Chương 23: Ký ức
Bí Ngô
06/03/2014
Lê Ứng Thiên đặt nàng xuống giường. Áo hắn, áo nàng, đều đẫm máu…
Ngự y nhanh chóng được truyền đến, vội vàng bắt mạch cho nàng, trong khi nữ y lo việc xử lý vết thương. Lê Ứng Thiên im lặng đứng trước giường. Không lớn tiếng, cũng không gằn giọng, nhưng luồng sát khí toả ra từ hắn cũng đủ khiến người ta kinh sợ.
“Bẩm thánh thượng, tuy hoàng hậu mất nhiều máu nhưng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần hàng ngày đều đặn thay thuốc, chuyên tâm tĩnh dưỡng, nhất định phụng thể sẽ nhanh chóng bình phục.”
“Khi nào hoàng hậu có thể tỉnh lại?”
“Bẩm thánh thượng, sáng mai thì hoàng hậu đã có thể tỉnh lại.”
Xong phần việc của mình, ai nấy cũng lần lượt ra về, không dám nán lại trong phòng. Căn phòng bỗng chốc trở nên yên ắng. Chỉ có hắn, và nàng.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ đôi môi nhợt nhạt của nàng, miệng nở một nụ cười chua chát. “Tại sao… lại là nàng?”
Càng ngày, hắn càng thấy mình thất bại. Đầu tiên, hắn không nén được khao khát muốn nhìn thấy được nàng. Biết được nàng là ai, hắn lại không kiềm chế được mà muốn tìm cơ hội ở bên nàng nhiều một chút. Thậm chí, hắn còn cảm thấy khó chịu mỗi lần nhìn nàng cười cười nói nói bên hoàng đệ hắn. Nhận ra bản thân ấu trĩ, hắn cố lánh mặt nàng, nhưng càng lánh, ông trời lại càng để hắn gặp lại nàng trong những hoàn cảnh khiến tim hắn phải lung lay.
Hắn cảm giác, muôn vàn thử thách mà hắn phải vượt quá suốt mười mấy năm nay, cũng không đáng sợ bằng một người phụ nữ yếu ớt này.
“Lâm Nguyệt…”
Hắn ngồi đó, nắm lấy tay nàng. Đêm lặng lẽ trôi…
…
Việc hoàng hậu bị trọng thương là điều cơ mật. Bất kì kẻ nào để lộ thông tin đều bị khép vào tội tử hình. Lê Ứng Thiên không muốn gieo vào lòng dân chúng bất kì nỗi hoang mang nào nữa.
Lê Nguyên Phong hiện đang ở Bình Châu thương lượng với đoàn hải tặc Hắc Dương về việc cướp thương thuyền. Việc quân trọng đại, hắn cũng không muốn hoàng đệ của mình vì việc của Trần Lâm Nguyệt mà phân tâm nên cũng chưa báo tin sang đó. Hắn nghĩ khi Lê Nguyên Phong trở về, nàng ta cũng vừa hồi phục.
Toàn bộ đám sát thủ đều là người Phồn Lư, bị thuốc câm có lẽ từ khi mới bắt đầu huấn luyện. Đường kiếm của bọn sát thủ không giống trường phái kiếm thuật phương nam. Nếu hắn đoán không lầm thì chủ nhân của chúng là nhị hoàng tử Tá Tra. Chỉ có Tá Tra, người từ nhỏ đã sang Phi Long hoàng triều làm con tin chính trị, mới có thể đào tạo nhóm sát thủ với đẳng cấp võ công như thế.
Trong hai mươi tên sát thủ tấn công đêm ấy, ngự lâm quân bắt sống đươc bốn tên. Tất cả đều bị đưa đến hình bộ, dùng cực hình tra tấn. Chúng đã tổn thương người chúng không nên tổn thương, hắn nhất định không cho chúng chết dễ dàng.
Đến trưa, Lê Ứng Thiên vừa dùng cơm xong liền nhanh chóng ra khỏi cung đến chỗ Hạ Vy. Tối qua hắn vẫn chưa cho người di chuyển nàng về hoàng cung, sợ động đến vết thương.
“Hoàng hậu đã tỉnh chưa?” Hắn hỏi người cung nữ đứng trước cửa.
“Bẩm thánh thượng, hoàng hậu vẫn chưa tỉnh.” Cung nữ đáp có vẻ sợ sệt, lo rằng hắn nổi cơn thịnh nộ.
Lê Ứng Thiên đẩy cửa bước vào. Đêm qua thái y bảo đến sáng là nàng có thể tỉnh dậy. Tại sao đã quá ngọ mà vẫn chưa có chuyển biến gì?
Trong lòng hắn có chút lo âu.
“Truyền thái y.” Hắn nói.
Tuy sát khí trên người hắn không còn nặng như lúc tối, nhưng ánh mắt hắn vẫn khiến viên thái y già tim đập chân run. Rõ ràng đêm qua ông đã chẩn đoán vết thương của hoàng hậu không nghiêm trọng, vậy mà đến giờ vẫn chưa tỉnh, bản thân ông không chừng có nguy cơ bị khép tội khi quân.
“Thế nào?”
“Bẩm…bẩm thánh thượng, vi thần vẫn không dò được điểm gì bất thường. Có lẽ do hoàng hậu cơ thể mệt mỏi, nên ngủ lâu một chút.”
“Vậy đến khi nào hoàng hậu mới tỉnh dậy?”
“Bẩm, có thể là tối nay hoặc sáng mai.”
Câu trả lời lấp lửng có thể khiến long nhan nổi giận, nhưng ông không muốn một lần nữa đưa ra phán đoán sai, khiến tội càng thêm nặng.
Sáng hôm sau, khi hắn quay trở lại, nàng vẫn nằm yên trên giường, tứ chi bất động.
“Đến khi nào nàng mới chịu tỉnh lại đây?” Tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba. Hắn đã cho gọi hết ngự y, nhưng vẫn không ai đưa ra được câu trả lời thoả đáng.
Hắn khẽ chạm tay vào trán nàng, vuốt nhẹ. Từ khoé mắt nàng, một giọt nước nóng ấm lặng lẽ tuôn ra, khiến bàn tay hắn bất thần rụt lại. Đã lâu lắm rồi, từ khi mẫu phi của hắn qua đời, hắn không chạm vào nước mắt nữ nhi.
Tại sao nàng lại là hoàng hậu của hắn? Tại sao nàng không thể xuất hiện trong đời hắn muộn hơn một chút, khi mọi thứ hắn đã có thể nắm vững trong tay?
“Hoàng huynh!”
Lê Nguyên Phong thình lình xô cửa xông vào, cử chỉ vội vàng. Lê Ứng Thiên có chút ngỡ ngàng khi thấy hoàng đệ của mình. Hắn không ngờ Lê Nguyên Phong lại có thể hoàn thành cuộc giao dịch và trở về nhanh đến vậy.
“Trẫm về cung phê duyệt tấu chương.” Lê Ứng Thiên lạnh nhạt nói, rồi tiến ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng phía sau.
*********
Ánh trăng tràn qua khung cửa, lạnh lẽo lan toả khắp căn phòng.
Nàng cảm nhận được thứ ánh sáng lờ mờ ấy, cũng cảm nhận được ai đó đang nhè nhẹ vỗ về mình, nhưng lại quá mệt mỏi để bước ra khỏi bóng tối, bước ra khỏi sự yên bình tạm bợ kia.
Người ấy nắm tay nàng.
Người ấy hôn lên trán nàng.
Rất ngọt ngào, rất dịu dàng. Ngọt ngào dịu dàng đến tận lúc tước đi sinh mạng của nàng.
Mỗi khi hồi ức ấy thoáng qua, tim nàng lại như một lần nữa trở về với khoảnh khắc tan nát ấy.
Đau…
Đau quá.
Lê Nguyên Phong đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng áp gương mặt đẫm nước mắt của nàng vào lòng hắn, năm ngón tay xiết chặt lấy tay nàng. “Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây.”
Nàng rút sâu vào ngực hắn, dùng những chiếc móng dài sắc bén dày vò bàn tay hắn.
Cứ như thế, suốt một đêm dài.
…
Lúc nàng tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Là tiếng sáo đã đánh thức nàng.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là cây sáo ngọc của Lê Nguyên Phong, lạnh như băng gõ gõ lên chiếc gò má nóng hổi của nàng.
“Chịu tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ngươi chờ ta hôn ngươi nữa chứ?” Hắn giở giọng trêu chọc, tay cầm lấy tách nước đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đút cho nàng.
“Sao ngươi biết bản nhạc đó?” Nàng giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
“Bản nhạc nào?”
“Bản nhạc ngươi vừa thổi.”
“À, lúc ở Kim Liên tự vắt khô quần áo, ngươi cứ ngâm nga bài ấy suốt. Ta thấy hay nên mang về phổ lại.” Hắn đáp. “Thế nào, có phải hay hơn rất nhiều không?”
