Quyển 3 - Chương 180
Thạch Đầu Dữ Thủy
03/06/2016
Kỳ thật hôm nay Phượng Minh Lập rời khỏi Vạn Quyển cung cũng không tính
là muộn, tuy rằng Vạn Quyển cung bận rộn, bất quá mấy ngày nay tâm tình
của mẫu thân không tốt, Phượng Minh Lập sẽ về Vĩnh Ninh Hầu phủ sớm một
chút để cùng mẫu thân dùng bữa. Bất quá hôm nay vừa ra khỏi Vạn Quyển
cung thì liền gặp phải người quen.
Chẳng qua người này cũng không chỉ đơn giản là người quen.
Phượng Minh Phàm từ trong xe ngựa vén rèm che lên, vừa cười vừa gọi, “Đại ca.”
Phượng Minh Lập là trưởng tử, khi còn bé cũng không được Trung Nghĩa Hầu ưa thích, vì vậy cũng không thân quen với đám thứ đệ, chỉ có Phượng Minh Phàm là ngoại lệ. Phượng Minh Phàm mười tuổi thì được Trung Nghĩa Hầu dẫn về trong phủ, vì mẫu thân của Phượng Minh Phàm là nha đầu của Vệ thị, cho nên Phượng Minh Phàm lớn lên trong viện của Vệ thị. Xưa nay Phượng Minh Lập luôn ôn hòa nhã nhặn, vì vậy tình cảm huynh đệ với Phượng Minh Phàm cũng thật không tệ.
“Minh Phàm, vì sao đệ lại đến đây.” Phượng Minh Lập tiến đến, cười hỏi.
Phượng Minh Phàm chỉ cười không đáp, vươn một bàn tay, kéo Phượng Minh Lập lên xe, “Nghe nói đại ca biên soạn sách ở Vạn Quyển cung cho nên đệ đến xem thử.”
Phượng Minh Phàm xưa nay luôn biết hưởng thụ, vì vậy xe ngựa của hắn cũng được bố trí rất thoải mái.
Phượng Minh Lập ngồi vững vàng, cười hỏi, “Hiện tại đệ đang ở đâu?”
“Đệ đang ở một căn nhà trong một con ngõ nhỏ.” Phượng Minh Phàm chưa thành thân, chẳng qua xưa nay hắn kết giao với đủ hạng người, Trung Nghĩa Hầu lại nuông chiều hắn, cho phép hắn ở bên ngoài tiêu diêu tự tại. Chỉ cần không xảy ra sai lầm thì Trung Nghĩa Hầu sẽ để mặc hắn.
“Đại ca, ngày mai là ngày nghỉ. Đệ đã lệnh cho trù tử chuẩn bị rượu và đồ nhắm, hôm nay đại ca đến chỗ của đệ đi?”
“Để tiểu Lâm đi báo với mẫu thân một tiếng, kẻo mẫu thân lo.” Phượng Minh Lập nói.
Phượng Minh Phàm mỉm cười,“Đệ đến phủ Vĩnh Ninh Hầu thăm mẫu thân rồi, cũng đã nói cho mẫu thân biết.”
Phượng Minh Lập không có ý kiến, bắt đầu hỏi Phượng Minh Phàm ở đế đô làm gì, còn dặn dò hắn đừng mê chơi, cuối cùng Phượng Minh Lập nói, “Từ khi đệ đến đế đô, đã lâu chưa bắt đệ trả bài, trùng hợp hôm nay có thời gian rãnh rỗi này.”
Phượng Minh Phàm vừa nghe thấy lời này thì nhất thời đau đầu, cười nói, “Nghỉ ngơi trước đã, uống một chút rượu rồi nói sau, đại ca mỗi ngày bận rộn, không thấy mệt ư?”
Nghe thấy lời nói có ý thối thác của Phượng Minh Phàm thì Phượng Minh Lập hơi thất vọng, “Tiểu Phàm, không phải là đệ đang chê đại ca phiền phức chứ?”
“Làm gì có.” Phượng Minh Phàm nói, “Mấy ngày nay đệ quá bận rộn chuyện bên ngoài, thật sự là rất nhớ đại ca.”
Phượng Minh Lập thở dài, hắn phát sầu vì đệ đệ của mình. Tuy rằng hắn có rất nhiều huynh đệ, bất quá chỉ có Phượng Minh Phàm là cùng hắn trải qua sớm chiều có nhau, hơn nữa Phượng Minh Phàm lại khôn khéo dễ gần, vì vậy Phượng Minh Lập cũng đặc biệt quan tâm Phượng Minh Phàm. Suy nghĩ một chút, Phượng Minh Lập nói, “Tiểu Phàm, đệ cứ ở ngoài như vậy, không có ai chăm sóc, như thế cũng không ổn. Hiện tại đại ca ở nhà ngoại công, không bằng đệ cùng đến nhà ngoại công của đại ca mà ở đi. Có cơ hội thì đại ca sẽ nhờ cữu cữu giúp đệ tìm một chức vụ nào đó để làm.” fynnz.wordpress.com
Người trong triều có chức vị tốt.
Tuy Phượng Minh Lập lớn hơn Vệ Dĩnh Gia vài tuổi, bất quá Vệ Dĩnh Gia làm trong triều nhiều năm, nay lại nắm binh quyền, nhìn bên ngoài tuy lạnh lùng, bất quá rất am hiểu cách đối nhân xử thế. Hai người cũng không khó ở chung, vì vậy giao kết sơ sơ, tình cảm cũng không tệ.
Phượng Minh Lập thấy đệ đệ của mình tuy văn võ không phải hàng đầu, nhưng vẫn có thể dùng được. Cũng không cần chức vụ cao, chỉ cần có công việc đàng hoàng, cứ làm từ từ thì ngày sao tính tiếp cũng không muộn.
Phượng Minh Lập tính toán rất chu toàn, nhưng sự chân thành của Phượng Minh Lập lại khiến Phượng Minh Phàm cảm thán. Cho dù có đánh chết Phượng Minh Phàm thì hắn cũng không dám đến Vĩnh Ninh Hầu phủ. Còn nữa, chuyện của hắn và Ngụy Tử Nghiêu, Vĩnh Ninh Hầu chưa thù hắn đã là may lắm rồi, làm sao có thể an bài công việc cho hắn cơ chứ?
Huynh đệ hai người nói nói cười cười, trong chốc lát liền đến tư trạch của Phượng Minh Phàm.
Đây là một căn nhà nhỏ ba gian, cũng không lớn, bên ngoài nhìn vào rất bình thường. Bất quá khi vén rèm lên, bước vào bên trong thì lại đặc biệt có cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh. Toàn bộ căn nhà đều bằng gỗ lim xưa, thư họa đồ cổ, đầy đủ mọi thứ. Ngay cả nha đầu dâng trà cũng thướt tha yểu điệu.
Phượng Minh Lập ngửi thấy mùi tra thì liền biết là trà hương hảo hạng.
“Là phụ thân bảo đệ đến khuyên đại ca hồi phủ.” Phượng Minh Phàm nói.
Phượng Minh Lập cũng không bất ngờ, Phượng Minh Phàm luôn được Trung Nghĩa Hầu yêu thích. Hơn nữa, quan hệ của Phượng Minh Lập và Phượng Minh Phàm lại tốt như thế, Trung Nghĩa Hầu gọi Phượng Minh Phàm đến làm chuyện này chính là đã chọn đúng người.
“Đại ca không muốn trở về ư?” Phượng Minh Phàm thấy Phượng Minh Lập vẫn thản nhiên không thay đổi sắc mặt thì bèn hỏi thử một câu.
Phượng Minh Lập nhấp hai ngụm trà, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra một chút ủ rũ, sau một lúc lâu mới nói, “Đại ca thật sự mệt mỏi, Minh Phàm à.”
“Đại ca, hiện tại bên ngoài có vài người đang đồn đãi chuyện của đại ca và mẫu thân, đại ca còn có tâm tư biên soạn sách hay sao?” Phượng Minh Phàm thật sự nôn nóng thay Phượng Minh Lập, nếu đổi lại là hắn, có Vĩnh Ninh Hầu phủ làm hậu thuẫn thì còn kiêng kỵ gì nữa.
Phượng Minh Lập thấy dáng vẻ của Phượng Minh Phàm như vậy thì lại cảm giác buồn cười, hắn đặt tách trà xuống, “Nói thì cứ nói, rốt cục là ai nói thì đại ca cũng có thể đoán được một chút.”
“Đoán được thì có tác dụng gì, đại ca bày ra bộ dạng Bồ tát như thế cũng chẳng hù được ai.” Sở dĩ Phượng Minh Phàm có giao tình tốt với Phượng Minh Lập cũng không chỉ vì tình nghĩa huynh đệ, dù sao Phượng Minh Phàm khi đó đã hơn mười tuổi, năm xưa, Phượng Minh Phàm đã khôn khéo khả ái, rất biết quan sát sắc mặt người đối diện, trở lại phủ Trung Nghĩa Hầu chưa được bao lâu thì đã có thể đứng vững.
Bất quá dù sao Phượng Minh Phàm cũng lớn lên cùng kép hát Mao Tứ, lúc ấy không nhận biết được bao nhiêu chữ. Bản tính của hắn phóng khoáng, cũng không thích học, một chút học vấn trong bụng hiện tại đều do Phượng Minh Phàm dạy dỗ từ lúc vỡ lòng, đích thân cầm tay chỉ dạy.
Đối với Phượng Minh Phàm, Phượng Minh Lập đương nhiên là người tốt, chẳng qua nếu có người nghĩ rằng Phượng Minh Lập nhu nhược thì thật sự sai lầm. Tựa như lúc này, khi Phượng Minh Lập quyết liệt với Trung Nghĩa Hầu thì Phượng Minh Phàm liền âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Phượng Minh Phàm kề miệng bên tai của Phượng Minh Lập rồi nói nhỏ, “Đại ca, đại ca còn không nhân cơ hội này mà đoạt tước hay sao?” Theo quan điểm của Phượng Minh Phàm thì hiện tại thật sự là cơ hội tuyệt hảo. Có Vĩnh Ninh Hầu phủ làm hậu thuẫn, chỉ cần động tác ổn thỏa, Phượng Minh Lập là trưởng tử, lập tức thừa kế cũng không phải không có khả năng.
“Câm mồm!” Phượng Minh Lập vỗ một cái bụp lên chiếc bàn gỗ khiến Phượng Minh Phàm bị dọa nhảy dựng.
Người không dễ phát sầu một khi tức giận sẽ đặc biệt khiến người ta giật mình, Phượng Minh Phàm nói, “Đệ, đệ chỉ bất bình thay đại ca mà thôi.”
Phượng Minh Lập lạnh lùng nhìn Phượng Minh Phàm, cả giận nói, “Đệ còn dám nói một câu như vậy nữa thì đại ca nhất định sẽ tát nát mồm của đệ.” Hắn quả thật không muốn ở lại đây một chút nào nữa, bèn đứng dậy nói, “Đại ca về đây.”
“Đại ca đại ca.” Phượng Minh Phàm vội vàng giữ chặt tay của Phượng Minh Lập, cười làm lành nói, “Coi như đệ nói sai, đại ca đừng chấp nhặt với đệ. Đại ca, đệ đã nói với mẫu thân, huynh đệ chúng ta cùng uống rượu, nhìn thấy đại ca giận dữ trở về như vậy chẳng phải sẽ khiến mẫu thân sinh nghi mà lo lắng hay sao?”
