Quyển 3 - Chương 49: Tại Âm Thế, Lạc Nương Hỏi Trường Sinh
Liếm Ngón Tay
22/10/2018
Ngô Đại Dụng căn bản không nghe thấy giọng nói đột nhiên xuất hiện này.
Trần Cảnh không lo lắng người này sẽ đột nhiên xông vào bên trong Ngô phủ. Từ khi Tử Vi đại đế phân phong thập đại thần tướng, điện Thừa Thiên Hiệu Pháp tuy rằng không phân chia nhưng pháp luật quy thúc mỗi một Thành Hoàng và thần linh tọa hạ càng thêm nghiêm mật.
Trong cung Tử Vi đại đế có “Tử Vi kỳ chư thần thư”, cung Thanh Hoa có “Thanh Hoa Luân Hồi luật”, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh có “Thần Tiêu Ngọc Thanh quy”. Ngoại trừ ba điện này, nghiêm mật bậc nhất chính là “Thừa Thiên Hiệu Pháp điều luật”, còn được gọi tắt là “Thiên điều”. Trong đó có một điều ghi rõ: “Thần, không thỉnh không được vào nhà người.”
Cho nên, Trần Cảnh không đi ra, ông ta cũng sẽ không tiến vào.
Ngô Đại Dụng cầu xin Trần Cảnh cứu phụ thân ông ta, Trần Cảnh bèn nói mình cũng không thể cứu được. Ngô Đại Dụng không biết làm thế nào, chỉ quỳ mãi ở đó, lúc sau một nhà ông ta đều quỳ cả. Cuối cùng Trần Cảnh chỉ đành nói:
- Có cơ hội sẽ cứu phụ thân ngài.
Ngô Đại Dụng lập tức mừng rỡ, nói sẽ vì Trần Cảnh mà lập bài vị trường sinh. Trần Cảnh không nói gì, chỉ để lại vài câu khiến ông ta bớt sầu muộn rồi đi ra ngoài.
Ngô Đại Dụng một mạch đưa tiễn Trần Cảnh ra khỏi phủ. Tuy rẳng ngoài cửa phủ không phải là đường lớn ở thành Lâm Giang, thế nhưng vẫn có người đi lại không ngớt. Có điều Ngô Đại Dụng không nhìn thấy một người đứng ngay bên đường trước cổng nhà mình. Trần Cảnh biết người này, đã từng quen biết lúc ở trong thành Bá Lăng. Tên người này là Nạp Lan Vương.
Trần Cảnh nhìn ông ta, lại không nói chuyện, rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài thành. Nạp Lan Vương luôn đi theo sau. Ra khỏi thành rồi, Trần Cảnh đi một mạch tới một sườn núi mới ngừng lại.
Trần Cảnh quay đầu nhìn Nạp Lan Vương đang đứng cách đó không xa, chợt có một cảm giác như chuyện cũ phủ đầy bụi bặm.
Hắn không nói gì, Nạp Lan Vương cũng không nói gì cả. Hai người cứ vậy đứng sóng vai một hồi lâu, nhìn mặt trời dần lặn xuống rìa Tây rồi rời đi.
Cuối cùng Nạp Lan Vương cũng không hỏi Trần Cảnh về chuyện Thành Hoàng thành Lâm Giang biến mất, Trần Cảnh cũng không nói một lời nào. Hai người bọn họ đều nhớ lại chuyện năm xưa trong thành Bá Lăng. Thời khắc đã qua gần trăm năm lại như hiện rõ mồn một trước mắt, cho nên bọn họ mới đứng trên sườn núi nhỏ đó một lúc rất lâu.
Trần Cảnh lại đi. Nhớ tới phụ thân của Ngô Đại Dụng đang chịu khổ trong một nơi thật thật ảo ảo trong Cửu U địa ngục, lại nghe lời khóc lóc kể lể của Ngô phụ, hắn thầm nghĩ: “Nếu có ngục này, coi như là dùng để giam giữ những kẻ đại gian đại ác.”
Chỉ là chính hắn cũng không biết đến ngục thế nào, chỉ biết là ở dưới cõi âm. Hắn không khỏi nghĩ đến Nhật Diệu đế quân, tục truyền ông ta là hóa thân nơi địa ngục của Thanh Hoa đại đế. Hắn lại không thể đi tìm ông ta được, chỉ có thể đi tìm Hư Linh mà thôi, có lẽ nàng ấy sẽ biết. Có điều Trần Cảnh mới từ chỗ nàng ấy đi ra, nhất thời còn chưa muốn trở lại.