Nàng khẽ chớp mắt, tự cười mình ngốc.
*******
Chiều hôm ấy, sau khi dùng xong một chén cháo loãng, nàng được ngự lâm quân hộ tống về cung. Việc nàng bị thương vẫn được giữ trong vòng bí mật. Sau vụ ám sát bất thành ấy, Lê Ứng Thiên có ý định để nàng lại Lạc Việt, không cần phải đi Phồn Lư nữa.
Hàng ngày đều được Trường Đông tận tình chăm sóc, dùng đủ các loại thuốc quý hiếm, nên chỉ vài hôm sức khoẻ của nàng đã tốt hơn nhiều. Nửa tháng trước Vampire đã khởi hành đi Cao Ly để lo việc kinh doanh, nên hiện tại không thể đến thăm nàng. Trước mặt Trường Đông, nàng tỏ ra buồn vì việc ấy, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Cả Lê Nguyên Phong, nàng cũng không muốn gặp.
“Tại sao tránh mặt ta?” Giọng Lê Nguyên Phong đầy bất mãn thình lình vang lên cạnh nàng giữa đêm tĩnh mịch. Đã bảy ngày liền, nàng không lui tới đình Phong Nguyệt. Những lúc hắn đến cung Trường Lạc tìm nàng, nàng cũng sai Trường Đông lấy lý do nàng đang ngủ để đuổi hắn về.
“Ta mệt.” Nàng đưa ra một cái cớ chung chung.
“Vết thương còn đau lắm sao?” Hắn dịu giọng.
“Ừm, ngay cả lăn qua lăn lại cũng đau.”
“Ăn thử một miếng đi.” Hắn vừa nói vừa nhét thứ gì đó vào miệng nàng.
Mặn mặn, ngọt ngọt, giòn giòn, hình như là cá tẩm bột chiên chua ngọt.
“Quầy cá bống chiên này ta mới phát hiện ra tối nay.” Hắn nói xong, lại nhét vào miệng nàng thêm miếng nữa. “Ngon không?”
Hỏi xong, hắn cũng chẳng quan tâm nàng trả lời thế nào, tay liên tục đút lia đút lịa, khiến quanh miệng nàng lem luốc đầy nước sốt. Vừa đút, hắn vừa luôn miệng khen. “Ngon quá. Ngon lú con cú luôn.”
Nàng phì cười.
Sau nụ cười ấy, những u uất trong lòng dường như đều lui dần lại phía sau.
“Ăn xong nhớ trả tiền lại cho ta đó.” Hắn nói.
“Cái áo giáp ‘đao thương bất nhập’ của ngươi hại ta suýt chết ta còn chưa tính, ngươi lại còn đòi ta trả tiền mấy con cá bống chiên.” Vừa nói, nàng vừa lôi cái áo giáp đang đặt ở đầu giường quẳng xuống chân, đạp đạp lên mấy cái, hùng hổ mắng: “Đồ Made in China. Đồ Made in China dỏm nè.”
“Cái áo lúc ta đưa cho ngươi đích thực là ‘đao thương bất nhập’. Có điều, lúc người mặc đến đàn tế tổ, nó chỉ còn là cái áo lót thông thường không hơn không kém.”
“Ý ngươi là sao?”
“Giữa hai lớp của áo giáp có một loại tơ đặc biệt. Một khi loại tơ này bị lấy đi, hay bị thay thế bởi một loại tơ bình thường khác, công dụng của chiếc áo sẽ không còn nữa.” Hắn nói.
“Tức là có người đã cố tình đánh tráo lớp tơ trong áo giáp?”
“Ừm.” Hắn gật đầu. “Rất ít người biết sự tồn tại của loại áo giáp này. Biết được cấu tạo bên trong của nó để đánh tráo lại càng không có mấy người.”
“Áo giáp này ngươi nhận từ hoàng đế Phi Long hoàng triều, chẳng lẽ kẻ đánh tráo lớp tơ trong áo giáp…”
“Hiện tại hoàng huynh còn phải dùng kẻ ấy để đánh lạc hướng Phi Long hoàng triều, nên kẻ ấy chưa thể chết.” Giọng hắn chuyển sang lạnh lẽo tột cùng. “Nhưng ta hứa với ngươi, sẽ có một ngày ta bắt ả trả lại gấp ngàn lần những gì ngươi phải chịu.”
Nàng cũng muốn diệt trừ kẻ đã hãm hại mình lắm, nhưng lại sợ hắn vì trả thù cho mình mà bất hoà với Lê Ứng Thiên, nên vội lên tiếng khuyên can: “Thôi, việc quân cơ đại sự quan trọng hơn. Dù sao ta cũng còn sống sờ sờ ở đây, không cần phải trả thù.”
“Thù thì có thể không trả, nhưng tiền thì phải trả đó.” Hắn cốc nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó bước về phía cửa sổ, phi thân đi mất.
Lê Nguyên Phong xấu xa. Hắn giàu như thế, còn tính toán với nàng mấy đồng bạc lẻ. Chẳng biết sau này hắn cưới vợ thế nào.
…
Lê Ứng Thiên đăm chiêu nhìn bản báo cáo ngân khố. Kết quả khiến hắn không mấy hài lòng.
Việc chi viện cho Hắc Dương đã ngốn của hắn một khoản tiền. Tuy hiện nay quốc khố còn cầm cự nổi, nhưng công cuộc đánh Phồn Lư là một trận chiến dài, chỉ e lợi ích chưa được bao nhiêu, mà hao tổn đã bày ra trước mắt. Việc khai thác quặng đồng vì vậy có thể sẽ phải giao cho tư nhân làm để thu thêm lợi tức. Hiện nay, ngoài tài lực họ nhà họ Lý, hắn không nghĩ ra ai khác có thể đảm đương việc đó, nhưng hắn không muốn giao việc này cho Lý Thiệu Minh.
Thứ nhất, một khi thương nhân có thể can dự vào nguồn cung ứng vũ khí của triều đình, ít nhiều gì cũng sẽ khuếch trương được ảnh hưởng chính trị của mình. Lý Thiệu Minh đã quá giàu, nếu để hắn kết giao bè phái trong triều, sẽ trở thành nguy cơ ngoại thích tương lai. Thứ hai, trước đã giao vịêc đóng thuyền cho nhà họ Lý, giờ lại giao việc khai thác quặng đồng, sẽ không khỏi khiến người ngoài nghĩ hắn thiên vị Trần Lâm Nguyệt. Các đại thần khác có con gái trong cung sẽ bất bình, mà hắn thì còn định sử dụng hậu cung cho mục đích dài lâu.
Quốc sự chất chồng, nên ngay cả đêm trung thu, hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi sau buổi yến tiệc vừa rồi.
“Tham kiến chủ nhân.” Một bóng đen nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, đáp xuống trước mặt Lê Ứng Thiên lúc này vẫn đang chú tâm vào bản báo cáo kia.
“Tây Vũ, ngươi không thấy đeo một chiếc mặt nạ sẽ khiến bản thân dễ bị phát hiện hơn sao. Trẫm không có tâm trí đùa với ngươi.” Lê Ứng Thiên nói, mắt nhanh chóng quay lại với công việc của mình.
“Chủ nhân, hôm nay là Trung Thu, người ngồi đó dán mắt vào mấy con số, không thấy lãng phí tuổi xuân sao?”
“Nếu ngươi đến đây là muốn xin ta cho phép Đông Vũ ra ngoài cùng ngươi uống rượu, ta chuẩn tấu. Nhưng tuyệt đối không được tiết lộ bất kì hoạt động gì của tứ đại mật thám cho hắn. Từ khi hắn trọng thương, cả tính tình lẫn cử chỉ đều có vẻ bất thường.” Tây Vũ vừa hoàn thành nhiệm vụ từ Phồn Lư trở về chỉ vài ngày. Lê Ứng Thiên nghĩ mình cũng nên cho hắn đãi ngộ tốt một chút, phá lệ cho Đông Vũ xuất cung.
“Chứ không phải tại chủ nhân bắt hắn giả gái, làm hắn bản thân nam nữ bất phân sao? Có điều, như thế cũng có điểm đáng yêu.”
Lê Ứng Thiên đưa mắt nhìn Tây Vũ, tự thấy mình đối với tên thuộc hạ này đúng là không còn biện pháp.
“Chủ nhân, ngôi hoàng đế còn có thể ngồi mấy chục năm, nhưng tuổi trẻ thì trôi qua nhanh lắm. Không nên tự bạc đãi bản thân mình.”
Nói rồi, bóng đen phi thân ra cửa sổ, để lại chiếc mặt nạ chỏng chơ trên thư án.
Trung Thu…
Lê Ứng Thiên sực nhớ ra, buổi tiệc mừng trung thu lúc nãy, phụng ỷ bên cạnh hắn trống không.
