Quyển 2 - Chương 113
Thạch Đầu Dữ Thủy
25/05/2016
Lạt Ma Tây Tạng vô cùng khó đối phó, hai vị Phạm Chu mồm mép như thế mà
vẫn không thể thuyết phục Lạt Ma triệu hồi quân đội hộ tống Tử Diên công chúa về lại Tây Tạng, song phương giằng co đàm phán mất ba ngày, rốt
cục Lạt Ma và Nhân Minh thân vương mới đồng ý: Phái sứ thần đến Thát
Đát, ra lệnh cho người Tây Tạng không được tham dự chiến tranh giữa
Thiên triều và Thát Đát.
Tuy rằng kết quả này cũng không lý tưởng, nhưng người Tây Tạng có chết cũng không nhượng bộ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp như vậy.
Phạm Thành và Chu Tử Chính đang do dự nên về hay nên ở thì đội sứ thần thứ hai do Liễu Bàn dẫn đầu tiến vào hoàng cung Tây Tạng.
Sự tình bắt đầu có bước ngoặt.
Liễu Bàn mang theo thư tay do Phượng Cảnh Nam đích thân viết, mỉm cười bẩm báo, “Trấn Nam Vương và Tàng Vương vừa có quan hệ thông gia vừa là quân chủ lân bang, thân cận như huynh đệ. Biết được Tàng Vương ngã bệnh, Trấn Nam Vương điện hạ biết được, phái tiểu thần đến đây, tiểu thần cũng thông thạo y đạo, Vương gia phân phó, nếu thuận tiện thì tiểu thần có thể giúp Tàng Vương chữa trị thân thể.”
Nhân Minh thân vương nói, “Phật pháp cũng không thể thức tỉnh Vương huynh, tiểu vương vô cùng lo lắng.”
Mặc dù thân thể của Liễu Bàn trông có vẻ gầy yếu nhưng tính tình lại không dễ dàng thoái nhượng, ôn hòa nói, “Người Tây Tạng hết lòng tin theo Phật giáo, rất khác với Thiên triều. Dân chúng Vân Quý chúng ta đều dựa vào y dược để trị bệnh. Nay Tàng Vương hôn mê bất tỉnh, có lẽ chính là Phật tổ chỉ thị cho tiểu thần tiến đến chữa trị cho Tàng Vương.”
Phạm Thành nói, “Đúng vậy, bệ hạ và Thanh Loan công chúa điện hạ lúc nào cũng lo lắng cho thân thể của Tàng Vương, Liễu đại phu có y thuật cao minh, có một không hai tại Nam Bắc, đại danh lừng lẫy ở Thiên triều chúng ta, có thể cải tử hoàn sinh. Nay Phật tổ đã triệu hồi Liễu đại phu đến đây chính là vì muốn chữa trị cho Tàng Vương.”
“Nếu không thể để Liễu đại phu chẩn bệnh, chúng ta trở về báo cáo qua loa tắc trách với quân thượng, quân thượng mắng tiểu thần vô năng là chuyện nhỏ, Thanh Loan công chúa lo lắng cho bệnh tình của Tàng Vương bấy lâu nay, tiểu thần quay về không có tin tức tốt lành, e rằng Công chúa điện hạ sẽ muốn quay về Tây Tạng để thăm Tàng Vương.” Phạm Thành nói.
Nhân Minh thân vương cười trách một câu, “Thanh Loan càng ngày càng quá làm nũng. Tiểu vương nghe nói Thiên triều của các ngươi có quy củ rất nghiêm ngặt, không có chuyện gì thì nữ nhân cũng không thể bước ra ngoài vườn, nhất định sẽ không vì Thanh Loan mà phá hỏng quy củ.”
Phạm Thành bình thản nói, “Bệ hạ yêu quý Thanh Loan công chúa như trân bảo, nếu Công chúa thỉnh cầu thì bệ hạ làm sao nhẫn tâm từ chối cơ chứ?” Rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ muốn nhúng tay vào nội chính của Tây Tạng, Phạm Thành nhẹ nhàng nói, “Còn nữa, bệ hạ thú Thanh Loan công chúa chính là nữ tế của Tàng Vương, nay Tàng Vương lâm trọng bệnh, sự vụ trong triều bận rộn, Hoàng thượng không thể rời khỏi đế đô, nhưng nếu Thanh Loan công chúa cố ý muốn quay về Tây Tạng thăm phụ thân thì bệ hạ nhất định sẽ phái tướng sĩ hộ tống Thanh Loan công chúa điện hạ trở lại.”
“Đương nhiên nếu tiểu thần có thể mang theo tin tức về bệnh tình chuyển biến tốt đẹp của Tàng Vương thì Công chúa cũng sẽ không cố ý làm nũng để vượt qua ngàn dặm xa xôi quay về Tây Tạng đâu.” Dù sao thì Phạm Thành nhất định cũng phải tìm hiểu cho bằng được Tàng Vương gặp chuyện gì?
Nhân Minh thân vương bất đắc dĩ, đành phải để Liễu Bàn chữa trị cho Tàng Vương. Nhưng có một yêu cầu là hắn phải ở bên cạnh quan sát.
Dù sao thì thân phận của Tàng Vương vô cùng cao quý. Điều kiện này cực kỳ hợp lý.
Liễu Bàn là người rất tinh tế.
Ngày đầu tiên chỉ đơn giản bắt mạch cho Tàng Vương, sờ vào động mạch cổ của Tàng Vương, cẩn thận xem kỹ sắc mặt của Tàng Vương.
“Chứng bệnh này của Tàng Vương không phải đơn giản, phải sử dụng phương pháp tắm bồn bằng thảo dược của người Thiên triều chúng ta thì mới có cơ hội thành công.” Liễu Bàn thản nhiên hỏi Nhân minh thân vương, “Điện hạ có muốn thử một lần cho Tàng Vương hay không?”
Nhân Minh thân vương hỏi, “Liễu đại phu có thể cam đoan chữa khỏi cho Vương huynh của ta ư?”
“Làm sao có thể bảo đảm được?” Liễu Bàn nói, “Bất quá là thử một lần thôi, chỉ nắm chắc năm phần.”
“Nắm chắc năm phần?” Nhân Minh thân vương cân nhắc một chút rồi mới hạ quyết tâm, “Làm phiền Liễu đại phu vậy.”
Liễu Bàn kê đơn thuốc rồi lệnh cho người Tây Tạng chuẩn bị thảo dược, đồng thời nói, “Không biết Tàng Vương có nhi tử hay không?”
Nhân Minh thân vương cảm thấy khó hiểu, “Vương huynh có hai nhi tử.”
“Vậy là được rồi, tiểu thần cần một thang thuốc đặc biệt.” Liễu Bàn nhìn Nhân Minh thân vương, “Phải dùng máu tươi của thân nhi tử thì mới có thể chắc chắn cứu sống Tàng Vương.”
Nhân Minh thân vương khẽ biến sắc, vội nói, “Liễu đại phu, cần bao nhiêu máu? Hai điệt nhi của ta vẫn còn rất nhỏ, đang ở chỗ của Lạt Ma học về Phật pháp.”
“Cũng không nhiều lắm, chỉ sử dụng cho bồn dược mà thôi, không thể lấy máu trước được, điện hạ hãy dẫn người đến, tiểu thần tự có cách an bài.” Liễu Bàn nói.
Nhân Minh thân vương liên tục nhắc nhở, “Liễu đại phu, Vương huynh thân vận tôn quý, hai vị điệt nhi sau này cũng là Tàng Vương của chúng ta. Ngài nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ làm bị thương hai vị Vương điệt thì chúng ta cũng không thể nể mặt đâu.”
“Đương nhiên.”
Liễu Bàn muốn lấy máu của hai vị Vương tử, đừng nói là Nhân Minh thân vương mất hồn mà ngay cả Phạm Chu cũng giật mình.
Chu Tử Chính lén hỏi Liễu Bàn, “Rốt cục ngươi tính làm gì, người Tây Tạng cũng không ngốc, đừng làm chết người nha, nếu không mọi chuyện sẽ đổ lên đầu của chúng ta, đến lúc đó có chết cũng không hết tội.”
Liễu Bàn lắc đầu cười cười, “Ngươi yên tâm, lòng ta biết rõ mà.”
Liễu Bàn lén cầu kiến Nhân Minh thân vương.
Nhân Minh thân vương hơi kinh ngạc, “Đã khuya thế này mà Liễu đại nhân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Quấy rầy điện hạ rồi, thật sự là vi thần có việc riêng muốn bẩm báo, ban ngày nhiều người nhiều miệng cũng không thích hợp bẩm báo việc này.” Liễu Bàn nhìn về phía Nhân Minh thân vương.
Nhân Minh thân vương “À” một tiếng, thỉnh Liễu Bàn an tọa, đồng thời đuổi đám nô tỳ trong điện lui xuống, chỉ để lại một vị võ sĩ đứng canh trước cửa. Nhân Minh thân vương thân thiết hỏi, “Có phải có liên quan đến thân thể của Vương huynh hay không?”
Liễu Bàn lắc đầu, cười nói, “Thân Vương điện hạ, nay Tàng Vương mê man bất tỉnh, Thân Vương điện hạ nhiếp chính. Nếu là Tàng Vương tỉnh lại thì Thân Vương điện hạ sẽ giao ra quyền bính. Nếu như thế thì hôm nay tiểu thần sẽ không đến gặp Thân Vương điện hạ rồi.”
Sắc mặt của Nhân Minh thân vương lạnh lùng, trách mắng, “Sứ thần xin hãy câm miệng! Nếu sứ thần lại tiếp tục nói những lời lỗ mãng như vậy thì tiểu vương xin mời sứ thần rời khỏi!” Tuy lời nói nghiêm khắc nhưng vẫn chưa phái người trục xuất Liễu Bàn.
Liễu Bàn nhếch môi, lộ ra một nụ cười thân thiết, đứng dậy nói, “Nếu điện hạ nói như thế thì đã cô phụ mối quan hệ kết giao với Trấn Nam Vương chúng ta, tiểu thần cũng chỉ đành cáo từ.”
Nhân Minh thân vương nhìn Liễu Bàn một chút rồi thản nhiên nói, “Nếu liên quan đến Trấn Nam Vương điện hạ mà sứ thần lại rời đi như vậy chẳng phải là phản tác dụng hay sao?”
“Phản tác dụng vẫn đỡ hơn khiến cho Thân Vương điện hạ hiểu lầm.” Liễu Bàn nói, “Nay Tàng Vương vẫn còn, điện hạ chỉ là nhiếp chính mà thôi, Trấn Nam Vương lại phái tiểu thần đến giao hảo với điện hạ. Việc này nếu để Hoàng đế bệ hạ biết được thì chắc chắn sẽ oán hận Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương mạo hiểm như thế, vậy mà Thân Vương điện hạ không cảm kích, thật sự khiến tiểu thần lạnh tâm, huống chi là Trấn Nam Vương điện hạ.”
Nhân Minh thân vương than khẽ, nâng tay chặn lại, “Sứ thần an tọa đi.” Đây là muốn lưu khách lại.
“Sứ thần cũng thấy chỗ khó xử của ta rồi đấy.” Nhân Minh thân vương nói, “Vương điệt tuổi còn nhỏ, không thể chấp chính, chỉ đành để tiểu Vương nhiếp chính tạm. Tiểu vương nhớ rõ trước kia từng đọc được một câu của người Hán các ngươi gọi là: Như chim sợ cành cong. Hiện tại tiểu vương chính là như thế.”
Liễu Bàn cũng không muốn nghe Nhân Minh thân vương tự tình vô nghĩa mà chỉ hỏi thẳng, “Điện hạ cho rằng Tàng Vương còn có thể tỉnh lại hay sao?”
Nhân Minh thân vương nói, “Liễu đại phu là thần y nổi danh Thiên triều, ngươi đã chẩn bệnh cho Vương huynh. Liễu đại phu chắc chắn biết rõ thân thể của Vương huynh hơn so với tiểu vương.”
“Điện hạ, thân phận của tiểu thần trước hết là sứ thần, sau đó mới là đại phu.” Liễu Bàn sửa lại.
“Nước không thể một ngày không có vua, ở Thiên triều của chúng ta, ai chấp chính thì người đó chính là vua.” Tuy rằng sắc mặt của Nhân Minh thân vương vẫn có chút không đồng ý đối với lời nói của Liễu Bàn, nhưng cũng không phản bác, Liễu Bàn lại tiếp tục nói, “Điện hạ cũng biết Vân Quý tuy nằm trong lãnh thổ của Thiên triều nhưng trên thực tế Vân Quý lại tự chủ về mặt chính trị. Giống như tiểu thần, là phụng lệnh Trấn Nam Vương đi sứ quý quốc chứ không phải phụng lệnh Hoàng đế bệ hạ.”
Nhân Minh thân vương nói, “Hoàng đế bệ hạ là nhi tử của Trấn Nam Vương mà?”
“Như vậy điện hạ có biết chuyện này hay không? Nay Thái thượng hoàng của Thiên triều đang làm khách ở Trấn Nam Vương phủ, còn người ở bên cạnh Vương gia chúng ta là đại công tử Minh Lễ điện hạ.” Liễu Bàn bình thản ung dung, “Lãnh thổ của Vân Quý thuộc về Trấn Nam Vương. Nay Hoàng đế bệ hạ kế thừa Thiên triều, tuy rằng đây là vận mệnh của Hoàng đế bệ hạ nhưng không thể không nói Hoàng đế bệ hạ đã mất đi quyền thừa kế lãnh thổ Vân Quý. Phụ tử thì sao? Điện hạ cũng không nên nói với ta cái gì là phụ tử tình thâm. Ta nghe nói khi phụ thân của điện hạ qua đời thì cũng chưa đến năm mươi tuổi, Tàng Vương đi một chuyến vào hoàng cung thì lão Tàng vương qua đời. Cho nên những chuyện về phụ từ tử hiếu thì chỉ có thể nói ở nhà dân chúng bình thường, còn nói trong hoàng thất vương giả thì chỉ là trò cười cho thiên hạ.”
Thấy Liễu Bàn nói ra chuyện bí mật trong hoàng thất thì sắc mặt của Nhân Minh thân vương khẽ biến, hắn trách mắng, “Sứ thần, ngươi thật không có quy củ.”
“Thỉnh điện hạ thứ tội.” Liễu Bàn nói, “Tiểu thần nghĩ rằng hiện tại cho dù sau này điện hạ cầm quyền thì vẫn sẽ bảo trì quan hệ lân bang hữu nghị với Vân Quý có đúng hay không?”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Nhân Minh thân vương không hề do dự, cho dù hắn chấp chính thì cũng sẽ không dễ dàng phá hỏng quan hệ với Vân Nam, dù sao hiện tại mậu dịch giữa Vân Nam và Tây Tạng vẫn là đôi bên cùng có lợi. Hoàng thất Tây Tạng cũng đạt được lợi ích rất lớn từ việc này.
Liễu Bàn cúi mắt xuống, lại nâng lên một đôi mắt hoa đào nhìn về phía Nhân Minh thân vương điện hạ, “Như vậy điện hạ có bày tỏ thành ý giao hảo với Vân Quý hay không?”
Nhân Minh thân vương hơi nghiêng về phìa Liễu Bàn rồi thấp giọng hỏi, “Ta không hiểu rõ ý tứ của sứ thần.”
Liễu Bàn mỉm cười, tiến đên bên tai của Nhân Minh thân vương rồi thì thầm trả lời.
Trong mắt của Nhân Minh thân vương hiện lên một chút vui mừng nhưng lại vội vàng che giấu, hắn trịnh trọng nói, “Nếu Trấn Nam Vương điện hạ ủng hộ thì tiểu vương nhất định sẽ không quên đại ân này!”
“Trấn Nam Vương điện hạ mong Thân Vương điện hạ sớm ngày được toại nguyện.”
Nhân Minh thân vương do dự, “Liễu đại phu, như vậy bệnh tình của Vương huynh….”
“Hết thảy nghe theo điện hạ an bài.”
Hai con sói nhếch môi mà cười, lộ ra bản mặt ăn ý.
Tháng tám ở Tây Tạng rất lạnh, bên ngoài gió lạnh gào thét.
Trong phòng của Lạt Ma đốt chậu than làm cho người ta không còn cảm giác rét buốt, toàn căn phòng ấm áp như ngày xuân. Những đóm lửa bay lên từ chậu than, ánh lửa soi sáng sắc mặt của Lạt Ma.
“Điện hạ, ngài có chuyện gì khó xử hay sao?” Lạt Ma ôn hòa hỏi.
Nhân Minh thân vương thở dài, “Đại sư phụ, ngày mai đại phu người Hán sẽ chẩn bệnh cho Vương huynh, cần hai vị Vương điệt sang đó hỗ trợ.”
“Đại phu Thiên triều chẳng lẽ đáng tin hơn người Tây Tạng chúng ta ư?” Lạt Ma thở dài, “Về phần bệnh tình của Vương, điện hạ biết rõ hơn cả ta, nay các tiểu Vương tử đều đã xuất gia, không còn vướng bận việc trần thế, xin điện hạ hãy quay trở về.”
“Ngài không đồng ý để Thiên triều chẩn bệnh cho Vương huynh hay sao?”
Lạt Ma nói, “Chuyện của người Tây Tạng sẽ do người Tây Tạng xử trí, bệnh của người Tây Tạng cũng sẽ do người Tây Tạng chữa trị. Thiên triều là ngoại nhân.”
“Là ta đường đột.” Nhân Minh thân vương thở dài, “Thanh Loan đã gả cho Thiên triều Hoàng đế, nếu….Ta lo lắng Thanh Loan công chúa sẽ sinh ra hiểu lầm.”
“Điện hạ, giữa hai nước chỉ chiến tranh vì lợi ích, ta chưa từng nghe nói hai nước khai chiến vì nữ nhân.”
“Đa tạ đại sư phụ đã chỉ điểm.” Nhân Minh thân vương cảm tạ Lạt Ma.
Lạt Ma thở dài mà không nói thêm gì nữa.
Vì các tiểu Vương tử không đến được nên Liễu Bàn thoải mái bỏ qua quyết định chẩn bệnh cho Tàng vương. Nhưng Phạm Thành có một chút bất mãn, Liễu Bàn nói thẳng, “Ta là đại phu, ta đến giải thích bệnh tình của Tàng Vương cho ngươi biết, cam đoan là khi ngươi trở về có thể bẩm báo kết quả với Hoàng đế bệ hạ và Thanh Loan công chúa.”
Liễu Bàn nói như vậy thì Phạm Thành chỉ đành thu dọn một chút rồi cùng đám người của Trấn Nam Vương phủ trở về Vân Quý, sau đó lại từ Vân Quý đi vòng vèo quay về Thiên triều.
Một lần nữa Minh Trạm lại lĩnh hội sự bội bạc của Phượng Cảnh Nam.
Phạm Thành đi sứ không thể nói là thành công nhưng cũng không tính là thất bại, sau khi Minh Trạm hỏi hắn về một loạt sự việc ở Tây Tạng thì theo thông lệ mà thưởng cho hắn bảy ngày nghỉ ngơi, sau đó đến Lý phiên viện làm việc. Trong lòng bắt đầu mắng rủa tám đời tổ tông của Phượng Cảnh Nam.
Phượng Cảnh Nam chết tiệt, không biết đàm phán cái quỷ gì với Nhân Minh thân vương, vậy mà chẳng gửi thư báo cho hắn gì cả!
Thù mới hận cũ, Minh Trạm lập tức nghĩ đến việc cải cách thuế muối ở Vân Nam mà hắn lao tâm khổ trí để thực hiện, vừa có thành tựu thì liền bị Phượng Cảnh Nam đá văng thẳng cẳng, cướp đi thành quả thắng lợi khiến hắn uất ức một hồi.
Minh Trạm không thể nói với Nguyễn Hồng Phi chuyện này. Nguyễn Hồng Phi rãnh rỗi thường khuyến khích phụ tử bọn họ trở mặt nhau, nếu Minh Trạm mở miệng thì nhất định là Nguyễn Hồng Phi sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Minh Trạm đành đi kể khổ với mẫu thân của mình.
Vệ thái hậu nhìn mọi việc đều trên phương diện công bằng, “Thiên triều không thiết lập quan hệ ngoại giao với Tây Tạng, nhưng Vân Quý lại có liên hệ nhiều năm với Tây Tạng. Ngươi đã viết thư cho phụ vương của ngươi, rốt cục ngươi muốn thế nào nữa?” Là nhi tử của mình nên đương nhiên Vệ thái hậu biết rất rõ, Minh Trạm không có tật xấu gì quá lớn nhưng có một tật xấu là thích chiếm lợi. Đã viết thư cho người ta, còn đòi rước về núi vàng núi bạc nữa sao?
“Ít ra phụ vương có cái gì muốn an bài thì cứ nói với nhi tử một tiếng! Phụ vương không nói thì nhi tử biết đường đâu mà lần.”
Vệ thái hậu cười cười, “Ngươi đừng quên Thiên triều xưa nay không can dự vào nội chính của Vân Quý, phụ vương của ngươi quả thật không cần phải báo trước với ngươi.”
Minh Trạm thì thầm, chưa chịu từ bỏ ý định, “Lợi ích không phải ở hiện tại mà là ở tương lai. Mẫu thân, ngài xem đi, hiện tại phụ vương đề phòng nhi tử như đề phòng đạo tặc, ngày sau có lợi ích thì chắc chắn sẽ không chịu chia cho một phần nhỏ đâu.”
“Vân Quý Tây Tạng đã sớm giao dịch trà và ngựa, người của Vân Quý quen thuộc Tây Tạng hơn người Thiên triều.” Vệ thái hậu nói tiếp, “Tây Tạng cũng không trù phú đâu Minh Trạm. Cho dù ngươi muốn khống chế Tây Tạng nhưng khoảng cách quá xa, không thể như Vân Quý là láng giềng gần. Ngươi so đo một chút lợi ích nhỏ để làm gì? Trấn Nam Vương phủ là tấm bình phong tốt nhất của ngươi ở Tây Nam, khi ngươi làm việc mà nghĩ đến Trấn Nam Vương phủ thì cho dù hiện tại ngươi không có lợi ích gì nhưng phụ vương của ngươi cao hứng thì ngày sau ngươi sẽ có vô số lợi ích, đếm cũng không xuể.”
Minh Trạm không chịu bỏ qua, “Dù gì thì nhi tử cũng sẽ viết thư cho phụ vương, phụ vương thật không có trượng nghĩa.”
Minh Trạm uất ức trở về viết thư, trong thư chứa đầy oán giận.
Nội dung thư như sau:
Phụ vương thay lòng đổi dạ:
Nhìn thấy thư như gặp mặt.
Ta cũng không muốn viết bức thư này, nhưng bởi vì tâm can của ta đã bị phụ thân tổn thương nặng nề, vì vậy mấy ngày nay không thể lành lặn. Do đó khiến cho ta không thể không mang theo tâm tình vô cùng bi thương mà đặt bút viết xuống bức thư tràn đầy máu và nước mắt này.
[Phượng Cảnh Nam cơ hồ muốn chết lặn, cái này là cái gì đây? Hắn cũng không biết đã tổn thương Minh Trạm ở chỗ nào mà khiến tên kia viết ra lá thư linh tinh như vậy. Đồ thần kinh!]
Ta đối với phụ vương luôn thắm thiết tình nghĩa, ta không cần nhắc lại thì có lẽ phụ vương cũng cảm nhận được. Ta ở đế đô từng định cho đề thi khảo sát xem người cha nào là người hạnh phúc nhất trên đời này? Đáp án rõ ràng thuộc về phụ vương. Bởi vì ngài có một hảo nhi tử tài mạo song toàn lại chu đáo và biết thấu hiểu như ta.
[Phượng Cảnh Nam thật muốn đỏ mặt dùm Minh Trạm, quá mất mặt, còn định làm cuộc khảo sát như vậy nữa ư? Thể diện của tổ tông đã bị tên tiểu tử này bôi nhọ rồi!]
Đương nhiên mọi người đều biết rõ chuyện này, ta xưa nay luôn rất khiêm nhường, cũng không cần phải nói thêm nữa. Tuy rằng hiện tại phụ tử chúng ta cách xa muôn sông nghìn núi, nhưng trên mặt tinh thần thì ta chưa từng có ngày nào dám quên phụ vương. Trong chuyện triều chính, bất cứ tin tức gì liên quan đến Vân Quý thì ta nhất định sẽ báo trước cho phụ vương.
Ta đối xử với phụ vương như người thân cận nhất, dù sao thì đây cũng là ta đơn phương tình nguyện nghĩ như vậy, ta cũng chỉ có một mình ngài là phụ thân. Ta đối với phụ thân như thế nào? Còn phụ thân thì đối với ta như thế nào? Xem ra tình cảm chí công vô tư của ta cũng không được phụ vương quý trọng.
[Đọc đến đây thì Phượng Cảnh Nam vẫn chưa nhìn ra ý đồ của Minh Trạm muốn nói cái gì, đành phải kiên nhẫn mà đọc tiếp.]
Đối với chuyện đi sứ Tây Tạng, phụ vương phái sứ thần khác để đàm phán bí mật với người Tây Tạng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của ta. Việc này khiến cho ta vô cùng đau lòng.
Lúc trước phụ vương quyết ý muốn ta nghị thân với Tây Tạng. Nay Thanh Loan công chúa vẫn còn ở đây vậy mà phụ vương lại đi ủng hộ Nhân Minh thân vương thống trị Tây Tạng, phụ vương đem hôn sự của ta và Thanh Loan công chúa đặt ở chỗ nào?
Có lẽ phụ vương có tính toán khác, nhưng dù sao thì việc này cũng liên quan đến ta, chẳng lẽ phụ vương không thể gửi thư báo với ta một tiếng hay sao? Hay là phụ vương cho rằng ta làm Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho Trấn Nam Vương phủ?
Nếu phụ vương có ý này thì thật sự là đang đo lòng quân tử của ta.
[Còn bóng gió mắng Phượng Cảnh Nam là tiểu nhân, Phượng Cảnh Nam thẳng mồm xì một tiếng khinh miệt để đáp lại.]
Vì thế ta đau lòng muốn chết, ba ngày không có tâm trạng ăn uống, hiện tại xơ xác như hoa cúc, thân thể cầm cự không nổi, ngã bệnh một trận.
Phụ vương đã phá nát trái tim rực lửa của ta thành từng mảnh nhỏ, ta cho rằng phụ vương nên có lời giải thích thỏa đáng đối với thể xác và tinh thần đã tổn thương trầm trọng của ta. Bằng không, việc này sẽ ảnh hưởng không nhẹ đến tình cảm phụ tử sâu nặng giữa ta và phụ vương.
Mong chờ hồi âm.
Lạc khoản: Minh Trạm tàn tạ như hoa cúc.
Đối với việc Minh Trạm không biết xấu hổ mà tự so sánh chính mình là hoa cúc thì Phượng Cảnh Nam thật sự muốn đi ra ngoài để nôn mửa một trận. Đồ không có da mặt.
Tuy rằng kết quả này cũng không lý tưởng, nhưng người Tây Tạng có chết cũng không nhượng bộ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp như vậy.
Phạm Thành và Chu Tử Chính đang do dự nên về hay nên ở thì đội sứ thần thứ hai do Liễu Bàn dẫn đầu tiến vào hoàng cung Tây Tạng.
Sự tình bắt đầu có bước ngoặt.
Liễu Bàn mang theo thư tay do Phượng Cảnh Nam đích thân viết, mỉm cười bẩm báo, “Trấn Nam Vương và Tàng Vương vừa có quan hệ thông gia vừa là quân chủ lân bang, thân cận như huynh đệ. Biết được Tàng Vương ngã bệnh, Trấn Nam Vương điện hạ biết được, phái tiểu thần đến đây, tiểu thần cũng thông thạo y đạo, Vương gia phân phó, nếu thuận tiện thì tiểu thần có thể giúp Tàng Vương chữa trị thân thể.”
Nhân Minh thân vương nói, “Phật pháp cũng không thể thức tỉnh Vương huynh, tiểu vương vô cùng lo lắng.”
Mặc dù thân thể của Liễu Bàn trông có vẻ gầy yếu nhưng tính tình lại không dễ dàng thoái nhượng, ôn hòa nói, “Người Tây Tạng hết lòng tin theo Phật giáo, rất khác với Thiên triều. Dân chúng Vân Quý chúng ta đều dựa vào y dược để trị bệnh. Nay Tàng Vương hôn mê bất tỉnh, có lẽ chính là Phật tổ chỉ thị cho tiểu thần tiến đến chữa trị cho Tàng Vương.”
Phạm Thành nói, “Đúng vậy, bệ hạ và Thanh Loan công chúa điện hạ lúc nào cũng lo lắng cho thân thể của Tàng Vương, Liễu đại phu có y thuật cao minh, có một không hai tại Nam Bắc, đại danh lừng lẫy ở Thiên triều chúng ta, có thể cải tử hoàn sinh. Nay Phật tổ đã triệu hồi Liễu đại phu đến đây chính là vì muốn chữa trị cho Tàng Vương.”
“Nếu không thể để Liễu đại phu chẩn bệnh, chúng ta trở về báo cáo qua loa tắc trách với quân thượng, quân thượng mắng tiểu thần vô năng là chuyện nhỏ, Thanh Loan công chúa lo lắng cho bệnh tình của Tàng Vương bấy lâu nay, tiểu thần quay về không có tin tức tốt lành, e rằng Công chúa điện hạ sẽ muốn quay về Tây Tạng để thăm Tàng Vương.” Phạm Thành nói.
Nhân Minh thân vương cười trách một câu, “Thanh Loan càng ngày càng quá làm nũng. Tiểu vương nghe nói Thiên triều của các ngươi có quy củ rất nghiêm ngặt, không có chuyện gì thì nữ nhân cũng không thể bước ra ngoài vườn, nhất định sẽ không vì Thanh Loan mà phá hỏng quy củ.”
Phạm Thành bình thản nói, “Bệ hạ yêu quý Thanh Loan công chúa như trân bảo, nếu Công chúa thỉnh cầu thì bệ hạ làm sao nhẫn tâm từ chối cơ chứ?” Rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ muốn nhúng tay vào nội chính của Tây Tạng, Phạm Thành nhẹ nhàng nói, “Còn nữa, bệ hạ thú Thanh Loan công chúa chính là nữ tế của Tàng Vương, nay Tàng Vương lâm trọng bệnh, sự vụ trong triều bận rộn, Hoàng thượng không thể rời khỏi đế đô, nhưng nếu Thanh Loan công chúa cố ý muốn quay về Tây Tạng thăm phụ thân thì bệ hạ nhất định sẽ phái tướng sĩ hộ tống Thanh Loan công chúa điện hạ trở lại.”
“Đương nhiên nếu tiểu thần có thể mang theo tin tức về bệnh tình chuyển biến tốt đẹp của Tàng Vương thì Công chúa cũng sẽ không cố ý làm nũng để vượt qua ngàn dặm xa xôi quay về Tây Tạng đâu.” Dù sao thì Phạm Thành nhất định cũng phải tìm hiểu cho bằng được Tàng Vương gặp chuyện gì?
Nhân Minh thân vương bất đắc dĩ, đành phải để Liễu Bàn chữa trị cho Tàng Vương. Nhưng có một yêu cầu là hắn phải ở bên cạnh quan sát.
Dù sao thì thân phận của Tàng Vương vô cùng cao quý. Điều kiện này cực kỳ hợp lý.
Liễu Bàn là người rất tinh tế.
Ngày đầu tiên chỉ đơn giản bắt mạch cho Tàng Vương, sờ vào động mạch cổ của Tàng Vương, cẩn thận xem kỹ sắc mặt của Tàng Vương.
“Chứng bệnh này của Tàng Vương không phải đơn giản, phải sử dụng phương pháp tắm bồn bằng thảo dược của người Thiên triều chúng ta thì mới có cơ hội thành công.” Liễu Bàn thản nhiên hỏi Nhân minh thân vương, “Điện hạ có muốn thử một lần cho Tàng Vương hay không?”
Nhân Minh thân vương hỏi, “Liễu đại phu có thể cam đoan chữa khỏi cho Vương huynh của ta ư?”
“Làm sao có thể bảo đảm được?” Liễu Bàn nói, “Bất quá là thử một lần thôi, chỉ nắm chắc năm phần.”
“Nắm chắc năm phần?” Nhân Minh thân vương cân nhắc một chút rồi mới hạ quyết tâm, “Làm phiền Liễu đại phu vậy.”
Liễu Bàn kê đơn thuốc rồi lệnh cho người Tây Tạng chuẩn bị thảo dược, đồng thời nói, “Không biết Tàng Vương có nhi tử hay không?”
Nhân Minh thân vương cảm thấy khó hiểu, “Vương huynh có hai nhi tử.”
“Vậy là được rồi, tiểu thần cần một thang thuốc đặc biệt.” Liễu Bàn nhìn Nhân Minh thân vương, “Phải dùng máu tươi của thân nhi tử thì mới có thể chắc chắn cứu sống Tàng Vương.”
Nhân Minh thân vương khẽ biến sắc, vội nói, “Liễu đại phu, cần bao nhiêu máu? Hai điệt nhi của ta vẫn còn rất nhỏ, đang ở chỗ của Lạt Ma học về Phật pháp.”
“Cũng không nhiều lắm, chỉ sử dụng cho bồn dược mà thôi, không thể lấy máu trước được, điện hạ hãy dẫn người đến, tiểu thần tự có cách an bài.” Liễu Bàn nói.
Nhân Minh thân vương liên tục nhắc nhở, “Liễu đại phu, Vương huynh thân vận tôn quý, hai vị điệt nhi sau này cũng là Tàng Vương của chúng ta. Ngài nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ làm bị thương hai vị Vương điệt thì chúng ta cũng không thể nể mặt đâu.”
“Đương nhiên.”
Liễu Bàn muốn lấy máu của hai vị Vương tử, đừng nói là Nhân Minh thân vương mất hồn mà ngay cả Phạm Chu cũng giật mình.
Chu Tử Chính lén hỏi Liễu Bàn, “Rốt cục ngươi tính làm gì, người Tây Tạng cũng không ngốc, đừng làm chết người nha, nếu không mọi chuyện sẽ đổ lên đầu của chúng ta, đến lúc đó có chết cũng không hết tội.”
Liễu Bàn lắc đầu cười cười, “Ngươi yên tâm, lòng ta biết rõ mà.”
Liễu Bàn lén cầu kiến Nhân Minh thân vương.
Nhân Minh thân vương hơi kinh ngạc, “Đã khuya thế này mà Liễu đại nhân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Quấy rầy điện hạ rồi, thật sự là vi thần có việc riêng muốn bẩm báo, ban ngày nhiều người nhiều miệng cũng không thích hợp bẩm báo việc này.” Liễu Bàn nhìn về phía Nhân Minh thân vương.
Nhân Minh thân vương “À” một tiếng, thỉnh Liễu Bàn an tọa, đồng thời đuổi đám nô tỳ trong điện lui xuống, chỉ để lại một vị võ sĩ đứng canh trước cửa. Nhân Minh thân vương thân thiết hỏi, “Có phải có liên quan đến thân thể của Vương huynh hay không?”
Liễu Bàn lắc đầu, cười nói, “Thân Vương điện hạ, nay Tàng Vương mê man bất tỉnh, Thân Vương điện hạ nhiếp chính. Nếu là Tàng Vương tỉnh lại thì Thân Vương điện hạ sẽ giao ra quyền bính. Nếu như thế thì hôm nay tiểu thần sẽ không đến gặp Thân Vương điện hạ rồi.”
Sắc mặt của Nhân Minh thân vương lạnh lùng, trách mắng, “Sứ thần xin hãy câm miệng! Nếu sứ thần lại tiếp tục nói những lời lỗ mãng như vậy thì tiểu vương xin mời sứ thần rời khỏi!” Tuy lời nói nghiêm khắc nhưng vẫn chưa phái người trục xuất Liễu Bàn.
Liễu Bàn nhếch môi, lộ ra một nụ cười thân thiết, đứng dậy nói, “Nếu điện hạ nói như thế thì đã cô phụ mối quan hệ kết giao với Trấn Nam Vương chúng ta, tiểu thần cũng chỉ đành cáo từ.”
Nhân Minh thân vương nhìn Liễu Bàn một chút rồi thản nhiên nói, “Nếu liên quan đến Trấn Nam Vương điện hạ mà sứ thần lại rời đi như vậy chẳng phải là phản tác dụng hay sao?”
“Phản tác dụng vẫn đỡ hơn khiến cho Thân Vương điện hạ hiểu lầm.” Liễu Bàn nói, “Nay Tàng Vương vẫn còn, điện hạ chỉ là nhiếp chính mà thôi, Trấn Nam Vương lại phái tiểu thần đến giao hảo với điện hạ. Việc này nếu để Hoàng đế bệ hạ biết được thì chắc chắn sẽ oán hận Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương mạo hiểm như thế, vậy mà Thân Vương điện hạ không cảm kích, thật sự khiến tiểu thần lạnh tâm, huống chi là Trấn Nam Vương điện hạ.”
Nhân Minh thân vương than khẽ, nâng tay chặn lại, “Sứ thần an tọa đi.” Đây là muốn lưu khách lại.
“Sứ thần cũng thấy chỗ khó xử của ta rồi đấy.” Nhân Minh thân vương nói, “Vương điệt tuổi còn nhỏ, không thể chấp chính, chỉ đành để tiểu Vương nhiếp chính tạm. Tiểu vương nhớ rõ trước kia từng đọc được một câu của người Hán các ngươi gọi là: Như chim sợ cành cong. Hiện tại tiểu vương chính là như thế.”
Liễu Bàn cũng không muốn nghe Nhân Minh thân vương tự tình vô nghĩa mà chỉ hỏi thẳng, “Điện hạ cho rằng Tàng Vương còn có thể tỉnh lại hay sao?”
Nhân Minh thân vương nói, “Liễu đại phu là thần y nổi danh Thiên triều, ngươi đã chẩn bệnh cho Vương huynh. Liễu đại phu chắc chắn biết rõ thân thể của Vương huynh hơn so với tiểu vương.”
“Điện hạ, thân phận của tiểu thần trước hết là sứ thần, sau đó mới là đại phu.” Liễu Bàn sửa lại.
“Nước không thể một ngày không có vua, ở Thiên triều của chúng ta, ai chấp chính thì người đó chính là vua.” Tuy rằng sắc mặt của Nhân Minh thân vương vẫn có chút không đồng ý đối với lời nói của Liễu Bàn, nhưng cũng không phản bác, Liễu Bàn lại tiếp tục nói, “Điện hạ cũng biết Vân Quý tuy nằm trong lãnh thổ của Thiên triều nhưng trên thực tế Vân Quý lại tự chủ về mặt chính trị. Giống như tiểu thần, là phụng lệnh Trấn Nam Vương đi sứ quý quốc chứ không phải phụng lệnh Hoàng đế bệ hạ.”
Nhân Minh thân vương nói, “Hoàng đế bệ hạ là nhi tử của Trấn Nam Vương mà?”
“Như vậy điện hạ có biết chuyện này hay không? Nay Thái thượng hoàng của Thiên triều đang làm khách ở Trấn Nam Vương phủ, còn người ở bên cạnh Vương gia chúng ta là đại công tử Minh Lễ điện hạ.” Liễu Bàn bình thản ung dung, “Lãnh thổ của Vân Quý thuộc về Trấn Nam Vương. Nay Hoàng đế bệ hạ kế thừa Thiên triều, tuy rằng đây là vận mệnh của Hoàng đế bệ hạ nhưng không thể không nói Hoàng đế bệ hạ đã mất đi quyền thừa kế lãnh thổ Vân Quý. Phụ tử thì sao? Điện hạ cũng không nên nói với ta cái gì là phụ tử tình thâm. Ta nghe nói khi phụ thân của điện hạ qua đời thì cũng chưa đến năm mươi tuổi, Tàng Vương đi một chuyến vào hoàng cung thì lão Tàng vương qua đời. Cho nên những chuyện về phụ từ tử hiếu thì chỉ có thể nói ở nhà dân chúng bình thường, còn nói trong hoàng thất vương giả thì chỉ là trò cười cho thiên hạ.”
Thấy Liễu Bàn nói ra chuyện bí mật trong hoàng thất thì sắc mặt của Nhân Minh thân vương khẽ biến, hắn trách mắng, “Sứ thần, ngươi thật không có quy củ.”
“Thỉnh điện hạ thứ tội.” Liễu Bàn nói, “Tiểu thần nghĩ rằng hiện tại cho dù sau này điện hạ cầm quyền thì vẫn sẽ bảo trì quan hệ lân bang hữu nghị với Vân Quý có đúng hay không?”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Nhân Minh thân vương không hề do dự, cho dù hắn chấp chính thì cũng sẽ không dễ dàng phá hỏng quan hệ với Vân Nam, dù sao hiện tại mậu dịch giữa Vân Nam và Tây Tạng vẫn là đôi bên cùng có lợi. Hoàng thất Tây Tạng cũng đạt được lợi ích rất lớn từ việc này.
Liễu Bàn cúi mắt xuống, lại nâng lên một đôi mắt hoa đào nhìn về phía Nhân Minh thân vương điện hạ, “Như vậy điện hạ có bày tỏ thành ý giao hảo với Vân Quý hay không?”
Nhân Minh thân vương hơi nghiêng về phìa Liễu Bàn rồi thấp giọng hỏi, “Ta không hiểu rõ ý tứ của sứ thần.”
Liễu Bàn mỉm cười, tiến đên bên tai của Nhân Minh thân vương rồi thì thầm trả lời.
Trong mắt của Nhân Minh thân vương hiện lên một chút vui mừng nhưng lại vội vàng che giấu, hắn trịnh trọng nói, “Nếu Trấn Nam Vương điện hạ ủng hộ thì tiểu vương nhất định sẽ không quên đại ân này!”
“Trấn Nam Vương điện hạ mong Thân Vương điện hạ sớm ngày được toại nguyện.”
Nhân Minh thân vương do dự, “Liễu đại phu, như vậy bệnh tình của Vương huynh….”
“Hết thảy nghe theo điện hạ an bài.”
Hai con sói nhếch môi mà cười, lộ ra bản mặt ăn ý.
Tháng tám ở Tây Tạng rất lạnh, bên ngoài gió lạnh gào thét.
Trong phòng của Lạt Ma đốt chậu than làm cho người ta không còn cảm giác rét buốt, toàn căn phòng ấm áp như ngày xuân. Những đóm lửa bay lên từ chậu than, ánh lửa soi sáng sắc mặt của Lạt Ma.
“Điện hạ, ngài có chuyện gì khó xử hay sao?” Lạt Ma ôn hòa hỏi.
Nhân Minh thân vương thở dài, “Đại sư phụ, ngày mai đại phu người Hán sẽ chẩn bệnh cho Vương huynh, cần hai vị Vương điệt sang đó hỗ trợ.”
“Đại phu Thiên triều chẳng lẽ đáng tin hơn người Tây Tạng chúng ta ư?” Lạt Ma thở dài, “Về phần bệnh tình của Vương, điện hạ biết rõ hơn cả ta, nay các tiểu Vương tử đều đã xuất gia, không còn vướng bận việc trần thế, xin điện hạ hãy quay trở về.”
“Ngài không đồng ý để Thiên triều chẩn bệnh cho Vương huynh hay sao?”
Lạt Ma nói, “Chuyện của người Tây Tạng sẽ do người Tây Tạng xử trí, bệnh của người Tây Tạng cũng sẽ do người Tây Tạng chữa trị. Thiên triều là ngoại nhân.”
“Là ta đường đột.” Nhân Minh thân vương thở dài, “Thanh Loan đã gả cho Thiên triều Hoàng đế, nếu….Ta lo lắng Thanh Loan công chúa sẽ sinh ra hiểu lầm.”
“Điện hạ, giữa hai nước chỉ chiến tranh vì lợi ích, ta chưa từng nghe nói hai nước khai chiến vì nữ nhân.”
“Đa tạ đại sư phụ đã chỉ điểm.” Nhân Minh thân vương cảm tạ Lạt Ma.
Lạt Ma thở dài mà không nói thêm gì nữa.
Vì các tiểu Vương tử không đến được nên Liễu Bàn thoải mái bỏ qua quyết định chẩn bệnh cho Tàng vương. Nhưng Phạm Thành có một chút bất mãn, Liễu Bàn nói thẳng, “Ta là đại phu, ta đến giải thích bệnh tình của Tàng Vương cho ngươi biết, cam đoan là khi ngươi trở về có thể bẩm báo kết quả với Hoàng đế bệ hạ và Thanh Loan công chúa.”
Liễu Bàn nói như vậy thì Phạm Thành chỉ đành thu dọn một chút rồi cùng đám người của Trấn Nam Vương phủ trở về Vân Quý, sau đó lại từ Vân Quý đi vòng vèo quay về Thiên triều.
Một lần nữa Minh Trạm lại lĩnh hội sự bội bạc của Phượng Cảnh Nam.
Phạm Thành đi sứ không thể nói là thành công nhưng cũng không tính là thất bại, sau khi Minh Trạm hỏi hắn về một loạt sự việc ở Tây Tạng thì theo thông lệ mà thưởng cho hắn bảy ngày nghỉ ngơi, sau đó đến Lý phiên viện làm việc. Trong lòng bắt đầu mắng rủa tám đời tổ tông của Phượng Cảnh Nam.
Phượng Cảnh Nam chết tiệt, không biết đàm phán cái quỷ gì với Nhân Minh thân vương, vậy mà chẳng gửi thư báo cho hắn gì cả!
Thù mới hận cũ, Minh Trạm lập tức nghĩ đến việc cải cách thuế muối ở Vân Nam mà hắn lao tâm khổ trí để thực hiện, vừa có thành tựu thì liền bị Phượng Cảnh Nam đá văng thẳng cẳng, cướp đi thành quả thắng lợi khiến hắn uất ức một hồi.
Minh Trạm không thể nói với Nguyễn Hồng Phi chuyện này. Nguyễn Hồng Phi rãnh rỗi thường khuyến khích phụ tử bọn họ trở mặt nhau, nếu Minh Trạm mở miệng thì nhất định là Nguyễn Hồng Phi sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Minh Trạm đành đi kể khổ với mẫu thân của mình.
Vệ thái hậu nhìn mọi việc đều trên phương diện công bằng, “Thiên triều không thiết lập quan hệ ngoại giao với Tây Tạng, nhưng Vân Quý lại có liên hệ nhiều năm với Tây Tạng. Ngươi đã viết thư cho phụ vương của ngươi, rốt cục ngươi muốn thế nào nữa?” Là nhi tử của mình nên đương nhiên Vệ thái hậu biết rất rõ, Minh Trạm không có tật xấu gì quá lớn nhưng có một tật xấu là thích chiếm lợi. Đã viết thư cho người ta, còn đòi rước về núi vàng núi bạc nữa sao?
“Ít ra phụ vương có cái gì muốn an bài thì cứ nói với nhi tử một tiếng! Phụ vương không nói thì nhi tử biết đường đâu mà lần.”
Vệ thái hậu cười cười, “Ngươi đừng quên Thiên triều xưa nay không can dự vào nội chính của Vân Quý, phụ vương của ngươi quả thật không cần phải báo trước với ngươi.”
Minh Trạm thì thầm, chưa chịu từ bỏ ý định, “Lợi ích không phải ở hiện tại mà là ở tương lai. Mẫu thân, ngài xem đi, hiện tại phụ vương đề phòng nhi tử như đề phòng đạo tặc, ngày sau có lợi ích thì chắc chắn sẽ không chịu chia cho một phần nhỏ đâu.”
“Vân Quý Tây Tạng đã sớm giao dịch trà và ngựa, người của Vân Quý quen thuộc Tây Tạng hơn người Thiên triều.” Vệ thái hậu nói tiếp, “Tây Tạng cũng không trù phú đâu Minh Trạm. Cho dù ngươi muốn khống chế Tây Tạng nhưng khoảng cách quá xa, không thể như Vân Quý là láng giềng gần. Ngươi so đo một chút lợi ích nhỏ để làm gì? Trấn Nam Vương phủ là tấm bình phong tốt nhất của ngươi ở Tây Nam, khi ngươi làm việc mà nghĩ đến Trấn Nam Vương phủ thì cho dù hiện tại ngươi không có lợi ích gì nhưng phụ vương của ngươi cao hứng thì ngày sau ngươi sẽ có vô số lợi ích, đếm cũng không xuể.”
Minh Trạm không chịu bỏ qua, “Dù gì thì nhi tử cũng sẽ viết thư cho phụ vương, phụ vương thật không có trượng nghĩa.”
Minh Trạm uất ức trở về viết thư, trong thư chứa đầy oán giận.
Nội dung thư như sau:
Phụ vương thay lòng đổi dạ:
Nhìn thấy thư như gặp mặt.
Ta cũng không muốn viết bức thư này, nhưng bởi vì tâm can của ta đã bị phụ thân tổn thương nặng nề, vì vậy mấy ngày nay không thể lành lặn. Do đó khiến cho ta không thể không mang theo tâm tình vô cùng bi thương mà đặt bút viết xuống bức thư tràn đầy máu và nước mắt này.
[Phượng Cảnh Nam cơ hồ muốn chết lặn, cái này là cái gì đây? Hắn cũng không biết đã tổn thương Minh Trạm ở chỗ nào mà khiến tên kia viết ra lá thư linh tinh như vậy. Đồ thần kinh!]
Ta đối với phụ vương luôn thắm thiết tình nghĩa, ta không cần nhắc lại thì có lẽ phụ vương cũng cảm nhận được. Ta ở đế đô từng định cho đề thi khảo sát xem người cha nào là người hạnh phúc nhất trên đời này? Đáp án rõ ràng thuộc về phụ vương. Bởi vì ngài có một hảo nhi tử tài mạo song toàn lại chu đáo và biết thấu hiểu như ta.
[Phượng Cảnh Nam thật muốn đỏ mặt dùm Minh Trạm, quá mất mặt, còn định làm cuộc khảo sát như vậy nữa ư? Thể diện của tổ tông đã bị tên tiểu tử này bôi nhọ rồi!]
Đương nhiên mọi người đều biết rõ chuyện này, ta xưa nay luôn rất khiêm nhường, cũng không cần phải nói thêm nữa. Tuy rằng hiện tại phụ tử chúng ta cách xa muôn sông nghìn núi, nhưng trên mặt tinh thần thì ta chưa từng có ngày nào dám quên phụ vương. Trong chuyện triều chính, bất cứ tin tức gì liên quan đến Vân Quý thì ta nhất định sẽ báo trước cho phụ vương.
Ta đối xử với phụ vương như người thân cận nhất, dù sao thì đây cũng là ta đơn phương tình nguyện nghĩ như vậy, ta cũng chỉ có một mình ngài là phụ thân. Ta đối với phụ thân như thế nào? Còn phụ thân thì đối với ta như thế nào? Xem ra tình cảm chí công vô tư của ta cũng không được phụ vương quý trọng.
[Đọc đến đây thì Phượng Cảnh Nam vẫn chưa nhìn ra ý đồ của Minh Trạm muốn nói cái gì, đành phải kiên nhẫn mà đọc tiếp.]
Đối với chuyện đi sứ Tây Tạng, phụ vương phái sứ thần khác để đàm phán bí mật với người Tây Tạng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của ta. Việc này khiến cho ta vô cùng đau lòng.
Lúc trước phụ vương quyết ý muốn ta nghị thân với Tây Tạng. Nay Thanh Loan công chúa vẫn còn ở đây vậy mà phụ vương lại đi ủng hộ Nhân Minh thân vương thống trị Tây Tạng, phụ vương đem hôn sự của ta và Thanh Loan công chúa đặt ở chỗ nào?
Có lẽ phụ vương có tính toán khác, nhưng dù sao thì việc này cũng liên quan đến ta, chẳng lẽ phụ vương không thể gửi thư báo với ta một tiếng hay sao? Hay là phụ vương cho rằng ta làm Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho Trấn Nam Vương phủ?
Nếu phụ vương có ý này thì thật sự là đang đo lòng quân tử của ta.
[Còn bóng gió mắng Phượng Cảnh Nam là tiểu nhân, Phượng Cảnh Nam thẳng mồm xì một tiếng khinh miệt để đáp lại.]
Vì thế ta đau lòng muốn chết, ba ngày không có tâm trạng ăn uống, hiện tại xơ xác như hoa cúc, thân thể cầm cự không nổi, ngã bệnh một trận.
Phụ vương đã phá nát trái tim rực lửa của ta thành từng mảnh nhỏ, ta cho rằng phụ vương nên có lời giải thích thỏa đáng đối với thể xác và tinh thần đã tổn thương trầm trọng của ta. Bằng không, việc này sẽ ảnh hưởng không nhẹ đến tình cảm phụ tử sâu nặng giữa ta và phụ vương.
Mong chờ hồi âm.
Lạc khoản: Minh Trạm tàn tạ như hoa cúc.
Đối với việc Minh Trạm không biết xấu hổ mà tự so sánh chính mình là hoa cúc thì Phượng Cảnh Nam thật sự muốn đi ra ngoài để nôn mửa một trận. Đồ không có da mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.