Thấy sắc mặt của Phượng Minh Lập hơi giãn ra, Phượng Minh Phàm không ngừng cố gắng, “Nếu đại ca vẫn còn nổi giận thì đệ sẽ dập đầu nhận sai với đại ca.” Nói xong liền tính quỳ xuống.
Phượng Minh Lập không thể không đưa tay đỡ lấy cánh tay của Phượng Minh Phàm, Phượng Minh Phàm cười cười, “Đệ biết đại ca sẽ không trách đệ mà. Lúc này đại ca đâu dễ dàng đến đây, xem như nể mặt đệ, chúng ta không nói chuyện phiền lòng nữa, đại ca nếm thử rượu và đồ nhắm ở chỗ của đệ đi, để xem có hợp ý đại ca hay không.”
Thở dài, Phượng Minh Lập nói, “A Phàm, đệ không cần phải như thế.”
Phượng Minh Phàm cười, “Là đệ cam tâm tình nguyện.”
Thử Phượng Minh Lập một hồi, Phượng Minh Phàm dẹp chuyện của phủ Trung Nghĩa Hầu sang một bên, không đề cập đến nữa, chủ động nói đến cuộc sống của mình ở tại đế đô với Phượng Minh Lập.
Phượng Minh Lập lắng nghe, thỉnh thoảng cau mày, hoàn toàn khác hẳn với Phượng Minh Phàm đang vui vẻ rót rượu hưởng lạc, Phượng Minh Lập xưa nay sinh hoạt vẫn luôn theo quy luật nghiêm ngặt cẩn thận. Phượng Minh Lập cân nhắc một đêm, ngày hôm sau liền dẫn Phượng Minh Phàm về phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Phượng Minh Lập xưa nay coi trọng quy củ, Phượng Minh Phàm là lần đầu đến, vì vậy Phượng Minh Lập vừa hồi phủ liền dẫn theo Phượng Minh Phàm đi thỉnh an lão Vĩnh Ninh Hầu. Lão Vĩnh Ninh Hầu biết thân thế của Phượng Minh Phàm, mỉm cười gật đầu một cái, “Ừm, đến đây ở đi. Tiểu hài tử mà ở bên ngoài là không ổn đâu, bên cạnh chỗ ở của Minh Lập là Thược Dược viện, ngươi đến chỗ đó đi.”
“Ngoại công, mấy ngày nay Minh Phàm phải đọc sách, không bằng để Minh Phàm ở cùng với tôn nhi thì tốt hơn.” Phượng Minh Lập nói.
Lão Vĩnh Ninh Hầu lại đặc biệt ngắm nhìn Phượng Minh Phàm, tiểu tử này cũng không giống người thích đọc sách. Tuy trong lòng có chút lưỡng lự, bất quá lão Vĩnh Ninh Hầu đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chấp thuận lời của Phượng Minh Lập, “Ừm, hai huynh đệ ở cùng nhau cũng được.”
“Ngoại công nghỉ ngơi đi, chúng con đến viện của tiểu cữu cữu trước.” Phượng Minh Lập nói.
Trong mắt của lão Vĩnh Ninh Hầu chứa đựng ý cười, nhìn Phượng Minh Phàm một cái. Phượng Minh Phàm tự nhận là lăn lộn ở bên ngoài cũng được một thời gian, có chút mặt dày, không ngờ lão Vĩnh Ninh Hầu chỉ cần liếc mắt một cái mà tựa như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hắn. Phượng Minh Phàm xấu hổ mà sờ sờ mũi, cùng đại ca rời đi. fynnz.wordpress.com
Vệ Dĩnh Gia sẽ không làm khó Phượng Minh Phàm, chẳng qua đối với việc người này có thể mặt dày tiến đến cư ngụ trong phủ của hắn thì hắn cũng phải nhìn bằng con mắt khác, cũng không mất phong độ và thân phận khi để Phượng Minh Phàm gặp mặt thi lễ.
Sau khi Phượng Minh Phàm hành lễ và cảm tạ thì kể từ đó Phượng Minh Phàm liền ở trong phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Kỳ thật sau khi Minh Trạm nghĩ đến những chuyện xảy ra ở phủ Trung Nghĩa Hầu thì trong lòng tràn đầy xúc cảm.
Theo lý, Minh Trạm đến từ hiện đại, đối với việc phân chia đích thứ, mới ban đầu hắn cũng không coi trọng. Chẳng qua sau khi trải qua chuyện tranh đoạt với đám người Minh Lễ thì hắn mới hiểu. Giữa đích thứ, bất luận là trước hay sau, là địa vị cao hay thấp thì vẫn đại diện cho một quy tắc.
Trên thế gian này, quy tắc lớn hơn tất cả.
Ngụy Quốc Công thành thân với Công chúa, còn có thể sinh thứ tử. Sau khi sinh hạ thứ tử thì vẫn có thể phu thê tình thâm với Kính Mẫn đại trưởng công chúa, từ tiểu sự nhìn ra đại sự, cũng có thể thấy được người này khá thủ đoạn.
Hơn nữa là giữ hay bỏ, Ngụy Quốc Công xưa nay rất quyết tâm, có thể chấp nhận cúi đầu.
Ngụy Quốc Công đích thân dẫn theo Ngụy Địch đến phủ Trung Nghĩa Hầu nhận lỗi, lại đến gặp Phượng Minh Lập tạ tội, Phượng Minh Lập thấy Ngụy Địch vô cùng tiều tụy, tựa hồ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, thật có một chút không đành lòng, bèn nhẹ nhàng nói, “Là chuyện trong nhà của ta xử lý không ổn thỏa khiến Quốc Công gia chê cười rồi.” Tuy rằng nhà ai cũng không tránh được đích thứ tranh chấp, chẳng qua bị rêu rao khắp phố như chuyện của nhà Trung Nghĩa Hầu thì rất ít. Con người của Phượng Minh Lập là có chuyện gì thì sẽ kiểm điểm bản thân trước, nghĩ rằng nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện này trước, người khác muốn đồn đãi thì e rằng cũng không có chuyện để đồn đãi. Còn nữa, những lời đồn đãi này ngoại trừ Ngụy Địch nhúng vào một tay thì vẫn có người khác ở trong nhà muốn đục nước béo cò làm ngư ông đắc lợi mà tiết lộ tin tức ra ngoài….Ngụy Địch đã bị Ngụy Quốc Công xử lý đến tình trạng này, nếu tiếp tục truy cứu thì khó tránh khỏi có vẻ hơi hẹp hòi.
“Thanh quan khó lo chuyện nhà, chuyện của phủ Trung Nghĩa Hầu đương nhiên không thể để người ngoài xen vào. Ngụy Địch còn trẻ, không biết chừng mực, Minh Lập không so đo với hắn là do lòng dạ của Minh Lập ngươi hơn người.” Ngụy Quốc Công vui vẻ ca ngợi, gia đình như bọn họ chẳng lẽ còn cần con cháu kinh tài tuyệt diễm hay sao?
Không, với Ngụy Quốc Công, chỉ cần con cháu hiểu rõ thư thức lễ nghĩa, không gây chuyện sinh sự, phú quý song toàn, thì không có gì là không tốt. Xưa kia chưa từng giao tiếp với Phượng Minh Lập, nay xem ra Phượng Minh Lập thật sự là một thanh niên không tệ.
Phượng Minh Lập cũng không phải người khó sống chung, Ngụy Quốc Công thành tâm nhận lỗi, hơn nữa với thân phận của Ngụy Quốc Công thì Phượng Minh Lập thức thời là điều rất hợp lý.
Ngụy Quốc Công hành động nhanh chóng, vì vậy khi Minh Trạm tuyên triệu Trung Nghĩa Hầu và Ngụy Quốc Công đến Chiêu Đức điện thì người của hai nhà rất ăn ý với nhau.
Nếu Minh Trạm đã lệnh cho Điền Vãn Hoa điều tra rõ ràng xuất xứ của lời đồn thì Điễn Vãn Hoa một khi có tin tức sẽ tự động đến bẩm báo. Minh Trạm nhận được tin, bèn cười lạnh ba tiếng, gọi hai người đến để châm chọc một hồi, “Nỗi khổ sở khi không phân biệt đích thứ, có lẽ người khác không biết nhưng trẫm lại hiểu rất rõ. Nếu các khanh có suy nghĩ gì khác thì cứ nói với trẫm.”
“Ngụy Quốc Công, khanh là nhạc phụ của trẫm, cũng là Phò mã của Kính Mẫn bá, trẫm hỏi khanh, khanh có gì bất mãn với Kính Mẫn bá hay không? Bằng không vì cớ gì lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện tranh chấp đích thứ của nhà người khác như vậy?” Minh Trạm lại liếc mắt nhìn Trung Nghĩa Hầu, “Hay là dì và Minh Lập có chỗ nào khiến Trung Nghĩa Hầu không yên lòng?”
Minh Trạm dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói, “Các ngươi đều xuất thân là đích tử, nếu muốn thứ tử thừa kế, theo ý trẫm lúc trước các ngươi nên đưa tước vị của mình tặng cho thứ đệ thì mới tính là tấm gương tốt.”
Minh Trạm nói hai ba câu liền khiến hai người toát mồ hôi ước cả y phục, Ngụy Quốc Công hoàn toàn là bị Ngụy Địch liên lụy, bất quá Trung Nghĩa Hầu lại nghĩ nhiều hơn, nhất là một câu của Minh Trạm, “Nỗi khổ sở khi không phân biệt đích thứ….trẫm lại hiểu rất rõ.”
Tuy Trung Nghĩa Hầu ở tận Hồ Quảng, cũng thoáng biết được năm đó Trấn Nam Vương không thích đích tử bị câm, định lập thứ tử làm thế tử. Hoàng đế bệ hạ trải qua chuyện như vậy, đương nhiên chán ghét những gia đình không phân biệt đích thứ.
Nghĩ đến đây, Trung Nghĩa Hầu về nhà chuẩn bị một chút lễ vật, cũng không trì hoãn mà lập tức đến phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Lão Vĩnh Ninh Hầu thấy nữ tế đến đây, cũng không nói gì nặng lời mà chỉ thở dài, “Đã từng tuổi này, cũng đã làm tổ phụ rồi, có chuyện gì thì hãy suy nghĩ cho bọn nhỏ nhiều một chút.”
“Cũng do tiểu tế không đúng khiến nhạc phụ đại nhân lo lắng.” Tuy Trung Nghĩa Hầu làm hầu gia nhiều năm, bất quá ở trước mặt lão Vĩnh Ninh Hầu thì luận về vai vế hay lai lịch đều khiến hắn phải cung kính và khiêm tốn. Nếu tới nhận lỗi, coi như có chút thành ý, trong lòng trầm xuống, Trung Nghĩa Hầu nói, “Tiểu tế đã để mẫu tử bọn họ phải chịu uất ức.”