Đã hơn mười ngày, tại sao nàng vẫn chưa hồi phục?
Ngự y nhanh chóng được truyền đến, vội vàng bắt mạch cho nàng, trong khi nữ y lo việc xử lý vết thương. Lê Ứng Thiên im lặng đứng trước giường. Không lớn tiếng, cũng không gằn giọng, nhưng luồng sát khí toả ra từ hắn cũng đủ khiến người ta kinh sợ.
“Bẩm thánh thượng, tuy hoàng hậu mất nhiều máu nhưng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần hàng ngày đều đặn thay thuốc, chuyên tâm tĩnh dưỡng, nhất định phụng thể sẽ nhanh chóng bình phục.”
“Khi nào hoàng hậu có thể tỉnh lại?”
“Bẩm thánh thượng, sáng mai thì hoàng hậu đã có thể tỉnh lại.”
Xong phần việc của mình, ai nấy cũng lần lượt ra về, không dám nán lại trong phòng. Căn phòng bỗng chốc trở nên yên ắng. Chỉ có hắn, và nàng.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ đôi môi nhợt nhạt của nàng, miệng nở một nụ cười chua chát. “Tại sao… lại là nàng?”
Càng ngày, hắn càng thấy mình thất bại. Đầu tiên, hắn không nén được khao khát muốn nhìn thấy được nàng. Biết được nàng là ai, hắn lại không kiềm chế được mà muốn tìm cơ hội ở bên nàng nhiều một chút. Thậm chí, hắn còn cảm thấy khó chịu mỗi lần nhìn nàng cười cười nói nói bên hoàng đệ hắn. Nhận ra bản thân ấu trĩ, hắn cố lánh mặt nàng, nhưng càng lánh, ông trời lại càng để hắn gặp lại nàng trong những hoàn cảnh khiến tim hắn phải lung lay.
Hắn cảm giác, muôn vàn thử thách mà hắn phải vượt quá suốt mười mấy năm nay, cũng không đáng sợ bằng một người phụ nữ yếu ớt này.
“Lâm Nguyệt…”
Hắn ngồi đó, nắm lấy tay nàng. Đêm lặng lẽ trôi…
…
Việc hoàng hậu bị trọng thương là điều cơ mật. Bất kì kẻ nào để lộ thông tin đều bị khép vào tội tử hình. Lê Ứng Thiên không muốn gieo vào lòng dân chúng bất kì nỗi hoang mang nào nữa.
Lê Nguyên Phong hiện đang ở Bình Châu thương lượng với đoàn hải tặc Hắc Dương về việc cướp thương thuyền. Việc quân trọng đại, hắn cũng không muốn hoàng đệ của mình vì việc của Trần Lâm Nguyệt mà phân tâm nên cũng chưa báo tin sang đó. Hắn nghĩ khi Lê Nguyên Phong trở về, nàng ta cũng vừa hồi phục.
Toàn bộ đám sát thủ đều là người Phồn Lư, bị thuốc câm có lẽ từ khi mới bắt đầu huấn luyện. Đường kiếm của bọn sát thủ không giống trường phái kiếm thuật phương nam. Nếu hắn đoán không lầm thì chủ nhân của chúng là nhị hoàng tử Tá Tra. Chỉ có Tá Tra, người từ nhỏ đã sang Phi Long hoàng triều làm con tin chính trị, mới có thể đào tạo nhóm sát thủ với đẳng cấp võ công như thế.
Trong hai mươi tên sát thủ tấn công đêm ấy, ngự lâm quân bắt sống đươc bốn tên. Tất cả đều bị đưa đến hình bộ, dùng cực hình tra tấn. Chúng đã tổn thương người chúng không nên tổn thương, hắn nhất định không cho chúng chết dễ dàng.
Đến trưa, Lê Ứng Thiên vừa dùng cơm xong liền nhanh chóng ra khỏi cung đến chỗ Hạ Vy. Tối qua hắn vẫn chưa cho người di chuyển nàng về hoàng cung, sợ động đến vết thương.
“Hoàng hậu đã tỉnh chưa?” Hắn hỏi người cung nữ đứng trước cửa.
“Bẩm thánh thượng, hoàng hậu vẫn chưa tỉnh.” Cung nữ đáp có vẻ sợ sệt, lo rằng hắn nổi cơn thịnh nộ.
Lê Ứng Thiên đẩy cửa bước vào. Đêm qua thái y bảo đến sáng là nàng có thể tỉnh dậy. Tại sao đã quá ngọ mà vẫn chưa có chuyển biến gì?
Trong lòng hắn có chút lo âu.
“Truyền thái y.” Hắn nói.
Tuy sát khí trên người hắn không còn nặng như lúc tối, nhưng ánh mắt hắn vẫn khiến viên thái y già tim đập chân run. Rõ ràng đêm qua ông đã chẩn đoán vết thương của hoàng hậu không nghiêm trọng, vậy mà đến giờ vẫn chưa tỉnh, bản thân ông không chừng có nguy cơ bị khép tội khi quân.
“Thế nào?”
“Bẩm…bẩm thánh thượng, vi thần vẫn không dò được điểm gì bất thường. Có lẽ do hoàng hậu cơ thể mệt mỏi, nên ngủ lâu một chút.”
“Vậy đến khi nào hoàng hậu mới tỉnh dậy?”
“Bẩm, có thể là tối nay hoặc sáng mai.”
Câu trả lời lấp lửng có thể khiến long nhan nổi giận, nhưng ông không muốn một lần nữa đưa ra phán đoán sai, khiến tội càng thêm nặng.
Sáng hôm sau, khi hắn quay trở lại, nàng vẫn nằm yên trên giường, tứ chi bất động.
“Đến khi nào nàng mới chịu tỉnh lại đây?” Tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba. Hắn đã cho gọi hết ngự y, nhưng vẫn không ai đưa ra được câu trả lời thoả đáng.
Hắn khẽ chạm tay vào trán nàng, vuốt nhẹ. Từ khoé mắt nàng, một giọt nước nóng ấm lặng lẽ tuôn ra, khiến bàn tay hắn bất thần rụt lại. Đã lâu lắm rồi, từ khi mẫu phi của hắn qua đời, hắn không chạm vào nước mắt nữ nhi.
Tại sao nàng lại là hoàng hậu của hắn? Tại sao nàng không thể xuất hiện trong đời hắn muộn hơn một chút, khi mọi thứ hắn đã có thể nắm vững trong tay?
“Hoàng huynh!”
Lê Nguyên Phong thình lình xô cửa xông vào, cử chỉ vội vàng. Lê Ứng Thiên có chút ngỡ ngàng khi thấy hoàng đệ của mình. Hắn không ngờ Lê Nguyên Phong lại có thể hoàn thành cuộc giao dịch và trở về nhanh đến vậy.
“Trẫm về cung phê duyệt tấu chương.” Lê Ứng Thiên lạnh nhạt nói, rồi tiến ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng phía sau.
*********
Ánh trăng tràn qua khung cửa, lạnh lẽo lan toả khắp căn phòng.
Nàng cảm nhận được thứ ánh sáng lờ mờ ấy, cũng cảm nhận được ai đó đang nhè nhẹ vỗ về mình, nhưng lại quá mệt mỏi để bước ra khỏi bóng tối, bước ra khỏi sự yên bình tạm bợ kia.
Người ấy nắm tay nàng.
Người ấy hôn lên trán nàng.
Rất ngọt ngào, rất dịu dàng. Ngọt ngào dịu dàng đến tận lúc tước đi sinh mạng của nàng.
Mỗi khi hồi ức ấy thoáng qua, tim nàng lại như một lần nữa trở về với khoảnh khắc tan nát ấy.
Đau…
Đau quá.
Lê Nguyên Phong đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng áp gương mặt đẫm nước mắt của nàng vào lòng hắn, năm ngón tay xiết chặt lấy tay nàng. “Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây.”
Nàng rút sâu vào ngực hắn, dùng những chiếc móng dài sắc bén dày vò bàn tay hắn.
Cứ như thế, suốt một đêm dài.
…
Lúc nàng tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Là tiếng sáo đã đánh thức nàng.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là cây sáo ngọc của Lê Nguyên Phong, lạnh như băng gõ gõ lên chiếc gò má nóng hổi của nàng.
“Chịu tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ngươi chờ ta hôn ngươi nữa chứ?” Hắn giở giọng trêu chọc, tay cầm lấy tách nước đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đút cho nàng.
“Sao ngươi biết bản nhạc đó?” Nàng giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
“Bản nhạc nào?”
“Bản nhạc ngươi vừa thổi.”
“À, lúc ở Kim Liên tự vắt khô quần áo, ngươi cứ ngâm nga bài ấy suốt. Ta thấy hay nên mang về phổ lại.” Hắn đáp. “Thế nào, có phải hay hơn rất nhiều không?”
Nàng khẽ chớp mắt, tự cười mình ngốc.
*******
Chiều hôm ấy, sau khi dùng xong một chén cháo loãng, nàng được ngự lâm quân hộ tống về cung. Việc nàng bị thương vẫn được giữ trong vòng bí mật. Sau vụ ám sát bất thành ấy, Lê Ứng Thiên có ý định để nàng lại Lạc Việt, không cần phải đi Phồn Lư nữa.
Hàng ngày đều được Trường Đông tận tình chăm sóc, dùng đủ các loại thuốc quý hiếm, nên chỉ vài hôm sức khoẻ của nàng đã tốt hơn nhiều. Nửa tháng trước Vampire đã khởi hành đi Cao Ly để lo việc kinh doanh, nên hiện tại không thể đến thăm nàng. Trước mặt Trường Đông, nàng tỏ ra buồn vì việc ấy, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Cả Lê Nguyên Phong, nàng cũng không muốn gặp.
“Tại sao tránh mặt ta?” Giọng Lê Nguyên Phong đầy bất mãn thình lình vang lên cạnh nàng giữa đêm tĩnh mịch. Đã bảy ngày liền, nàng không lui tới đình Phong Nguyệt. Những lúc hắn đến cung Trường Lạc tìm nàng, nàng cũng sai Trường Đông lấy lý do nàng đang ngủ để đuổi hắn về.
“Ta mệt.” Nàng đưa ra một cái cớ chung chung.
“Vết thương còn đau lắm sao?” Hắn dịu giọng.
“Ừm, ngay cả lăn qua lăn lại cũng đau.”
“Ăn thử một miếng đi.” Hắn vừa nói vừa nhét thứ gì đó vào miệng nàng.
Mặn mặn, ngọt ngọt, giòn giòn, hình như là cá tẩm bột chiên chua ngọt.
“Quầy cá bống chiên này ta mới phát hiện ra tối nay.” Hắn nói xong, lại nhét vào miệng nàng thêm miếng nữa. “Ngon không?”
Hỏi xong, hắn cũng chẳng quan tâm nàng trả lời thế nào, tay liên tục đút lia đút lịa, khiến quanh miệng nàng lem luốc đầy nước sốt. Vừa đút, hắn vừa luôn miệng khen. “Ngon quá. Ngon lú con cú luôn.”
Nàng phì cười.
Sau nụ cười ấy, những u uất trong lòng dường như đều lui dần lại phía sau.
“Ăn xong nhớ trả tiền lại cho ta đó.” Hắn nói.
“Cái áo giáp ‘đao thương bất nhập’ của ngươi hại ta suýt chết ta còn chưa tính, ngươi lại còn đòi ta trả tiền mấy con cá bống chiên.” Vừa nói, nàng vừa lôi cái áo giáp đang đặt ở đầu giường quẳng xuống chân, đạp đạp lên mấy cái, hùng hổ mắng: “Đồ Made in China. Đồ Made in China dỏm nè.”
“Cái áo lúc ta đưa cho ngươi đích thực là ‘đao thương bất nhập’. Có điều, lúc người mặc đến đàn tế tổ, nó chỉ còn là cái áo lót thông thường không hơn không kém.”
“Ý ngươi là sao?”
“Giữa hai lớp của áo giáp có một loại tơ đặc biệt. Một khi loại tơ này bị lấy đi, hay bị thay thế bởi một loại tơ bình thường khác, công dụng của chiếc áo sẽ không còn nữa.” Hắn nói.
“Tức là có người đã cố tình đánh tráo lớp tơ trong áo giáp?”
“Ừm.” Hắn gật đầu. “Rất ít người biết sự tồn tại của loại áo giáp này. Biết được cấu tạo bên trong của nó để đánh tráo lại càng không có mấy người.”
“Áo giáp này ngươi nhận từ hoàng đế Phi Long hoàng triều, chẳng lẽ kẻ đánh tráo lớp tơ trong áo giáp…”
“Hiện tại hoàng huynh còn phải dùng kẻ ấy để đánh lạc hướng Phi Long hoàng triều, nên kẻ ấy chưa thể chết.” Giọng hắn chuyển sang lạnh lẽo tột cùng. “Nhưng ta hứa với ngươi, sẽ có một ngày ta bắt ả trả lại gấp ngàn lần những gì ngươi phải chịu.”
