Chương 20
Selene Lee
14/03/2016
Chương 20:
Vũ Hiên đế nhìn về phía người con gái đang ngồi trong lương đình.Nàng mải mê chú tâm vào bữa ăn đến nỗi không nhận ra có người đang đến gần,váy lụa dài bị vén lên quá nửa,gần như để lộ đôi chân thon dài xinh đẹp.Hắn hơi nhíu mày, đưa tay ngăn tiểu thái giám đang muốn tiến lên phía trước,quay sang nói với nam tử đứng bên cạnh:
"Không cần làm phiền nàng...Xem ra hôm nay ta không thể uống rượu hàn huyên với hoàng đệ được rồi,đành hẹn lại dịp khác vậy.Tiểu Lý tử,ngươi đưa tam vương gia ra khỏi cung rồi đến dặn dò người của Ngự thiện phòng làm thêm điểm tâm mang tới đây"
"Nhưng,hoàng thượng...nàng ta..."-Tiểu Lý tử có chút không phục định truy cứu tiếp,nhưng hắn bắt gặp ánh mắt của Kỳ Nhật thì đành ngậm miệng lại không phát ra tiếng gì nữa...Người đứng bên cạnh làm phong cảnh nãy giờ-tam vương gia nở đột nhiên nụ cười,cũng nhìn về lương đình kia sau đó cúi người ôm quyền:
"Vậy thần đệ cũng không làm phiền hoàng huynh nữa,thần đệ xin cáo lui"-Hắn nói xong thì đẩy tiểu Lý tử lên trước,xòe quạt trắng ra thong thả bước đi .Lúc đã đủ xa rồi hắn mới hỏi:
"Hình như đó không phải là Giang tu nghi,ngươi biết là ai chứ?"
"Bẩm vương gia,đó là An quý tần ạ"-Tiểu Lý tử trả lời,nhìn chằm chằm ống tay áo của chính mình.
"An quý tần...An quý tần..."-Kỳ Phong không ngừng lập lại cái tên đó trong đầu mình...lúc nào rảnh rỗi hắn phải gặp mặt mới được."
Về phần An Nguyệt,cô vẫn mải mê tập trung vào bữa ăn của chính mình,bây giờ cái lương đình này có sập xuống thì họa may mới làm phiền được cô...Lúc An Nguyệt dùng gần hết mọi thứ thì từ góc nào đó,một dĩa gà quay được đặt xuống mang mùi thơm khò mà cưỡng lại được.Cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe giọng nói:
"An quý tần cứ dùng tự nhiên,không cần khách sáo..."
"Ha ha,cảm ơn nha anh bạn...ơ"-An Nguyệt vỗ vai người vừa xuất hiện cạnh mình...nhưng.... Sao cô chợt cảm thấy hơi rợn người thế này???...An Nguyệt nuốt nước trong cổ họng, run rẩy từ từ quay sang hướng mới phát ra tiếng nói...
Vũ Hiên đế nhìn về phía người con gái đang ngồi trong lương đình.Nàng mải mê chú tâm vào bữa ăn đến nỗi không nhận ra có người đang đến gần,váy lụa dài bị vén lên quá nửa,gần như để lộ đôi chân thon dài xinh đẹp.Hắn hơi nhíu mày, đưa tay ngăn tiểu thái giám đang muốn tiến lên phía trước,quay sang nói với nam tử đứng bên cạnh:
"Không cần làm phiền nàng...Xem ra hôm nay ta không thể uống rượu hàn huyên với hoàng đệ được rồi,đành hẹn lại dịp khác vậy.Tiểu Lý tử,ngươi đưa tam vương gia ra khỏi cung rồi đến dặn dò người của Ngự thiện phòng làm thêm điểm tâm mang tới đây"
"Nhưng,hoàng thượng...nàng ta..."-Tiểu Lý tử có chút không phục định truy cứu tiếp,nhưng hắn bắt gặp ánh mắt của Kỳ Nhật thì đành ngậm miệng lại không phát ra tiếng gì nữa...Người đứng bên cạnh làm phong cảnh nãy giờ-tam vương gia nở đột nhiên nụ cười,cũng nhìn về lương đình kia sau đó cúi người ôm quyền:
"Vậy thần đệ cũng không làm phiền hoàng huynh nữa,thần đệ xin cáo lui"-Hắn nói xong thì đẩy tiểu Lý tử lên trước,xòe quạt trắng ra thong thả bước đi .Lúc đã đủ xa rồi hắn mới hỏi:
"Hình như đó không phải là Giang tu nghi,ngươi biết là ai chứ?"
"Bẩm vương gia,đó là An quý tần ạ"-Tiểu Lý tử trả lời,nhìn chằm chằm ống tay áo của chính mình.
"An quý tần...An quý tần..."-Kỳ Phong không ngừng lập lại cái tên đó trong đầu mình...lúc nào rảnh rỗi hắn phải gặp mặt mới được."
Về phần An Nguyệt,cô vẫn mải mê tập trung vào bữa ăn của chính mình,bây giờ cái lương đình này có sập xuống thì họa may mới làm phiền được cô...Lúc An Nguyệt dùng gần hết mọi thứ thì từ góc nào đó,một dĩa gà quay được đặt xuống mang mùi thơm khò mà cưỡng lại được.Cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe giọng nói:
"An quý tần cứ dùng tự nhiên,không cần khách sáo..."
"Ha ha,cảm ơn nha anh bạn...ơ"-An Nguyệt vỗ vai người vừa xuất hiện cạnh mình...nhưng.... Sao cô chợt cảm thấy hơi rợn người thế này???...An Nguyệt nuốt nước trong cổ họng, run rẩy từ từ quay sang hướng mới phát ra tiếng nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.