Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu Cung
Chương 65: Được cứu vớt
Lục Tiếu Điệp
22/09/2021
Tuy rằng mỹ nhân trủng mua bán nữ tử không hỏi thân phận cùng với lai lịch, nhưng đã ngầm điều tra người thân và bối cảnh của những nữ nhân đó rõ ràng, hơn nữa còn có lệnh nghiêm cấm không được có bất kỳ liên quan gì đến triều đình quyền quý.
Không phải Tế Nguyệt Các sợ hãi triều đình, mà là Lăng Tế Nguyệt ghét phiền toái, cùng với người trên triều đình nhấc lên quan hệ, không thể nghi ngờ là sự tình phiền toái nhất.
Dĩ vãng, cơ nương đều sẽ điều tra tỉ mỉ kỹ càng tỉ mỉ thân phận của mỗi một nữ tử. Thế nhưng lần này nàng trộm lười chưa từng hỏi đến, có lẽ là bởi vì lâu lắm chưa từng gặp được người tuyệt sắc tầm Phượng Thất Tầm, cho nên nàng theo bản năng không muốn buông tay.
Không nghĩ tới một lần sơ sẩy như vậy, vậy mà làm Lăng Tế Nguyệt vừa vặn bắt được!
Nhớ tới ánh mắt Lăng Tế Nguyệt nhìn Phượng Thất Tầm, nhớ tới động tác mềm nhẹ của hắn khi ôm Phượng Thất Tầm, tức khắc trong lòng cơ nương cảm thấy hụt hẫng. Nàng theo Lăng Tế Nguyệt nhiều năm như vậy, kết quả vậy mà không bằng một tiểu nha đầu không biết từ đâu đến!
"A ——" cơ nương gầm nhẹ một tiếng, một tay đem ấm ly trên bàn ném xuống, trong mắt dần dần sinh ra ghen ghét.
Cảm nhận được xóc nảy dưới thân, Phượng Thất Tầm chậm rãi mở hai mắt, phát hiện mình nằm ở trong một chiếc xe ngựa, bên cạnh là Trăn Nhi không ngừng ngủ gà ngủ gật.
"Trăn Nhi......" Nàng duỗi tay đẩy đẩy Trăn Nhi.
Thân mình tiểu nha đầu nghiêng một cái, đột nhiên ngồi ngay ngắn, "Ai?" sau khi phát hiện là Phượng Thất Tầm, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt quan tâm hỏi:
"Tiểu thư, người tỉnh? Không có việc gì chứ? Có bị thương không? Có bị người ta khi dễ không?"
Phượng Thất Tầm vẻ mặt buồn cười nhìn Trăn Nhi chỉ thiếu một chút nữa muốn lột quần áo nàng ra kiểm tra, lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, không có bị thương, cũng không có bị người khi dễ......"
"Vậy là tốt rồi." Trăn Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vén lên màn xe nói: "Đại thiếu gia, tiểu thư tỉnh!"
"Hu ——"
Phượng Thất Tầm chỉ nghe được một tiếng vang ghìm cương ngựa, tiếp theo Phượng Thất Vân liền vén rèm lên, thò người ra nhìn vào. Hắn trên dưới đánh giá Phượng Thất Tầm một chút, nhìn nàng còn có tinh thần, liền yên tâm nói: "Không có gì chuyện là tốt rồi, làm cho người ta lo lắng gần chết!"
"Đại ca? Huynh sao lại ở đây?" vẻ mặt Phượng Thất Tầm hồ nghi.
"Ta còn chưa có hồi phủ, nhìn thấy Cầm Nhi ở ngoài cửa lớn tả chờ hữu đợi*, vừa nhìn thấy ta đi đến, vội vàng chạy lên, nói muội thay một thân nam trang chạy đi mỹ nhân trủng, nói là muốn đi cứu Thận Nhi! Ta vừa nghe, tự nhiên là mã bất đình đề** đuổi lại đây."
(tả chờ hữu đợi*: chắc chỉ hành động đi qua đi lại ở trước cổng nhỉ??
Mã bất đình đề**: ngựa không dừng vó, tiến không ngừng.)
"May là thiếu gia đến, bằng không nô tỳ với tiểu thư thế nào cũng bị vây chết ở trên núi......" Trăn Nhi nói bổ sung.
"Chúng ta là chạy ra như thế nào?"
Phượng Thất Tầm nỗ lực nhớ lại, chỉ nhớ rõ một nam tử mang mặt nạ bằng bạc chuộc nàng, sau đó nàng đã bị người ta đánh ngất, mất ý thức hoàn toàn.
"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, thời điểm tỉnh lại đã ở trên núi......" Trăn Nhi ngập ngừng nói, "Thực xin lỗi, tiểu thư, đều là nô tỳ sai, nô tỳ không có bảo vệ tiểu thư tốt!"
Phượng Thất Tầm phủ lên tay Trăn Nhi, ngữ khí ôn hòa nói: "Sao có thể là ngươi sai? Cái loại địa phương như mỹ nhân trủng vốn dĩ cao thủ đông đảo, ngươi không có việc gì ta cũng đã rất may mắn!"
"Được, mọi người đều không có việc gì thì tốt rồi!" Phượng Thất Vân đúng lúc mở miệng giảng hòa.
"Đúng rồi đại ca, ngươi vừa rồi nhắc tới là Cầm Nhi mật báo với ngươi?"
"Ân, cũng may mắn có Cầm Nhi! Bằng không ta cũng sẽ không tới đúng lúc!"
Phượng Thất Vân dứt lời, liền buông màn xe, tiếp tục đánh xe đi.
"Cầm Nhi...... Là nha đầu Phượng Di Khanh..." Phượng Thất Tầm nhíu mày nói, "Nhất định là Phượng Di Khanh phát hiện Phượng Di Dao đang nói dối, cho nên mới cho Cầm Nhi ở ngoài cửa đợi đại ca mật báo."
"Nghe tiểu thư nói như vậy, tâm địa tứ tiểu thư cũng không tệ lắm!" Trăn Nhi không khỏi cảm thán.
Phượng Thất Tầm chỉ cười không nói.
Sống hơn phân nửa đời, nàng cũng coi như gặp qua nhân sinh muôn vẻ. Đời trước Phượng Di Khanh sinh ra đã dịu dàng nhu thuận giống Nhu di nương, cũng di truyền từ Nhu di nương tính tình tinh ranh —— chỉ tiếc vô dụng ở trên chính đạo.
#YTịch
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Không phải Tế Nguyệt Các sợ hãi triều đình, mà là Lăng Tế Nguyệt ghét phiền toái, cùng với người trên triều đình nhấc lên quan hệ, không thể nghi ngờ là sự tình phiền toái nhất.
Dĩ vãng, cơ nương đều sẽ điều tra tỉ mỉ kỹ càng tỉ mỉ thân phận của mỗi một nữ tử. Thế nhưng lần này nàng trộm lười chưa từng hỏi đến, có lẽ là bởi vì lâu lắm chưa từng gặp được người tuyệt sắc tầm Phượng Thất Tầm, cho nên nàng theo bản năng không muốn buông tay.
Không nghĩ tới một lần sơ sẩy như vậy, vậy mà làm Lăng Tế Nguyệt vừa vặn bắt được!
Nhớ tới ánh mắt Lăng Tế Nguyệt nhìn Phượng Thất Tầm, nhớ tới động tác mềm nhẹ của hắn khi ôm Phượng Thất Tầm, tức khắc trong lòng cơ nương cảm thấy hụt hẫng. Nàng theo Lăng Tế Nguyệt nhiều năm như vậy, kết quả vậy mà không bằng một tiểu nha đầu không biết từ đâu đến!
"A ——" cơ nương gầm nhẹ một tiếng, một tay đem ấm ly trên bàn ném xuống, trong mắt dần dần sinh ra ghen ghét.
Cảm nhận được xóc nảy dưới thân, Phượng Thất Tầm chậm rãi mở hai mắt, phát hiện mình nằm ở trong một chiếc xe ngựa, bên cạnh là Trăn Nhi không ngừng ngủ gà ngủ gật.
"Trăn Nhi......" Nàng duỗi tay đẩy đẩy Trăn Nhi.
Thân mình tiểu nha đầu nghiêng một cái, đột nhiên ngồi ngay ngắn, "Ai?" sau khi phát hiện là Phượng Thất Tầm, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt quan tâm hỏi:
"Tiểu thư, người tỉnh? Không có việc gì chứ? Có bị thương không? Có bị người ta khi dễ không?"
Phượng Thất Tầm vẻ mặt buồn cười nhìn Trăn Nhi chỉ thiếu một chút nữa muốn lột quần áo nàng ra kiểm tra, lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, không có bị thương, cũng không có bị người khi dễ......"
"Vậy là tốt rồi." Trăn Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vén lên màn xe nói: "Đại thiếu gia, tiểu thư tỉnh!"
"Hu ——"
Phượng Thất Tầm chỉ nghe được một tiếng vang ghìm cương ngựa, tiếp theo Phượng Thất Vân liền vén rèm lên, thò người ra nhìn vào. Hắn trên dưới đánh giá Phượng Thất Tầm một chút, nhìn nàng còn có tinh thần, liền yên tâm nói: "Không có gì chuyện là tốt rồi, làm cho người ta lo lắng gần chết!"
"Đại ca? Huynh sao lại ở đây?" vẻ mặt Phượng Thất Tầm hồ nghi.
"Ta còn chưa có hồi phủ, nhìn thấy Cầm Nhi ở ngoài cửa lớn tả chờ hữu đợi*, vừa nhìn thấy ta đi đến, vội vàng chạy lên, nói muội thay một thân nam trang chạy đi mỹ nhân trủng, nói là muốn đi cứu Thận Nhi! Ta vừa nghe, tự nhiên là mã bất đình đề** đuổi lại đây."
(tả chờ hữu đợi*: chắc chỉ hành động đi qua đi lại ở trước cổng nhỉ??
Mã bất đình đề**: ngựa không dừng vó, tiến không ngừng.)
"May là thiếu gia đến, bằng không nô tỳ với tiểu thư thế nào cũng bị vây chết ở trên núi......" Trăn Nhi nói bổ sung.
"Chúng ta là chạy ra như thế nào?"
Phượng Thất Tầm nỗ lực nhớ lại, chỉ nhớ rõ một nam tử mang mặt nạ bằng bạc chuộc nàng, sau đó nàng đã bị người ta đánh ngất, mất ý thức hoàn toàn.
"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, thời điểm tỉnh lại đã ở trên núi......" Trăn Nhi ngập ngừng nói, "Thực xin lỗi, tiểu thư, đều là nô tỳ sai, nô tỳ không có bảo vệ tiểu thư tốt!"
Phượng Thất Tầm phủ lên tay Trăn Nhi, ngữ khí ôn hòa nói: "Sao có thể là ngươi sai? Cái loại địa phương như mỹ nhân trủng vốn dĩ cao thủ đông đảo, ngươi không có việc gì ta cũng đã rất may mắn!"
"Được, mọi người đều không có việc gì thì tốt rồi!" Phượng Thất Vân đúng lúc mở miệng giảng hòa.
"Đúng rồi đại ca, ngươi vừa rồi nhắc tới là Cầm Nhi mật báo với ngươi?"
"Ân, cũng may mắn có Cầm Nhi! Bằng không ta cũng sẽ không tới đúng lúc!"
Phượng Thất Vân dứt lời, liền buông màn xe, tiếp tục đánh xe đi.
"Cầm Nhi...... Là nha đầu Phượng Di Khanh..." Phượng Thất Tầm nhíu mày nói, "Nhất định là Phượng Di Khanh phát hiện Phượng Di Dao đang nói dối, cho nên mới cho Cầm Nhi ở ngoài cửa đợi đại ca mật báo."
"Nghe tiểu thư nói như vậy, tâm địa tứ tiểu thư cũng không tệ lắm!" Trăn Nhi không khỏi cảm thán.
Phượng Thất Tầm chỉ cười không nói.
Sống hơn phân nửa đời, nàng cũng coi như gặp qua nhân sinh muôn vẻ. Đời trước Phượng Di Khanh sinh ra đã dịu dàng nhu thuận giống Nhu di nương, cũng di truyền từ Nhu di nương tính tình tinh ranh —— chỉ tiếc vô dụng ở trên chính đạo.
#YTịch
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.