Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 2: Phù Du Kiếm Kinh

Liếm Ngón Tay

23/04/2013



Trần Cảnh thích kiếm. Thứ hắn học được trước khi gia nhập Thiên La Sơn là kiếm thuật. Kiếm thuật đó là do một lão kiếm khách đã nuôi dưỡng hắn truyền cho.

Sau khi hắn bái nhập Thiên La môn thì được học phương pháp luyện khí của Thiên La môn là Thiên La Dẫn Linh Quyết, cái này do Diệp Thanh Tuyết thay thầy truyền thụ cho hắn. Ba năm trôi qua, tuy rằng hắn không học bất kỳ pháp thuật gì nhưng cũng chưa từng ngừng luyện khí thổ nạp bao giờ. Ngoại trừ việc đó ra thì hắn cũng chỉ đọc sách, dưỡng kiếm. Sách hắn đọc là đạo thư, dưỡng kiếm bằng cách lấy linh khí ôn dưỡng tôi luyện kiếm. Có lẽ pháp lực của hắn không bằng được những kẻ đã tu hành hơn mười năm, nhưng về tinh thần ý niệm thì lại trầm tĩnh hơn những người đó vài phần.

Một cơn gió đêm lạnh buốt tràn vào, thổi lật những trang giấy của cuốn Phù Du Kiếm Kinh trên mặt bàn, khi tới trang thứ nhất thì cơn gió đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy trên trang giấy trắng có một dòng chữ "Lấy sinh lực cả đời, dốc lòng cho một thuật, chắc chắn sẽ vượt xa chúng sinh đang phí công hời hợt". Mặc dù nét chữ mềm mại mượt mà nhưng lại khiến Trần Cảnh cảm nhận được một phong cách độc đáo, giống như sự quyết đoán và cố chấp khi chỉ lấy một bầu nước dù đã chịu khát ba ngày đi nữa.

Cuốn sách ấy không dày, bên trong không nhiều chữ, nhưng chữ nào cũng như châu như ngọc, vô cùng súc tích, mặc dù nó chỉ có khoảng mười tờ nhưng Trần Cảnh phải tốn ba tháng mới hiểu hết. Hắn không biết cuốn Phù Du Kiếm Kinh này là do ai viết ra, hơn nữa phương pháp tế kiếm trong cuốn kiếm kinh này cũng chỉ có đến kiếm cương là hết, nhưng sau khi Trần Cảnh xem xong cũng chỉ hơi đắn đo đôi chút rồi liền bắt đầu dựa theo phương thức trên kiếm kinh, lấy linh tức tôi luyện kiếm. Từ đó tới nay đã ba năm rồi, hắn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là huyết tế thông linh thôi.

Trần Cảnh không biết Tôn Huyền Đồng tu luyện pháp thuật gì nhưng lại biết hắn đã ở Thiên La sơn này cũng phải mười năm rồi, nếu vạn nhất phải đối đầu với y thì Trần Cảnh cũng không chắc là có thể thắng được y hay không.

Trần Cảnh cầm lấy bản Phù Du Kiếm Kinh trên bàn, thầm nghĩ: "Vẫn còn ba tháng, vậy trước tiên ta tế kiếm thông linh, luyện thành ngự kiếm thuật này, cho dù thành hay không thành thì hai tháng sau ta cũng rời đi."

Nếu như đã luyện thành rồi thì thực lực của hắn sẽ tăng vọt. Hiện tại, đối với những người đã tu hành pháp thuật thì nếu như hắn không thể đến gần người họ thì căn bản không thể uy hiếp được họ, nhưng một khi hắn đã luyện thành ngự kiếm thuật rồi thì sẽ không cần phải như thế nữa.

Hiện nay trong thiên địa, những người thực sự đạt được sự trường sinh đã không còn nữa rồi, nhưng các môn phái tu hành thì lại có rất nhiều, các loại pháp thuật tầng tầng lớp lớp. Nếu so với những người ở thời thượng cổ, khi đại đạo thành liền tự có thần thông thì bây giờ pháp thuật mà các môn phái tu luyện tuy rằng yếu đi rất nhiều nhưng lại tinh vi hơn nhiều. Đa số pháp thuật không cần phải có pháp lực rất cao mới có thể thi triển được. Cũng bởi vậy nên các tu sĩ trong thiên hạ giờ đây tranh đấu chính bằng pháp thuật tinh diệu.

Trần Cảnh không tu hành phương pháp ích cốc nên hắn vẫn cần phải ăn ngũ cốc hoa màu.

Trong Tàng Kinh Các thường không có ai tới quấy rầy, một ngày ba bữa đều có một tiểu đồng chừng mười hai mười ba tuổi đưa tới. Tiểu đồng tên là Hiển Chân, là đồng tử của Môn chủ tiền nhiệm Đạo Trùng Chân Nhân. Kể từ khi Đạo Trùng Chân Nhân tọa hóa thì nó bắt đầu làm việc trong phòng bếp.

Mặc dù nó đưa cơm đã ba năm nhưng cũng rất ít khi nói chuyện, vừa đến đã đi, khiến người ta cảm thấy nó rất nhút nhát và sợ sệt.

Đột nhiên có một ngày, nó phát hiện sắc mặt Trần Cảnh dường như hơi tái nhợt, thiếu đi sắc hồng hào khỏe mạnh, hơn nữa càng lúc càng nặng, nó không nhịn được nghi hoặc hỏi:

- Sư huynh, đệ thấy sắc mặt huynh kém lắm, có phải trong người không khỏe không?

Trần Cảnh mở mắt, cười nói:

- Sư huynh đang tu luyện pháp thuật chứ không bị gì!

Hiển Chân mở to hai mắt, lát sau lại gãi đầu nói:

- Đệ nghe sư phụ nói người tu hành càng tu hành lâu càng nội liễm thần quang đi, máu cả người cũng được luyện hóa đến mức có thể điều khiển được, đệ thấy sắc mặt sư huynh tái nhợt, lẽ nào là luyện pháp thuật không đúng cách nên mới ra cơ sự này?

Trần Cảnh nhìn ánh mắt trong veo của nó, không khỏi bật cười:

- Không có chuyện gì không may xảy ra cả, không việc gì đâu, chỉ cần một thời gian nữa là ta sẽ khỏe lại thôi.

Hiển Chân nghe Trần Cảnh giải thích vậy thì "À" lên một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, nó thu dọn bát đũa rồi lập tức rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng Trần Cảnh nói:

- Những người trong môn xuống núi đã trở về chưa?

- Vẫn còn chưa thấy, có lẽ phải một, hai tháng nữa mới về được, những năm trước đều như vậy cả.

Tiểu đồng thành thực nói, Trần Cảnh lại nhờ nó sau này mang thức ăn nhiều thêm một chút. Nó vâng một tiếng rồi liền rời đi.

Sắc mặt Trần Cảnh tái nhợt không phải là do tu luyện pháp thuật xảy ra vấn đề gì mà bởi mất máu quá nhiều. Nếu như muốn luyện thành ngự kiếm thuật này thì trước tiên phải đạt đến người và kiếm tương thông, đó là một loại cảm ứng dựa trên ý niệm, trong Phù Du Kiếm Kinh gọi cái này là thông linh.

Chỉ sau đã thông linh với kiếm thì mới có thể luyện thành ngự kiếm thuật được.



Ngự kiếm thuật có thể coi là pháp thuật khó luyện thành nhất trong các pháp thuật hiện giờ cũng bởi cửa ải thông linh này đã ngăn rất nhiều người luyện kiếm ở bên ngoài, nếu kiếm không thông linh, thứ luyện thành không phải là ngự kiếm thuật mà là phương pháp khu vật.

Một thanh kiếm tốt thường dễ thông linh hơn, nhưng kiếm của Trần Cảnh lại chỉ là một thanh kiếm bình thường, có điều hắn đã giữ thanh kiếm này được mười năm rồi, ngày ngày kiếm không rời người, đêm đêm lau chùi một lượt, đây cũng được coi là một phương pháp dưỡng kiếm.

"Chỉ có coi kiếm như chính bản thân mình thì kiếm mới có thể có linh tính, mới có thể sửng dụng tùy tâm được." Đây là điều mà lão kiếm khách nuôi dưỡng hắn nói cho hắn biết, bây giờ nhớ lại hắn mới thấy nó phù hợp một cách kỳ diệu với phương pháp dưỡng kiếm thông linh, hơn nữa hắn đã dưỡng kiếm được trọn mười năm.

Lúc này Trần Cảnh cũng không chỉ làm những động tác đơn giản như vậy mà theo lời trong sách viết: "Ngưng thần, tĩnh khí, thành tâm. Cứ vào giờ Tý mỗi ngày lấy dòng máu nóng trong cơ thể rưới lên thân kiếm, sau ba tháng có thể thông linh." Phía sau còn có một câu: "Nếu sau ba tháng kiếm không thông linh thì có thể từ bỏ việc luyện kiếm thuật".

"Phương pháp luyện kiếm này quả nhiên không phải là đại đạo tu luyện trường sinh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ là trường sinh thì không nổi mà lại còn đoản mệnh nữa ấy chứ". Trần Cảnh thầm nghĩ.

Sách ở trong Tàng Kinh Các này toàn bộ đều là về pháp thuật, phù chú chứ không có phương pháp luyện thẳng đến trường sinh đại đạo, nhưng thế cũng không phải là điều gì kỳ quái, bởi ngay cả tổ sư khai phái của Thiên La môn còn không thể trường sinh thì lấy đâu ra pháp môn luyện tới trường sinh đại đạo được chứ?

Ở phía sau đoạn phương pháp dưỡng kiếm thông linh cũng có ghi lại rất nhiều loại dược liệu bồi bổ khí huyết cho cơ thể. Những dược liệu này Trần Cảnh cũng chưa thấy bao giờ nhưng hắn biết Thiên La môn có một vườn thuốc, trong đó có trồng linh dược, những linh dược này đều do những đệ tử danh môn trong những thành kia tiến phụng.

Sắc trời dần tối, đêm càng lúc càng gần.

Giờ Tý.

Dưới một cây đèn nhỏ cô liêu bên trong Tàng Kinh Các, Trần Cảnh đang nhắm mắt, bàn tay được bao phủ bởi một vầng sáng xanh mơn trớn lên thân kiếm, bắt đầu từ chuôi kiếm cho đến mũi kiếm, hết lần này đến lần khác.

Hắn cứ lặp đi lặp lại động tác lấy bàn tay vuốt ve thân kiếm đó tới mấy chục lần, tựa như trên thân kiếm đó có thứ gì đó không sạch sẽ khiến hắn chỉ một mực muốn lau nó đi.

Vẻ mặt hắn rất chuyên chú, hơi thở hắn nhẹ như không.

Bất tri bất giác đã một canh giờ đã trôi qua, rốt cục hắn cũng dừng động tác lau kiếm cả ngàn lần như một kia lại, nhưng đột nhiên lại thấy hắn lấy lưỡi kiếm vạch lên một đường bên cổ tay trái, máu tươi ồ ạt chảy ra, ngay sau đó, thân kiếm thấm đẫm máu tươi. Mặc dù không thấy hắn có bất kỳ động tác trị thương nào nhưng vết thương kia cũng không hề chảy máu nữa mà chỉ lưu lại một vết sẹo đỏ tươi mà dữ tợn, còn sắc mặt hắn lại càng thêm tái nhợt.

Hắn ngồi xếp bằng, một tay nắm lấy chuôi kiếm, một tay nâng thân kiếm lên rồi nhắm mắt lại. Một hồi lâu sau hắn lại mở mắt ra, có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt hắn. Lại thấy hắn nắm lấy thanh kiếm một lần nữa, đưa bàn tay ve vuốt thân kiếm, động tác chậm rãi như có áp lực ngàn cân đang đặt lên tay. Nơi bàn tay hắn lướt qua, máu tươi ngưng kết trên thân kiếm hóa thành bột phấn mà rơi xuống. Có điều vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy trên thân kiếm kia có lẫn những chấm đỏ sậm nhỏ li ti, mà nhìn kỹ lại liền có thể thấy từng vệt hồng một.

Bàn tay hắn dường như có ánh sáng xanh nhàn nhạt bao phủ, khi lau lên thân kiếm, có một làn sương khói như có như không cùng lúc bốc lên từ cả tay hắn và thân kiếm.

Sau vài chục lần như vậy.

Những vệt máu hồng và những chấm đỏ sậm đều biến mất hết, trên thân kiếm như có một dòng suối xanh đang chảy không ngừng, ẩn chứa sự cuốn hút vô ngần.

Trần Cảnh tra lại kiếm vào vỏ, sau khi đả tọa một canh giờ thì thổi tắt ngọn đèn trên bàn, trong phòng tức thì trở nên tối om, một cơn gió nhẹ thổi khẽ vào trong phòng, cửa mở ra rồi.

Đêm đen, không trăng cũng không sao.

Màn đêm đen kịt trong mắt Trần Cảnh cũng vẫn sáng như ban ngày.

Dược viên nằm ở phía bờ Tây của Thiên La môn. Suốt một đường qua các hành lang, mái hiên phải nói là không hề gặp trở ngại gì, rất nhanh, hắn đã đến được đó. Chỉ thấy một cánh cổng vườn cao và rộng, phía trên có đề ba chữ 'Linh Dược Viên'.

Hắn lại yên lặng nghe ngóng một lát, bên tai hắn chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran chứ căn bản không nghe thấy có tiếng người hô hấp trong căn nhà tranh. Hắn lại càng không hề cảm nhận được bất cứ sinh cơ nào.

Trần Cảnh cảm thấy rất căng thẳng, hắn hiểu người trông nom dược viên này có pháp lực không thấp, chắc chắn là phải hơn hắn.

Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn quyết định mạo hiểm đi vào, bởi nếu hiện tại không có dược liệu để khôi phục khí huyết thì hắn sẽ không có nhiều máu tươi để dưỡng kiếm như vậy nữa. Mà nếu thế thì đừng mơ luyện thành ngự kiếm thuật trong vòng hai tháng. Hơn nữa, nếu sau này có muốn bổ sung khí huyết lại càng không dễ dàng như thế này được.

Hắn thu liễm khí tức toàn thân lại, chậm rãi bước tới trước căn nhà tranh. Hắn ngưng thần lắng nghe nhưng vẫn không thấy bất cứ tiếng gì. Hắn không khỏi nhíu mày, đột nhiên một cỗ khí tức nguy hiểm đánh tới từ phía sau hắn, trường kiếm trong tay hắn ra khỏi vỏ trong nháy mắt, tiếng kiếm ngâm kéo dài vang lên. Hắn nắm lấy thanh kiếm trong tay vạch một đường về phía sau mà không hề quay đầu lại, cả người đổ sang ngang tựa như một cành liễu rũ.



Một thú ảnh hư ảo bị kiếm quang quét qua liền tan biến trong không trung. Trần Cảnh chỉ cảm thấy kiếm trong tay hắn như vừa chém trúng vào một túm bông. Người tuy vẫn còn trong không trung nhưng thân thể lại đột nhiên cảm thấy như bị một lực lượng vô hình trói buộc, nó giống như không khí vô hình bỗng nhiên trở thành hữu hình, muốn tóm chặt lấy hắn.

Hắn phát lạnh trong lòng, vận pháp lực quán chú lên thân kiếm, cổ tay khẽ lật, tức thì kiếm quang như tuyết mai nở rộ, hàn quang quanh thân phiêu tán, trong nháy mắt lực trói buộc vô hình kia bị xé tan thành nhiều mảnh. Cảm giác bị trói buộc kia bỗng nhiên biến mất.

Khi Trần Cảnh mới vừa nhẹ nhàng tiếp đất liền có tiếng một người có vẻ hơi thản nhiên chậm rãi vang lên.

- Người ta bảo Trần Cảnh sư đệ có một bộ kiếm quyết cao minh, hôm nay được thấy, quả thực bất phàm.

Kiếm của Trần Cảnh đã được thu trở về bao. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một đạo nhân trẻ tuổi đang thong thả bước ra từ trong bóng tối. Pháp bào hắn mặc trên người vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật. Nó không chỉ lộng lẫy thanh tú mà dường như còn có một vầng sáng chập chờn. Trần Cảnh từ trước đến giờ ít giao du với bên ngoài, ít người biết hắn mà hắn cũng không quen thuộc với đám sư huynh đệ trên núi.

- Kiếm thuật chỉ là thứ học được nơi thế tục mà thôi, sao so được với pháp thuật tiên gia.

Trần Cảnh cảnh giác nói, dù sao cũng là hắn tới đây để trộm thuốc, trong lòng đang thầm nghĩ chỉ sợ đêm nay không may rồi đây.

Đạo nhân này không giống như người tu đạo mà lại có bộ dạng như một công tử phú gia. Y bước từng bước thong thả đến cách Trần Cảnh khoảng hai mươi bước thì ngừng lại, không hề tiến thêm nữa. Hiển nhiên y cũng đang phòng bị Trần Cảnh, hắn nói:

- Kiếm thuật nơi phàm tục sao có thể phá nổi pháp thuật của ta, kiếm của sư đệ khi động có thể tác động đến linh khí xung quanh nó ba trượng, đây là điều chỉ có kiếm quyết của tiên gia mới có thể làm được.

Thoạt nhìn có vẻ như hắn đang thoải mái tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng kỳ thực là đang đề phòng Trần Cảnh, y vừa cười nhẹ vừa nói:

- À, phải rồi, sư đệ một lòng tu hành nên không biết đến ta, ta là Triển Nguyên, xét về bối phận thì hẳn là sư đệ nên gọi ta là Nhị sư huynh.

Trần Cảnh thầm nghĩ, hóa ra y chính là Nhị sư huynh, cả Thiên La môn này có một vị Đại sư tỷ tên là Diệp Thanh Tuyết, Nhị sư huynh thì là tên Triển Nguyên ở trước mặt hắn đây, Tam sư huynh thì là Tôn Huyền Đồng, còn lại Tứ sư huynh là Giang Du con của Chưởng môn. Kể từ khi Chưởng môn Giang Lưu Vân kế vị đến giờ thì vị trí chưởng môn kế tiếp là do ba người hắn, Tôn Huyền Đồng và Giang Du tranh giành với nhau.

Với Trần Cảnh mà nói thì hắn ở trong Thiên La sơn này vốn chỉ để tu hành, còn về những vấn đề khác hắn không hề để ý tới. Hiện giờ hắn thấy thời gian có thể khiến cho tất thảy mọi sự trên thế gian trở âm u thất sắc. Người mạnh như Thiên La Tổ sư dùng một kiếm đã giết hết yêu linh khắp núi, uy hiếp cả ngàn dặm nhưng giờ này cũng chỉ là một đống tro tàn mà thôi.

- Hóa ra là Nhị sư huynh.

Trần Cảnh đưa tay lên hành lễ.

- Ha ha...

Triển Nguyên bước lên hai bước rồi cười nói:

- Ta thấy sắc mặt sư đệ tái nhợt, hẳn là đang hao tổn huyết khí nghiêm trọng, ngươi tới nơi này để lấy linh dược phải không?

Không đợi Trần Cảnh trả lời, y đã phủ đầu:

- Không biết sư đệ có lệnh phù của Chưởng môn không?

Trần Cảnh biến sắc. Chỉ chần chờ trong thoáng chốc nhưng Triển Nguyên đã cười nói:

- Ha ha, nếu sư đệ không có thì ta đành phải đắc tội vậy.

Y nhìn chằm chằm vàoTrần Cảnh, vừa nói dứt lời đã nhấc tay lên, trong tích tắc khi lòng bàn tay y nhấc lên đã có một dòng linh khí ngưng kết lại. Trong linh khí mơ hồ có thể thấy ngọn lửa bùng lên. Lúc này Trần Cảnh không còn gì để nói, huống hồ hắn cũng không tiện phản bác lại. Hắn cũng đã nghĩ đến hậu quả nếu như bị phát hiện, hoặc là giơ tay chịu trói, hoặc là rời đi ngay lập tức.

Trần Cảnh không có thói quen giao vận mệnh vào tay người khác nên hắn không thể nào bó tay chịu trói được, song nếu muốn rời đi thì phải qua được cửa của Nhị sư huynh Triển Nguyên đang ở trước mặt.

Bàn tay hắn nắm chặt lấy vỏ kiếm, khí thế tăng lên. Mắt hắn tập trung nhìn vào ngọn lửa bên trong linh khí thì thấy như một sợi dây pháp thuật đang nhảy múa.

Bóng tối cũng dường như đang ngưng kết lại, gió đêm lạnh lẽo tiêu điều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook