Hoàng Đế Nan Vi

Quyển 1 - Chương 69

Thạch Đầu Dữ Thủy

17/05/2016

Sau khi đem thư giới thiệu của Lâm Vĩnh Thường cho Hộ bộ nha môn thì đều tự về nhà chờ đợi tin tức. Muốn gặp Hoàng thượng cũng phải chờ Hoàng thượng an bài thời gian.

Tuy diêm thương từ Hoài Dương đến đế đô, bất quá bọn họ là đại thương nhân, đều có phân hào buôn bán ở đế đô, vì vậy bọn họ cực kỳ nhanh nhạy đối với tin tức đế đô. Sau khi triều đình đăng tin cảng Thiên Tân chiêu thương trên Tập san Hoàng thất thì thương nhân các nơi đều tụ tập về đế đô.

Thiên hạ cũng không chỉ có diêm thương mới có bạc, ba trăm sáu mươi ngành, đám lão đại đều không bỏ phí cơ hội này.

Nay đám diêm thương thể hiện thủ đoạn giao tế siêu đẳng của bọn họ, Trầm Thái Bình và Trình Diệu Chi đương nhiên đi hỏi thăm tin tức ở chỗ đám đệ tử làm quan trong tộc. Chẳng qua đệ tử hai nhà Trầm Trình ngoại trừ Trầm Đông Thư ở tận Hồ Quảng thì thật sự không có kẻ nào quá xuất chúng để có thể trợ lực trước mặt ngự tiền. Vì vậy bọn họ không thể hỏi thăm tin tức của Hoàng thượng.

Bất quá Minh Trạm giao chuyện chiêu thương cho Ngô Uyển phụ trách, khiến cho diêm thương cảm thấy may mắn chính là Ngô Uyển xuất thân từ diêm thương Ngô gia.

Tộc trưởng Ngô gia là Ngô Chẩn gần đây phải đi bái phỏng vị chất nữ không bình thường này của gia tộc.

Người bình thường không gặp được Ngô Uyển, Ngô Uyển cũng không thích gặp những kẻ linh tinh. Thứ nhất Ngô Uyển là nữ nhân, không tiện đi lại. Cho dù có người không để ý đến lễ nghi quy củ mà mặt dày đăng môn thì Ngô Uyển người ta cũng không chịu gặp, lấy lý do cũng rất chính đáng: Trong nhà đều là nữ nhân, không tiện đón khách lạ.

Vì vậy, tuy rằng cảng Thiên Tân chiêu thương cực kỳ náo nhiệt nhưng trước cửa nhà Ngô Uyển lại có chút vắng vẻ.

Việc này Minh Trạm cũng biết, hắn càng thêm bội phục nữ nhân này. Thanh tỉnh thấu triệt, không chỉ nữ nhân, mà ngay cả nam nhân bình thường cũng chưa hẳn có được ánh mắt nhạy bén như Ngô Uyển.

Lần này người đăng môn Ngô gia lại không tiện đuổi ra ngoài.

Ngô Kinh là tộc trưởng Ngô gia, tuy rằng lúc trước không quan tâm đến chuyện tranh đoạt sản nghiệp của Ngô Uyển, nhưng cũng vì vậy mà không đắc tội ức hiếp Ngô Uyển. Sau này Ngô Uyển làm thủ hạ cho Vệ thái hậu, Ngô Kinh lại càng thêm thức thời, nhiều lần tỏ ra tốt đẹp. Ngô Kinh không hề để Ngô Uyển thiệt thòi trong mớ sản nghiệp của Ngô Uyển ở Hoài Dương, thể hiện rất rõ phong độ của một tộc trưởng.

Ngô Kinh đích thân đăng môn, Ngô Uyển đương nhiên phải gặp.

Lúc trước ngô Kinh cũng không có ấn tượng gì đối với Ngô Uyển. Khuê nữ bên dòng họ, nhất là quan hệ huyết thống giữa Ngô Uyển và Ngô Kinh khá xa, Ngô Kinh cũng không thể chiếu cố nàng.

