Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 8

Tú Cẩm

28/02/2020

Dù cho triều thần trong triều phản ứng như thế nào, Từ Canh vẫn như cũ ngày ngày dậy sớm đọc sách, trên lớp biểu hiện càng thêm xuất chúng, dẫn đến các sư phó ở thư phòng kinh ngạc không thôi, mỗi khi Hoàng đế hỏi, đều một mực khen ngợi. Nhưng trong lòng nhị hoàng tử có chút không yên, ba bốn lần trêu chọc Thái Tử không thành, ngược lại còn bị Tân thái phó bắt được, hung hăng giáo huấn một hồi, lại không dám tìm Hoàng đế cáo trạng, chỉ có thể tìm Tạ quý phi tố khổ.

“Lão tử kia không biết nhận đồ tốt gì của Từ Canh, gần đây luôn chọn nhi thần làm gương xấu, còn ở trước mặt phụ hoàng khen Từ Canh hết mực. Từ Canh có đức hạnh gì ta còn không rõ lắm, trước mắt chỉ giả bộ thôi, cố tình Hoàng đế cái gì cũng tin hắn. Trong lòng phụ hoàng sợ là chỉ có một mình nhi tử là Từ Canh thôi…” Từ Long đối với Từ Canh luôn không phục, bất luận về tướng mạo, tài trí, hắn đều hơn Từ Canh, chẳng qua Từ Canh vận khí tốt, sinh ra ở trong bụng của nguyên hậu, so với hắn lớn hơn nửa tuổi, lại vì điều này mới chiếm được ngôi vị Thái Tử, Từ Long làm sao mà cam tâm.

Tạ quý phi nhanh chóng cho tâm phúc một ánh mắt, cung nhân biết điều lui xuống.

Đợi chỉ còn mẫu tử hai người, Tạ quý phi lúc này mới kéo Từ Long đến ngòi cạnh bên người, tận tình mà khuyên nhủ: “Ai không biết phụ hoàng con bất công, bằng không, chỉ bằng đứa trẻ lang thang Từ Canh cũng có thể làm trữ quân? Con của ta so với hắn tốt hơn ngàn lần, các quan trong triều không phải không có mắt nhìn đâu. Đức hạnh của Từ Canh như thế nào, mọi ngươi đều biết, nếu đã biết hắn giả vờ còn sợ cái gì. Hắn có thể gải vờ được bao lâu, có thể giả vờ được một hai năm ư? Ngày tháng còn dài.”

Từ Long nghe xong sắc mặt hơi biến đổi, nhưng lại lắc đầu nói: “Nhi thần luôn cảm thấy dạo gần đây hắn có gì không thích hợp, dường như bỗng nhiên thay đổi, cũng không biết người ở phương nào chỉ điểm, hay là ----- Tân thái phó? Không đúng, Tân thái phó xưa nay cổ hủ khô khan, không có tâm cơ như vậy. Hay là Sử gia tìm được cao nhân?”

Tạ quý phi khịt mũi coi thường, “Sử gia bản thân mình còn lo chưa xong, nơi nào tìm thấy cao nhân.” Sử gia là nhà mẹ đẻ nguyên hậu, năm đó cũng được coi là một trông số các thế môn hào gia, bằng không, năm đó tiên đế cũng không chọn Sử thị làm Thái tử phi, chỉ là từ khi Sử thái gia mất, Sử gia liền xuống dốc, mấy nam nhân trong phủ cũng không hề có tiền đồ gì, nếu không dựa vào Thái Tử, chỉ sợ sớm chả còn như ngày nay.

“Đó là ai?” Từ Long càng thêm nóng nảy, nhịn không được đấm vào bàn.