Hắn lại hành tẩu trong nhân gian hơn một tháng nữa, bắt đầu hiểu rõ chuyện trên thế gian.
Hắn lại cảm nhận được mỗi chỗ đi qua nhất định có một điểm khác biệt. Thần vực khác nhau, cảm giác sẽ không giống nhau. Có nơi hắn như đi vào trong nước, có nơi thì lại như đi vào vũng bùn.
Hắn tinh tế cảm nhận. Mãi đến một ngày, hắn nhìn thấy trong hư không một quy tắc của thiên thần, như là thần nhập vào trong quản hạt của thần tướng cung Tử Vi thì nhìn thấy “Tử Vi Kỳ Chư Thần thư” trong hư vô. Thần vực có “Tử Vi Kỳ Chư Thần thư” thì hắn như đi vào trong nước, dù cảm thấy trói buộc những không mãnh liệt. Trần Cảnh thầm nghĩ cung Tử Vi đại biểu cho Yêu tộc. Yêu tộc vốn tôn trọng thực lực và tự do, không thích bị trói buộc, cho nên ‘Tử Vi Kỳ Chư Thần thư” cũng chỉ là một ước chương bao quát mà thôi.
Mà “Thanh Hoa Luân Hồi luật” lại có rất nhiều giới luật với bản thân tương tự như huấn đạo chúng sinh chốn nhân gian, “Thần Tiêu Ngọc Thanh quy” lại như tập hợp các giới luật của Đạo môn được sửa đổi thành. Chỉ có “Thừa Thiên Hiệu Pháp điều luật” là có ước thúc nặng nhất, nhất là những điều lệ về chư thần trên thế gian. Nhìn qua, có thể thấy dường như đây căn bản không phải là vì điện Thừa Thiên Hiệu Pháp thiết lập với thần linh bên dưới trướng, mà mang tư thái như là thần luật với các thần linh trong thiên hạ. Điều điều đều dựa trên căn cứ và lí lẽ, thế nhưng ý chính nhất lại là muốn thần phải xa rời khỏi phân tranh chốn nhân gian.
Điều đầu tiên của Thần tắc quy định về xử phạt.
Thiên thứ hai của Thần tắc là về các tiên linh không tại chức. Cuối cùng là xử lý việc hồn phách sau khi chết không tiêu tán của con người.
Rất lâu về trước, sau khi chúng sinh chết đi thì hồn phách sẽ tiêu tán trong trời đất. Sau vài lần trời đất biến đổi, con người sau khi chết sẽ có vài hồn phách không tiêu tán, sau đó tụ lại trở thành ác quỷ. Mãi đến trong cuộc chiến luân hồi lần thứ nhất, Vu tộc lấy thân hóa nhập thiên địa, cuối cùng Hậu Thổ mới vẽ ra lục đạo luân hồi. Có điều đó mới chỉ là khung sườn trống trơn, phải rất nhiều năm sau Nam Lạc mới phân hóa lục đạo kia ra.Thế nhưng vẫn còn chưa được hoàn chỉnh.
Sinh linh trong lục đạo vẫn còn không cách nào tương thông luân hồi nhau, cho nên mới có Địa phủ cõi âm. Địa phủ cõi âm đã bù đắp cho chỗ thiếu hụt đó, khiến lục đạo có thể liên thông luân hồi bình thường, có điều lại bị một kiếm hóa thiên hà của Nam Lạc làm biến mất đi. Tiên linh chư thiên cũng biến mất. Địa phủ không người chủ sự, dù lục đạo còn đó nhưng đã không cách nào vận chuyển luân hồi như bình thường được nữa.
Trần Cảnh không biết những chuyện này. Có một ngày, đột nhiên Nhan Lạc Nương tìm tới hắn. Muốn tìm hắn nói khó thì cũng không khó, chỉ cần hô lên tên Trần Cảnh trong trời đất này là hắn có thể nghe thấy được. Nhan Lạc Nương hô lên, Trần Cảnh đáp lại, cho nên Nhan Lạc Nương tìm đến Trần Cảnh.
Nàng tìm Trần Cảnh không có chuyện gì khác thường, chỉ là muốn Trần Cảnh cùng nàng đi tới điện Chuyển Luân một chuyến.
Bọn họ bèn đi vào cõi âm.
Bọn họ không biết rằng thiên hạ này hiện tại có thêm rất nhiều miếu thần. Trong miếu không thờ những vị thần được phân phong làm thần tướng trên thế gian, mà là những tiên thần từng có mặt trong đợt Thiên Hà kiếp. Trong mỗi đại đạo quán vẫn có thánh tượng Đạo tổ bình yên đứng đó.
Chẳng biết từ lúc nào, thiên hạ có lời đồn rằng một ngày nào đó những người từng biến mất trong trời đất sẽ trở về.
Có điều Trần Cảnh lại không thèm để tâm đến chuyện đó. Trong lòng hắn, người của quá khứ là người của quá khứ, thế giới này sẽ không lùi trở về trước được. Đã mất đi thì chính là mất đi, có sống lại thì tính là người mới rồi. Mỗi ngày trên thế giới này có biết bao sinh linh được sinh ra, có thêm mấy người của quá khứ nữa thì có làm sao chứ.
Đồng thời trong thiên hạ này lại có một mạch nước ngầm nho nhỏ bắt đầu cuộn chảy. Mạch nước ngầm này là một thiên thần văn, nói rằng phàm nhân trên thế gian này lập thiện thì có thể hưởng được phúc lộc, có thể thành được tiên thần. Những lời này do Lý Anh Ninh nói ra. Mỗi ngày đến một nơi truyền đạo, hắn lại tuyên truyền giảng giải đến xung quanh. Không biết vì nguyên nhân gì, trên người hắn không nhìn ra một chút dao động pháp lực, đến các vị thần linh cũng không để ý gì đến hắn, nhưng trạng thái tinh thần của hắn lại cực kỳ tốt. Đây chính là điều mà muội muội Triệu Ngọc Bạch từng nói sau khi vẽ xong mười tám tầng địa ngục trong miếu, làm việc thiện có thể thành thần tiên. Nhiều năm sau Lý Anh Ninh đã phân chia ra tầng thứ đẳng cấp, làm nhiều hay ít việc thiện thì có những công thế nào. Như thể chính bản thân hắn cũng tin tưởng không thôi. Mà mỗi lần Hồng đại hiệp vội vã gặp qua hắn thì đều là một lần cảm thấy kinh dị hơn.
Trần Cảnh đi cùng với Nhan Lạc Nương xuống cõi âm. Nhan Lạc Nương vẫn mặc bộ pháp bào năm xưa Trần Cảnh thuận dòng nước chảy xuống mà luyện hóa thành đưa cho nàng. Dáng vẻ của nàng cũng không có thay đổi gì so với năm xưa, dường như năm tháng cũng không in hằn được vết tích nào trên gương mặt nàng. Nàng đã thay da đổi thịt, tiếp nhận chức vị cung chủ cung Quảng Hàn, kiên nghị cũng hiển hiện ra bên ngoài. Hiện tại nàng đã có bốn phần thanh lãnh như ánh trăng rồi.
- Hai chữ Quảng Hàn như chiếm hết cả ý tứ thanh lãnh, mà cô ở cung Quảng Hàn nhiều năm như vậy, trên người cũng càng lúc càng giống cung chủ Quảng Hàn.
Trần Cảnh nói.
- A, giống là tốt rồi, ta mà không giống mới kỳ quái.
Nhan Lạc Nương đáp.
- Mấy năm nay sống thế nào?
Trần Cảnh hỏi.
- Ngày nào cũng vậy, có ánh trăng làm bạn không rời.
Nhan Lạc Nương đáp.
- Cô tịch?
Trần Cảnh hỏi.
- Không, rất thích. Mấy năm nay chỉ vướng bận một chuyện duy nhất, đó là muốn đến bên bờ Huyết hà và Tam Sinh Thạch xem qua.
Nhan Lạc Nương nói.
Từ lúc nàng vào cõi âm, bước đi vẫn luôn chậm lại phía sau Trần Cảnh nửa bước.
Trần Cảnh quay đầu nhìn nhìn nàng, lòng thầm thấy nàng quả có biến hóa lớn. Thế nhưng hắn nhớ lại tính tình nàng lúc trước, lại cảm thấy cũng là bộ dạng lúc này.
Hai người lặng yên đi rất lâu.
Đột nhiên Nhan Lạc Nương nói:
- Mấy thần tướng cung Tử Vi đang tróc nã khắp thiên hạ một người cực kỳ giống ngài.
Trần Cảnh mỉm cười, nói:
- Đó là hóa thân nguyên thần của ta.