Lần này là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Ngô Uyển so với nữ thì cao hơn so với nam thì gầy hơn, trên người mang theo vài phần kiều diễm, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan tú lệ, ánh mắt nhẹ nhàng dần dần rút lại, thay vào đó là sự bình tĩnh và kiên định.

Mọi người bảo rằng tướng từ tâm sinh, Ngô Kinh vừa tiếp xúc với đôi mắt lạnh như băng của Ngô Uyển thì liền biết đây không phải nữ nhân dễ sống chung, Ngô Kinh liền sinh ra cảm giác khách khí và dè dặt thận trọng.

Ngô Kinh thấy Ngô Uyển tiến vào, liền đứng dậy cười nói, “Nghe nói hiền chất nữ ở tân trạch, ta mới đến đế đô, quấy rầy hiền chất nữ thanh tĩnh rồi.”

“Tộc thúc quá khách khí.” Ngô Uyển mặc thanh y cổ cao, phần vạt áo kéo dài từ cổ xéo xuống thắt lưng lộ ra một phần sa tanh màu hồng nhạt, tăng thêm một chút màu sắc, rất xứng với làn da bẩm sinh như ngọc của nữ tử Giang Nam, nhất thời làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Ngô Uyển cũng không cho rằng nữ nhân gặp phải chuyện bi thảm thì nên xem chính mình giống như quả phụ, nàng ăn mặc rất tươm tất, tiếp xúc nhiều người, lòng dạ đương nhiên cởi mở, mỉm cười thỉnh Ngô Kinh an tọa, chính mình ngồi ở chủ vị, cười nói, “Sớm nghe nói tộc thúc muốn đến, so với ta tính toán thì chậm hơn một chút.”

Ngô Kinh nói, “Nay thuế muối cải cách, diêm thương chúng ta cũng phải cầm sổ sách ruộng muối để giao nộp xong xuôi thì mới tiện đến đế đô, vì vậy mới muộn một chút.”

Ngô Uyển cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ hỏi, “Tộc thúc có tính toán gì không?”

“Không dối gạt hiền chất nữ, Hoàng thượng triệu ta đến đế đô, tộc nhân chúng ta nhiều thế hệ buôn muối, mặc dù còn có chút cửa hiệu, bất quá chỉ là cỏn con mà thôi. Hôm nay tân cảng mở ra để kinh thương với người ngoại quốc, ta cũng không thông thạo chuyện này.” Ngô Kinh khiêm tốn thỉnh giáo, “Nghe nói hiền chất nữ ở đế đô được Hoàng thượng ủy thác trọng trách, ta phải thỉnh cầu hiền chất nữ chỉ điểm một hai câu.”

Ngô Uyển nhẹ nhàng nói, “Ta chỉ phụng lệnh làm chút việc vặt, hai chữ trọng dụng thật không dám nói đến.”

“Cảng Thiên Tân xưa nay Hoàng thượng giao cái gì thì chúng ta đi làm cái đó.” Ngô Uyển nói, “Không ai có thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng. Thuế muối cũng không phải bỗng nhiên lại cải cách, Vân Quý sớm có tiền lệ, lại nhìn sang tình hình diêm thương Vân Quý liền biết ân điển của Hoàng thượng đặt ở đâu! Chuyện này cũng không khó đoán.” Vân Quý, đế đô đều là con dân của Hoàng thượng, theo bản tính khôn khéo của Hoàng thượng thì tuyệt đối không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ngô Uyển có thể lý giải chuyện này.

“Muốn ta nói thì Hoàng thượng sẽ không để các diêm thương chịu thiệt.” Ngô Uyển nhìn về phía Ngô Kinh mà nói, “Có lẽ tộc thúc cũng biết, Hoàng thượng xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, lần này cũng có thương nhân hai tỉnh Vân Quý đến đây, ước chừng cũng muốn chia xẻ bác cơm.”

Ngô Kinh nhất thời áp lực.

Ngô Uyển thở dài, “Ta chủ trì chuyện chiêu thương, tộc thúc, nếu các ngươi có thể đến sớm thì nhất định có thể chiếm tiên cơ trước mặt Hoàng thượng. Nay đại thương nhân đến đế đô, không quá một ngàn thì cũng tám trăm, người nào mà không có bạc, người nào mà không có thế?” Diêm thương đương nhiên là giàu có, nhưng đem diêm thương đặt trong số thương nhân cả nước thì chưa hẳn là xuất chúng nhất.

Diêm thương giàu là vì triều đình cho bán muối, vì triều đình mà giàu. Ngô Kinh cũng biết bọn họ đã đến muộn, nhưng đến lúc này thì cũng bất chấp là sớm hay muộn. Đến chiến trường chỉ có thắng hoặc bại.



Sắc mặt của Ngô Kinh khẽ biến, hỏi thẳng, “Như vậy phải làm sao đây?”

Ngô Kinh đường đường là tộc trưởng gia tộc Ngô thị, không phải người không có chủ ý, hắn trắng trợn hỏi như vậy bất quá là muốn biết ý tứ của Ngô Uyển mà thôi.

Ngô Uyển thấu hiểu, “Nếu Hoàng thượng triệu tộc thúc đến thì tộc thúc cứ nghe theo Hoàng thượng là được.”

Ngô Kinh hơi thất vọng, hắn đến đây là hy vọng có thể có được tin tức xác thực hơn, nhưng nay xem ra Ngô Uyển quá kín miệng, chẳng lẽ Ngô Kinh không biết những điều mà Ngô Uyển vừa chỉ ra hay sao?

Chẳng qua chuyện cảng Thiên Tân quan hệ đến sự hưng suy tồn vong của Ngô thị gia tộc, cho dù là hắn thì cũng có chút do dự không chắc.

Xét đến cùng, lời của Ngô Uyển chính là: Đi theo Hoàng thượng đi.

Ngô Uyển ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ khi Vân Quý được cải cách thuế muối thì liền nhìn ra: Đi theo Minh Trạm sẽ không tệ.

Nay ngay cả tình nhân cũ của Minh Trạm: Sở Ngôn cũng đã đến đế đô, muốn đục nước bèo cò, kiếm thêm một số.

Quan hệ giữa Sở Ngôn và Minh Trạm cũng không tính là bí mật ở Vân Quý. Từ khi Minh Trạm là Thế tử Trấn Nam Vương phủ thì đã được vạn chúng chú ý. Lúc ấy, trong diêm thương, Sở gia không có danh hào gì nhiều, huống chi Sở Ngôn vừa mới đá chất tử xuống, tự mình lên làm gia chủ, mông còn chưa ngồi ổn thì thuế muối lại diễn ra cải cách.

Lúc ấy không có người xem trọng Sở gia, cơ hồ những người biết rõ nội tình đều cho rằng Sở gia đang tuột dốc.

Nhưng cũng không biết Sở Ngôn sử dụng yêu thuật hay mị lực gì mà dám dựa vào vài phần nhan sắc để lên giường của Thế tử điện hạ, liên tục ở trong biệt viện của điện hạ ba ngày, khiến cho đám thượng lưu ở Vân Quý phải chú ý.

Tiếp theo Sở Ngôn lại chiếm được rất nhiều lợi ích trong việc cải cách thuế muối, nay ở Vân Quý nhắc đến Sở gia thì không ai mà không gật đầu tán thưởng.

Cho dù Sở Ngôn người ta dùng bất cứ thủ đoạn gì thì vẫn có khối người ghen tị hoặc thật sự khinh thường. Bất quá con người dù sao cũng phải cúi đầu trước sự thật. Sở gia phát đạt, dựa vào bát cơm của Sở gia để nuôi gia đình thì ngươi phải khom lưng bội phục.

Nay Sở Ngôn vừa đến đế đô, thật sự có không ít người tìm hắn để lôi kéo quan hệ.

Tướng mạo và phong phạm cử chỉ của Sở Ngôn cũng làm cho người ta thấy tuy Vân Quý nhiều man di nhưng với phẩm hạnh của Sở công tử được Hoàng đế bệ hạ coi trọng thì cũng không phải không có đạo lý.

