Quyển 1 - Chương 140: Một đêm đổi thần
Liếm Ngón Tay
25/07/2017
Dịch giả: †Ares†
oOo
Cố Minh Vi chạy đến miếu Thành Hoàng khu Nam thì nơi này sớm đã đầy người. Mọi người đang bàn tán khí thế, nhưng nàng chỉ liếc tìm chỗ ngớt người, rồi chen vào trong. Trong lúc nàng chen qua đám người để đi vào miếu Thành Hoàng thì nghe nhiều nhất là câu: "Thế mới là thần thật sự chứ, quá lợi hại, một kiếm chém chết yêu ma, không cần lo lắng nữa rồi."
Nàng nghe được câu ấy, trong lòng kích động, thầm nghĩ hóa ra hắn cũng đã trảm yêu trừ ma rồi. Không biết tại sao, nàng bỗng cảm thấy rất hưng phấn, còn cao hứng hơn cả việc chính bản thân mình trảm trừ được yêu ma.
Nàng chen được đến hàng trên cùng thì nhìn thấy một cỗ kiệu lớn đen kịt, bên cạnh kiệu đang được một đám người lạ mặt bao quanh bảo vệ. Nàng có thể cảm nhận được khí tức bất thường từ những người này. Nhìn thấy mọi người đều cách chiếc kiệu một khoảng thành vòng, nàng cũng không tiện tiến gần hơn nữa. Lại nghe bên cạnh có người bàn tán về chuyện vừa rồi Hà Bá hiển linh, một kiếm trừ ma, nàng lập tức lắng tai nghe.
* * *
Đoàn người của Nhan Lạc Nương do sư phụ nàng dẫn đầu, đạp mây mà đi, mỗi bước bước ra lại đi được tới vài dặm, súc địa thành thốn. Một đường thẳng băng không ngừng nghỉ, lộ tuyến chính là con đường mà Nhan Lạc Nương cùng các sư huynh sư tỷ từng đi.
Một nhóm chín người, tất cả đệ tử mới cũ của Quảng Hàn cung đều tới đây rồi. Bọn họ trầm mặc đi theo sau Quảng Hàn cung chủ, không khí cực kỳ nặng nề. Cái không khí này đã xuất hiện từ lúc Nhan Lạc Nương lẻ loi một mình trở về môn, hay đúng ra phải nói là xuất hiện trên thân sư phụ của nàng. Ở trong mắt Trần Cảnh, vị đạo cô này có lẽ là một người lạnh lùng xa cách, coi thường sinh mệnh, nhưng ở trong mắt các đệ tử như nàng thì sư phụ còn có thêm một phần quan tâm che chở. Tuy bình thường sư phụ rất nghiêm khắc với đệ tử, nhưng bọn họ đều biết đó là vì sư phụ muốn tốt cho mình.
"Toàn bộ đều chết hết, toàn bộ sư huynh sư tỷ đều chết hết."
Đây là tin tức Nhan Lạc Nương mang về Quảng Hàn cung. Các đệ tử đến nay còn nhớ rõ ánh mắt của sư phụ lúc đó là bi thống đến mức nào.
Một đường đi tới, kẻ xấu chạy xa, dù là người phàm tục cũng có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng phát ra từ trên người sư phụ của Nhan Lạc Nương. Sát khí nặng nề như vậy, không biết là sinh ra từ trên thân bà, hay là từ thanh Quảng Hàn kiếm trên tay bà.
Quảng Hàn cung chủ một thân áo trắng đi đầu, các đệ tử xếp thành một hàng, trầm mặc theo sau.
- Sư phụ, phía trước chính là sơn cốc đó.
Nhan Lạc Nương chỉ vào cái sơn cốc tràn trề âm khí phía trước.
Quảng Hàn cung chủ không nói một lời, xông thẳng vào sơn cốc kia.
Năm đó Trần Cảnh cũng không biết rằng mình đã từ nơi này tiến vào Âm phủ, khi đi ra thì lại mãi ở châu Hắc Diệu xa xôi. Còn hôm nay, Nhan Lạc Nương cảm nhận được âm tà khí tỏa ra từ trong sơn cốc này đã càng thêm đậm đặc. Vừa tiến vào sơn cốc, trong lòng nàng đã dâng lên một cảm giác ớn lạnh, áp lực nặng trĩu.
Quảng Hàn cung chủ bước thẳng vào chỗ sâu trong sơn cốc. Các đệ tử phía sau cầm lấy pháp bảo trên tay, hào quang mờ mờ tản ra, chuẩn bị sẵn sàng.
- Hắc hắc, lại có đồ ăn đưa tới cửa.
Chỗ sâu trong sơn cốc vang lên một âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.
- Đồ ăn? Ngươi chắc ngươi ăn nổi chứ?
- Ô, không đúng, có sát khí.
Trong sơn cốc tràn ngập âm tà khí, nồng đậm hơn nhiều so với lần Nhan Lạc Nương đến lúc trước. Nếu từ trên cao nhìn xuống, căn bản sẽ không thấy rõ được dưới mặt đất, chỉ thấy một đoàn người đi theo một hàng bước vào chỗ sâu trong sơn cốc. Nơi bọn họ đi qua, khí âm tà bị bức tách ra, giống như một thanh kiếm đâm phá bức màn đen tối.
Trên một cái cây lớn màu đen xì ở chỗ sâu nhất sơn cốc, một con quạ đậu trên đó, dưới gốc có một bóng người đứng im.
- Các ngươi là ai? Lại dám xông vào Hoàng Tuyền Quỷ lộ?
Con quạ đen lạnh lùng hỏi.
Nhưng đạo cô dẫn đầu đoàn người lại chẳng nói lời nào, nâng tay rút ra Quảng Hàn kiếm. Trong sơn cốc tức thì có một luồng sáng trắng lan tỏa, phảng phất như ánh trắng vén mây đen chiếu ra.
Cùng lúc rút kiếm, Quảng Hàn cung chủ đã bước tới trước cái cây kia, rồi chém một kiếm xuống.
- A!
Một tiếng thét hoảng sợ mà ngắn ngủi vang lên chói tai.
Ngay lúc Quảng Hàn cung chủ rút kiếm, quạ đen đã cảm nhận được sát khí phô thiên cái địa, nào dám chống đỡ, vội vàng chui vào trong thân cây. Bóng đen hình người dưới gốc cây cũng lập tức xoay người làm theo. Ánh kiếm chém tới, cái cây kia bị chia làm hai nửa.
Tiếng kiếm ngân vang quanh quẩn trong sơn cốc, ánh kiếm xua tan sương mù đen kịt. Thế nhưng khi ánh kiếm đi qua, cái cây kia lại khôi phục như ban đầu.
Dưới gốc cây to đen xì trong sơn cốc chỉ còn đoàn người Nhan Lạc Nương đang đứng, mà con quạ đen cùng với bóng đen hình người đã biến mất. Các đệ tử phía sau Quảng Hàn cung chủ nhìn quanh đề phòng, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Quảng Hàn cung chủ đứng trước gốc cây, lạnh lùng nói:
- Để ta nhìn xem các ngươi có thể trốn đi đâu. Cho dù trốn trong điện thì có thể thế nào!Bà nói xong, lại rút Quảng Hàn kiếm ra khỏi vỏ. Tiếng kiếm ngân lại vang vọng khắp không gian. Chỉ nghe bà lẩm bẩm:
- Năm đó ngươi ở trong tay tổ sư tung hoành, không biết đã chém bao nhiêu đại yêu đại vu. Hiện tại ngươi đã yên lặng quá lâu trong trời đất, cứ tiếp tục như vậy sẽ không người nào biết hai chữ Quảng Hàn nữa rồi.
Dứt lời, kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên, vô số bóng kiếm chém tới cây đại thụ đen xì kia.
Đại thụ đột ngột tách ra, sương màu vàng từ trong cây tràn ra ngoài, cũng không phiêu tán trong hư không, mà cuồn cuộn tại một phạm vi nhất định.
- Đi.
Quảng Hàn cung chủ khẽ quát một tiếng, sải bước tiến vào trong sương mù. Các đệ tử theo sát phía sau bà. Nhan Lạc Nương đi ở sau cùng, tay nâng lên một cái đèn màu xanh. Trải qua một lần ma luyện sinh tử, nàng đã có một chút cảm giác thay da đổi thịt.
* * *
Trong thành Bá Lăng, nhà nhà thắp đèn.
Từ khi bọn họ phát hiện Thành Hoàng trong thành xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên nơi đây lộ vẻ náo nhiệt như vậy. Trong cùng một ngày, bốn vị thần linh uy danh hiển hách được thỉnh vào trong thành. Cũng một ngày này, ma vật ở bốn ngôi miếu Thành Hoàng bốn khu Đông Tây Nam Bắc đều bị thần linh diệt trừ.
Chuyện xảy ra để bọn họ quên đi rằng phía trung tâm tòa thành còn có một ngôi miếu Thành Hoàng tràn ngập âm tà khí.
Trong màn đêm, cạnh bốn ngôi miếu Thành Hoàng đều sáng rực bởi đống lửa và những ngọn đuốc trên tay người dân. Từ sáng đến giờ đã thay đổi hai nhóm người làm công tác phá dỡ miếu. Có thể nhìn ra được đây là kế hoạch được định sẵn của bốn vị thành thủ.
Đêm nay, toàn bộ thành Bá Lăng đều sáng trưng đèn đuốc, chỉ ở trung tâm vẫn chìm vào bóng đêm âm trầm.
Mấy tháng gần đây tĩnh tâm tu hành, làm tư tưởng của Trần Cảnh thanh tĩnh thấu đáo hơn không ít. Từ khi vào thành này, hắn cảm ứng rất rõ, một luồng khí âm tà đã bao phủ lên tất cả mọi người trong thành. Tuy rằng khí âm tà này còn chưa xâm nhập vào ý chí, nhưng so với lần trước đã rõ ràng hơn nhiều.
Nhớ tới quẻ bói dưới gốc liễu cạnh chiếc cầu trắng, cùng với Tần Thành Hoàng bị khống chế trong phủ Thành Hoàng ở trung tâm thành, Trần Cảnh không khỏi có chút bất an. Có điều, hắn còn cảm ứng được ba vị thần linh ở ba khu còn lại. Mặc dù bốn người không trao đổi, nhưng vẫn tính là đánh tiếng chào hỏi nhau.
Phá miếu một đêm, dựng miếu ba ngày.
Khi thần miếu mới hoàn thành, cũng là lúc tịnh hóa cả tòa thành.
Thành Bá Lăng nhìn qua bình yên, kỳ thực lại đang kiềm chế sự căng thẳng. Cái căng thẳng này tồn tại trong mỗi một bóng người được ánh lửa soi sáng. Tà tính trong miếu Thành Hoàng mới chỉ đột nhiên xuất hiện cách đây mấy năm, nhưng nguyên nhân thật sự khiến bọn họ quyết định phải lần nữa thỉnh thần chính là hành động thỉnh thần của trấn Quân Lĩnh. Trấn Quân Lĩnh thuộc về địa giới Bá Lăng, tuy rằng thuộc Bá Lăng cai quản, nhưng ở phương diện này lại có tự do của mình. Khi các thành thủ thành Bá Lăng phát hiện vị Hà Bá trấn Quân Lĩnh mời về vô cùng linh nghiệm, hơn nữa còn đuổi tà linh đi, hiển lộ ra pháp lực cao thâm, thì lập tức quyết định hành động của ngày hôm nay.
Lúc này Thành Hoàng trong miếu Thành Hoàng không còn có được tín ngưỡng của thành Bá Lăng nữa, bởi vì mấy năm qua đi, Thành Hoàng không hiển linh, trái lại xuất hiện tà khí. Mấy thành thủ thương lượng, cuối cùng chia ra bốn phương đi thỉnh thần về. Phía Nam thành có Kinh Hà gần nhất, thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng cũng sớm đề xuất, đương nhiên ông ta đi thỉnh Hà Bá Kinh Hà. Ba khu còn lại cũng sớm quyết định sẽ thỉnh vị thần linh nào. Cả bốn vị thần được thỉnh vào thành cùng một ngày, sau đó cùng lúc động thổ phá dỡ và xây lại bốn thần miếu.
Cả thành đèn đuốc rực rỡ như những đóa hoa, chiếu rọi trọn thành Bá Lăng thành một vùng hào quang mờ ảo. Dù từ trên cao hay từ bên ngoài thành nhìn vào, thì đều có cảm giác bị mê hoặc bởi hào quang từ ánh lửa chập trờn mông lung nơi này.
Bốn vị thành thủ thành Bá Lăng mời về bốn vị thần linh, nhưng họ lại quên rằng chủ thần trong thành chỉ có thể có một. Hiện tại đồng thời mời bốn vị về, nhìn qua là vì áp chế tà khí trong thành, lại hóa để lại tai họa ngầm. Nhưng đối với người trong thành thì đây đều là chuyện sau này, đều là chuyện của các thần linh. Khi mọi chuyện trong thành trở lại bình thường, vị thần nào còn ở lại thì bọn họ sẽ đi ngôi thần miếu đó lễ tạ dâng hương.
(Các thành thị lớn khác cũng sẽ thờ nhiều vị thần cùng một lúc, trong đó vị thần mạnh nhất, được nhiều người cúng bái nhất sẽ là chủ đạo, hay chủ thần)
Cố Minh Vi vẫn muốn tới gần, lại không dám. Nàng đứng đây đã lâu, nghe được có người nói ba vị thần khác đều là chủ Thành Hoàng trong thành, thần vị cao hơn Hà Bá không ít.
Ở nhân gian, thần miếu Hà Bá Thổ Địa không được đặt ở trong thành. Hiện tại thỉnh Hà Bá vào thành, có thể nói là một việc đề cao thần vị Hà Bá.
Cố Minh Vi nghe được bọn họ nói với nhau rằng thần vị của ba thần linh kia cao hơn Trần Cảnh thì có chút mất hứng. Theo thời gian qua đi, cảm xúc bực bội này càng tăng thêm, rốt cuộc nàng nhịn không được, nói:
- Nghe nói Hà Bá gia đã hiển hóa lúc xế chiều, cũng chém tà ma phải không?
Mấy người đang bàn tán kia nhận ra nàng là tiểu thư nhà họ Cố, nhưng cũng không sợ. Một đại thẩm trong đó nói:
- Đúng vậy, tà linh kia suýt nữa đã chạy được.
Cố Minh Vi càng thêm mất hứng, bị giết thì nói là bị giết, vì sao còn nói suýt nữa chạy được, đây không phải nói Hà Bá suýt nữa không giết được tà ma sao. Không đợi nàng lên tiếng, lại có người nói:
- Nghe nói Thành Hoàng thành Thọ Xuân khu Đông thỉnh về rất lợi hại, chỉ vung tay lên đã làm rung chuyển cả miếu Thành Hoàng khu ấy, tà ma cũng chết ở bên trong.
- Thần linh ở thành Chung Ly khu Tây thỉnh được mới lợi hại, nghe nói ngài thổi một hơi, tượng thần trong miếu Thành Hoàng khu Tây liền bắt lửa, tà ma bị thiêu sống, kêu thét cả một nén hương mới được chết.
- Không đâu, vị tới từ thành Nạp Lan kia mới gọi là lợi hại, có thần thông thông thiên. Ta nghe người ta nói, ngài xuất hiện chân thân, chỉ lấy ra một cái hồ lô đã thu lấy tà ma, còn cười nói với mọi người rằng sẽ dùng tà ma ngâm rượu.
Mấy người hưng phấn mà nói, hoàn toàn quên bên cạnh còn có một Cố Minh Vi nghe chuyện không thoải mái.
oOo
Cố Minh Vi chạy đến miếu Thành Hoàng khu Nam thì nơi này sớm đã đầy người. Mọi người đang bàn tán khí thế, nhưng nàng chỉ liếc tìm chỗ ngớt người, rồi chen vào trong. Trong lúc nàng chen qua đám người để đi vào miếu Thành Hoàng thì nghe nhiều nhất là câu: "Thế mới là thần thật sự chứ, quá lợi hại, một kiếm chém chết yêu ma, không cần lo lắng nữa rồi."
Nàng nghe được câu ấy, trong lòng kích động, thầm nghĩ hóa ra hắn cũng đã trảm yêu trừ ma rồi. Không biết tại sao, nàng bỗng cảm thấy rất hưng phấn, còn cao hứng hơn cả việc chính bản thân mình trảm trừ được yêu ma.
Nàng chen được đến hàng trên cùng thì nhìn thấy một cỗ kiệu lớn đen kịt, bên cạnh kiệu đang được một đám người lạ mặt bao quanh bảo vệ. Nàng có thể cảm nhận được khí tức bất thường từ những người này. Nhìn thấy mọi người đều cách chiếc kiệu một khoảng thành vòng, nàng cũng không tiện tiến gần hơn nữa. Lại nghe bên cạnh có người bàn tán về chuyện vừa rồi Hà Bá hiển linh, một kiếm trừ ma, nàng lập tức lắng tai nghe.
* * *
Đoàn người của Nhan Lạc Nương do sư phụ nàng dẫn đầu, đạp mây mà đi, mỗi bước bước ra lại đi được tới vài dặm, súc địa thành thốn. Một đường thẳng băng không ngừng nghỉ, lộ tuyến chính là con đường mà Nhan Lạc Nương cùng các sư huynh sư tỷ từng đi.
Một nhóm chín người, tất cả đệ tử mới cũ của Quảng Hàn cung đều tới đây rồi. Bọn họ trầm mặc đi theo sau Quảng Hàn cung chủ, không khí cực kỳ nặng nề. Cái không khí này đã xuất hiện từ lúc Nhan Lạc Nương lẻ loi một mình trở về môn, hay đúng ra phải nói là xuất hiện trên thân sư phụ của nàng. Ở trong mắt Trần Cảnh, vị đạo cô này có lẽ là một người lạnh lùng xa cách, coi thường sinh mệnh, nhưng ở trong mắt các đệ tử như nàng thì sư phụ còn có thêm một phần quan tâm che chở. Tuy bình thường sư phụ rất nghiêm khắc với đệ tử, nhưng bọn họ đều biết đó là vì sư phụ muốn tốt cho mình.
"Toàn bộ đều chết hết, toàn bộ sư huynh sư tỷ đều chết hết."
Đây là tin tức Nhan Lạc Nương mang về Quảng Hàn cung. Các đệ tử đến nay còn nhớ rõ ánh mắt của sư phụ lúc đó là bi thống đến mức nào.
Một đường đi tới, kẻ xấu chạy xa, dù là người phàm tục cũng có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng phát ra từ trên người sư phụ của Nhan Lạc Nương. Sát khí nặng nề như vậy, không biết là sinh ra từ trên thân bà, hay là từ thanh Quảng Hàn kiếm trên tay bà.
Quảng Hàn cung chủ một thân áo trắng đi đầu, các đệ tử xếp thành một hàng, trầm mặc theo sau.
- Sư phụ, phía trước chính là sơn cốc đó.
Nhan Lạc Nương chỉ vào cái sơn cốc tràn trề âm khí phía trước.
Quảng Hàn cung chủ không nói một lời, xông thẳng vào sơn cốc kia.
Năm đó Trần Cảnh cũng không biết rằng mình đã từ nơi này tiến vào Âm phủ, khi đi ra thì lại mãi ở châu Hắc Diệu xa xôi. Còn hôm nay, Nhan Lạc Nương cảm nhận được âm tà khí tỏa ra từ trong sơn cốc này đã càng thêm đậm đặc. Vừa tiến vào sơn cốc, trong lòng nàng đã dâng lên một cảm giác ớn lạnh, áp lực nặng trĩu.
Quảng Hàn cung chủ bước thẳng vào chỗ sâu trong sơn cốc. Các đệ tử phía sau cầm lấy pháp bảo trên tay, hào quang mờ mờ tản ra, chuẩn bị sẵn sàng.
- Hắc hắc, lại có đồ ăn đưa tới cửa.
Chỗ sâu trong sơn cốc vang lên một âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.
- Đồ ăn? Ngươi chắc ngươi ăn nổi chứ?
- Ô, không đúng, có sát khí.
Trong sơn cốc tràn ngập âm tà khí, nồng đậm hơn nhiều so với lần Nhan Lạc Nương đến lúc trước. Nếu từ trên cao nhìn xuống, căn bản sẽ không thấy rõ được dưới mặt đất, chỉ thấy một đoàn người đi theo một hàng bước vào chỗ sâu trong sơn cốc. Nơi bọn họ đi qua, khí âm tà bị bức tách ra, giống như một thanh kiếm đâm phá bức màn đen tối.
Trên một cái cây lớn màu đen xì ở chỗ sâu nhất sơn cốc, một con quạ đậu trên đó, dưới gốc có một bóng người đứng im.
- Các ngươi là ai? Lại dám xông vào Hoàng Tuyền Quỷ lộ?
Con quạ đen lạnh lùng hỏi.
Nhưng đạo cô dẫn đầu đoàn người lại chẳng nói lời nào, nâng tay rút ra Quảng Hàn kiếm. Trong sơn cốc tức thì có một luồng sáng trắng lan tỏa, phảng phất như ánh trắng vén mây đen chiếu ra.
Cùng lúc rút kiếm, Quảng Hàn cung chủ đã bước tới trước cái cây kia, rồi chém một kiếm xuống.
- A!
Một tiếng thét hoảng sợ mà ngắn ngủi vang lên chói tai.
Ngay lúc Quảng Hàn cung chủ rút kiếm, quạ đen đã cảm nhận được sát khí phô thiên cái địa, nào dám chống đỡ, vội vàng chui vào trong thân cây. Bóng đen hình người dưới gốc cây cũng lập tức xoay người làm theo. Ánh kiếm chém tới, cái cây kia bị chia làm hai nửa.
Tiếng kiếm ngân vang quanh quẩn trong sơn cốc, ánh kiếm xua tan sương mù đen kịt. Thế nhưng khi ánh kiếm đi qua, cái cây kia lại khôi phục như ban đầu.
Dưới gốc cây to đen xì trong sơn cốc chỉ còn đoàn người Nhan Lạc Nương đang đứng, mà con quạ đen cùng với bóng đen hình người đã biến mất. Các đệ tử phía sau Quảng Hàn cung chủ nhìn quanh đề phòng, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Quảng Hàn cung chủ đứng trước gốc cây, lạnh lùng nói:
- Để ta nhìn xem các ngươi có thể trốn đi đâu. Cho dù trốn trong điện thì có thể thế nào!Bà nói xong, lại rút Quảng Hàn kiếm ra khỏi vỏ. Tiếng kiếm ngân lại vang vọng khắp không gian. Chỉ nghe bà lẩm bẩm:
- Năm đó ngươi ở trong tay tổ sư tung hoành, không biết đã chém bao nhiêu đại yêu đại vu. Hiện tại ngươi đã yên lặng quá lâu trong trời đất, cứ tiếp tục như vậy sẽ không người nào biết hai chữ Quảng Hàn nữa rồi.
Dứt lời, kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên, vô số bóng kiếm chém tới cây đại thụ đen xì kia.
Đại thụ đột ngột tách ra, sương màu vàng từ trong cây tràn ra ngoài, cũng không phiêu tán trong hư không, mà cuồn cuộn tại một phạm vi nhất định.
- Đi.
Quảng Hàn cung chủ khẽ quát một tiếng, sải bước tiến vào trong sương mù. Các đệ tử theo sát phía sau bà. Nhan Lạc Nương đi ở sau cùng, tay nâng lên một cái đèn màu xanh. Trải qua một lần ma luyện sinh tử, nàng đã có một chút cảm giác thay da đổi thịt.
* * *
Trong thành Bá Lăng, nhà nhà thắp đèn.
Từ khi bọn họ phát hiện Thành Hoàng trong thành xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên nơi đây lộ vẻ náo nhiệt như vậy. Trong cùng một ngày, bốn vị thần linh uy danh hiển hách được thỉnh vào trong thành. Cũng một ngày này, ma vật ở bốn ngôi miếu Thành Hoàng bốn khu Đông Tây Nam Bắc đều bị thần linh diệt trừ.
Chuyện xảy ra để bọn họ quên đi rằng phía trung tâm tòa thành còn có một ngôi miếu Thành Hoàng tràn ngập âm tà khí.
Trong màn đêm, cạnh bốn ngôi miếu Thành Hoàng đều sáng rực bởi đống lửa và những ngọn đuốc trên tay người dân. Từ sáng đến giờ đã thay đổi hai nhóm người làm công tác phá dỡ miếu. Có thể nhìn ra được đây là kế hoạch được định sẵn của bốn vị thành thủ.
Đêm nay, toàn bộ thành Bá Lăng đều sáng trưng đèn đuốc, chỉ ở trung tâm vẫn chìm vào bóng đêm âm trầm.
Mấy tháng gần đây tĩnh tâm tu hành, làm tư tưởng của Trần Cảnh thanh tĩnh thấu đáo hơn không ít. Từ khi vào thành này, hắn cảm ứng rất rõ, một luồng khí âm tà đã bao phủ lên tất cả mọi người trong thành. Tuy rằng khí âm tà này còn chưa xâm nhập vào ý chí, nhưng so với lần trước đã rõ ràng hơn nhiều.
Nhớ tới quẻ bói dưới gốc liễu cạnh chiếc cầu trắng, cùng với Tần Thành Hoàng bị khống chế trong phủ Thành Hoàng ở trung tâm thành, Trần Cảnh không khỏi có chút bất an. Có điều, hắn còn cảm ứng được ba vị thần linh ở ba khu còn lại. Mặc dù bốn người không trao đổi, nhưng vẫn tính là đánh tiếng chào hỏi nhau.
Phá miếu một đêm, dựng miếu ba ngày.
Khi thần miếu mới hoàn thành, cũng là lúc tịnh hóa cả tòa thành.
Thành Bá Lăng nhìn qua bình yên, kỳ thực lại đang kiềm chế sự căng thẳng. Cái căng thẳng này tồn tại trong mỗi một bóng người được ánh lửa soi sáng. Tà tính trong miếu Thành Hoàng mới chỉ đột nhiên xuất hiện cách đây mấy năm, nhưng nguyên nhân thật sự khiến bọn họ quyết định phải lần nữa thỉnh thần chính là hành động thỉnh thần của trấn Quân Lĩnh. Trấn Quân Lĩnh thuộc về địa giới Bá Lăng, tuy rằng thuộc Bá Lăng cai quản, nhưng ở phương diện này lại có tự do của mình. Khi các thành thủ thành Bá Lăng phát hiện vị Hà Bá trấn Quân Lĩnh mời về vô cùng linh nghiệm, hơn nữa còn đuổi tà linh đi, hiển lộ ra pháp lực cao thâm, thì lập tức quyết định hành động của ngày hôm nay.
Lúc này Thành Hoàng trong miếu Thành Hoàng không còn có được tín ngưỡng của thành Bá Lăng nữa, bởi vì mấy năm qua đi, Thành Hoàng không hiển linh, trái lại xuất hiện tà khí. Mấy thành thủ thương lượng, cuối cùng chia ra bốn phương đi thỉnh thần về. Phía Nam thành có Kinh Hà gần nhất, thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng cũng sớm đề xuất, đương nhiên ông ta đi thỉnh Hà Bá Kinh Hà. Ba khu còn lại cũng sớm quyết định sẽ thỉnh vị thần linh nào. Cả bốn vị thần được thỉnh vào thành cùng một ngày, sau đó cùng lúc động thổ phá dỡ và xây lại bốn thần miếu.
Cả thành đèn đuốc rực rỡ như những đóa hoa, chiếu rọi trọn thành Bá Lăng thành một vùng hào quang mờ ảo. Dù từ trên cao hay từ bên ngoài thành nhìn vào, thì đều có cảm giác bị mê hoặc bởi hào quang từ ánh lửa chập trờn mông lung nơi này.
Bốn vị thành thủ thành Bá Lăng mời về bốn vị thần linh, nhưng họ lại quên rằng chủ thần trong thành chỉ có thể có một. Hiện tại đồng thời mời bốn vị về, nhìn qua là vì áp chế tà khí trong thành, lại hóa để lại tai họa ngầm. Nhưng đối với người trong thành thì đây đều là chuyện sau này, đều là chuyện của các thần linh. Khi mọi chuyện trong thành trở lại bình thường, vị thần nào còn ở lại thì bọn họ sẽ đi ngôi thần miếu đó lễ tạ dâng hương.
(Các thành thị lớn khác cũng sẽ thờ nhiều vị thần cùng một lúc, trong đó vị thần mạnh nhất, được nhiều người cúng bái nhất sẽ là chủ đạo, hay chủ thần)
Cố Minh Vi vẫn muốn tới gần, lại không dám. Nàng đứng đây đã lâu, nghe được có người nói ba vị thần khác đều là chủ Thành Hoàng trong thành, thần vị cao hơn Hà Bá không ít.
Ở nhân gian, thần miếu Hà Bá Thổ Địa không được đặt ở trong thành. Hiện tại thỉnh Hà Bá vào thành, có thể nói là một việc đề cao thần vị Hà Bá.
Cố Minh Vi nghe được bọn họ nói với nhau rằng thần vị của ba thần linh kia cao hơn Trần Cảnh thì có chút mất hứng. Theo thời gian qua đi, cảm xúc bực bội này càng tăng thêm, rốt cuộc nàng nhịn không được, nói:
- Nghe nói Hà Bá gia đã hiển hóa lúc xế chiều, cũng chém tà ma phải không?
Mấy người đang bàn tán kia nhận ra nàng là tiểu thư nhà họ Cố, nhưng cũng không sợ. Một đại thẩm trong đó nói:
- Đúng vậy, tà linh kia suýt nữa đã chạy được.
Cố Minh Vi càng thêm mất hứng, bị giết thì nói là bị giết, vì sao còn nói suýt nữa chạy được, đây không phải nói Hà Bá suýt nữa không giết được tà ma sao. Không đợi nàng lên tiếng, lại có người nói:
- Nghe nói Thành Hoàng thành Thọ Xuân khu Đông thỉnh về rất lợi hại, chỉ vung tay lên đã làm rung chuyển cả miếu Thành Hoàng khu ấy, tà ma cũng chết ở bên trong.
- Thần linh ở thành Chung Ly khu Tây thỉnh được mới lợi hại, nghe nói ngài thổi một hơi, tượng thần trong miếu Thành Hoàng khu Tây liền bắt lửa, tà ma bị thiêu sống, kêu thét cả một nén hương mới được chết.
- Không đâu, vị tới từ thành Nạp Lan kia mới gọi là lợi hại, có thần thông thông thiên. Ta nghe người ta nói, ngài xuất hiện chân thân, chỉ lấy ra một cái hồ lô đã thu lấy tà ma, còn cười nói với mọi người rằng sẽ dùng tà ma ngâm rượu.
Mấy người hưng phấn mà nói, hoàn toàn quên bên cạnh còn có một Cố Minh Vi nghe chuyện không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.