Chương 4: Chương 4
Đạm Ngọc
13/12/2016
Những ngày sau đó của Minh Ngọc thật đúng là một chuỗi ác mộng nối tiếp nhau. Cậu cứ nghĩ công việc làm thái y hay ngự y trong cung chỉ đơn thuần là khi vua cần sẽ vào cung để chẩn mạch cho vua. Nhưng ngờ đâu mọi chuyện không phải như cậu nghĩ, cậu buộc phải ở lại luôn trong cung để hầu hạ cho hắn. Vốn dĩ cậu là một người rất thích làm việc nhưng nay khi vào cung thì cậu lại phải chịu cái cảnh ngồi yên một chỗ để người khác hầu hạ cho mình. Đó là chưa kể đến việc tên hoàng đế cứ đến làm phiền cậu và dường như mỗi ngày hắn đều có cách để chọc cho cậu khổ sở thêm.
“Liệu tiền kiếp mình đã làm gì có lỗi với hắn không?”
Cậu tự hỏi lòng mình điều đó mỗi khi nhớ đến hắn. Con người gì mà kì lạ, hắn là quân vương thì phải có nhiều việc để làm lắm chứ. Còn biết bao cung tần mĩ nữ trong cung đang chờ hắn dòm ngó đến nữa. Vậy mà tại sao hắn lại dành nhiều thời gian ở cạnh cậu và tìm cách chọc cho cậu giận lên như vậy?
Nhưng Minh Ngọc không phải là người hay nhìn cuộc sống bằng cặp mắt bi quan, nhờ vậy nên cậu đã tìm thấy một niềm vui mới. Và cậu bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện niềm vui của mình.
Hôm ấy cậu tranh thủ dậy thật sớm, cậu chờ khi các cung nữ và thái giám đều đã làm xong công việc hàng ngày của họ rồi thì cậu lẳng lặng bỏ ra khỏi phòng. Có thể nói đây là lần đầu tiên cậu dám to gan như vậy. Vì sao ư?
“Trong cung này ngoại trừ ta cho phép, còn lại tất cả mọi việc ngươi đều không được tự ý làm, nhất là không bao giờ được bước một bước ra khỏi cánh cửa này…”
“Ta đâu có bước một bước đâu. Ta đi tham quan chứ bộ.”
Cậu vui vẻ nghĩ thầm trong đầu. Coi bộ hôm nay sẽ là một ngày thú vị với Hạ Minh Ngọc đây.
“Rộng lớn quá.”
Hoàng cung vốn dĩ là nơi rộng lớn, đó cũng là chốn riêng tư của hoàng đế và các cung phi. Ai cũng nghĩ đây là chốn thần tiên, nhưng nào ai biết rằng tại đây cái quan trọng nhất không phải là con người mà là thể diện của hoàng triều. Chính vì thế mà hàng năm có đến hàng chục thái giám, cung nữ chết oan. Lý do hầu hết đều là không làm đúng phận sự của mình. Có những người chỉ là do vô tình bước vào nơi mà mình không nên đến, và thế là bị khép tội chết.
Cậu hiểu rất rõ những điều luật ấy nhưng vốn dĩ bản tính tò mò luôn thôi thúc cậu phải đi khám phá.
Minh Ngọc đưa mắt nhìn một lượt khắp toàn cảnh xung quanh. Rõ ràng đây là một nơi thật đẹp. Nhưng sao cậu cảm thấy nó thật lạnh lẽo vì cả một đoạn đường dài cậu đi qua đều không thấy một bóng người. Dường như ở đây tất cả cung nữ hoặc thái giám chỉ xuất hiện những khi nào cần. Có chăng những người cậu gặp chỉ là ngự lâm quân, nhưng tất nhiên Minh Ngọc rất khôn khéo để không phải giáp mặt bọn họ. Cậu hoàn toàn không muốn bị ai phát hiện lúc này.
“Chắc chắn ta sẽ trở về trước khi hắn đến.”
Vốn dĩ mỗi khi hoàng đế giải quyết xong chuyện chính sự sẽ ghé đến nơi của cậu để nghỉ ngơi. Nhưng thường ngài chỉ đến sau giờ ngọ. Vì vậy nên cậu có thể yên tâm đi dạo một vòng để biết xem hoàng cung nơi vua ở là như thế nào.
“Đẹp quá!”
Cậu không tin vào những gì mình thấy trước mắt nữa. Cậu không thể nghĩ rằng ngay trong hoàng cung mà cũng có con suối nhỏ đẹp như vậy. Đầu nguồn con suối được xây thành hình bậc thang nối tiếp nhau tạo thành một dải lụa uốn lượn tuyệt đẹp. Vùng đất xung quanh đó được che chắn bằng những hàng liễu xanh biếc. Cậu men theo con đường mòn nhỏ để đi đến cây cầu bắt ngang qua con suối. Lúc này cậu có cảm giác mình đang lạc vào chốn thần tiên, tất cả cảnh vật nơi đây dường như đều thay đổi dần. Con đường mòn lát đá dưới chân cậu lúc này đã được bao phủ bởi những cây hoa dại. Tuy vậy nhưng từng viên đá đều thể hiện rằng nó đã được lau chùi hằng ngày.
“Đúng là làm vua sung sướng thật.”
Cậu cứ mãi thơ thẩn ngắm nhìn những cảnh sắc tuyệt đẹp của nơi đây mà đâu ngờ rằng mình đang bước vào chốn thâm cung.
“Hồ Thu Nguyệt ư?”
Minh Ngọc hướng mắt nhìn xuống dưới, mặt nước hồ trong xanh soi rọi bóng của chính cậu.
“Vị tài nhân mới đến nào mà lại có nét đẹp quốc sắc thiên hương đến thế?”
– Thưa, tài nhân mới vào cung ạ?
Cậu hoảng hốt quay người lại khi nghe tiếng hỏi. Lúc này cô cung nữ ấy mới hốt hoảng định la lên.
– Nam nhân…. Bớ…..
– Cô nương, xin cô nương tha thứ cho… Tại hạ không có ý định mạo phạm….
Cậu dùng tay che miệng cô nàng lại. Cậu ra dấu xin cô ta đừng la lên, rồi cậu vội giải thích.
– Tại hạ….. là ngự y mới vào cung.
– Vậy ra ngài là ngự y à? Vậy thì mau rời khỏi đây.
Cô cung nữ nhìn xung quanh rồi vội nói.
– Tại sao vậy?
Cậu ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Đây là hậu cung của hoàng thượng. Phàm chỉ có những cung nữ hoặc thái giám đã được đặc cách riêng mới được phép ra vào chốn này. Còn lại thì tất cả những nam nhân không có phận sự mà bước chân vào đây thì không chỉ ngài mà tất cả những người đã gặp ngài đều phải bị xử tử.
– Trời….. Ta…….
Cậu hoảng hốt. Nhưng rồi cậu nhanh chóng xé tay áo của mình.
– Á…. Ngài làm gì vậy?
Cậu dùng tấm vải ấy mà bịt mắt mình lại. Hành động đó đã thay cho câu trả lời của cậu. Lúc này nàng cung nữ vội lên tiếng.
– Nhưng ngài bịt mắt lại như vậy cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.
– Ta biết. Nhưng nếu có chết thì một mình ta chết thôi, không liên quan gì đến những cung phi vô tội cả. Cả cô nương nữa, cô nương hãy mau rời khỏi đây và xem như chưa từng gặp qua tại hạ.
Minh Ngọc vội xoay người ra phía sau. Hai tay cậu bắt đầu mò mẫm tìm đường.
– Ngài làm như thế thì làm sao ngài có thể thoát khỏi đây được? Thôi để tôi giúp ngài một tay.
– Nhưng như vậy cô nương sẽ…..
– Có người.
Cô cung nữ vội kéo cậu núp xuống phía sau vánh núi nhân tạo.
– Tên thái giám này nhiều chuyện lắm, để hắn biết là cả hoàng cung này đều biết hết. May cho ngài đấy.
Cô cung nữ cười nhỏ. Lúc này cậu thầm cảm ơn cao xanh đã cho cậu có được một quế nhân tốt bụng như vậy.
Chờ được một lúc thì cô nàng kéo tay áo cậu và ra dấu cho cậu đi vòng phía sau dãy núi. Cậu ráng mò mẫm theo sau cô cung nữ, lâu lâu cậu lại nghe tiếng.
– Núp xuống.
Và cậu vội hụp đầu mình xuống theo lệnh của nàng.
Có lẽ lúc đầu do cậu vừa đi vừa ngắm cảnh nên mọi thứ có vẻ khá gần. Nhưng nay phần vì cậu phải bịt mắt lại nên cậu cảm nhận rằng mình đã phải đi một đoạn đường dài gấp đôi đoạn đường chính mà mình đã đến.
– Ra khỏi hậu cung rồi đấy.
Bẵng một lúc lâu thì cô cung nữ mới lên tiếng. Lúc này cậu mừng như bắt được vàng. Cậu vội cúi đầu thi lễ.
– Đa tạ cô nương đã giúp đỡ tại hạ. Ơn nghĩa này suốt đời tại hạ xin ghi nhớ trong lòng.
– Không cần mang ơn gì đâu, tôi chỉ cố gắng giúp người đang hoạn nạn mà thôi. Nhưng đến đây thì tôi không thể giúp ngài được nữa. Đây là nơi dành riêng cho vua, ngay cả tôi cũng còn chưa thông thuộc lối đi nơi đây nữa.
Cậu gật đầu. Rồi khi cậu định gỡ đồ bịt mắt ra thì cô ta đã lên tiếng.
– Xin ngài đừng vội gỡ…. Nơi đây cũng có một vài căn phòng và một vài người ngài không được phép gặp. Ngài cứ hãy giữ miếng vải đó trên mặt, khi nào gặp thái giám hay cung nữ khác thì họ sẽ chỉ ngài đường ra.
– Vâng. Xin đa tạ cô nương nhiều lắm.
– Thôi, không sao cả. Nhưng giờ tôi phải đi rồi. Ngài nhớ bảo trọng.
Cậu cúi đầu xúi thi lễ tri ân nhưng cô ta đã đỡ lấy tay cậu. Cô ta bảo rằng cô ta chỉ là hạ nhân nên không xứng được nhận đại lễ chỉ dành cho những bậc quân tử. Nói rồi cô ta bỏ đi ngay khiến cho cậu ngỡ ngàng không kịp nói lời nào.
Cậu thầm tự trách mình vì đã không kịp hỏi tên cô cung nữ ấy.
“Dù gì đó cũng là người có ơn với mình, mà mang ơn người ta phải nhớ cả đời. Không biết sau này có còn dịp gặp lại cô nương ta không nữa….”
Dù trong lòng cậu vẫn giữ niềm cảm kích vô hạn nhưng rồi cậu nhanh chóng chuyển suy nghĩ của mình sang hướng khác. Vì bây giờ điều cần thiết nhất là phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này để còn tìm đường về phòng mình.
Nhưng khi cậu dò đường thì cậu nhận ra rằng dường như nãy giờ mình đang đi lòng vòng một chỗ.
“Dùng tay mò đường không phải là một cách hay. Hay ta thử tháo miếng vải này ra xem…”
Cậu vừa đưa tay lên mặt thì bỗng có tiếng người hô:
– Hoàng thượng tới.
Cậu vội né sang một bên. Nhưng tiếc là nơi Minh Ngọc định ẩn trốn cũng chính là nơi hoàng đế đang đến. Điều đáng tiếc hơn nữa là ngài đã nhìn thấy cậu, dưới một tư thế đáng yêu như lúc này.
– Hoàng……
Tên tiểu thái giám vừa định tung hô thì ngài đã ra dấu ngưng lại. Ngài nhẹ nhàng tiến đến gần cậu. Do còn bịt mắt nên tuy cảm nhận được rằng có người đang ở gần, nhưng cậu lại không thể biết đó là ai cả.
– Ngươi cũng to gan ghê nhỉ, dám nuôi dưỡng ý định bỏ trốn.
– Hoàng thượng…. Thần………
Cậu vừa định quỳ xuống hành lễ thì người đã vòng tay quanh cậu và bế bổng cậu lên.
– Hoàng thượng……Người……..
Hoàng đế không trả lời mà chỉ siết cậu thật mạnh trong lòng. Ngài nhanh chóng bước đến biệt cung của cậu, lúc này trên môi ngài đang nở một nụ cười gian xảo.
Cậu nghe tiếng mở cửa, rồi cậu cảm nhận là mình đang được ẵm vào một căn phòng.
Hoàng đế dịu dàng đặt cậu xuống giường. Lúc này cậu còn chưa hoàn hồn sau từng ấy việc xảy ra, tay cậu vẫn còn ôm ghì lấy cổ người.
“Chú thỏ ngốc này đáng yêu thật.”
– Nào ngươi hãy nói xem, cái khăn bịt mắt này là sao? Mới nãy ngươi đã tự ý đi đâu?
Hoàng đế tháo miếng vải che mắt cậu ra, rồi ngài nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đang sợ hãi ấy.
– Thần….Thần định đi dạo một vòng trong cung. Nhưng thần đã đi lạc…..
– Đi lạc?
Hoàng đế vẫn tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt phán xét, để rồi ngay sau đó ngài hỏi tiếp.
– Vậy ngươi đã đi lạc đến đâu mà phải che mắt mình lại?
– Thần………Thần………
– Nói mau.
– Thần đi lạc đến hồ Thu Nguyệt. Nhưng thần hoàn toàn không gặp một ai cả.
Cậu vội vàng giải thích với vua.
– Không gặp một ai cả, vậy làm sao ngươi lại biết được được đó là khu vực cấm để có thể che mắt mình lại?
– Thần….
– Nói.
Hoàng đế bước đến gần cậu hơn.
– Thần…… Thần đã gặp một cung nữ…… Và nàng ta đã nói cho thần biết những quy luật trong cung. Thần biết thần đã phạm lỗi. Nhưng tất cả những lỗi lầm đó đều do thần mà ra, nếu hoàng thượng có muốn xử tội chết, thì một mình thần xin được gánh chịu.
– Vậy cô cung nữ đó tên gì?
– Thần không biết.
– Ngươi không hỏi sao?
– Thần không hỏi.
Cậu lắc đầu và mừng thầm vì may mắn mình đã không hỏi tên của nàng.
– Vậy dung mạo của cô ta thế nào?
– Thần chỉ nhìn thoáng qua nên không nhớ rõ.
– Nhìn thoáng qua cũng đã là có tội, ngươi biết không? Bất kể vật nào của ta thì ai cũng không được phép đụng chạm hoặc dòm ngó. Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cho vật sở hữu của ta bị ô uế rồi.
Hoàng đế nói bằng chất giọng lạnh băng.
Cậu biết trong cung có rất nhiều điều luật khắc nghiệt. Nhưng không ngờ rằng lại có cả những thứ nghe chừng như vô lý này tồn tại. Cậu bực tức nói:
– Vậy thần xin móc mắt mình ra để giữ thanh sạch cho cung nữ đó.
Cậu vừa định đưa tay lên thì hoàng đế đã bẻ mạnh cả hai tay cậu ra sau.
– Đôi mắt của ngươi cũng là một vật sở hữu của ta. Ta chưa ra lệnh thì ngay cả ngươi cũng không được phép làm hại đến nó. Nếu ngươi cố ý kháng chỉ thì đừng trách vì sao ta độc ác với gia đình ngươi.
Cậu thoáng ngỡ ngàng trước những lời nói của ngài. Nhưng rồi hai cánh tay bị đau nhắc cậu trở về với hiện tại.
– Đau….
– Ta vốn dĩ định trách tội nhưng vì……
Ngài xoay nhẹ người cậu lại.
– Đôi mắt này đã cho ta biết là ngươi đã nói thật.
– Ngài….
Hai má cậu bỗng dưng ửng hồng lên. Hoàng đế nhẹ buông tay cậu ra và ngài nói tiếp.
– Nếu ngươi muốn tốt cho cung nữ ấy thì hãy quên ngay cô ta đi. Còn bằng không, xác cô ta sẽ được treo ngoài Ngọ Môn để cảnh cáo cho các cung nữ.
– Hoàng thượng…. Người…. Xử phạt không công minh.
– Vậy à? Vậy ngươi muốn được xử phạt đúng không?
Tia mắt của hoàng thượng ánh lên nét thích thú của kẻ săn mồi. Cậu khẽ nuốt nước bọt sợ hãi.
– Thần….Ư…….ư
Hoàng đế cúi xuống và ngài dùng đôi môi đầy ma lực của mình để chặn lại lời nói của cậu.
Nụ hôn của hai người kéo dài đến một lúc thì ngài buông cậu ra.
– Ngài…..
Cậu nói không hết lời vì cậu vừa phải thở dốc vừa phải ho để lấy lại không khí cần thiết cho cơ thể mình.
Nhưng rồi hoàng đế lại tiếp tục công việc tra hỏi của ngài.
– Tại sao ngươi lại muốn ra khỏi đây?
– Thần…. Vì thần nghe nói trong cung rất đẹp và thần….
– Con nít vẫn mãi là con nít.
Hoàng đế nhẹ lắc đầu cười.
“Ta ghét tên vua này quá………”
Nhưng thỏ ngốc đâu biết rằng ánh mắt của thỏ đã hiện hết lên dòng chữ này rồi.
– Ngươi cũng to gan lắm, nhưng chuyện này ta sẽ để lại để xét xử sau. Còn bây giờ thì….
Cậu sợ hãi bước lùi lại khi nghe đến đây.
Nhưng có vẻ như hoàng thượng đã suy nghĩ ra một thứ khác và ngài quyết định sẽ không chọc phá cậu nữa.
– Ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng quanh đây.
– Thật hả hoàng thượng?
Minh Ngọc mừng rỡ hỏi, dường như cậu đã quên mất cả sự sợ hãi lẫn tức giận của mình rồi.
– Quân bất hí ngôn.
Hoàng đế nhìn cậu mỉm cười.
– Thần đội ơn hoàng thượng.
– Nhưng ngươi phải thay y phục đã.
– Dạ?
Ánh mắt mừng rỡ chợt chựng lại vì thoáng nghi ngờ.
– Ngươi tính mặc hoài những chiếc áo vải thô ấy trong cung à? Ta đã cho chuẩn bị cho ngươi vài bộ y phục thay thế.
– Nhưng những bộ này thần mặc quen rồi, những bộ đồ mới đó xin người hãy…
– Ngươi đang là trọng phạm của ta. Ngươi nên biết rõ thân phận của mình và ngoan ngoãn nghe lệnh ta.
Ánh mắt hoàng đế chiếu ra những tia nhìn chết chóc. Dường như ngài đang có ý đe dọa mạng sống của cậu vậy.
– Thần… Tuân chỉ.
Hoàng đế nhẹ gật đầu hài lòng, rồi ngài cho cung nữ đem vào những bộ trang phục được may bằng thứ vải thượng hạng. Tất cả đều rất đẹp nhưng trong chúng chẳng có cái nào cậu thích bằng cái cậu đang mặc trên người cả.
Ngài ra lệnh cho cậu thay đổi xiêm y ngay khi cung nữ quay ra. Cậu bối rối không biết mình phải thay đổi ở đâu thì ngài bảo cứ thay ngay tại phòng này. Thế nhưng khi cậu vừa định quay mặt vào trong thay đồ thì ngài cũng từ tốn ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
– Ngài…. Không ra ngoài ạ?
– Cùng là nam nhân thì có gì phải ngại? Ngươi thay mau đi.
– Dạ.
“Cũng phải. Mình và hắn cùng là nam nhân thì có gì đâu mà mình phải ngại chứ?”
Nói rồi cậu cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài ra, chỉ chừa lớp áo trắng bên trong cơ thể. Cậu nhanh chóng cúi người để lấy bộ xiêm y mới. Nhưng cậu đâu biết rằng ở gần đó đang có người thoáng bất động trước thanh thể mảnh mai này.
“Chẳng hiểu sao cùng là nam nhân lại có kẻ có thân thể khiến người khác muốn chạm vào nhiều đến thế?”
Hoàng đế khẽ nuốt nước bọt, rồi ngài thầm nghĩ.
“Nho vẫn còn xanh lắm.”
Có lẽ có chết Minh Ngọc cũng không biết rằng mục đích của việc ngài giữ cậu lại trong cung hay việc ngài cấm không cho ai khác được phép thấy mặt cậu đều là có nguyên do cả. Mà nguyên do ấy ra sao thì sau này cậu sẽ biết.
“Liệu tiền kiếp mình đã làm gì có lỗi với hắn không?”
Cậu tự hỏi lòng mình điều đó mỗi khi nhớ đến hắn. Con người gì mà kì lạ, hắn là quân vương thì phải có nhiều việc để làm lắm chứ. Còn biết bao cung tần mĩ nữ trong cung đang chờ hắn dòm ngó đến nữa. Vậy mà tại sao hắn lại dành nhiều thời gian ở cạnh cậu và tìm cách chọc cho cậu giận lên như vậy?
Nhưng Minh Ngọc không phải là người hay nhìn cuộc sống bằng cặp mắt bi quan, nhờ vậy nên cậu đã tìm thấy một niềm vui mới. Và cậu bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện niềm vui của mình.
Hôm ấy cậu tranh thủ dậy thật sớm, cậu chờ khi các cung nữ và thái giám đều đã làm xong công việc hàng ngày của họ rồi thì cậu lẳng lặng bỏ ra khỏi phòng. Có thể nói đây là lần đầu tiên cậu dám to gan như vậy. Vì sao ư?
“Trong cung này ngoại trừ ta cho phép, còn lại tất cả mọi việc ngươi đều không được tự ý làm, nhất là không bao giờ được bước một bước ra khỏi cánh cửa này…”
“Ta đâu có bước một bước đâu. Ta đi tham quan chứ bộ.”
Cậu vui vẻ nghĩ thầm trong đầu. Coi bộ hôm nay sẽ là một ngày thú vị với Hạ Minh Ngọc đây.
“Rộng lớn quá.”
Hoàng cung vốn dĩ là nơi rộng lớn, đó cũng là chốn riêng tư của hoàng đế và các cung phi. Ai cũng nghĩ đây là chốn thần tiên, nhưng nào ai biết rằng tại đây cái quan trọng nhất không phải là con người mà là thể diện của hoàng triều. Chính vì thế mà hàng năm có đến hàng chục thái giám, cung nữ chết oan. Lý do hầu hết đều là không làm đúng phận sự của mình. Có những người chỉ là do vô tình bước vào nơi mà mình không nên đến, và thế là bị khép tội chết.
Cậu hiểu rất rõ những điều luật ấy nhưng vốn dĩ bản tính tò mò luôn thôi thúc cậu phải đi khám phá.
Minh Ngọc đưa mắt nhìn một lượt khắp toàn cảnh xung quanh. Rõ ràng đây là một nơi thật đẹp. Nhưng sao cậu cảm thấy nó thật lạnh lẽo vì cả một đoạn đường dài cậu đi qua đều không thấy một bóng người. Dường như ở đây tất cả cung nữ hoặc thái giám chỉ xuất hiện những khi nào cần. Có chăng những người cậu gặp chỉ là ngự lâm quân, nhưng tất nhiên Minh Ngọc rất khôn khéo để không phải giáp mặt bọn họ. Cậu hoàn toàn không muốn bị ai phát hiện lúc này.
“Chắc chắn ta sẽ trở về trước khi hắn đến.”
Vốn dĩ mỗi khi hoàng đế giải quyết xong chuyện chính sự sẽ ghé đến nơi của cậu để nghỉ ngơi. Nhưng thường ngài chỉ đến sau giờ ngọ. Vì vậy nên cậu có thể yên tâm đi dạo một vòng để biết xem hoàng cung nơi vua ở là như thế nào.
“Đẹp quá!”
Cậu không tin vào những gì mình thấy trước mắt nữa. Cậu không thể nghĩ rằng ngay trong hoàng cung mà cũng có con suối nhỏ đẹp như vậy. Đầu nguồn con suối được xây thành hình bậc thang nối tiếp nhau tạo thành một dải lụa uốn lượn tuyệt đẹp. Vùng đất xung quanh đó được che chắn bằng những hàng liễu xanh biếc. Cậu men theo con đường mòn nhỏ để đi đến cây cầu bắt ngang qua con suối. Lúc này cậu có cảm giác mình đang lạc vào chốn thần tiên, tất cả cảnh vật nơi đây dường như đều thay đổi dần. Con đường mòn lát đá dưới chân cậu lúc này đã được bao phủ bởi những cây hoa dại. Tuy vậy nhưng từng viên đá đều thể hiện rằng nó đã được lau chùi hằng ngày.
“Đúng là làm vua sung sướng thật.”
Cậu cứ mãi thơ thẩn ngắm nhìn những cảnh sắc tuyệt đẹp của nơi đây mà đâu ngờ rằng mình đang bước vào chốn thâm cung.
“Hồ Thu Nguyệt ư?”
Minh Ngọc hướng mắt nhìn xuống dưới, mặt nước hồ trong xanh soi rọi bóng của chính cậu.
“Vị tài nhân mới đến nào mà lại có nét đẹp quốc sắc thiên hương đến thế?”
– Thưa, tài nhân mới vào cung ạ?
Cậu hoảng hốt quay người lại khi nghe tiếng hỏi. Lúc này cô cung nữ ấy mới hốt hoảng định la lên.
– Nam nhân…. Bớ…..
– Cô nương, xin cô nương tha thứ cho… Tại hạ không có ý định mạo phạm….
Cậu dùng tay che miệng cô nàng lại. Cậu ra dấu xin cô ta đừng la lên, rồi cậu vội giải thích.
– Tại hạ….. là ngự y mới vào cung.
– Vậy ra ngài là ngự y à? Vậy thì mau rời khỏi đây.
Cô cung nữ nhìn xung quanh rồi vội nói.
– Tại sao vậy?
Cậu ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Đây là hậu cung của hoàng thượng. Phàm chỉ có những cung nữ hoặc thái giám đã được đặc cách riêng mới được phép ra vào chốn này. Còn lại thì tất cả những nam nhân không có phận sự mà bước chân vào đây thì không chỉ ngài mà tất cả những người đã gặp ngài đều phải bị xử tử.
– Trời….. Ta…….
Cậu hoảng hốt. Nhưng rồi cậu nhanh chóng xé tay áo của mình.
– Á…. Ngài làm gì vậy?
Cậu dùng tấm vải ấy mà bịt mắt mình lại. Hành động đó đã thay cho câu trả lời của cậu. Lúc này nàng cung nữ vội lên tiếng.
– Nhưng ngài bịt mắt lại như vậy cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.
– Ta biết. Nhưng nếu có chết thì một mình ta chết thôi, không liên quan gì đến những cung phi vô tội cả. Cả cô nương nữa, cô nương hãy mau rời khỏi đây và xem như chưa từng gặp qua tại hạ.
Minh Ngọc vội xoay người ra phía sau. Hai tay cậu bắt đầu mò mẫm tìm đường.
– Ngài làm như thế thì làm sao ngài có thể thoát khỏi đây được? Thôi để tôi giúp ngài một tay.
– Nhưng như vậy cô nương sẽ…..
– Có người.
Cô cung nữ vội kéo cậu núp xuống phía sau vánh núi nhân tạo.
– Tên thái giám này nhiều chuyện lắm, để hắn biết là cả hoàng cung này đều biết hết. May cho ngài đấy.
Cô cung nữ cười nhỏ. Lúc này cậu thầm cảm ơn cao xanh đã cho cậu có được một quế nhân tốt bụng như vậy.
Chờ được một lúc thì cô nàng kéo tay áo cậu và ra dấu cho cậu đi vòng phía sau dãy núi. Cậu ráng mò mẫm theo sau cô cung nữ, lâu lâu cậu lại nghe tiếng.
– Núp xuống.
Và cậu vội hụp đầu mình xuống theo lệnh của nàng.
Có lẽ lúc đầu do cậu vừa đi vừa ngắm cảnh nên mọi thứ có vẻ khá gần. Nhưng nay phần vì cậu phải bịt mắt lại nên cậu cảm nhận rằng mình đã phải đi một đoạn đường dài gấp đôi đoạn đường chính mà mình đã đến.
– Ra khỏi hậu cung rồi đấy.
Bẵng một lúc lâu thì cô cung nữ mới lên tiếng. Lúc này cậu mừng như bắt được vàng. Cậu vội cúi đầu thi lễ.
– Đa tạ cô nương đã giúp đỡ tại hạ. Ơn nghĩa này suốt đời tại hạ xin ghi nhớ trong lòng.
– Không cần mang ơn gì đâu, tôi chỉ cố gắng giúp người đang hoạn nạn mà thôi. Nhưng đến đây thì tôi không thể giúp ngài được nữa. Đây là nơi dành riêng cho vua, ngay cả tôi cũng còn chưa thông thuộc lối đi nơi đây nữa.
Cậu gật đầu. Rồi khi cậu định gỡ đồ bịt mắt ra thì cô ta đã lên tiếng.
– Xin ngài đừng vội gỡ…. Nơi đây cũng có một vài căn phòng và một vài người ngài không được phép gặp. Ngài cứ hãy giữ miếng vải đó trên mặt, khi nào gặp thái giám hay cung nữ khác thì họ sẽ chỉ ngài đường ra.
– Vâng. Xin đa tạ cô nương nhiều lắm.
– Thôi, không sao cả. Nhưng giờ tôi phải đi rồi. Ngài nhớ bảo trọng.
Cậu cúi đầu xúi thi lễ tri ân nhưng cô ta đã đỡ lấy tay cậu. Cô ta bảo rằng cô ta chỉ là hạ nhân nên không xứng được nhận đại lễ chỉ dành cho những bậc quân tử. Nói rồi cô ta bỏ đi ngay khiến cho cậu ngỡ ngàng không kịp nói lời nào.
Cậu thầm tự trách mình vì đã không kịp hỏi tên cô cung nữ ấy.
“Dù gì đó cũng là người có ơn với mình, mà mang ơn người ta phải nhớ cả đời. Không biết sau này có còn dịp gặp lại cô nương ta không nữa….”
Dù trong lòng cậu vẫn giữ niềm cảm kích vô hạn nhưng rồi cậu nhanh chóng chuyển suy nghĩ của mình sang hướng khác. Vì bây giờ điều cần thiết nhất là phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này để còn tìm đường về phòng mình.
Nhưng khi cậu dò đường thì cậu nhận ra rằng dường như nãy giờ mình đang đi lòng vòng một chỗ.
“Dùng tay mò đường không phải là một cách hay. Hay ta thử tháo miếng vải này ra xem…”
Cậu vừa đưa tay lên mặt thì bỗng có tiếng người hô:
– Hoàng thượng tới.
Cậu vội né sang một bên. Nhưng tiếc là nơi Minh Ngọc định ẩn trốn cũng chính là nơi hoàng đế đang đến. Điều đáng tiếc hơn nữa là ngài đã nhìn thấy cậu, dưới một tư thế đáng yêu như lúc này.
– Hoàng……
Tên tiểu thái giám vừa định tung hô thì ngài đã ra dấu ngưng lại. Ngài nhẹ nhàng tiến đến gần cậu. Do còn bịt mắt nên tuy cảm nhận được rằng có người đang ở gần, nhưng cậu lại không thể biết đó là ai cả.
– Ngươi cũng to gan ghê nhỉ, dám nuôi dưỡng ý định bỏ trốn.
– Hoàng thượng…. Thần………
Cậu vừa định quỳ xuống hành lễ thì người đã vòng tay quanh cậu và bế bổng cậu lên.
– Hoàng thượng……Người……..
Hoàng đế không trả lời mà chỉ siết cậu thật mạnh trong lòng. Ngài nhanh chóng bước đến biệt cung của cậu, lúc này trên môi ngài đang nở một nụ cười gian xảo.
Cậu nghe tiếng mở cửa, rồi cậu cảm nhận là mình đang được ẵm vào một căn phòng.
Hoàng đế dịu dàng đặt cậu xuống giường. Lúc này cậu còn chưa hoàn hồn sau từng ấy việc xảy ra, tay cậu vẫn còn ôm ghì lấy cổ người.
“Chú thỏ ngốc này đáng yêu thật.”
– Nào ngươi hãy nói xem, cái khăn bịt mắt này là sao? Mới nãy ngươi đã tự ý đi đâu?
Hoàng đế tháo miếng vải che mắt cậu ra, rồi ngài nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đang sợ hãi ấy.
– Thần….Thần định đi dạo một vòng trong cung. Nhưng thần đã đi lạc…..
– Đi lạc?
Hoàng đế vẫn tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt phán xét, để rồi ngay sau đó ngài hỏi tiếp.
– Vậy ngươi đã đi lạc đến đâu mà phải che mắt mình lại?
– Thần………Thần………
– Nói mau.
– Thần đi lạc đến hồ Thu Nguyệt. Nhưng thần hoàn toàn không gặp một ai cả.
Cậu vội vàng giải thích với vua.
– Không gặp một ai cả, vậy làm sao ngươi lại biết được được đó là khu vực cấm để có thể che mắt mình lại?
– Thần….
– Nói.
Hoàng đế bước đến gần cậu hơn.
– Thần…… Thần đã gặp một cung nữ…… Và nàng ta đã nói cho thần biết những quy luật trong cung. Thần biết thần đã phạm lỗi. Nhưng tất cả những lỗi lầm đó đều do thần mà ra, nếu hoàng thượng có muốn xử tội chết, thì một mình thần xin được gánh chịu.
– Vậy cô cung nữ đó tên gì?
– Thần không biết.
– Ngươi không hỏi sao?
– Thần không hỏi.
Cậu lắc đầu và mừng thầm vì may mắn mình đã không hỏi tên của nàng.
– Vậy dung mạo của cô ta thế nào?
– Thần chỉ nhìn thoáng qua nên không nhớ rõ.
– Nhìn thoáng qua cũng đã là có tội, ngươi biết không? Bất kể vật nào của ta thì ai cũng không được phép đụng chạm hoặc dòm ngó. Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cho vật sở hữu của ta bị ô uế rồi.
Hoàng đế nói bằng chất giọng lạnh băng.
Cậu biết trong cung có rất nhiều điều luật khắc nghiệt. Nhưng không ngờ rằng lại có cả những thứ nghe chừng như vô lý này tồn tại. Cậu bực tức nói:
– Vậy thần xin móc mắt mình ra để giữ thanh sạch cho cung nữ đó.
Cậu vừa định đưa tay lên thì hoàng đế đã bẻ mạnh cả hai tay cậu ra sau.
– Đôi mắt của ngươi cũng là một vật sở hữu của ta. Ta chưa ra lệnh thì ngay cả ngươi cũng không được phép làm hại đến nó. Nếu ngươi cố ý kháng chỉ thì đừng trách vì sao ta độc ác với gia đình ngươi.
Cậu thoáng ngỡ ngàng trước những lời nói của ngài. Nhưng rồi hai cánh tay bị đau nhắc cậu trở về với hiện tại.
– Đau….
– Ta vốn dĩ định trách tội nhưng vì……
Ngài xoay nhẹ người cậu lại.
– Đôi mắt này đã cho ta biết là ngươi đã nói thật.
– Ngài….
Hai má cậu bỗng dưng ửng hồng lên. Hoàng đế nhẹ buông tay cậu ra và ngài nói tiếp.
– Nếu ngươi muốn tốt cho cung nữ ấy thì hãy quên ngay cô ta đi. Còn bằng không, xác cô ta sẽ được treo ngoài Ngọ Môn để cảnh cáo cho các cung nữ.
– Hoàng thượng…. Người…. Xử phạt không công minh.
– Vậy à? Vậy ngươi muốn được xử phạt đúng không?
Tia mắt của hoàng thượng ánh lên nét thích thú của kẻ săn mồi. Cậu khẽ nuốt nước bọt sợ hãi.
– Thần….Ư…….ư
Hoàng đế cúi xuống và ngài dùng đôi môi đầy ma lực của mình để chặn lại lời nói của cậu.
Nụ hôn của hai người kéo dài đến một lúc thì ngài buông cậu ra.
– Ngài…..
Cậu nói không hết lời vì cậu vừa phải thở dốc vừa phải ho để lấy lại không khí cần thiết cho cơ thể mình.
Nhưng rồi hoàng đế lại tiếp tục công việc tra hỏi của ngài.
– Tại sao ngươi lại muốn ra khỏi đây?
– Thần…. Vì thần nghe nói trong cung rất đẹp và thần….
– Con nít vẫn mãi là con nít.
Hoàng đế nhẹ lắc đầu cười.
“Ta ghét tên vua này quá………”
Nhưng thỏ ngốc đâu biết rằng ánh mắt của thỏ đã hiện hết lên dòng chữ này rồi.
– Ngươi cũng to gan lắm, nhưng chuyện này ta sẽ để lại để xét xử sau. Còn bây giờ thì….
Cậu sợ hãi bước lùi lại khi nghe đến đây.
Nhưng có vẻ như hoàng thượng đã suy nghĩ ra một thứ khác và ngài quyết định sẽ không chọc phá cậu nữa.
– Ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng quanh đây.
– Thật hả hoàng thượng?
Minh Ngọc mừng rỡ hỏi, dường như cậu đã quên mất cả sự sợ hãi lẫn tức giận của mình rồi.
– Quân bất hí ngôn.
Hoàng đế nhìn cậu mỉm cười.
– Thần đội ơn hoàng thượng.
– Nhưng ngươi phải thay y phục đã.
– Dạ?
Ánh mắt mừng rỡ chợt chựng lại vì thoáng nghi ngờ.
– Ngươi tính mặc hoài những chiếc áo vải thô ấy trong cung à? Ta đã cho chuẩn bị cho ngươi vài bộ y phục thay thế.
– Nhưng những bộ này thần mặc quen rồi, những bộ đồ mới đó xin người hãy…
– Ngươi đang là trọng phạm của ta. Ngươi nên biết rõ thân phận của mình và ngoan ngoãn nghe lệnh ta.
Ánh mắt hoàng đế chiếu ra những tia nhìn chết chóc. Dường như ngài đang có ý đe dọa mạng sống của cậu vậy.
– Thần… Tuân chỉ.
Hoàng đế nhẹ gật đầu hài lòng, rồi ngài cho cung nữ đem vào những bộ trang phục được may bằng thứ vải thượng hạng. Tất cả đều rất đẹp nhưng trong chúng chẳng có cái nào cậu thích bằng cái cậu đang mặc trên người cả.
Ngài ra lệnh cho cậu thay đổi xiêm y ngay khi cung nữ quay ra. Cậu bối rối không biết mình phải thay đổi ở đâu thì ngài bảo cứ thay ngay tại phòng này. Thế nhưng khi cậu vừa định quay mặt vào trong thay đồ thì ngài cũng từ tốn ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
– Ngài…. Không ra ngoài ạ?
– Cùng là nam nhân thì có gì phải ngại? Ngươi thay mau đi.
– Dạ.
“Cũng phải. Mình và hắn cùng là nam nhân thì có gì đâu mà mình phải ngại chứ?”
Nói rồi cậu cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài ra, chỉ chừa lớp áo trắng bên trong cơ thể. Cậu nhanh chóng cúi người để lấy bộ xiêm y mới. Nhưng cậu đâu biết rằng ở gần đó đang có người thoáng bất động trước thanh thể mảnh mai này.
“Chẳng hiểu sao cùng là nam nhân lại có kẻ có thân thể khiến người khác muốn chạm vào nhiều đến thế?”
Hoàng đế khẽ nuốt nước bọt, rồi ngài thầm nghĩ.
“Nho vẫn còn xanh lắm.”
Có lẽ có chết Minh Ngọc cũng không biết rằng mục đích của việc ngài giữ cậu lại trong cung hay việc ngài cấm không cho ai khác được phép thấy mặt cậu đều là có nguyên do cả. Mà nguyên do ấy ra sao thì sau này cậu sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.