Nàng cũng muốn diệt trừ kẻ đã hãm hại mình lắm, nhưng lại sợ hắn vì trả thù cho mình mà bất hoà với Lê Ứng Thiên, nên vội lên tiếng khuyên can: “Thôi, việc quân cơ đại sự quan trọng hơn. Dù sao ta cũng còn sống sờ sờ ở đây, không cần phải trả thù.”
“Thù thì có thể không trả, nhưng tiền thì phải trả đó.” Hắn cốc nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó bước về phía cửa sổ, phi thân đi mất.
Lê Nguyên Phong xấu xa. Hắn giàu như thế, còn tính toán với nàng mấy đồng bạc lẻ. Chẳng biết sau này hắn cưới vợ thế nào.
…
Lê Ứng Thiên đăm chiêu nhìn bản báo cáo ngân khố. Kết quả khiến hắn không mấy hài lòng.
Việc chi viện cho Hắc Dương đã ngốn của hắn một khoản tiền. Tuy hiện nay quốc khố còn cầm cự nổi, nhưng công cuộc đánh Phồn Lư là một trận chiến dài, chỉ e lợi ích chưa được bao nhiêu, mà hao tổn đã bày ra trước mắt. Việc khai thác quặng đồng vì vậy có thể sẽ phải giao cho tư nhân làm để thu thêm lợi tức. Hiện nay, ngoài tài lực họ nhà họ Lý, hắn không nghĩ ra ai khác có thể đảm đương việc đó, nhưng hắn không muốn giao việc này cho Lý Thiệu Minh.
Thứ nhất, một khi thương nhân có thể can dự vào nguồn cung ứng vũ khí của triều đình, ít nhiều gì cũng sẽ khuếch trương được ảnh hưởng chính trị của mình. Lý Thiệu Minh đã quá giàu, nếu để hắn kết giao bè phái trong triều, sẽ trở thành nguy cơ ngoại thích tương lai. Thứ hai, trước đã giao vịêc đóng thuyền cho nhà họ Lý, giờ lại giao việc khai thác quặng đồng, sẽ không khỏi khiến người ngoài nghĩ hắn thiên vị Trần Lâm Nguyệt. Các đại thần khác có con gái trong cung sẽ bất bình, mà hắn thì còn định sử dụng hậu cung cho mục đích dài lâu.
Quốc sự chất chồng, nên ngay cả đêm trung thu, hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi sau buổi yến tiệc vừa rồi.
“Tham kiến chủ nhân.” Một bóng đen nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, đáp xuống trước mặt Lê Ứng Thiên lúc này vẫn đang chú tâm vào bản báo cáo kia.
“Tây Vũ, ngươi không thấy đeo một chiếc mặt nạ sẽ khiến bản thân dễ bị phát hiện hơn sao. Trẫm không có tâm trí đùa với ngươi.” Lê Ứng Thiên nói, mắt nhanh chóng quay lại với công việc của mình.
“Chủ nhân, hôm nay là Trung Thu, người ngồi đó dán mắt vào mấy con số, không thấy lãng phí tuổi xuân sao?”
“Nếu ngươi đến đây là muốn xin ta cho phép Đông Vũ ra ngoài cùng ngươi uống rượu, ta chuẩn tấu. Nhưng tuyệt đối không được tiết lộ bất kì hoạt động gì của tứ đại mật thám cho hắn. Từ khi hắn trọng thương, cả tính tình lẫn cử chỉ đều có vẻ bất thường.” Tây Vũ vừa hoàn thành nhiệm vụ từ Phồn Lư trở về chỉ vài ngày. Lê Ứng Thiên nghĩ mình cũng nên cho hắn đãi ngộ tốt một chút, phá lệ cho Đông Vũ xuất cung.
“Chứ không phải tại chủ nhân bắt hắn giả gái, làm hắn bản thân nam nữ bất phân sao? Có điều, như thế cũng có điểm đáng yêu.”
Lê Ứng Thiên đưa mắt nhìn Tây Vũ, tự thấy mình đối với tên thuộc hạ này đúng là không còn biện pháp.
“Chủ nhân, ngôi hoàng đế còn có thể ngồi mấy chục năm, nhưng tuổi trẻ thì trôi qua nhanh lắm. Không nên tự bạc đãi bản thân mình.”
Nói rồi, bóng đen phi thân ra cửa sổ, để lại chiếc mặt nạ chỏng chơ trên thư án.
Trung Thu…
Lê Ứng Thiên sực nhớ ra, buổi tiệc mừng trung thu lúc nãy, phụng ỷ bên cạnh hắn trống không.
Đã hơn mười ngày, tại sao nàng vẫn chưa hồi phục?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.