Nhan Lạc Nương không hiểu, hắn là vị thần, làm sao lại có hóa thân nguyên thần. Trần Cảnh bèn kể qua chuyện về Triệu Tiên chân nhân và Cố Minh Vi trong thành Bá Lăng.
Nhan Lạc Nương lúc nhỏ cũng từng đi vào thành Bá Lăng, nên nghe kể thành Bá Lăng đã biến hóa, nàng chỉ im lặng thật lâu không nói gì. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng:
- Không biết cuối cùng thì thành Bá Lăng sẽ thế nào?
Trần Cảnh đáp:
- Ta nhìn thấy thành Bá Lăng đã có xu hướng tự hình thành thế giới rồi. Nếu không bị người có đại thần thông phá hủy, e rằng sẽ trở thành một tiểu thiên thế giới.
- Nếu thật sự như vậy, nơi đó chính là không gian của Thiên ma.
Nhan Lạc Nương nói.
Trần Cảnh yên lặng một lát, mới nói:
- Giữa thiên địa này, ma vật sinh ra tất có ý nghĩa tồn tại. Trời đất này là một đại luân hồi, chúng tiên chư thần tu hành trên thế gian này không khác gì núi non, phàm nhân cả, cũng không có gì khác với ma vật. Thời cơ tới, ma vật cũng sẽ xuất hiện, nếu tới lúc diệt vong thì tự nhiên sẽ phải diệt vong. Một loại sinh linh diệt vong, thì sẽ có một loại sinh linh khác sinh ra.
Nhan Lạc Nương nghe xong, đột nhiên hỏi:
- Chúng sinh trong trời đất này tiêu tan vô thường, vậy có một ngày nào đó, những người tu hành như chúng ta cũng không cách nào tu hành được không?
Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Cảnh cũng chợt giật mình, rồi lặng yên một lúc lâu mới đáp:
- Có lẽ sẽ có một ngày như vậy.
- Thật sẽ có ngày như vậy sao?
Nhan Lạc Nương lặp lại.
- Nếu một ngày âm dương không vận chuyển, linh khí thiên hạ bị dị hóa, vậy thì người tu hành lấy linh khí là cơ sở tu hành tự nhiên sẽ biến mất.
Trần Cảnh nói ra.
- Thế này… hẳn không có khả năng được. Dù linh khí trong trời đất này có biến hóa cũng không phải là chuyện trong một sớm một chiều. Người tu hành có thể thuận theo biến hóa này mà cải tiến phương pháp tu hành.
Nhan Lạc Nương nói.
- Chuyện của trời đất nào có rõ ràng được như vậy chứ? Chỉ cần xảy ra một trận đại biến là đã đủ để tiên thần chư thiên diệt sạch cả rồi.
Trần Cảnh đáp lời.
Nghe Trần Cảnh nói qua như vậy, Nhan Lạc Nương thầm cảm thấy không có khả năng. Thiên hạ này lẽ nào lại xuất hiện đại biến đến như vậy chứ? Cho dù lại đại kiếp nạn Thiên Hà ngàn năm trước cũng không thể nào cắt đứt căn cơ tu hành trong thiên hạ này được. Kỳ thật chính Trần Cảnh cũng cảm thấy không thể. Nàng bèn nói:
- Thần được hình thành từ tín ngưỡng, tín ngưỡng càng lúc sẽ càng thịnh. Chỉ cần con người không bị diệt sạch thì thần linh tu hành đạo này có thể được vĩnh tồn.
- Nếu có một ngày, tư tưởng mọi người đột nhiên chuyển biến, không tiếp tục thờ phụng thần linh nữa. Như vậy thần linh cao cao tại thượng cũng sẽ tan thành mây khói. Nếu quy tắc thành hình thì còn không thể nào chuyển hoán được cả.
- Sẽ có sao, những chuyện đó sẽ phát sinh sao?
Tất nhiên Nhan Lạc Nương không tin những điều này, còn nói thêm:
- Vậy chúng ta có thể sống đến lúc đó sao?
Trần Cảnh nói:
- Có lẽ có thể, có lẽ không. Chúng ta muốn trường sinh trong lúc đại thế giới đi xuống là rất khó.
- Vì sao? Không phải hiện tại chúng ra rất tốt sao?
Nhan Lạc Nương hỏi.
- Không biết, chẳng qua chỉ là cảm giác của ta.
Trần Cảnh đáp.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Nhan Lạc Nương lại hỏi.
Trần Cảnh trầm mặc một lát, đáp:
- Có lẽ có một cách.
Trần Cảnh không lo lắng người này sẽ đột nhiên xông vào bên trong Ngô phủ. Từ khi Tử Vi đại đế phân phong thập đại thần tướng, điện Thừa Thiên Hiệu Pháp tuy rằng không phân chia nhưng pháp luật quy thúc mỗi một Thành Hoàng và thần linh tọa hạ càng thêm nghiêm mật.
Trong cung Tử Vi đại đế có “Tử Vi kỳ chư thần thư”, cung Thanh Hoa có “Thanh Hoa Luân Hồi luật”, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh có “Thần Tiêu Ngọc Thanh quy”. Ngoại trừ ba điện này, nghiêm mật bậc nhất chính là “Thừa Thiên Hiệu Pháp điều luật”, còn được gọi tắt là “Thiên điều”. Trong đó có một điều ghi rõ: “Thần, không thỉnh không được vào nhà người.”
Cho nên, Trần Cảnh không đi ra, ông ta cũng sẽ không tiến vào.
Ngô Đại Dụng cầu xin Trần Cảnh cứu phụ thân ông ta, Trần Cảnh bèn nói mình cũng không thể cứu được. Ngô Đại Dụng không biết làm thế nào, chỉ quỳ mãi ở đó, lúc sau một nhà ông ta đều quỳ cả. Cuối cùng Trần Cảnh chỉ đành nói:
- Có cơ hội sẽ cứu phụ thân ngài.
Ngô Đại Dụng lập tức mừng rỡ, nói sẽ vì Trần Cảnh mà lập bài vị trường sinh. Trần Cảnh không nói gì, chỉ để lại vài câu khiến ông ta bớt sầu muộn rồi đi ra ngoài.
Ngô Đại Dụng một mạch đưa tiễn Trần Cảnh ra khỏi phủ. Tuy rẳng ngoài cửa phủ không phải là đường lớn ở thành Lâm Giang, thế nhưng vẫn có người đi lại không ngớt. Có điều Ngô Đại Dụng không nhìn thấy một người đứng ngay bên đường trước cổng nhà mình. Trần Cảnh biết người này, đã từng quen biết lúc ở trong thành Bá Lăng. Tên người này là Nạp Lan Vương.
Trần Cảnh nhìn ông ta, lại không nói chuyện, rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài thành. Nạp Lan Vương luôn đi theo sau. Ra khỏi thành rồi, Trần Cảnh đi một mạch tới một sườn núi mới ngừng lại.
Trần Cảnh quay đầu nhìn Nạp Lan Vương đang đứng cách đó không xa, chợt có một cảm giác như chuyện cũ phủ đầy bụi bặm.
Hắn không nói gì, Nạp Lan Vương cũng không nói gì cả. Hai người cứ vậy đứng sóng vai một hồi lâu, nhìn mặt trời dần lặn xuống rìa Tây rồi rời đi.
Cuối cùng Nạp Lan Vương cũng không hỏi Trần Cảnh về chuyện Thành Hoàng thành Lâm Giang biến mất, Trần Cảnh cũng không nói một lời nào. Hai người bọn họ đều nhớ lại chuyện năm xưa trong thành Bá Lăng. Thời khắc đã qua gần trăm năm lại như hiện rõ mồn một trước mắt, cho nên bọn họ mới đứng trên sườn núi nhỏ đó một lúc rất lâu.
Trần Cảnh lại đi. Nhớ tới phụ thân của Ngô Đại Dụng đang chịu khổ trong một nơi thật thật ảo ảo trong Cửu U địa ngục, lại nghe lời khóc lóc kể lể của Ngô phụ, hắn thầm nghĩ: “Nếu có ngục này, coi như là dùng để giam giữ những kẻ đại gian đại ác.”
Chỉ là chính hắn cũng không biết đến ngục thế nào, chỉ biết là ở dưới cõi âm. Hắn không khỏi nghĩ đến Nhật Diệu đế quân, tục truyền ông ta là hóa thân nơi địa ngục của Thanh Hoa đại đế. Hắn lại không thể đi tìm ông ta được, chỉ có thể đi tìm Hư Linh mà thôi, có lẽ nàng ấy sẽ biết. Có điều Trần Cảnh mới từ chỗ nàng ấy đi ra, nhất thời còn chưa muốn trở lại.
Hắn lại hành tẩu trong nhân gian hơn một tháng nữa, bắt đầu hiểu rõ chuyện trên thế gian.
Hắn lại cảm nhận được mỗi chỗ đi qua nhất định có một điểm khác biệt. Thần vực khác nhau, cảm giác sẽ không giống nhau. Có nơi hắn như đi vào trong nước, có nơi thì lại như đi vào vũng bùn.
Hắn tinh tế cảm nhận. Mãi đến một ngày, hắn nhìn thấy trong hư không một quy tắc của thiên thần, như là thần nhập vào trong quản hạt của thần tướng cung Tử Vi thì nhìn thấy “Tử Vi Kỳ Chư Thần thư” trong hư vô. Thần vực có “Tử Vi Kỳ Chư Thần thư” thì hắn như đi vào trong nước, dù cảm thấy trói buộc những không mãnh liệt. Trần Cảnh thầm nghĩ cung Tử Vi đại biểu cho Yêu tộc. Yêu tộc vốn tôn trọng thực lực và tự do, không thích bị trói buộc, cho nên ‘Tử Vi Kỳ Chư Thần thư” cũng chỉ là một ước chương bao quát mà thôi.
Mà “Thanh Hoa Luân Hồi luật” lại có rất nhiều giới luật với bản thân tương tự như huấn đạo chúng sinh chốn nhân gian, “Thần Tiêu Ngọc Thanh quy” lại như tập hợp các giới luật của Đạo môn được sửa đổi thành. Chỉ có “Thừa Thiên Hiệu Pháp điều luật” là có ước thúc nặng nhất, nhất là những điều lệ về chư thần trên thế gian. Nhìn qua, có thể thấy dường như đây căn bản không phải là vì điện Thừa Thiên Hiệu Pháp thiết lập với thần linh bên dưới trướng, mà mang tư thái như là thần luật với các thần linh trong thiên hạ. Điều điều đều dựa trên căn cứ và lí lẽ, thế nhưng ý chính nhất lại là muốn thần phải xa rời khỏi phân tranh chốn nhân gian.
Điều đầu tiên của Thần tắc quy định về xử phạt.
Thiên thứ hai của Thần tắc là về các tiên linh không tại chức. Cuối cùng là xử lý việc hồn phách sau khi chết không tiêu tán của con người.
Rất lâu về trước, sau khi chúng sinh chết đi thì hồn phách sẽ tiêu tán trong trời đất. Sau vài lần trời đất biến đổi, con người sau khi chết sẽ có vài hồn phách không tiêu tán, sau đó tụ lại trở thành ác quỷ. Mãi đến trong cuộc chiến luân hồi lần thứ nhất, Vu tộc lấy thân hóa nhập thiên địa, cuối cùng Hậu Thổ mới vẽ ra lục đạo luân hồi. Có điều đó mới chỉ là khung sườn trống trơn, phải rất nhiều năm sau Nam Lạc mới phân hóa lục đạo kia ra.Thế nhưng vẫn còn chưa được hoàn chỉnh.
Sinh linh trong lục đạo vẫn còn không cách nào tương thông luân hồi nhau, cho nên mới có Địa phủ cõi âm. Địa phủ cõi âm đã bù đắp cho chỗ thiếu hụt đó, khiến lục đạo có thể liên thông luân hồi bình thường, có điều lại bị một kiếm hóa thiên hà của Nam Lạc làm biến mất đi. Tiên linh chư thiên cũng biến mất. Địa phủ không người chủ sự, dù lục đạo còn đó nhưng đã không cách nào vận chuyển luân hồi như bình thường được nữa.
Trần Cảnh không biết những chuyện này. Có một ngày, đột nhiên Nhan Lạc Nương tìm tới hắn. Muốn tìm hắn nói khó thì cũng không khó, chỉ cần hô lên tên Trần Cảnh trong trời đất này là hắn có thể nghe thấy được. Nhan Lạc Nương hô lên, Trần Cảnh đáp lại, cho nên Nhan Lạc Nương tìm đến Trần Cảnh.
Nàng tìm Trần Cảnh không có chuyện gì khác thường, chỉ là muốn Trần Cảnh cùng nàng đi tới điện Chuyển Luân một chuyến.
Bọn họ bèn đi vào cõi âm.
Bọn họ không biết rằng thiên hạ này hiện tại có thêm rất nhiều miếu thần. Trong miếu không thờ những vị thần được phân phong làm thần tướng trên thế gian, mà là những tiên thần từng có mặt trong đợt Thiên Hà kiếp. Trong mỗi đại đạo quán vẫn có thánh tượng Đạo tổ bình yên đứng đó.
Chẳng biết từ lúc nào, thiên hạ có lời đồn rằng một ngày nào đó những người từng biến mất trong trời đất sẽ trở về.
Có điều Trần Cảnh lại không thèm để tâm đến chuyện đó. Trong lòng hắn, người của quá khứ là người của quá khứ, thế giới này sẽ không lùi trở về trước được. Đã mất đi thì chính là mất đi, có sống lại thì tính là người mới rồi. Mỗi ngày trên thế giới này có biết bao sinh linh được sinh ra, có thêm mấy người của quá khứ nữa thì có làm sao chứ.
Đồng thời trong thiên hạ này lại có một mạch nước ngầm nho nhỏ bắt đầu cuộn chảy. Mạch nước ngầm này là một thiên thần văn, nói rằng phàm nhân trên thế gian này lập thiện thì có thể hưởng được phúc lộc, có thể thành được tiên thần. Những lời này do Lý Anh Ninh nói ra. Mỗi ngày đến một nơi truyền đạo, hắn lại tuyên truyền giảng giải đến xung quanh. Không biết vì nguyên nhân gì, trên người hắn không nhìn ra một chút dao động pháp lực, đến các vị thần linh cũng không để ý gì đến hắn, nhưng trạng thái tinh thần của hắn lại cực kỳ tốt. Đây chính là điều mà muội muội Triệu Ngọc Bạch từng nói sau khi vẽ xong mười tám tầng địa ngục trong miếu, làm việc thiện có thể thành thần tiên. Nhiều năm sau Lý Anh Ninh đã phân chia ra tầng thứ đẳng cấp, làm nhiều hay ít việc thiện thì có những công thế nào. Như thể chính bản thân hắn cũng tin tưởng không thôi. Mà mỗi lần Hồng đại hiệp vội vã gặp qua hắn thì đều là một lần cảm thấy kinh dị hơn.
Trần Cảnh đi cùng với Nhan Lạc Nương xuống cõi âm. Nhan Lạc Nương vẫn mặc bộ pháp bào năm xưa Trần Cảnh thuận dòng nước chảy xuống mà luyện hóa thành đưa cho nàng. Dáng vẻ của nàng cũng không có thay đổi gì so với năm xưa, dường như năm tháng cũng không in hằn được vết tích nào trên gương mặt nàng. Nàng đã thay da đổi thịt, tiếp nhận chức vị cung chủ cung Quảng Hàn, kiên nghị cũng hiển hiện ra bên ngoài. Hiện tại nàng đã có bốn phần thanh lãnh như ánh trăng rồi.
- Hai chữ Quảng Hàn như chiếm hết cả ý tứ thanh lãnh, mà cô ở cung Quảng Hàn nhiều năm như vậy, trên người cũng càng lúc càng giống cung chủ Quảng Hàn.
Trần Cảnh nói.
- A, giống là tốt rồi, ta mà không giống mới kỳ quái.
Nhan Lạc Nương đáp.
- Mấy năm nay sống thế nào?
Trần Cảnh hỏi.
- Ngày nào cũng vậy, có ánh trăng làm bạn không rời.
Nhan Lạc Nương đáp.
- Cô tịch?
Trần Cảnh hỏi.
- Không, rất thích. Mấy năm nay chỉ vướng bận một chuyện duy nhất, đó là muốn đến bên bờ Huyết hà và Tam Sinh Thạch xem qua.
Nhan Lạc Nương nói.
Từ lúc nàng vào cõi âm, bước đi vẫn luôn chậm lại phía sau Trần Cảnh nửa bước.
Trần Cảnh quay đầu nhìn nhìn nàng, lòng thầm thấy nàng quả có biến hóa lớn. Thế nhưng hắn nhớ lại tính tình nàng lúc trước, lại cảm thấy cũng là bộ dạng lúc này.
Hai người lặng yên đi rất lâu.
Đột nhiên Nhan Lạc Nương nói:
- Mấy thần tướng cung Tử Vi đang tróc nã khắp thiên hạ một người cực kỳ giống ngài.
Trần Cảnh mỉm cười, nói:
- Đó là hóa thân nguyên thần của ta.
Nhan Lạc Nương không hiểu, hắn là vị thần, làm sao lại có hóa thân nguyên thần. Trần Cảnh bèn kể qua chuyện về Triệu Tiên chân nhân và Cố Minh Vi trong thành Bá Lăng.
Nhan Lạc Nương lúc nhỏ cũng từng đi vào thành Bá Lăng, nên nghe kể thành Bá Lăng đã biến hóa, nàng chỉ im lặng thật lâu không nói gì. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng:
- Không biết cuối cùng thì thành Bá Lăng sẽ thế nào?
Trần Cảnh đáp:
- Ta nhìn thấy thành Bá Lăng đã có xu hướng tự hình thành thế giới rồi. Nếu không bị người có đại thần thông phá hủy, e rằng sẽ trở thành một tiểu thiên thế giới.
- Nếu thật sự như vậy, nơi đó chính là không gian của Thiên ma.
Nhan Lạc Nương nói.
Trần Cảnh yên lặng một lát, mới nói:
- Giữa thiên địa này, ma vật sinh ra tất có ý nghĩa tồn tại. Trời đất này là một đại luân hồi, chúng tiên chư thần tu hành trên thế gian này không khác gì núi non, phàm nhân cả, cũng không có gì khác với ma vật. Thời cơ tới, ma vật cũng sẽ xuất hiện, nếu tới lúc diệt vong thì tự nhiên sẽ phải diệt vong. Một loại sinh linh diệt vong, thì sẽ có một loại sinh linh khác sinh ra.
Nhan Lạc Nương nghe xong, đột nhiên hỏi:
- Chúng sinh trong trời đất này tiêu tan vô thường, vậy có một ngày nào đó, những người tu hành như chúng ta cũng không cách nào tu hành được không?
Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Cảnh cũng chợt giật mình, rồi lặng yên một lúc lâu mới đáp:
- Có lẽ sẽ có một ngày như vậy.
- Thật sẽ có ngày như vậy sao?
Nhan Lạc Nương lặp lại.
- Nếu một ngày âm dương không vận chuyển, linh khí thiên hạ bị dị hóa, vậy thì người tu hành lấy linh khí là cơ sở tu hành tự nhiên sẽ biến mất.
Trần Cảnh nói ra.
- Thế này… hẳn không có khả năng được. Dù linh khí trong trời đất này có biến hóa cũng không phải là chuyện trong một sớm một chiều. Người tu hành có thể thuận theo biến hóa này mà cải tiến phương pháp tu hành.
Nhan Lạc Nương nói.
- Chuyện của trời đất nào có rõ ràng được như vậy chứ? Chỉ cần xảy ra một trận đại biến là đã đủ để tiên thần chư thiên diệt sạch cả rồi.
Trần Cảnh đáp lời.
Nghe Trần Cảnh nói qua như vậy, Nhan Lạc Nương thầm cảm thấy không có khả năng. Thiên hạ này lẽ nào lại xuất hiện đại biến đến như vậy chứ? Cho dù lại đại kiếp nạn Thiên Hà ngàn năm trước cũng không thể nào cắt đứt căn cơ tu hành trong thiên hạ này được. Kỳ thật chính Trần Cảnh cũng cảm thấy không thể. Nàng bèn nói:
- Thần được hình thành từ tín ngưỡng, tín ngưỡng càng lúc sẽ càng thịnh. Chỉ cần con người không bị diệt sạch thì thần linh tu hành đạo này có thể được vĩnh tồn.
- Nếu có một ngày, tư tưởng mọi người đột nhiên chuyển biến, không tiếp tục thờ phụng thần linh nữa. Như vậy thần linh cao cao tại thượng cũng sẽ tan thành mây khói. Nếu quy tắc thành hình thì còn không thể nào chuyển hoán được cả.
- Sẽ có sao, những chuyện đó sẽ phát sinh sao?
Tất nhiên Nhan Lạc Nương không tin những điều này, còn nói thêm:
- Vậy chúng ta có thể sống đến lúc đó sao?
Trần Cảnh nói:
- Có lẽ có thể, có lẽ không. Chúng ta muốn trường sinh trong lúc đại thế giới đi xuống là rất khó.
- Vì sao? Không phải hiện tại chúng ra rất tốt sao?
Nhan Lạc Nương hỏi.
- Không biết, chẳng qua chỉ là cảm giác của ta.
Trần Cảnh đáp.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Nhan Lạc Nương lại hỏi.
Trần Cảnh trầm mặc một lát, đáp:
- Có lẽ có một cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.