Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 166: Khi rạng đông lấp ló giữa những áng mây

Liếm Ngón Tay

22/08/2017

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Đến khi chân trời ló lên ánh nắng ban mai xen lẫn giữa những áng mây, thì sóng sông đã đến ngay bên dưới chân Côn Lôn.

Côn Lôn cao vút trong mây, cho dù là người tu hành nhìn qua, trong lòng cũng sẽ nảy sinh ra một loại ý nghĩ cao không thể với tới được. Người tu hành lại càng mẫn cảm đối với lực lượng trong trời đất, bọn họ cảm giác núi Côn Lôn không thể với tới, vậy tức là thật sự rất khó mà với tới. Cho dù bọn họ có pháp thuật được người phàm xưng tụng là phép tiên, thì cũng không thể trèo lên được.

Đây là lần thứ hai Trần Cảnh đối mặt với Côn Lôn. Khác với lần trước cùng Giao Long Vương xông lên Côn Lôn, lần này trong mắt hắn, Côn Lôn trải kín chữ bùa. Những chữ bùa này không giống như được người có đại pháp lực bố trí, mà như trong năm tháng dài dằng dặc được tự nhiên hình thành.

Trần Cảnh ngửa đầu, chỉ cảm thấy núi này như nối liền với trời đất, trấn áp linh khí vạn dặm. Còn Kinh Hà chẳng qua là một dòng linh khí tràn ra từ trong núi, hình thành nên con sông. Trong lòng hắn cũng sinh ra cái cảm giác Côn Lôn cao đến không với tới nổi, thậm chí cảm giác này còn sâu đậm hơn nữa. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được năm đó Giao Long Vương có thể nghênh đón sấm sét từ trên trời, lao lên Côn Lôn, nhảy vào trong núi là một sự kiện to lớn đến nhường nào.

"Núi kia thật cao, thật nặng nề, ta sẽ bị trấn áp dưới chân núi mất."

Không hiểu sao trong đầu Trần Cảnh đột nhiên xuất hiện những lời này. Khi hắn đến gần núi Côn Lôn, loại cảm giác này càng nặng nề và rõ ràng hơn. Thậm chí cả không khí cũng ngưng đọng lại. Hắn không chút nghi ngờ bản thân rất có thể sẽ bị trấn áp dưới chân núi này.

Nhưng hắn vẫn cứ ngược lên Côn Lôn, xông đến chín tầng trời, tựa như một con rồng điên cuồng vọt lên từ dưới vực sâu. Trong nháy mắt, hắn cảm giác được áp lực càng nặng nề, như thể mình đang chống đỡ lấy một ngọn núi mà bay lên.

Loại áp lực này xuất hiện khi hắn nhìn thấy đám chữ bùa kia, dù nhắm mắt lại, hắn vẫn cứ cảm nhận được. Hắn hiểu được, áp lực này không tác dụng lên thân thể hắn, mà trấn trong tâm. Nhưng hắn phải lên tới đỉnh Côn Lôn, hơn nữa còn phải đi vào trong Côn Lôn.

Nếu nói bầu trời mênh mông mà thần bí, thì núi Côn Lôn không so nổi với cả bầu trời, nhưng lại nhiều hơn ở phần chân thực và nặng nề.

Lúc này hắn mơ hồ hiểu được lí do vì sao Giao Long Vương nhất định phải ngược dòng Côn Lôn, lên chín tầng trời. Quanh năm suốt tháng nhìn lên Côn Lôn, trong lòng hắn cũng vì vậy mà xuất hiện một ngọn núi. Ngọn núi đó trấn lấy con đường bay vút hóa rồng của hắn, không phải hắn chống Côn Lôn, mà là đang đột phá chính mình.

Vào thời khắc này, hắn cũng lựa chọn giống như Giao Long Vương từng làm.

Ba trăm năm trước, Trần Cảnh không biết Giao Long Vương có uy thế thế nào, nhưng vào cái lần cùng Giao Long Vương xông lên Côn Lôn, hắn ở trong đó cảm nhận được đa số là thiên uy. Khi đó hắn bắt đầu cảm thấy Côn Lôn thần bí. Tới khi tiến vào Côn Lôn, trái tim hắn vẫn luôn quẩn quanh cảm giác nơi này thần bí khó lường, như một vùng biển cả mênh mông.

