Quyển 2 - Chương 35: Kiếm treo cao cửa điện
Liếm Ngón Tay
28/11/2017
Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Người ngoài kiếm trận vĩnh viễn không biết được cảm nhận của người trong kiếm trận. Cũng như thể những người đang đứng trên bờ, không thể biết cá đang bơi trong nước là hạnh phúc hay thống khổ.
Người đứng ngoài nhìn vào châu Bắc Lô, chỉ thấy La Phù bị bao trùm bởi gió tuyết, ngoài ra không cảm nhận được gì khác.
Rốt cuộc Trần Cảnh cũng cảm nhận được cảm giác của những người châu Hắc Diệu đi tới Tú Xuân loan năm xưa. Khi đó, bọn họ chỉ cảm giác được kiếm khí ẩn khắp sương mù nơi Tú Xuân loan, không chỗ nào không có, tựa như nước chảy lan tràn khắp nơi.
Lần này Trần Cảnh cảm nhận được kiếm khí như gió, len lỏi khắp ngóc ngách, không chỗ nào không có, không ngừng không nghỉ. Mỗi một bước đi, kiếm khí lại dày đặc thêm vài phần. Lúc đầu chỉ là kiếm khí nhẹ như gió, dần dần chậm rãi biến thành cuồng phong.
Phần lớn kiếm khí đều bị Trần Cảnh dựa vào Trọc Lãng quan nhìn thấy mà tránh được, cho nên hắn đi tới vẫn vô cùng thong thả. Nếu có người ở đây, sẽ nhìn thấy một con bướm tung bay lên trên rồi lại hạ xuống, chợt tiến rồi chợt lui, như thể không chịu nổi sức gió mà bị thổi loạn đi khắp hướng.
Cách đó không xa, đột nhiên có một người từ trong gió lao ra, rồi lại lóe lên biến mất. Có điều vừa mới biến mất, thân hình gã lại bị gió thổi hiện ra lại.
Người này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mặc bộ pháp bào âm dương (*có hình âm dương, như bộ đồ thầy cúng vẫn mặc_hoangtruc), tay cầm một nhánh cây khô. Nhánh cây kia tản ra ánh sáng màu xám bao phủ toàn bộ đạo sĩ này trong đó. Chỉ là gió lúc này như từng ngọn châm, đâm vào bên trong màng sáng xám thành từng lỗ nhỏ, lại như thể sắp sửa cắt mở cả vầng sáng xám đó ra, trên mặt gã cũng ngập tràn sợ hãi.
Thân thể gã như không có trọng lượng, bay đi trong gió, như muốn bay độn đi xa. Hiển nhiên gã định bỏ chạy. Có điều gió vốn không hình thái, trước sau lưu chuyển, căn bản không hướng cố định. Gã đã rơi vào trong đại trận, không thể phân rõ phương hướng, cho nên một hồi sau lại trở về ngay chỗ cũ.
Từng đợt cuồng phong như từng lưỡi đao sắc, cắt mở tầng hộ thân bên ngoài của gã, pháp bào trên người cũng bị cắt ra.
- Cứu ta, cứu ta…
Gã nhìn con bướm đang tung bay lên xuống trong gió gọi lớn, âm thanh vừa thốt, gió đã tràn vào vòm miệng gã, rồi tích tắc bị cuồng phong xé nát vụn. Máu tươi theo gió bay cuốn lên cao. Bắt đầu từ miệng gã, tứ chi gã cũng nhanh chóng bị gió xé rời.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong gió rồi biến mất, bị gió tuyết khắp trời vùi lấp cả. Thi thể trên mặt đất kia như thể gỗ vụn bị cuốn lên trong gió, đến xương cốt cũng biến thành tro bụi.
Pháp bảo của người nọ mất đi chủ nhân, ánh sáng nhanh chóng ảm đạm. Cơn gió thổi qua, vẽ lên pháp bào và nhành cây khô từng vết kiếm. Dần dần, chúng nó ngày càng nhỏ lại trong cơn gió tuyết kéo dài vô tận, rồi biến mất không còn gì cả.
Con bướm vẫn bay lượn trong gió tuyết, có điều đã đi về phía trước một đoạn khá xa.
Trong lòng Trần Cảnh có một thế giới nhỏ, nhìn thấy hết mọi thứ bên trong.
Một cơn gió xoắn tới, cùng với tia kiếm nương theo sau. Trong lòng Trần Cảnh đã sớm chiếu đến, tia kiếm vừa tới, bướm đã tung bay. Tia kiếm trước sượt qua, tia kiếm phía sau đã xoắn tới, con bướm vừa xuất hiện lại hung hiểm tránh thoát, rồi vỗ cánh chớp mắt biến mất.
Hắn đột nhiên cảm thấy nơi này là một nơi tinh luyện kiếm thuật rất tốt. Thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện bản thân ngày càng nhạy cảm, tuy gió càng lúc càng mạnh bạo nhưng hắn không còn cảm thấy gian nan hơn. Thậm chí, hắn còn đang không ngừng đi tới.
Người tiến vào bên trong trận này thường không thấy đường đi về trước, cũng không rõ được phương hướng, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại vô cùng rõ ràng.
Hắn đang một đường bay về phía trước, vứt bỏ tất cả tư tưởng khác, chỉ chuyên chú vào Trọc Lãng quan, xuyên thẳng hoặc tránh né từng tia kiếm xoắn cuốn tới người mình.
Hắn không rõ người khác thế nào, cũng không nghĩ tới họ. Khi trước mắt xuất hiện một ngọn núi tuyết chân thực rõ ràng, hắn mới hiểu mình đã đi vào trong được rồi. Chẳng qua trừ hắn, lúc này cũng có người khác đi vào trong đây. Trong đó có Đông Nhạc đại đế và Nạp Lan Vương, ngoài ra còn có mấy vị hắn không rõ lai lịch.
Trần Cảnh chưa từng gặp qua những người kia, bọn họ không phải là những thần linh bị trúng thuật Khu Thần lúc trước. Trước mặt mọi người là một ngọn núi tuyết cao chót vót, ở những nơi có linh khí tụ tập lại có một đại điện được dựng lên, có lớn có nhỏ, ngầm hợp huyền ảo. Nhìn qua như lộn xộn, nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả gắn liền thành một thể, hiển nhiên là một trận pháp. Trên một tòa đại điện cao nhất trong đó còn gắn một thanh kiếm, vỏ kiếm có hai chữ cổ xưa đầy sắc bén – Tuyệt Tiên.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy có một luồng sát khí tuyệt diệt ập vào mặt. Trên đỉnh đại điện đó còn có một cô gái mặc áo bào xanh, tóc đen tung bay. Hắn đột nhiên cảm thấy nàng ta như nhiễm phải cái loại khí phách nắm giữ được cả trời đất của Triệu Tiên chân nhân khi thành nguyên thần. Còn cái kiêu ngạo từ bản thân nàng, lại khiến Trần Cảnh cảm thấy cực kỳ giống với khí tức của thanh Tuyệt Tiên kiếm.
Bầu không khí chợt lạnh cứng, không người nói chuyện. Bất cứ người nào cũng cảm nhận được, Triệu Tiên chân nhân rời đi, nhưng La Phù không phải nơi có thể mặc người tùy ý chém giết.
Ly Trần lạnh lẽo nhìn người khác, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:
- Sư phụ từng nói, khi có người xuyên qua đại trận Hàn Quang Vạn Năm đến đây, là thời điểm ta tiếp nhận chức chưởng môn.
Nói tới đây, nàng nhìn qua mọi người, chậm rãi nói:
- Rốt cuộc các ngươi đã tới, đáng tiếc…
Đông Nhạc đại đế nói:
- Đáng tiếc, chúng ta lại không chu đáo chuẩn bị lễ tặng.
- Đáng tiếc người tới quá ít.
Ly Trần nói tiếp.
Có người nói ra:
- Chỉ sợ hiện tại cô không thành chưởng môn được.
Ly Trần đáp lời:
- Sư phụ từng nói, La Phù chưa bao giờ cần đến ba ngàn khách mừng, chưa bao giờ cần lễ nghi tiếp nhận. Chỉ cần trước điện treo cao kiếm, kiếm hạ chém hết những linh hồn bất kính, đó là cách thức chúc mừng ta kế nhiệm chưởng môn tốt nhất.
- Khẩu khí thật lớn!
Có người cười lạnh nói.
Tiếng cười lạnh của gã chưa hết, trong tay Ly Trần đột nhiên có thêm một phù ấn, là ngọn núi La Phù thu nhỏ lại. Trần Cảnh lập tức hiểu ra, đó chính là phù ấn chưởng môn. Chỉ cần có ấn chưởng môn kia, có thể khu động linh lực núi La Phù, bởi vì phù ấn kia chính là căn bản của đại trận này. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trần Cảnh, chỉ thấy nàng ta ném phù ấn kia lên không trung, miệng niệm ra một đoạn chú ngữ trúc trắc huyền ảo. Phù ấn lóe lên ánh sáng lấp lánh, còn những người khác lại cảm giác như phù ấn biến ảo lớn lên trong ý niệm bọn họ, đồng thời tiêu tán mất.
