/2016
Tư Đồ cúi đầu xem xét tình hình Tiểu Hoàng đang rúc trong lòng mình, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền có vẻ rất khó chịu. Nhất thời Tư Đồ cảm thấy luống cuống hết cả tay chân. Hắn vẫn biết thân thể Tiểu Hoàng không tốt lắm, nhưng lần trước sau khi được Mộc Lăng trị liệu thì đã khá hơn nhiều. Trước lúc ra đi, Mộc Lăng còn dặn hắn phải chú ý thân thể Tiểu Hoàng, không được chịu lạnh, không được ăn bậy ăn bạ thứ gì.
Dọc đường đi, Tư Đồ vẫn rất cẩn thận, sợ Tiểu Hoàng chịu rét, ăn cái gì cũng kiểm tra sạch sẽ, bởi thế cơ thể Tiểu Hoàng không xảy ra vấn đề gì. Tuy thế, nếu thật sự có bị lạnh hay đau đầu chút đỉnh thì Tư Đồ cũng không nôn nóng làm gì, có điều tình cảnh mới rồi thật sự quỷ dị, Tư Đồ hoàn toàn không biết vì sao Tiểu Hoàng lại xuất hiện phản ứng như thế nữa.
“Tiên Tiên?” – Tư Đồ nhẹ nhàng ôm Tiểu Hoàng đặt lên giường, đưa tay sờ trán y, vừa chạm vào đã cảm thấy cơ thể rất lạnh, trên trán lại ứa một tầng mồ hôi.
Hắn lại gọi hai tiếng nhưng Tiểu Hoàng tuyệt một chút phản ứng cũng không có, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Tư Đồ lúc bấy giờ vô cùng sốt ruột, vớ ngay ấm trà ném về phía cửa. Mấy tiếng loảng xoảng vang lên, cửa vốn là mở từ ngoài vào trong đột nhiên bị đánh cho văng trở ra mé ngoài. Tư Đồ hét lên – “Người đâu!”
Khách *** này trước sau cũng chỉ có mỗi Tư Đồ và Tiểu Hoàng là khách, một tiếng rơi vỡ này vốn có thể khiến bọn tiểu nhị phải kinh động. Chỉ là lúc này trong thành đột nhiên xảy ra hỏa hoạn to, chưởng quầy mang theo bọn tiểu nhị đi giúp cứu hỏa, thế nên khách *** to như vậy cũng không lưu lại người nào.
Tư Đồ dùng ống tay áo lau mồ hôi cho Tiểu Hoàng, vươn tay thăm thử mạch của y, phát hiện ra mạch đập rất hỗn loạn, thoáng chốc tâm phiền ý loạn, bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vẫn là đến một người giữ cửa cũng không có, liền rống to lên – “Người đâu? Chết hết cả rồi sao?”
Lúc này từ phía cầu thang vang lên mấy tiếng bước chân gấp gáp. Chốc lát sau, ở ngay cửa xuất hiện một người ló đầu vào, tựa hồ có đôi chút hoảng loạn, nơm nớp lo sợ hỏi – “Khách quan…gọi người sao?”
Tư Đồ ngẩng lên nhìn, thấy kẻ đứng ở cửa là Văn Xương Minh. Hắn cũng lười chẳng nói thêm gì, chỉ phân phó – “Gọi tất cả đại phu trong thành đến đây.”
Văn Xương Minh sửng sốt, nhìn Tiểu Hoàng nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi – “Công tử…bị bệnh sao?”
Tư Đồ đang rối hết cả lòng, trừng mắt liếc y một cái – “Mau lên!”
“A…dạ!” – Văn Xương Minh bị Tư Đồ liếc cho một cái đã run hết cả lên, hai chân bủn rủn, vội vã xoay người cút cho nhanh, lòng hoang mang tìm đại phu trong thành.
Đáng tiếc đúng lúc này lại xảy ra chuyện. Vì lửa quá to nên có những vị phu tử và học trò chạy không kịp, thậm chí có người đã tử vong, lại còn cả mấy người đến cứu hỏa bị thương nữa. Vì thế mà các đại phu đều bị lôi từ trên giường xuống để đến chữa thương. Văn Xương Minh chạy đến mấy hiệu thuốc, chẳng có lấy một lang trung nào ở nhà, thân nhân đều bảo là đã đến Ân Viên rồi. Văn Xương Minh hiện giờ còn đang chột dạ, làm sao dám chạy đến Ân Viên chứ, cũng chỉ đành chạy lòng vòng trong thành, sau cùng quyết định quay về khách ***.
Tư Đồ gấp gáp vô cùng, nhưng bệnh của Tiểu Hoàng chẳng rõ nguyên nhân, bản thân hắn thì không biết làm sao, trong lòng rất bực bội. Phải mà hắn mang theo Mộc Lăng thì tốt rồi, bây giờ thật sự muốn ôm Tiểu Hoàng hỏa tốc quay về Thục Trung ngay trong đêm. Đang đúng lúc Tư Đồ đang sốt ruột thì lại nghe Tiểu Hoàng lầm bầm kêu lên mấy tiếng.
“Tiên Tiên?” – Tư Đồ vừa mừng vừa sợ, nhanh chân chạy đến. Quả nhiên, Tiểu Hoàng khẽ trở mình rồi chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt cũng dần khôi phục lại.
“Sao rồi?” – Tư Đồ tiến đến, áp trán mình vào trán Tiểu Hoàng…thấy không còn lạnh như mới nãy nữa, không có gì khác lúc bình thường. Thế là hắn nhẹ nhàng thở ra, vươn tay bắt mạch thử, thấy mạch cũng đã bình ổn trở lại.
Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng chạm vào hai má Tiểu Hoàng, thấp giọng hỏi – “Thấy thế nào rồi?”
Tiểu Hoàng đã thanh tỉnh nhiều, khẽ lắc đầu.
“Sao đột nhiên lại như thế?” – Tư Đồ chồm tới ôm lấy Tiểu Hoàng, để y tựa vào ngực mình – “Có chỗ nào không khỏe ư? Sao đột nhiên lại ngất xỉu thế kia?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, nhỏ tiếng nói – “Không biết…” – Lời còn chưa nói dứt đã bị Tư Đồ chặn lại.
Tiểu Hoàng còn đang khó hiểu thì đã thấy Tư Đồ ngước lên nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng nói – “Ngươi còn muốn nghe bao lâu nữa?”
Phút chốc sau, Văn Xương Minh run rẩy đi vào, mồm miệng thở dốc, hơi ngượng ngùng bảo – “Ta…đại phu đều đã đến Ân Viên để cứu chữa người hết rồi…Ta…”
“Việc của ngươi bây giờ là chờ đến khi bọn họ chữa xong thì gọi người giỏi nhất đến đây.” – Tư Đồ cắt ngang, rồi cúi đầu không thèm nhìn đến y nữa, tiếp tục xem xét tình trạng của Tiểu Hoàng. Hắn thấy sắc mặt Tiểu Hoàng đã bình thường, cơ thể cũng không còn hữu khí vô lực mới an tâm phần nào.
“Vâng…Ta, ta cũng biết chút y thuật.” – Văn Xương Minh nhỏ giọng đề nghị – “Có muốn ta giúp công tử xem qua không?”
Tư Đồ cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng, ý như muốn hỏi.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu. Y không muốn thấy Văn Xương Minh, chỉ nghĩ đến việc mới rồi y phóng hỏa đốt Ân Viên, khiến cho có người bị thương thì đã muốn hỗn loạn. Phải chi mà mới rồi mình và Tư Đồ dập lửa trước khi bỏ đi thì tốt rồi…
Tư Đồ nhìn ra y có tâm sự, nhưng chỉ khẽ nhíu mày bảo với Văn Xương Minh – “Ngươi tới nhìn xem sao.”
Tiểu Hoàng hốt hoảng đưa mắt nhìn Tư Đồ, thế mà Tư Đồ chỉ nhìn y thật chăm chú, không nói thêm bất kỳ lời nào.
Văn Xương Minh tiến đến, vừa nhìn khí sắc Tiểu Hoàng ở cự ly gần đã ngây dại cả người.
Mới rồi ở thư phòng của Ân Viên, y thấy được bức họa trên đèn ***g, bởi vì ánh sáng yếu nên không nhìn được rõ ràng, tuy vậy, y vẫn bị người kia thu hút. Khi ấy y đã cảm thấy người này cùng vị công tử lúc ban chiều có phần giống nhau. Bởi vì Tiểu Hoàng vẫn luôn cúi đầu, cả người bị áo choàng bao phủ, hơn nữa sự hiện diện của Tư Đồ quá mức mãnh liệt, ai nấy đều bị hắn thu hút, cho nên Văn Xương Minh cũng không nhìn rõ được dáng vẻ của Tiểu Hoàng.
Sau khi từ Ân Viên trở về thì lòng Văn Xương Minh như có lửa đốt, nằm vật ra giường mà không sao yên giấc cho được. Chốc lát sau, y nghe mọi người tri hô có hỏa hoạn mà vẫn không dám ra ngoài, chỉ lăn lộn trên giường, cuối cùng mới rời giường lấy chiếc đèn ***g kia ra. Y thắp một ngọn đèn trong phòng, rồi mang chiếc đèn ***g ra xem xét, càng xem càng cảm thấy người trong bức họa là tuyệt đại tao nhã. Trước đây y vẫn nghe đồn Ân Tịch Ly là một mỹ nhân nhưng không tin, cứ nghĩ một nam nhân thì sao có thể gọi như thế. Bây giờ nhìn kỹ, không thể không thán phục, chỉ biết tự mình xấu hổ thôi.
Lần này đến gần xem Tiểu Hoàng, Văn Xương Minh ngây ngẩn cả người, bởi lẽ ngoại trừ tuổi tác cách biệt thì người trước mắt cùng bức họa của Ân Tịch Ly cơ hồ giống nhau như đúc, thậm chí, người thật ngoài đời càng nhìn càng cảm giác chân thật hơn.
Tiểu Hoàng vẫn cúi đầu. Y không muốn đối mặt với Văn Xương Minh, tay nhẹ nhàng túm chéo áo Tư Đồ mà kéo.
Tư Đồ không nói gì, ngược lại còn đứng dậy, tránh đi vài bước.
Tiểu Hoàng nhìn hắn khó hiểu, chợt nghe Văn Xương Minh bảo – “À,…tiểu công tử, tay của người…Ta giúp công tử xem mạch.”
Tiểu Hoàng lắc đầu, dùng chăn che kín thân mình, thấp giọng bảo – “Không cần đâu!”
Văn Xương Minh thấy y mới có mười mấy tuổi đầu, bộ dạng lại dễ xem thì trong lòng nghĩ chắc là y thấy thẹn thùng, bèn nhẹ giọng khuyên – “Không có gì đâu, chỉ là bắt mạch thôi mà.”
Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu, vẻ kháng cự hiển hiện rõ trên mặt, không chịu để Văn Xương Minh đến gần.
Văn Xương Minh sững sờ, không biết rằng là do dáng vẻ mình quá mức dọa người, hay thiếu niên trước mắt sợ người lạ nữa.
Tiểu Hoàng đưa mắt trách Tư Đồ đứng đó nhìn cách đó không xa rồi bảo – “Ta không gặp, huynh bảo y đi ra ngoài đi.”
Văn Xương Minh chợt hiểu rõ rằng Tiểu Hoàng đối với mình tràn đầy chán ghét, nhớ đến lúc mình làm những việc tác ác tại Ân Viên thì bức họa Ân Tịch Ly vẫn đang ở ngay trên tường dõi theo, chợt giật thót cả người. Văn Xương Minh nhìn lại Tiểu Hoàng, bỗng dưng có cảm giác chính người này mới nãy đã nhìn mình.
Sắc mặt y trong chớp mặt chợt chuyển biến, hoang mang bảo rằng – “Đại phu…chắc là đã về rồi, ta giúp nhị vị đi gọi.” – Nói xong liền xoay người bỏ chạy. Lúc ra đến cửa, bả vai y va mạnh vào khung, nhưng y cũng chẳng để tâm kêu một tiếng, chỉ cắm đầu chạy bán sống bán chết.
Mãi đến khi Văn Xương Minh đi xa rồi, Tiểu Hoàng mới thả lỏng cơ thể, bỗng cảm giác có hơi xây xẩm.
Tư Đồ lắc đầu, bước đến nhấc cánh cửa lên đặt tạm vào, rồi xoay người đến gần Tiểu Hoàng. Hắn đang muốn chạm vào y, nhưng Tiểu Hoàng tránh đi, dường như là đang giận lẫy. Tư Đồ bật cười, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, đẩy y dịch vào mé trong, chính mình nằm ngay sát bên, buông màn xuống.
Tiểu Hoàng im lặng xích vào, không thèm nói gì.
“Ngươi vẫn cứ là một tiểu hài tử thôi.” – Tư Đồ vừa cười vừa nói.
“Huynh…” – Tiểu Hoàng xem chừng là không nhịn được nữa, nghiêm giọng nói – “Kẻ kia là hung thủ, huynh sao có thể không để tâm chứ, còn chưa biết là có bao nhiêu người tử nạn nữa.”
Tư Đồ ngáp dài một tiếng, nhìn Tiểu Hoàng bảo – “Ngươi ghét y lắm đúng không?”
Tiểu Hoàng thành thật gật đầu
“Ta cũng rất ghét y.”
“Ta không tin!” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng – “Căn bản là huynh không quan tâm.”
“Ha hả…” – Tư Đồ bật cười, vươn tay đặt đầu Tiểu Hoàng lên gối, còn chính mình thì tựa cằm lên chiếc bụng mềm mềm của Tiểu Hoàng, chậm rãi nói – “Thích một người thì phải để cho người ấy biết, còn ghét một người, thì tốt nhất là không được để cho kẻ ấy biết.”
Tiểu Hoàng sửng sốt, cúi đầu lẩm bẩm – “Ta không muốn học cách này đâu.”
“Ngươi phải học!” – Tư Đồ cầm lấy tay Tiểu Hoàng kề sát vào môi mình, hôn một cái – “Ngươi phải học để tự bảo vệ chính mình.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Tư Đồ, khe khẽ thở dài, nhỏ giọng – “Ta biết…”
Tư Đồ cười, cọ cọ về phía trước, cằm nhẹ nhàng đặt trên ngực Tiểu Hoàng, vươn tay cuốn lấy một lọn tóc của Tiểu Hoàng vân vê – “Ngươi vui vẻ cũng được, mà mất hứng cũng được, chỉ cần cho người ngươi thích biết là đủ, còn những người khác, vĩnh viễn cũng đừng để cho bọn họ đoán được ngươi nghĩ gì trong lòng, có biết không?”
Tiểu Hoàng trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói – “Ừm!”
“Ngoan…” – Tư Đồ nâng nhẹ thắt lưng Tiểu Hoàng, kéo y xuống gần mình, thân thiết cọ vào cổ – “Có phải ngươi cảm thấy ta rất lạnh lùng không?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi rồi thành thật gật đầu. Tư Đồ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hoàng, thấp giọng nói – “Ta sống trên đời có một nguyên tắc, đó là chuyện không liên quan đến ta, ta tuyệt đối không quản.”
Tiểu Hoàng im lặng nhìn Tư Đồ.
“Tên tiểu tử kia, nếu hôm nay chúng ta ngăn trở y, y có thể bị thư viện đuổi đi, những ngày tới đây sẽ vô cùng khó khăn. Cũng có thể lão quản gia kia không phát hiện, y có thể trộm thư cảo, đi ứng thí, thậm chí thăng quan tiến chức rất nhanh, nhưng rồi lại bị phát giác, bị xử trảm.” – Tư Đồ với vào trong áo Tiểu Hoàng, không nặng không nhẹ vuốt ve xương quai xanh của y – “Ta chỉ là bàng quan. Mỗi người đều có cuộc đời của chính họ, sống hay chết đều đã là thiên mệnh, có quản cũng vô dụng thôi.”
Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói mấy lời ấy rồi thì lắc đầu, nâng Tư Đồ tựa vào sát một bên mặt mình – “Huynh gạt người!”
Tư Đồ giật mình, nhướn mày – “Sao lại nói thế?”
“Mới nãy khi nhìn thấy hỏa hoạn, huynh có nghĩ sẽ bước ra giúp đỡ.” – Tiểu Hoàng nhẹ giọng nói – “Lúc những người đó vừa khóc vừa la hét, huynh cũng có khổ sở, thế nên không gọi là thờ ơ lạnh nhạt…”
Tư Đồ sửng sốt, sau đó gật đầu – “Vậy nên còn phải luyện tập, có phải hay không? Luyện đến ngày nào đó có thể nhìn mà không đổi sắc mặt thì tốt rồi.”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Chẳng tốt gì cả!”
“Không tốt ư?”
“Huynh tốt như vậy mà.” – Tiểu Hoàng nhẹ giọng – “Tư Đồ, huynh là một người tốt.”
“Còn nói ta là người tốt sao?” – Tư Đồ cười cắn nhẹ vành tai Tiểu Hoàng – “Ta giết người không chớp mắt, hoàn toàn không có cảm giác gì hết.”
Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu – “Huynh không phải như thế mà.”
Tư Đồ yên lặng nhìn Tiểu Hoàng, thở dài kéo chăn đắp cho y, hôn nhẹ lên trán y một cái – “Trước hết ngươi ngủ một chút đi, chờ chốc lát mọi sự an ổn ta sẽ mời đại phu đến thăm bệnh cho ngươi.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng từ từ nhắm mắt lại, nhỏ tiếng nói – “Điều huynh dạy ta, ta sẽ nhớ kỹ.”
Tư Đồ mỉm cười giúp y tém chăn lại, rồi đứng lên ra khỏi màn. Vừa xoay người thì ý cười đã biến mất, Tư Đồ chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, thấy vừng đông đã muốn hửng lên…Ân Viên phía xa xa cơ hồ đã bị thiêu đốt đến mức chỉ còn là một phế tích, bây giờ có một cột khói nhờ nhờ bốc lên, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.
Sau khi đăm đăm ngắm nhìn bầu trời lúc bình minh một chốc thật lâu, Tư Đồ mới cúi đầu dùng tay day nhẹ mí mắt ––– đất trời chuyển mình, hô phong hoán vũ sao? Là lão thiên gia vô tình mở to mắt, hay thật sự là Khổng Minh chuyển thế, thần tiên hạ phàm chứ…
Dọc đường đi, Tư Đồ vẫn rất cẩn thận, sợ Tiểu Hoàng chịu rét, ăn cái gì cũng kiểm tra sạch sẽ, bởi thế cơ thể Tiểu Hoàng không xảy ra vấn đề gì. Tuy thế, nếu thật sự có bị lạnh hay đau đầu chút đỉnh thì Tư Đồ cũng không nôn nóng làm gì, có điều tình cảnh mới rồi thật sự quỷ dị, Tư Đồ hoàn toàn không biết vì sao Tiểu Hoàng lại xuất hiện phản ứng như thế nữa.
“Tiên Tiên?” – Tư Đồ nhẹ nhàng ôm Tiểu Hoàng đặt lên giường, đưa tay sờ trán y, vừa chạm vào đã cảm thấy cơ thể rất lạnh, trên trán lại ứa một tầng mồ hôi.
Hắn lại gọi hai tiếng nhưng Tiểu Hoàng tuyệt một chút phản ứng cũng không có, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Tư Đồ lúc bấy giờ vô cùng sốt ruột, vớ ngay ấm trà ném về phía cửa. Mấy tiếng loảng xoảng vang lên, cửa vốn là mở từ ngoài vào trong đột nhiên bị đánh cho văng trở ra mé ngoài. Tư Đồ hét lên – “Người đâu!”
Khách *** này trước sau cũng chỉ có mỗi Tư Đồ và Tiểu Hoàng là khách, một tiếng rơi vỡ này vốn có thể khiến bọn tiểu nhị phải kinh động. Chỉ là lúc này trong thành đột nhiên xảy ra hỏa hoạn to, chưởng quầy mang theo bọn tiểu nhị đi giúp cứu hỏa, thế nên khách *** to như vậy cũng không lưu lại người nào.
Tư Đồ dùng ống tay áo lau mồ hôi cho Tiểu Hoàng, vươn tay thăm thử mạch của y, phát hiện ra mạch đập rất hỗn loạn, thoáng chốc tâm phiền ý loạn, bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vẫn là đến một người giữ cửa cũng không có, liền rống to lên – “Người đâu? Chết hết cả rồi sao?”
Lúc này từ phía cầu thang vang lên mấy tiếng bước chân gấp gáp. Chốc lát sau, ở ngay cửa xuất hiện một người ló đầu vào, tựa hồ có đôi chút hoảng loạn, nơm nớp lo sợ hỏi – “Khách quan…gọi người sao?”
Tư Đồ ngẩng lên nhìn, thấy kẻ đứng ở cửa là Văn Xương Minh. Hắn cũng lười chẳng nói thêm gì, chỉ phân phó – “Gọi tất cả đại phu trong thành đến đây.”
Văn Xương Minh sửng sốt, nhìn Tiểu Hoàng nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi – “Công tử…bị bệnh sao?”
Tư Đồ đang rối hết cả lòng, trừng mắt liếc y một cái – “Mau lên!”
“A…dạ!” – Văn Xương Minh bị Tư Đồ liếc cho một cái đã run hết cả lên, hai chân bủn rủn, vội vã xoay người cút cho nhanh, lòng hoang mang tìm đại phu trong thành.
Đáng tiếc đúng lúc này lại xảy ra chuyện. Vì lửa quá to nên có những vị phu tử và học trò chạy không kịp, thậm chí có người đã tử vong, lại còn cả mấy người đến cứu hỏa bị thương nữa. Vì thế mà các đại phu đều bị lôi từ trên giường xuống để đến chữa thương. Văn Xương Minh chạy đến mấy hiệu thuốc, chẳng có lấy một lang trung nào ở nhà, thân nhân đều bảo là đã đến Ân Viên rồi. Văn Xương Minh hiện giờ còn đang chột dạ, làm sao dám chạy đến Ân Viên chứ, cũng chỉ đành chạy lòng vòng trong thành, sau cùng quyết định quay về khách ***.
Tư Đồ gấp gáp vô cùng, nhưng bệnh của Tiểu Hoàng chẳng rõ nguyên nhân, bản thân hắn thì không biết làm sao, trong lòng rất bực bội. Phải mà hắn mang theo Mộc Lăng thì tốt rồi, bây giờ thật sự muốn ôm Tiểu Hoàng hỏa tốc quay về Thục Trung ngay trong đêm. Đang đúng lúc Tư Đồ đang sốt ruột thì lại nghe Tiểu Hoàng lầm bầm kêu lên mấy tiếng.
“Tiên Tiên?” – Tư Đồ vừa mừng vừa sợ, nhanh chân chạy đến. Quả nhiên, Tiểu Hoàng khẽ trở mình rồi chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt cũng dần khôi phục lại.
“Sao rồi?” – Tư Đồ tiến đến, áp trán mình vào trán Tiểu Hoàng…thấy không còn lạnh như mới nãy nữa, không có gì khác lúc bình thường. Thế là hắn nhẹ nhàng thở ra, vươn tay bắt mạch thử, thấy mạch cũng đã bình ổn trở lại.
Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng chạm vào hai má Tiểu Hoàng, thấp giọng hỏi – “Thấy thế nào rồi?”
Tiểu Hoàng đã thanh tỉnh nhiều, khẽ lắc đầu.
“Sao đột nhiên lại như thế?” – Tư Đồ chồm tới ôm lấy Tiểu Hoàng, để y tựa vào ngực mình – “Có chỗ nào không khỏe ư? Sao đột nhiên lại ngất xỉu thế kia?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, nhỏ tiếng nói – “Không biết…” – Lời còn chưa nói dứt đã bị Tư Đồ chặn lại.
Tiểu Hoàng còn đang khó hiểu thì đã thấy Tư Đồ ngước lên nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng nói – “Ngươi còn muốn nghe bao lâu nữa?”
Phút chốc sau, Văn Xương Minh run rẩy đi vào, mồm miệng thở dốc, hơi ngượng ngùng bảo – “Ta…đại phu đều đã đến Ân Viên để cứu chữa người hết rồi…Ta…”
“Việc của ngươi bây giờ là chờ đến khi bọn họ chữa xong thì gọi người giỏi nhất đến đây.” – Tư Đồ cắt ngang, rồi cúi đầu không thèm nhìn đến y nữa, tiếp tục xem xét tình trạng của Tiểu Hoàng. Hắn thấy sắc mặt Tiểu Hoàng đã bình thường, cơ thể cũng không còn hữu khí vô lực mới an tâm phần nào.
“Vâng…Ta, ta cũng biết chút y thuật.” – Văn Xương Minh nhỏ giọng đề nghị – “Có muốn ta giúp công tử xem qua không?”
Tư Đồ cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng, ý như muốn hỏi.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu. Y không muốn thấy Văn Xương Minh, chỉ nghĩ đến việc mới rồi y phóng hỏa đốt Ân Viên, khiến cho có người bị thương thì đã muốn hỗn loạn. Phải chi mà mới rồi mình và Tư Đồ dập lửa trước khi bỏ đi thì tốt rồi…
Tư Đồ nhìn ra y có tâm sự, nhưng chỉ khẽ nhíu mày bảo với Văn Xương Minh – “Ngươi tới nhìn xem sao.”
Tiểu Hoàng hốt hoảng đưa mắt nhìn Tư Đồ, thế mà Tư Đồ chỉ nhìn y thật chăm chú, không nói thêm bất kỳ lời nào.
Văn Xương Minh tiến đến, vừa nhìn khí sắc Tiểu Hoàng ở cự ly gần đã ngây dại cả người.
Mới rồi ở thư phòng của Ân Viên, y thấy được bức họa trên đèn ***g, bởi vì ánh sáng yếu nên không nhìn được rõ ràng, tuy vậy, y vẫn bị người kia thu hút. Khi ấy y đã cảm thấy người này cùng vị công tử lúc ban chiều có phần giống nhau. Bởi vì Tiểu Hoàng vẫn luôn cúi đầu, cả người bị áo choàng bao phủ, hơn nữa sự hiện diện của Tư Đồ quá mức mãnh liệt, ai nấy đều bị hắn thu hút, cho nên Văn Xương Minh cũng không nhìn rõ được dáng vẻ của Tiểu Hoàng.
Sau khi từ Ân Viên trở về thì lòng Văn Xương Minh như có lửa đốt, nằm vật ra giường mà không sao yên giấc cho được. Chốc lát sau, y nghe mọi người tri hô có hỏa hoạn mà vẫn không dám ra ngoài, chỉ lăn lộn trên giường, cuối cùng mới rời giường lấy chiếc đèn ***g kia ra. Y thắp một ngọn đèn trong phòng, rồi mang chiếc đèn ***g ra xem xét, càng xem càng cảm thấy người trong bức họa là tuyệt đại tao nhã. Trước đây y vẫn nghe đồn Ân Tịch Ly là một mỹ nhân nhưng không tin, cứ nghĩ một nam nhân thì sao có thể gọi như thế. Bây giờ nhìn kỹ, không thể không thán phục, chỉ biết tự mình xấu hổ thôi.
Lần này đến gần xem Tiểu Hoàng, Văn Xương Minh ngây ngẩn cả người, bởi lẽ ngoại trừ tuổi tác cách biệt thì người trước mắt cùng bức họa của Ân Tịch Ly cơ hồ giống nhau như đúc, thậm chí, người thật ngoài đời càng nhìn càng cảm giác chân thật hơn.
Tiểu Hoàng vẫn cúi đầu. Y không muốn đối mặt với Văn Xương Minh, tay nhẹ nhàng túm chéo áo Tư Đồ mà kéo.
Tư Đồ không nói gì, ngược lại còn đứng dậy, tránh đi vài bước.
Tiểu Hoàng nhìn hắn khó hiểu, chợt nghe Văn Xương Minh bảo – “À,…tiểu công tử, tay của người…Ta giúp công tử xem mạch.”
Tiểu Hoàng lắc đầu, dùng chăn che kín thân mình, thấp giọng bảo – “Không cần đâu!”
Văn Xương Minh thấy y mới có mười mấy tuổi đầu, bộ dạng lại dễ xem thì trong lòng nghĩ chắc là y thấy thẹn thùng, bèn nhẹ giọng khuyên – “Không có gì đâu, chỉ là bắt mạch thôi mà.”
Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu, vẻ kháng cự hiển hiện rõ trên mặt, không chịu để Văn Xương Minh đến gần.
Văn Xương Minh sững sờ, không biết rằng là do dáng vẻ mình quá mức dọa người, hay thiếu niên trước mắt sợ người lạ nữa.
Tiểu Hoàng đưa mắt trách Tư Đồ đứng đó nhìn cách đó không xa rồi bảo – “Ta không gặp, huynh bảo y đi ra ngoài đi.”
Văn Xương Minh chợt hiểu rõ rằng Tiểu Hoàng đối với mình tràn đầy chán ghét, nhớ đến lúc mình làm những việc tác ác tại Ân Viên thì bức họa Ân Tịch Ly vẫn đang ở ngay trên tường dõi theo, chợt giật thót cả người. Văn Xương Minh nhìn lại Tiểu Hoàng, bỗng dưng có cảm giác chính người này mới nãy đã nhìn mình.
Sắc mặt y trong chớp mặt chợt chuyển biến, hoang mang bảo rằng – “Đại phu…chắc là đã về rồi, ta giúp nhị vị đi gọi.” – Nói xong liền xoay người bỏ chạy. Lúc ra đến cửa, bả vai y va mạnh vào khung, nhưng y cũng chẳng để tâm kêu một tiếng, chỉ cắm đầu chạy bán sống bán chết.
Mãi đến khi Văn Xương Minh đi xa rồi, Tiểu Hoàng mới thả lỏng cơ thể, bỗng cảm giác có hơi xây xẩm.
Tư Đồ lắc đầu, bước đến nhấc cánh cửa lên đặt tạm vào, rồi xoay người đến gần Tiểu Hoàng. Hắn đang muốn chạm vào y, nhưng Tiểu Hoàng tránh đi, dường như là đang giận lẫy. Tư Đồ bật cười, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, đẩy y dịch vào mé trong, chính mình nằm ngay sát bên, buông màn xuống.
Tiểu Hoàng im lặng xích vào, không thèm nói gì.
“Ngươi vẫn cứ là một tiểu hài tử thôi.” – Tư Đồ vừa cười vừa nói.
“Huynh…” – Tiểu Hoàng xem chừng là không nhịn được nữa, nghiêm giọng nói – “Kẻ kia là hung thủ, huynh sao có thể không để tâm chứ, còn chưa biết là có bao nhiêu người tử nạn nữa.”
Tư Đồ ngáp dài một tiếng, nhìn Tiểu Hoàng bảo – “Ngươi ghét y lắm đúng không?”
Tiểu Hoàng thành thật gật đầu
“Ta cũng rất ghét y.”
“Ta không tin!” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng – “Căn bản là huynh không quan tâm.”
“Ha hả…” – Tư Đồ bật cười, vươn tay đặt đầu Tiểu Hoàng lên gối, còn chính mình thì tựa cằm lên chiếc bụng mềm mềm của Tiểu Hoàng, chậm rãi nói – “Thích một người thì phải để cho người ấy biết, còn ghét một người, thì tốt nhất là không được để cho kẻ ấy biết.”
Tiểu Hoàng sửng sốt, cúi đầu lẩm bẩm – “Ta không muốn học cách này đâu.”
“Ngươi phải học!” – Tư Đồ cầm lấy tay Tiểu Hoàng kề sát vào môi mình, hôn một cái – “Ngươi phải học để tự bảo vệ chính mình.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Tư Đồ, khe khẽ thở dài, nhỏ giọng – “Ta biết…”
Tư Đồ cười, cọ cọ về phía trước, cằm nhẹ nhàng đặt trên ngực Tiểu Hoàng, vươn tay cuốn lấy một lọn tóc của Tiểu Hoàng vân vê – “Ngươi vui vẻ cũng được, mà mất hứng cũng được, chỉ cần cho người ngươi thích biết là đủ, còn những người khác, vĩnh viễn cũng đừng để cho bọn họ đoán được ngươi nghĩ gì trong lòng, có biết không?”
Tiểu Hoàng trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói – “Ừm!”
“Ngoan…” – Tư Đồ nâng nhẹ thắt lưng Tiểu Hoàng, kéo y xuống gần mình, thân thiết cọ vào cổ – “Có phải ngươi cảm thấy ta rất lạnh lùng không?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi rồi thành thật gật đầu. Tư Đồ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hoàng, thấp giọng nói – “Ta sống trên đời có một nguyên tắc, đó là chuyện không liên quan đến ta, ta tuyệt đối không quản.”
Tiểu Hoàng im lặng nhìn Tư Đồ.
“Tên tiểu tử kia, nếu hôm nay chúng ta ngăn trở y, y có thể bị thư viện đuổi đi, những ngày tới đây sẽ vô cùng khó khăn. Cũng có thể lão quản gia kia không phát hiện, y có thể trộm thư cảo, đi ứng thí, thậm chí thăng quan tiến chức rất nhanh, nhưng rồi lại bị phát giác, bị xử trảm.” – Tư Đồ với vào trong áo Tiểu Hoàng, không nặng không nhẹ vuốt ve xương quai xanh của y – “Ta chỉ là bàng quan. Mỗi người đều có cuộc đời của chính họ, sống hay chết đều đã là thiên mệnh, có quản cũng vô dụng thôi.”
Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói mấy lời ấy rồi thì lắc đầu, nâng Tư Đồ tựa vào sát một bên mặt mình – “Huynh gạt người!”
Tư Đồ giật mình, nhướn mày – “Sao lại nói thế?”
“Mới nãy khi nhìn thấy hỏa hoạn, huynh có nghĩ sẽ bước ra giúp đỡ.” – Tiểu Hoàng nhẹ giọng nói – “Lúc những người đó vừa khóc vừa la hét, huynh cũng có khổ sở, thế nên không gọi là thờ ơ lạnh nhạt…”
Tư Đồ sửng sốt, sau đó gật đầu – “Vậy nên còn phải luyện tập, có phải hay không? Luyện đến ngày nào đó có thể nhìn mà không đổi sắc mặt thì tốt rồi.”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Chẳng tốt gì cả!”
“Không tốt ư?”
“Huynh tốt như vậy mà.” – Tiểu Hoàng nhẹ giọng – “Tư Đồ, huynh là một người tốt.”
“Còn nói ta là người tốt sao?” – Tư Đồ cười cắn nhẹ vành tai Tiểu Hoàng – “Ta giết người không chớp mắt, hoàn toàn không có cảm giác gì hết.”
Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu – “Huynh không phải như thế mà.”
Tư Đồ yên lặng nhìn Tiểu Hoàng, thở dài kéo chăn đắp cho y, hôn nhẹ lên trán y một cái – “Trước hết ngươi ngủ một chút đi, chờ chốc lát mọi sự an ổn ta sẽ mời đại phu đến thăm bệnh cho ngươi.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng từ từ nhắm mắt lại, nhỏ tiếng nói – “Điều huynh dạy ta, ta sẽ nhớ kỹ.”
Tư Đồ mỉm cười giúp y tém chăn lại, rồi đứng lên ra khỏi màn. Vừa xoay người thì ý cười đã biến mất, Tư Đồ chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, thấy vừng đông đã muốn hửng lên…Ân Viên phía xa xa cơ hồ đã bị thiêu đốt đến mức chỉ còn là một phế tích, bây giờ có một cột khói nhờ nhờ bốc lên, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.
Sau khi đăm đăm ngắm nhìn bầu trời lúc bình minh một chốc thật lâu, Tư Đồ mới cúi đầu dùng tay day nhẹ mí mắt ––– đất trời chuyển mình, hô phong hoán vũ sao? Là lão thiên gia vô tình mở to mắt, hay thật sự là Khổng Minh chuyển thế, thần tiên hạ phàm chứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.