Quyển 2 - Chương 45: Lửa Thiêu Trăm Dặm Kinh Hà
Liếm Ngón Tay
18/12/2017
Dù mưu đồ thế nào, nếu đã bị người biết được tất biến thành cực yếu
ớt. Như thể một mỹ nhân bị lột mất lớp da, chỉ còn trơ lại khung xương,
không có gì đáng nhắc tới cả.
Mưu tính, chỉ gói gọn trong một từ “Mật”. Thần mưu tính không mật sẽ mất thân, quân mưu tính không mật thì sẽ mất nước.
Có người nói, mưu tính, mưu chính là lòng người, là mưu tính tính cách của người. Lại có người nói, mưu tính chủ yếu là ở chỗ lừa gạt cùng bức ép. Dùng một loạt chuyện nhỏ dần dẫn dụ đối phương đi chệch hướng, bức đối phương phải ra hàng loạt các quyết định nhỏ nhặt. Như thể một kẻ đi trên đường, luôn nghĩ rằng mình đang đi thẳng tắp, không chút gấp khúc. Song khi hắn quay đầu lại đã phát hiện mình không nhìn ra điểm xuất phát nữa, đã bị muôn ngàn cách trở chặn mất tầm mắt rồi.
Song phương địch ta, từ lúc giao chiến đã bắt đầu lừa gạt nhau. Từ binh lực đến lương thảo, từ tính cách tướng lĩnh đến quan hệ giữa các chư tướng, tất cả đều là những tiết điểm của trận chiến cả.
Chẳng qua đại chiến nơi đây không phải là phàm nhân chiến đấu, mà là các thần linh chiến đấu với nhau giành lấy tín ngưỡng.
Ba thành tranh đấu nhiều năm, đều hiểu rõ đối phương, cũng biết cách bảo vệ tốt bản thân mình, không lộ sơ hở nào cho đối phương. Cho nên tình thế luôn lâm vào giằng co.
Khi Trần Cảnh xuất hiện, đã biến trận tranh đấu rõ ràng của bọn họ trở nên mù mịt.
Dòng Kinh Hà vắt ngang trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể nhìn thấu đối phương, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Có điều đó không phải là nhìn thấy thực chất, mà là suy tính trong đầu. Cho nên vốn hai bên đều rõ ràng suy tính của đối phương lại đột nhiên bị phủ lên một tầng bóng tối.
Âm mưu chỉ vĩnh viễn tồn tại trong bóng tối, chỉ có thể suy đoán mà đi tới, không thể xác định, cũng không thể biết rõ.
Cho nên khi Trần Cảnh dùng pháp lực ngưng kết ra ngôi miếu thần bằng sương mù trên dòng Kinh Hà, thì trong lòng hai bên cũng đã như dòng Kinh Hà đó, đều phủ trùm dày đặc sương mù.
Ba thành đều đang nghĩ cách giết chết Trần Cảnh, nhưng rõ ràng điều này không thể thực hiện được. Trước hết không kể đến danh tiếng tạo thành từ một đường giết chóc của Trần Cảnh, sông Kinh Hà là thần vực của hắn, dù Thành Hoàng ba thành có cùng ra tay cũng khó mà thực hiện được. Muốn thành công phải bày bố một pháp trận thật lớn, có điều việc đó không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Hơn nữa, Trần Cảnh cũng không để họ tùy ý bày ra pháp trận.
Lại nói, hai bên bờ sông Kinh Hà không có khả năng hợp tác với nhau, vạn nhất đang tiến hành thì một bên phản bội lại, bên kia nhất định phải gánh chịu tai ương ngập đầu.
Cho nên, dù là bên nào đi nữa cũng không có khả năng thật tình hợp tác với nhau. Bọn họ không tin tưởng Trần Cảnh, mà hai bên bờ sông Kinh Hà cũng không tin tưởng nhau. Do vậy, khi bọn họ định ra kế hoạch đều đã xác định Trần Cảnh chính là kẻ địch, đồng thời đều vận dụng tương kế tựu kế vào kế hoạch này.
Đó chính là việc thuận theo suy nghĩ của đối phương mà hành động, mấu chốt cuối cùng nhất, mới đột ngột tung ra sát chiêu.
Hai bên đều nghĩ như vậy, cho nên đã tạo thành một trận chiến vô cùng ăn ý.
Nhân gian từng có người nói rằng, mưu kế trên chiến trường chính là một màn phối hợp khiêu vũ trên mặt băng giữa thống soái hai quân. Chỉ có thể nhìn rõ được kết quả trong tích tắc buông tay ra, thấy được kẻ nào ngã sấp xuống, còn kẻ vẫn đứng vững chính là người chiến thắng.
Đương nhiên tám mươi vạn quân sĩ thành Kinh không thể là tám mươi vạn người thật sự, nhiều nhất cũng chỉ có mấy vạn người thật mà thôi. Ngoài ra thì đều là Ất Mộc do Khôi vương luyện chế thành người, dung hợp với trận đồ, có thể hợp với nhau thành một xu thế cuồn cuộn mênh mông. Dưới sự không chế của thần tướng còn có uy lực cực đại, cho dù Trần Cảnh cũng không thể dễ dàng phá vỡ được.
Thành Tây Tương và thành Giang Đông cũng luyện chế phù binh, chẳng qua bọn họ chỉ luyện chế được một vạn quân Hỏa Long. Dưới sự khống chế kết trận của thần tướng, bên trong có dung hợp trận đồ, nhìn xa như thể có rồng lửa hiện thế, có thể phá được tám mươi vạn quân bằng cây gỗ của Khôi vương. Chỉ là nếu không có Trần Cảnh trợ giúp thì không cách nào làm được, bởi vì thua kém nhau quá xa. Tuy rằng tương khắc, nhưng một vạn không cách nào phá được tám mươi vạn, trừ phi Trần Cảnh khu động linh lực Kinh Hà trợ giúp. Nhưng nếu như vậy, trận Hỏa Long sẽ biến thành một mồi lửa, đốt cháy linh lực sông Kinh Hà. Cuối cùng Trần Cảnh sẽ lâm vào nguy hiểm.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nói với Trần Cảnh chuyện này. Bọn họ cố tỏ ra tin tưởng Trần Cảnh, cố gắng dùng cách thức này để che mắt hắn. Bọn họ không nghĩ Trần Cảnh biết được tâm tư của bọn họ, cũng là điều kiện tiên quyết cho cái kế hoạch đề ra của bọn họ.
Nhưng Trần Cảnh đã nghe thấy hết thảy mọi thứ. Chỉ cần có nhắc tới hai chữ Trần Cảnh thì hắn đều có thể nghe thấy. Cho nên với hắn mà nói, dù hai bên mưu tính thế nào, trong mắt Trần Cảnh vẫn rất rõ ràng trong suốt.
Cho dù bọn hắn có mưu tính gì thì vẫn đều vô cùng cẩn thận, nếu thật sự có biến, Thành Hoàng của ba thành căn bản sẽ không xuất hiện. Đứng trước mưu đồ, bọn họ như một con rắn đang phì phèo phun lưỡi ra, muốn xem xét con mồi có thật hay không? Nếu con mồi là giả, bọn họ sẽ nhanh chóng rụt về.
Đây không phải là điều Trần Cảnh muốn.
Nếu bọn họ thủ chặt trong thành không chịu ra ngoài, không ai làm gì được bọn họ cả. Trần Cảnh không rời khỏi Kinh Hà, bọn họ căn bản cũng không làm gì hắn được cả.
Vào một tối nọ, tám mươi vạn quân Ất Mộc không ngừng tuôn ra khỏi thành Kinh, hướng thẳng đến dòng Kinh Hà đối diện.
Khôi vương đang đứng trên đầu tường cùng Hư Linh, còn những người khác đều đã suất lĩnh quân lính đi ra. Bọn họ chính là thần tướng điều khiển trận pháp trong quân trận này.
Hư Linh nhìn một đoàn binh sĩ không ngừng trào ra, chỉ cảm giác bọn họ như trở thành một dòng nước cuộn trào từ trong thành Kinh đi ra. Đó không chỉ là vì số người quá nhiều, mà còn có một cảm giác như liền một khối với thành Kinh, không người cắt đứt được. Mà thành Kinh này như ngọn nguồn, không ngừng phun trào mãnh liệt ra bên ngoài.
Nhìn quân trận như dòng nước lũ màu xanh đen đổ vào sông Kinh Hà. Đột nhiên Hư Linh nảy sinh ra một loại cảm giác, cảm giác như dòng Kinh Hà sắp phải bị cắt đứt mất.
Hư Linh bất chợt nổi lên lo lắng. Trần Cảnh từng nói qua với nàng, chỉ cần có người nhắc đến hai từ Trần Cảnh, hắn đều có thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của đối phương. Phép thuật này cực kỳ huyền bí, nhưng không phải là vạn năng. Nếu người khác không nói, chỉ nghĩ trong lòng, vậy căn bản không thể nào biết được. Hơn nữa nếu người khác biết Trần Cảnh có loại phép thuật thế này, cũng có thể lợi dụng để Trần Cảnh nghe phải tin tức giả cũng không chừng.
“Khôi vương này không biết Hà Bá gia có phép thuật như vậy. Nhất định mưu đồ giữa ông ta và tâm phúc đều bị Hà Bá gia nghe được.” Hư Linh nghĩ vậy, nhưng cảm giác bất an vẫn không ngừng dâng lên.
- Thế nào? Lão tổ đang lo lắng chuyện gì?
Đột nhiên Khôi vương hỏi. Ông ta không nhìn Hư Linh, nhưng lại mở miệng hỏi một câu như vậy.
Người tu hành cực kỳ mẫn cảm với khí cơ, không chỉ mẫn cảm với thiên địa linh khí mà còn với cả dao động cảm xúc của người khác. Đối với bọn họ mà nói, một chút cảm xúc cảm động, nhớ nhung đã như thể gió thổi trên mặt hồ, thấy rõ từng gợn sóng nước.
Do vậy mà phần lớn người tu hành đếu cố hết sức cất giấu cảm xúc của mình đi. Vì thế trong mắt của những người không thể cảm nhận được tâm tình của đối phương, những người tu hành đều là dạng như không có hỉ, nộ, ái, ố.
Những lo lắng trong lòng Hư Linh vừa rồi đã bị Khôi vương cảm ứng được.
Hư Linh hít sâu một hơi, ổn định tâm thần đáp:
- Xem ra Khôi vương đã có tính toán kỹ càng.
Khôi vương cười ha ha hỏi:
- Ta có lòng tin ở Hà Bá gia, lẽ nào chính cô lại không có sao?
Hư Linh mỉm cười, cũng không trả lời.
Khôi vương lại hăng hái chỉ đám binh sĩ từ thảo mộc biến thành không ngừng cuộn trào đi ra, lớn tiếng hỏi:
- Cô xem thần khí của quân sĩ ta có hòa hợp hay không?
Hư Linh nhìn thấy một đoàn quân sĩ tựa như một cơn lũ xanh đen cuộn trào mãnh liệt. Những nơi ở gần, nàng còn nhìn ra từng nhóm người, nhưng xa hơn chút đã đầy mơ hồ rồi dần hòa thành một thể, cuối cùng đã không thể phân biệt rõ ràng từng người, vì thế mới đáp:
- Hòa hợp.
Khôi vương lại hỏi:
- Cô xem thần khí của quân sĩ ta sung túc chứ?
Hư Linh nhìn qua cái loại Ất Mộc tinh khí vọt lên từ đỉnh đầu các binh sĩ, đáp lời:
- Sung túc.
Khôi vương lại chỉ về phía trước hỏi:
- Co xem thần tướng trong quân ta có đủ dũng mãnh chứ?
Hư Linh nhìn trong những điểm sáng có màu sắc khác nhau bên trong dòng nước lũ màu xanh đen kia, biết được đó là những thần tướng. Nàng phát hiện bọn họ là người dẫn dắt những dòng nước lũ nhỏ bên trong đó, khiến cho dòng nước lũ màu xanh bình lặng xuôi dòng trở nên mãnh liệt mà hiểm ác, thỉnh thoảng trong đó lại xuất hiện từng vòng xoáy nước. Mắt nàng nhìn qua, miệng chậm rãi đáp:
- Dũng mãnh.
- Ha ha, ta có tám mươi vạn quân sĩ khí tức tương thông với thành Kinh, lại có nhiều thần tướng dũng mãnh như vậy. Dù Kinh Hà có chặn ngang trước mặt, cũng không thể cản hướng lao đi của bọn họ, đúng không?
Khôi vương cười hỏi.
- Không thể.
Hư Linh đáp:
- Không gì ngăn cản được.
Câu trả lời của Hư Linh khiến Khôi vương bật cười ha ha. Hư Linh thầm nghĩ, Trần Cảnh khu động Kinh Hà hưng sóng cũng có thể nhấn chìm được tám mươi vạn binh sĩ quân sĩ đó, nhưng cần phải có thời gian. Hơn nữa những quân sĩ này đều được luyện từ Ất Mộc, ngũ hành tương sinh, Thủy sinh Mộc. Trận pháp hình thành, quân sĩ Ất Mộc trên dòng Kinh Hà lại càng thêm cường đại.
Rất rõ ràng, Hư Linh nhìn thấy khí tức của bọn họ vừa tiến vào giữa sông lập tức trở nên mạnh mẽ hơn. Trước dòng nước lũ lao ra như muốn cắt đứt cả dòng Kinh Hà, miếu thần ẩn hiện trong sương mù dày đặc, càng lộ ra khí thế nhỏ bé đầy yếu ớt.
Nhìn từ xa, có thể thấy miếu thần sẽ nhanh chóng bị cắn nuốt mất.
Khôi vương tiếp tục nói:
- Cô nói cô có phép thuật câu thông với Hà Bá gia, vậy chắc hắn cũng sẽ biết ta để cho hắn một vị trí mắt trận trong đại trận Ất Mộc Cấm Nguyên này chứ.
- Hà Bá gia biết.
Hư Linh nói xong, đột nhiên có vài đốm lửa vọt lên phía trước trận Ất Mộc Cấm Nguyên. Đó không phải là đốm lửa bình thường, mà là thần hỏa. Lửa nhanh chóng bùng cháy thành một mảng, nhìn từ xa như một con rồng lửa. Nháy mắt sau, rồng lửa đã nhảy vào trong dòng nước lũ màu xanh.
- Ha ha, bọn hắn nhận được tin thì đã chậm. Ta luyện thành tám mươi vạn quân sĩ Ất Mộc, bọn họ mới luyện được một vạn quân Hỏa Long. Tuy quân Hỏa Long khắc chế quân Ất Mộc ta, nhưng lại không nghịch chuyển được trời, cũng không cản được đại thế của dòng lũ.
Chỉ trong chốc lát tiếp xúc, va chạm với nhau, rồng lửa như thể chui vào trong con sóng màu xanh kia. Khí tức màu xanh kia bị rồng lửa đốt cháy thành một vùng lớn, nhưng trong cả dòng nước lũ màu xanh đầy mãnh liệt lại chỉ chiếm một phạm vi rất nhỏ.
Khôi Vương mỉm cười, vô cùng tự tin.
Hư Linh đưa mắt nhìn ra xa, nhìn thấy đầu tường hai tòa thành bên kia đều có một người đang đứng, cũng đang đưa mắt nhìn về trung tâm dòng Kinh Hà, như chờ đợi biến hóa. Bọn hắn đang chờ đợi Trần Cảnh sông Kinh Hà lựa chọn.
Đột nhiên, mặt sông nổi gió. Lúc đầu gió rất yếu, rất nhẹ, rồi dần biến thành gió to, trở thành cuồng phong. Trong gió mù mịt sương mù, thổi vào bên trong trận Hỏa Long. Lửa mượn sức gió, sóng lửa trong nháy mắt đã bùng lên ngập trời, một hồi sau hình thành nên một biển lửa, thế liên miên bất tận. Mà tám mươi vạn quân sĩ Ất Mộc lại tựa như dầu, bắt lửa là bốc cháy.
Trong nháy mắt, đã có hơn trăm dặm bị thiêu cháy.
Khôi vương khẽ sững sờ, bèn hỏi:
- Thế nào? Hà Bá gia đây là đang diễn trò gì a?
Hư Linh đáp:
- Vừa rồi Hà Bá gia có truyền lời, chỉ có như vậy mới khiến Thành Hoàng thành Tây Tương và thành Giang Đông tin tưởng triệt để người. Hà Bá gia nói, hi vọng ngài sẽ ra ngoài công kích người, như vậy có thể dẫn dụ được hai Thành Hoàng khác ra khỏi thành.
Hư Linh cũng không nói thêm câu kế tiếp nữa, bởi không cần nói cũng biết mục đích là gì. Khôi vương nắm chắc khả năng giết chết được bất kì người nào trong hai Thành Hoàng đối diện kia, nhưng ông ta lại không phải là đối thủ nếu hai người cùng đồng loạt xông lên. Hiện tại nếu liên thủ cùng Trần Cảnh, tất nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Một Thành Hoàng trốn trong thành, trốn trong thần vực của mình thì người ngoài không cách nào đi vào giết chết được hắn. Trừ phi pháp lực kẻ đó đã tới cảnh giới Nguyên Thần như Triệu Tiên chân nhân.
Hai mắt Khôi vương khẽ híp lại, suy tư về những khả năng xảy ra. Dù sao chuyện này ngoài dự liệu của ông ta. Ông ta từng nghĩ Trần Cảnh không có khả năng làm như vậy. Vì lúc này linh lực Kinh Hà của hắn đang bị thiêu đốt. Tuy linh lực núi sông vô cùng vô tận, nhưng bị thiêu đốt như vậy vẫn chịu hao tổn nghiêm trọng. Chỉ sợ thời gian ngắn tới, Kinh Hà không cách nào khôi phục được linh khí.
Tuy nhiên, dù là thế, nhưng rời thành Kinh đi tới sông Kinh Hà lại có thể vĩnh viễn không trở về được.
Ông ta đang suy nghĩ, mà bên phía đầu tường thành đối diện cũng có hai người đang suy nghĩ. Chỉ là trong lòng bọn họ, nghi ngờ đã bị vui sướng lấn át.
-----oo0oo-----
Có người nói, mưu tính, mưu chính là lòng người, là mưu tính tính cách của người. Lại có người nói, mưu tính chủ yếu là ở chỗ lừa gạt cùng bức ép. Dùng một loạt chuyện nhỏ dần dẫn dụ đối phương đi chệch hướng, bức đối phương phải ra hàng loạt các quyết định nhỏ nhặt. Như thể một kẻ đi trên đường, luôn nghĩ rằng mình đang đi thẳng tắp, không chút gấp khúc. Song khi hắn quay đầu lại đã phát hiện mình không nhìn ra điểm xuất phát nữa, đã bị muôn ngàn cách trở chặn mất tầm mắt rồi.
Song phương địch ta, từ lúc giao chiến đã bắt đầu lừa gạt nhau. Từ binh lực đến lương thảo, từ tính cách tướng lĩnh đến quan hệ giữa các chư tướng, tất cả đều là những tiết điểm của trận chiến cả.
Chẳng qua đại chiến nơi đây không phải là phàm nhân chiến đấu, mà là các thần linh chiến đấu với nhau giành lấy tín ngưỡng.
Ba thành tranh đấu nhiều năm, đều hiểu rõ đối phương, cũng biết cách bảo vệ tốt bản thân mình, không lộ sơ hở nào cho đối phương. Cho nên tình thế luôn lâm vào giằng co.
Khi Trần Cảnh xuất hiện, đã biến trận tranh đấu rõ ràng của bọn họ trở nên mù mịt.
Dòng Kinh Hà vắt ngang trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể nhìn thấu đối phương, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Có điều đó không phải là nhìn thấy thực chất, mà là suy tính trong đầu. Cho nên vốn hai bên đều rõ ràng suy tính của đối phương lại đột nhiên bị phủ lên một tầng bóng tối.
Âm mưu chỉ vĩnh viễn tồn tại trong bóng tối, chỉ có thể suy đoán mà đi tới, không thể xác định, cũng không thể biết rõ.
Cho nên khi Trần Cảnh dùng pháp lực ngưng kết ra ngôi miếu thần bằng sương mù trên dòng Kinh Hà, thì trong lòng hai bên cũng đã như dòng Kinh Hà đó, đều phủ trùm dày đặc sương mù.
Ba thành đều đang nghĩ cách giết chết Trần Cảnh, nhưng rõ ràng điều này không thể thực hiện được. Trước hết không kể đến danh tiếng tạo thành từ một đường giết chóc của Trần Cảnh, sông Kinh Hà là thần vực của hắn, dù Thành Hoàng ba thành có cùng ra tay cũng khó mà thực hiện được. Muốn thành công phải bày bố một pháp trận thật lớn, có điều việc đó không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Hơn nữa, Trần Cảnh cũng không để họ tùy ý bày ra pháp trận.
Lại nói, hai bên bờ sông Kinh Hà không có khả năng hợp tác với nhau, vạn nhất đang tiến hành thì một bên phản bội lại, bên kia nhất định phải gánh chịu tai ương ngập đầu.
Cho nên, dù là bên nào đi nữa cũng không có khả năng thật tình hợp tác với nhau. Bọn họ không tin tưởng Trần Cảnh, mà hai bên bờ sông Kinh Hà cũng không tin tưởng nhau. Do vậy, khi bọn họ định ra kế hoạch đều đã xác định Trần Cảnh chính là kẻ địch, đồng thời đều vận dụng tương kế tựu kế vào kế hoạch này.
Đó chính là việc thuận theo suy nghĩ của đối phương mà hành động, mấu chốt cuối cùng nhất, mới đột ngột tung ra sát chiêu.
Hai bên đều nghĩ như vậy, cho nên đã tạo thành một trận chiến vô cùng ăn ý.
Nhân gian từng có người nói rằng, mưu kế trên chiến trường chính là một màn phối hợp khiêu vũ trên mặt băng giữa thống soái hai quân. Chỉ có thể nhìn rõ được kết quả trong tích tắc buông tay ra, thấy được kẻ nào ngã sấp xuống, còn kẻ vẫn đứng vững chính là người chiến thắng.
Đương nhiên tám mươi vạn quân sĩ thành Kinh không thể là tám mươi vạn người thật sự, nhiều nhất cũng chỉ có mấy vạn người thật mà thôi. Ngoài ra thì đều là Ất Mộc do Khôi vương luyện chế thành người, dung hợp với trận đồ, có thể hợp với nhau thành một xu thế cuồn cuộn mênh mông. Dưới sự không chế của thần tướng còn có uy lực cực đại, cho dù Trần Cảnh cũng không thể dễ dàng phá vỡ được.
Thành Tây Tương và thành Giang Đông cũng luyện chế phù binh, chẳng qua bọn họ chỉ luyện chế được một vạn quân Hỏa Long. Dưới sự khống chế kết trận của thần tướng, bên trong có dung hợp trận đồ, nhìn xa như thể có rồng lửa hiện thế, có thể phá được tám mươi vạn quân bằng cây gỗ của Khôi vương. Chỉ là nếu không có Trần Cảnh trợ giúp thì không cách nào làm được, bởi vì thua kém nhau quá xa. Tuy rằng tương khắc, nhưng một vạn không cách nào phá được tám mươi vạn, trừ phi Trần Cảnh khu động linh lực Kinh Hà trợ giúp. Nhưng nếu như vậy, trận Hỏa Long sẽ biến thành một mồi lửa, đốt cháy linh lực sông Kinh Hà. Cuối cùng Trần Cảnh sẽ lâm vào nguy hiểm.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nói với Trần Cảnh chuyện này. Bọn họ cố tỏ ra tin tưởng Trần Cảnh, cố gắng dùng cách thức này để che mắt hắn. Bọn họ không nghĩ Trần Cảnh biết được tâm tư của bọn họ, cũng là điều kiện tiên quyết cho cái kế hoạch đề ra của bọn họ.
Nhưng Trần Cảnh đã nghe thấy hết thảy mọi thứ. Chỉ cần có nhắc tới hai chữ Trần Cảnh thì hắn đều có thể nghe thấy. Cho nên với hắn mà nói, dù hai bên mưu tính thế nào, trong mắt Trần Cảnh vẫn rất rõ ràng trong suốt.
Cho dù bọn hắn có mưu tính gì thì vẫn đều vô cùng cẩn thận, nếu thật sự có biến, Thành Hoàng của ba thành căn bản sẽ không xuất hiện. Đứng trước mưu đồ, bọn họ như một con rắn đang phì phèo phun lưỡi ra, muốn xem xét con mồi có thật hay không? Nếu con mồi là giả, bọn họ sẽ nhanh chóng rụt về.
Đây không phải là điều Trần Cảnh muốn.
Nếu bọn họ thủ chặt trong thành không chịu ra ngoài, không ai làm gì được bọn họ cả. Trần Cảnh không rời khỏi Kinh Hà, bọn họ căn bản cũng không làm gì hắn được cả.
Vào một tối nọ, tám mươi vạn quân Ất Mộc không ngừng tuôn ra khỏi thành Kinh, hướng thẳng đến dòng Kinh Hà đối diện.
Khôi vương đang đứng trên đầu tường cùng Hư Linh, còn những người khác đều đã suất lĩnh quân lính đi ra. Bọn họ chính là thần tướng điều khiển trận pháp trong quân trận này.
Hư Linh nhìn một đoàn binh sĩ không ngừng trào ra, chỉ cảm giác bọn họ như trở thành một dòng nước cuộn trào từ trong thành Kinh đi ra. Đó không chỉ là vì số người quá nhiều, mà còn có một cảm giác như liền một khối với thành Kinh, không người cắt đứt được. Mà thành Kinh này như ngọn nguồn, không ngừng phun trào mãnh liệt ra bên ngoài.
Nhìn quân trận như dòng nước lũ màu xanh đen đổ vào sông Kinh Hà. Đột nhiên Hư Linh nảy sinh ra một loại cảm giác, cảm giác như dòng Kinh Hà sắp phải bị cắt đứt mất.
Hư Linh bất chợt nổi lên lo lắng. Trần Cảnh từng nói qua với nàng, chỉ cần có người nhắc đến hai từ Trần Cảnh, hắn đều có thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của đối phương. Phép thuật này cực kỳ huyền bí, nhưng không phải là vạn năng. Nếu người khác không nói, chỉ nghĩ trong lòng, vậy căn bản không thể nào biết được. Hơn nữa nếu người khác biết Trần Cảnh có loại phép thuật thế này, cũng có thể lợi dụng để Trần Cảnh nghe phải tin tức giả cũng không chừng.
“Khôi vương này không biết Hà Bá gia có phép thuật như vậy. Nhất định mưu đồ giữa ông ta và tâm phúc đều bị Hà Bá gia nghe được.” Hư Linh nghĩ vậy, nhưng cảm giác bất an vẫn không ngừng dâng lên.
- Thế nào? Lão tổ đang lo lắng chuyện gì?
Đột nhiên Khôi vương hỏi. Ông ta không nhìn Hư Linh, nhưng lại mở miệng hỏi một câu như vậy.
Người tu hành cực kỳ mẫn cảm với khí cơ, không chỉ mẫn cảm với thiên địa linh khí mà còn với cả dao động cảm xúc của người khác. Đối với bọn họ mà nói, một chút cảm xúc cảm động, nhớ nhung đã như thể gió thổi trên mặt hồ, thấy rõ từng gợn sóng nước.
Do vậy mà phần lớn người tu hành đếu cố hết sức cất giấu cảm xúc của mình đi. Vì thế trong mắt của những người không thể cảm nhận được tâm tình của đối phương, những người tu hành đều là dạng như không có hỉ, nộ, ái, ố.
Những lo lắng trong lòng Hư Linh vừa rồi đã bị Khôi vương cảm ứng được.
Hư Linh hít sâu một hơi, ổn định tâm thần đáp:
- Xem ra Khôi vương đã có tính toán kỹ càng.
Khôi vương cười ha ha hỏi:
- Ta có lòng tin ở Hà Bá gia, lẽ nào chính cô lại không có sao?
Hư Linh mỉm cười, cũng không trả lời.
Khôi vương lại hăng hái chỉ đám binh sĩ từ thảo mộc biến thành không ngừng cuộn trào đi ra, lớn tiếng hỏi:
- Cô xem thần khí của quân sĩ ta có hòa hợp hay không?
Hư Linh nhìn thấy một đoàn quân sĩ tựa như một cơn lũ xanh đen cuộn trào mãnh liệt. Những nơi ở gần, nàng còn nhìn ra từng nhóm người, nhưng xa hơn chút đã đầy mơ hồ rồi dần hòa thành một thể, cuối cùng đã không thể phân biệt rõ ràng từng người, vì thế mới đáp:
- Hòa hợp.
Khôi vương lại hỏi:
- Cô xem thần khí của quân sĩ ta sung túc chứ?
Hư Linh nhìn qua cái loại Ất Mộc tinh khí vọt lên từ đỉnh đầu các binh sĩ, đáp lời:
- Sung túc.
Khôi vương lại chỉ về phía trước hỏi:
- Co xem thần tướng trong quân ta có đủ dũng mãnh chứ?
Hư Linh nhìn trong những điểm sáng có màu sắc khác nhau bên trong dòng nước lũ màu xanh đen kia, biết được đó là những thần tướng. Nàng phát hiện bọn họ là người dẫn dắt những dòng nước lũ nhỏ bên trong đó, khiến cho dòng nước lũ màu xanh bình lặng xuôi dòng trở nên mãnh liệt mà hiểm ác, thỉnh thoảng trong đó lại xuất hiện từng vòng xoáy nước. Mắt nàng nhìn qua, miệng chậm rãi đáp:
- Dũng mãnh.
- Ha ha, ta có tám mươi vạn quân sĩ khí tức tương thông với thành Kinh, lại có nhiều thần tướng dũng mãnh như vậy. Dù Kinh Hà có chặn ngang trước mặt, cũng không thể cản hướng lao đi của bọn họ, đúng không?
Khôi vương cười hỏi.
- Không thể.
Hư Linh đáp:
- Không gì ngăn cản được.
Câu trả lời của Hư Linh khiến Khôi vương bật cười ha ha. Hư Linh thầm nghĩ, Trần Cảnh khu động Kinh Hà hưng sóng cũng có thể nhấn chìm được tám mươi vạn binh sĩ quân sĩ đó, nhưng cần phải có thời gian. Hơn nữa những quân sĩ này đều được luyện từ Ất Mộc, ngũ hành tương sinh, Thủy sinh Mộc. Trận pháp hình thành, quân sĩ Ất Mộc trên dòng Kinh Hà lại càng thêm cường đại.
Rất rõ ràng, Hư Linh nhìn thấy khí tức của bọn họ vừa tiến vào giữa sông lập tức trở nên mạnh mẽ hơn. Trước dòng nước lũ lao ra như muốn cắt đứt cả dòng Kinh Hà, miếu thần ẩn hiện trong sương mù dày đặc, càng lộ ra khí thế nhỏ bé đầy yếu ớt.
Nhìn từ xa, có thể thấy miếu thần sẽ nhanh chóng bị cắn nuốt mất.
Khôi vương tiếp tục nói:
- Cô nói cô có phép thuật câu thông với Hà Bá gia, vậy chắc hắn cũng sẽ biết ta để cho hắn một vị trí mắt trận trong đại trận Ất Mộc Cấm Nguyên này chứ.
- Hà Bá gia biết.
Hư Linh nói xong, đột nhiên có vài đốm lửa vọt lên phía trước trận Ất Mộc Cấm Nguyên. Đó không phải là đốm lửa bình thường, mà là thần hỏa. Lửa nhanh chóng bùng cháy thành một mảng, nhìn từ xa như một con rồng lửa. Nháy mắt sau, rồng lửa đã nhảy vào trong dòng nước lũ màu xanh.
- Ha ha, bọn hắn nhận được tin thì đã chậm. Ta luyện thành tám mươi vạn quân sĩ Ất Mộc, bọn họ mới luyện được một vạn quân Hỏa Long. Tuy quân Hỏa Long khắc chế quân Ất Mộc ta, nhưng lại không nghịch chuyển được trời, cũng không cản được đại thế của dòng lũ.
Chỉ trong chốc lát tiếp xúc, va chạm với nhau, rồng lửa như thể chui vào trong con sóng màu xanh kia. Khí tức màu xanh kia bị rồng lửa đốt cháy thành một vùng lớn, nhưng trong cả dòng nước lũ màu xanh đầy mãnh liệt lại chỉ chiếm một phạm vi rất nhỏ.
Khôi Vương mỉm cười, vô cùng tự tin.
Hư Linh đưa mắt nhìn ra xa, nhìn thấy đầu tường hai tòa thành bên kia đều có một người đang đứng, cũng đang đưa mắt nhìn về trung tâm dòng Kinh Hà, như chờ đợi biến hóa. Bọn hắn đang chờ đợi Trần Cảnh sông Kinh Hà lựa chọn.
Đột nhiên, mặt sông nổi gió. Lúc đầu gió rất yếu, rất nhẹ, rồi dần biến thành gió to, trở thành cuồng phong. Trong gió mù mịt sương mù, thổi vào bên trong trận Hỏa Long. Lửa mượn sức gió, sóng lửa trong nháy mắt đã bùng lên ngập trời, một hồi sau hình thành nên một biển lửa, thế liên miên bất tận. Mà tám mươi vạn quân sĩ Ất Mộc lại tựa như dầu, bắt lửa là bốc cháy.
Trong nháy mắt, đã có hơn trăm dặm bị thiêu cháy.
Khôi vương khẽ sững sờ, bèn hỏi:
- Thế nào? Hà Bá gia đây là đang diễn trò gì a?
Hư Linh đáp:
- Vừa rồi Hà Bá gia có truyền lời, chỉ có như vậy mới khiến Thành Hoàng thành Tây Tương và thành Giang Đông tin tưởng triệt để người. Hà Bá gia nói, hi vọng ngài sẽ ra ngoài công kích người, như vậy có thể dẫn dụ được hai Thành Hoàng khác ra khỏi thành.
Hư Linh cũng không nói thêm câu kế tiếp nữa, bởi không cần nói cũng biết mục đích là gì. Khôi vương nắm chắc khả năng giết chết được bất kì người nào trong hai Thành Hoàng đối diện kia, nhưng ông ta lại không phải là đối thủ nếu hai người cùng đồng loạt xông lên. Hiện tại nếu liên thủ cùng Trần Cảnh, tất nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Một Thành Hoàng trốn trong thành, trốn trong thần vực của mình thì người ngoài không cách nào đi vào giết chết được hắn. Trừ phi pháp lực kẻ đó đã tới cảnh giới Nguyên Thần như Triệu Tiên chân nhân.
Hai mắt Khôi vương khẽ híp lại, suy tư về những khả năng xảy ra. Dù sao chuyện này ngoài dự liệu của ông ta. Ông ta từng nghĩ Trần Cảnh không có khả năng làm như vậy. Vì lúc này linh lực Kinh Hà của hắn đang bị thiêu đốt. Tuy linh lực núi sông vô cùng vô tận, nhưng bị thiêu đốt như vậy vẫn chịu hao tổn nghiêm trọng. Chỉ sợ thời gian ngắn tới, Kinh Hà không cách nào khôi phục được linh khí.
Tuy nhiên, dù là thế, nhưng rời thành Kinh đi tới sông Kinh Hà lại có thể vĩnh viễn không trở về được.
Ông ta đang suy nghĩ, mà bên phía đầu tường thành đối diện cũng có hai người đang suy nghĩ. Chỉ là trong lòng bọn họ, nghi ngờ đã bị vui sướng lấn át.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.