Lão Vĩnh Ninh Hầu khoát tay áo, “Ai hiểu nữ nhi bằng phụ thân, tính tình của Trang Hoa, người khác không rõ nhưng ta rất rõ. Xưa nay nó đối xử thành thật với mọi người, có một nói một, có hai nói hai, cho dù có nóng nảy nhưng cũng nhanh quên. Trong khi Minh Lập, từ nhỏ đã cùng ngươi trở về Hồ Quảng, nhiều năm không gặp, vừa gặp lại đã khiến người ta rất thích thú, ôn hòa nhã nhặn lại hữu lễ, có chút hiếm thấy. Thậm chí đối với huynh đệ cũng rất chiếu cố chăm sóc. Cảnh Hoành, ta cậy già lên mặt nói một câu, nếu đã thỉnh phong trưởng tử cho Minh Lập thì lòng của ngươi đã có quyết định.”
Trung Nghĩa Hầu lộ ra vẻ mặt xấu hổ, “Lời của nhạc phụ, tiểu tế đều nhớ rõ.” Trong nhà của hắn xảy ra việc này, Vĩnh Ninh Hầu phủ không điếc không mù, làm sao lại không biết, nay bị chỉ trích một chút cũng là hợp tình hợp lý.
“Nhạc phụ, chuyện trong nhà còn cần Trang Hoa trở về chủ trì đại cục. Còn nữa, Minh Lập nay đã lớn tuổi, cũng phải ở bên cạnh nữ tế học cách đối nhân xử thế, xử lý gia sự.” Chính mình ở đế đô, dù sao cũng không thể để lão bà và nhi tử đều chạy về nhà nhạc gia ở. Huống chi muốn ở nhà nương gia thì cũng không thể tức giận mà quay về như thế. Phải đón Vệ thị trở lại phủ Trung Nghĩa Hầu thì việc này mới tính là kết thúc, cũng chứng tỏ Vĩnh Ninh Hầu phủ ngầm đồng ý, không tiếp tục truy cứu chuyện này.
Lão Vĩnh Ninh Hầu cũng không gây khó xử cho Trung Nghĩa Hầu, “Ừm, ngươi đi đi, Trang Hoa vẫn ở trong viện của nó trước kia, Minh Lập đến Vạn Quyển cung chưa trở về. Có chuyện gì thì các ngươi tự giải quyết, đừng làm phiền ta.”
Trung Nghĩa Hầu vội vàng đi.
Đương nhiên Vệ thị sẽ không đơn giản trở về cùng Trung Nghĩa Hầu như vậy.
Đã nhiều năm không nói chuyện trong cự ly gần như vậy với Vệ thị, giương mắt nhìn Vệ thị, Trung Nghĩa Hầu nhất thời cảm thấy xa lạ.
Năm đó, phụ mẫu vì hắn mà thú Vệ thị. Trung Nghĩa Hầu còn âm thầm cao hứng một hồi lâu, hắn lớn lên ở đế đô, đã sớm gặp qua Vệ thị. Vệ thị xuất thân cao quý, lại có tài hoa dung mạo, nữ nhân như vậy làm đích thê của hắn thì đã đủ để hắn khi ấy mới là thiếu niên phải đắc ý kiêu ngạo.
Cách vài chục năm, Trung Nghĩa Hầu dường như mới phát hiện Vệ thị đã già đi. Ánh mắt phấn chấn khi xưa đã trở nên ảm đạm mà nhu hòa, khóe mắt cũng đã xuất hiện những vết chân chim, thậm chí đôi môi đỏ tươi căng mộng trong ký ức cũng đã trở nên tàn úa, trở nên mỏng manh lạnh lùng.
Đây là khuê phòng của Vệ thị, Trung Nghĩa Hầu rất quen thuộc bài trí ở nơi này.
Diện tích của Vĩnh Ninh Hầu phủ chiếm hết một nửa khu phố, trong nhà có bảy nữ nhi, chỉ có một mình Vệ Dĩnh Gia là nhi tử. Sau khi các nữ nhi xuất giá thì phủ đệ lại càng đặc biệt trở nên rộng rãi, lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn lưu lại khuê phòng của các nữ nhi. Khi biết Trung Nghĩa Hầu sắp đến đế đô, phu nhân Vĩnh Ninh Hầu liền phái người quét dọn các viện để cô thái thái về nhà có thể ở lại.
Phòng chỉ có phu thê hai người, Trung Nghĩa Hầu tiến vào đây một hồi lâu, Vệ thị vẫn không lên tiếng. Trung Nghĩa Hầu hơi mím môi, sau đó mới mở miệng, “Trang Hoa, theo ta trở về đi.”
“Trở về làm gì, phải nhìn sắc mặt của tiểu lão bà nhà lão gia mà sống ư?” Vệ thị thản nhiên nói.
“Nói gì vậy? Phu nhân là chính thê của ta, ai cũng không thể hơn được phu nhân.” Lời này nếu là ngày xưa nói ra thì Trung Nghĩa Hầu cũng không cảm thấy đuối lý. Chẳng qua hôm nay ở trên địa bàn của Vĩnh Ninh Hầu phủ mà nói lời này, Vệ thị liếc mắt nhìn lại, Trung Nghĩa Hầu cảm thấy trên mặt hơi nóng một chút, vội cãi bừa một câu, “Phu nhân cũng không thể cứ ở nhà của nhạc phụ mãi như thế này được, cùng ta trở về đi, phu nhân có gì uất ức thì cứ nói với ta.”
Xuyên qua song cửa sổ được chạm trỗ hình chim khách đậu cành mai, Vệ thị nhìn ra vài nhánh hoa hạnh đang nở rộ trong vườn, thản nhiên nói, “Ta nghe nói hiện tại cả thành đều nói ta và Minh Lập bất hiếu, ngay cả Ngự sử cũng đã thượng tấu muốn trị tội ta và Minh Lập.”
“Chỉ là lời đồn bậy bạ bên ngoài thôi, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.” Trung Nghĩa Hầu nói.
“Nếu Vệ gia vẫn là Vệ gia khi Thái thượng hoàng chấp chính thì ta và Minh Lập sẽ như thế nào cũng chưa biết chắc.” Trên mặt của Vệ thị không hề có tức giận, mà chỉ nói một cách bình thản, “Ta biết việc này sở dĩ truyền ra ngoài, cùng với chuyện dư luận xôn xao như vậy, thứ nhất là vì lời đồn có một phần truyền ra từ trong hầu phủ, kẻ sinh sự không phải là ai khác mà chính là tôn tử Triệu nhị của Triệu ma ma: thị nữ của lão thái thái, Triệu nhị đã mua chuộc đám vô lại truyền ra ngoài. Thứ hai là thứ tử Ngụy Địch của Ngụy Quốc Công cũng nhúng vào một tay.” Còn chưa đợi Trung Nghĩa Hầu biện bạch thì Vệ thị đã nói, “Nếu bệ hạ lệnh cho Phủ doãn đế đô điều tra thì việc này chẳng có gì là bí mật cả.”
“Ta sẽ xử lý.”
“Ta có hai điều kiện, thứ nhất là Ngụy Quốc Công phủ, lão gia không thể động vào bọn họ, ta cũng không gây khó dễ. Bất quá, không thể lưu lại Triệu nhị, ta mặc kệ là lão gia khiến hắn chết vì bệnh hay gặp chuyện bất trắc gì cũng được, nhưng hắn phải chết. Thứ hai, nếu lão gia muốn ta hồi phủ thì chuyện trong nội trạch phải do ta xử lý, cho dù là lão gia hay là lão thái thái cũng không thể nhúng tay.” Từ đầu đến cuối Vệ thị chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không xoay đầu nhìn Trung Nghĩa Hầu, “Nếu hai điều kiện này mà lão gia làm không được thì không cần phải nhắc đến việc hồi phủ.” fynnz.wordpress.com
Mấy ngày nay Trung Nghĩa Hầu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tước vị chỉ có một, hiện tại truyền cho trưởng tử thì những người khác còn có ý kiến ra vào. Nếu thật sự để đám thứ tử tranh đoạt tước vị thì e rằng càng có vô số chuyện xảy ra. Nếu týớc vị truyền cho Minh Lập thì nội trạch giao cho Vệ thị là chuyện hợp tình hợp lý. Trung Nghĩa Hầu trầm giọng chấp thuận, “Được rồi.”
Phu thê hai người vừa đoạt được thỏa hiệp, Vệ thị cũng không phải người khác thường, lập tức liền cùng Trung Nghĩa Hầu cáo biệt lão Vĩnh Ninh Hầu, chuẩn bị quay về phủ Trung Nghĩa Hầu.
Lão Vĩnh Ninh Hầu thấy phu thê bọn họ hòa hảo, trên mặt lộ ra nụ cười, “Tốt tốt, có thế chứ. Trở về đi, sống cho tốt vào.”
Đã chừng này tuổi, chìm nổi trong chốn quan trường nhiều năm, lão Vĩnh Ninh Hầu mừng nhất là khi nữ nhi được hạnh phúc. Nay cũng không giữ nữ nhi lại, chẳng qua đã nói trước, lão nhân gia thích Phượng Minh Lập, muốn Phượng Minh Lập ở tại Vĩnh Ninh Hầu phủ thêm vài ngày cho náo nhiệt. Phu thê hai người đương nhiên sẽ không từ chối.
Cuối cùng chuyện nhà đại tỷ cũng ổn thỏa, Vệ Dĩnh Gia bận rộn công vụ, đồng thời cũng có một chuyện đau đầu. Phượng Minh Phàm đáng chết, vẫn còn ở quý phủ của hắn, lại không thành thật tí nào, tiếp tục thông đồng với Tử Nghiêu. Còn cái tên Ngụy Tử Nghiêu đáng chết kia nữa, bây giờ còn dám nay Tần mai Sở.
Vệ Hầu gia làm việc gọn gàng, không muốn tình trường gặp phải những chuyện khó xử. Nếu xuất thân của Ngụy An thấp một chút, cho dù xuất thân là tiểu quan liêu thì Vệ Dĩnh Gia có thể cậy vào thân phận mà dàm đem người về nuôi. Nhưng đòi mạng ở chỗ cái tên chết tiệt kia lại có thân phận không thấp, cho dù Vệ Dĩnh Gia tức giận cũng không dám đánh. Vậy mà Vệ Dĩnh Gia còn luyến tiếc không muốn trở mặt với Ngụy Tử Nghiêu, cho nên đành phải phái người giám sát chặt chẽ.
Ngụy Tử Nghiêu về nhà thấy Vệ Dĩnh Gia không mời mà đến, tâm tình đang vui vẻ, bèn tiến lên hôn một cái, “Hầu gia đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.” Lại hỏi, “Dùng bữa chưa?”
“Ta phân phó trù tử chuẩn bị bữa tối rồi, chỉ chờ ngươi trở về thôi.” Hiếm khi Vệ Hầu gia mặt dày như thế, ở phủ Thừa Ân Công mà có thể từ khách biến thành chủ.
“Ta đã ăn với Minh Phàm rồi.” Tâm tình của Ngụy Tử Nghiêu không tệ, thoải mái ngồi xuống ghế, đưa tay cầm lấy một miếng ngọc khuyết màu trắng sữa, “Gọi cơm lên đi, ta ăn chưa no, ăn thêm mấy miếng nữa mới được.”
“Sao thế, Phượng Minh Phàm mời khách nhỏ mọn như vậy à?” Vệ Dĩnh Gia đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người của Ngụy Tử Nghiêu, không khỏi cau mày.
Ngụy Tử Nghiêu mỉm cười, “Không phải Minh Phàm mời khách mà là Phó tam gia ở Hồ Quảng. Cũng không phải mời ta, là muốn nhờ ta giúp bọn họ tiến cử với Chuyết Ngôn.” Vừa nói vừa sờ mặt Vệ Dĩnh Gia, “Đừng ghen bậy nha, hiện tại ta cũng không ở cùng với người khác đâu.”
Trầm Chuyết Ngôn?
Vệ Dĩnh Gia suy nghĩ một chút, Trầm Chuyết Ngôn có thể giúp đỡ cái gì? Ở đế đô, Trầm Chuyết Ngôn và Ngụy Tử Nghiêu chỉ biên soạn Tập san Hoàng thất mà thôi, thứ này đa phần phải do Hoàng thượng duyệt qua một lần thì mới được in ấn, hai người này hoàn toàn không được làm chủ.
Chẳng qua Vệ Dĩnh Gia là người sáng dạ, nhất thời nói, “Phó gia muốn nhờ vả Lâm Vĩnh Thường?” Lại hỏi Ngụy Tử Nghiêu, “Bọn họ tính toán như thế nào, ngươi có biết hay không?”
Ngụy Tử Nghiêu uống không ít rượu, trên mặt hơi ửng đỏ, uống một ngụm canh tỉnh rượu do hạ nhân đưa lên, “Là vụ án dược liệu của Chương thái y và Trình gia, chẳng phải Hoàng thượng đã phái người đến Giang Nam điều tra rồi sao? Ngươi nói thử xem, Chương Thái y cũng thật là, làm thái y chính ngũ phẩm, gia đình quyền thế, dược quán cũng là cửa hiệu lâu đời, vậy mà còn tham một chút lợi lộc của Trình gia. Ruồi chỉ hút trứng có vết nứt, sự tình đã xảy ra, cũng không phải là không có căn cứ. Không biết Chương gia nghĩ ra cách gì, Trình gia tìm đến Phó tam gia, Phó tam gia nhờ Minh Phàm, Minh Phàm mở miệng với ta, đương nhiên ta phải nể mặt hắn một chút.” (Làm việc không sơ hở thì không bao giờ bị lợi dụng)
“Ngươi đã biết lợi và hại, tội gì phải luồn kim xe chỉ cho bọn họ.”
“Là thể diện của Minh Phàm, làm sao có thể từ chối cho được.”
Vệ Dĩnh Gia hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Tử Nghiêu, “Nhìn không ra ngươi là loại người có tình nghĩa như thế.”
“Đúng vậy.” Ngụy Tử Nghiêu thấy Vệ Dĩnh Gia lộ vẻ không vui, hắn ôm bát canh tỉnh rượu, trong lòng cười thầm, Vệ Dĩnh Gia nhất định đã sớm biết hắn ra ngoài uống rượu, bằng không cũng không thể chuẩn bị canh tỉnh rượu cho hắn từ sớm như vậy. Hầy, Vệ Hầu gia cũng thật hiền lành, Ngụy Tử Nghiêu đành phải dỗ dành Vệ Dĩnh Gia, “Minh Phàm cũng coi như là cháu của ngươi mà, chẳng phải là ta đang nể mặt Vệ Hầu gia ngươi hay sao?”
“Làm ơn ngậm miệng lại đi, nếu hắn thật sự là cháu của ta thì ta đã sớm tát chết hắn rồi, về sau ngươi đừng lui tới thường xuyên với hắn nữa.” Vệ Dĩnh Gia nói, “Ngươi cũng phải động não một chút, năm ngoái vụ án Nội vụ phủ cứu tế thiên tai, số gạo mốc meo là do Trình gia dâng lên. Tổng quản Nội vụ phủ đã bị rơi đầu, lúc này cửa hiệu dược liệu của Trình gia lại gặp chuyện, ngươi còn nhúng tay vào, rãnh rỗi quá sinh nông nổi ư? Để bệ hạ biết thì ngươi sẽ có kết quả tốt hay sao?”
“Ngươi cứ an tâm đi, Chuyết Ngôn không chấp thuận, giữa đường đã bị hạ nhân của Ngô đại nhân phái đến kêu về, bảo rằng thân mình của Ngô đại nhân không khỏe, kêu Chuyết Ngôn đi thỉnh đại phu, nếu không ta cũng không về sớm vậy đâu.” Ngụy Tử Nghiêu lại lo lắng thay huynh đệ của mình, “Ngươi có thấy Ngô đại nhân phô trương quá hay không, chẳng lẽ trong nhà không có ai có thể đi mời đại phu hay sao mà phải bắt Chuyết Ngôn đích thân đi? Bên ngoài mọi người đều biết Ngô đại nhân lợi hại, ở nhà, ngay cả một chút chuyện mà Chuyết Ngôn cũng không thể làm chủ.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng bận tâm, ta thấy hiện tại Trầm Chuyết Ngôn được Ngô Uyển nuôi cho trắng trẻo hồng hào, tinh thần phấn chấn, không còn là bộ dáng thư sinh như trước nữa. Nếu chịu khổ mà được như hắn thì mọi người sẽ kêu gào khóc lóc xin được chịu khổ đấy.” Vệ Dĩnh Gia rất yên tâm đối với Trầm Chuyết Ngôn, quan trọng là Trầm Chuyết Ngôn có cọp mẹ quản lý, không có khả năng nảy lửa với Ngụy Tử Nghiêu.
Từ khi Vệ Dĩnh Gia và Ngụy Tử Nghiêu đạt được thỏa hiệp trong chuyện giường chiếu thì Ngụy Tử Nghiêu cực kỳ hứng thú làm chuyện này, hơn nữa phải nói thật, kỹ thuật của Ngụy Tử Nghiêu cũng không hề tệ.
Tuy rằng Vệ Dĩnh Gia vẫn có chút chống đối khi phải nằm dưới, bất quá được Ngụy Tử Nghiêu hầu hạ trước sau, cũng có không ít khoái cảm.
Ngụy Tử Nghiêu thích nam nhân, tuy rằng hài tử ngoan ngoãn khôn khéo cũng khiến người ta ưa thích, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể sánh bằng hương vị của Vệ Dĩnh Gia. Cơ bắp cuồn cuộn, dung mạo tuấn mỹ, vóc người cao ráo, cặp đùi cường tráng….đặt người nam nhân cau mày cực lực chịu đựng này ở dưới thân, cái loại khoái cảm đang dâng trào cũng không chỉ vỏn vẹn đến từ cảm xúc của thân thể. Ngụy Tử Nghiêu cúi đầu cùng Vệ Dĩnh Gia trao đổi một nụ hôn thật dài, chú ý vẻ mặt của Vệ Dĩnh Gia cho đến khi thấy Vệ Dĩnh Gia hơi giãn sắc mặt thì Ngụy Tử Nghiêu mới nhẹ nhàng đong đưa.
Người của Vệ gia xưa nay giỏi tính kế, ít khi chịu thiệt. Vệ Dĩnh Gia cũng không ngoại lệ, huống chi lão Vĩnh Ninh Hầu sớm nhường tước vị, khi Vệ Dĩnh Gia hơn mười tuổi đã là một nửa chủ tử, bất cứ chuyện gì cũng hiểu rõ.
Tất cả thiệt thòi trong đời của hắn đều xuất phát từ Ngụy Tử Nghiêu, mà Ngụy Tử Nghiêu tuy là người tùy tiện nhưng cũng không phải không có thủ đoạn. Hai người ầm ĩ cãi nhau bao nhiêu năm qua, tuy lúc trước Ngụy Tử Nghiêu chịu chút thiệt thòi, nhưng hiện tại đã bắt đầu thu hồi vốn.
Vệ Dĩnh Gia nhìn thần sắc si mê của Ngụy Tử Nghiêu, cảm giác khó chịu trong lòng lại dần dần chuyển sang vài phần vui mừng. Trước kia hắn chỉ xem Ngụy Tử Nghiêu là bằng hữu trên giường mà thôi, đến hôm nay, Ngụy Tử Nghiêu vẫn phóng đãng một mình, trong khi Vệ Dĩnh Gia lại mê muội rơi vào biển tình. Đến hiện tại Vệ Dĩnh Gia cảm thấy người tính không bằng trời tính, rốt cục lọt vào trong tay Ngụy Tử Nghiêu. Nam nhân quả nhiên không thể quá hoàn mỹ.
Vệ Dĩnh Gia và Ngụy Tử Nghiêu vẫn còn đang ngủ, bên ngoài có người kêu cửa. Vì hôm nay là ngày nghỉ, hai người lăn lộn hơn nửa đêm, lúc này đang ngủ bù, bình thường không có người quấy rầy, Ngụy Tử Nghiêu khoác xiêm y hỏi, “Chuyện gì?”
“Có người của Hầu phủ đến, mời Hầu gia nhanh chóng trở về, bảo rằng có chuyện quan trọng.”
Công phu của Vệ Dĩnh Gia không tệ, tai thính mắt tinh, đã sớm nghe thấy, cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu trong người rồi ngồi dậy, nói với người bên ngoài, “Bảo bọn họ chờ một chút, ta đến ngay.”
“Chuyện gì vậy, mới sáng sớm mà.” Ngụy Tử Nghiêu than thở một câu, kéo lấy thắt lưng của Vệ Dĩnh Gia rồi đè đối phương xuống giường, sờ soạng một lúc trên đầu giường, “Thoa dược trước đã.”
Dù sao thì chuyện giường chiếu của nam tử với nhau cũng có rất nhiều chỗ ngại ngùng, Vệ Dĩnh Gia lại là người nhiều sĩ diện, cau mày nói, “Đã không còn gì đáng ngại nữa.” Lập tức muốn đứng dậy. fynnz.wordpress.com
Ngụy Tử Nghiêu vỗ mông Vệ Dĩnh Gia một cái, “Có gì đâu mà ngượng, ngươi làm ta nhiều năm như vậy, nếu không phải bổn thiếu gia biết cách chăm sóc thân thể thì đã sớm mất mạng rồi.” Thấy Vệ Dĩnh Gia trở nên ngoan ngoãn, Ngụy Tử Nghiêu lại vỗ thêm một cái, “Giang chân rộng ra một chút, tay già chân già cúc hoa cũng già, có chỗ nào mà ta chưa từng thấy đâu.”
Vệ Dĩnh Gia buồn bực nói, “Ngươi mau một chút đi.” Trong lòng thầm nói, hắn đang tuổi sung sức, còn nhỏ hơn Ngụy Tử Nghiêu hai tháng nữa đấy, tuyệt đối không xứng với chữ già. Còn nữa, cúc hoa của hắn chỉ có Ngụy Tử Nghiêu mới được chiếm lợi, vậy mà cái tên tiểu tử này lại không biết điều.
Ngụy Tử Nghiêu biết Vệ Dĩnh Gia sĩ diện, vì vậy cũng không tiếp tục trêu đùa, chỉ nhanh chóng thoa dược xong rồi nói, “Tối nay rãnh rỗi thì đến đây.”
“Ừm.” Đêm nay đến phiên Vệ Dĩnh Gia, đương nhiên hắn sẽ đến.
Nhìn Vệ Dĩnh Gia thản nhiên mặc xiêm y, Ngụy Tử Nghiêu quấn chăn chuẩn bị ngủ tiếp, Vệ Dĩnh Gia nói, “Ăn một chút gì đó rồi hẵng ngủ tiếp.”
“Ừm ừm.” Ngụy Tử Nghiêu ừ đại.
Vệ Dĩnh Gia đi ra ngoài thì liền phân phó đại a đầu chuẩn bị điểm tâm để đem vào phòng cho Ngụy Tử Nghiêu, sau đó mới hồi phủ.
Quả nhiên là chuyện lớn.
Vệ Dĩnh Gia không ngờ phủ Trung Nghĩa Hầu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Là bà bà hạ độc giết chết tức phụ.
Chẳng qua người này cũng không chỉ đơn giản là người quen.
Phượng Minh Phàm từ trong xe ngựa vén rèm che lên, vừa cười vừa gọi, “Đại ca.”
Phượng Minh Lập là trưởng tử, khi còn bé cũng không được Trung Nghĩa Hầu ưa thích, vì vậy cũng không thân quen với đám thứ đệ, chỉ có Phượng Minh Phàm là ngoại lệ. Phượng Minh Phàm mười tuổi thì được Trung Nghĩa Hầu dẫn về trong phủ, vì mẫu thân của Phượng Minh Phàm là nha đầu của Vệ thị, cho nên Phượng Minh Phàm lớn lên trong viện của Vệ thị. Xưa nay Phượng Minh Lập luôn ôn hòa nhã nhặn, vì vậy tình cảm huynh đệ với Phượng Minh Phàm cũng thật không tệ.
“Minh Phàm, vì sao đệ lại đến đây.” Phượng Minh Lập tiến đến, cười hỏi.
Phượng Minh Phàm chỉ cười không đáp, vươn một bàn tay, kéo Phượng Minh Lập lên xe, “Nghe nói đại ca biên soạn sách ở Vạn Quyển cung cho nên đệ đến xem thử.”
Phượng Minh Phàm xưa nay luôn biết hưởng thụ, vì vậy xe ngựa của hắn cũng được bố trí rất thoải mái.
Phượng Minh Lập ngồi vững vàng, cười hỏi, “Hiện tại đệ đang ở đâu?”
“Đệ đang ở một căn nhà trong một con ngõ nhỏ.” Phượng Minh Phàm chưa thành thân, chẳng qua xưa nay hắn kết giao với đủ hạng người, Trung Nghĩa Hầu lại nuông chiều hắn, cho phép hắn ở bên ngoài tiêu diêu tự tại. Chỉ cần không xảy ra sai lầm thì Trung Nghĩa Hầu sẽ để mặc hắn.
“Đại ca, ngày mai là ngày nghỉ. Đệ đã lệnh cho trù tử chuẩn bị rượu và đồ nhắm, hôm nay đại ca đến chỗ của đệ đi?”
“Để tiểu Lâm đi báo với mẫu thân một tiếng, kẻo mẫu thân lo.” Phượng Minh Lập nói.
Phượng Minh Phàm mỉm cười,“Đệ đến phủ Vĩnh Ninh Hầu thăm mẫu thân rồi, cũng đã nói cho mẫu thân biết.”
Phượng Minh Lập không có ý kiến, bắt đầu hỏi Phượng Minh Phàm ở đế đô làm gì, còn dặn dò hắn đừng mê chơi, cuối cùng Phượng Minh Lập nói, “Từ khi đệ đến đế đô, đã lâu chưa bắt đệ trả bài, trùng hợp hôm nay có thời gian rãnh rỗi này.”
Phượng Minh Phàm vừa nghe thấy lời này thì nhất thời đau đầu, cười nói, “Nghỉ ngơi trước đã, uống một chút rượu rồi nói sau, đại ca mỗi ngày bận rộn, không thấy mệt ư?”
Nghe thấy lời nói có ý thối thác của Phượng Minh Phàm thì Phượng Minh Lập hơi thất vọng, “Tiểu Phàm, không phải là đệ đang chê đại ca phiền phức chứ?”
“Làm gì có.” Phượng Minh Phàm nói, “Mấy ngày nay đệ quá bận rộn chuyện bên ngoài, thật sự là rất nhớ đại ca.”
Phượng Minh Lập thở dài, hắn phát sầu vì đệ đệ của mình. Tuy rằng hắn có rất nhiều huynh đệ, bất quá chỉ có Phượng Minh Phàm là cùng hắn trải qua sớm chiều có nhau, hơn nữa Phượng Minh Phàm lại khôn khéo dễ gần, vì vậy Phượng Minh Lập cũng đặc biệt quan tâm Phượng Minh Phàm. Suy nghĩ một chút, Phượng Minh Lập nói, “Tiểu Phàm, đệ cứ ở ngoài như vậy, không có ai chăm sóc, như thế cũng không ổn. Hiện tại đại ca ở nhà ngoại công, không bằng đệ cùng đến nhà ngoại công của đại ca mà ở đi. Có cơ hội thì đại ca sẽ nhờ cữu cữu giúp đệ tìm một chức vụ nào đó để làm.” fynnz.wordpress.com
Người trong triều có chức vị tốt.
Tuy Phượng Minh Lập lớn hơn Vệ Dĩnh Gia vài tuổi, bất quá Vệ Dĩnh Gia làm trong triều nhiều năm, nay lại nắm binh quyền, nhìn bên ngoài tuy lạnh lùng, bất quá rất am hiểu cách đối nhân xử thế. Hai người cũng không khó ở chung, vì vậy giao kết sơ sơ, tình cảm cũng không tệ.
Phượng Minh Lập thấy đệ đệ của mình tuy văn võ không phải hàng đầu, nhưng vẫn có thể dùng được. Cũng không cần chức vụ cao, chỉ cần có công việc đàng hoàng, cứ làm từ từ thì ngày sao tính tiếp cũng không muộn.
Phượng Minh Lập tính toán rất chu toàn, nhưng sự chân thành của Phượng Minh Lập lại khiến Phượng Minh Phàm cảm thán. Cho dù có đánh chết Phượng Minh Phàm thì hắn cũng không dám đến Vĩnh Ninh Hầu phủ. Còn nữa, chuyện của hắn và Ngụy Tử Nghiêu, Vĩnh Ninh Hầu chưa thù hắn đã là may lắm rồi, làm sao có thể an bài công việc cho hắn cơ chứ?
Huynh đệ hai người nói nói cười cười, trong chốc lát liền đến tư trạch của Phượng Minh Phàm.
Đây là một căn nhà nhỏ ba gian, cũng không lớn, bên ngoài nhìn vào rất bình thường. Bất quá khi vén rèm lên, bước vào bên trong thì lại đặc biệt có cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh. Toàn bộ căn nhà đều bằng gỗ lim xưa, thư họa đồ cổ, đầy đủ mọi thứ. Ngay cả nha đầu dâng trà cũng thướt tha yểu điệu.
Phượng Minh Lập ngửi thấy mùi tra thì liền biết là trà hương hảo hạng.
“Là phụ thân bảo đệ đến khuyên đại ca hồi phủ.” Phượng Minh Phàm nói.
Phượng Minh Lập cũng không bất ngờ, Phượng Minh Phàm luôn được Trung Nghĩa Hầu yêu thích. Hơn nữa, quan hệ của Phượng Minh Lập và Phượng Minh Phàm lại tốt như thế, Trung Nghĩa Hầu gọi Phượng Minh Phàm đến làm chuyện này chính là đã chọn đúng người.
“Đại ca không muốn trở về ư?” Phượng Minh Phàm thấy Phượng Minh Lập vẫn thản nhiên không thay đổi sắc mặt thì bèn hỏi thử một câu.
Phượng Minh Lập nhấp hai ngụm trà, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra một chút ủ rũ, sau một lúc lâu mới nói, “Đại ca thật sự mệt mỏi, Minh Phàm à.”
“Đại ca, hiện tại bên ngoài có vài người đang đồn đãi chuyện của đại ca và mẫu thân, đại ca còn có tâm tư biên soạn sách hay sao?” Phượng Minh Phàm thật sự nôn nóng thay Phượng Minh Lập, nếu đổi lại là hắn, có Vĩnh Ninh Hầu phủ làm hậu thuẫn thì còn kiêng kỵ gì nữa.
Phượng Minh Lập thấy dáng vẻ của Phượng Minh Phàm như vậy thì lại cảm giác buồn cười, hắn đặt tách trà xuống, “Nói thì cứ nói, rốt cục là ai nói thì đại ca cũng có thể đoán được một chút.”
“Đoán được thì có tác dụng gì, đại ca bày ra bộ dạng Bồ tát như thế cũng chẳng hù được ai.” Sở dĩ Phượng Minh Phàm có giao tình tốt với Phượng Minh Lập cũng không chỉ vì tình nghĩa huynh đệ, dù sao Phượng Minh Phàm khi đó đã hơn mười tuổi, năm xưa, Phượng Minh Phàm đã khôn khéo khả ái, rất biết quan sát sắc mặt người đối diện, trở lại phủ Trung Nghĩa Hầu chưa được bao lâu thì đã có thể đứng vững.
Bất quá dù sao Phượng Minh Phàm cũng lớn lên cùng kép hát Mao Tứ, lúc ấy không nhận biết được bao nhiêu chữ. Bản tính của hắn phóng khoáng, cũng không thích học, một chút học vấn trong bụng hiện tại đều do Phượng Minh Phàm dạy dỗ từ lúc vỡ lòng, đích thân cầm tay chỉ dạy.
Đối với Phượng Minh Phàm, Phượng Minh Lập đương nhiên là người tốt, chẳng qua nếu có người nghĩ rằng Phượng Minh Lập nhu nhược thì thật sự sai lầm. Tựa như lúc này, khi Phượng Minh Lập quyết liệt với Trung Nghĩa Hầu thì Phượng Minh Phàm liền âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Phượng Minh Phàm kề miệng bên tai của Phượng Minh Lập rồi nói nhỏ, “Đại ca, đại ca còn không nhân cơ hội này mà đoạt tước hay sao?” Theo quan điểm của Phượng Minh Phàm thì hiện tại thật sự là cơ hội tuyệt hảo. Có Vĩnh Ninh Hầu phủ làm hậu thuẫn, chỉ cần động tác ổn thỏa, Phượng Minh Lập là trưởng tử, lập tức thừa kế cũng không phải không có khả năng.
“Câm mồm!” Phượng Minh Lập vỗ một cái bụp lên chiếc bàn gỗ khiến Phượng Minh Phàm bị dọa nhảy dựng.
Người không dễ phát sầu một khi tức giận sẽ đặc biệt khiến người ta giật mình, Phượng Minh Phàm nói, “Đệ, đệ chỉ bất bình thay đại ca mà thôi.”
Phượng Minh Lập lạnh lùng nhìn Phượng Minh Phàm, cả giận nói, “Đệ còn dám nói một câu như vậy nữa thì đại ca nhất định sẽ tát nát mồm của đệ.” Hắn quả thật không muốn ở lại đây một chút nào nữa, bèn đứng dậy nói, “Đại ca về đây.”
“Đại ca đại ca.” Phượng Minh Phàm vội vàng giữ chặt tay của Phượng Minh Lập, cười làm lành nói, “Coi như đệ nói sai, đại ca đừng chấp nhặt với đệ. Đại ca, đệ đã nói với mẫu thân, huynh đệ chúng ta cùng uống rượu, nhìn thấy đại ca giận dữ trở về như vậy chẳng phải sẽ khiến mẫu thân sinh nghi mà lo lắng hay sao?”
Thấy sắc mặt của Phượng Minh Lập hơi giãn ra, Phượng Minh Phàm không ngừng cố gắng, “Nếu đại ca vẫn còn nổi giận thì đệ sẽ dập đầu nhận sai với đại ca.” Nói xong liền tính quỳ xuống.
Phượng Minh Lập không thể không đưa tay đỡ lấy cánh tay của Phượng Minh Phàm, Phượng Minh Phàm cười cười, “Đệ biết đại ca sẽ không trách đệ mà. Lúc này đại ca đâu dễ dàng đến đây, xem như nể mặt đệ, chúng ta không nói chuyện phiền lòng nữa, đại ca nếm thử rượu và đồ nhắm ở chỗ của đệ đi, để xem có hợp ý đại ca hay không.”
Thở dài, Phượng Minh Lập nói, “A Phàm, đệ không cần phải như thế.”
Phượng Minh Phàm cười, “Là đệ cam tâm tình nguyện.”
Thử Phượng Minh Lập một hồi, Phượng Minh Phàm dẹp chuyện của phủ Trung Nghĩa Hầu sang một bên, không đề cập đến nữa, chủ động nói đến cuộc sống của mình ở tại đế đô với Phượng Minh Lập.
Phượng Minh Lập lắng nghe, thỉnh thoảng cau mày, hoàn toàn khác hẳn với Phượng Minh Phàm đang vui vẻ rót rượu hưởng lạc, Phượng Minh Lập xưa nay sinh hoạt vẫn luôn theo quy luật nghiêm ngặt cẩn thận. Phượng Minh Lập cân nhắc một đêm, ngày hôm sau liền dẫn Phượng Minh Phàm về phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Phượng Minh Lập xưa nay coi trọng quy củ, Phượng Minh Phàm là lần đầu đến, vì vậy Phượng Minh Lập vừa hồi phủ liền dẫn theo Phượng Minh Phàm đi thỉnh an lão Vĩnh Ninh Hầu. Lão Vĩnh Ninh Hầu biết thân thế của Phượng Minh Phàm, mỉm cười gật đầu một cái, “Ừm, đến đây ở đi. Tiểu hài tử mà ở bên ngoài là không ổn đâu, bên cạnh chỗ ở của Minh Lập là Thược Dược viện, ngươi đến chỗ đó đi.”
“Ngoại công, mấy ngày nay Minh Phàm phải đọc sách, không bằng để Minh Phàm ở cùng với tôn nhi thì tốt hơn.” Phượng Minh Lập nói.
Lão Vĩnh Ninh Hầu lại đặc biệt ngắm nhìn Phượng Minh Phàm, tiểu tử này cũng không giống người thích đọc sách. Tuy trong lòng có chút lưỡng lự, bất quá lão Vĩnh Ninh Hầu đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chấp thuận lời của Phượng Minh Lập, “Ừm, hai huynh đệ ở cùng nhau cũng được.”
“Ngoại công nghỉ ngơi đi, chúng con đến viện của tiểu cữu cữu trước.” Phượng Minh Lập nói.
Trong mắt của lão Vĩnh Ninh Hầu chứa đựng ý cười, nhìn Phượng Minh Phàm một cái. Phượng Minh Phàm tự nhận là lăn lộn ở bên ngoài cũng được một thời gian, có chút mặt dày, không ngờ lão Vĩnh Ninh Hầu chỉ cần liếc mắt một cái mà tựa như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hắn. Phượng Minh Phàm xấu hổ mà sờ sờ mũi, cùng đại ca rời đi. fynnz.wordpress.com
Vệ Dĩnh Gia sẽ không làm khó Phượng Minh Phàm, chẳng qua đối với việc người này có thể mặt dày tiến đến cư ngụ trong phủ của hắn thì hắn cũng phải nhìn bằng con mắt khác, cũng không mất phong độ và thân phận khi để Phượng Minh Phàm gặp mặt thi lễ.
Sau khi Phượng Minh Phàm hành lễ và cảm tạ thì kể từ đó Phượng Minh Phàm liền ở trong phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Kỳ thật sau khi Minh Trạm nghĩ đến những chuyện xảy ra ở phủ Trung Nghĩa Hầu thì trong lòng tràn đầy xúc cảm.
Theo lý, Minh Trạm đến từ hiện đại, đối với việc phân chia đích thứ, mới ban đầu hắn cũng không coi trọng. Chẳng qua sau khi trải qua chuyện tranh đoạt với đám người Minh Lễ thì hắn mới hiểu. Giữa đích thứ, bất luận là trước hay sau, là địa vị cao hay thấp thì vẫn đại diện cho một quy tắc.
Trên thế gian này, quy tắc lớn hơn tất cả.
Ngụy Quốc Công thành thân với Công chúa, còn có thể sinh thứ tử. Sau khi sinh hạ thứ tử thì vẫn có thể phu thê tình thâm với Kính Mẫn đại trưởng công chúa, từ tiểu sự nhìn ra đại sự, cũng có thể thấy được người này khá thủ đoạn.
Hơn nữa là giữ hay bỏ, Ngụy Quốc Công xưa nay rất quyết tâm, có thể chấp nhận cúi đầu.
Ngụy Quốc Công đích thân dẫn theo Ngụy Địch đến phủ Trung Nghĩa Hầu nhận lỗi, lại đến gặp Phượng Minh Lập tạ tội, Phượng Minh Lập thấy Ngụy Địch vô cùng tiều tụy, tựa hồ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, thật có một chút không đành lòng, bèn nhẹ nhàng nói, “Là chuyện trong nhà của ta xử lý không ổn thỏa khiến Quốc Công gia chê cười rồi.” Tuy rằng nhà ai cũng không tránh được đích thứ tranh chấp, chẳng qua bị rêu rao khắp phố như chuyện của nhà Trung Nghĩa Hầu thì rất ít. Con người của Phượng Minh Lập là có chuyện gì thì sẽ kiểm điểm bản thân trước, nghĩ rằng nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện này trước, người khác muốn đồn đãi thì e rằng cũng không có chuyện để đồn đãi. Còn nữa, những lời đồn đãi này ngoại trừ Ngụy Địch nhúng vào một tay thì vẫn có người khác ở trong nhà muốn đục nước béo cò làm ngư ông đắc lợi mà tiết lộ tin tức ra ngoài….Ngụy Địch đã bị Ngụy Quốc Công xử lý đến tình trạng này, nếu tiếp tục truy cứu thì khó tránh khỏi có vẻ hơi hẹp hòi.
“Thanh quan khó lo chuyện nhà, chuyện của phủ Trung Nghĩa Hầu đương nhiên không thể để người ngoài xen vào. Ngụy Địch còn trẻ, không biết chừng mực, Minh Lập không so đo với hắn là do lòng dạ của Minh Lập ngươi hơn người.” Ngụy Quốc Công vui vẻ ca ngợi, gia đình như bọn họ chẳng lẽ còn cần con cháu kinh tài tuyệt diễm hay sao?
Không, với Ngụy Quốc Công, chỉ cần con cháu hiểu rõ thư thức lễ nghĩa, không gây chuyện sinh sự, phú quý song toàn, thì không có gì là không tốt. Xưa kia chưa từng giao tiếp với Phượng Minh Lập, nay xem ra Phượng Minh Lập thật sự là một thanh niên không tệ.
Phượng Minh Lập cũng không phải người khó sống chung, Ngụy Quốc Công thành tâm nhận lỗi, hơn nữa với thân phận của Ngụy Quốc Công thì Phượng Minh Lập thức thời là điều rất hợp lý.
Ngụy Quốc Công hành động nhanh chóng, vì vậy khi Minh Trạm tuyên triệu Trung Nghĩa Hầu và Ngụy Quốc Công đến Chiêu Đức điện thì người của hai nhà rất ăn ý với nhau.
Nếu Minh Trạm đã lệnh cho Điền Vãn Hoa điều tra rõ ràng xuất xứ của lời đồn thì Điễn Vãn Hoa một khi có tin tức sẽ tự động đến bẩm báo. Minh Trạm nhận được tin, bèn cười lạnh ba tiếng, gọi hai người đến để châm chọc một hồi, “Nỗi khổ sở khi không phân biệt đích thứ, có lẽ người khác không biết nhưng trẫm lại hiểu rất rõ. Nếu các khanh có suy nghĩ gì khác thì cứ nói với trẫm.”
“Ngụy Quốc Công, khanh là nhạc phụ của trẫm, cũng là Phò mã của Kính Mẫn bá, trẫm hỏi khanh, khanh có gì bất mãn với Kính Mẫn bá hay không? Bằng không vì cớ gì lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện tranh chấp đích thứ của nhà người khác như vậy?” Minh Trạm lại liếc mắt nhìn Trung Nghĩa Hầu, “Hay là dì và Minh Lập có chỗ nào khiến Trung Nghĩa Hầu không yên lòng?”
Minh Trạm dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói, “Các ngươi đều xuất thân là đích tử, nếu muốn thứ tử thừa kế, theo ý trẫm lúc trước các ngươi nên đưa tước vị của mình tặng cho thứ đệ thì mới tính là tấm gương tốt.”
Minh Trạm nói hai ba câu liền khiến hai người toát mồ hôi ước cả y phục, Ngụy Quốc Công hoàn toàn là bị Ngụy Địch liên lụy, bất quá Trung Nghĩa Hầu lại nghĩ nhiều hơn, nhất là một câu của Minh Trạm, “Nỗi khổ sở khi không phân biệt đích thứ….trẫm lại hiểu rất rõ.”
Tuy Trung Nghĩa Hầu ở tận Hồ Quảng, cũng thoáng biết được năm đó Trấn Nam Vương không thích đích tử bị câm, định lập thứ tử làm thế tử. Hoàng đế bệ hạ trải qua chuyện như vậy, đương nhiên chán ghét những gia đình không phân biệt đích thứ.
Nghĩ đến đây, Trung Nghĩa Hầu về nhà chuẩn bị một chút lễ vật, cũng không trì hoãn mà lập tức đến phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Lão Vĩnh Ninh Hầu thấy nữ tế đến đây, cũng không nói gì nặng lời mà chỉ thở dài, “Đã từng tuổi này, cũng đã làm tổ phụ rồi, có chuyện gì thì hãy suy nghĩ cho bọn nhỏ nhiều một chút.”
“Cũng do tiểu tế không đúng khiến nhạc phụ đại nhân lo lắng.” Tuy Trung Nghĩa Hầu làm hầu gia nhiều năm, bất quá ở trước mặt lão Vĩnh Ninh Hầu thì luận về vai vế hay lai lịch đều khiến hắn phải cung kính và khiêm tốn. Nếu tới nhận lỗi, coi như có chút thành ý, trong lòng trầm xuống, Trung Nghĩa Hầu nói, “Tiểu tế đã để mẫu tử bọn họ phải chịu uất ức.”
Lão Vĩnh Ninh Hầu khoát tay áo, “Ai hiểu nữ nhi bằng phụ thân, tính tình của Trang Hoa, người khác không rõ nhưng ta rất rõ. Xưa nay nó đối xử thành thật với mọi người, có một nói một, có hai nói hai, cho dù có nóng nảy nhưng cũng nhanh quên. Trong khi Minh Lập, từ nhỏ đã cùng ngươi trở về Hồ Quảng, nhiều năm không gặp, vừa gặp lại đã khiến người ta rất thích thú, ôn hòa nhã nhặn lại hữu lễ, có chút hiếm thấy. Thậm chí đối với huynh đệ cũng rất chiếu cố chăm sóc. Cảnh Hoành, ta cậy già lên mặt nói một câu, nếu đã thỉnh phong trưởng tử cho Minh Lập thì lòng của ngươi đã có quyết định.”
Trung Nghĩa Hầu lộ ra vẻ mặt xấu hổ, “Lời của nhạc phụ, tiểu tế đều nhớ rõ.” Trong nhà của hắn xảy ra việc này, Vĩnh Ninh Hầu phủ không điếc không mù, làm sao lại không biết, nay bị chỉ trích một chút cũng là hợp tình hợp lý.
“Nhạc phụ, chuyện trong nhà còn cần Trang Hoa trở về chủ trì đại cục. Còn nữa, Minh Lập nay đã lớn tuổi, cũng phải ở bên cạnh nữ tế học cách đối nhân xử thế, xử lý gia sự.” Chính mình ở đế đô, dù sao cũng không thể để lão bà và nhi tử đều chạy về nhà nhạc gia ở. Huống chi muốn ở nhà nương gia thì cũng không thể tức giận mà quay về như thế. Phải đón Vệ thị trở lại phủ Trung Nghĩa Hầu thì việc này mới tính là kết thúc, cũng chứng tỏ Vĩnh Ninh Hầu phủ ngầm đồng ý, không tiếp tục truy cứu chuyện này.
Lão Vĩnh Ninh Hầu cũng không gây khó xử cho Trung Nghĩa Hầu, “Ừm, ngươi đi đi, Trang Hoa vẫn ở trong viện của nó trước kia, Minh Lập đến Vạn Quyển cung chưa trở về. Có chuyện gì thì các ngươi tự giải quyết, đừng làm phiền ta.”
Trung Nghĩa Hầu vội vàng đi.
Đương nhiên Vệ thị sẽ không đơn giản trở về cùng Trung Nghĩa Hầu như vậy.
Đã nhiều năm không nói chuyện trong cự ly gần như vậy với Vệ thị, giương mắt nhìn Vệ thị, Trung Nghĩa Hầu nhất thời cảm thấy xa lạ.
Năm đó, phụ mẫu vì hắn mà thú Vệ thị. Trung Nghĩa Hầu còn âm thầm cao hứng một hồi lâu, hắn lớn lên ở đế đô, đã sớm gặp qua Vệ thị. Vệ thị xuất thân cao quý, lại có tài hoa dung mạo, nữ nhân như vậy làm đích thê của hắn thì đã đủ để hắn khi ấy mới là thiếu niên phải đắc ý kiêu ngạo.
Cách vài chục năm, Trung Nghĩa Hầu dường như mới phát hiện Vệ thị đã già đi. Ánh mắt phấn chấn khi xưa đã trở nên ảm đạm mà nhu hòa, khóe mắt cũng đã xuất hiện những vết chân chim, thậm chí đôi môi đỏ tươi căng mộng trong ký ức cũng đã trở nên tàn úa, trở nên mỏng manh lạnh lùng.
Đây là khuê phòng của Vệ thị, Trung Nghĩa Hầu rất quen thuộc bài trí ở nơi này.
Diện tích của Vĩnh Ninh Hầu phủ chiếm hết một nửa khu phố, trong nhà có bảy nữ nhi, chỉ có một mình Vệ Dĩnh Gia là nhi tử. Sau khi các nữ nhi xuất giá thì phủ đệ lại càng đặc biệt trở nên rộng rãi, lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn lưu lại khuê phòng của các nữ nhi. Khi biết Trung Nghĩa Hầu sắp đến đế đô, phu nhân Vĩnh Ninh Hầu liền phái người quét dọn các viện để cô thái thái về nhà có thể ở lại.
Phòng chỉ có phu thê hai người, Trung Nghĩa Hầu tiến vào đây một hồi lâu, Vệ thị vẫn không lên tiếng. Trung Nghĩa Hầu hơi mím môi, sau đó mới mở miệng, “Trang Hoa, theo ta trở về đi.”
“Trở về làm gì, phải nhìn sắc mặt của tiểu lão bà nhà lão gia mà sống ư?” Vệ thị thản nhiên nói.
“Nói gì vậy? Phu nhân là chính thê của ta, ai cũng không thể hơn được phu nhân.” Lời này nếu là ngày xưa nói ra thì Trung Nghĩa Hầu cũng không cảm thấy đuối lý. Chẳng qua hôm nay ở trên địa bàn của Vĩnh Ninh Hầu phủ mà nói lời này, Vệ thị liếc mắt nhìn lại, Trung Nghĩa Hầu cảm thấy trên mặt hơi nóng một chút, vội cãi bừa một câu, “Phu nhân cũng không thể cứ ở nhà của nhạc phụ mãi như thế này được, cùng ta trở về đi, phu nhân có gì uất ức thì cứ nói với ta.”
Xuyên qua song cửa sổ được chạm trỗ hình chim khách đậu cành mai, Vệ thị nhìn ra vài nhánh hoa hạnh đang nở rộ trong vườn, thản nhiên nói, “Ta nghe nói hiện tại cả thành đều nói ta và Minh Lập bất hiếu, ngay cả Ngự sử cũng đã thượng tấu muốn trị tội ta và Minh Lập.”
“Chỉ là lời đồn bậy bạ bên ngoài thôi, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.” Trung Nghĩa Hầu nói.
“Nếu Vệ gia vẫn là Vệ gia khi Thái thượng hoàng chấp chính thì ta và Minh Lập sẽ như thế nào cũng chưa biết chắc.” Trên mặt của Vệ thị không hề có tức giận, mà chỉ nói một cách bình thản, “Ta biết việc này sở dĩ truyền ra ngoài, cùng với chuyện dư luận xôn xao như vậy, thứ nhất là vì lời đồn có một phần truyền ra từ trong hầu phủ, kẻ sinh sự không phải là ai khác mà chính là tôn tử Triệu nhị của Triệu ma ma: thị nữ của lão thái thái, Triệu nhị đã mua chuộc đám vô lại truyền ra ngoài. Thứ hai là thứ tử Ngụy Địch của Ngụy Quốc Công cũng nhúng vào một tay.” Còn chưa đợi Trung Nghĩa Hầu biện bạch thì Vệ thị đã nói, “Nếu bệ hạ lệnh cho Phủ doãn đế đô điều tra thì việc này chẳng có gì là bí mật cả.”
“Ta sẽ xử lý.”
“Ta có hai điều kiện, thứ nhất là Ngụy Quốc Công phủ, lão gia không thể động vào bọn họ, ta cũng không gây khó dễ. Bất quá, không thể lưu lại Triệu nhị, ta mặc kệ là lão gia khiến hắn chết vì bệnh hay gặp chuyện bất trắc gì cũng được, nhưng hắn phải chết. Thứ hai, nếu lão gia muốn ta hồi phủ thì chuyện trong nội trạch phải do ta xử lý, cho dù là lão gia hay là lão thái thái cũng không thể nhúng tay.” Từ đầu đến cuối Vệ thị chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không xoay đầu nhìn Trung Nghĩa Hầu, “Nếu hai điều kiện này mà lão gia làm không được thì không cần phải nhắc đến việc hồi phủ.” fynnz.wordpress.com
Mấy ngày nay Trung Nghĩa Hầu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tước vị chỉ có một, hiện tại truyền cho trưởng tử thì những người khác còn có ý kiến ra vào. Nếu thật sự để đám thứ tử tranh đoạt tước vị thì e rằng càng có vô số chuyện xảy ra. Nếu týớc vị truyền cho Minh Lập thì nội trạch giao cho Vệ thị là chuyện hợp tình hợp lý. Trung Nghĩa Hầu trầm giọng chấp thuận, “Được rồi.”
Phu thê hai người vừa đoạt được thỏa hiệp, Vệ thị cũng không phải người khác thường, lập tức liền cùng Trung Nghĩa Hầu cáo biệt lão Vĩnh Ninh Hầu, chuẩn bị quay về phủ Trung Nghĩa Hầu.
Lão Vĩnh Ninh Hầu thấy phu thê bọn họ hòa hảo, trên mặt lộ ra nụ cười, “Tốt tốt, có thế chứ. Trở về đi, sống cho tốt vào.”
Đã chừng này tuổi, chìm nổi trong chốn quan trường nhiều năm, lão Vĩnh Ninh Hầu mừng nhất là khi nữ nhi được hạnh phúc. Nay cũng không giữ nữ nhi lại, chẳng qua đã nói trước, lão nhân gia thích Phượng Minh Lập, muốn Phượng Minh Lập ở tại Vĩnh Ninh Hầu phủ thêm vài ngày cho náo nhiệt. Phu thê hai người đương nhiên sẽ không từ chối.
Cuối cùng chuyện nhà đại tỷ cũng ổn thỏa, Vệ Dĩnh Gia bận rộn công vụ, đồng thời cũng có một chuyện đau đầu. Phượng Minh Phàm đáng chết, vẫn còn ở quý phủ của hắn, lại không thành thật tí nào, tiếp tục thông đồng với Tử Nghiêu. Còn cái tên Ngụy Tử Nghiêu đáng chết kia nữa, bây giờ còn dám nay Tần mai Sở.
Vệ Hầu gia làm việc gọn gàng, không muốn tình trường gặp phải những chuyện khó xử. Nếu xuất thân của Ngụy An thấp một chút, cho dù xuất thân là tiểu quan liêu thì Vệ Dĩnh Gia có thể cậy vào thân phận mà dàm đem người về nuôi. Nhưng đòi mạng ở chỗ cái tên chết tiệt kia lại có thân phận không thấp, cho dù Vệ Dĩnh Gia tức giận cũng không dám đánh. Vậy mà Vệ Dĩnh Gia còn luyến tiếc không muốn trở mặt với Ngụy Tử Nghiêu, cho nên đành phải phái người giám sát chặt chẽ.
Ngụy Tử Nghiêu về nhà thấy Vệ Dĩnh Gia không mời mà đến, tâm tình đang vui vẻ, bèn tiến lên hôn một cái, “Hầu gia đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.” Lại hỏi, “Dùng bữa chưa?”
“Ta phân phó trù tử chuẩn bị bữa tối rồi, chỉ chờ ngươi trở về thôi.” Hiếm khi Vệ Hầu gia mặt dày như thế, ở phủ Thừa Ân Công mà có thể từ khách biến thành chủ.
“Ta đã ăn với Minh Phàm rồi.” Tâm tình của Ngụy Tử Nghiêu không tệ, thoải mái ngồi xuống ghế, đưa tay cầm lấy một miếng ngọc khuyết màu trắng sữa, “Gọi cơm lên đi, ta ăn chưa no, ăn thêm mấy miếng nữa mới được.”
“Sao thế, Phượng Minh Phàm mời khách nhỏ mọn như vậy à?” Vệ Dĩnh Gia đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người của Ngụy Tử Nghiêu, không khỏi cau mày.
Ngụy Tử Nghiêu mỉm cười, “Không phải Minh Phàm mời khách mà là Phó tam gia ở Hồ Quảng. Cũng không phải mời ta, là muốn nhờ ta giúp bọn họ tiến cử với Chuyết Ngôn.” Vừa nói vừa sờ mặt Vệ Dĩnh Gia, “Đừng ghen bậy nha, hiện tại ta cũng không ở cùng với người khác đâu.”
Trầm Chuyết Ngôn?
Vệ Dĩnh Gia suy nghĩ một chút, Trầm Chuyết Ngôn có thể giúp đỡ cái gì? Ở đế đô, Trầm Chuyết Ngôn và Ngụy Tử Nghiêu chỉ biên soạn Tập san Hoàng thất mà thôi, thứ này đa phần phải do Hoàng thượng duyệt qua một lần thì mới được in ấn, hai người này hoàn toàn không được làm chủ.
Chẳng qua Vệ Dĩnh Gia là người sáng dạ, nhất thời nói, “Phó gia muốn nhờ vả Lâm Vĩnh Thường?” Lại hỏi Ngụy Tử Nghiêu, “Bọn họ tính toán như thế nào, ngươi có biết hay không?”
Ngụy Tử Nghiêu uống không ít rượu, trên mặt hơi ửng đỏ, uống một ngụm canh tỉnh rượu do hạ nhân đưa lên, “Là vụ án dược liệu của Chương thái y và Trình gia, chẳng phải Hoàng thượng đã phái người đến Giang Nam điều tra rồi sao? Ngươi nói thử xem, Chương Thái y cũng thật là, làm thái y chính ngũ phẩm, gia đình quyền thế, dược quán cũng là cửa hiệu lâu đời, vậy mà còn tham một chút lợi lộc của Trình gia. Ruồi chỉ hút trứng có vết nứt, sự tình đã xảy ra, cũng không phải là không có căn cứ. Không biết Chương gia nghĩ ra cách gì, Trình gia tìm đến Phó tam gia, Phó tam gia nhờ Minh Phàm, Minh Phàm mở miệng với ta, đương nhiên ta phải nể mặt hắn một chút.” (Làm việc không sơ hở thì không bao giờ bị lợi dụng)
“Ngươi đã biết lợi và hại, tội gì phải luồn kim xe chỉ cho bọn họ.”
“Là thể diện của Minh Phàm, làm sao có thể từ chối cho được.”
Vệ Dĩnh Gia hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Tử Nghiêu, “Nhìn không ra ngươi là loại người có tình nghĩa như thế.”
“Đúng vậy.” Ngụy Tử Nghiêu thấy Vệ Dĩnh Gia lộ vẻ không vui, hắn ôm bát canh tỉnh rượu, trong lòng cười thầm, Vệ Dĩnh Gia nhất định đã sớm biết hắn ra ngoài uống rượu, bằng không cũng không thể chuẩn bị canh tỉnh rượu cho hắn từ sớm như vậy. Hầy, Vệ Hầu gia cũng thật hiền lành, Ngụy Tử Nghiêu đành phải dỗ dành Vệ Dĩnh Gia, “Minh Phàm cũng coi như là cháu của ngươi mà, chẳng phải là ta đang nể mặt Vệ Hầu gia ngươi hay sao?”
“Làm ơn ngậm miệng lại đi, nếu hắn thật sự là cháu của ta thì ta đã sớm tát chết hắn rồi, về sau ngươi đừng lui tới thường xuyên với hắn nữa.” Vệ Dĩnh Gia nói, “Ngươi cũng phải động não một chút, năm ngoái vụ án Nội vụ phủ cứu tế thiên tai, số gạo mốc meo là do Trình gia dâng lên. Tổng quản Nội vụ phủ đã bị rơi đầu, lúc này cửa hiệu dược liệu của Trình gia lại gặp chuyện, ngươi còn nhúng tay vào, rãnh rỗi quá sinh nông nổi ư? Để bệ hạ biết thì ngươi sẽ có kết quả tốt hay sao?”
“Ngươi cứ an tâm đi, Chuyết Ngôn không chấp thuận, giữa đường đã bị hạ nhân của Ngô đại nhân phái đến kêu về, bảo rằng thân mình của Ngô đại nhân không khỏe, kêu Chuyết Ngôn đi thỉnh đại phu, nếu không ta cũng không về sớm vậy đâu.” Ngụy Tử Nghiêu lại lo lắng thay huynh đệ của mình, “Ngươi có thấy Ngô đại nhân phô trương quá hay không, chẳng lẽ trong nhà không có ai có thể đi mời đại phu hay sao mà phải bắt Chuyết Ngôn đích thân đi? Bên ngoài mọi người đều biết Ngô đại nhân lợi hại, ở nhà, ngay cả một chút chuyện mà Chuyết Ngôn cũng không thể làm chủ.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng bận tâm, ta thấy hiện tại Trầm Chuyết Ngôn được Ngô Uyển nuôi cho trắng trẻo hồng hào, tinh thần phấn chấn, không còn là bộ dáng thư sinh như trước nữa. Nếu chịu khổ mà được như hắn thì mọi người sẽ kêu gào khóc lóc xin được chịu khổ đấy.” Vệ Dĩnh Gia rất yên tâm đối với Trầm Chuyết Ngôn, quan trọng là Trầm Chuyết Ngôn có cọp mẹ quản lý, không có khả năng nảy lửa với Ngụy Tử Nghiêu.
Từ khi Vệ Dĩnh Gia và Ngụy Tử Nghiêu đạt được thỏa hiệp trong chuyện giường chiếu thì Ngụy Tử Nghiêu cực kỳ hứng thú làm chuyện này, hơn nữa phải nói thật, kỹ thuật của Ngụy Tử Nghiêu cũng không hề tệ.
Tuy rằng Vệ Dĩnh Gia vẫn có chút chống đối khi phải nằm dưới, bất quá được Ngụy Tử Nghiêu hầu hạ trước sau, cũng có không ít khoái cảm.
Ngụy Tử Nghiêu thích nam nhân, tuy rằng hài tử ngoan ngoãn khôn khéo cũng khiến người ta ưa thích, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể sánh bằng hương vị của Vệ Dĩnh Gia. Cơ bắp cuồn cuộn, dung mạo tuấn mỹ, vóc người cao ráo, cặp đùi cường tráng….đặt người nam nhân cau mày cực lực chịu đựng này ở dưới thân, cái loại khoái cảm đang dâng trào cũng không chỉ vỏn vẹn đến từ cảm xúc của thân thể. Ngụy Tử Nghiêu cúi đầu cùng Vệ Dĩnh Gia trao đổi một nụ hôn thật dài, chú ý vẻ mặt của Vệ Dĩnh Gia cho đến khi thấy Vệ Dĩnh Gia hơi giãn sắc mặt thì Ngụy Tử Nghiêu mới nhẹ nhàng đong đưa.
Người của Vệ gia xưa nay giỏi tính kế, ít khi chịu thiệt. Vệ Dĩnh Gia cũng không ngoại lệ, huống chi lão Vĩnh Ninh Hầu sớm nhường tước vị, khi Vệ Dĩnh Gia hơn mười tuổi đã là một nửa chủ tử, bất cứ chuyện gì cũng hiểu rõ.
Tất cả thiệt thòi trong đời của hắn đều xuất phát từ Ngụy Tử Nghiêu, mà Ngụy Tử Nghiêu tuy là người tùy tiện nhưng cũng không phải không có thủ đoạn. Hai người ầm ĩ cãi nhau bao nhiêu năm qua, tuy lúc trước Ngụy Tử Nghiêu chịu chút thiệt thòi, nhưng hiện tại đã bắt đầu thu hồi vốn.
Vệ Dĩnh Gia nhìn thần sắc si mê của Ngụy Tử Nghiêu, cảm giác khó chịu trong lòng lại dần dần chuyển sang vài phần vui mừng. Trước kia hắn chỉ xem Ngụy Tử Nghiêu là bằng hữu trên giường mà thôi, đến hôm nay, Ngụy Tử Nghiêu vẫn phóng đãng một mình, trong khi Vệ Dĩnh Gia lại mê muội rơi vào biển tình. Đến hiện tại Vệ Dĩnh Gia cảm thấy người tính không bằng trời tính, rốt cục lọt vào trong tay Ngụy Tử Nghiêu. Nam nhân quả nhiên không thể quá hoàn mỹ.
Vệ Dĩnh Gia và Ngụy Tử Nghiêu vẫn còn đang ngủ, bên ngoài có người kêu cửa. Vì hôm nay là ngày nghỉ, hai người lăn lộn hơn nửa đêm, lúc này đang ngủ bù, bình thường không có người quấy rầy, Ngụy Tử Nghiêu khoác xiêm y hỏi, “Chuyện gì?”
“Có người của Hầu phủ đến, mời Hầu gia nhanh chóng trở về, bảo rằng có chuyện quan trọng.”
Công phu của Vệ Dĩnh Gia không tệ, tai thính mắt tinh, đã sớm nghe thấy, cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu trong người rồi ngồi dậy, nói với người bên ngoài, “Bảo bọn họ chờ một chút, ta đến ngay.”
“Chuyện gì vậy, mới sáng sớm mà.” Ngụy Tử Nghiêu than thở một câu, kéo lấy thắt lưng của Vệ Dĩnh Gia rồi đè đối phương xuống giường, sờ soạng một lúc trên đầu giường, “Thoa dược trước đã.”
Dù sao thì chuyện giường chiếu của nam tử với nhau cũng có rất nhiều chỗ ngại ngùng, Vệ Dĩnh Gia lại là người nhiều sĩ diện, cau mày nói, “Đã không còn gì đáng ngại nữa.” Lập tức muốn đứng dậy. fynnz.wordpress.com
Ngụy Tử Nghiêu vỗ mông Vệ Dĩnh Gia một cái, “Có gì đâu mà ngượng, ngươi làm ta nhiều năm như vậy, nếu không phải bổn thiếu gia biết cách chăm sóc thân thể thì đã sớm mất mạng rồi.” Thấy Vệ Dĩnh Gia trở nên ngoan ngoãn, Ngụy Tử Nghiêu lại vỗ thêm một cái, “Giang chân rộng ra một chút, tay già chân già cúc hoa cũng già, có chỗ nào mà ta chưa từng thấy đâu.”
Vệ Dĩnh Gia buồn bực nói, “Ngươi mau một chút đi.” Trong lòng thầm nói, hắn đang tuổi sung sức, còn nhỏ hơn Ngụy Tử Nghiêu hai tháng nữa đấy, tuyệt đối không xứng với chữ già. Còn nữa, cúc hoa của hắn chỉ có Ngụy Tử Nghiêu mới được chiếm lợi, vậy mà cái tên tiểu tử này lại không biết điều.
Ngụy Tử Nghiêu biết Vệ Dĩnh Gia sĩ diện, vì vậy cũng không tiếp tục trêu đùa, chỉ nhanh chóng thoa dược xong rồi nói, “Tối nay rãnh rỗi thì đến đây.”
“Ừm.” Đêm nay đến phiên Vệ Dĩnh Gia, đương nhiên hắn sẽ đến.
Nhìn Vệ Dĩnh Gia thản nhiên mặc xiêm y, Ngụy Tử Nghiêu quấn chăn chuẩn bị ngủ tiếp, Vệ Dĩnh Gia nói, “Ăn một chút gì đó rồi hẵng ngủ tiếp.”
“Ừm ừm.” Ngụy Tử Nghiêu ừ đại.
Vệ Dĩnh Gia đi ra ngoài thì liền phân phó đại a đầu chuẩn bị điểm tâm để đem vào phòng cho Ngụy Tử Nghiêu, sau đó mới hồi phủ.
Quả nhiên là chuyện lớn.
Vệ Dĩnh Gia không ngờ phủ Trung Nghĩa Hầu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Là bà bà hạ độc giết chết tức phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.