Ngay khi phù ấn chưởng môn biến mất, ngón tay Ly Trần đánh ra mấy pháp quyết trên không trung. Hư không rung động, rồi một đại điện hư ảo chậm rãi hiện ra trong gió tuyết ngay tại không trung phía trên La Phù. Đó cũng là đại điện mà Trần Cảnh từng nhìn thấy trước kia, nhưng trước mắt mọi người lúc này chỉ là cửa điện. Phía trên cửa điện còn treo thanh Tuyệt Tiên kiếm. Dĩ nhiên đó không phải bản thể của Tuyệt Tiên kiếm, mà chỉ là linh thể. Còn kiếm vẫn đang treo ngay cửa chính đại điện dưới chân Ly Trần.
Mọi thứ chỉ trong tích tắc, ngay lúc cửa điện xuất hiện, Trần Cảnh cảm giác được sát khí phô thiên cái địa từ trên đỉnh đầu mãnh liệt tràn xuống.
Trong lòng dâng lên nguy hiểm mãnh liệt. Hắn bèn thả người dựng lên, biến thành một con bướm. Ánh kiếm trên thân bướm chợt lóe, rồi biến mất.
Ngay lúc Trần Cảnh dựng người hóa thành bướm, Ly Trần cười lạnh một tiếng, ngón tay như kiếm chỉ thẳng lên Tuyệt Tiên kiếm đang giắt trên cửa điện nơi bầu trời, miệng nhanh chóng nhẩm niệm huyền chú. Âm thanh của nàng vang lên, hư không ông ông rung động, bông tuyết vỡ tan bay tung tóe.
Ly Trần niệm pháp chú rất trúc trắc huyền ảo, như thể mỗi một chữ niệm lên phải chịu đựng lấy một tầng phép tắc của trời đất.
Vốn Trần Cảnh đã biến mất trong hư không, dưới âm thanh niệm chú kia lại bị hiện ra lại. Hư không rung động vừa rồi đã cắt đứt kiếm độn của hắn. Trần Cảnh cũng không do dự, ánh kiếm trên thân bướm lại sáng rực lên rồi lại biến mất. Hắn thật sự không muốn tranh đấu với nàng ta.
Nhưng khi Trần Cảnh định xoay người chạy trốn, người khác đã đồng thời ra tay. Đông Nhạc đại đế hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm, cửa cung điện trên không như bị tiếng quát vỡ ra, linh khí cuồn cuộn. Rồi một ngọn núi lớn cuồn cuộn linh khí hiện ra, ép thẳng xuống cửa điện này.
Nạp Lan Vương chỉ lên trời, đỉnh đầu lão xuất hiện một vùng ánh sáng đen, rồi tản ra thành một đám mây đen. Mây đen đó ngưng kết thành một tòa thành trì, tuy không rõ ràng nhưng trung tâm của thành này có một tòa phủ Thành Hoàng vô cùng ngưng thật, trên cổng phủ có mấy chữ rất to: “Nạp Lan Vương phủ”. Còn Nạp Lan Vương thì lóe lên, đáp xuống ngay đỉnh của tòa phủ Thành Hoàng trong thành trì. Lão đưa tay điểm một chỉ, cửa phủ ầm ầm mở ra, một đội âm binh lao ra. Gió lạnh nổi lên bốn phía, âm khí tràn ngập, ngưng kết thành một con đường giữa hư không. Rồi đám âm binh này theo đó, phóng thẳng đến ngọn núi La Phù.
Lại có một đạo sĩ thôi động mũ quan trên đầu mình. Một con chim thanh loan từ mũ quan bay ra, đạo sĩ kia vọt người ngồi lên con chim, lao thẳng về phía Ly Trần.
Còn có nhiều người khác thi triển ra thần thông thuật pháp, phóng về phía núi La Phù.
Nhìn thần thông, pháp lực mà Nạp Lan Vương và Đông Nhạc đại đế biểu hiện, có thể thấy trận chiến với Triệu Tiên chân nhân lúc trước, bọn họ căn bản còn chưa lộ ra thực lực chân chính.
Trần Cảnh không để ý tới bọn họ. Hắn hiếu kỳ nên muốn vào nhìn xem vị Tổ Vu Huyền Minh kia, muốn đem trả “Tế Kiếm tâm kinh” lại, nhưng lại không định đánh nhau đến ta sống ngươi chết thế này, nên hắn thoát ra.
Ly Trần đưa ngón tay như kiếm, chỉ vào Tuyệt Tiên kiếm trên cửa điện, miệng niệm chú càng lúc càng nhanh, âm thanh càng gấp gáp. Đến cuối cùng, khi ánh sáng đen lóe lên, gương mặt nàng phủ sương lạnh, núi Thái Sơn trên bầu trời đè ép xuống, nàng ta mới đầy sát khí quát to lên một tiếng. Tuyệt Tiên kiếm ngay cửa điện rung động, theo ngón tay Ly Trần chợt chuyển động. Kiếm trên cửa điện rời khỏi vỏ.
Ánh sáng trắng chói mắt sắc bén tản ra, tiếng kiếm ngân vang mãnh liệt cắt ngang qua bầu trời đầy sát khí đã trở thành tiếng vang duy nhất trên bầu trời, lấn át cả tiếng niệm chú đi.
Tuyệt Tiên kiếm rời vỏ, hào quang chói lọi, kiếm khí xông thẳng lên cao. Núi Thái Sơn kia bị kiếm khí lao ra, nhất thời không rơi xuống nổi. Ngón tay của Ly Trần vừa chuyển, Tuyệt Tiên kiếm trong hư không cũng chuyển, chém tới đạo sĩ đang ngồi trên con chim thanh loan.
Đỉnh đầu đạo sĩ chợt lóe lên một đám mây, trong mây còn có từng tia đạo khí xanh đen nhàn nhạt. Đám mây đó là phương pháp hộ thân cơ bản, trụ cột nhất của Đạo gia. Chỉ cần pháp lực thâm hậu, mây kia vừa ra, dù có pháp bảo, pháp thuật gì cũng khó mà công phá được. Hơn nữa mây đó còn ngăn cản được các loại pháp thuật, kể cả là âm chú hay mê hồn, âm sát. Đạo sĩ kia không có pháp bảo gì, chỉ dùng đám mây chống lại một kiếm của Tuyệt Tiên kiếm, có thể thấy y tự tin với thực lực bản thân thế nào.
Tuyệt Tiên Kiếm chém xuống, hư không rít gào, đám mây kia xuất hiện vết rách. Đạo sĩ biến sắc mặt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi mang theo đan khí, định ngăn cản Tuyệt Tiên kiếm trong chốc lát. Nhưng kiếm không ngừng lại, vẫn chém xuống, chém vỡ đan khí, đạo sĩ kia chưa kịp làm phép bỏ chạy đã bị chém làm hai nửa. Chim thanh loan bị phong ấn trong mũ quan của đạo sĩ nhân cơ hội đó trốn thoát khỏi phong ấn, phóng người lên, bay thẳng về phía núi La Phù.
Thi thể bị chém thành hai mảnh trên mặt đất lại không ai chú ý đến. Một lát sau, thi thể đó hóa thành hai mảnh của một hình người bằng gỗ.
Lúc này Ly Trần mới chú ý tới. Nàng đứng nơi đó, đột nhiên niệm động chú ngôn ngự kiếm, tay hướng lên trời chỉ, Tuyệt Tiên kiếm chấn động. Ngón tay nàng ta vừa chuyển, Tuyệt Tiên kiếm lại rời vỏ.
Kiếm treo trên cửa điện là linh thể, cho nên rời khỏi vỏ cũng là linh thể. Chỉ cần bản thể vẫn còn, kiếm linh thể kia có thể phân hóa ra hàng ngàn hàng vạn.
Lần này rời vỏ không còn là một thanh, mà là mười thanh kiếm. Mỗi thanh chém về một người, trong đó có một thanh kiếm hướng ra xa đâm đến Trần Cảnh.
Loại kiếm thuật dùng một người phân tâm điều khiển nhiều kiếm như vậy Trần Cảnh cũng biết. Chẳng qua hắn điểu khiển tối đa cũng chỉ bằng Ly Trần, lại không thể làm tốt được như nàng ta.
Kiếm chợt lóe lên rồi biến mất. Trong gió tuyết này, tốc độ kiếm mau lẹ khác thường, tích tắc sau đã lao đến con bướm trong không trung.