Tạ quý phi cũng không hiểu tại sao, tuy rằng nàng có tai mắt ở cung Thái Tử, nhưng gần đây Từ Canh hành sự khiến người khác bất ngờ, mấy nội thị bên người không hiểu tại sao lại mất sủng, ngay cả Lưu Phúc Lễ mà Thái Hậu ban tặng cũng bị điều ra bên ngoài, mà nay người theo hắn một bước không dời lại là tên tiểu tử không biết từ đâu đến Kim Tử. Tạ quý phi không phải là không kiếm người đi thu phục Kim Tử, thậm chí còn tìm hiểu qua thân thế của Kim Tử, có tình tên tiểu tử đó lại không cha không mẹ, nàng căn bản không có chỗ xuống tay.

Tạ quý phi nhất thời cũng bất đắc dĩ, dặn dò Từ Long phải thẩn trọng hành sự, “Từ Canh có cái gì? Sử gia đứng không nổi khỏi đống bùn, hắn cũng không có thuộc hạ để sai bảo. Tân thái phó giúp hắn nói vài lời thì có ích gì chứ, trong tay hắn đâu có thực quyền, sao mà so được với cữu cữu ngươi trong tay có binh quyền. Mấy năm nay cữu cữu ngươi ở trong triều âm thầm hành động, mượn sức không ít người, chỉ cần Từ Canh có chút sai lầm, lập tức có người kéo hắn ngã ngựa, đến lúc đó vị trí Thái Tử là của con rồi.”

Từ Long rót cuộc cũng bị Tạ quý phi khuyên trở về, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui, bèn gọi nội thị vào, lặng lẽ trút giận.

Bên này Từ Canh, buổi sáng học xong ở thư phòng, ngay đến cơm trưa cũng không ăn, lén lút tới xuất cung vào Tân phủ.

Đối với việc Thái Tử điện hạ tới, Tân Nhất Lai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngày trước Từ Canh cùng hắn nói chuyện, hắn đã mẫn cảm cảm nhận được vị Thái Tử điện hạ này không giống người thường, không chỉ tư duy thoáng, mà kiến thức lại rất uyên thâm, không giống như một Thái Tử lớn lên trong cung, lại càng không giống đệ tử của Tân lão gia, từ một góc độ nào đó, suy nghi của Thái Tử rất linh hoạt.

Càng làm cho Tân Nhất Lai cảm thấy kinh ngạc là vị Thái Tử này thập phần bình dị gần gũi, thậm chí còn có chút khách khí, không hề có nửa điểm làm giá, thái độ cung kính làm cho Tân Nhất Lai cảm thấy không được tự nhiên.

Đương nhiên, đối với Từ Canh mà nói, đối với Tân tiên sinh khách khí lại càng không được, đời trước vị đại gia này tính tình không tốt, nên đánh nên mắng, nóng giận đem hắn như tôn tử mà dạy dỗ, cố tình Từ Canh lại thích bộ dạng này, cảm thấy rất gần gũi, bị mắng cũng không hề giận, ngẫu nhiên bị đánh cũng chịu, quyết không tìm Tân thái phó cáo trạng.

“… Ý tứ của là thỉnh Tân tiên sinh viết bản tấu sớ, trình lên nội các thảo luận một phen. Bất quá ta thấy phụ hoàng động tâm, nội các có người phản đối, chỉ sợ muốn ngăn cũng không ngăn được.” Từ Canh uống ly trà, nhìn Thụy Hòa đang đứng hầu bên cạnh, cười nói: “Nghe nói Đại lang văn võ song toàn, đã sớm trúng cử nhân, không biết có tính toán gì chưa?”

Thụy Hòa vội trả lời: “Hồi điện hạ, thần tuổi còn nhỏ, ý tứ trong nhà là cho ta đi Quốc Tử giám đọc sách thêm hai năm, sau mới tính.”



Từ Canh nghe vậy lộ vẻ mặt không tán đồng, lắc đầu nói: “Đại lang có thái phó cùng Tân tiên sinh dạy dỗ, so với Quốc Tử Giám còn tốt hơn nhiều. Ta thấy tuổi tác ngươi còn nhỏ, nhưng hành sự cũng cẩn trọng, không biết có hứng thú đến phủ Chiêm sự làm không? Hôm qua hoàng thượng nói ta sau này phải học cách làm việc, trong tay ta lại không có lấy mấy người đáng tin, thật là làm người ta đau đầu.”

Thụy Hòa nghe vậy trong lòng khẽ động, chưa vội đáp lời, liếc mắt nhìn Tân Nhất Lai một cái, lại cung kính trả lời: “Thỉnh điện hạ để thần suy nghĩ.” Hắn sợ Từ Canh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Có thể được Thái Tử xem trọng quả thật là vinh hạnh của Thụy Hòa, chỉ là tính tình tổ phụ ngài cũng biết, nếu thần chưa bẩm báo liền đồng ý việc này, không thiếu được bị đánh mấy chục bản, không nói đến phủ Chiêm sự làm việc, chỉ sợ đứng lên còn khó.”

Nhắc đến Tân thái phó, Từ Canh liền ập tức im lặng, ngượng ngưng mà cười, “Tính tình thái phó đúng là có chút nóng nảy. Như vậy cũng tốt, lát nữa ta đi cùng ngươi nói với ông ấy, nếu ông ấy có gì không thoải mái thì cứ hướng về phía ta.”

Lại nói, gần đây Tân thái phó không quát mắng hắn, có chút không quen.

Hai người bọn họ tuổi trẻ nói một hồi, Tân Nhất lai đã đem điều trần viết ra. Trên thực tế, những điều cụ thể của điều trần hắn đã sớm có chuẩn bị, thậm chí còn nhờ Thụy Hòa hỗ trợ về ngôn ngữ, hôm nay chỉ làm hoàn thiện hơn mà thôi, lúc lấy ra, đã làm cho Từ Canh hoảng sợ, “Này… Nhiều như vậy?”

Tân Nhất Lai đem điều trần gấp lại, không dấu được đắc ý, “Cái này cũng chưa tính là nhiều, hải quan muốn xây dựng, các loại chương trình kế hoạch, an bài linh động, những thứ linh tinh vụn vặt, cái đó mới làm cho người ta đau đầu.” Hắn tuy rằng đã làm giáo sư, viết báo cáo không hề ít, nhưng rốt cuộc cũng không mệt bằng kế hoạch xây dựng hải quan này (cửa biển) này, thật sự như là gặp phải cao nhân, mấy ngày nay, ngay cả ra cửa Tân Nhất Lai cũng không bước ra ngoài, lại trưng cầu thêm ý của Hoàng thị và Thụy Hòa mới có thể viết được xong bản điều trần này.

Từ Canh khuôn mặt nghiêm túc, trịnh trọng mà nhận lấy xấy giấy dày này.

Từ Canh không ở lâu, lấy được bản điều trần liền về cung. Đợi khi hắn vừa đi, Tân Thụy Hòa bèn cười nói: “Cha, chúng ta vội vàng đứng về phe Thái Tử thế, như vậy có phải là không tốt lắm?”

“Cái gì mà đứng cùng phe?” Tân Nhất Lai cười nói, “Hoàng đế Đại Lương đặt nặng dòng đích, năm đó Hiếu Gia hoàng hậu không có con trai, Chính Dương hoàng đế thà lập Hoàng Thái Nữ cũng không chịu lập con vợ lẽ lên kế vị, huống chi là bây giờ. Nguyên hậu tuy rằng mất sớm, nhưng Hoàng thượng đối xử với Thái Tử không giống như người thường, chỉ cần Thái Tử không ngốc nghếch đi đến việc mưu phản, ngôi báu sớm muộn gì cũng về tay ngài ấy. Thái Tử ngốc ư? Không phải chúng ta nợ ngài ấy một cái ân tình mà nói, nhiều ngày giao tế như vậy, Thái Tử không hề ngốc, tâm tính và năng lực tuyệt đối không hề thua kém đương kim thánh thượng. Trong triều sóng ngầm như thế, không cần Thái Tử động thủ, hoàng đế nhìn không được cũng tự khắc đi thu thập.”

Thụy Hòa minh bạch, chớp chớp mắt nói: “Ý của phụ thân là, hài nhi nên nhân cơ hội này mà đi bên cạnh Thái Tử?”

Tân Nhất Lai liếc hắn một cái, “Ngươi nói đi?” Hiện tại đi theo Thái Tử, tương lai không phải sẽ trở thành cựu thần sao, chỉ cần không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, ngày sau còn có khả năng phong hầu phong tước. Tuy rằng Tân Nhất Lai đời trước làm giáo sư, nhưng chỉ cần là nam nhân, ai không có dã tâm, đặc biệt là trong thời đại này, nếu không quyền không thế, làm cái gì cũng không được. Cái khác không nói, tốt xấu gì cũng vì mấy hài tử mà suy nghĩ.

Thụy Hòa minh bạch gật đầu nói: “Nhi tử hiểu rồi, một lát nữa liền nói với tổ phụ, hài nhi nghi tổ phụ sẽ không phản đối.”

Tân thái phó không những không phản đối mà còn rất vui mừng, vẻ mặt yêu thương nhìn Thụy Hòa ra sức khen ngợi, “…. Ta biết An ca nhi nhà chúng ta rất có năng lực, Thái Tử điện hạ cũng là tuệ nhãn thức châu, nếu không, cũng không nhìn trúng con. Có thể đi theo Thái Tử bên người làm việc đó là vinh hạnh của con. Aiiii, Thái Tử cũng đáng thương, cữu gia không giúp được gì thì không nói, lại còn liên tiếp kéo chân hắn, mấy năm nay vì Sử gia, Thái tử trong sáng ngoài tối gặp không ít oán trách. An ca nhi về sau đi theo Thái Tử, nhất định phải tận tâm tận lực, ngàn vạn lần không thể chậm trễ….”

Tân thái phó khen xong Thụy Hòa, mắt lại nhìn về phía Tân Nhất Lai. Tân Nhất Lai lập tức căng thẳng, chạy nhanh cúi đầu nói: “Nhi tử sai rồi.”

Tân thái phó tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi sai ở chỗ nào?”

“Nhi tử cũng không biết sai ở chỗ nào, phụ thân thấy con sai ở nơi nào, nhi tử liền sai ở chỗ đó, tùy người định đoạt.” Rõ ràng là lời đứng đắn như thế, nhưng nghe thế nào cũng thấy không thoải mái. Tân thái phó nổi giận, chỉ vào hắn quát: “Ngươi đây là bộ dáng gì, giống như là lão tử đang bức ngươi vậy. Ngươi từ nhỏ đã không nghe lời, đọc sách cũng không nghiêm túc, ngươi thế nào mà có thể làm cha vậy…”



Tân Nhất Lai sớm thành thói quen bị mắng, sắc mặt không biến chút nào, nhưng Thụy Hòa lại có chút xấu hổ, rất nhiều lần lặng lẽ định đi ra ngoài, lại bị Tân thái phó nhìn thẳng, da đầu liền căng lên.

Tân thái phó tập trung khí lực mắng một hồi, chỉ cảm thấy thanh thản sảng khoai, rốt cuộc cũng địa phát từ bi đuổi Tân Nhất Lai ra ngoài, Thụy Hòa cũng vội vàng theo sau. Hai cha con ra sân, Thụy Hòa nặng nề mà thở dài một hơi, “Tổ phụ hung dữ quá.”

Tân Nhất Lai không cho là đúng, cừơi ha hả hai tiếng, không chút gì nói: “Lão gia tử tuổi đã lớn, kệ hắn mắng cũng không sao. Dù sao cũng chỉ mắng vài câu, không đau không ngứa, cũng không thiếu miếng thịt nào, có vội vàng cái gì chứ. Thái Tử ông ấy còn dám mắng nữa huống chi là ta. Nhưng mà, sau này con tranh đua một cho ta, ngày sau có thể đỗ Trạng Nguyên hay thám hoa, ta chắc chắn ở trước mặt lão gia tử cũng có thể phản lại, cuối cùng vẫn là ta dưỡng nhi tử giỏi, con của ông ấy liền không bằng nhi tử của ta.”

Thụy Hòa, “…….”

Tân Nhất Lai suy nghi đến chuyện xây dựng cửa biển, nếu có thể thành, hoàng đế có đến mười phần sẽ cho Thái Tử chủ trì, hai cha con bọn họ nhất định sẽ bị Thái Tử giao trọng trách, vì thế liền kéo Thụy hòa đến thư phòng nghị sự.

Bên trong Bích La viện, Đại Trân lật xem sổ sách trong phủ, thập phần lo lắng, “Nương, nhà chúng ta có phải hơi nghèo một chút hay không?” Nàng vốn tưởng rằng Tân lão gia tử làm qua nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng phải có chút của cải, không nghĩ đến căn bản không có bao nhiêu, trừ bỏ bạc bọn họ mang từ Tô Châu trở về, nhà kho có không quá năm vạn lượng bạc. Trong lòng Đại Trân lập tức lạnh.

Nàng do Hoàng thị nuôi lớn, từ nhỏ rất có đầu óc kinh doanh, mười tuổi đã theo Hoàng thị xử lý việc vặt, tới hiện tại, càng muốn tìm cơ hội phát triển sự nghiệp.

Hoàng thị vừa nghe nàng nói chuyện, liền biết trong đầu nàng đang nghĩ đến cái gì, không khỏi cười nói: “Như thế nào, con lại có chủ ý gì?”

Đại Trân lập tức có tinh thần, “Không phải cha nói, chờ chúng ta đến kinh thành liền cho chúng ta kinh doanh sao. Người giao việc kinh doanh này cho con đi.”

Đại Lương triều tuy rằng cấm đại quan triều đình kinh thương, nhưng hậu viện lại không bị hạn chế, nữ quyến của mấy đại quan triều đình, ai mà không có vài cửa hàng của hồi môn, cô nương gia chưa gả, ít nhiều cũng học một số thủ đoạn kinh thương, tốt xấu gì cũng không thể để bọn hạ nhân dọa. Cố Đại Trân đi theo Hoàng thị học buôn bán, Tân lão gia tử cũng không hề phản đối.

Bất quá, Hoàng thị không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Không được.”

Đại Trân cũng không vội, chỉ nhíu mày hỏi: “Vì sao không thể, nương cảm thấy tuổi ta còn quá nhỏ, lo lắng ta làm không được.”

“Con mười tuổi đã cùng ta xử lý việc trong phủ, nương tự nhiên biết con thông tuệ hơn người. Nhưng việc làm ăn là việc làm ăn, cùng với việc vặt trong nhà hoàn toàn không giống nhau. Xà bông này là cái hoàn toàn mới, chọn mua nguyên liệu như thế nào, phương pháp điều chế ra sao, mỗi tháng sản xuất bao nhiêu, làm thế nào bán trên thị trường, cái đó đều phải học. Con chưa bao giờ làm chuyện kinh doanh, muốn làm thì cũng phải làm từ điều nhỏ nhất.”

Đại Trân minh bạch, “Ý mẫu thân là nữ nhi trước tin nên tìm cửa hàng nhỏ để luyện tập. Con nên mở của hàng gì mới tốt.” Tinh thần lập tức tỉnh táo, ánh mắt lóe sáng, “Mẫu thân lúc trước ở Tô Châu là kinh doanh vật liệu may mặc trang sức, con cũng mở một cửa hàng như vậy? Không được. Không thể đoạt đi đường kinh doanh của người. Nếu không thì bán trà? Trà của kinh thành đa phần là từ phía nam…”

Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, lại lưỡng lự trước sau. Hoàng thị thấy thế, không khỏi cười nói: “Con ngồi nhà suy nghĩ thì có ích gì, đi phố xem là được. Nơi này là kinh thành, cùng với phong tục ở Tô Châu khác nhau, con cũng không thể đoán được.”

Đại Trân liên tục gật đầu, “Con ngày mai liền đi dạo phố.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đế Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook