Chương 82: Chương 63 (16+)
Selene Lee
01/07/2016
An Nguyệt thức dậy
vào lúc sáng sớm,cô có thể cảm nhận được đôi chút ánh sáng ấm áp tỏa ra
từ vầng dương khuất sau những bức tường dày đặc đen tối,bên trong cũng
không có thắp bất cứ ngọn đèn nào để tỏa sáng.Mưa đã tạnh rồi,không
biết quan cảnh bên ngoài kia như thế nào nhỉ?Cũng đã lâu rồi cô chưa
được nhìn thấy khung cảnh bình yên sau cơn mưa,không biết có xuất hiện
cầu vồng không nhỉ?-An Nguyệt nghĩ thầm.Kỳ quốc vốn là một quốc gia nóng bức ,rất hiếm khi gặp được một cơn mưa nên cô cũng đã quên mất rồi.An
Nguyệt bước chân xuống mặt nền lạnh giá,cũng không mang giày thêu vào mà trực tiếp lần theo bóng tối bao trùm tìm ra đường đi,tìm ra cánh cửa
lớn...Có khi nào khi cô mở cánh cửa này ra thì sẽ nhìn thấy ánh sáng
chói mắt,rồi những dây kim tuyến,pháo hoa bùng nổ...mọi người mỉm cười
nói tất cả chỉ là một giấc mơ phiêu lưu không?An Nguyệt thầm hy vọng,khẽ khàng đẩy cửa ra,không ngờ cánh cửa mở bung ra...Thân thể nhỏ bé của cô rơi vào vòng tay gần như đã quen thuộc, bế bổng lên đi về hướng ngược
lại,quăng mạnh cô xuống giường.
"Nàng đang tìm cách rời khỏi nơi này sao?Nàng nghe tin Vũ Hiên đế trên đường đến đây nên mới gấp rút muốn trốn đi sao?Sốt ruột muốn nhìn thấy hắn?Nàng cứ yên tâm,ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt ...cho đến khi nàng tận mắt nhìn thấy ta tự tay mình giết chết hắn...báo thù cho hoàng muội đáng thương của ta...Nàng thích như vậy chứ?"-Hắn mỉm cười xoay người đè lên thân thể của An Nguyệt,ép cô vào bên trong.Ngón tay thon dài có lực vén tóc mai của cô ra sau vành tai rồi bắt đầu vuốt ve hai má ửng đỏ do sự lạnh giá.An Nguyệt không có bất cứ chống cự nào,để mặc hắn muốn làm gì thì làm...dù sao thân thể yếu ớt này của cô cũng không thể chống lại một nam nhân cao lớn tập luyện võ thuật lâu năm như hắn,chỉ tổ làm tăng thêm dục vọng của hắn mà thôi...Cuối cùng thấy động tác ngày càng quá đáng,An Nguyệt không nhịn nữa,mở miệng nói:
"Nếu như Vũ Hiên đế thật sự đã tới đây thì tại sao ngài không giết ta đi?Không phải ngài đã thực hiện được âm mưu của mình rồi sao?Từ khoảng khắc mà ta bước ra khỏi hoàng cung Kỳ quốc thì ta và hắn đã không còn bất cứ liên hệ gì nữa rồi,không còn là người của hậu cung nữa...giữ ta lại cũng chỉ là một sự vướng chân thôi,chi bằng giết ta đi...sau đó thả những người cạnh ta ra,đừng làm hại họ.Nếu ngài không làm thì ngài sẽ sai lầm rất lớn...Dù cho Vũ Hiên đế đứng trước mặt ta thì sao chứ?"
Cảnh Long đế lại bật cười,hắn nhìn người con gái phía dưới rồi bóp chặt cằm của cô mà kề vào sát hơn,đe dọa nói :
"Nàng cứ thử xem?Ta sẽ không để nàng chết sớm như vậy đâu...Nàng là đang định đùa giỡn với ta sao?Nàng vẫn còn yêu hắn rất nhiều,chỉ là nàng giận hắn đã lừa dối nàng thôi...thì sao chứ?Nàng chính là một mấu chốt quan trọng trong kế hoạch của ta,cũng là người duy nhất có thể làm cho Vũ Hiên đế rối loạn.Nàng bảo ta giết nàng?Ta càng không để cho nàng toại nguyện...Nhưng nếu nàng dám tự tử hay trốn khỏi nơi này thì đừng trách sao ta không nể giao tình trước kia.Ta chưa bao giờ nương ta với bất cứ kẻ nào,dù kẻ đó có là nữ nhân hay thậm chí là gia đình ta đi nữa.Bây giờ thì ngoan ngoãn một chút..."
An Nguyệt nghe xong thì hoảng sợ bắt đầu trở lại chống cự nhưng hắn đã dùng một tay để cố định hai tay của cô lên trên đỉnh đầu,ép cô phải nhận lấy những nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn,lau đi dòng nước mắt mặn chát của cô.Hắn ngày càng đi xuống cuối cùng dừng lại ở bờ môi của cô,bắt đầu ngậm lấy cánh môi phấn nộn không ngớt xâm chiếm,công thành đoạt đất dùng lưỡi dây dưa cuốn lấy vị ngọt ngào trong miệng An Nguyệt...tuy đây không phải lần đầu tiên cô bị như thế này...nhưng tên nam nhân này biết cách đốt lửa trong người cô lên,muốn cô hoàn toàn bị hắn điều khiển.An Nguyệt điên cuồng quẫy đạp mong thoát khỏi hắn nhưng cô làm sao có thể?Hơn nữa những ngày gần đây cô ăn rất ít,không có chút sức nào...Hai tay phía trên bắt đầu tuyệt vọng buông thõng xuống,hai chân thon dài mỏi như bị kìm chặt.Nụ hôn kéo dài quá sâu khiến cô mặt đỏ tim đập,thở hổn hển xụi lơ trong lòng người phía trên,mệt...
"Ngài điên rồi,buông ta ra...cứu...ưm"-An Nguyệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lên nhưng lại phát hiện ra giọng mình khản đặc và mang theo tiếng rên rỉ.Cô lập tức cắn chặt răng lại...Lư Huy nhìn cô khổ sở chỉ cười lạnh,tiếp tục đưa tay xuống vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cô.Sau đó "xoẹt" một tiếng xé rách y phục cô đang mặc trên người và chiếc yếm mỏng không còn lại chút gì.Tiếng vải vóc rách đi làm hắn càng hưng phấn,bắt đầu xoa một bên khỏa tròn của An Nguyệt,cố tình trêu đùa anh đào nhỏ,ép buộc cô phải phát ra tiếng rên.
"A...a..ưm...mau buông ra...ta không muốn như vậy...ngài sẽ hối hận đó,mau dừng lại đi."-An Nguyệt khổ sở cầu xin...thân thể khỏa thân cảm nhận được cái lạnh không ngừng run lên...nếu hắn trực tiếp làm như thế này với cô thì sẽ không bao giờ được yên ổn đâu.
Bỏ mặt lời cảnh cáo van xin của cô,Cành Long đế tiếp tục hành hạ,bắt đầu tiến đến u cốc mê người của cô,nơi đã trở nên ẩm ướt.Hắn nắm hai chân của cô mạnh mẽ tách ra...
"Hoàng thượng...hoàng thượng,Vũ Hiên đế đã đến trước hoàng cung rồi.Ngài ấy muốn gặp người."-Một giọng nói bất ngờ vang lên ngắt lại động tác của Lư Huy.Hắn nhíu mày buông xuống,kéo cô ngồi dậy,nói:
"Xem ra lần này nàng gặp may mắn...nhưng sẽ không có lần sau đâu.Đến lúc ta đã giải quyết xong mọi việc thì nàng đừng hòng chống cự kéo dài.Bây giờ thì thay y phục rồi đi theo ta"
"Ngài muốn đưa ta đi đâu?Ta không đi..."-An Nguyệt rút người vào trong chăn che đi thân thể kiều mị.Cô không muốn gặp lại cái tên Vũ Hiên đế kia...nhất là khi cô lại thảm hại như thế này.
"Đi....hoặc là ta sẽ giết chết đám nô tì của nàng rồi mang xác lên núi làm thức ăn cho sói"...
"Nàng đang tìm cách rời khỏi nơi này sao?Nàng nghe tin Vũ Hiên đế trên đường đến đây nên mới gấp rút muốn trốn đi sao?Sốt ruột muốn nhìn thấy hắn?Nàng cứ yên tâm,ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt ...cho đến khi nàng tận mắt nhìn thấy ta tự tay mình giết chết hắn...báo thù cho hoàng muội đáng thương của ta...Nàng thích như vậy chứ?"-Hắn mỉm cười xoay người đè lên thân thể của An Nguyệt,ép cô vào bên trong.Ngón tay thon dài có lực vén tóc mai của cô ra sau vành tai rồi bắt đầu vuốt ve hai má ửng đỏ do sự lạnh giá.An Nguyệt không có bất cứ chống cự nào,để mặc hắn muốn làm gì thì làm...dù sao thân thể yếu ớt này của cô cũng không thể chống lại một nam nhân cao lớn tập luyện võ thuật lâu năm như hắn,chỉ tổ làm tăng thêm dục vọng của hắn mà thôi...Cuối cùng thấy động tác ngày càng quá đáng,An Nguyệt không nhịn nữa,mở miệng nói:
"Nếu như Vũ Hiên đế thật sự đã tới đây thì tại sao ngài không giết ta đi?Không phải ngài đã thực hiện được âm mưu của mình rồi sao?Từ khoảng khắc mà ta bước ra khỏi hoàng cung Kỳ quốc thì ta và hắn đã không còn bất cứ liên hệ gì nữa rồi,không còn là người của hậu cung nữa...giữ ta lại cũng chỉ là một sự vướng chân thôi,chi bằng giết ta đi...sau đó thả những người cạnh ta ra,đừng làm hại họ.Nếu ngài không làm thì ngài sẽ sai lầm rất lớn...Dù cho Vũ Hiên đế đứng trước mặt ta thì sao chứ?"
Cảnh Long đế lại bật cười,hắn nhìn người con gái phía dưới rồi bóp chặt cằm của cô mà kề vào sát hơn,đe dọa nói :
"Nàng cứ thử xem?Ta sẽ không để nàng chết sớm như vậy đâu...Nàng là đang định đùa giỡn với ta sao?Nàng vẫn còn yêu hắn rất nhiều,chỉ là nàng giận hắn đã lừa dối nàng thôi...thì sao chứ?Nàng chính là một mấu chốt quan trọng trong kế hoạch của ta,cũng là người duy nhất có thể làm cho Vũ Hiên đế rối loạn.Nàng bảo ta giết nàng?Ta càng không để cho nàng toại nguyện...Nhưng nếu nàng dám tự tử hay trốn khỏi nơi này thì đừng trách sao ta không nể giao tình trước kia.Ta chưa bao giờ nương ta với bất cứ kẻ nào,dù kẻ đó có là nữ nhân hay thậm chí là gia đình ta đi nữa.Bây giờ thì ngoan ngoãn một chút..."
An Nguyệt nghe xong thì hoảng sợ bắt đầu trở lại chống cự nhưng hắn đã dùng một tay để cố định hai tay của cô lên trên đỉnh đầu,ép cô phải nhận lấy những nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn,lau đi dòng nước mắt mặn chát của cô.Hắn ngày càng đi xuống cuối cùng dừng lại ở bờ môi của cô,bắt đầu ngậm lấy cánh môi phấn nộn không ngớt xâm chiếm,công thành đoạt đất dùng lưỡi dây dưa cuốn lấy vị ngọt ngào trong miệng An Nguyệt...tuy đây không phải lần đầu tiên cô bị như thế này...nhưng tên nam nhân này biết cách đốt lửa trong người cô lên,muốn cô hoàn toàn bị hắn điều khiển.An Nguyệt điên cuồng quẫy đạp mong thoát khỏi hắn nhưng cô làm sao có thể?Hơn nữa những ngày gần đây cô ăn rất ít,không có chút sức nào...Hai tay phía trên bắt đầu tuyệt vọng buông thõng xuống,hai chân thon dài mỏi như bị kìm chặt.Nụ hôn kéo dài quá sâu khiến cô mặt đỏ tim đập,thở hổn hển xụi lơ trong lòng người phía trên,mệt...
"Ngài điên rồi,buông ta ra...cứu...ưm"-An Nguyệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lên nhưng lại phát hiện ra giọng mình khản đặc và mang theo tiếng rên rỉ.Cô lập tức cắn chặt răng lại...Lư Huy nhìn cô khổ sở chỉ cười lạnh,tiếp tục đưa tay xuống vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cô.Sau đó "xoẹt" một tiếng xé rách y phục cô đang mặc trên người và chiếc yếm mỏng không còn lại chút gì.Tiếng vải vóc rách đi làm hắn càng hưng phấn,bắt đầu xoa một bên khỏa tròn của An Nguyệt,cố tình trêu đùa anh đào nhỏ,ép buộc cô phải phát ra tiếng rên.
"A...a..ưm...mau buông ra...ta không muốn như vậy...ngài sẽ hối hận đó,mau dừng lại đi."-An Nguyệt khổ sở cầu xin...thân thể khỏa thân cảm nhận được cái lạnh không ngừng run lên...nếu hắn trực tiếp làm như thế này với cô thì sẽ không bao giờ được yên ổn đâu.
Bỏ mặt lời cảnh cáo van xin của cô,Cành Long đế tiếp tục hành hạ,bắt đầu tiến đến u cốc mê người của cô,nơi đã trở nên ẩm ướt.Hắn nắm hai chân của cô mạnh mẽ tách ra...
"Hoàng thượng...hoàng thượng,Vũ Hiên đế đã đến trước hoàng cung rồi.Ngài ấy muốn gặp người."-Một giọng nói bất ngờ vang lên ngắt lại động tác của Lư Huy.Hắn nhíu mày buông xuống,kéo cô ngồi dậy,nói:
"Xem ra lần này nàng gặp may mắn...nhưng sẽ không có lần sau đâu.Đến lúc ta đã giải quyết xong mọi việc thì nàng đừng hòng chống cự kéo dài.Bây giờ thì thay y phục rồi đi theo ta"
"Ngài muốn đưa ta đi đâu?Ta không đi..."-An Nguyệt rút người vào trong chăn che đi thân thể kiều mị.Cô không muốn gặp lại cái tên Vũ Hiên đế kia...nhất là khi cô lại thảm hại như thế này.
"Đi....hoặc là ta sẽ giết chết đám nô tì của nàng rồi mang xác lên núi làm thức ăn cho sói"...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.