Giờ khắc này, rốt cuộc hắn một mình đối mặt với Côn Lôn, nơi được xưng là "Vạn sơn chi mẫu" - cội nguồn của vạn núi, cũng là nguồn gốc của đạo môn.

Đối với thế gian không ngừng luân chuyển, một ngày này chỉ giống như một con cá nhảy khỏi mặt nước biển mênh mông, tạo thành một chút bọt sóng. Nhưng đối với Trần Cảnh, đây là một lần thay da đổi thịt. Trước kia, hắn chỉ như một chiếc lò xò, chỉ bật ngược lên khi bị đè nén, cũng chỉ phản kích lại mỗi khi gặp chuyện. Mà lần này là lần đầu tiên hắn chủ động đi khiêu chiến với tồn tại mạnh mẽ hơn mình, rõ ràng đã hoàn toàn khác biệt. Hắn nhìn mây đen ngưng đọng trên bầu trời, nhìn đám chữ bùa trên Côn Lôn như đại biểu cho các quy tắc của trời đất, trong lòng không ngừng dâng lên cái cảm giác mình thật nhỏ bé, nhưng hắn vẫn cứ dứt khoát xông lên Côn Lôn, xông lên đến chín tầng trời.

Sóng sông lao đi càng lúc càng nhanh, mây đen trên bầu trời càng lúc càng dày đặc, như thể trời cao kia có tư tưởng, có mắt, có tình cảm, và trời đang tức giận. Một tia sét chói mắt từ đám mây đen đánh ra. Tia sét ở trong mắt Trần Cảnh lại như thể một thanh kiếm, một thanh kiếm của thiên đạo có thể lấy đầu người từ cách xa ngàn dặm. Kiếm chưa tới, thiên uy đã tới, lay động thẳng vào trong tâm linh. Đối diện với thiên uy, pháp lực không còn quan trọng. Quan trọng đó là phải có tâm đối diện với thiên uy, cho dù cảm thấy có thể tan xương nát thịt cũng không sợ hãi, ít nhất là không để cho sợ hãi không chế lấy thân thể.



Sóng sông quanh tượng thần sôi trào, hình thành nên một vòng xoáy. Bên ngoài sóng sông là mây là gió, khiến người ta khó mà nhìn rõ được tượng thần nơi trung tâm.

Trong trời đất này, người có pháp lực cao hơn Trần Cảnh không ít, những nhân vật trong những đại môn phái tồn tại trước cả hạo kiếp ngàn năm trước là không thể lường được. Nhưng chưa chắc những người đó đối mặt với thiên uy lúc này còn có tâm cảnh cao hơn Trần Cảnh. Kể cả các thần linh trong thiên hạ cũng tương tự.

Trần Cảnh nhìn ánh sét đánh thẳng xuống người mình, bên tai lại không nghe thấy chút âm thanh nào. Những nơi tia sét đó đi qua, như thể chiếu rọi khắp ba ngàn tiểu thế giới này, lại như thể trời đất này cũng bị luồng sấm sét này đánh vỡ. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Cảnh đối mặt với sấm sét kiểu này, nhưng cho dù lần đầu hay lần thứ ba thì hắn vẫn y nguyên một cảm giác hồn tiêu phách tán, tan xương nát thịt.

Những người có tâm cảnh cao chưa chắc không sợ hãi sinh tử, có điều bọn họ có thể vẫn khống chế được bản thân trong thời khắc sinh tử đầy khủng bố đó. Hơn nữa đây không phải lần đầu Trần Cảnh đối diện với sấm sét thiên uy này, tuy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi như vậy nhưng có thể giữ vững được bản tâm. Trong mắt rất nhiều người, chỉ thấy ngọn sóng dưới ánh sét kia như có sinh mệnh của mình, phát ra tiếng gầm gào, như tiếng kiếm ngân vang, lại như thể tiếng rồng ngâm, dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên chín tầng trời.

"Ầm…"

Lúc này tiếng sấm mới từ trên không truyền đến. Âm thanh vang lên thì tia sét đã đánh xuống con sóng rồi.

Ngọn sóng nổ tung, bắn ra bốn phương tám hướng. Tia sét đó chưa tan đi, mà bọt sóng đã bị đánh tản ra, lộ ra một pho tượng thần bên dưới.

Trần Cảnh chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong lên như thể bị một cái búa tạ đập trúng. Hắn cảm giác như đầu mình nứt ra, rồi cái lực lượng cuồng bạo kia len lỏi từ trên đầu kéo thẳng xuống phía dưới, đi vào hai vai, rồi xuống hai cánh tay, tiếp lại thuận theo lưng đi xuống, tụ lại trong đan điền, đánh tan vòng xoáy linh khí tụ tập trong đan điền.

"Ầm…"

Trần Cảnh cảm nhận cơn đau nhức kịch liệt. Đây là lần đầu tiên từ khi trở thành tượng thần đến nay, hắn mới cảm nhận được đau nhức đến mức này.

Nếu nói năm đó Diệp Thanh Tuyết nhờ Tiểu Bạch Long niệm "Thiên Yêu hóa hình thiên", đã mở ra một chương mới về việc hóa hình của tất cả yêu linh trong thiên hạ, thì nay Trần Cảnh phá tan thần cấm đồng thời dung hợp thần hồn lại với nhau, chính là đã mở đầu việc thần linh trong trời đất tự lập môn đình*. Hôm nay, đã định trước là một ngày được ghi nhận trong kỷ nguyên của trời đất.

(Môn đình*: đơn giản là chỉ một cách thức, phương pháp lý luận và thực hành được lập ra để dẫn dắt người muốn học. Ý ở đây nói Trần Cảnh mở một con đường mới cho thần linh)

Trần Cảnh không biết một ngày này mình có thể trở thành một truyền thuyết trong thế gian. Nếu có người nói cho hắn rằng hắn có thể, có lẽ hắn tình nguyện không cần. Với hắn, chút chuyện như vậy có thể sánh với những nhân vật thông thiên triệt địa ngàn vạn năm trước sao? Mà những nhân vật ấy chẳng phải đã không còn có mặt trên thế gian này nữa? Như vậy, hắn tình nguyện vĩnh viễn sống bình lặng trong hiện thực, để có thể nhìn ngắm cái thế giới này càng lâu càng tốt.

Trong khoảnh khắc tia sét đánh xuống, Trần Cảnh như thấy được cảnh trăm ngàn năm sau, nhân gian hát cho nhau nghe bài đồng dao: "Ai đã nói, kẻ nào uống nước sông Kinh Hà đều được ta che chở. Ai đã nói, chỉ cần tin ta, ta sẽ bảo hộ kẻ đó không bị tà linh quấy nhiễu. Ai đã dâng sóng tràn lên chín tầng trời. Là ai đã hỏi các ngươi có tâm, thì ta nguyện làm kiếm? Là ai nói, các ngươi có lực, ta nguyện làm mũi kiếm tiên phong…"

Tia sét đánh thẳng lên tượng thần, tượng thần hiện ra tầng tầng ánh kiếm. Sấm sét tràn lan khắp từ trong ra ngoài pho tượng. Không ai biết được lúc này Trần Cảnh đang nghĩ gì, cũng không kẻ nào biết rõ cảm giác của tượng thần khi nhận lấy sấm sét đánh trên thân thể là thế nào. Lúc này cũng giống như khi Giao Long Vương dâng sóng cuộn lên Côn Lôn rất nhiều năm trước, chẳng qua lúc đó Trần Cảnh chỉ là một trong rất nhiều Hà Bá, trong mắt người khác chỉ là một con bướm yếu ớt, như thể lúc nào cũng có thể bị đánh tan bên dưới sấm sét đó. Mãi đến khi con bướm vượt ngoài dự liệu của mọi người, thành công lao ra khỏi Côn Lôn, thì mới để lại được ấn tượng trong lòng mọi người, rằng từ nay về sau, trong dòng Kinh Hà chỉ còn một Hà Bá duy nhất là Trần Cảnh. Rồi đến trận chiến ở Tú Xuân loan năm ấy, tiếp đó là được tẩy luyện trong ngọn lửa nguyện lực của hai mươi vạn sinh linh thành Bá Lăng, linh hồn và tâm cảnh của Trần Cảnh bắt đầu có biến đổi về chất.

Còn tượng thần được linh khí thấm nhuần lâu như vậy, giờ nhận được lực lượng sấm sét tẩy luyện, cũng đã bắt đầu phát sinh biến hóa.

Chớp lóe lên, lại có một tia sét nữa giáng xuống. Nếu có người chăm chú nhìn, có thể phát hiện tia sét bị cản lại trong tích tắc, mà cũng trong thời gian cái nháy mắt ấy, tượng thần kia lại tiếp tục phóng lên chín tầng trời. Sóng nước bị đánh tan cũng không biến mất, mà lại tụ tập lại lần nữa bên dưới tượng thần, hóa thành một đám mây xoay tròn kết nối với dòng Kinh Hà. Sóng nước sông Kinh Hà như sợi chỉ bạc, mà đầu kia nối liền với con diều đang bay lượn trên bầu trời là tượng thần.



Tia sét thứ ba hạ xuống, đánh thẳng đỉnh đầu tượng thần. Tia điện tràn xuống khắp nơi, xuyên qua tầng mây dưới chân tượng thần, truyền xuống con sóng bạc bên dưới.

"Xẹt... Xẹt..."

Trần Cảnh cảm giác cả thân tượng thần run lên, lại xen lẫn cảm giác đau đớn trong đó.

Mặt sông lấp lánh tia điện, chỉ trong nháy mắt, tia điện đã lan ra mấy chục dặm. Tia điện đi qua, mặt sông kín đặc tôm cá ngửa bụng cả lên trời, hiển nhiên là đã chết.

Tượng thần không ngừng lại, vẫn phóng lên chín tầng trời. Tượng thần chịu qua sét đánh, không vỡ vụn mà còn trơn bóng, lộ ra khí tức của bảo vật.

Luồng sấm sét thứ tư rơi xuống. Trong lúc đó, tượng thần còn đang nương theo cuồng phong bão táp, xông thẳng lên cao, tựa như một nắm tay siết chặt giận dữ đánh vào bầu trời.

Trần Cảnh cảm giác đỉnh đầu của thân thể tượng đá như được đả thông, cái cảm giác nặng nề vốn có bị sấm sét đánh nát. Cảm giác toàn thân bị phong bế rốt cuộc đã không còn tồn tại.

Tia sét kia vẫn tiếp tục hạ xuống, mặt sông lấp lánh tia điện.

Luồng sấm sét thứ tư trúng đích.

Vị trí lưng của thân thể tượng đá như đã xuất hiện lực lượng, một chút sinh cơ được khôi phục.

Luồng sấm sét thứ năm đánh xuống.

Trần Cảnh mơ hồ cảm giác máu tươi trong cơ thể bắt đầu chảy xiết, như thể kinh mạch toàn thân lại lần nữa sống lại.

Luồng sấm sét thứ sáu đánh xuống.

Linh khí bên trong thân thể tượng đá của Trần Cảnh như đang bị thiêu đốt, toàn thân không chỗ nào không đau nhức kịch liệt, như muốn cháy thành tro tàn.

Đan điền của tượng thần vậy mà lại xuất hiện một khiếu huyệt nhỏ bé, là nơi mà linh khí lúc trước đã tụ tập. Hiện tại vẫn có linh khí tụ tập ở đó, đang hình thành nên vòng xoáy, đồng thời còn hình thành nên trung tâm, thu hút linh khí của trời đất tụ tập lại.

Không thể so sánh yêu linh độ kiếp với lúc này được. Bởi vì lúc này, dường như không có khoảng nghỉ, cứ một luồng lại một luồng sấm sét liên tục đánh xuống.

-----oo0oo-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook