Chương 32
Selene Lee
13/04/2016
An Nguyệt hơi giật mình vì tiếng nói kia, phản ứng chậm trong vài giây mới bất chợt quay đầu lại.Lúc này khung cảnh rực rỡ của Vạn Cúc hiên chỉ có thể cam lòng trở thành nền cho người đang tới gần...Nổi bật hơn hết chính là bóng dáng xinh đẹp vận trang phục đi săn,sau lưng đeo ống đựng đầy những mũi tên đồng. Bên hông người kia còn có một miếng ngọc bội và thắt lưng điểm xuyến vài chiếc chuông nhỏ, va vào nhau theo mỗi bước chân nàng đi .Mái tóc đen dài được một dải lụa đỏ buột chặt gọn gàng để lộ chiếc cổ cao trắng ngần.Khuôn mặt không cần phải nói...quả là rất cuốn hút...Mà quan trọng là lúc này nàng đang bước tới,nụ cười vô cùng hào sảng với Hiền phi.
"Tần thiếp kiến quá Đại công chúa"-Hiền phi đứng dậy ,quỳ xuống hành lễ còn không quên kéo tay của An Nguyệt để nhắc nhở.An Nguyệt cũng nhanh chóng làm theo,cúi người xuống.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi chứ?Gặp ta không cần phải phiền toái đến thế đâu,bản công chúa không thích những thứ rắc rối đó...mau mau đứng dậy hết đi"-Trưởng công chúa-Kỳ Hoa nhăn mặt,kéo cả hai đứng lên,sau đó...nàng ngồi lên ghế,gác hết hai chân lên mặt bàn đá.
"Công chúa...nữ nhân trong hoàng tộc không được ngồi như vậy đâu a...Nô tì sẽ bị phạt trách mất"-Lúc này một tiểu cung nữ mới lật đật chạy tới,bộ dáng như muốn đức hơi đến nơi.Nàng còn xém vấp té nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng,hành lễ với An Nguyệt và Hiền phi bên cạnh rồi mới đi tới nhắc nhở người kia.
"Bản công chúa cứ thích ngồi như vậy đấy...đến tên Kỳ Nhật kia cũng không thể làm gì được ta.Em cứ yên tâm,lui ra đi,muốn đi đâu tùy thích"-Kỳ Hoa đáp trả lại,nàng tự rót trà trên bàn mà nhấp một ngụm.Xong xuôi,nàng mới nói:
"Đã lâu không gặp,Hiền phi muội cũng ngày càng xinh đẹp rồi...vị này là...?"-Kỳ Hoa nheo mắt như đang đánh giá nữ nhân đứng cạnh.Nàng thật sự rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một người nổi bật nhường này...Hình như là tân sủng của tên kia thì phải,có thể ngồi nơi đây xem ra tính cách không tệ,bèn nhẹ giọng nghi hoặc mà dò xét.
"Thần thiếp là An quý tần,ra mắt Trưởng công chúa"
"Thì ra là An quý tần sao?chắc muội cũng mới vào cung không lâu đúng không?Mau đứng dậy đi,không cần hành lễ với ta"-Trưởng công chúa cười...Nàng nghĩ tiểu mỹ nhân này thật sự có thể kết tỷ muội đây...
Hiền phi cũng mỉm cười,khoác tay của An Nguyệt tới bàn đá,nhắc nhở thói quen tật xấu của vị Trưởng công chúa sau đó giới thiệu cô kỹ hơn.Chẳng mấy chốc cả ba đã có thể "tám" một vài việc.Cổ nhân có câu"Kết bạn trăm năm không bằng làm quen một giờ" quả không sai,An Nguyệt thật sự cảm thấy vị Trưởng công chúa này có tích cách rất tốt...chỉ có điều nàng thật sự quá phong tính giang hồ,thật sự không hợp lắm.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn tieuthukarate về bài viết trên: Huyết Vi Vi, Vy Tiểu Nhiên, minmapmap2505
Có bài mới 08.04.2016, 21:41
Hình đại diện của thành viên
tieuthukarate
Thủ quỹ
Thủ quỹ
Ngày tham gia: 01.11.2015, 06:46
Tuổi: 14 Nữ
Bài viết: 64
Được thanks: 241 lần
Điểm: 10.22
Có bài mới Re: [Xuyên không - Nữ phụ văn] Hoàng cung tư truyện - Selene Lee - Điểm: 11
Chương 29:
Buổi tồi ngày hôm đó,An Nguyệt vẫn là thơ thẩn ở trước thềm Như Nguyệt các.Cô cầm nến,nhè nhẹ thắp đèn lưu ly trước cửa,đem ánh sáng mờ nhạt xua tan một góc tối của mái hiên.Mắt nhìn hướng ra lối nhỏ ngoài kia,cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa...Nhưng lại cảm giác không khỏi cô quạnh.
"Nương nương, xin người mau khoác áo lông vào đi ạ,buổi đêm trời lạnh lại có gió.Ở lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể của người."-Bích Nhu cầm áo khoác ,choàng lên người của chủ tử nhà mình rồi thắt dây lại.Tuy rằng cô không thể hiểu lắm về nương nương,nhưng cô biết người đang chờ đợi hoàng thượng...Thoáng đã mấy hôm rồi ngài ấy không hề ghé qua đây,chủ tử tâm trạng cũng không hề tốt lên được.
"Em thấy lạnh thì mau vào trong đi,ta còn muốn ngồi đây một lát nữa rồi sẽ vào sau."-An Nguyệt rút tay vào trong áo choàng để níu lấy sự ấm áp,hướng mắt về ánh trăng sáng trên bầu trời.Nơi này có tên là Như Nguyệt các,bởi nó cũng là nơi có thể nhìn thấy vầng nguyệt rõ nhất,đồng thời cũng là chốn hiu quạnh nhất giống như vùng tối của mặt trăng.Nếu không phải có sự vụ,cũng ít người muốn lui tới...
"Nương nương,trong cung vừa báo lại hoàng thượng đêm nay sẽ nghĩ lại chỗ Giang tu nghi.Thỉnh người lên giường đi ạ"-Quế Chi cầm một ngọn đèn,rủ váy bước lên thềm,mang lại tin tức xấu nên vội khuyên nhủ An Nguyệt.Cô thật sự không muốn nói điều này đâu...
An Nguyệt không trả lời,mà ngay lúc này đây, từ đâu đó,có một giọng sáo vang lên truyền đi khắp mọi ngỏ ngách vọng vào trong tai của cô.Qủa thật rất hợp ý,đêm khuya như thế này thì những giai điều trầm buồn,sâu lắng vẫn làm cho con người ta cảm thấy thổn thức nhất...Ánh trăng sáng như vậy liệu có hiểu được lòng mỹ nhân?Có người cả đời cũng không thể gặp mặt chí tôn,người lại quá dư thừa những phẩm hạnh...
"Tiếng sáo này chắc là của Tam vương gia đó nương nương,ngài rất thích ngồi trong lương đình ven hồ sen,ngắm cảnh thổi sáo vào mỗi đêm trăng đẹp."-Quế Chi nói.
"Vậy sao?...Em hãy mau vào trong ,mở hộp gỗ trong ngăn tủ,đem cây sáo ngọc của ta ra đây"-An Nguyệt quay sang dặn dò,dù sao cô cũng rất cao hứng.Cô muốn tìm gặp cao nhân cùng hòa tấu một khúc nhạc,coi như là xua bớt tịch mịch vậy...An Nguyệt nghĩ thế,cầm lấy cây sáo từ tay của Quế Chi ,đưa lên môi thổi ra một giai điệu tương tư,thể hiện sự vắng lặng và chờ đợi của nhi nữ ,bước chân cũng dời đi khỏi các,tiến lên con đường nhỏ hẹp khá tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.