Cũng trong nháy mắt này, Trần Cảnh đột nhiên nghĩ đến một cách lẻn vào La Phù, hoặc nói là vừa suy ra một loại phép thuật.
oOo
Người ngoài kiếm trận vĩnh viễn không biết được cảm nhận của người trong kiếm trận. Cũng như thể những người đang đứng trên bờ, không thể biết cá đang bơi trong nước là hạnh phúc hay thống khổ.
Người đứng ngoài nhìn vào châu Bắc Lô, chỉ thấy La Phù bị bao trùm bởi gió tuyết, ngoài ra không cảm nhận được gì khác.
Rốt cuộc Trần Cảnh cũng cảm nhận được cảm giác của những người châu Hắc Diệu đi tới Tú Xuân loan năm xưa. Khi đó, bọn họ chỉ cảm giác được kiếm khí ẩn khắp sương mù nơi Tú Xuân loan, không chỗ nào không có, tựa như nước chảy lan tràn khắp nơi.
Lần này Trần Cảnh cảm nhận được kiếm khí như gió, len lỏi khắp ngóc ngách, không chỗ nào không có, không ngừng không nghỉ. Mỗi một bước đi, kiếm khí lại dày đặc thêm vài phần. Lúc đầu chỉ là kiếm khí nhẹ như gió, dần dần chậm rãi biến thành cuồng phong.
Phần lớn kiếm khí đều bị Trần Cảnh dựa vào Trọc Lãng quan nhìn thấy mà tránh được, cho nên hắn đi tới vẫn vô cùng thong thả. Nếu có người ở đây, sẽ nhìn thấy một con bướm tung bay lên trên rồi lại hạ xuống, chợt tiến rồi chợt lui, như thể không chịu nổi sức gió mà bị thổi loạn đi khắp hướng.
Cách đó không xa, đột nhiên có một người từ trong gió lao ra, rồi lại lóe lên biến mất. Có điều vừa mới biến mất, thân hình gã lại bị gió thổi hiện ra lại.
Người này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mặc bộ pháp bào âm dương (*có hình âm dương, như bộ đồ thầy cúng vẫn mặc_hoangtruc), tay cầm một nhánh cây khô. Nhánh cây kia tản ra ánh sáng màu xám bao phủ toàn bộ đạo sĩ này trong đó. Chỉ là gió lúc này như từng ngọn châm, đâm vào bên trong màng sáng xám thành từng lỗ nhỏ, lại như thể sắp sửa cắt mở cả vầng sáng xám đó ra, trên mặt gã cũng ngập tràn sợ hãi.
Thân thể gã như không có trọng lượng, bay đi trong gió, như muốn bay độn đi xa. Hiển nhiên gã định bỏ chạy. Có điều gió vốn không hình thái, trước sau lưu chuyển, căn bản không hướng cố định. Gã đã rơi vào trong đại trận, không thể phân rõ phương hướng, cho nên một hồi sau lại trở về ngay chỗ cũ.
Từng đợt cuồng phong như từng lưỡi đao sắc, cắt mở tầng hộ thân bên ngoài của gã, pháp bào trên người cũng bị cắt ra.
- Cứu ta, cứu ta…
Gã nhìn con bướm đang tung bay lên xuống trong gió gọi lớn, âm thanh vừa thốt, gió đã tràn vào vòm miệng gã, rồi tích tắc bị cuồng phong xé nát vụn. Máu tươi theo gió bay cuốn lên cao. Bắt đầu từ miệng gã, tứ chi gã cũng nhanh chóng bị gió xé rời.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong gió rồi biến mất, bị gió tuyết khắp trời vùi lấp cả. Thi thể trên mặt đất kia như thể gỗ vụn bị cuốn lên trong gió, đến xương cốt cũng biến thành tro bụi.
Pháp bảo của người nọ mất đi chủ nhân, ánh sáng nhanh chóng ảm đạm. Cơn gió thổi qua, vẽ lên pháp bào và nhành cây khô từng vết kiếm. Dần dần, chúng nó ngày càng nhỏ lại trong cơn gió tuyết kéo dài vô tận, rồi biến mất không còn gì cả.
Con bướm vẫn bay lượn trong gió tuyết, có điều đã đi về phía trước một đoạn khá xa.
Trong lòng Trần Cảnh có một thế giới nhỏ, nhìn thấy hết mọi thứ bên trong.
Một cơn gió xoắn tới, cùng với tia kiếm nương theo sau. Trong lòng Trần Cảnh đã sớm chiếu đến, tia kiếm vừa tới, bướm đã tung bay. Tia kiếm trước sượt qua, tia kiếm phía sau đã xoắn tới, con bướm vừa xuất hiện lại hung hiểm tránh thoát, rồi vỗ cánh chớp mắt biến mất.
Hắn đột nhiên cảm thấy nơi này là một nơi tinh luyện kiếm thuật rất tốt. Thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện bản thân ngày càng nhạy cảm, tuy gió càng lúc càng mạnh bạo nhưng hắn không còn cảm thấy gian nan hơn. Thậm chí, hắn còn đang không ngừng đi tới.
Người tiến vào bên trong trận này thường không thấy đường đi về trước, cũng không rõ được phương hướng, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại vô cùng rõ ràng.
Hắn đang một đường bay về phía trước, vứt bỏ tất cả tư tưởng khác, chỉ chuyên chú vào Trọc Lãng quan, xuyên thẳng hoặc tránh né từng tia kiếm xoắn cuốn tới người mình.
Hắn không rõ người khác thế nào, cũng không nghĩ tới họ. Khi trước mắt xuất hiện một ngọn núi tuyết chân thực rõ ràng, hắn mới hiểu mình đã đi vào trong được rồi. Chẳng qua trừ hắn, lúc này cũng có người khác đi vào trong đây. Trong đó có Đông Nhạc đại đế và Nạp Lan Vương, ngoài ra còn có mấy vị hắn không rõ lai lịch.
Trần Cảnh chưa từng gặp qua những người kia, bọn họ không phải là những thần linh bị trúng thuật Khu Thần lúc trước. Trước mặt mọi người là một ngọn núi tuyết cao chót vót, ở những nơi có linh khí tụ tập lại có một đại điện được dựng lên, có lớn có nhỏ, ngầm hợp huyền ảo. Nhìn qua như lộn xộn, nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả gắn liền thành một thể, hiển nhiên là một trận pháp. Trên một tòa đại điện cao nhất trong đó còn gắn một thanh kiếm, vỏ kiếm có hai chữ cổ xưa đầy sắc bén – Tuyệt Tiên.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy có một luồng sát khí tuyệt diệt ập vào mặt. Trên đỉnh đại điện đó còn có một cô gái mặc áo bào xanh, tóc đen tung bay. Hắn đột nhiên cảm thấy nàng ta như nhiễm phải cái loại khí phách nắm giữ được cả trời đất của Triệu Tiên chân nhân khi thành nguyên thần. Còn cái kiêu ngạo từ bản thân nàng, lại khiến Trần Cảnh cảm thấy cực kỳ giống với khí tức của thanh Tuyệt Tiên kiếm.
Bầu không khí chợt lạnh cứng, không người nói chuyện. Bất cứ người nào cũng cảm nhận được, Triệu Tiên chân nhân rời đi, nhưng La Phù không phải nơi có thể mặc người tùy ý chém giết.
Ly Trần lạnh lẽo nhìn người khác, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:
- Sư phụ từng nói, khi có người xuyên qua đại trận Hàn Quang Vạn Năm đến đây, là thời điểm ta tiếp nhận chức chưởng môn.
Nói tới đây, nàng nhìn qua mọi người, chậm rãi nói:
- Rốt cuộc các ngươi đã tới, đáng tiếc…
Đông Nhạc đại đế nói:
- Đáng tiếc, chúng ta lại không chu đáo chuẩn bị lễ tặng.
- Đáng tiếc người tới quá ít.
Ly Trần nói tiếp.
Có người nói ra:
- Chỉ sợ hiện tại cô không thành chưởng môn được.
Ly Trần đáp lời:
- Sư phụ từng nói, La Phù chưa bao giờ cần đến ba ngàn khách mừng, chưa bao giờ cần lễ nghi tiếp nhận. Chỉ cần trước điện treo cao kiếm, kiếm hạ chém hết những linh hồn bất kính, đó là cách thức chúc mừng ta kế nhiệm chưởng môn tốt nhất.
- Khẩu khí thật lớn!
Có người cười lạnh nói.
Tiếng cười lạnh của gã chưa hết, trong tay Ly Trần đột nhiên có thêm một phù ấn, là ngọn núi La Phù thu nhỏ lại. Trần Cảnh lập tức hiểu ra, đó chính là phù ấn chưởng môn. Chỉ cần có ấn chưởng môn kia, có thể khu động linh lực núi La Phù, bởi vì phù ấn kia chính là căn bản của đại trận này. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trần Cảnh, chỉ thấy nàng ta ném phù ấn kia lên không trung, miệng niệm ra một đoạn chú ngữ trúc trắc huyền ảo. Phù ấn lóe lên ánh sáng lấp lánh, còn những người khác lại cảm giác như phù ấn biến ảo lớn lên trong ý niệm bọn họ, đồng thời tiêu tán mất.
Ngay khi phù ấn chưởng môn biến mất, ngón tay Ly Trần đánh ra mấy pháp quyết trên không trung. Hư không rung động, rồi một đại điện hư ảo chậm rãi hiện ra trong gió tuyết ngay tại không trung phía trên La Phù. Đó cũng là đại điện mà Trần Cảnh từng nhìn thấy trước kia, nhưng trước mắt mọi người lúc này chỉ là cửa điện. Phía trên cửa điện còn treo thanh Tuyệt Tiên kiếm. Dĩ nhiên đó không phải bản thể của Tuyệt Tiên kiếm, mà chỉ là linh thể. Còn kiếm vẫn đang treo ngay cửa chính đại điện dưới chân Ly Trần.
Mọi thứ chỉ trong tích tắc, ngay lúc cửa điện xuất hiện, Trần Cảnh cảm giác được sát khí phô thiên cái địa từ trên đỉnh đầu mãnh liệt tràn xuống.
Trong lòng dâng lên nguy hiểm mãnh liệt. Hắn bèn thả người dựng lên, biến thành một con bướm. Ánh kiếm trên thân bướm chợt lóe, rồi biến mất.
Ngay lúc Trần Cảnh dựng người hóa thành bướm, Ly Trần cười lạnh một tiếng, ngón tay như kiếm chỉ thẳng lên Tuyệt Tiên kiếm đang giắt trên cửa điện nơi bầu trời, miệng nhanh chóng nhẩm niệm huyền chú. Âm thanh của nàng vang lên, hư không ông ông rung động, bông tuyết vỡ tan bay tung tóe.
Ly Trần niệm pháp chú rất trúc trắc huyền ảo, như thể mỗi một chữ niệm lên phải chịu đựng lấy một tầng phép tắc của trời đất.
Vốn Trần Cảnh đã biến mất trong hư không, dưới âm thanh niệm chú kia lại bị hiện ra lại. Hư không rung động vừa rồi đã cắt đứt kiếm độn của hắn. Trần Cảnh cũng không do dự, ánh kiếm trên thân bướm lại sáng rực lên rồi lại biến mất. Hắn thật sự không muốn tranh đấu với nàng ta.
Nhưng khi Trần Cảnh định xoay người chạy trốn, người khác đã đồng thời ra tay. Đông Nhạc đại đế hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm, cửa cung điện trên không như bị tiếng quát vỡ ra, linh khí cuồn cuộn. Rồi một ngọn núi lớn cuồn cuộn linh khí hiện ra, ép thẳng xuống cửa điện này.
Nạp Lan Vương chỉ lên trời, đỉnh đầu lão xuất hiện một vùng ánh sáng đen, rồi tản ra thành một đám mây đen. Mây đen đó ngưng kết thành một tòa thành trì, tuy không rõ ràng nhưng trung tâm của thành này có một tòa phủ Thành Hoàng vô cùng ngưng thật, trên cổng phủ có mấy chữ rất to: “Nạp Lan Vương phủ”. Còn Nạp Lan Vương thì lóe lên, đáp xuống ngay đỉnh của tòa phủ Thành Hoàng trong thành trì. Lão đưa tay điểm một chỉ, cửa phủ ầm ầm mở ra, một đội âm binh lao ra. Gió lạnh nổi lên bốn phía, âm khí tràn ngập, ngưng kết thành một con đường giữa hư không. Rồi đám âm binh này theo đó, phóng thẳng đến ngọn núi La Phù.
Lại có một đạo sĩ thôi động mũ quan trên đầu mình. Một con chim thanh loan từ mũ quan bay ra, đạo sĩ kia vọt người ngồi lên con chim, lao thẳng về phía Ly Trần.
Còn có nhiều người khác thi triển ra thần thông thuật pháp, phóng về phía núi La Phù.
Nhìn thần thông, pháp lực mà Nạp Lan Vương và Đông Nhạc đại đế biểu hiện, có thể thấy trận chiến với Triệu Tiên chân nhân lúc trước, bọn họ căn bản còn chưa lộ ra thực lực chân chính.
Trần Cảnh không để ý tới bọn họ. Hắn hiếu kỳ nên muốn vào nhìn xem vị Tổ Vu Huyền Minh kia, muốn đem trả “Tế Kiếm tâm kinh” lại, nhưng lại không định đánh nhau đến ta sống ngươi chết thế này, nên hắn thoát ra.
Ly Trần đưa ngón tay như kiếm, chỉ vào Tuyệt Tiên kiếm trên cửa điện, miệng niệm chú càng lúc càng nhanh, âm thanh càng gấp gáp. Đến cuối cùng, khi ánh sáng đen lóe lên, gương mặt nàng phủ sương lạnh, núi Thái Sơn trên bầu trời đè ép xuống, nàng ta mới đầy sát khí quát to lên một tiếng. Tuyệt Tiên kiếm ngay cửa điện rung động, theo ngón tay Ly Trần chợt chuyển động. Kiếm trên cửa điện rời khỏi vỏ.
Ánh sáng trắng chói mắt sắc bén tản ra, tiếng kiếm ngân vang mãnh liệt cắt ngang qua bầu trời đầy sát khí đã trở thành tiếng vang duy nhất trên bầu trời, lấn át cả tiếng niệm chú đi.
Tuyệt Tiên kiếm rời vỏ, hào quang chói lọi, kiếm khí xông thẳng lên cao. Núi Thái Sơn kia bị kiếm khí lao ra, nhất thời không rơi xuống nổi. Ngón tay của Ly Trần vừa chuyển, Tuyệt Tiên kiếm trong hư không cũng chuyển, chém tới đạo sĩ đang ngồi trên con chim thanh loan.
Đỉnh đầu đạo sĩ chợt lóe lên một đám mây, trong mây còn có từng tia đạo khí xanh đen nhàn nhạt. Đám mây đó là phương pháp hộ thân cơ bản, trụ cột nhất của Đạo gia. Chỉ cần pháp lực thâm hậu, mây kia vừa ra, dù có pháp bảo, pháp thuật gì cũng khó mà công phá được. Hơn nữa mây đó còn ngăn cản được các loại pháp thuật, kể cả là âm chú hay mê hồn, âm sát. Đạo sĩ kia không có pháp bảo gì, chỉ dùng đám mây chống lại một kiếm của Tuyệt Tiên kiếm, có thể thấy y tự tin với thực lực bản thân thế nào.
Tuyệt Tiên Kiếm chém xuống, hư không rít gào, đám mây kia xuất hiện vết rách. Đạo sĩ biến sắc mặt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi mang theo đan khí, định ngăn cản Tuyệt Tiên kiếm trong chốc lát. Nhưng kiếm không ngừng lại, vẫn chém xuống, chém vỡ đan khí, đạo sĩ kia chưa kịp làm phép bỏ chạy đã bị chém làm hai nửa. Chim thanh loan bị phong ấn trong mũ quan của đạo sĩ nhân cơ hội đó trốn thoát khỏi phong ấn, phóng người lên, bay thẳng về phía núi La Phù.
Thi thể bị chém thành hai mảnh trên mặt đất lại không ai chú ý đến. Một lát sau, thi thể đó hóa thành hai mảnh của một hình người bằng gỗ.
Lúc này Ly Trần mới chú ý tới. Nàng đứng nơi đó, đột nhiên niệm động chú ngôn ngự kiếm, tay hướng lên trời chỉ, Tuyệt Tiên kiếm chấn động. Ngón tay nàng ta vừa chuyển, Tuyệt Tiên kiếm lại rời vỏ.
Kiếm treo trên cửa điện là linh thể, cho nên rời khỏi vỏ cũng là linh thể. Chỉ cần bản thể vẫn còn, kiếm linh thể kia có thể phân hóa ra hàng ngàn hàng vạn.
Lần này rời vỏ không còn là một thanh, mà là mười thanh kiếm. Mỗi thanh chém về một người, trong đó có một thanh kiếm hướng ra xa đâm đến Trần Cảnh.
Loại kiếm thuật dùng một người phân tâm điều khiển nhiều kiếm như vậy Trần Cảnh cũng biết. Chẳng qua hắn điểu khiển tối đa cũng chỉ bằng Ly Trần, lại không thể làm tốt được như nàng ta.
Kiếm chợt lóe lên rồi biến mất. Trong gió tuyết này, tốc độ kiếm mau lẹ khác thường, tích tắc sau đã lao đến con bướm trong không trung.
Cũng trong nháy mắt này, Trần Cảnh đột nhiên nghĩ đến một cách lẻn vào La Phù, hoặc nói là vừa suy ra một loại phép thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.