Quyển 2 - Chương 31: Cố sự nội ngoại
Liếm Ngón Tay
20/11/2017
Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Thế gian này có rất ít chuyện đại sự khiến cả cộng đồng quan tâm. Chưởng môn La Phù phi thăng Tiên giới lần này được tính là một chuyện trong đó. Có điều, lúc này có rất nhiều chuyện bất đồng diễn ra.
Có rất nhiều người ngẩng đầu tha thiết hỏi đạo trước điện La Phù, hi vọng Triệu Tiên chân nhân có thể khai ngộ chút ít cho mình. Có Ly Trần chỉ đạp tuyết đi trong đám người. Còn tại đảo Kim Ngao, lại có một đạo nhân mặc đồ đen, mặt đầy sẹo đang quỳ trên mặt đất, trước mặt y là một thanh trường kiếm đặt ngang đen thùi như mực. Sau lưng y, từng đệ tử từ bên ngoài gấp gấp trở về đảo lần lượt đi tới, đặt tay lên kiếm nhưng không thả ra, tùy ý để thanh Trạc Tiên kiếm cắn nuốt tinh huyết trong người. Còn Bất Chấp chân nhân đang ngồi ngay vị trí chuôi kiếm, nhắm mắt.
Thanh kiếm tên Trạc Tiên, là một trong bốn thanh sát kiếm mà Thông Thiên giáo chủ từng dùng, nổi danh ngang với Tuyệt Tiên.
Bên ngoài La Phù đột nhiên hỗn loạn, như thể cuồng phong kéo đến. Gần một ngàn thần linh bị khu sử từ bốn phương tám hướng kéo đến La Phù.
Trong những thần linh này, Trần Cảnh nhận ra được vài người quen, có Nạp Lan Vương, có Thành Hoàng thành Chung Ly. Khiến Trần Cảnh kinh ngạc ngoài ý nhất, là Đông Nhạc đại đế cũng có mặt trong đó.
Trần Cảnh nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn về phía hắn. Sâu trong mắt bọn họ, hắn còn nhìn ra được chút ít vẻ nghi hoặc và sợ hãi.
Vượt ngàn núi, nhảy vạn sông!
Trần Cảnh vừa mới xuất hiện bên ngoài châu Bắc Lô, liếc mắt đã nhìn thấy được ánh mắt như thể xuyên thủng hư không của chưởng môn La Phù. Lúc trước ở miếu Hà Bá, Trần Cảnh nhìn thấy chưởng môn La Phù cầm Tuyệt Tiên kiếm đâm vỡ chưởng ấn của Khổ Hải Yêu Tăng xong thì đã không còn sức lực nào, nên suy đoán ông ta chỉ có thể điều khiển Tuyệt Tiên kiếm khoảng mười lần mà thôi.
Lúc sát niệm của ông ta vừa lên, liền đến đảo Kim Ngao đánh chết kẻ địch, khiến chưởng môn Ngô Thiên Quân không kịp chuẩn bị. Khi ông ta đến nơi, đại trận hộ đảo Kim Ngao còn chưa mở ra, chỉ có chưởng môn đảo Kim Ngao kịp phản ứng lại. Đáng tiếc một mình lão không đủ để điều khiển Tuyệt Tiên kiếm, pháp lực không đủ, cuối cùng hao hết toàn bộ pháp lực và tinh huyết mới xuất ra được một kiếm. Một kiếm này, đã cắt đứt khả năng điểu khiển thanh Trảm Tiên Kiếm của nguyên thần chưởng môn La Phù.
Nhưng sau một kiếm này, chưởng môn đảo Kim Ngao cũng tiêu vong. Do đó ông ta mới dùng pháp lực của nguyên thần điều khiển thanh kiếm khí tiên thiên Tuyệt Tiên kiếm.
Chưởng môn La Phù giết vào đảo Kim Ngao nơi Đông Hải xong rồi mới qua bên núi Hắc Sơn là có tính toán cả. Nếu qua núi Hắc Sơn trước, trong tay lão không có Tuyệt Tiên kiếm, không thể thoải mái chiến thắng như vậy. Sau đó qua đảo Kim Ngao, Hư Cực chân nhân sẽ không vội vã ứng chiến mà bị giết chết.
Bất kể thế nào, lần này có lẽ chưởng môn La Phù không đoán trước được, hoặc có lẽ ông ta đã sớm dự liệu đến.
Chúng thần linh dưới điều khiển của Khu Thần đại pháp đã nhào vào trong gió tuyết. Trần Cảnh cũng không ngoại lệ, bước chân đạp hư không, mỗi bước đều đạp lên bông tuyết bay.
Đám người hỏi đạo bên dưới Triệu Tiên chân nhân dồn dập quay đầu lại, nhìn thấy một đám thần linh đang đạp tuyết cưỡi gió đi đến.
Hôm nay là ngày thứ bảy, là ngày mà Triệu Tiên chân nhân nói sẽ phi thăng.
Toàn bộ tĩnh lặng! Ly Trần đã đi tới hư không trước mặt chúng thần. Nàng liếc mắt đảo qua, lướt qua Trần Cảnh cũng không ngừng lại, căn bản như không nhận ra hắn.
Nàng không nói gì, bởi vì lúc này không cần nàng nói. Nàng có sư phụ ở đây.
- Khu Thần đại pháp. Ngươi là dư nghiệt Vu tộc, hay là người của Âm Dương quan?
Chưởng môn La Phù nhìn về hư không hỏi.
Tiếng ca trong trẻo trong lòng Trần Cảnh lúc này chợt giảm xuống, nhưng mối liên hệ vẫn còn y nguyên đó.
Gió tuyết tại một nơi đột nhiên cuốn lại với nhau, rồi hóa thành hình người, không phân rõ nam nữ, chỉ là tuyết tạo thành hình. Chẳng qua, giọng nói vẫn đặc biệt trong trẻo, kẻ đó nói:
- Người của Âm Dương quan đang bận rộn tìm quán chủ của bọn họ, sao có thời gian để tới đây?
- Vậy ngươi chính là dư nghiệt của Vu tộc sao?
Chưởng môn La Phù nói.
- Ha ha, ta không phải. Ta không xứng được coi là người Vu tộc.
Người tuyết kia đáp lời.
Nguyên thần của chưởng môn La Phù vẫn to lớn như núi cao, pháp bào che trọn cả đại điện La Phù. Ông ta không vội làm gì cả, chỉ hỏi:
- Ngươi tên gì?
Một câu hỏi rất thẳng thắn.
Hình người được tạo thành từ gió tuyết kia trả lời:
- Ta là Tuyết Nhi. Là một bông tuyết được tỷ tỷ làm phép hóa thành.
Trần Cảnh không khỏi nghĩ thầm một bông tuyết làm sao có thể khai linh thì Tuyết Nhi đã nói tiếp:
- Năm đó ta ở nơi cực hàn, kết thành một bông tuyết, cuối cùng lại được tỷ tỷ ban cho một giọt tinh huyết mà khai linh. Lần đại chiến đó không thể chiếu cố được tỷ tỷ, ngay cả tung tích nàng đến giờ mới nghe thấy. Chẳng qua hoàn hảo, vẫn còn kịp, nếu chậm thêm chút nữa, tỷ tỷ bị ngươi hại rồi.
Trần Cảnh không biết tỷ tỷ mà Tuyết Nhi kia nói tới là ai. Nghe giọng điệu, có lẽ trong kiếm phái La Phù đang phong ấn tỷ tỷ của nàng.
Nàng ta nói tới đây, đã bị Triệu Tiên chân nhân ngắt lời:
- Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm. Không phải chúng ta trấn áp, phong ấn, mà là hoàn thành phó thác của nàng ta.
- Nực cười, tính khí Huyền Minh tỷ tỷ lại chịu để người khác phong ấn? Ta sớm nên nghĩ tới, nơi này bốn mùa tuyết rơi, là Huyền Minh tỷ tỷ gợi ý, nhắc nhở chúng ta biết nàng ở trong này.
Tuyết Nhi kia nói, giọng nói lạnh lẽo mang đầy giá rét.
Lúc đầu nghe đến tên Huyền Minh, Trần Cảnh chỉ cảm thấy quen quen, nghĩ một lúc mới nhớ đến sự tích Vu tộc được nhắc đến trên quyển “Vu chú” kia. Trong mười hai vị tổ Vu có một người gọi là Huyền Minh. Nhớ đến tên này, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời nơi châu Bắc Lô, e là gió tuyết này thật sự vì Huyền Minh mà rơi xuống.
Ly Trần nghe xong, không khỏi nghĩ tới mấy lời của đám người kia ngày đó. Kỳ thực lúc đó nàng đã sớm tới, nghe vậy lòng cũng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm phái La Phù tồn tại là có sứ mệnh riêng.” Cho dù nghĩ vậy, nhưng nàng cũng không quay đầu lại nhìn sư phụ mình, vẻ mặt cũng không chút biến hóa. Nàng chỉ gỡ hồ lô bên hông xuống, uống một ngụm rượu nóng cháy.
Với nàng mà nói, La Phù chính là cội nguồn của nàng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, hoặc giả La Phù tồn tại vì cái gì, nàng đều sẽ kế thừa toàn bộ.
Cho nên, chưởng môn La Phù nhìn thấy các đệ tử La Phù đều quay lại nhìn, ánh mắt đều có sự nghi ngờ, chỉ có Ly Trần không quay đầu lại.
Mười hai vị tổ Vu năm xưa thần thông quảng đại thế nào, Trần Cảnh chưa từng biết được, nhưng lại từng đọc qua miêu tả trong “Vu Chú”. Trong đó có một trang miêu tả Huyền Minh, tuy không nhiều như miêu tả những tổ Vu khác, nhưng Trần Cảnh lại vô cùng khắc sâu ấn tượng. Trong “Vu Chú” viết thế này: “Từ trong gió tuyết thế gian mà sinh ra, hành sự như gió, tính cách như tuyết. Không thích quây quần trong tộc nhân, chỉ ưa cuộc sống một mình trên đỉnh Tuyết Sơn.”
Một đoạn văn rất ngắn gọn, lại đủ khắc cực sâu ấn tượng về người tên Huyền Minh này trong lòng Trần Cảnh.
- Ngươi không đoán sai. Năm xưa tổ Vu Huyền Minh là bị phong ấn bên dưới núi La Phù này. La Phù đã trấn giữ mấy đời, nếu La Phù diệt vong, sẽ có đệ tử Côn Lôn tới đây tiếp tục sứ mệnh.
Chưởng môn La Phù trầm ngâm một chút rồi xác nhận. Ông ta nói xong, trong lòng Trần Cảnh lại vang lên tiếng ca. Lần này hắn cảm thấy tiếng ca như gió gào, trong đó như khóc như than, bi thương trong lòng dâng lên, hóa thành từng bông tuyết chầm chậm rơi vãi.
Ngay khi tiếng ca trong lòng Trần Cảnh vang lên, phía xa lại xuất hiện một nhóm thần linh khác tới. Số thần linh này không nhiều bằng nhóm Trần Cảnh, chỉ mấy chục người, hơn nữa pháp lực cũng yếu hơn rất nhiều.
Chính lúc Trần Cảnh đang kinh ngạc, thì lại có hai nhóm thần linh từ hai hướng khác đi tới. Mỗi nhóm khoảng mấy chục thần linh, pháp lực cũng không cao.
Lúc này, chưởng môn La Phù mới nói:
- Gia sư từng nói, từ lúc Ngọc Hoàng lập Thiên đình, thế gian có người ngộ được Khu Thần đại pháp, được gọi là Khu Thần đại thánh. Lúc đó gia sư nói có lẽ là người của Vu tộc. Hiện tại xem ra gia sư đoán không sai. Chỉ là không biết, trong các ngươi có vị Khu Thần đại thánh kia chăng?
Đứng sau ba nhóm thần linh ở ba hướng kia, tất nhiên phải là người có Khu Thần đại pháp. Bọn họ không lên tiếng, cũng không xuất hiện trong trời gió tuyết này.
Lúc này Tuyết Nhi mới nói:
- Tạm thời chỉ toàn đám hậu thế, ngay cả Vu pháp còn chưa kế thừa được, chỉ dựa vào đó biên diễn được chút ít, sao dám tự cho mình là Vu tộc. Vị Khu Thần đại thánh mà ông nói đã chết rồi, hơn nữa, tên người đó là Khu Thần, không có “đại thánh”.
Trần Cảnh không khỏi nghĩ ngợi. Phương pháp Khu Thần quỷ dị khó dò như vậy, người có thể sáng tạo ra loại thần thông pháp thuật từ phù văn trong sắc phù Thiên đình lại vẫn còn không dám nhận mình là Vu tộc. Ngữ khí kia, như sợ vấy bẩn lấy tên Vu tộc.
Giọng nói của Tuyết Nhi như hòa vào cơn gió vừa khóc lóc vừa kể lể. Lời vừa dứt, bên tai Trần Cảnh lại vang lên tiếng ca muốn xúc động cả tâm linh. Tiếng ca như gió, như mơ hồ, như đến từ sâu trong tâm linh, lại như đến từ trên chín tầng trời.
Trong tiếng gió thổi, Trần Cảnh còn nghe được: “Để ta kể cho ngươi nghe về một câu chuyện xưa...”
Căn bản Trần Cảnh không có ý nghĩ cự tuyệt, cả ý niệm cũng chưa từng nhen nhóm đến.
Giọng nói như gió lại tiếp tục: “Ta vốn là một bông hoa tuyết sinh ra trên đỉnh Tuyết Sơn, được Huyền Minh tỷ tỷ dùng tinh huyết khai linh. Chỉ là sau khi ta khai linh, cả một khoảng thời gian dài sau đó vẫn chưa hiểu biết chuyện gì, chỉ mong muốn rằng sẽ được theo Huyền Minh tỷ tỷ nhìn ngắm khắp ngóc ngách trong thế gian. Nhưng lần nào Huyền Minh tỷ tỷ trở về cũng chỉ nhìn tuyết bay đầy trời, lúc đi cũng không mang ta đi cùng. Nàng luôn để ta ở lại đây một mình, muốn ta nỗ lực tu hành, nhưng ta không thích tu hành. Rất nhiều năm qua đi, có lần Huyền Minh tỷ tỷ trở về, ta nhìn thấy gương mặt nàng có bàng hoàng lẫn do dự mà trước kia chưa từng nhìn thấy qua. Trong lòng ta, Huyền Minh tỷ tỷ vĩnh viễn tự tin, như thể vạn vật trong trời đất đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Một lần, nàng đột nhiên hỏi ta, rằng: Có lẽ Vu tộc sắp không còn tồn tại trong trời đất này nữa, ta nên cùng tộc nhân chiến đến giọt máu cuối cùng với trời đất này, hay cứ mãi đứng trên ngọn núi này nhìn tuyết tuôn rơi, cô độc tịch mịch giữa cõi này.”
Tâm linh Trần Cảnh theo giọng nói này mà nhảy lên. Hắn đã quên mất đây là nơi nào, quên mất lí do mình đến đây, trong lòng không có lấy một tia báo động nguy hiểm phát sinh. Thế nhưng, hắn đã sớm bay vào trong gió tuyết, thẳng hướng tới chưởng môn La Phù.
Không chỉ có hắn, mà chúng thần linh cũng bay đầy trời, nhìn qua số lượng lên đến mấy trăm.
Thần linh đầy trời, như từng cánh bướm trong gió tuyết đồng loạt lao lên đánh giết về phía chưởng môn La Phù. Trong đó có cả Trần Cảnh.
Một trận chiến hỗn loạn, đám người đến nghe đạo dưới chân núi La Phù lại chẳng thể hiểu vì sao có nhiều thần linh từ nơi xa đuổi đến, vây giết Chưởng môn La Phù như vậy.
Chưởng môn La Phù vẫn không động, vẫn lấy núi là ghế tựa, nguyên thần hiển hóa ra pháp bào che phủ toàn bộ kiếm phái La Phù.
Sau đó, cánh tay ông ta vung lên, Trảm Tiên kiếm hóa ánh sáng cực nhanh lóe ra.
oOo
Thế gian này có rất ít chuyện đại sự khiến cả cộng đồng quan tâm. Chưởng môn La Phù phi thăng Tiên giới lần này được tính là một chuyện trong đó. Có điều, lúc này có rất nhiều chuyện bất đồng diễn ra.
Có rất nhiều người ngẩng đầu tha thiết hỏi đạo trước điện La Phù, hi vọng Triệu Tiên chân nhân có thể khai ngộ chút ít cho mình. Có Ly Trần chỉ đạp tuyết đi trong đám người. Còn tại đảo Kim Ngao, lại có một đạo nhân mặc đồ đen, mặt đầy sẹo đang quỳ trên mặt đất, trước mặt y là một thanh trường kiếm đặt ngang đen thùi như mực. Sau lưng y, từng đệ tử từ bên ngoài gấp gấp trở về đảo lần lượt đi tới, đặt tay lên kiếm nhưng không thả ra, tùy ý để thanh Trạc Tiên kiếm cắn nuốt tinh huyết trong người. Còn Bất Chấp chân nhân đang ngồi ngay vị trí chuôi kiếm, nhắm mắt.
Thanh kiếm tên Trạc Tiên, là một trong bốn thanh sát kiếm mà Thông Thiên giáo chủ từng dùng, nổi danh ngang với Tuyệt Tiên.
Bên ngoài La Phù đột nhiên hỗn loạn, như thể cuồng phong kéo đến. Gần một ngàn thần linh bị khu sử từ bốn phương tám hướng kéo đến La Phù.
Trong những thần linh này, Trần Cảnh nhận ra được vài người quen, có Nạp Lan Vương, có Thành Hoàng thành Chung Ly. Khiến Trần Cảnh kinh ngạc ngoài ý nhất, là Đông Nhạc đại đế cũng có mặt trong đó.
Trần Cảnh nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn về phía hắn. Sâu trong mắt bọn họ, hắn còn nhìn ra được chút ít vẻ nghi hoặc và sợ hãi.
Vượt ngàn núi, nhảy vạn sông!
Trần Cảnh vừa mới xuất hiện bên ngoài châu Bắc Lô, liếc mắt đã nhìn thấy được ánh mắt như thể xuyên thủng hư không của chưởng môn La Phù. Lúc trước ở miếu Hà Bá, Trần Cảnh nhìn thấy chưởng môn La Phù cầm Tuyệt Tiên kiếm đâm vỡ chưởng ấn của Khổ Hải Yêu Tăng xong thì đã không còn sức lực nào, nên suy đoán ông ta chỉ có thể điều khiển Tuyệt Tiên kiếm khoảng mười lần mà thôi.
Lúc sát niệm của ông ta vừa lên, liền đến đảo Kim Ngao đánh chết kẻ địch, khiến chưởng môn Ngô Thiên Quân không kịp chuẩn bị. Khi ông ta đến nơi, đại trận hộ đảo Kim Ngao còn chưa mở ra, chỉ có chưởng môn đảo Kim Ngao kịp phản ứng lại. Đáng tiếc một mình lão không đủ để điều khiển Tuyệt Tiên kiếm, pháp lực không đủ, cuối cùng hao hết toàn bộ pháp lực và tinh huyết mới xuất ra được một kiếm. Một kiếm này, đã cắt đứt khả năng điểu khiển thanh Trảm Tiên Kiếm của nguyên thần chưởng môn La Phù.
Nhưng sau một kiếm này, chưởng môn đảo Kim Ngao cũng tiêu vong. Do đó ông ta mới dùng pháp lực của nguyên thần điều khiển thanh kiếm khí tiên thiên Tuyệt Tiên kiếm.
Chưởng môn La Phù giết vào đảo Kim Ngao nơi Đông Hải xong rồi mới qua bên núi Hắc Sơn là có tính toán cả. Nếu qua núi Hắc Sơn trước, trong tay lão không có Tuyệt Tiên kiếm, không thể thoải mái chiến thắng như vậy. Sau đó qua đảo Kim Ngao, Hư Cực chân nhân sẽ không vội vã ứng chiến mà bị giết chết.
Bất kể thế nào, lần này có lẽ chưởng môn La Phù không đoán trước được, hoặc có lẽ ông ta đã sớm dự liệu đến.
Chúng thần linh dưới điều khiển của Khu Thần đại pháp đã nhào vào trong gió tuyết. Trần Cảnh cũng không ngoại lệ, bước chân đạp hư không, mỗi bước đều đạp lên bông tuyết bay.
Đám người hỏi đạo bên dưới Triệu Tiên chân nhân dồn dập quay đầu lại, nhìn thấy một đám thần linh đang đạp tuyết cưỡi gió đi đến.
Hôm nay là ngày thứ bảy, là ngày mà Triệu Tiên chân nhân nói sẽ phi thăng.
Toàn bộ tĩnh lặng! Ly Trần đã đi tới hư không trước mặt chúng thần. Nàng liếc mắt đảo qua, lướt qua Trần Cảnh cũng không ngừng lại, căn bản như không nhận ra hắn.
Nàng không nói gì, bởi vì lúc này không cần nàng nói. Nàng có sư phụ ở đây.
- Khu Thần đại pháp. Ngươi là dư nghiệt Vu tộc, hay là người của Âm Dương quan?
Chưởng môn La Phù nhìn về hư không hỏi.
Tiếng ca trong trẻo trong lòng Trần Cảnh lúc này chợt giảm xuống, nhưng mối liên hệ vẫn còn y nguyên đó.
Gió tuyết tại một nơi đột nhiên cuốn lại với nhau, rồi hóa thành hình người, không phân rõ nam nữ, chỉ là tuyết tạo thành hình. Chẳng qua, giọng nói vẫn đặc biệt trong trẻo, kẻ đó nói:
- Người của Âm Dương quan đang bận rộn tìm quán chủ của bọn họ, sao có thời gian để tới đây?
- Vậy ngươi chính là dư nghiệt của Vu tộc sao?
Chưởng môn La Phù nói.
- Ha ha, ta không phải. Ta không xứng được coi là người Vu tộc.
Người tuyết kia đáp lời.
Nguyên thần của chưởng môn La Phù vẫn to lớn như núi cao, pháp bào che trọn cả đại điện La Phù. Ông ta không vội làm gì cả, chỉ hỏi:
- Ngươi tên gì?
Một câu hỏi rất thẳng thắn.
Hình người được tạo thành từ gió tuyết kia trả lời:
- Ta là Tuyết Nhi. Là một bông tuyết được tỷ tỷ làm phép hóa thành.
Trần Cảnh không khỏi nghĩ thầm một bông tuyết làm sao có thể khai linh thì Tuyết Nhi đã nói tiếp:
- Năm đó ta ở nơi cực hàn, kết thành một bông tuyết, cuối cùng lại được tỷ tỷ ban cho một giọt tinh huyết mà khai linh. Lần đại chiến đó không thể chiếu cố được tỷ tỷ, ngay cả tung tích nàng đến giờ mới nghe thấy. Chẳng qua hoàn hảo, vẫn còn kịp, nếu chậm thêm chút nữa, tỷ tỷ bị ngươi hại rồi.
Trần Cảnh không biết tỷ tỷ mà Tuyết Nhi kia nói tới là ai. Nghe giọng điệu, có lẽ trong kiếm phái La Phù đang phong ấn tỷ tỷ của nàng.
Nàng ta nói tới đây, đã bị Triệu Tiên chân nhân ngắt lời:
- Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm. Không phải chúng ta trấn áp, phong ấn, mà là hoàn thành phó thác của nàng ta.
- Nực cười, tính khí Huyền Minh tỷ tỷ lại chịu để người khác phong ấn? Ta sớm nên nghĩ tới, nơi này bốn mùa tuyết rơi, là Huyền Minh tỷ tỷ gợi ý, nhắc nhở chúng ta biết nàng ở trong này.
Tuyết Nhi kia nói, giọng nói lạnh lẽo mang đầy giá rét.
Lúc đầu nghe đến tên Huyền Minh, Trần Cảnh chỉ cảm thấy quen quen, nghĩ một lúc mới nhớ đến sự tích Vu tộc được nhắc đến trên quyển “Vu chú” kia. Trong mười hai vị tổ Vu có một người gọi là Huyền Minh. Nhớ đến tên này, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời nơi châu Bắc Lô, e là gió tuyết này thật sự vì Huyền Minh mà rơi xuống.
Ly Trần nghe xong, không khỏi nghĩ tới mấy lời của đám người kia ngày đó. Kỳ thực lúc đó nàng đã sớm tới, nghe vậy lòng cũng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm phái La Phù tồn tại là có sứ mệnh riêng.” Cho dù nghĩ vậy, nhưng nàng cũng không quay đầu lại nhìn sư phụ mình, vẻ mặt cũng không chút biến hóa. Nàng chỉ gỡ hồ lô bên hông xuống, uống một ngụm rượu nóng cháy.
Với nàng mà nói, La Phù chính là cội nguồn của nàng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, hoặc giả La Phù tồn tại vì cái gì, nàng đều sẽ kế thừa toàn bộ.
Cho nên, chưởng môn La Phù nhìn thấy các đệ tử La Phù đều quay lại nhìn, ánh mắt đều có sự nghi ngờ, chỉ có Ly Trần không quay đầu lại.
Mười hai vị tổ Vu năm xưa thần thông quảng đại thế nào, Trần Cảnh chưa từng biết được, nhưng lại từng đọc qua miêu tả trong “Vu Chú”. Trong đó có một trang miêu tả Huyền Minh, tuy không nhiều như miêu tả những tổ Vu khác, nhưng Trần Cảnh lại vô cùng khắc sâu ấn tượng. Trong “Vu Chú” viết thế này: “Từ trong gió tuyết thế gian mà sinh ra, hành sự như gió, tính cách như tuyết. Không thích quây quần trong tộc nhân, chỉ ưa cuộc sống một mình trên đỉnh Tuyết Sơn.”
Một đoạn văn rất ngắn gọn, lại đủ khắc cực sâu ấn tượng về người tên Huyền Minh này trong lòng Trần Cảnh.
- Ngươi không đoán sai. Năm xưa tổ Vu Huyền Minh là bị phong ấn bên dưới núi La Phù này. La Phù đã trấn giữ mấy đời, nếu La Phù diệt vong, sẽ có đệ tử Côn Lôn tới đây tiếp tục sứ mệnh.
Chưởng môn La Phù trầm ngâm một chút rồi xác nhận. Ông ta nói xong, trong lòng Trần Cảnh lại vang lên tiếng ca. Lần này hắn cảm thấy tiếng ca như gió gào, trong đó như khóc như than, bi thương trong lòng dâng lên, hóa thành từng bông tuyết chầm chậm rơi vãi.
Ngay khi tiếng ca trong lòng Trần Cảnh vang lên, phía xa lại xuất hiện một nhóm thần linh khác tới. Số thần linh này không nhiều bằng nhóm Trần Cảnh, chỉ mấy chục người, hơn nữa pháp lực cũng yếu hơn rất nhiều.
Chính lúc Trần Cảnh đang kinh ngạc, thì lại có hai nhóm thần linh từ hai hướng khác đi tới. Mỗi nhóm khoảng mấy chục thần linh, pháp lực cũng không cao.
Lúc này, chưởng môn La Phù mới nói:
- Gia sư từng nói, từ lúc Ngọc Hoàng lập Thiên đình, thế gian có người ngộ được Khu Thần đại pháp, được gọi là Khu Thần đại thánh. Lúc đó gia sư nói có lẽ là người của Vu tộc. Hiện tại xem ra gia sư đoán không sai. Chỉ là không biết, trong các ngươi có vị Khu Thần đại thánh kia chăng?
Đứng sau ba nhóm thần linh ở ba hướng kia, tất nhiên phải là người có Khu Thần đại pháp. Bọn họ không lên tiếng, cũng không xuất hiện trong trời gió tuyết này.
Lúc này Tuyết Nhi mới nói:
- Tạm thời chỉ toàn đám hậu thế, ngay cả Vu pháp còn chưa kế thừa được, chỉ dựa vào đó biên diễn được chút ít, sao dám tự cho mình là Vu tộc. Vị Khu Thần đại thánh mà ông nói đã chết rồi, hơn nữa, tên người đó là Khu Thần, không có “đại thánh”.
Trần Cảnh không khỏi nghĩ ngợi. Phương pháp Khu Thần quỷ dị khó dò như vậy, người có thể sáng tạo ra loại thần thông pháp thuật từ phù văn trong sắc phù Thiên đình lại vẫn còn không dám nhận mình là Vu tộc. Ngữ khí kia, như sợ vấy bẩn lấy tên Vu tộc.
Giọng nói của Tuyết Nhi như hòa vào cơn gió vừa khóc lóc vừa kể lể. Lời vừa dứt, bên tai Trần Cảnh lại vang lên tiếng ca muốn xúc động cả tâm linh. Tiếng ca như gió, như mơ hồ, như đến từ sâu trong tâm linh, lại như đến từ trên chín tầng trời.
Trong tiếng gió thổi, Trần Cảnh còn nghe được: “Để ta kể cho ngươi nghe về một câu chuyện xưa...”
Căn bản Trần Cảnh không có ý nghĩ cự tuyệt, cả ý niệm cũng chưa từng nhen nhóm đến.
Giọng nói như gió lại tiếp tục: “Ta vốn là một bông hoa tuyết sinh ra trên đỉnh Tuyết Sơn, được Huyền Minh tỷ tỷ dùng tinh huyết khai linh. Chỉ là sau khi ta khai linh, cả một khoảng thời gian dài sau đó vẫn chưa hiểu biết chuyện gì, chỉ mong muốn rằng sẽ được theo Huyền Minh tỷ tỷ nhìn ngắm khắp ngóc ngách trong thế gian. Nhưng lần nào Huyền Minh tỷ tỷ trở về cũng chỉ nhìn tuyết bay đầy trời, lúc đi cũng không mang ta đi cùng. Nàng luôn để ta ở lại đây một mình, muốn ta nỗ lực tu hành, nhưng ta không thích tu hành. Rất nhiều năm qua đi, có lần Huyền Minh tỷ tỷ trở về, ta nhìn thấy gương mặt nàng có bàng hoàng lẫn do dự mà trước kia chưa từng nhìn thấy qua. Trong lòng ta, Huyền Minh tỷ tỷ vĩnh viễn tự tin, như thể vạn vật trong trời đất đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Một lần, nàng đột nhiên hỏi ta, rằng: Có lẽ Vu tộc sắp không còn tồn tại trong trời đất này nữa, ta nên cùng tộc nhân chiến đến giọt máu cuối cùng với trời đất này, hay cứ mãi đứng trên ngọn núi này nhìn tuyết tuôn rơi, cô độc tịch mịch giữa cõi này.”
Tâm linh Trần Cảnh theo giọng nói này mà nhảy lên. Hắn đã quên mất đây là nơi nào, quên mất lí do mình đến đây, trong lòng không có lấy một tia báo động nguy hiểm phát sinh. Thế nhưng, hắn đã sớm bay vào trong gió tuyết, thẳng hướng tới chưởng môn La Phù.
Không chỉ có hắn, mà chúng thần linh cũng bay đầy trời, nhìn qua số lượng lên đến mấy trăm.
Thần linh đầy trời, như từng cánh bướm trong gió tuyết đồng loạt lao lên đánh giết về phía chưởng môn La Phù. Trong đó có cả Trần Cảnh.
Một trận chiến hỗn loạn, đám người đến nghe đạo dưới chân núi La Phù lại chẳng thể hiểu vì sao có nhiều thần linh từ nơi xa đuổi đến, vây giết Chưởng môn La Phù như vậy.
Chưởng môn La Phù vẫn không động, vẫn lấy núi là ghế tựa, nguyên thần hiển hóa ra pháp bào che phủ toàn bộ kiếm phái La Phù.
Sau đó, cánh tay ông ta vung lên, Trảm Tiên kiếm hóa ánh sáng cực nhanh lóe ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.