Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 9: Chém

Liếm Ngón Tay

23/04/2013



Lý Mục Tiên di chuyển như một làn gió tránh khỏi kiếm của Trần Cảnh, đồng thời y vươn tay ra định chộp lấy chuôi kiếm. Bàn tay được bao phủ trong mầng sáng xám mờ ảo, kiếm vừa rơi xuống thì Lý Mục Tiên đã chộp lấy, nhưng đột nhiên thân kiếm lắc qua, quay ngược lại chém nhanh vào cánh tay Lý Mục Tiên. Lý Mục Tiên thu tay, kiếm liền chém vào không khí, nhưng ngay sau đó lại vẽ một đường vòng cung bay xuống dưới đâm thẳng vào bụng Lý Mục Tiên.

Lý Mục Tiên nghiêng người qua một bên, thanh kiếm vốn đang đâm thẳng liền chuyển thành thế chém ngang. Nhưng vì sau đó Lý Mục Tiên nhẹ nhàng lui về sau nên nó lại tiếp tục đâm thẳng tới.

Thân kiếm tỏa sương mù màu trắng, đâm thẳng vào cổ họng Lý Mục Tiên với tốc độ cực nhanh.

Lý Mục Tiên như một làn gió, hẳn là không chậm hơn tốc độ kiếm bao nhiêu. Y lui nhanh về sau, nói:

- Ngự Kiếm thuật quả nhiên bất phàm.

Trần Cảnh không nói tiếng nào, tập trung khống chế kiếm trên không, thanh kiếm tự động tấn công giống như có người cầm kiếm vậy. Lý Mục Tiên lui nhanh, nhưng chẳng qua, dù y có nhanh như thế nào, kiếm vẫn bám sát không rời, kiếm kiếm vây kín.

Bất đắc dĩ, Lý Mục Tiên đành phải vung chỉ đánh lên thân kiếm, y muốn thăm dò. Bàn tay được bao phủ bởi vầng sáng xám mờ ảo của y đã xuất hiện trước ngực tự lúc nào.

"Đinh..."

Thân kiếm bị hắn búng trúng một cái liền phát ra tiếng ngân vang du dương.

Cả người Trần Cảnh run lên, suýt nữa thì mất liên hệ với kiếm khiến không thể khống chế nó được nữa. Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, tập trung toàn bộ tâm niệm vào việc khống chế thân kiếm. Nhưng ngay lúc đó, Lý Mục Tiên vươn tay chộp lấy chuôi kiếm.

Kiếm bị đánh bay, Trần Cảnh cũng chỉ thất thần trong một khoảng khắc, nhưng khi phục hồi tinh thần thì lại phát hiện tay phải Lý Mục Tiên đã chộp lấy chuôi kiếm.Đầu hắn căng ra, đột nhiên nay ra cách, kiếm lấy chuôi kiếm làm tâm xoay, quay một vòng trên không trung, chật vật thoát khỏi tay Lý Mục Tiên rồi vạch một đường chém vào cổ y. Thấy Trần Cảnh ứng biến nhanh như thế, Lý Mục Tiên rất kinh ngạc, vất cả lắm mới tạo được một cơ hội nhưng giờ đã bị đoạt lại.

Y đâu biết rằng Trần Cảnh luyện kiếm thuật đã hơn mười năm, mặc dù lúc này Trần Cảnh không dùng tay khống chế kiếm, nhưng kiếm chiêu vẫn là những kiếm chiêu đó. Từng kiếm phong tỏa hay tấn công còn nhanh hơn lúc hắn cầm kiếm gấp mấy lần. Và bây giờ Trần Cảnh mới phát hiện bộ kiếm chiêu lão kiếm khách dạy mình vô cùng cao minh ngừng, đâm, gọt, chém, vẩy, bạt… liên tục không ngừng.

Chỉ vì nhất thời khinh thường nên giờ đây Lý Mục Tiên bị vây trong lưới kiếm không thể thoát thân được. Ban đầu tránh né còn không tốn sức mấy, nhưng kể từ lúc Trần Cảnh cho rằng có thể xem việc ngự kiếm trở thành vô hình thì kiếm chiêu liền biến đổi, cái cảm giác cứng nhắc khi ngự kiếm chiến đấu với người nhanh chóng biến mất. Chỉ trong chốc lát, kiếm thế đã biến đổi. Lý Mục Tiên kinh hãi, hai cánh tay trong tay áo rộng thùng thình khẽ rung lên, thân thể như làn gió tránh né lưới kiếm. Đột nhiên tay của y lại xuất hiện, ánh xám mờ càng lúc càng đậm lên, trông như như một con rắn độc vồ tới.

Ngón tay lại đánh vào thân kiếm.

Nhưng ngay lúc ngón tay Lý Mục Tiên mới nhúc nhích, chuẩn bị đánh tới thân kiếm thì kiếm liền đổi hướng, kiếm thế đổi từ đâm thành chém. Lý Mục Tiên kinh hãi, lập tức rút ngón tay về, nhưng sao có thể tránh kịp được? Lưỡi kiếm chém nhanh tới. Lưỡi kiếm chém vào ngón tay trong sương mù màu xám tạo nên âm thanh như tiếng kim loại va chạm.

Lý Mục Tiên la thất thanh rồi bay ngược về sau, nhưng lưỡi kiếm lại theo sát bên người, quanh thân kiếm còn có một quầng sáng trắng bao phủ, liên tục chém vào người của Lý Mục Tiên, làm cho Lý Mục Tiên bị vây trong một không gian nhỏ, không thể nào thoát thân được.

Nếu như có người thấy Lý Mục Tiên nổi tiếng khắp thành Bá Lăng lại rơi vào tình cảnh này thì nhất định sẽ cảm thấy không thể tin được. Có nhiều người cho rằng Lý Mục Tiên là đệ nhất cao thủ ở thành Bá Lăng, nhưng vị cao thủ này bây giờ lại bị Trần Cảnh dùng một kiếm vây ở không trung, không thể thoát thân.

Ngón trỏ Lý Mục Tiên bị chém, mặt dù không gãy nhưng rất đau, y giận dữ, sắc mặt xanh mét. Y đột nhiên lấy một lá bùa màu vàng nhạt trong ngực ra, miễn cưỡng đọc chú ngữ, lá bùa kia lập tức hóa thành một quầng sáng màu vàng rồi bao phủ cả người y lại.

Trần Cảnh không biết y muốn dùng pháp thuật gì, đành phải biến thế kiếm càng lúc càng siết chặt hơn, nhưng lại phát hiện thân thể y từ từ mờ đi, trở nên hư ảo, cuối cùng nhạt như một làn khói rung một cái rồi biến mất trong gió.

Ngay thời khắc Lý Mục Tiên biến mất, Trần Cảnh cũng nhắm mắt lại, tay phải kết thành hình kiếm đặt ở trước ngực, thanh kiếm đang ở bên ngoài lập tức quay nhanh về, vờn quanh người hắn.



Nếu như nhìn từ xa thì chỉ thấy trên đỉnh ngọn núi xanh có một người mặt áo rách nát, đầu tóc xõa tung, hai chân trần trụi đang đứng. Tóc đen xốc xếch và quần áo rách rưới người này tung bay theo gió, khuôn mặt như một lão tăng đang nhập định.

Một con chim có màu sắc rực rỡ bay từ bụi cây lên, dường như nó cảm thấy lạ khi ở đây có thêm một người, muốn bay xuống xem cho rõ.

Đột nhiên có một luồng kiếm quang xẹt qua hư không, con chim này còn chưa có phản ứng đã bị chém làm hai.

Trần Cảnh nhắm mắt lại, dùng tâm niệm điều khiển phi kiếm. Lúc này, hắn cảm thấy trời đất xung quanh đã dần tối lại, tuy có thể thấy bên cạnh còn vài cọng cỏ bông hoa mờ mờ, nhưng ở xa thì tối đen như mực, không thể thấy gì. Tuy xung quanh là một màu đen, nhưng bóng tối ở nơi này lại yên lặng bình thản như một đầm nước sâu êm ả.

Khi con chim bay trong không gian này, bóng tối bỗng rung lên tựa như bị kích thích. Ban đầu Trần Cảnh cho là Lý Mục Tiên tới gần nên đã khống chế kiếm chém, nhưng lúc chém xong mới biết là không phải.

Thuật ẩn thân không khó luyện, nhưng cũng không dễ, khác biệt lớn nhất với thuật độn thổ chính là ở chỗ không có tiếng động nào, nên người khác rất khó phát hiện. Các môn phái khác cũng có thuật ẩn thân, thuật độn thổ, có lẽ ban đầu thì các nơi không khác nhau lắm, nhưng sự khác biệt càng về sau càng lớn.

Tất nhiên là Thiên La Môn cũng có thuật ẩn thân và thuật độn thổ, Trần Cảnh mặc dù không tu luyện, nhưng cũng từng xem qua thuật pháp ẩn thân của Thiên La Môn trong một quyển sách, mà quyển sách đó có nhắc đến phương pháp phá thuật ẩn thân. Hiện giờ Trần Cảnh đang sử dụng phương pháp đó: nhắm mắt lại, dùng toàn bộ niệm lực để cảm ứng, nếu thần niệm của ngươi mạnh mẽ thì chỉ cần người ẩn thân tới gần một chút là sẽ phát hiện ra ngay, đây chính là phương pháp phá thuật ẩn thân của Thiên La Môn.

Trần Cảnh không biết thuật pháp ẩn thân của Lý Mục Tiên khác thuật ẩn thân của Thiên La Môn thế nào, nhưng hắn cũng không biết phương pháp khác để phá thuật ẩn thân nên đành dùng phương pháp phá thuật ẩn thân của Thiên La Môn.

Đột nhiên, Trần Cảnh cảm giác trong bóng tối yên tĩnh có dao động, vô cùng nhẹ, giống như là nước gợn khi gió nhẹ lướt qua.

Tâm niệm vừa động, kiếm đã chém tới. Theo những gì Trần Cảnh cảm giác được xung quanh thân kiếm có ánh sáng trắng nhạt, vừa đi qua là bóng tối lại sáng lên, nhưng cảnh vật xung quanh rất mơ hồ.

Phi kiếm chém qua không gặp chút trở ngại nào, Trần Cảnh cũng không thu tay lại. Thân kiếm chuyển động tạo thành một dải kiếm ảnh phá tan không gian bóng tối kia. Trong lúc kiếm quang tung hoành, Trần Cảnh mơ hồ thấy thân ảnh Lý Mục Tiên lui nhanh về sau, biến mất trong bóng tối. Tuy thấy thế, nhưng Trần Cảnh không để phi kiếm đuổi theo, bởi vì nơi đó cách đây rất xa, đã vượt ra khỏi phạm vi thần niệm Trần Cảnh có thể bao lấy.

Trần Cảnh vui mừng, không ngờ phi kiếm phối hợp với thần niệm lại có thể phá thuật ẩn thân của Lý Mục Tiên.

Thanh kiếm vẫn chuyển động xung quanh hắn giống như một con cá mập đang tuần tra lui tới trong nước, lúc nào cũng có thể cắn con mồi. Mười thước quanh thân thể chính là phạm vi thần niệm hắn có thể bao phủ hoàn toàn.

Hắn nhắm mắt lại, cảm giác không gian xung quanh vô cùng tối, rất tĩnh lặng.

Trong bóng tối tĩnh lặng ấy, chỉ có một ánh sáng duy nhất chính là thanh kiếm này, những nơi kiếm đi qua đều có ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng, lúc kiếm rời đi, nơi đó lại trở thành bóng tối.

Đột nhiên có dao động trong bóng tối yên lặng, kiếm thế thay đổi, đâm thẳng vào một nơi đằng xa. Ngay giây khắc đó, dao động đó giống như một con cá vừa ló ra từ mặt nước sâu, làm cho mặt nước nổi bọt một chút rồi chìm vào trong nước, mặt nước lại tĩnh lặng.

Những người ở thành Bá Lăng đã từng thấy Lý Mục Tiên ra tay, điều làm mọi người ấn tượng nhất chính là việc y dùng tay không đón pháp bảo, pháp thuật. Tuy mới thấy hai ba lần, nhưng lần nào lần nấy y cũng dùng bàn tay được ánh sáng xám mờ bao phủ thu lấy pháp thuật hoặc pháp bảo đánh tới, lần nào cũng là pháp thuật bị tán đi, pháp bảo bị hắn thu. Nhưng chưa có ai thấy y sử dụng pháp thuật nào, bây giờ khi chiến đấu với Trần Cảnh, y muốn thu lấy kiếm của Trần Cảnh nhưng không thể nào làm được. Muốn tới gần người Trần Cảnh thì bị thanh kiếm đó ngăn cản, mặc dù bây giờ đã dùng thuật pháp ẩn thân nhưng vẫn không thể tới gần được.

Đột nhiên có một dao động cực kỳ mạnh mẽ đánh thẳng tới Trần Cảnh, khí thế giống như một con cá lớn vọt lên khỏi mặt nước. Trần Cảnh hơi kinh hãi, vội vàng khống chế kiếm, thanh kiếm liền tỏa sáng, chém thẳng tới luồng dao động đó.

"Ầm..."

Ánh lửa tóe lên.

Lý Mục Tiên tung một quyền đánh lên lưỡi kiếm, kiếm bị đánh bay lên cao. Tâm thần Trần Cảnh chấn động, cảm thấy hơi choáng váng, thần niệm bao phủ phương viên mười thước nhất thời tản đi. Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, khi mở mắt ra lại phát hiện Lý Mục Tiên đã đến gần, sát khí hiện rõ trong mắt y.



Trong tay Trần Cảnh bây giờ không có kiếm, tâm thần lại đang loạn, trong lúc nhất thời khó câu thông được với kiếm đã bị đánh bay, đành phải tung một quyền ra như trước.

"Rầm"

Cuộc va chạm này thuần túy là pháp lực, cũng may Trần Cảnh sớm biết pháp lực mình thua kém đối phương rất nhiều, nên ngay lúc hai quyền đánh vào nhau thì người cũng dựa thế lui về sau, nhưng vì pháp lực thua kém nên bị bay về sau rất xa. Người còn ở trên không trung thì đã phun một ngụm máu tươi, còn Lý Mục Tiên chỉ khựng lại một chút rồi liền đuổi theo. Y tung thêm một quyền đánh tới Trần Cảnh, đầu quyền được ánh sáng màu xám bao phủ.

Trần Cảnh bây giờ giống như một con chim lớn gãy cánh rơi từ trên đỉnh núi xuống xuống con sông lớn đang chảy cuồn cuộn. Tuy thấy Lý Mục Tiên sát khí đằng đằng đang đạp không lao xuống nhưng tâm niệm hắn lại trở nên bình tĩnh. Tác dụng của việc dưỡng kiếm bao nhiêu năm nay giờ đã hiện rõ ra. Lúc còn ở Thiên La Môn, trước khi ngự kiếm thì hắn không được hành động, phải toàn tâm toàn ý ngự kiếm, không để ý đến mọi việc ở bên ngoài nữa. Nhưng vào lúc này, khi thân còn ở trên không trung thì hắn đã quên an nguy bản thân, một lần nữa câu thông với kiếm.

Lý Mục Tiên lao thẳng xuống, vừa tung quyền vừa lạnh lùng nói:

- Mặc dù ngươi cũng có chút thiên phú, nhưng hôm nay phải táng thân ở đây.

Y khẽ cười một tiếng, chân đạp hư không đáp xuống. Theo y thì Trần Cảnh phải chết ngay bây giờ, bây giờ mà không giết chết thì sau này hắn sẽ là một nhân vật nguy hiểm.

Y đánh một quyền, giống như một con chim ưng lão luyện từ trên không trung lao xuống bắt con mồi.

Y biết nếu như một quyền này đánh trúng thì Trần Cảnh chắc chắn phải chết, hơn nữa, y còn có lòng tin sẽ đánh trúng trước khi đối phương rơi xuống sông.

Ngay lúc này, y thấy Trần Cảnh đang rơi xuống đột nhiên vươn chỉ ra, đồng thời lại nghe thấy một tiếng thét khàn giọng hết sức.

- Chém.

Y bỗng nhiên cảm thấy gáy trở nên lạnh toát giống như bị nước đá dội xuống đỉnh đầu.

Lý Mục Tiên kinh hãi, không thể ngờ rằng trong lúc này mà Trần Cảnh còn có thể ngự kiếm. Y lắc mình, đồng thời vung tay hộ thân. Y rất cẩn thận khi đối mặt với thanh kiếm này, trong lòng y, chưa có người nào có thể bắt y phải sử dụng toàn bộ bản lĩnh như khi đối mặt với thanh kiếm mới thông linh này.

Kiếm từ phía sau Lý Mục Tiên chém xuống, kiếm quang óng ánh như sương như tuyết, tỏa sát khí lạnh đến thấu xương.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên!

Một cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền đến, rồi một làn máu tươi vẩy khắp không trung, một cánh tay rơi xuống dòng sông.

"Ầm"

Trần Cảnh rơi xuống nước, nhưng trước đó hắn còn miễn cưỡng chụp được thanh kiếm.

Lý Mục Tiên ngự không đuổi theo cánh tay đang rơi xuống dòng sông lớn kia, rồi xoay người trở về đỉnh núi. Y dõi mắt nhìn dòng sông lớn đang chảy cuồn cuộn, nhưng không thể thấy Trần Cảnh được, hắn ta đã sớm bị dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi.

Máu tươi nhỏ từng giọt trên đỉnh núi, một lát sau đã nhuốm đỏ nơi đó.

Tay trái Lý Mục Tiên nắm lấy cánh tay cụt kia, sắc mặt lạnh như băng. Y đứng trên đỉnh núi rất lâu, cho đến khi bóng đêm phủ xuống, vẫn thấy có một thân ảnh mờ ảo đang đứng đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook