Chương 19: Bị bóc lột
Bí Ngô
06/03/2014
Nghe xong thứ âm thanh chát chúa ấy, nàng chỉ còn biết dùng ánh mắt long lanh nhìn Lê Nguyên Phong đầy cầu khẩn.
Hắn cười một cái, đẹp trai chết người, nhưng nàng chỉ muốn giết hắn thôi. Sao hắn lại có thể nhẫn tâm đem bí mật sống chết của nàng ra để đùa chứ? Cũng may cung nữ đã sớm bị nàng đuổi đi xa, và nhất là Trường Đông không có ở đây. Nếu không…
“Hoàng tẩu thấy giọng nó có hay không?”
“Hay.”
“Vậy hoàng tẩu có muốn nghe nữa không?”
Nàng nhe răng cười trừ. Hắn biết rồi còn hỏi, nàng thì chỉ muốn một ngày đẹp trời đi làm thịt con két chết tiệt kia thôi.
Lê Nguyên Phong ngồi vừa mút kẹo vừa nhìn trời nhìn nước, có vẻ không chú ý đến nàng nữa. Một lúc sau, hắn đưa cây kẹo đến trước mặt nàng.
“Ăn đi!”
“Sao ngươi mất vệ sinh quá vậy? Cây kẹo này người ăn rồi mà.” Nàng lườm hắn.
“Vào giờ này, hoàng huynh ta thường hay đi dạo gần đây trước khi về phê duyệt tấu chương.” Hắn chống cằm tủm tỉm cười.
“Ta ngồi đây nhiều ngày rồi, đâu có thấy hắn đến đây.”
“Bình thường thì không, nhưng hôm nay thấy nhiều cung nữ của cung Trường Lạc tụ tập ngoài kia, hoàng huynh nhất định sẽ tò mò mà đến.”
“Ngươi muốn…”
Hắn lè lưỡi ra trêu nàng một cái, rồi đứng dậy, cúi người đóng dấu lên môi nàng.
“Cái tội dám chạy sang phe hoàng huynh.” Hắn nói thầm vào tai nàng. “Có muốn chết cùng với ta không?”
Nàng mím môi, lắc lắc đầu. Có chết cũng phải kiếm chỗ nào xa xa hắn mà chết, xuống âm phủ ít ra cũng được yên thân.
Mà hình như hắn cưỡng hôn nàng lần này là lần thứ hai rồi. Lần này là vì muốn phô trước Lê Ứng Thiên, vậy còn lần trước là gì?
Bắt nạt?
“Cây kẹo là vật đền bù.” Hắn phớt nhẹ cây quạt vào má nàng, rồi tiêu sái bước khỏi đình Phong Nguyệt. Vừa đi, hắn vừa xoay xoay cây quạt trong tay, miệng ngâm nga đọc.
“Từ chốn thềm cung trộm dấu hương,
Dễ xui tao khách mối sầu vương.
Gió thông réo rắt rong đèn oán,
Trăng hạnh chênh vênh dạng bóng dương.
Nếu đã tình duyên dun dủi phận,
Thì xin ân ái vẹn nên đường.
Phong lưu đôi lứa đà ai dễ?
Bụi tục chi cho bợn lóa gương.” (*)
Chậc chậc, tên hentai này lại còn đọc cả thơ tình nữa. Lê Ứng Thiên mà yêu Trần Lâm Nguyệt, nghe lén nãy giờ chắc tim rơi tim rớt không lượm kịp.
Nàng cũng tò mò phản ứng của Lê Ứng Thiên lắm, nhưng không dám nhìn xem hắn ở đâu. Chỉ ngồi một chỗ, làm tròn vai diễn của mình là dõi theo cái bóng Lê Nguyên Phong cho đến khi hắn đi mất hút.
******
Buổi tiệc quyên góp đã giải quyết phần nào mối lo trong lòng của Lê Ứng Thiên, nên tối hôm nay, hắn tự cho phép mình được nghỉ ngơi sớm, tản bộ quanh ngự hoa viên một lúc.
“Thánh thượng, hình như có tiếng đàn.” Viên thái giám bên cạnh Lê Ứng Thiên lên tiếng.
“Tiếng đàn?”
“Dạ phải, hình như là tiếng đàn phát ra từ phía cung Ngọc Liên.”
Lê Ứng Thiên bước qua chiếc cầu gỗ, chậm rãi tiến về phía cung Ngọc Liên.
Liên phi cúi người đặt chiếc đèn hoa sen xuống mặt hồ. Một thân bạch y như tuyết, má đỏ bồ quân, mắt ngọc mơ màng, một vẻ đẹp hư hư thực thực khiến bất kì nam nhân nào cũng phải động lòng.
Nàng rướn người, đẩy chiếc đèn ra khỏi đám lá sen.
Chới với…
“Cẩn thận!” Lê Ứng Thiên bước đến kịp thời ôm chặt hông nàng lại.
“Thánh thượng…” Nàng nhìn hắn, đáy mắt thoáng ngỡ ngàng.
“Nàng có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không?”
“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.” Hắn đưa tay đỡ nàng dậy. “Đã khuya thế này, nàng còn ra đây làm gì?”
“Thần thiếp không ngủ được, nên ra đây thả đèn một lát.”
Lê Ứng Thiên liếc nhìn những chiếc đèn sáng rực một góc hồ.
“Trẫm nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là lúc nàng một mình đứng múa cạnh hồ sen.”
“Thần thiếp cứ tưởng lúc đó xung quanh không có ai nên mới làm chuyện xấu hổ như vậy.” Liên phi cúi đầu, đỏ mặt.
“Nàng múa rất đẹp…” Ánh mắt hắn xa xăm nhìn ra phía hồ sen, như đang hồi tưởng chuyện xưa. “Nhất là đêm hôm ấy.”
Chàng đàn, thiếp múa, hương rượu nồng nàn. Cả không gian rộng lớn, lúc ấy như chỉ có nàng và hắn.
“Sao đêm nay người lại đến đây?” Nàng ngước nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi.
“Ta nghe tiếng đàn của nàng.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng. “Ta xin lỗi, có quá nhiều việc, khiến thời gian qua ta không thể đến chỗ nàng.”
“Thần thiếp hiểu, thánh thượng còn phải lao tâm lao lực vì dân vì nước.”
“Xem nàng kìa, rõ ràng là còn giận trẫm.” Hắn bế nàng lên, hôn nhẹ vào bầu ngực phập phồng. “Đêm nay, để trẫm bù đắp cho nàng.”
Liên phi dụi đầu vào lòng hắn, nũng nịu. Đêm xuân này quả không uổng công nàng đã bỏ tiền mua chuộc những thái giám bên cạnh hắn.
Lê Ứng Thiên siết chặt Liên phi hơn một chút, khiến má nàng ta đỏ ửng lên. Nữ nhân này là yếu tố quan trọng trong công cuộc nam tiến của hắn. Đêm nay, hắn không nên khiến nàng ta thất vọng.
*******
Hạ Vy nghe nói, ba đêm liên tục Lê Ứng Thiên đều đến tẩm cung của Liên phi.
Thì ra hắn cũng háo sắc như bao tên đàn ông khác, trước khi con cờ chính trị nhập cung còn tranh thủ hú hí với mỹ nhân. Mà thôi, như thế cũng tốt, hắn đỡ sang làm phiền giấc ngủ của nàng.
“Nương nương, người lại thêu sai rồi.” Trường Đông đứng cạnh nàng lên tiếng nhắc nhở.
“Lại thêu sai?” Nàng ngán ngẩm nhìn xuống tác phẩm của mình.
Hậu cung thật nhàm chán. Dù rộng lớn đến mấy, đi qua đi lại cuối cùng chỗ nào cũng đã đi rồi. Nàng thì không biết cầm kỳ thi hoạ, không thể và cũng không muốn dùng mấy thú tao nhã ấy giết thời gian. Chữ thì nàng chỉ đọc được một ít, vừa đủ để bàn chuyện sổ sách với Lê Ứng Thiên hôm nọ, nên kinh thư không thể làm bạn của nàng.
Buồn buồn, nàng bảo Trường Đông mang một đống kim chỉ về, dạy nàng thêu khăn, tập làm thục nữ.
“Nương nương, nô tì ra ngoài chuẩn bị nước tắm cho người.”
“Ừm.”
Sau đó nàng sực nhớ ra, Trường Đông là cung nữ thân cận của mình, đâu phải đi làm những chuyện này.
Ngọn nến trên bàn vụt tắt.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng.
“Thiệu Minh?”
Hắn ghì chặt nàng vào lòng. “Nhớ ta không?”
Nàng đứng dậy quay ra phía sau, đôi môi nàng chạm vào ngực hắn.
Lúc nào trên người hắn cũng toát ra luồng khí lạnh lẽo, nhưng khuôn ngực hắn lại ấm áp vô cùng. Nhịp tim hắn, như tiếng nhạc.
“Thiệu Minh, lần trước có người cố tình…” Nàng nói, cố tìm cớ thoát khỏi vòng tay hắn.
“Ta biết.” Hắn lại ấn nàng vào ngực mình.
Lần đầu gặp hắn, nghe hắn nói đến hai chữ trinh tiết, nàng tưởng hắn là tên đàn ông ngây thơ chuyện tình cảm, bị Trần Lâm Nguyệt dụ lên giường.
Không, chắc chắn là cô ấy bị hắn dụ lên giường.
Hắn không chủ động, nhưng hắn dụ người ta chủ động. Nhìn cái cách hắn đang kích động ham muốn trong nàng là biết.
Giờ nàng chỉ mong Lê Nguyên Phong lại đến như lần trước. Lê Ứng Thiên thì quá nguy hiểm rồi, hắn không thể phát hiện ra Vampire đang ở đây, đang dùng thân thể khoẻ mạnh kia chuẩn bị ăn tươi hoàng hậu hắn.
“Nàng đang học thêu sao?” Hắn nắm lấy chiếc khăn đang thêu dang dở trong tay nàng.
“Rảnh rỗi nên muốn học một chút.”
“Làm cho ta một chiếc.”
“Ừm.”
Bỗng, nàng chợt nghĩ ra một ý.
“Ah…” Nàng khuỵ xuống. “Bụng em đau quá!”
Hắn vội vàng một tay đỡ lấy nàng, một tay chụp lấy cổ tay nàng.
Trời ạ, hắn biết bắt mạch, nàng quên mất.
“Không phải trúng độc.” Hắn nói, rồi nhè nhẹ vuốt ve nàng.
“Chắc ăn phải thứ gì đó không tốt rồi.” Nàng nhăn nhó rên rỉ.
Vampire quan tâm Trần Lâm Nguyệt như thế, trong hoàn cảnh này dĩ nhiên hắn còn lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện kia.
“Thiệu Minh, chàng đi đi, không được nhìn.” Nàng nũng nịu như giận dỗi.
“Ngốc.” Hắn hôn nhẹ lên tóc nàng.
Vampire vừa đi khỏi, Trường Đông đã nhanh chóng bảo người mang một chiếc bô vào.
Nàng tủm tỉm cười, ngồi xuống bô huýt sáo.
Một lát sau, nàng đứng dậy, hùng hồn tuyên bố:
“Chắc bổn cung bị táo bón.”
Cách này hay, sau này nàng sẽ dùng với Lê Ứng Thiên.
*******
Sáng hôm sau, nàng mang kim chỉ ra đình Phong Nguyệt, tranh thủ hoàn thành tác phẩm đầu tay.
Dù không muốn bồi đắp tình cảm với Vampire thì đây cũng xem như món quà nàng tặng cho ân nhân cứu mạng của mình. Vampire bảo nàng bảy ngày nữa xuất cung về Trần phủ, rồi tranh thủ đi gặp hắn. Nàng không biết hắn có việc gì cấp bách, nhưng vì không muốn hắn nghi ngờ tình cảm của mình nên đã chấp nhận yêu cầu của hắn. Tức là, nàng chỉ còn sáu ngày nữa để thêu xong cái khăn này.
“Hoàng tẩu, người mà cũng biết thêu khăn à?”
Lê Nguyên Phong là oan hồn ngậm kẹo, suốt ngày cứ vào lúc không cần thiết lại xuất hiện bên nàng.
“Bổn cung nữ công gia chánh môn nào cũng thạo.” Nàng đáp, không thèm nhìn hắn, cắm cúi hoàn thành chiếc khăn cho Vampire.
“Thần đệ cũng muốn một chiếc, nếu không con két của thần đệ thấy chủ nhân của nó không có khăn, nó sẽ buồn mà kêu lên rằng…” Hắn bỏ lửng câu nói.
Nàng ấm ức nhìn hắn nhận thua. “Ta chỉ biết thêu mấy loại hoa đơn giản thôi đó.”
“Thần đệ thích hoa hướng dương.” Hắn nói rồi, lại đưa que kẹo lên miệng, ung dung bước ra khỏi đình Phong Nguyệt.
Nàng còn chưa kịp nguyền rủa hắn thì đã thấy nguyên một hàng cung nữ quỳ rạp xuống. Nhân vật tai to mặt lớn cuối cùng cũng đến rồi.
“Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Ngày mai Vân phi sẽ nhập cung. Nàng là hoàng hậu, nhớ chuẩn bị nữ quan dạy lễ nghi cho họ.”
“Dạ, thánh thượng.” Nàng lễ phép đáp. Những việc vặt vãnh này trong cung tự biết sắp xếp, vậy mà hắn cứ nhè nàng ra mà căn dặn.
Chắc là lúc nãy đã nhìn thấy cảnh giữa nàng và Lê Nguyên Phong đây mà.
Đôi mắt Lê Ứng Thiên lướt qua chiếc khăn trên bàn. “Làm cho trẫm một chiếc.”
“Dạ?”
Hắn bỏ đi, không thèm đáp lại nàng một tiếng, cũng không đoái hoài đến phản ứng của nàng. Đúng là đồ hoàng đế bá đạo.
Nhìn chiếc khăn mới hoàn thành một nửa, nàng chỉ còn biết ngán ngẩm thở dài.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Một người là đệ nhất phú thương giàu đến nỗi suýt trầm cảm vì không biết xài tiền, một người là vương gia nhan sắc lẫy lừng được nhiều gái đeo đến không thở nổi, một người là hoàng đế quyền thế ngang trời ngày ngày vác mấy kí vàng đi làm việc…
Sao nỡ nhẫn tâm đi bóc lột sức lao động của một cô gái ngây thơ vụng về lần đầu luồn kim xỏ chỉ?
Chú thích:
Bài thơ (*) phía trên là bài “Gửi cô Trường Quỳnh Như” của Phạm Thái.
Hắn cười một cái, đẹp trai chết người, nhưng nàng chỉ muốn giết hắn thôi. Sao hắn lại có thể nhẫn tâm đem bí mật sống chết của nàng ra để đùa chứ? Cũng may cung nữ đã sớm bị nàng đuổi đi xa, và nhất là Trường Đông không có ở đây. Nếu không…
“Hoàng tẩu thấy giọng nó có hay không?”
“Hay.”
“Vậy hoàng tẩu có muốn nghe nữa không?”
Nàng nhe răng cười trừ. Hắn biết rồi còn hỏi, nàng thì chỉ muốn một ngày đẹp trời đi làm thịt con két chết tiệt kia thôi.
Lê Nguyên Phong ngồi vừa mút kẹo vừa nhìn trời nhìn nước, có vẻ không chú ý đến nàng nữa. Một lúc sau, hắn đưa cây kẹo đến trước mặt nàng.
“Ăn đi!”
“Sao ngươi mất vệ sinh quá vậy? Cây kẹo này người ăn rồi mà.” Nàng lườm hắn.
“Vào giờ này, hoàng huynh ta thường hay đi dạo gần đây trước khi về phê duyệt tấu chương.” Hắn chống cằm tủm tỉm cười.
“Ta ngồi đây nhiều ngày rồi, đâu có thấy hắn đến đây.”
“Bình thường thì không, nhưng hôm nay thấy nhiều cung nữ của cung Trường Lạc tụ tập ngoài kia, hoàng huynh nhất định sẽ tò mò mà đến.”
“Ngươi muốn…”
Hắn lè lưỡi ra trêu nàng một cái, rồi đứng dậy, cúi người đóng dấu lên môi nàng.
“Cái tội dám chạy sang phe hoàng huynh.” Hắn nói thầm vào tai nàng. “Có muốn chết cùng với ta không?”
Nàng mím môi, lắc lắc đầu. Có chết cũng phải kiếm chỗ nào xa xa hắn mà chết, xuống âm phủ ít ra cũng được yên thân.
Mà hình như hắn cưỡng hôn nàng lần này là lần thứ hai rồi. Lần này là vì muốn phô trước Lê Ứng Thiên, vậy còn lần trước là gì?
Bắt nạt?
“Cây kẹo là vật đền bù.” Hắn phớt nhẹ cây quạt vào má nàng, rồi tiêu sái bước khỏi đình Phong Nguyệt. Vừa đi, hắn vừa xoay xoay cây quạt trong tay, miệng ngâm nga đọc.
“Từ chốn thềm cung trộm dấu hương,
Dễ xui tao khách mối sầu vương.
Gió thông réo rắt rong đèn oán,
Trăng hạnh chênh vênh dạng bóng dương.
Nếu đã tình duyên dun dủi phận,
Thì xin ân ái vẹn nên đường.
Phong lưu đôi lứa đà ai dễ?
Bụi tục chi cho bợn lóa gương.” (*)
Chậc chậc, tên hentai này lại còn đọc cả thơ tình nữa. Lê Ứng Thiên mà yêu Trần Lâm Nguyệt, nghe lén nãy giờ chắc tim rơi tim rớt không lượm kịp.
Nàng cũng tò mò phản ứng của Lê Ứng Thiên lắm, nhưng không dám nhìn xem hắn ở đâu. Chỉ ngồi một chỗ, làm tròn vai diễn của mình là dõi theo cái bóng Lê Nguyên Phong cho đến khi hắn đi mất hút.
******
Buổi tiệc quyên góp đã giải quyết phần nào mối lo trong lòng của Lê Ứng Thiên, nên tối hôm nay, hắn tự cho phép mình được nghỉ ngơi sớm, tản bộ quanh ngự hoa viên một lúc.
“Thánh thượng, hình như có tiếng đàn.” Viên thái giám bên cạnh Lê Ứng Thiên lên tiếng.
“Tiếng đàn?”
“Dạ phải, hình như là tiếng đàn phát ra từ phía cung Ngọc Liên.”
Lê Ứng Thiên bước qua chiếc cầu gỗ, chậm rãi tiến về phía cung Ngọc Liên.
Liên phi cúi người đặt chiếc đèn hoa sen xuống mặt hồ. Một thân bạch y như tuyết, má đỏ bồ quân, mắt ngọc mơ màng, một vẻ đẹp hư hư thực thực khiến bất kì nam nhân nào cũng phải động lòng.
Nàng rướn người, đẩy chiếc đèn ra khỏi đám lá sen.
Chới với…
“Cẩn thận!” Lê Ứng Thiên bước đến kịp thời ôm chặt hông nàng lại.
“Thánh thượng…” Nàng nhìn hắn, đáy mắt thoáng ngỡ ngàng.
“Nàng có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không?”
“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.” Hắn đưa tay đỡ nàng dậy. “Đã khuya thế này, nàng còn ra đây làm gì?”
“Thần thiếp không ngủ được, nên ra đây thả đèn một lát.”
Lê Ứng Thiên liếc nhìn những chiếc đèn sáng rực một góc hồ.
“Trẫm nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là lúc nàng một mình đứng múa cạnh hồ sen.”
“Thần thiếp cứ tưởng lúc đó xung quanh không có ai nên mới làm chuyện xấu hổ như vậy.” Liên phi cúi đầu, đỏ mặt.
“Nàng múa rất đẹp…” Ánh mắt hắn xa xăm nhìn ra phía hồ sen, như đang hồi tưởng chuyện xưa. “Nhất là đêm hôm ấy.”
Chàng đàn, thiếp múa, hương rượu nồng nàn. Cả không gian rộng lớn, lúc ấy như chỉ có nàng và hắn.
“Sao đêm nay người lại đến đây?” Nàng ngước nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi.
“Ta nghe tiếng đàn của nàng.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng. “Ta xin lỗi, có quá nhiều việc, khiến thời gian qua ta không thể đến chỗ nàng.”
“Thần thiếp hiểu, thánh thượng còn phải lao tâm lao lực vì dân vì nước.”
“Xem nàng kìa, rõ ràng là còn giận trẫm.” Hắn bế nàng lên, hôn nhẹ vào bầu ngực phập phồng. “Đêm nay, để trẫm bù đắp cho nàng.”
Liên phi dụi đầu vào lòng hắn, nũng nịu. Đêm xuân này quả không uổng công nàng đã bỏ tiền mua chuộc những thái giám bên cạnh hắn.
Lê Ứng Thiên siết chặt Liên phi hơn một chút, khiến má nàng ta đỏ ửng lên. Nữ nhân này là yếu tố quan trọng trong công cuộc nam tiến của hắn. Đêm nay, hắn không nên khiến nàng ta thất vọng.
*******
Hạ Vy nghe nói, ba đêm liên tục Lê Ứng Thiên đều đến tẩm cung của Liên phi.
Thì ra hắn cũng háo sắc như bao tên đàn ông khác, trước khi con cờ chính trị nhập cung còn tranh thủ hú hí với mỹ nhân. Mà thôi, như thế cũng tốt, hắn đỡ sang làm phiền giấc ngủ của nàng.
“Nương nương, người lại thêu sai rồi.” Trường Đông đứng cạnh nàng lên tiếng nhắc nhở.
“Lại thêu sai?” Nàng ngán ngẩm nhìn xuống tác phẩm của mình.
Hậu cung thật nhàm chán. Dù rộng lớn đến mấy, đi qua đi lại cuối cùng chỗ nào cũng đã đi rồi. Nàng thì không biết cầm kỳ thi hoạ, không thể và cũng không muốn dùng mấy thú tao nhã ấy giết thời gian. Chữ thì nàng chỉ đọc được một ít, vừa đủ để bàn chuyện sổ sách với Lê Ứng Thiên hôm nọ, nên kinh thư không thể làm bạn của nàng.
Buồn buồn, nàng bảo Trường Đông mang một đống kim chỉ về, dạy nàng thêu khăn, tập làm thục nữ.
“Nương nương, nô tì ra ngoài chuẩn bị nước tắm cho người.”
“Ừm.”
Sau đó nàng sực nhớ ra, Trường Đông là cung nữ thân cận của mình, đâu phải đi làm những chuyện này.
Ngọn nến trên bàn vụt tắt.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng.
“Thiệu Minh?”
Hắn ghì chặt nàng vào lòng. “Nhớ ta không?”
Nàng đứng dậy quay ra phía sau, đôi môi nàng chạm vào ngực hắn.
Lúc nào trên người hắn cũng toát ra luồng khí lạnh lẽo, nhưng khuôn ngực hắn lại ấm áp vô cùng. Nhịp tim hắn, như tiếng nhạc.
“Thiệu Minh, lần trước có người cố tình…” Nàng nói, cố tìm cớ thoát khỏi vòng tay hắn.
“Ta biết.” Hắn lại ấn nàng vào ngực mình.
Lần đầu gặp hắn, nghe hắn nói đến hai chữ trinh tiết, nàng tưởng hắn là tên đàn ông ngây thơ chuyện tình cảm, bị Trần Lâm Nguyệt dụ lên giường.
Không, chắc chắn là cô ấy bị hắn dụ lên giường.
Hắn không chủ động, nhưng hắn dụ người ta chủ động. Nhìn cái cách hắn đang kích động ham muốn trong nàng là biết.
Giờ nàng chỉ mong Lê Nguyên Phong lại đến như lần trước. Lê Ứng Thiên thì quá nguy hiểm rồi, hắn không thể phát hiện ra Vampire đang ở đây, đang dùng thân thể khoẻ mạnh kia chuẩn bị ăn tươi hoàng hậu hắn.
“Nàng đang học thêu sao?” Hắn nắm lấy chiếc khăn đang thêu dang dở trong tay nàng.
“Rảnh rỗi nên muốn học một chút.”
“Làm cho ta một chiếc.”
“Ừm.”
Bỗng, nàng chợt nghĩ ra một ý.
“Ah…” Nàng khuỵ xuống. “Bụng em đau quá!”
Hắn vội vàng một tay đỡ lấy nàng, một tay chụp lấy cổ tay nàng.
Trời ạ, hắn biết bắt mạch, nàng quên mất.
“Không phải trúng độc.” Hắn nói, rồi nhè nhẹ vuốt ve nàng.
“Chắc ăn phải thứ gì đó không tốt rồi.” Nàng nhăn nhó rên rỉ.
Vampire quan tâm Trần Lâm Nguyệt như thế, trong hoàn cảnh này dĩ nhiên hắn còn lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện kia.
“Thiệu Minh, chàng đi đi, không được nhìn.” Nàng nũng nịu như giận dỗi.
“Ngốc.” Hắn hôn nhẹ lên tóc nàng.
Vampire vừa đi khỏi, Trường Đông đã nhanh chóng bảo người mang một chiếc bô vào.
Nàng tủm tỉm cười, ngồi xuống bô huýt sáo.
Một lát sau, nàng đứng dậy, hùng hồn tuyên bố:
“Chắc bổn cung bị táo bón.”
Cách này hay, sau này nàng sẽ dùng với Lê Ứng Thiên.
*******
Sáng hôm sau, nàng mang kim chỉ ra đình Phong Nguyệt, tranh thủ hoàn thành tác phẩm đầu tay.
Dù không muốn bồi đắp tình cảm với Vampire thì đây cũng xem như món quà nàng tặng cho ân nhân cứu mạng của mình. Vampire bảo nàng bảy ngày nữa xuất cung về Trần phủ, rồi tranh thủ đi gặp hắn. Nàng không biết hắn có việc gì cấp bách, nhưng vì không muốn hắn nghi ngờ tình cảm của mình nên đã chấp nhận yêu cầu của hắn. Tức là, nàng chỉ còn sáu ngày nữa để thêu xong cái khăn này.
“Hoàng tẩu, người mà cũng biết thêu khăn à?”
Lê Nguyên Phong là oan hồn ngậm kẹo, suốt ngày cứ vào lúc không cần thiết lại xuất hiện bên nàng.
“Bổn cung nữ công gia chánh môn nào cũng thạo.” Nàng đáp, không thèm nhìn hắn, cắm cúi hoàn thành chiếc khăn cho Vampire.
“Thần đệ cũng muốn một chiếc, nếu không con két của thần đệ thấy chủ nhân của nó không có khăn, nó sẽ buồn mà kêu lên rằng…” Hắn bỏ lửng câu nói.
Nàng ấm ức nhìn hắn nhận thua. “Ta chỉ biết thêu mấy loại hoa đơn giản thôi đó.”
“Thần đệ thích hoa hướng dương.” Hắn nói rồi, lại đưa que kẹo lên miệng, ung dung bước ra khỏi đình Phong Nguyệt.
Nàng còn chưa kịp nguyền rủa hắn thì đã thấy nguyên một hàng cung nữ quỳ rạp xuống. Nhân vật tai to mặt lớn cuối cùng cũng đến rồi.
“Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Ngày mai Vân phi sẽ nhập cung. Nàng là hoàng hậu, nhớ chuẩn bị nữ quan dạy lễ nghi cho họ.”
“Dạ, thánh thượng.” Nàng lễ phép đáp. Những việc vặt vãnh này trong cung tự biết sắp xếp, vậy mà hắn cứ nhè nàng ra mà căn dặn.
Chắc là lúc nãy đã nhìn thấy cảnh giữa nàng và Lê Nguyên Phong đây mà.
Đôi mắt Lê Ứng Thiên lướt qua chiếc khăn trên bàn. “Làm cho trẫm một chiếc.”
“Dạ?”
Hắn bỏ đi, không thèm đáp lại nàng một tiếng, cũng không đoái hoài đến phản ứng của nàng. Đúng là đồ hoàng đế bá đạo.
Nhìn chiếc khăn mới hoàn thành một nửa, nàng chỉ còn biết ngán ngẩm thở dài.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Một người là đệ nhất phú thương giàu đến nỗi suýt trầm cảm vì không biết xài tiền, một người là vương gia nhan sắc lẫy lừng được nhiều gái đeo đến không thở nổi, một người là hoàng đế quyền thế ngang trời ngày ngày vác mấy kí vàng đi làm việc…
Sao nỡ nhẫn tâm đi bóc lột sức lao động của một cô gái ngây thơ vụng về lần đầu luồn kim xỏ chỉ?
Chú thích:
Bài thơ (*) phía trên là bài “Gửi cô Trường Quỳnh Như” của Phạm Thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.