Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 7: Mệnh làm hoàng hậu
Khai Hoa Bất Kết Quả
23/11/2018
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu ngồi kiệu xuất cung, nàng vẫn nhớ rõ lời hứa với Liễu Nhi. Đi được nửa đường thì bảo kiệu dừng lại, nàng mua một gói bánh nướng phủ đường thắng, nhớ đến mấy tiểu cô nương thường xuyên đến viện nàng chơi thì mua thêm ô mai đường, nước hoa hồng với mấy loại kẹo khéo léo tinh xảo.
Trở về phủ, nàng đến thưa đại khái mọi chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay cho Chu lão thái quân. Nàng không giấu giếm bất cứ chuyện gì, đằng nào nàng không nói thì cũng có Tuệ Hương tận mắt chứng kiến mọi việc sẽ báo lại thôi.
Chu lão thái quân nghe xong càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình: Thái hoàng thái hậu rất vừa lòng với đứa cháu này, có lẽ không bao lâu nữa thánh chỉ lập hậu sẽ được ban xuống.
Trong tâm lão thái quân vô cùng phức tạp. Từ trên xuống dưới triều Đại Diễn này đều ngầm coi Tiết gia là nhà mẹ đẻ hoàng hậu vì mấy đời nay Tiết gia đều có con cháu vào cung làm hoàng hậu, đời Tiết lão thái gia là tỷ tỷ ruột của ông vào cung. Tiết gia có quan hệ bám váy này nên đã phồn thịnh kéo dài cả trăm năm nay không hề suy yếu.
Vi Yên: Ý là cả Tiết gia nhờ vào phụ nữ trong phủ nên không suy yếu ~~ Người ta gọi là bám váy đàn bà á =))
Mười ba năm trước có một thuật sĩ tha phương ghé thăm quý phủ nói bà có hai đứa cháu gái có mệnh làm hoàng hậu nhưng chỉ một người có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khi đó gặp qua thuật sĩ kia, một là trưởng nữ Đại phòng, một là trưởng nữ Nhị phòng.
Chuyện này chỉ có những người ở đó biết, Tiết lão thái gia đã ra lệnh không ai được phép tiết lộ ra ngoài.
Hai năm sau thái tử đương triều tới cửa cầu hôn Đại cô nương vì vậy trưởng nữ Đại phòng liền trở thành thái tử phi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi thái tử đăng cơ, thái tử phi sẽ là người đứng đầu hậu cung.
Dường như tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng như lời thuật sĩ kia nhưng câu nói chỉ một người có thể làm mẫu nghi thiên hạ đã để lại khúc mắc trong lòng Đại cô nương.
Nàng ta nhanh chóng tạo áp lực cho nhà mẹ đẻ, tất cả ý tứ đều là không muốn phát sinh thêm vấn đề gì nữa.
Tiết lão thái gia cân nhắc mọi chuyện, lấy lí do thân thể ốm yếu cần tĩnh dưỡng để tống trưởng nữ Nhị phòng đến am ni cô ngoài thành.
Mọi chuyện tưởng như đã được định sẵn như vậy. Ai ngờ thái tử rơi đài, ngồi trên ngôi vị hoàng đế lại là người không được coi trọng – Lục hoàng tử.
Lúc đó không phải Tiết lão thái gia không động tâm đến chuyện đưa đứa cháu thứ ba vào cung, chỉ là thấy được sự bài xích về việc lập hậu của bệ hạ rồi mấy đại thần nhắc đến vấn đề đó đều gặp phải tai ương nên mới buông xuôi quyết định đó.
Không biết thái hoàng thái hậu nghe được lời của thuật sĩ từ đâu mà nói đã thuyết phục được hoàng đế, chỉ mặt gọi tên muốn trưởng nữ Nhị phòng vào cung.
Chu lão thái quân cảm thán trong lòng, chứng tỏ mọi việc đều đã có số của nó. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không khác gì lời tiên đoán của thuật sĩ đó chút nào.
Bà nhìn đứa cháu gái lạnh nhạt trầm tĩnh trước mắt thì trong lòng lại thở dài. Lúc trước Tiết phủ từ bỏ nàng, về sau muốn dựa vào nàng để duy trì vinh hoa phú quý, chỉ sợ phải trả giá cao.
Trong lòng Chu lão thái quân có rất nhiều suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng ôn hòa, "Tam nương (nương trong cô nương), theo bà nội thấy thái hoàng thái hậu rất thích con, có lẽ về sau sẽ thường xuyên gọi con vào cung hầu hạ. Ta định mời một cô cô ở trong cung dạy con quy củ để tránh xảy ra chuyện không may, con thấy thế nào?
Cho tới bây giờ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sau này Tiết gia Tam cô nương chính là hoàng hậu, chỉ là chưa hạ thánh chỉ mà thôi. Vì vậy ai biết chuyện cũng giả vờ hồ đồ.
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Tĩnh Xu tạ ơn bà nội, khiến bà nội phí tâm rồi ạ."
"Được rồi, đứa bé ngoan. Con cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, chốc nữa ta sẽ nói một tiếng với mẹ con, sáng mai con không cần tới thỉnh an đâu."
"Đa tạ bà nội yêu quý, cháu gái xin cáo lui." Tiết Tĩnh Xu cũng không từ chối, thi lễ quay người lui xuống.
Quay về viện Nghênh Xuân thì nàng phát hiện ba đứa Ngũ, Lục, Thất đều ở đây.
Nàng cầm mấy loại kẹo vừa mua rồi cười nói: "Có phải các ngươi ngửi thấy mùi thơm nên đặc biệt đến chỗ của ta chờ ăn không?"
Lục cô nương nhỏ giọng nói: "Ngũ tỷ tỷ nói muốn tới nghe kịch hay."
Mẹ của Lục cô nương là Cầm di nương chỉ sinh được một đứa con gái. Nhà mẹ đẻ không giúp được gì nên ở Tiết phủ này không có địa vị, theo đó Lục cô nương cũng không được coi trọng.
Tiểu cô nương rất nhạy cảm, ngày thường an phận không dám gây sự lại hay xấu hổ cũng rất nhát gan. Lúc đầu không dám nói chuyện với Tiết Tĩnh Xu, mấy ngày nay dần thân thiết nên mới thả lỏng một chút.
Tiết Tĩnh Uyển thấy câu đầu tiên nàng đã bán đứng mình liền trừng mắt nói: "Giỏi lắm, đồ không có tình nghĩa, về sau ta không chơi với ngươi nữa!"
Lục cô nương sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiết Tĩnh Uyển, sợ nàng tức giận lại không dám giải thích, trông vô cùng đáng thương.
Tiết Tĩnh Xu lo lắng nhìn nàng rồi đánh Tiết Tĩnh Uyển một cái: "Cái gì mà nghĩa khí với không nghĩa khí, muội học câu này ở đâu?"
Tiết Tĩnh Uyển lập tức im lặng, con ngươi liền xoay tròn, không biết đang suy nghĩ cái cớ gì.
Tiết Tĩnh Xu lại đánh nàng một cái, "Nói lung tung thì thôi lại còn dám dọa muội muội, có bản lĩnh đấy!"
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng che gáy, cầu xin: "Tam tỷ, muội sai rồi. Đừng đánh nữa, đánh nữa là muội bị ngu đi đấy."
Thất cô nương nói: "Ngũ tỷ tỷ, không sao đâu, sẽ không ngu đi đâu."
Tiết Tĩnh Uyển sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của nàng, trợn mắt há mồm hét ầm lên: "Thất muội muội đồ xấu xa! Miệng muội còn xấu hơn Tứ tỷ!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười lắc đầu, đứa ngốc này, còn dám nói người khác xấu xa, chính mình một câu hai câu đắc tội với người khác lại không biết.
"Được rồi, nói nữa thì trời tối mất." Nàng đưa Vân Hương cầm hộp đựng rồi cất bánh ngọt đi sau đó kéo Liễu Nhi ngồi xuống cùng, "Sắp tới giờ ăn tối rồi, mỗi người chỉ được ăn một cái thôi đó."
Mấy cô nương gật đầu liên tục, mong chờ động tác trên tay nàng.
Tiết Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt của mấy đứa, vẻ mặt thèm ăn giống nhau như đúc khiến người ta dở khóc dở cười.
Tiết Tĩnh Uyển được ăn rồi vẫn không thể lấp kín miệng lại, nàng dùng lưỡi liếm hết hạt đường trên miệng sau đó vô cùng hiếu kì hỏi: "Tam tỷ, Hoàng thượng truyền tỷ vào cung làm gì vậy?"
Tiết Tĩnh Xu liếc nàng một cái, nói: "Là thái hoàng thái hậu tuyên ta."
"Đúng vậy đúng vậy." Tiết Tĩnh Uyển gật đầu, "Chẳng phải đều giống nhau sao, tỷ tiến cung có gặp hoàng thượng không? Tam tỷ, hoàng thượng trông như thế nào?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Đương nhiên là giống chúng ta rồi, hai mắt một miệng."
"Nhưng mắt với miệng mỗi người đều không giống nhau mà. Như Tam tỷ ấy, lớn lên xinh đẹp đến thế còn bọn muội thì rất bình thường. Mặt mũi của hoàng thượng nhất định không giống với người thường, Tam tỷ, tỷ tiết lộ một chút đi."
Mấy cô nương khác cũng chống cằm, đều một dáng vẻ chờ nàng kể chuyện xưa.
Tiết Tĩnh Xu không còn cách nào khác nên đành phải nói: "Có ai dám nhìn chằm chằm hoàng thượng đâu? Ta chỉ nhìn thoáng qua thôi, đúng là bệ hạ uy nghiêm hơn người thường một chút."
"Ồ..." Tiết Tĩnh Uyển khoa trương cảm thán một tiếng lại vô cùng tò mò, "Vậy hắn có đẹp trai hơn Đại ca không?"
Đại ca trong miệng nàng chính là Đại thiếu gia Tiết phủ do di nương của Đại lão gia sinh ra, bởi vì thừa hưởng dung nhan xinh đẹp của mẹ lại đang dốc sức phục vụ cho quân đội nên được rèn luyện ngày càng đẹp trai khôi ngô, là đối tượng được bàn luận nhiều nhất trong đám nha đầu.
"Muội ấy." Tiết Tĩnh Xu nói, "Đã lâu lắm rồi ta không nhìn thấy đại ca, không biết bây giờ huynh ấy trưởng thành như thế nào thì sao mà so sánh được? Ngược lại là muội không quan tâm đến chuyện nghiêm chỉnh, cứ suốt ngày tò mò người ta đẹp trai hay không, muội cứ thế thì ta sẽ nói với mẹ, xem bà có làm gì muội hay không?"
"Đừng đừng đừng. Tam tỷ, tỷ đối xử tốt với muội mà, muội không hỏi nữa, tỷ đừng nói với mẹ, bà sẽ càu nhàu chết muội."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Biết sợ thì ngoan ngoãn một chút đi. Được rồi, không còn sớm nữa, các muội đều về đi, nếu muốn ăn mấy thứ này thì cứ mang về."
Mấy cô nương thấy nàng hạ lệnh đuổi khách thì ngoan ngoãn đứng lên.
Trước khi đi, Tiết Tĩnh Uyển còn cười hi hi dùng khăn lấy một bọc ô mai đường. Hai cô nương khác cũng đánh bạo lấy một ít, chỉ là da mặt không dày như Tiết Tĩnh Uyển nên không dám lấy nhiều.
Tiễn các nàng đi rồi Tiết Tĩnh Xu mới khẽ thở dài.
Liễu Nhi vừa dọn dẹp đồ trên bàn vừa nhìn sắc mặt nàng, nói: "Tiểu thư, một lúc nữa mới đến giờ ăn tối, người có muốn ngủ một chút không?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Bây giờ ngủ thì tối sẽ không ngủ được."
Liễu Nhi nhìn nàng rồi đột nhiên ồ lên: "Tiểu thư, túi hương của người đâu?"
Tiết Tĩnh Xu vô thức sờ eo.
Liễu Nhi lại lải nhải, "Có phải lại làm mất rồi không? Chỗ hương liệu chúng ta mang theo chỉ còn một chút kia, bây giờ chế thì cũng phải mấy ngày nữa mới sử dụng được... Không được, bây giờ em lập tức viết danh sách nhờ Vân Hương tỷ tỷ mua hộ.
"Là hoàng thượng cầm đi." Tiết Tĩnh Xu không giấu giếm nàng.
"Ồ? Hoàng thượng cũng thích hương của chúng ta sao?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Có lẽ vậy, bệ hạ còn bảo ta làm nhiều một chút."
"Vậy chúng ta làm nhiều hơn." Liễu Nhi vỗ tay nói: "Hoàng thượng hào phóng như vậy vì thế chúng ta cũng không thể keo kiệt được. Hắn mà ban thưởng lễ vật thì một hạt ngọc trai đã đủ mua bao nhiêu hương luôn rồi!"
Tiết Tĩnh Xu khẽ vuốt cằm, "Em bảo Vân Hương mua nhiều một chút."
Liễu Nhi thu dọn xong đồ đạc thì thấy nàng ngồi thất thần bên cửa sổ liền đi tới dựa vào người nàng. Hai người đều không lên tiếng, một lúc sau nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, hoàng thượng có tốt không?"
Mặt Tiết Tĩnh Xu khẽ động rồi chậm rãi nói: "Lòng dạ bệ hạ và thái hoàng thái hậu đều vô cùng bao la, ở chung cũng tốt."
Liễu Nhi im lặng khẽ vuốt vai nàng.
Tiết Tĩnh Xu cầm chặt tay nàng, nói: "Liễu Nhi, em đừng lo lắng. Trong cung thanh tịnh hơn trong phủ nhiều, nếu thật sự phải vào cung, cuộc sống của chúng ta sẽ không khác lúc chúng ta ở trên núi lắm đâu."
Liễu Nhi gật đầu, "Em không sợ. Tiểu thư ở đâu, em liền ở đó."
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười.
Chu lão thái quân làm việc rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã có một cô cô đến dạy Tiết Tĩnh Xu quy củ.
Lý cô cô vô cùng nghiêm khắc. Có lẽ Chu lão thái quân đã nói gì đó với bà nên bà đối xử với Tiết Tĩnh Xu khá lịch sự nhưng Liễu Nhi cùng học với nàng thì không được tốt như vậy, bị bà giày vò qua lại vô cùng khổ.
Tiết Tĩnh Xu rất đau lòng, buổi đêm bôi thuốc cho nàng liền nói: "Liễu Nhi, mai em đừng học cùng ta nữa, chờ ta học xong sẽ dạy lại cho em."
Liễu Nhi đau chảy cả nước mắt nhưng lại không đồng ý, "Không được, nếu như em chùn chân sẽ bị bà ta khinh thường." Nàng phồng má nói tiếp: "Em sẽ không để bà ta chế giễu em đâu."
Hơn nữa có một điều quan trọng là, thân phận của nàng và tiểu thư khác nhau đương nhiên quy củ cũng khác. Lão cô cô kia giày vò nàng như vậy nàng đã không chịu nổi, thân thể tiểu thư yếu đuối như thế thì sao học được quy củ của hạ nhân?
Tiết Tĩnh Xu vừa đau lòng vừa buồn cười, "Không ngờ Liễu Nhi của chúng ta cũng có khí phách nhé."
"Đấy là đương nhiên." Liễu Nhi ngẩng mặt đắc ý nói, chỉ là một khắc sau cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại vì cơn đau nhức trên người. Nàng hít một hơi, tức giận nắm chặt tay nói: "Tiểu thư, về sau người nhớ phong em làm nữ quan của cung lớn nhất đó. Em muốn ngày nào lão cô cô kia cũng phải hành lễ với em!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười, "Được được được, đều tùy em."
Buổi trưa hôm đó, Lý cô cô xin nghỉ nên hai người có nửa ngày nghỉ ngơi.
Liễu Nhi nhìn chỗ hương liệu Vân Hương mua về rồi lắc đầu nói: "Tiểu thư, có lẽ người Vân Hương tỷ nhờ không hiểu biết về dược liệu nên có mấy thứ bị mua sai rồi, em nghĩ mình phải tự thân vận động thôi."
Tiết Tĩnh Xu nhìn nhìn, đúng là có mấy loại dược liệu bị mua sai, "Hay là bảo người kia đi mua lại một chuyến?"
Liễu Nhi nói: "Nếu như hắn không biết thì đi một chuyến nữa cũng vô ích. Giờ chúng ta không có hàng mẫu cho hắn đi so sánh, thà tự đi còn hơn."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày, "Ta bảo Vân Hương đi cùng em."
"Dạ," Liễu Nhi biết nàng lo lắng nên nói: "Trước kia ở trên núi, em vẫn cùng sư tỷ Tĩnh Từ vào thành mà. Bây giờ còn thuận tiện hơn trước nhiều, tiểu thư người đừng lo lắng."
Tiết Tĩnh Xu gật nhẹ đầu, "Vậy các em đi nhanh về sớm, đừng nán lại ở bên ngoài lâu quá."
Nói xong nàng gọi Vân Hương tới dặn dò một phen, bảo nàng chăm sóc cho Liễu Nhi rồi mới thả hai người đi.
Sau giờ trưa, Tiết Tĩnh Xu ngồi một mình trong viện cầm quyển sách giết thời gian.
Bỗng ngoài sân truyền đến tiếng động nhỏ, nàng nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Tiết Tĩnh Uyển đang ló đầu vào trong viện, tựa như kẻ trộm nhìn quanh trái phải sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tam tỷ tỷ, Lý cô cô có ở đây không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Mau vào đi, đứng ở đấy làm gì chứ? Cô cô không có ở đây."
Tiết Tĩnh Uyển vỗ ngực rồi nhón chân đi tới, phía sau còn có hai cái đuôi nhỏ. Trên mặt hai tiểu cô nương vẫn còn nỗi khiếp sợ rồi không nhịn được phải nhìn quanh phòng vì sợ đột nhiên Lý cô cô xuất hiện.
Tiết Tĩnh Xu thấy thế thì vô cùng buồn cười. Hai ngày trước mấy cô nương này đến tìm nàng lại đúng lúc Lý cô cô đang ở đó nên bị bắt học quy củ hai tiếng. Từ đó về sau không dám tới cửa nữa, có lẽ hôm nay nghe đâu Lý cô cô không có ở đây nên mới dám đến.
Mấy người thấy Lý cô cô thật sự không có trong viện mới thở phào nhẹ nhõm. Tiết Tĩnh Uyển nghênh ngang ngồi xuống, vẻ thận trọng lúc nãy đã biến mất không chút tăm hơi.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Muội cứ thế này thì sớm muộn gì mẹ cũng sẽ mời người tới dạy quy củ cho muội."
Lời này đáng sợ đến mức Tiết Tĩnh Uyển lập tức quy quy củ củ ngồi ngoan rồi liên tục nói: "Tam tỷ tỷ, từ nay về sau muội sẽ ngoan mà. Nếu mẹ định mời người về dạy muội thì tỷ giúp muội một chút nha."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Lời này muội phải nhớ kĩ mới được." Với bản tính của nàng chỉ sợ học quy củ không nổi ba ngày.
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng gật đầu, "Nhớ được nhớ được!" Nàng thật sự bị Lý cô cô dọa sợ rồi. Nếu về sau mẹ cũng định mời người như vậy về dạy nàng thì từ giờ trở đi nàng tự nguyện đàng hoàng hơn một chút.
Thất cô nương nói: "Ngũ tỷ tỷ, lời này của tỷ bọn ta đều nghe thấy, đều là nhân chứng cả đấy. Lục tỷ tỷ, tỷ nói đúng không?"
Lục cô nương sợ hãi nhìn Tiết Tĩnh Uyển một cái rồi kiên định gật đầu, "Ta cũng nghe thấy."
"Biết rồi, " Tiết Tĩnh Uyển nhăn mũi, nhìn hai bên viện một chút rồi nói: "Tam tỷ, sao Liễu Nhi tỷ tỷ không có ở đây?"
"Ta bảo em ấy ra phố mua đồ rồi."
"Là đồ ăn sao?" Tiết Tĩnh Uyển vội hỏi, Lục cô nương, Thất cô nương cũng mong đợi nhìn Tiết Tĩnh Xu.
Động tác của Tiết Tĩnh Xu ngừng lại, nàng không bảo Liễu Nhi mua đồ ăn. Tuy nhiên... với tính tình của Liễu Nhi không có chuyện nàng không ghé vào hàng ăn vặt. Vừa nghĩ đến đây, nàng gật gật đầu, "Là đồ ăn."
"Tuyệt vời!" Ba cô nương lập tức trở nên vui vẻ, Tiết Tĩnh Uyển liền nói thẳng: "Ta sẽ ở đây chờ Liễu tỷ tỷ về!"
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ.
Đột nhiên Lục cô nương nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ, bọn muội hay đến chỗ tỷ hay ăn như vậy, tỷ có còn đủ bạc hay không? Ở đây muội còn có một ít."
Tiết Tĩnh Uyển nghe xong vội vàng nói: "Tam tỷ, muội cũng có, tỷ cầm hết đi!"
Thất cô nương cởi hà bao nhỏ trên người mình xuống ngay lập tức, đổ mấy khối vàng vụn, "Cả muội nữa."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Mau cất đi. Mấy muội miệng nhỏ xíu làm sao khiến ta trở nên nghèo túng được."
Thất cô nương gật đầu, hình như rất cảm động nói: "Tam tỷ, ngày đó tỷ đưa ta ngọc trai, mẹ nói mỗi viên ít nhất cũng phải một trăm lượng."
Thất cô nương là con Tam lão gia. Tam lão gia là thứ xuất, nhà ngoại là bách tính bình thường, ngay cả hắn cũng không có chức tước, công danh gì, còn lấy con gái của thương gia nữa.
Trong các vị lão gia thì Tam lão thái gia có địa vị thấp nhất, với mấy vị phu nhân thì Tam phu nhân xuất thân cũng kém cỏi nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác tình cảm của phu thê bọn họ vô cùng tốt, thành thân đã vài chục năm, đừng nói tới di nương hay thông phòng, ngay cả đề tài câu chuyện để mọi người tranh cãi cũng không có. Tổng cộng trong phủ có bốn vị thiếu gia, mà đã có đến hai người do Tam phu nhân sinh ra. Quả thật khiến người ta phải cảm khái.
Tiết Tĩnh Uyển trợn mắt, "Sau lại có nhiều bạc như vậy?"
Thất cô nương nói: "Ngũ tỷ tỷ, đừng nói là tỷ đã vứt đi rồi nhé!"
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng lắc đầu, "Không có không có, ta trở về sẽ khóa kỹ chúng lại."
Lục cô nương cũng bị chỗ tiền này hù dọa, ngơ ngác không nói nên lời.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Vì vậy các muội cứ ăn thoải mái, chỉ cần không biến thành chú heo nhỏ là được rồi."
Mấy người cười một lúc, đột nhiên Tiết Tĩnh Uyển vỗ đầu nói, "Suýt nữa quên mất!"
Nàng lấy một tấm thiệp mời từ trong ngực ra đưa cho Tiết Tĩnh Xu, "Tam tỷ, đây là tấm thiệp mời hội thơ của quý phủ Vĩnh Ninh quận chúa, nàng đặc biệt sai người đưa tới."
Tiết Tĩnh Xu nhận lấy rồi nhìn thoáng qua sau đó nghi ngờ nói: "Vĩnh Ninh quận chúa? Ta có giao tình gì với nàng đâu, sao lại..."
Tiết Tĩnh Uyển nói: "Lúc trước Tam tỷ không có ở nhà có lẽ không biết rằng hội thi thơ của quận chúa rất nổi tiếng. Không phải ai cũng nhận được thiệp mời đâu, trước kia chỉ có Tứ tỷ mới được đi."
Nàng nói xong, hai cô nương còn lại cũng gật đầu.
Đối tượng được Vĩnh Ninh quận chúa mời đến hội thi thơ không phải tiểu thư xuất thân nhà giàu cũng là người có tài văn chương.
Thừa Ân công phủ dù có dòng dõi cao nhưng vì quan hệ bám váy phụ nữ nên mới có địa vị như ngày hôm nay. Đàn ông trong Tiết phủ cũng chẳng có tiền đồ gì đặc biệt nên không khỏi khiến các thế gia khác coi thường.
Huống chi mấy năm gần đây thái hoàng thái hậu ngày càng yếu, không biết còn có thể che chở cho nhà mẹ đẻ được bao lâu nữa. Mà Tiết phủ Đại cô nương lúc trước gả cho thái tử lại bị kim thượng chán ghét vứt bỏ, tất cả mọi người đều thấy có lẽ Thừa Ân công phủ sẽ khó còn được huy hoàng như trước nhưng không ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Tiết gia Tam cô nương chưa nghe danh bao giờ.
Tiết Tĩnh Xu thả thiệp mời sang một bên nói: "Ta không thích ngâm thơ cũng không thích vẽ tranh, đi cũng chỉ làm trò cười cho người trong nghề, chỉ sợ làm phụ lòng của quận chúa thôi."
Mặt mấy tiểu cô nương tràn đầy sự tiếc hận nhìn thiệp mời, Tiết Tĩnh Uyển nói: "Tam tỷ tỷ không đi cũng tốt, những người kia suốt ngày chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, nếu Tam tỷ cũng trở nên giống Tứ tỷ thì không có ý nghĩa nữa rồi."
Tiết Tĩnh Xu điểm trán nàng, "Tự muội không chịu cố gắng lại còn đi ghét bỏ người khác."
Tiết Tĩnh Uyển thè lưỡi nhăn mặt.
Mấy cô nương tuy nói phải đợi Liễu Nhi mang đồ ăn trở về nhưng cũng không thể tiêu tốn cả buổi chiều ở đây nên không bao lâu liền rời đi.
Các nàng đi rồi Liễu Nhi mới mang theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, quả thật hơn phân nửa là đồ ăn.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Em về trễ rồi, có người đợi em gần nửa ngày đấy."
"Ai cơ ạ?"
"Đám Ngũ muội muội ấy."
Liễu Nhi liền cười nói: "Chỉ sợ Ngũ cô nương không phải chờ em mà là chờ đồ ăn trên tay em thì có."
Tiết Tĩnh Xu cười trêu nói: "Em với các nàng đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông rồi đấy."
Liễu Nhi suy nghĩ một chút liền hiểu tiểu thư đang cười nàng với Ngũ cô nương yêu ăn như nhau. Nàng cũng không phủ nhận còn ngược lại tự đắc nói: "Cái này gọi là có phúc khí."
"Dạ dạ dạ." Tiết Tĩnh Xu cười lắc đầu, "Liễu Nhi của chúng ta cực kì có phúc khí."
Liễu Nhi cất kĩ đồ trên tay rồi hào hứng nói: "Tiểu thư, nhất định người không thể tưởng tượng được trên đường em gặp được ai."
"Là ai? Chúng ta có quen không?"
"Vâng vâng vâng." Liễu Nhi dùng sức gật đầu, "Là thần võ Đại tướng quân nha! Em ra ngoài mới biết hôm nay là ngày Đại tướng quân chiến thắng trở về. Trên phố nơi đâu cũng có người, trong lầu hai bên đường toàn là các cô nương tiểu thư. Ai ai cũng mong chờ được nhìn thấy Đại tướng quân!"
Tiết Tĩnh Xu ngạc nhiên nói: "Em cũng đi xem? Sao ta không nhớ chúng ta quen hắn?"
Liễu Nhi nói: "Em phải nhìn cũng mới biết đó chính là người kì lạ kia, người ngủ ở ngoài am ni cô của chúng ta ấy."
Nàng vừa nói vậy thì Tiết Tĩnh Xu lập tức hồi tưởng lại, "Là cái người ngủ cả ngày rồi ăn xong mì liền bỏ đi ngay đấy ư?"
Đó là chuyện của mấy tháng trước, khi đó còn ở trên núi, buổi sáng Liễu Nhi nhìn thấy có người hôm mê ở ngoài cửa am.
Tiết Tĩnh Xu hiểu một chút về dược lý, lí thuyết y học, nhìn tới nhìn lui hắn mấy lần mới phát hiện dường như người kia chỉ đang ngủ.
Bởi vì am ni cô chỉ có nữ tử nên nàng và Liễu Nhi đành phải sắp xếp cho hắn ở một chỗ trong đình, trải giường chiếu cho hắn nằm.
Người kia ngủ trọn một ngày mới tỉnh lại, có lẽ mới tỉnh nên hành động bất tiện. Liễu Nhi đút cho hắn ăn... một tô mì, kết quả chỉ trong chớp mắt hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
"Chính là hắn!" Liễu Nhi vỗ tay kích động nói: "Không ngờ hắn chính là Đại tướng quân. Tiểu thư, em còn đút cho Đại tướng quân ăn đấy! Ai da, đôi tay này của em ít nhất cũng phải được trăm lượng bạc!"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Hương chúng ta làm còn được hoàng thượng cầm đi nữa, có phải tay của em lại tăng giá không hả?"
Liễu Nhi mừng rỡ giơ tay xoay một vòng, "Vậy ít nhất cũng phải thêm được một trăm lượng nữa! Oa... Em rất có tiền nha!"
Tiết Tĩnh Xu nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng mà tâm trạng cũng vui lây theo.
Beta: Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu ngồi kiệu xuất cung, nàng vẫn nhớ rõ lời hứa với Liễu Nhi. Đi được nửa đường thì bảo kiệu dừng lại, nàng mua một gói bánh nướng phủ đường thắng, nhớ đến mấy tiểu cô nương thường xuyên đến viện nàng chơi thì mua thêm ô mai đường, nước hoa hồng với mấy loại kẹo khéo léo tinh xảo.
Trở về phủ, nàng đến thưa đại khái mọi chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay cho Chu lão thái quân. Nàng không giấu giếm bất cứ chuyện gì, đằng nào nàng không nói thì cũng có Tuệ Hương tận mắt chứng kiến mọi việc sẽ báo lại thôi.
Chu lão thái quân nghe xong càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình: Thái hoàng thái hậu rất vừa lòng với đứa cháu này, có lẽ không bao lâu nữa thánh chỉ lập hậu sẽ được ban xuống.
Trong tâm lão thái quân vô cùng phức tạp. Từ trên xuống dưới triều Đại Diễn này đều ngầm coi Tiết gia là nhà mẹ đẻ hoàng hậu vì mấy đời nay Tiết gia đều có con cháu vào cung làm hoàng hậu, đời Tiết lão thái gia là tỷ tỷ ruột của ông vào cung. Tiết gia có quan hệ bám váy này nên đã phồn thịnh kéo dài cả trăm năm nay không hề suy yếu.
Vi Yên: Ý là cả Tiết gia nhờ vào phụ nữ trong phủ nên không suy yếu ~~ Người ta gọi là bám váy đàn bà á =))
Mười ba năm trước có một thuật sĩ tha phương ghé thăm quý phủ nói bà có hai đứa cháu gái có mệnh làm hoàng hậu nhưng chỉ một người có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khi đó gặp qua thuật sĩ kia, một là trưởng nữ Đại phòng, một là trưởng nữ Nhị phòng.
Chuyện này chỉ có những người ở đó biết, Tiết lão thái gia đã ra lệnh không ai được phép tiết lộ ra ngoài.
Hai năm sau thái tử đương triều tới cửa cầu hôn Đại cô nương vì vậy trưởng nữ Đại phòng liền trở thành thái tử phi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi thái tử đăng cơ, thái tử phi sẽ là người đứng đầu hậu cung.
Dường như tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng như lời thuật sĩ kia nhưng câu nói chỉ một người có thể làm mẫu nghi thiên hạ đã để lại khúc mắc trong lòng Đại cô nương.
Nàng ta nhanh chóng tạo áp lực cho nhà mẹ đẻ, tất cả ý tứ đều là không muốn phát sinh thêm vấn đề gì nữa.
Tiết lão thái gia cân nhắc mọi chuyện, lấy lí do thân thể ốm yếu cần tĩnh dưỡng để tống trưởng nữ Nhị phòng đến am ni cô ngoài thành.
Mọi chuyện tưởng như đã được định sẵn như vậy. Ai ngờ thái tử rơi đài, ngồi trên ngôi vị hoàng đế lại là người không được coi trọng – Lục hoàng tử.
Lúc đó không phải Tiết lão thái gia không động tâm đến chuyện đưa đứa cháu thứ ba vào cung, chỉ là thấy được sự bài xích về việc lập hậu của bệ hạ rồi mấy đại thần nhắc đến vấn đề đó đều gặp phải tai ương nên mới buông xuôi quyết định đó.
Không biết thái hoàng thái hậu nghe được lời của thuật sĩ từ đâu mà nói đã thuyết phục được hoàng đế, chỉ mặt gọi tên muốn trưởng nữ Nhị phòng vào cung.
Chu lão thái quân cảm thán trong lòng, chứng tỏ mọi việc đều đã có số của nó. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không khác gì lời tiên đoán của thuật sĩ đó chút nào.
Bà nhìn đứa cháu gái lạnh nhạt trầm tĩnh trước mắt thì trong lòng lại thở dài. Lúc trước Tiết phủ từ bỏ nàng, về sau muốn dựa vào nàng để duy trì vinh hoa phú quý, chỉ sợ phải trả giá cao.
Trong lòng Chu lão thái quân có rất nhiều suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng ôn hòa, "Tam nương (nương trong cô nương), theo bà nội thấy thái hoàng thái hậu rất thích con, có lẽ về sau sẽ thường xuyên gọi con vào cung hầu hạ. Ta định mời một cô cô ở trong cung dạy con quy củ để tránh xảy ra chuyện không may, con thấy thế nào?
Cho tới bây giờ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sau này Tiết gia Tam cô nương chính là hoàng hậu, chỉ là chưa hạ thánh chỉ mà thôi. Vì vậy ai biết chuyện cũng giả vờ hồ đồ.
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Tĩnh Xu tạ ơn bà nội, khiến bà nội phí tâm rồi ạ."
"Được rồi, đứa bé ngoan. Con cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, chốc nữa ta sẽ nói một tiếng với mẹ con, sáng mai con không cần tới thỉnh an đâu."
"Đa tạ bà nội yêu quý, cháu gái xin cáo lui." Tiết Tĩnh Xu cũng không từ chối, thi lễ quay người lui xuống.
Quay về viện Nghênh Xuân thì nàng phát hiện ba đứa Ngũ, Lục, Thất đều ở đây.
Nàng cầm mấy loại kẹo vừa mua rồi cười nói: "Có phải các ngươi ngửi thấy mùi thơm nên đặc biệt đến chỗ của ta chờ ăn không?"
Lục cô nương nhỏ giọng nói: "Ngũ tỷ tỷ nói muốn tới nghe kịch hay."
Mẹ của Lục cô nương là Cầm di nương chỉ sinh được một đứa con gái. Nhà mẹ đẻ không giúp được gì nên ở Tiết phủ này không có địa vị, theo đó Lục cô nương cũng không được coi trọng.
Tiểu cô nương rất nhạy cảm, ngày thường an phận không dám gây sự lại hay xấu hổ cũng rất nhát gan. Lúc đầu không dám nói chuyện với Tiết Tĩnh Xu, mấy ngày nay dần thân thiết nên mới thả lỏng một chút.
Tiết Tĩnh Uyển thấy câu đầu tiên nàng đã bán đứng mình liền trừng mắt nói: "Giỏi lắm, đồ không có tình nghĩa, về sau ta không chơi với ngươi nữa!"
Lục cô nương sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiết Tĩnh Uyển, sợ nàng tức giận lại không dám giải thích, trông vô cùng đáng thương.
Tiết Tĩnh Xu lo lắng nhìn nàng rồi đánh Tiết Tĩnh Uyển một cái: "Cái gì mà nghĩa khí với không nghĩa khí, muội học câu này ở đâu?"
Tiết Tĩnh Uyển lập tức im lặng, con ngươi liền xoay tròn, không biết đang suy nghĩ cái cớ gì.
Tiết Tĩnh Xu lại đánh nàng một cái, "Nói lung tung thì thôi lại còn dám dọa muội muội, có bản lĩnh đấy!"
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng che gáy, cầu xin: "Tam tỷ, muội sai rồi. Đừng đánh nữa, đánh nữa là muội bị ngu đi đấy."
Thất cô nương nói: "Ngũ tỷ tỷ, không sao đâu, sẽ không ngu đi đâu."
Tiết Tĩnh Uyển sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của nàng, trợn mắt há mồm hét ầm lên: "Thất muội muội đồ xấu xa! Miệng muội còn xấu hơn Tứ tỷ!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười lắc đầu, đứa ngốc này, còn dám nói người khác xấu xa, chính mình một câu hai câu đắc tội với người khác lại không biết.
"Được rồi, nói nữa thì trời tối mất." Nàng đưa Vân Hương cầm hộp đựng rồi cất bánh ngọt đi sau đó kéo Liễu Nhi ngồi xuống cùng, "Sắp tới giờ ăn tối rồi, mỗi người chỉ được ăn một cái thôi đó."
Mấy cô nương gật đầu liên tục, mong chờ động tác trên tay nàng.
Tiết Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt của mấy đứa, vẻ mặt thèm ăn giống nhau như đúc khiến người ta dở khóc dở cười.
Tiết Tĩnh Uyển được ăn rồi vẫn không thể lấp kín miệng lại, nàng dùng lưỡi liếm hết hạt đường trên miệng sau đó vô cùng hiếu kì hỏi: "Tam tỷ, Hoàng thượng truyền tỷ vào cung làm gì vậy?"
Tiết Tĩnh Xu liếc nàng một cái, nói: "Là thái hoàng thái hậu tuyên ta."
"Đúng vậy đúng vậy." Tiết Tĩnh Uyển gật đầu, "Chẳng phải đều giống nhau sao, tỷ tiến cung có gặp hoàng thượng không? Tam tỷ, hoàng thượng trông như thế nào?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Đương nhiên là giống chúng ta rồi, hai mắt một miệng."
"Nhưng mắt với miệng mỗi người đều không giống nhau mà. Như Tam tỷ ấy, lớn lên xinh đẹp đến thế còn bọn muội thì rất bình thường. Mặt mũi của hoàng thượng nhất định không giống với người thường, Tam tỷ, tỷ tiết lộ một chút đi."
Mấy cô nương khác cũng chống cằm, đều một dáng vẻ chờ nàng kể chuyện xưa.
Tiết Tĩnh Xu không còn cách nào khác nên đành phải nói: "Có ai dám nhìn chằm chằm hoàng thượng đâu? Ta chỉ nhìn thoáng qua thôi, đúng là bệ hạ uy nghiêm hơn người thường một chút."
"Ồ..." Tiết Tĩnh Uyển khoa trương cảm thán một tiếng lại vô cùng tò mò, "Vậy hắn có đẹp trai hơn Đại ca không?"
Đại ca trong miệng nàng chính là Đại thiếu gia Tiết phủ do di nương của Đại lão gia sinh ra, bởi vì thừa hưởng dung nhan xinh đẹp của mẹ lại đang dốc sức phục vụ cho quân đội nên được rèn luyện ngày càng đẹp trai khôi ngô, là đối tượng được bàn luận nhiều nhất trong đám nha đầu.
"Muội ấy." Tiết Tĩnh Xu nói, "Đã lâu lắm rồi ta không nhìn thấy đại ca, không biết bây giờ huynh ấy trưởng thành như thế nào thì sao mà so sánh được? Ngược lại là muội không quan tâm đến chuyện nghiêm chỉnh, cứ suốt ngày tò mò người ta đẹp trai hay không, muội cứ thế thì ta sẽ nói với mẹ, xem bà có làm gì muội hay không?"
"Đừng đừng đừng. Tam tỷ, tỷ đối xử tốt với muội mà, muội không hỏi nữa, tỷ đừng nói với mẹ, bà sẽ càu nhàu chết muội."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Biết sợ thì ngoan ngoãn một chút đi. Được rồi, không còn sớm nữa, các muội đều về đi, nếu muốn ăn mấy thứ này thì cứ mang về."
Mấy cô nương thấy nàng hạ lệnh đuổi khách thì ngoan ngoãn đứng lên.
Trước khi đi, Tiết Tĩnh Uyển còn cười hi hi dùng khăn lấy một bọc ô mai đường. Hai cô nương khác cũng đánh bạo lấy một ít, chỉ là da mặt không dày như Tiết Tĩnh Uyển nên không dám lấy nhiều.
Tiễn các nàng đi rồi Tiết Tĩnh Xu mới khẽ thở dài.
Liễu Nhi vừa dọn dẹp đồ trên bàn vừa nhìn sắc mặt nàng, nói: "Tiểu thư, một lúc nữa mới đến giờ ăn tối, người có muốn ngủ một chút không?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Bây giờ ngủ thì tối sẽ không ngủ được."
Liễu Nhi nhìn nàng rồi đột nhiên ồ lên: "Tiểu thư, túi hương của người đâu?"
Tiết Tĩnh Xu vô thức sờ eo.
Liễu Nhi lại lải nhải, "Có phải lại làm mất rồi không? Chỗ hương liệu chúng ta mang theo chỉ còn một chút kia, bây giờ chế thì cũng phải mấy ngày nữa mới sử dụng được... Không được, bây giờ em lập tức viết danh sách nhờ Vân Hương tỷ tỷ mua hộ.
"Là hoàng thượng cầm đi." Tiết Tĩnh Xu không giấu giếm nàng.
"Ồ? Hoàng thượng cũng thích hương của chúng ta sao?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Có lẽ vậy, bệ hạ còn bảo ta làm nhiều một chút."
"Vậy chúng ta làm nhiều hơn." Liễu Nhi vỗ tay nói: "Hoàng thượng hào phóng như vậy vì thế chúng ta cũng không thể keo kiệt được. Hắn mà ban thưởng lễ vật thì một hạt ngọc trai đã đủ mua bao nhiêu hương luôn rồi!"
Tiết Tĩnh Xu khẽ vuốt cằm, "Em bảo Vân Hương mua nhiều một chút."
Liễu Nhi thu dọn xong đồ đạc thì thấy nàng ngồi thất thần bên cửa sổ liền đi tới dựa vào người nàng. Hai người đều không lên tiếng, một lúc sau nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, hoàng thượng có tốt không?"
Mặt Tiết Tĩnh Xu khẽ động rồi chậm rãi nói: "Lòng dạ bệ hạ và thái hoàng thái hậu đều vô cùng bao la, ở chung cũng tốt."
Liễu Nhi im lặng khẽ vuốt vai nàng.
Tiết Tĩnh Xu cầm chặt tay nàng, nói: "Liễu Nhi, em đừng lo lắng. Trong cung thanh tịnh hơn trong phủ nhiều, nếu thật sự phải vào cung, cuộc sống của chúng ta sẽ không khác lúc chúng ta ở trên núi lắm đâu."
Liễu Nhi gật đầu, "Em không sợ. Tiểu thư ở đâu, em liền ở đó."
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười.
Chu lão thái quân làm việc rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã có một cô cô đến dạy Tiết Tĩnh Xu quy củ.
Lý cô cô vô cùng nghiêm khắc. Có lẽ Chu lão thái quân đã nói gì đó với bà nên bà đối xử với Tiết Tĩnh Xu khá lịch sự nhưng Liễu Nhi cùng học với nàng thì không được tốt như vậy, bị bà giày vò qua lại vô cùng khổ.
Tiết Tĩnh Xu rất đau lòng, buổi đêm bôi thuốc cho nàng liền nói: "Liễu Nhi, mai em đừng học cùng ta nữa, chờ ta học xong sẽ dạy lại cho em."
Liễu Nhi đau chảy cả nước mắt nhưng lại không đồng ý, "Không được, nếu như em chùn chân sẽ bị bà ta khinh thường." Nàng phồng má nói tiếp: "Em sẽ không để bà ta chế giễu em đâu."
Hơn nữa có một điều quan trọng là, thân phận của nàng và tiểu thư khác nhau đương nhiên quy củ cũng khác. Lão cô cô kia giày vò nàng như vậy nàng đã không chịu nổi, thân thể tiểu thư yếu đuối như thế thì sao học được quy củ của hạ nhân?
Tiết Tĩnh Xu vừa đau lòng vừa buồn cười, "Không ngờ Liễu Nhi của chúng ta cũng có khí phách nhé."
"Đấy là đương nhiên." Liễu Nhi ngẩng mặt đắc ý nói, chỉ là một khắc sau cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại vì cơn đau nhức trên người. Nàng hít một hơi, tức giận nắm chặt tay nói: "Tiểu thư, về sau người nhớ phong em làm nữ quan của cung lớn nhất đó. Em muốn ngày nào lão cô cô kia cũng phải hành lễ với em!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười, "Được được được, đều tùy em."
Buổi trưa hôm đó, Lý cô cô xin nghỉ nên hai người có nửa ngày nghỉ ngơi.
Liễu Nhi nhìn chỗ hương liệu Vân Hương mua về rồi lắc đầu nói: "Tiểu thư, có lẽ người Vân Hương tỷ nhờ không hiểu biết về dược liệu nên có mấy thứ bị mua sai rồi, em nghĩ mình phải tự thân vận động thôi."
Tiết Tĩnh Xu nhìn nhìn, đúng là có mấy loại dược liệu bị mua sai, "Hay là bảo người kia đi mua lại một chuyến?"
Liễu Nhi nói: "Nếu như hắn không biết thì đi một chuyến nữa cũng vô ích. Giờ chúng ta không có hàng mẫu cho hắn đi so sánh, thà tự đi còn hơn."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày, "Ta bảo Vân Hương đi cùng em."
"Dạ," Liễu Nhi biết nàng lo lắng nên nói: "Trước kia ở trên núi, em vẫn cùng sư tỷ Tĩnh Từ vào thành mà. Bây giờ còn thuận tiện hơn trước nhiều, tiểu thư người đừng lo lắng."
Tiết Tĩnh Xu gật nhẹ đầu, "Vậy các em đi nhanh về sớm, đừng nán lại ở bên ngoài lâu quá."
Nói xong nàng gọi Vân Hương tới dặn dò một phen, bảo nàng chăm sóc cho Liễu Nhi rồi mới thả hai người đi.
Sau giờ trưa, Tiết Tĩnh Xu ngồi một mình trong viện cầm quyển sách giết thời gian.
Bỗng ngoài sân truyền đến tiếng động nhỏ, nàng nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Tiết Tĩnh Uyển đang ló đầu vào trong viện, tựa như kẻ trộm nhìn quanh trái phải sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tam tỷ tỷ, Lý cô cô có ở đây không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Mau vào đi, đứng ở đấy làm gì chứ? Cô cô không có ở đây."
Tiết Tĩnh Uyển vỗ ngực rồi nhón chân đi tới, phía sau còn có hai cái đuôi nhỏ. Trên mặt hai tiểu cô nương vẫn còn nỗi khiếp sợ rồi không nhịn được phải nhìn quanh phòng vì sợ đột nhiên Lý cô cô xuất hiện.
Tiết Tĩnh Xu thấy thế thì vô cùng buồn cười. Hai ngày trước mấy cô nương này đến tìm nàng lại đúng lúc Lý cô cô đang ở đó nên bị bắt học quy củ hai tiếng. Từ đó về sau không dám tới cửa nữa, có lẽ hôm nay nghe đâu Lý cô cô không có ở đây nên mới dám đến.
Mấy người thấy Lý cô cô thật sự không có trong viện mới thở phào nhẹ nhõm. Tiết Tĩnh Uyển nghênh ngang ngồi xuống, vẻ thận trọng lúc nãy đã biến mất không chút tăm hơi.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Muội cứ thế này thì sớm muộn gì mẹ cũng sẽ mời người tới dạy quy củ cho muội."
Lời này đáng sợ đến mức Tiết Tĩnh Uyển lập tức quy quy củ củ ngồi ngoan rồi liên tục nói: "Tam tỷ tỷ, từ nay về sau muội sẽ ngoan mà. Nếu mẹ định mời người về dạy muội thì tỷ giúp muội một chút nha."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Lời này muội phải nhớ kĩ mới được." Với bản tính của nàng chỉ sợ học quy củ không nổi ba ngày.
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng gật đầu, "Nhớ được nhớ được!" Nàng thật sự bị Lý cô cô dọa sợ rồi. Nếu về sau mẹ cũng định mời người như vậy về dạy nàng thì từ giờ trở đi nàng tự nguyện đàng hoàng hơn một chút.
Thất cô nương nói: "Ngũ tỷ tỷ, lời này của tỷ bọn ta đều nghe thấy, đều là nhân chứng cả đấy. Lục tỷ tỷ, tỷ nói đúng không?"
Lục cô nương sợ hãi nhìn Tiết Tĩnh Uyển một cái rồi kiên định gật đầu, "Ta cũng nghe thấy."
"Biết rồi, " Tiết Tĩnh Uyển nhăn mũi, nhìn hai bên viện một chút rồi nói: "Tam tỷ, sao Liễu Nhi tỷ tỷ không có ở đây?"
"Ta bảo em ấy ra phố mua đồ rồi."
"Là đồ ăn sao?" Tiết Tĩnh Uyển vội hỏi, Lục cô nương, Thất cô nương cũng mong đợi nhìn Tiết Tĩnh Xu.
Động tác của Tiết Tĩnh Xu ngừng lại, nàng không bảo Liễu Nhi mua đồ ăn. Tuy nhiên... với tính tình của Liễu Nhi không có chuyện nàng không ghé vào hàng ăn vặt. Vừa nghĩ đến đây, nàng gật gật đầu, "Là đồ ăn."
"Tuyệt vời!" Ba cô nương lập tức trở nên vui vẻ, Tiết Tĩnh Uyển liền nói thẳng: "Ta sẽ ở đây chờ Liễu tỷ tỷ về!"
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ.
Đột nhiên Lục cô nương nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ, bọn muội hay đến chỗ tỷ hay ăn như vậy, tỷ có còn đủ bạc hay không? Ở đây muội còn có một ít."
Tiết Tĩnh Uyển nghe xong vội vàng nói: "Tam tỷ, muội cũng có, tỷ cầm hết đi!"
Thất cô nương cởi hà bao nhỏ trên người mình xuống ngay lập tức, đổ mấy khối vàng vụn, "Cả muội nữa."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Mau cất đi. Mấy muội miệng nhỏ xíu làm sao khiến ta trở nên nghèo túng được."
Thất cô nương gật đầu, hình như rất cảm động nói: "Tam tỷ, ngày đó tỷ đưa ta ngọc trai, mẹ nói mỗi viên ít nhất cũng phải một trăm lượng."
Thất cô nương là con Tam lão gia. Tam lão gia là thứ xuất, nhà ngoại là bách tính bình thường, ngay cả hắn cũng không có chức tước, công danh gì, còn lấy con gái của thương gia nữa.
Trong các vị lão gia thì Tam lão thái gia có địa vị thấp nhất, với mấy vị phu nhân thì Tam phu nhân xuất thân cũng kém cỏi nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác tình cảm của phu thê bọn họ vô cùng tốt, thành thân đã vài chục năm, đừng nói tới di nương hay thông phòng, ngay cả đề tài câu chuyện để mọi người tranh cãi cũng không có. Tổng cộng trong phủ có bốn vị thiếu gia, mà đã có đến hai người do Tam phu nhân sinh ra. Quả thật khiến người ta phải cảm khái.
Tiết Tĩnh Uyển trợn mắt, "Sau lại có nhiều bạc như vậy?"
Thất cô nương nói: "Ngũ tỷ tỷ, đừng nói là tỷ đã vứt đi rồi nhé!"
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng lắc đầu, "Không có không có, ta trở về sẽ khóa kỹ chúng lại."
Lục cô nương cũng bị chỗ tiền này hù dọa, ngơ ngác không nói nên lời.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Vì vậy các muội cứ ăn thoải mái, chỉ cần không biến thành chú heo nhỏ là được rồi."
Mấy người cười một lúc, đột nhiên Tiết Tĩnh Uyển vỗ đầu nói, "Suýt nữa quên mất!"
Nàng lấy một tấm thiệp mời từ trong ngực ra đưa cho Tiết Tĩnh Xu, "Tam tỷ, đây là tấm thiệp mời hội thơ của quý phủ Vĩnh Ninh quận chúa, nàng đặc biệt sai người đưa tới."
Tiết Tĩnh Xu nhận lấy rồi nhìn thoáng qua sau đó nghi ngờ nói: "Vĩnh Ninh quận chúa? Ta có giao tình gì với nàng đâu, sao lại..."
Tiết Tĩnh Uyển nói: "Lúc trước Tam tỷ không có ở nhà có lẽ không biết rằng hội thi thơ của quận chúa rất nổi tiếng. Không phải ai cũng nhận được thiệp mời đâu, trước kia chỉ có Tứ tỷ mới được đi."
Nàng nói xong, hai cô nương còn lại cũng gật đầu.
Đối tượng được Vĩnh Ninh quận chúa mời đến hội thi thơ không phải tiểu thư xuất thân nhà giàu cũng là người có tài văn chương.
Thừa Ân công phủ dù có dòng dõi cao nhưng vì quan hệ bám váy phụ nữ nên mới có địa vị như ngày hôm nay. Đàn ông trong Tiết phủ cũng chẳng có tiền đồ gì đặc biệt nên không khỏi khiến các thế gia khác coi thường.
Huống chi mấy năm gần đây thái hoàng thái hậu ngày càng yếu, không biết còn có thể che chở cho nhà mẹ đẻ được bao lâu nữa. Mà Tiết phủ Đại cô nương lúc trước gả cho thái tử lại bị kim thượng chán ghét vứt bỏ, tất cả mọi người đều thấy có lẽ Thừa Ân công phủ sẽ khó còn được huy hoàng như trước nhưng không ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Tiết gia Tam cô nương chưa nghe danh bao giờ.
Tiết Tĩnh Xu thả thiệp mời sang một bên nói: "Ta không thích ngâm thơ cũng không thích vẽ tranh, đi cũng chỉ làm trò cười cho người trong nghề, chỉ sợ làm phụ lòng của quận chúa thôi."
Mặt mấy tiểu cô nương tràn đầy sự tiếc hận nhìn thiệp mời, Tiết Tĩnh Uyển nói: "Tam tỷ tỷ không đi cũng tốt, những người kia suốt ngày chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, nếu Tam tỷ cũng trở nên giống Tứ tỷ thì không có ý nghĩa nữa rồi."
Tiết Tĩnh Xu điểm trán nàng, "Tự muội không chịu cố gắng lại còn đi ghét bỏ người khác."
Tiết Tĩnh Uyển thè lưỡi nhăn mặt.
Mấy cô nương tuy nói phải đợi Liễu Nhi mang đồ ăn trở về nhưng cũng không thể tiêu tốn cả buổi chiều ở đây nên không bao lâu liền rời đi.
Các nàng đi rồi Liễu Nhi mới mang theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, quả thật hơn phân nửa là đồ ăn.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Em về trễ rồi, có người đợi em gần nửa ngày đấy."
"Ai cơ ạ?"
"Đám Ngũ muội muội ấy."
Liễu Nhi liền cười nói: "Chỉ sợ Ngũ cô nương không phải chờ em mà là chờ đồ ăn trên tay em thì có."
Tiết Tĩnh Xu cười trêu nói: "Em với các nàng đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông rồi đấy."
Liễu Nhi suy nghĩ một chút liền hiểu tiểu thư đang cười nàng với Ngũ cô nương yêu ăn như nhau. Nàng cũng không phủ nhận còn ngược lại tự đắc nói: "Cái này gọi là có phúc khí."
"Dạ dạ dạ." Tiết Tĩnh Xu cười lắc đầu, "Liễu Nhi của chúng ta cực kì có phúc khí."
Liễu Nhi cất kĩ đồ trên tay rồi hào hứng nói: "Tiểu thư, nhất định người không thể tưởng tượng được trên đường em gặp được ai."
"Là ai? Chúng ta có quen không?"
"Vâng vâng vâng." Liễu Nhi dùng sức gật đầu, "Là thần võ Đại tướng quân nha! Em ra ngoài mới biết hôm nay là ngày Đại tướng quân chiến thắng trở về. Trên phố nơi đâu cũng có người, trong lầu hai bên đường toàn là các cô nương tiểu thư. Ai ai cũng mong chờ được nhìn thấy Đại tướng quân!"
Tiết Tĩnh Xu ngạc nhiên nói: "Em cũng đi xem? Sao ta không nhớ chúng ta quen hắn?"
Liễu Nhi nói: "Em phải nhìn cũng mới biết đó chính là người kì lạ kia, người ngủ ở ngoài am ni cô của chúng ta ấy."
Nàng vừa nói vậy thì Tiết Tĩnh Xu lập tức hồi tưởng lại, "Là cái người ngủ cả ngày rồi ăn xong mì liền bỏ đi ngay đấy ư?"
Đó là chuyện của mấy tháng trước, khi đó còn ở trên núi, buổi sáng Liễu Nhi nhìn thấy có người hôm mê ở ngoài cửa am.
Tiết Tĩnh Xu hiểu một chút về dược lý, lí thuyết y học, nhìn tới nhìn lui hắn mấy lần mới phát hiện dường như người kia chỉ đang ngủ.
Bởi vì am ni cô chỉ có nữ tử nên nàng và Liễu Nhi đành phải sắp xếp cho hắn ở một chỗ trong đình, trải giường chiếu cho hắn nằm.
Người kia ngủ trọn một ngày mới tỉnh lại, có lẽ mới tỉnh nên hành động bất tiện. Liễu Nhi đút cho hắn ăn... một tô mì, kết quả chỉ trong chớp mắt hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
"Chính là hắn!" Liễu Nhi vỗ tay kích động nói: "Không ngờ hắn chính là Đại tướng quân. Tiểu thư, em còn đút cho Đại tướng quân ăn đấy! Ai da, đôi tay này của em ít nhất cũng phải được trăm lượng bạc!"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Hương chúng ta làm còn được hoàng thượng cầm đi nữa, có phải tay của em lại tăng giá không hả?"
Liễu Nhi mừng rỡ giơ tay xoay một vòng, "Vậy ít nhất cũng phải thêm được một trăm lượng nữa! Oa... Em rất có tiền nha!"
Tiết Tĩnh Xu nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng mà tâm trạng cũng vui lây theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.