Sở Ngôn gặp được Hoàng đế bệ hạ ở Hành cung.

Minh Trạm thích người xinh đẹp, tướng mạo của Sở Ngôn rất khá, lại có phong thái khí phách, biết hành xử, càng biết lấy lòng Minh Trạm. Ở một trình độ nhất định, Minh Trạm vẫn nguyện ý mở ra một chút cơ hội cho Sở Ngôn.

“Bệ hạ càng ngày càng khoan thai.” Sở Ngôn hành lễ, sau đó Minh Trạm cho an tọa. Mở đầu liền mỉm cười nịnh hót Minh Trạm, vì hắn bẩm sinh đã tuấn tú, ngữ khí lại chân thành, cho dù lời nói bình thường phát ra từ miệng của hắn thì cũng đặc biệt trở nên mị lực.

Minh Trạm cười ha ha, “A Ngôn, ngươi chớ nịnh hót trẫm. Nịnh hót cũng vô dụng, trẫm cũng không thể nhận hối lộ của ngươi đâu.”

“Thảo dân nói lời chân thật, không phải là nịnh hót.” Bị Minh Trạm nói thẳng như vậy, Sở Ngôn cũng không sốt ruột, ôn hòa nói, “Lần này thảo dân đến đây là muốn nói vài lời, Vân Nam cũng có không ít thổ sản, tuy kém hơn đế đô rừng vàng biển bạc, nhưng cũng có vài phần đáng chú ý. Thảo dân muốn mượn ngọn đông phong của bệ hạ khi mở cửa cảng Thiên Tân để làm chút buôn bán.”

“Bệ hạ là vua của một nước, nay đế đô có trăm ngàn thương nhân, đều là con dân của bệ hạ. Tuy lúc trước thảo dân may mắn nhận được thể diện từ bệ hạ, nhưng cũng không dám bởi vì vậy mà làm bừa làm bậy, càng không thể để bệ hạ vì thảo dân mà phá hỏng quy củ lễ nghĩa.” Lần này Sở Ngôn tiến đến đương nhiên không phải vọng tưởng bằng chính mị lực của mình có thể chiếm được sủng ái này nọ. Người khác hiểu lầm chuyện hắn và Minh Trạm, nhưng bản thân hắn thì rất thanh tỉnh. Mặc dù hắn hy sinh thanh danh, bất quá có được lợi ích thực tế.

Càng làm cho hắn vui sướng là Hoàng đế bệ hạ cũng không chán ghét hắn, Sở Ngôn tự nhận là có bạc có người, có thể dựa vào bản lĩnh để kiếm bác cơm. Sở Ngôn nói một cách khẩn thiết, “Bệ hạ, thảo dân cũng đến chiêu thương ở cảng Thiên Tân, có gặp qua Ngô đại nhân. Thảo dân đã nhìn thấy đủ loại điều lệ mậu dịch cực kỳ tỉ mỉ và chặt chẽ ở cảng Thiên Tân. Bệ hạ anh minh, thật sự là hiếm thấy.”

Nịnh nọt một câu, thấy sắc mặt Minh Trạm ôn hòa, Sở Ngôn chỉnh trang lại tinh thần rồi nói tiếp, “Bệ hạ, thứ thảo dân nói thẳng, bệ hạ là vua của một nước, Trấn Nam Vương phủ cũng nằm trong phạm vi quản hạt của ngài. Ngài từng là Thế tử Trấn Nam Vương phủ, ngay cả thương nhân như thảo dân cũng từng đắm chìm trong ân đức của ngài. Nay cảng Thiên Tân mở ra đủ loại mậu dịch, bệ hạ dường như cố ý gạt Vân Quý sang một bên.”

“Thứ thảo dân nói thẳng, cảng Thiên Tân thịnh thế cơ nghiệp cũng có nghĩa bệ hạ đang ban ân cho Thiên triều dân chúng, dân chúng hai tỉnh Vân Quý đều là con dân của bệ hạ, cũng đang chờ bệ hạ thi ân cho Vân Quý.” Sở Ngôn cẩn thận nhìn Minh Trạm, trên mặt của Minh Trạm cũng không có gì khác thường, lúc này Sở Ngôn mới yên lòng.

Minh Trạm là người hỉ nộ lộ ra ngoài, hắn tuyệt đối không phải loại người có thể chịu được uất ức, vốn đã muốn tức sùi bọt mép mà vẫn giả trang không có việc gì. Minh Trạm cảm thấy phẩm chất này chẳng có gì tốt đẹp cả, hắn chính là một quả pháo, đụng vào sẽ nổ.

“Là dân chúng nghĩ như vậy hay chỉ có ngươi nghĩ như vậy?”

Sở Ngôn vừa nghe liền cảm thấy có hy vọng, vội vàng khiêm tốn thưa, “Bệ hạ, thảo dân không dám nói chính mình có thể đại diện cho bất kỳ ai. Theo ý kiến thiển cận của thảo dân thì dân chúng Vân Quý ngoại trừ làm ruộng, đọc sách, thì chỉ có thể đến cửa hiệu làm tiểu nhị. Nếu bệ hạ có thể mở ra mậu dịch ở cảng Thiên Tân cho Vân Quý thì thương nhân như thảo dân đương nhiên sẽ kiếm được nhiều bạc. Tiểu nhị dưới trướng chưởng quầy cũng có thể kiếm thêm vài đồng bạc nuôi gia đình. Thảo dân nghĩ, tuy rằng người đọc sách là những người thanh cao, không đặt thương nhân chúng ta vào mắt, cũng không xem trọng ngân lượng, nhưng dù sao có thêm ngân lượng cũng không phải chuyện xấu. Ăn cơm đọc sách nuôi nhà, có cái nào mà không cần bạc?”

“Thảo dân cảm thấy có bạc thì dân chúng mới có thể an ổn sống qua ngày.”

Tháng sáu tiết trời thay đổi bất thường. Mới vừa rồi trời vẫn quang đãng, vậy mà gió nhẹ đưa đến vài áng mây đen thì chỉ trong nháy mắt ngoài đình đã mưa rơi tí tách.



Nắng nóng dần dần hạ nhiệt, vài đợt gió lạnh làm tóc mai phất phơ, Minh Trạm nhìn nửa bên mặt nhún nhường của Sở Ngôn rồi thở dài, “A Ngôn, tuy ngươi là thương nhân. Bất quá rất nhiều mệnh quan triều đình không có ánh mắt như ngươi.”

Sở Ngôn nhịn xuống sự mừng thầm trong lòng, khiêm tốn nói, “Bệ hạ quá khen, thảo dân làm sao dám nhận.”

“Có gì đâu, ngươi làm tốt lắm.” Minh Trạm cười một cái, thoải mái ngồi trên ghế, hai tay đặt lên tay vịn, biểu hiện sự thư giãn của mình, Minh Trạm nói, “Hôm nay, trẫm đã nghe thấy những gì ngươi nói. Bất quá nếu thương nhân Vân Quý muốn tham dự vào cảng Thiên Tân thì cũng không đơn giản như vậy, trẫm và Trấn Nam Vương phủ sẽ bàn bạc lại.”

Sở Ngôn vội nói, “Bệ hạ có lòng như vậy chính là phúc khí của chúng thảo dân.”

Minh Trạm cười, “Tốt lắm, nói cho trẫm biết, nay mậu dịch ở biên giới Vân Nam Tây Tạng thế nào?”

Thương nhân là gian tế tốt nhất, có đôi khi bọn họ còn biết nhiều chuyện hơn cả triều đình.

Minh Trạm có được không ít tin tức từ Sở Ngôn, bèn giữ Sở Ngôn ở lại dùng bữa, cho đến khi trời quang mây tạnh thì mới lệnh cho người tiễn Sở Ngôn xuất cung.

******

Như lời Sở Ngôn, thương nhân Vân Quý cũng chú ý đến việc Minh Trạm cho xây cảng, bọn họ đương nhiên hy vọng có thể chiếm một phần trong các giao dịch ngoại thương. Cho dù chỉ là một chút bạc, nhưng chỉ cần có chút lãi thì thương nhân cũng không sợ tiêu bạc.

Nhưng khó ở chỗ, Vân Quý xưa nay luôn độc lập, có chế độ và pháp quy của chính mình, muốn nhúng tay vào cảng Thiên Tân ở đế đô cũng không dễ dàng.

Sở Ngôn triệu tập những thương nhân đầu não của Vân Quý để nghị sự, hơn nữa còn tự nguyện đến đế đô tìm hiểu tin tức. Đương nhiên Sở Ngôn sẽ không đại công vô tư đến tận đây, hắn nguyện ý ra mặt là vì muốn lấy thể diện trước Chu gia.

Chu gia cũng lâu đời như Vân Quý.

Hiện tại Sở gia xưa đâu bằng nay, cửa hiệu của Chu gia đã lâu đời.

Sở Ngôn muốn trở thành người thống lĩnh trong giới thương nhân thì phải dựng nên uy vọng mà Chu gia không thể sánh bằng.

Thiên Tân là cơ hội của hắn.

Chỉ cần hắn ra mặt thúc đẩy Vân Quý có được cơ hội tham dự mậu dịch ở cảng Thiên Tân thì hắn đã có được địa vị hết sức quan trọng ở trong giới thương nhân Vân Quý mà Chu gia không thể sánh bằng.

Minh Trạm vừa nhìn liền biết mục đích của Sở Ngôn.

Bất quá Minh Trạm vẫn rất tán thưởng Sở Ngôn, Sở Ngôn tuổi trẻ lại có dã tâm và động lực, theo quan điểm của Minh Trạm thì giữ quan hệ với Sở Ngôn cũng không phải chuyện xấu.

Vừa mới tiễn bước Sở Ngôn thì Minh Trạm nhận được tin: Bắc Uy Hầu Nguyễn Hạo Phong qua đời.

Minh Trạm nhẹ nhàng thở dài, trở về rồi báo chuyện này cho Nguyễn Hồng Phi biết.

Nguyễn Hồng Phi chỉ thản nhiên nói, “Rốt cục hắn cũng chết.”

“Đúng vậy.” Minh Trạm quả thực không có một lời bình nào thỏa đáng đối với Nguyễn Hạo Phong, người này nói đáng thương thì xác thực cũng đáng thương, nói đáng giận cũng thật đáng giận, cả đời Nguyễn Hồng Phi gặp chuyện bất trắc đều có liên quan đến người này. Nguyễn Hạo Phong từng gặp Nguyễn Hồng Phi trong cung, người làm chuyện đuối lý đương nhiên sợ quỷ kêu cửa, huống chi Nguyễn Hồng Phi thật sự đáng sợ còn hơn cả quỷ, Nguyễn Hạo Phong bị dọa đến đột quỵ, nằm trên giường hơn nửa năm, hôm nay rốt cục tắt thở.

Nguyễn Hồng Phi trầm mặc một lúc thì mới hỏi Minh Trạm, “Phải xử trí tước vị của Bắc Uy Hầu thế nào?”

“Hiện tại Nguyễn Hồng Vũ là trưởng tử, cứ giao cho hắn đi.” Minh Trạm nói, “Nguyễn Hồng Vũ cũng không có công trạng, ta định giáng xuống tước vị.”

“Ngươi tự định đoạt đi.”

Trên đời có một loại người, hắn sống thì ngươi cảm thấy ghê tởm, hắn chết thì ngươi cũng không cảm thấy quá thoải mái.

Minh Trạm nắm chặt tay của Nguyễn Hồng Phi, có chút lo lắng, “Phi Phi.”

Nguyễn Hồng Phi nắm vai Minh Trạm rồi than nhẹ, “Thật hy vọng trên đời không còn người nọ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đế Nan Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook