Hoàng Đế Nan Vi

Quyển 2 - Chương 142

Thạch Đầu Dữ Thủy

27/05/2016

Tộc trưởng không chỉ đơn giản là lo liệu mấy nghìn mẫu ruộng đất!

Hơn nữa đại thế tộc của bọn họ được truyền lại đến hơn mười đời thì quyền lợi của tộc trưởng có khi còn vượt xa sự tưởng tượng của người ta.

Ngồi ở vị trí này thì không cảm thấy gì cả. Nhưng khi bất chợt mất đi thì ngươi sẽ biết cảm giác là như thế nào.

Nhi tử thật khờ khạo, Triệu thái thái cảm thấy cho dù bà ta có chết thì cũng không thể nhắm mắt yên nghỉ nơi cửu tuyền.

Triệu thái thái nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.

Đêm đã khuya mà Triệu Thanh Di vẫn chưa ngủ, ở trong phòng xem sổ sách, sổ sách trong nhà thì không vội, nhưng sổ sách trong tộc thì lại gấp rút. Bởi vì bên nhánh của gia đình Triệu Thanh Di nắm giữ vị trí tộc trưởng mấy đời liên tục, chưa từng ngắt quãng, vì vậy những năm gần đây tộc sản giống như gia sản.

Nhưng cũng may Triệu gia là một đại gia hộ, vì vậy sổ sách cũng xem như rõ ràng.

Triệu Thanh Di lệnh cho quản sự tiến hành làm rõ sổ sách trong một năm, cũng không phải Triệu Thanh Di vội vàng báo cáo kết quả, nhưng trong tộc có người vội vàng đòi lên chức. Người này cũng không phải là ai khác mà chính là đại bá của Triệu Thanh Di: Triệu Như Bách.

Triệu Như Bách và Triệu Như Tùng là huynh đệ cùng phụ khác mẫu, nhưng hai người đều là đích tử.

Chẳng qua Triệu Như Tùng là nhi tử của chính thê, Triệu Như Bách là phù chính. Có thể tưởng tượng thế này, mẫu thân của Triệu Như Bách đầu tiên là sinh ra thứ trưởng tử, ở trong một thế tộc như vậy thì xem như không đơn giản. Sau khi sinh ra thứ trưởng tử, bà ta còn xử luôn chính thê, mẫu nhờ tử quý, được nâng lên làm chính thê. Thứ trưởng tử trở thành đích tử. (phù chính = thị thiếp được nâng lên làm chính thê)

Kỳ thật chuyện này cũng không đơn giản như vậy, nghe nói lúc trước gia gia của Triệu Thanh Di cũng có một chút thanh danh chính là lão nhân gia Triệu Văn Trung Công, đối với mẫu thân Thiệu thị của Triệu Như Bách là nhất kiến chung tình, vô cùng yêu thương.

Thiệu thị lúc trước không được tiến vào Triệu gia, hoàn toàn là nuôi ở bên ngoài.

Ban đầu mẫu thân của Triệu Như Tùng là Thiện thị căn bản không biết có người như Thiệu thị, cho nên Tùng Bách Tùng Bách, Triệu Như Tùng là đệ đệ nhưng lại được dùng chữ Tùng. Triệu Như Bách là ca ca lớn tuổi hơn lại phải nhận chữ Bách, đó là vì Triệu Như Bách tiến vào gia phả muộn hơn Triệu Như Tùng vài năm.

Sau này khi thân mình của Thiện thị dần dần không khỏe, Triệu Văn Trung Công vì ái nhân mà đem Thiệu thị đưa vào nhà, còn nâng lên làm chính thê.

Vì thế Thiện thị gia tộc rất bất mãn, không cần phải điều tra cũng biết những cuộc đấu đá diễn ra thế nào.

Hầy, nhưng mặc kệ Triệu Văn Trung Công thiên vị Triệu Văn Bách ra sao thì nương gia của Thiện thị cũng có người, phía trên có bảy người huynh trưởng, tuy rằng quan chức không hiển hách bằng Triệu Văn Trung Công. Bất quá nếu trở mặt thì Triệu Văn Trung Công cũng sẽ khó yên.

Sau này Triệu Như Tùng có thể thuận lợi kế thừa chức vị tộc trưởng cũng có liên quan đến ngoại gia cường thế.

Mà nay tướng quân thành Phúc Châu Thiện Binh Thiện đại nhân và Triệu Như Tùng là huynh đệ cô cữu ruột thịt, Triệu Thanh Di phải gọi một tiếng là biểu thúc.

Triệu Thanh Di báo với Thiện Binh về chuyện đổi chủ, Thiện Binh cau mày, sau một lúc lâu mới nói, “Thanh Di, ngươi cũng không còn nhỏ, có thể giải quyết tất cả mọi việc, có làm tộc trưởng hay không thì ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây, Thiện gia vẫn còn, không ai dám khi dễ ngươi đâu.”

Từ khi trở về thành Phúc Châu thì Triệu Thanh Di gặp phải liên tiếp những âm mưu quỷ kế, lời của Thiện Binh khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe mắt hơi nóng, một lúc sau thì liền đỏ ngầu. Thiện Binh xuất thân là quân nhân, không thích thấy nam nhân rơi lệ, bèn trách mắng, “Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt làm gì? Mau lau đi cái thứ nước đái ngựa kia, đừng để cho ta phải mắng ngươi!”

“Thất thúc, hải tặc vẫn chưa lui hay sao?” Triệu Thanh Di chưa gặp Thiện Binh mới nửa tháng mà hai bên tóc mai của Thiện Binh đã lấm tấm bạc, bèn hỏi một cách thân thiết.

Thiện Binh đĩnh đạc ngồi trên ghế, nói đơn giản, “Mụ nó, thành Phúc Châu chỉ có hai vạn nhân mã, đám hải tặc bên ngoài ta thấy phải đến ba bốn vạn. Sắp chết đến nơi rồi, không biết bao giờ viện binh của Tổng đốc đại nhân mới đến?”

Nay Tổng đốc Chiết Mân họ Thiệu, Thiệu Xuân Hiểu.

Vừa nghĩ đến ba chữ này thì trong lòng của Triệu Thanh Di khẽ chấn động, hắn cũng không xa lạ người này, chính là thân cữu cữu của Triệu Như Bách.

Thiệu Xuân Hiểu hoàn toàn dựa vào gia thế của Triệu Văn Trung Công, từ một tiểu tú tài thi lên cử nhân, tiến sĩ, được chọn làm quan, nhập sĩ, từng bước lên cao, lại rơi vào mắt của Hoàng thượng, nay được làm Tổng đốc Chiết Mân.

Năm đó sở dĩ Thiệu thị được từ bên ngoài được đưa lên làm phù chính, đương nhiên có liên quan đến địa vị của Thiệu Xuân Hiểu.

Quan hệ giữa Thiệu gia và Thiện gia vốn rất tế nhị, nay thành Phúc Châu bị bao vây, Thiệu Xuân Hiếu không nhận được tin hay là cố ý không khởi binh. Tâm tư của Triệu Thanh Di xoay chuyển chớp tắt, khẽ nói, “Thất thúc, Thiệu đại nhân vẫn nhớ rõ hiềm khích trước kia hay sao?”

Thiện Binh cau mày, vung tay lên, “Đừng nói hươu nói vượn.”

“Thất thúc, không bằng để điệt nhi thay thất thúc đi một chuyến tìm viện binh có được hay không?” Triệu Thanh Di hỏi.

Thiện Binh chưa từng nghĩ đến chuyện này, thẳng thừng từ chối, “Ngươi không được, ngươi chỉ là một thư sinh yếu đuối. Huống chi ngoài thành Phúc Châu bị bao vây kín mít, làm sao có thể ra ngoài?”



Triệu Thanh Di thấy dung mạo tiều tụy như già đi mười tuổi của Thiện Binh thì khó có thể giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt, đáy lòng trở nên âm trầm, “Thất thúc cứ giao tín vật cho điệt nhi, điệt nhi tự động có cách đưa đi. Có thêm một cách thì vẫn chắc ăn hơn một chút. Hay là thất thúc không tin điệt nhi.”

“Thanh Di, ngươi chớ nghĩ nhiều.” Thiện Binh đứng dậy, đỡ lấy vai của Triệu Thanh Di, đi qua đi lại vài bước rồi nói, “Chuyện của Thiện gia và Thiệu gia là chuyện riêng. Nay tuy rằng thành Phúc Châu nguy cấp nhưng ta vẫn có thể bảo vệ nó trong phạm vi nhất định. Ngươi thử suy nghĩ đi, nếu Thiệu đại nhân vì đá ta xuống đài mà không đến cứu viện Phúc Châu thì Thiệu đại nhân có lợi gì cơ chứ? Nếu Phúc Châu xảy ra chuyện thì cái ghế Tổng đốc của hắn có ngồi ổn hay không cũng chưa biết chắc.”

Triệu Thanh Di là văn sĩ cho nên thường nghĩ ngợi sâu xa, Thiện Binh cũng không phải người ngoài, Triệu Thanh Di cũng không gạt hắn mà chỉ nói, “Thất thúc, ngài suy nghĩ một chút đi, lần này Đại Đồng gặp biến cố nên mới khiến người Thát Đát phá quan mà vào. Hiện tại triều đình, thậm chí là quốc gia, tuy không quá thịnh thế phồn hoa nhưng có thể xem là thái bình. Theo điệt nhi thấy, nếu quốc gia không có điềm báo mất nước thì hà cớ gì tướng sĩ thủ thành Đại Đồng lại mưu phản? Chẳng lẽ chỉ dựa vào người Thát Đát mà có thể thu mua tướng sĩ thủ thành Đại Đồng hay sao?”

“Tuy rằng điệt nhi không hiểu rõ nội tình bên trong nhưng mấy ngày nay điệt nhi lúc nào cũng suy nghĩ rất nhiều.” Triệu Thanh Di cau mày nói, “Hiện tại mọi chuyện không thể phỏng đoán theo lẽ thường được nữa. Người Thát Đát một phân thành hai, một đám thì bao vây tấn công đế đô, hiện tại cũng không biết an nguy của đế đô thế nào, một đám thì ruổi ngựa Nam hạ, theo điệt nhi thì người Thát Đát cũng không phải kẻ ngốc, tiến vào cửa ngõ Đại Đồng đến đế đô chỉ mất năm ngày nếu dùng khoái mã. Còn phía Nam thì lại xa xôi, chưa nói đến thời gian, đường xá xa xôi như vậy thì người Thát Đát sẽ mất đi thiên thời địa lợi, bọn họ muốn thắng cũng không dễ dàng. Nhưng nếu không chắc thắng thì vì sao người Thát Đát lại lập tức Nam hạ như thế?”

“Người Thát Đát vẫn quyết định Nam hạ, đám hải tặc trên biển nghe thấy tin cũng liên thủ lên đất liền.” Triệu Thanh Di nhìn về phía Thiện Binh rồi nghiêm mặt nói, “Thất thúc, sự việc có lẽ còn phức tạp hơn chúng ta đã nghĩ. Nhưng thực tế cho dù có bao nhiêu tin tức thì chúng ta cũng không biết gì. Hiện tại hơn mười vạn dân chúng ở thành Phúc Châu đều nằm trong tay thất thúc, thất thúc nghĩ thử đi, nếu xảy ra sai lầm, cho dù Thiệu đại nhân không bảo đảm được chức vị Tổng đốc nhưng người đầu tiên chịu trách nhiệm đối với thành Phúc Châu chính là tướng quân thủ thành, là thất thúc đây.”

“Thất thúc, theo điệt nhi thấy thì chúng ta nên chuẩn bị trước cho vẹn toàn.”

Ở nơi này Thiện Binh gặp gian nan, phía bên kia Lâm Vĩnh Thường cũng không thoải mái.

Sau khi giải quyết Từ gia, toàn bộ những người có đầu có óc đều ngoan ngoãn như mấy đứa cháu lên ba. Lâm Vĩnh Thường nói một thì bọn họ tuyệt đối không nói hai.

Đương nhiên cho dù nói hai thì cũng chỉ nói thầm mà thôi.

Không không, nói thầm thì cũng có người sẽ mắng Từ gia là não nhũn, lúc này mà lại dám đi thiêu kho lúa. Mụ nó, Từ gia các ngươi không muốn sống nhưng chúng ta vẫn muốn sống.

Suy nghĩ một chút đi, trong thời điểm quan trọng thế này, thành Dương Châu không có lương thực, không cần người Thát Đát tiến vào thì chính mình đã chết đói trước rồi. Cho dù Từ gia các ngươi thần thông quảng đại thế nào, ngươi và người Thát Đát có giao tình gì?

Tiến cử bọn họ đến thì Từ gia có lợi gì ư?

Người không biết nội tình thì sẽ mắng như vậy.

Người biết nội tình thì sẽ cảm thán, kỳ thật thành Dương Châu có ba kho lúa lớn, kho lúa ở phía Bắc có số lượng ít nhất.

Từ gia lén thiêu kho lúa cũng không phải có giao tình với người Thát Đát hay muốn dẫn người Thát Đát vào thành mà bọn họ chỉ chịu không nổi thái độ kiêu ngạo của Lâm Vĩnh Thường, trói gô con cháu nhà mình bắt đi sửa tường thành.

Người bình thường bị bắt thì cứ bắt, làm nô dịch thì cứ làm nô dịch, ai bảo tổ tông của bọn họ không chịu phấn đấu, không có người có địa vị cao làm chi?

Nhưng Từ gia là dòng dõi thế nào? Một chút mặt mũi mà ngài cũng mặc kệ! Lần trước bởi vì chuyện của Từ Bỉnh Sinh mà Vĩnh Định Hầu giận dữ tống người của Từ gia vào đại lao, như vậy đã rất bẽ mặt rồi.

Nay lại càng không xem Từ gia ra gì. Chém Từ Bỉnh Sinh không tính, nay Từ Bỉnh Thần chỉ là một tiểu hài tử, viết một bài bất bình oán trách, sau đó lập tức bị bắt đi sửa tường thành.

Hài tử mỗi ngày vất vả như trâu, khóc lóc kêu than, không chịu đi làm công. Nhưng người của phủ Tổng đốc lại thiết diện vô tư, đến kéo ngươi đi thì ngươi cũng phải đi.

Giả bệnh giả điên đều vô dụng, chỉ cần ngươi còn một hơi thì ngươi phải đi sửa tường thành.

Lâm Vĩnh Thường cũng quá khinh thường Từ gia Hoài Dương chúng ta!

Từ gia hoàn toàn nổi giận, bọn họ lén thiêu kho lúa phía Bắc, hoàn toàn chỉ muốn dằn mặt Lâm Vĩnh Thường một chút mà thôi. Nếu thật sự là gian tế của Thát Đát thì e rằng đã thiêu sạch ba kho lúa, lúc đó mới khiến Lâm Vĩnh Thường khó xử.

Từ gia vốn tính thiêu một kho lúa phía Bắc, Lâm Vĩnh Thường thiếu lương thực sẽ nôn nóng sốt ruột, sau đó chúng ta sẽ bỏ ra lương thực, chuộc về hài tử trong nhà. Nào ngờ Lâm Vĩnh Thường lợi hại như thế, thẳng tay diệt khẩu Từ gia.

Lâm Vĩnh Thường vừa ra tay thì toàn thể hào môn thế gia ở Hoài Dương đều câm như hến, mặc kệ có thật sự tán thưởng hay thống hận Lâm Vĩnh Thường như thế nào, đối với mệnh lệnh hiện tại của Lâm tổng đốc đối với thành Hoài Dương thì chẳng hào môn thế gia nào không nghe theo.

Kêu xuất bạc thì liền xuất bạc, kêu xuất lực thì liền xuất lực, kêu đưa người thì liền đưa người, kêu đưa lương thực thì liền đưa lương thực.

Cũng không phải những người này thật sự có tư tưởng giác ngộ tốt như vậy mà hoàn toàn là bị thủ đoạn sấm chớp của Lâm Vĩnh Thượng dọa khiếp vía.

Người Thát Đát bao vây tấn công thành Dương Châu mấy ngày nay, Vĩnh Định Hầu mang theo tướng sĩ dưới trướng trải qua hơn trăm trận thủ thành đại chiến lớn nhỏ, không cần nói thì cũng biết vất vả đến thế nào. Tướng sĩ bị thương rất nhiều, nay Lâm Vĩnh Thường không thể không mượn người.

Tuy rằng có tổ chức quân dự bị nhưng phần đông là dân chúng, ở trước mặt người Thát Đát thì thật sự là toi công. Lâm Vĩnh Thường biết đám hào môn thế tộc nhà nào cũng có thủ vệ, khả năng chiến đấu cũng tạm ổn.

Trà ở phủ Tổng đốc cũng không dễ uống, Lâm Vĩnh Thường tiên lễ hậu binh, “Hôm kia nhận được thư bồ câu do đế đô truyền đến, Khả Hãn Tát Trát đã bị bệ hạ đánh bại, mất mạng trên đường chạy về Tây Bắc. Cho nên người Thát Đát ở phía Bắc đã triệt binh.” Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường hoàn toàn nói bậy, chỉ dụ phái viện binh Hà Nam và Hồ Quảng đến Hoài Dương Chiết Mân chỉ mới được Minh Trạm đưa ra, vẫn còn đang trên đường đến đây. Từ khi người Thát Đát vào cửa ngõ thì liên lạc giữa Hoài Dương và đế đô liền trở nên khó khăn. Bảo là đưa tin bồ câu, nhưng người Thát Đát có kỹ thuật bắn cung rất tốt, mấy con bồ câu trên trời chỉ cần vài mũi tên thì không biết có bao nhiêu tin tức biến mất giữa đường.

Nhưng hiện tại vì để mượn người, mặc dù là nói dối nhưng Lâm Vĩnh Thường vẫn phải giả bộ thản nhiên. Cũng may Lâm đại nhân rất biết cách nói dối nên chẳng ai nhận ra là giả.



Hiện tại tin tức này là quá tốt đối với các chư vị đang ngồi ở đây. Mọi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, nhao nhao nói, “Hoàng đế thánh minh.”

Từ khi biết đế đô bị bao vây, chẳng những đám triều thần như Lâm Vĩnh Thường lo lắng cho an nguy của đế đô mà ngay cả các chư vị đang ngồi ở đây cũng âm thầm suy đoán không biết cái ghế của tiểu Hoàng đế có còn ngồi ổn hay không?

Bây giờ bọn họ không cần phải tiếp tục hoài nghi vấn đề này nữa. Minh Trạm bảo vệ đế đô, đánh lùi người Thát Đát, cái ghế của hắn đương nhiên rất ổn. Hơn nữa, khiến cho bọn họ càng thêm cao hứng chính là triều đình tất nhiên sẽ phái viện binh trợ giúp Giang Nam, nguy cơ ở Giang Nam có thể lập tức giải quyết dễ dàng.

Tộc trưởng Kim gia Kim Chính Dung vừa nói như thế thì ai ngờ Lâm Vĩnh Thường lại lộ ra sắc mặt ưu sầu, “Thủ thành Dương Châu có bốn vạn, trong vòng nửa tháng chúng ta đã hy sinh chừng hai vạn tướng sĩ. Người Thát Đát ở bên ngoài đều là tinh binh, tiễn thuật kỳ diệu, mạnh mẽ hùng dũng, có chuẩn bị mà đến đây. Tuy rằng sẽ có quân đế đô Nam hạ nhưng từ đế đô đến Dương Châu nếu đi bằng khoái mã thì nhanh nhất cũng phải mất bảy ngày mới đến được. Huống chi tiến đến cứu viện chưa chắc tất cả đều là kỵ binh.”

“Nếu thành Dương Châu không thể giữ được thì Lâm mỗ đương nhiên không cần nói nhiều, để mất quốc thổ cứ ấn theo luật mà trảm đầu.” Lâm Vĩnh Thường nghiêm mặt nói, “Lâm mỗ cũng không đợi được đến khi đó, Hoàng thượng giao Hoài Dương cho ta mà ta lại không giữ được thành Dương Châu, nhìn nó bị chiếm đóng thì Lâm mỗ chẳng có mặt mũi để quay về đế đô, đương nhiên sẽ tồn vong cùng thành Dương Châu.”

“Lâm đại nhân chớ nói những lời này, với sự thánh minh của Hoàng thượng, với sự kiên cường của Lâm đại nhân thì viện quân chắc chắn đến kịp, Hoài Dương chúng ta tất nhiên sẽ an ổn.” Tiễn Đoan Vân ôn hòa nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Sau đó có rất nhiều kẻ phụ họa, có thể được ngồi trước mặt Lâm Vĩnh Thường thì đương nhiên không phải hạng người vô danh ở thành Dương Châu, đám người này rất khôn khéo, hiển nhiên biết rõ tuồng kịch cắt thịt sắp diễn ra, vì vậy nhốn nháo an ủi Lâm tổng đốc, chỉ ngóng trông có thể hiến máu ít hơn một chút.

Lâm Vĩnh Thường lắc đầu, “Nay ta biết rõ tình hình của thành Dương Châu hơn các ngươi, người Thát Đát Nam hạ, ít nhất có năm vạn tinh binh bao vây tấn công thành Dương Châu, có thể bảo vệ nửa tháng đã là may mắn lắm rồi, Vĩnh Định Hầu đúng là biết cách lĩnh binh.”

“Nếu thành Dương Châu bị chiếm đóng, người thát Đát sẽ không đi cướp bóc từ dám dân chúng khổ sở, mà ngược lại là chư vị, cơ nghiệp của tổ tiên đều ở nơi này, mộ phần của tổ tiên cũng ở nơi này.” Lâm Vĩnh Thường thở dài, “Nếu chư vị không thể trợ giúp bản quan một tay, tương lai thành Dương Châu bị thất thủ thì gia nghiệp tài sản thê tử con cái của chư vị có thể giữ được hay sao?”

Lâm Vĩnh Thường nói đến đây thì mọi người đã hiểu được ý của Tổng đốc. Nhưng mọi người thật sự khó xử đối với chuyện này.

Thành thật mà nói, ở thời này, triều đình không cho phép dân chúng tự thiếp lập quân đội, cho dù ngươi là mệnh quan triều đình cũng thế. Ngươi dám tự nuôi dưỡng quân đội là có ý gì? Muốn tạo phản hay sao?

Nhưng đám hào môn thế gia có sản nghiệp lớn, làm sao lại không thỉnh thị vệ bảo tiêu cơ chứ?

Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường đã nói ra cái lợi và cái hại, nhưng vô duyên vô cớ thì chẳng ai muốn bị người ta thăm dò vốn liếng của mình bao giờ cả.

“Hầy, lúc này gia đinh hộ vệ của chư vị cũng không phải chỉ để bảo vệ thành quách mà còn bảo vệ cho cả gia đình nữa.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Nếu thành Dương Châu thất thủ thì làm sao còn nhà để mà ở?”

“Thê tử con cái bị người ta bắt về làm nô lệ, cơ nghiệp ngàn đời bị người ta vơ vét sạch sẽ, sau này làm sao còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông cơ chứ?”

“Nếu chư vị chịu ra tay trợ giúp thì có nghĩa là đã cứu bản quan và cũng cứu chính mình.” Thấy không có ai mở miệng nhận lời, Lâm Vĩnh Thường đành phải cho thêm một ít ngon ngọt, “Sau này luận về công lao thủ thành thì ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ nói người Hoài Dương chúng ta có lương tâm.”

Mềm không được, những người này vẫn không chịu mở miệng.

Lâm Vĩnh Thường cũng không thể tịch thu tài sản rồi làm thịt cả đám người này, chỉ đơn giản mời bọn họ đến tường thành quan sát.

Những người này đều là chưởng môn nhân của các hào môn thế gia, sống an nhàn sung sướng, đã quen với âm mưu quỷ kế, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu thịt văng tứ tung, ngươi chết ta sống, đao qua kiếm lại, tên bay loạn xạ. Tuy rằng cố gắng giữ vững sự uy nghi trên mặt nhưng rốt cục vẫn biến sắc, cảm thấy cơn ớn lạnh đang xâm nhập vào xương cốt.

Lâm Vĩnh Thường nhìn hai bên huyết chiến, hắn trầm giọng, “Chúng ta giết người Thát Đát, người Thát Đát giết người Thiên triều chúng ta, đây là thù hận vĩnh viễn không thể hóa giải. Người Thát Đát là loại người thế nào thì không cần ta nói, chư vị hiểu biết sâu rộng, hãy thư suy nghĩ một chút! Nếu người Thát Đát phá thành, họ có chịu nói đạo lý với các ngươi hay không? Sẽ không cướp, không phá, không giết, không bức, không hiếp ư?”

Kể từ đó mọi người thật sự không thể chịu được nữa.

Cho dù thật sự có viện binh của đế đô nhưng nếu lúc viện binh đến mà thành Dương Châu đã bị phá hủy thì còn ý nghĩa gì nữa?

Một câu của Lâm Vĩnh Thường rất có đạo lư, nếu người Thát Đát phá thành thì chẳng lẽ bọn họ sẽ cướp đoạt xiêm y rách nát, dành miếng ăn của dân chúng khổ sở hay sao? Lật rương vẫn tìm không ra hai lượng bạc ư?

Sai lầm!

Chỉ cần thành Dương Châu bị thất thủ thì người Thát Đát nhất định sẽ cướp bóc hào môn thế gia!

Đích thân chứng kiến hiện trường khiến những người này rốt cục đồng ý cho mượn thủ vệ trong phủ. Đương nhiên bọn họ cũng phải lưu lại một vài người để hộ viện, nhưng gộp lại tất cả thì cũng có tám nghìn người.

Tám nghìn người này khác với dân chúng mà Lâm Vĩnh Thường tổ chức tạm thời, bọn họ đều có sức chiến đấu, cũng có chút võ công.

Dù sao có thể lôi được người nào ra thì Lâm Vĩnh Thường đều sẽ lôi ra.

Cho dù là dân chúng không biết gì thì chỉ cần là nam nhân, rốt cục cũng phải xách đao chém địch.

Ngay cả Từ Doanh Ngọc và phu nhân Tiêu thị của Vĩnh Định Hầu cũng ra ngoài giúp vận chuyển dược liệu, xắn tay làm này làm nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đế Nan Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook