Quyển 2 - Chương 27: Tuyệt Tiên
Liếm Ngón Tay
11/11/2017
Dịch giả: Mink
oOo
Đông Hải có ba nơi nổi tiếng, thứ nhất là Đông Hải long cung, hai là Đông Hải Bồng Lai, ba là đảo Kim Ngao. Tuy rằng mọi người không biết được ba nơi cách nhau bao xa, nhưng lại cho rằng chúng đều ở Đông Hải.
Danh tiếng của ba nơi đều không chênh lệch lắm, nhưng đảo Kim Ngao là nơi có lịch sử lâu đời nhất. Tục truyền đảo Kim Ngao từng là đạo tràng của thánh nhân, tương tự như núi Côn Lôn, thậm chí trong lòng nhiều người thì nó còn nổi tiếng hơn.
Chưởng môn La Phù cầm Trảm Tiên kiếm, nháy mắt đã bay tới Đông Hải. Kiếm vừa ra khỏi vỏ, hào quang chói lọi chiếu sáng cả một vùng trời.
- Triệu Tiên, ngươi dám phạm đảo Kim Ngao ta!
Một tiếng hét uy nghiêm mang đầy tức giận vang lên từ đảo Kim Ngao, cùng với đó là tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm khí rít lên, tiếng kiếm ngân vang vọng xuyên thấu cả hư không.
Thân hình chưởng môn La Phù như một đóa mây trắng thật lớn, lại như một dải ánh sáng hình người, cầm kiếm bổ nhào xuống.
Trảm Tiên kiếm trong tay chưởng môn La Phù là một thanh linh kiếm nổi tiếng thiên hạ, nhiều người cho rằng nó là linh kiếm mạnh nhất. Nhưng ít ai biết rằng đảo Kim Ngao cũng có một thanh kiếm, hơn nữa đây không phải linh kiếm bình thường mà là tiên thiên linh kiếm.
Sát khí từ đảo Kim Ngao xông thẳng lên, một ông lão đang gian nan rút ra một thanh kiếm màu trắng. Kiếm này không có màu ánh trắng như Quảng Hàn kiếm, mà trắng lạnh như băng, tỏa ra sát khí kinh khủng đến mức có thể đông cứng cả thân thể và tinh thần của mọi người khi nhìn vào nó.
Tên của nó là Tuyệt Tiên.
Ông lão râu tóc bạc trắng rút kiếm chính là chưởng môn hiện tại của đảo Kim Ngao, đạo hiệu Hư cực, một thân đạo hạnh cao sâu vô cùng, nghe nói tu vi chỉ cách nguyên thần tiên đạo nửa bước. Chỉ cần nhìn ông ta có thể có thể tự mình rút ra Tuyệt Tiên kiếm đã biết lời đồn là sự thật.
Linh khí vô tận như sóng tụ tập đến đảo Kim Ngao. Trần Cảnh nhìn qua cảnh tượng ở con sóng trong tâm, chỉ thấy đảo Kim Ngao giống như một đóa sen trắng, từ lúc còn nụ hoa đến lúc nở rộ chỉ tốn thời gian rất ngắn.
Cánh hoa là do linh khí từ bốn phương bay đến tạo thành, nhụy hoa là một đám ánh sáng chói mắt. Người ở ngoài xa chỉ có thể thấy từ trên không trung có một luồng sáng trắng đập xuống, mà bên dưới cũng có một dải sáng lạnh lao lên.
Tại chính giữa đảo Kim Ngao, có một vài người đang khẩn trương nhìn lên bầu trời.
Chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân vốn là một nhân vật cực kỳ nổi danh trong thiên hạ, một thân kiếm thuật cao minh, dù những người có pháp lực thâm hậu hơn Triệu Tiên chân nhân cũng không nguyện ý trêu trọc ông ta. Hơn nữa, ông ta đã thành tựu nguyên thần đại đạo, sắp phi thăng Tiên giới, nên giờ đây gần như không có đối thủ dưới gầm trời này.
Tới đây, ông ta lại cầm Trảm Tiên kiếm đâm từ trên trời xuống, uy thế vô song, trong thiên hạ đã không người có thể địch.
Tương truyền Tuyệt Tiên kiếm đã từng được Thông Thiên giáo chủ sử dụng, giờ khắc này nó đã ra khỏi vỏ, cùng với đó là thân thể của Hư Cực chân nhân gầy đi như bị hút khô. Mỗi khi rút kiếm ra thêm một đoạn thì thân thể của ông ta lại bị khô héo đi một phần, trong chớp mắt thì làn da hồng hào của ông ta đã khô héo như vỏ cây già.
Trong ánh kiếm có có tiếng người gọi sư huynh, lại có người kêu sư phụ, nhưng không thấy ai ngăn cản. Những âm thanh kia khẩn thiết như gọi tên một người lúc hấp hối, phảng phất như muốn người đó có thể nghe thấy tiếng nói của mình vào thời khắc cuối cùng.
Khi thanh kiếm được rút ra hoàn toàn cũng là lúc Hư Cực chân nhân thành một cái người khô, như thanh củi được phơi nắng quá lâu, nhưng cũng không ngã xuống mà vẫn đứng thẳng như thanh kiếm đang đâm về phía bầu trời.
Một vùng sáng màu trắng từ trên cao lao xuống. Một dải sáng khác trắng như tuyết xông thẳng lên không trung.
"Đinh!"
Âm thanh tuy không lớn, nhưng lại truyền khắp thiên hạ, chỉ là đa số mọi người không để ý vì nó chỉ xuất hiện thoáng qua.
Mà Trần Cảnh thì từ Trọc Lãng quan nhìn thấy Trảm Tiên kiếm trong tay chưởng môn La Phù gãy đôi, còn Hư Cực chân nhân thì tan thành tro bụi.
Chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân tiện đà liền cầm lấy Tuyệt Tiên kiếm chém xuống đảo Kim Ngao.
- Ngươi dám!
...
Theo tiếng hét lớn, là một bóng người lao lên nghênh đón Triệu Tiên chân nhân.
Chưởng môn La Phù im lặng, không quản đối phương là ai, dùng pháp bảo gì, ông ta chỉ đâm ra một kiếm. Theo sau đó là có tiếng rên rỉ, chỉ thấy đối phương phun máu rồi bay đi, còn pháp bảo thì ảm đạm linh quang rơi xuống. Đột nhiên một đoàn khí màu xanh đen tỏa ra rồi bao phủ cả đảo Kim Ngao.
- Triệu Tiên, chính ngươi đắc đạo, cũng nên vì đạo thống của Ngọc Đỉnh chân nhân mà suy nghĩ.
Người nói những lời này là Ngô Thiên Quân của đảo Kim Ngao.
- Ta chính là vì La Phù nên mới đến giết ngươi.
Triệu Tiên chân nhân vừa nói chuyện vừa đâm một kiếm về phía đảo Kim Ngao.
Ngay khi Ngô Thiên Quân vẫn còn đang cố giữ vẻ mặt bình tĩnh để trấn an các đệ tử bên cạnh, thì trong mắt đã thấy trên màn hào quang xuất hiện một khe hở, Triệu Tiên chân nhân đã phá trận lao vào, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Có từ mũi kiếm sắc nhọn của Tuyệt Tiên kiếm, có ánh sáng nguyên thần của chưởng môn La Phù.
- Tuyệt tiên!
Ngô Thiên Quân la lên trong sợ hãi, đồng thời lão cũng phóng ra pháp bảo tâm đắc nhất của mình là Nhật Nguyệt luân. Tuy nó chỉ là phỏng chế của một món linh bảo, nhưng cũng thần diệu phi thường. Ngay khi vừa va chạm, nó đã bị Tuyệt tiên kiếm chém thành hai nửa.
Ngô Thiên Quân hoảng sợ, xoay người muốn chạy, nhưng chỉ trong tích tắc thì đầu lão đã bay lên, thân thể chia lìa.
Dưới ánh sáng từ nguyên thần của chưởng môn La Phù, tất cả dường như hóa thành chậm chạp.
Thời gian sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, mà chỉ đem số mệnh của bất kể người nào cắt đoạn.
- Sư phụuuu…
Tai Ngô Thiên Quân nghe được tiếng hét của các đệ tử xa dần. Lão chẳng bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ chết ở đảo Kim Ngao khi đã có đại trận bảo vệ, lại còn bị Tuyệt Tiên kiếm của tổ sư giết chết.
Từ lúc bái nhập đảo Kim Ngao lão đã được nghe kể về uy lực của Tuyệt Tiên kiếm, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Kể cả với thân phận hiện giờ của lão, nếu muốn xem Tuyệt tiên kiếm thì cũng phải tắm rửa tẩy trần mới có thể.
Lão không thể ngờ rằng cái chết của mình là do Tuyệt Tiên kiếm, đến tận khi chết mới có thể biết được uy lực của "tuyệt sát chi khí" Tuyệt Tiên kiếm. Cuối cùng lão cũng biết rõ vì cái gì kiếm này tên Tuyệt Tiên.
"Một kiếm lướt qua, sinh cơ tuyệt diệt." Đây là suy nghĩ cuối cùng của Ngô Thiên Quân, cho nên lão đã không thể nghe thấy sư huynh cũng là đại ca của mình hét lên:
- Ta thề, La Phù và đảo Kim Ngao quyết chiến tới cùng.
Nếu Ngô Thiên Quân còn sống, lão nhất định sẽ ngăn cản sư huynh của mình. Lúc sắp chết này lão mới nghĩ ra, bởi vì mình có thù oán với chưởng môn La Phù năm đó, nên trước khi phi thăng chưởng môn La Phù đương nhiên sẽ muốn diệt trừ kẻ thù.
Lão hối hận, hối hận năm đó chính mình trong lúc tức giận nói không buông tha thù này. Cuối cùng lão cũng minh bạch một câu nói chưa bao giờ để trong lòng: "Oán cừu không nên kết, nếu đã kết thì đừng nói ra."
Đại ca Ngô Thiên Quân là Ngô Thiên Cần vừa dứt lời thì đã thấy một luồng ánh kiếm lao xuống đầu mình. Lão vội phun ra một hơi, đan khí hóa thành một con rồng xanh lao ra.
Nhưng chỉ trong tích tắc, rồng xanh đã bị kiếm khí chém thành mảnh nhỏ, biến thành linh khí tiêu tán giữa không trung. Lão cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Tuyệt Tiên kiếm, trong lòng cùng sinh một ý với Ngô Thiên Quân lúc nãy.
"Chỉ có người đối diện với Tuyệt Tiên kiếm mới cảm nhận được sự tuyệt vọng phát ra từ đáy lòng này."
Ngô Thiên Cần bị chém trúng một kiếm từ trên xuống, cả người lão như bị xé ra làm đôi, nhưng lão còn chưa chết, vẫn cố gắng ngưng tụ tinh huyết, hi vọng có thể khôi phục.
"Đinh…"
Chưởng môn La phù lại chém ra một kiếm. Sát khí lan tràn, kiếm khí tung hoành ra tứ phía giết chết hết các đệ tử đảo Kim Ngao ở xung quanh. Ngô Thiên Cần cũng không ngoại lệ, lần này lão không thể thoát kiếp bị chém thành hai nửa, máu tươi và nội tạng tràn ra rơi rớt trên đất.
Chưởng môn La Phù không thèm nhìn lại liền đâm rách hộ đảo đại trận, phá không mà đi. Trong nháy mắt, ông ta đã biến mất phía chân trời, như hòa một thể vào cùng mây trắng.
Ngay khi chưởng môn La Phù biến mất, trên không trung đảo Kim Ngao xuất hiện hai luồng sáng xanh, rồi có hai người tách hư không chui ra.
Một người đã từng xuất hiện tại Tú Xuân loan là Bất Chấp chân nhân. Lão từng gặp Trần Cảnh để nói rằng kiếm quyết của Trần Cảnh là Hãm Tiên kiếm quyết, hi vọng Trần Cảnh có thể đến đảo Kim Ngao nhận tổ quy tông. Thân phận của lão là trưởng lão đảo Kim Ngao, chỉ đứng dưới chưởng môn.
Theo sau Bất Chấp chân nhân là đệ tử của lão. Người này mặc đạo bào màu đen, gương mặt lãnh khốc chằng chịt những vết sẹo. Trong đó có một vết sẹo xẹt qua mắt và một vết vạch đến tận mặt sau lỗ tai, nhìn qua tựa như đầu hắn đã từng bị chém xuống rồi nối lại.
Hắn hạ xuống trên mặt đất, chỉ đứng im rồi nhìn xung quanh, giống như bị hình ảnh trước mắt dọa đến phát sợ, hoặc là đối với cảnh này hắn đã không cảm thấy gì.
Mà Bất Chấp chân nhân thì lại cảm thấy bi thống, thậm chí có thể thấy khóe miệng lão đang run run, khác hẳn với dáng vẻ trấn định ở Tú Xuân loan nhiều năm trước. Lão thấp giọng gọi tên chưởng môn, rồi hai vị sư huynh, nhưng không có ai trả lời. Một số ít hậu bối đệ tử tập trung lại đây, tất cả đều mang theo vẻ mặt kinh sợ cùng mê man nhìn Bất Chấp chân nhân.
- Tuyệt Tiên kiếm, Tuyệt Tiên kiếm…
- Sư thúc, Tuyệt Tiên kiếm bị cướp rồi.
Một đệ tử trả lời Bất Chấp chân nhân.
Lời nói khiến Bất Chấp chân nhân giật mình tỉnh lại, lão vội vàng nhảy vào trong điện, miệng lẩm bẩm:
- Trạc Tiên kiếm…
oOo
Đông Hải có ba nơi nổi tiếng, thứ nhất là Đông Hải long cung, hai là Đông Hải Bồng Lai, ba là đảo Kim Ngao. Tuy rằng mọi người không biết được ba nơi cách nhau bao xa, nhưng lại cho rằng chúng đều ở Đông Hải.
Danh tiếng của ba nơi đều không chênh lệch lắm, nhưng đảo Kim Ngao là nơi có lịch sử lâu đời nhất. Tục truyền đảo Kim Ngao từng là đạo tràng của thánh nhân, tương tự như núi Côn Lôn, thậm chí trong lòng nhiều người thì nó còn nổi tiếng hơn.
Chưởng môn La Phù cầm Trảm Tiên kiếm, nháy mắt đã bay tới Đông Hải. Kiếm vừa ra khỏi vỏ, hào quang chói lọi chiếu sáng cả một vùng trời.
- Triệu Tiên, ngươi dám phạm đảo Kim Ngao ta!
Một tiếng hét uy nghiêm mang đầy tức giận vang lên từ đảo Kim Ngao, cùng với đó là tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm khí rít lên, tiếng kiếm ngân vang vọng xuyên thấu cả hư không.
Thân hình chưởng môn La Phù như một đóa mây trắng thật lớn, lại như một dải ánh sáng hình người, cầm kiếm bổ nhào xuống.
Trảm Tiên kiếm trong tay chưởng môn La Phù là một thanh linh kiếm nổi tiếng thiên hạ, nhiều người cho rằng nó là linh kiếm mạnh nhất. Nhưng ít ai biết rằng đảo Kim Ngao cũng có một thanh kiếm, hơn nữa đây không phải linh kiếm bình thường mà là tiên thiên linh kiếm.
Sát khí từ đảo Kim Ngao xông thẳng lên, một ông lão đang gian nan rút ra một thanh kiếm màu trắng. Kiếm này không có màu ánh trắng như Quảng Hàn kiếm, mà trắng lạnh như băng, tỏa ra sát khí kinh khủng đến mức có thể đông cứng cả thân thể và tinh thần của mọi người khi nhìn vào nó.
Tên của nó là Tuyệt Tiên.
Ông lão râu tóc bạc trắng rút kiếm chính là chưởng môn hiện tại của đảo Kim Ngao, đạo hiệu Hư cực, một thân đạo hạnh cao sâu vô cùng, nghe nói tu vi chỉ cách nguyên thần tiên đạo nửa bước. Chỉ cần nhìn ông ta có thể có thể tự mình rút ra Tuyệt Tiên kiếm đã biết lời đồn là sự thật.
Linh khí vô tận như sóng tụ tập đến đảo Kim Ngao. Trần Cảnh nhìn qua cảnh tượng ở con sóng trong tâm, chỉ thấy đảo Kim Ngao giống như một đóa sen trắng, từ lúc còn nụ hoa đến lúc nở rộ chỉ tốn thời gian rất ngắn.
Cánh hoa là do linh khí từ bốn phương bay đến tạo thành, nhụy hoa là một đám ánh sáng chói mắt. Người ở ngoài xa chỉ có thể thấy từ trên không trung có một luồng sáng trắng đập xuống, mà bên dưới cũng có một dải sáng lạnh lao lên.
Tại chính giữa đảo Kim Ngao, có một vài người đang khẩn trương nhìn lên bầu trời.
Chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân vốn là một nhân vật cực kỳ nổi danh trong thiên hạ, một thân kiếm thuật cao minh, dù những người có pháp lực thâm hậu hơn Triệu Tiên chân nhân cũng không nguyện ý trêu trọc ông ta. Hơn nữa, ông ta đã thành tựu nguyên thần đại đạo, sắp phi thăng Tiên giới, nên giờ đây gần như không có đối thủ dưới gầm trời này.
Tới đây, ông ta lại cầm Trảm Tiên kiếm đâm từ trên trời xuống, uy thế vô song, trong thiên hạ đã không người có thể địch.
Tương truyền Tuyệt Tiên kiếm đã từng được Thông Thiên giáo chủ sử dụng, giờ khắc này nó đã ra khỏi vỏ, cùng với đó là thân thể của Hư Cực chân nhân gầy đi như bị hút khô. Mỗi khi rút kiếm ra thêm một đoạn thì thân thể của ông ta lại bị khô héo đi một phần, trong chớp mắt thì làn da hồng hào của ông ta đã khô héo như vỏ cây già.
Trong ánh kiếm có có tiếng người gọi sư huynh, lại có người kêu sư phụ, nhưng không thấy ai ngăn cản. Những âm thanh kia khẩn thiết như gọi tên một người lúc hấp hối, phảng phất như muốn người đó có thể nghe thấy tiếng nói của mình vào thời khắc cuối cùng.
Khi thanh kiếm được rút ra hoàn toàn cũng là lúc Hư Cực chân nhân thành một cái người khô, như thanh củi được phơi nắng quá lâu, nhưng cũng không ngã xuống mà vẫn đứng thẳng như thanh kiếm đang đâm về phía bầu trời.
Một vùng sáng màu trắng từ trên cao lao xuống. Một dải sáng khác trắng như tuyết xông thẳng lên không trung.
"Đinh!"
Âm thanh tuy không lớn, nhưng lại truyền khắp thiên hạ, chỉ là đa số mọi người không để ý vì nó chỉ xuất hiện thoáng qua.
Mà Trần Cảnh thì từ Trọc Lãng quan nhìn thấy Trảm Tiên kiếm trong tay chưởng môn La Phù gãy đôi, còn Hư Cực chân nhân thì tan thành tro bụi.
Chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân tiện đà liền cầm lấy Tuyệt Tiên kiếm chém xuống đảo Kim Ngao.
- Ngươi dám!
...
Theo tiếng hét lớn, là một bóng người lao lên nghênh đón Triệu Tiên chân nhân.
Chưởng môn La Phù im lặng, không quản đối phương là ai, dùng pháp bảo gì, ông ta chỉ đâm ra một kiếm. Theo sau đó là có tiếng rên rỉ, chỉ thấy đối phương phun máu rồi bay đi, còn pháp bảo thì ảm đạm linh quang rơi xuống. Đột nhiên một đoàn khí màu xanh đen tỏa ra rồi bao phủ cả đảo Kim Ngao.
- Triệu Tiên, chính ngươi đắc đạo, cũng nên vì đạo thống của Ngọc Đỉnh chân nhân mà suy nghĩ.
Người nói những lời này là Ngô Thiên Quân của đảo Kim Ngao.
- Ta chính là vì La Phù nên mới đến giết ngươi.
Triệu Tiên chân nhân vừa nói chuyện vừa đâm một kiếm về phía đảo Kim Ngao.
Ngay khi Ngô Thiên Quân vẫn còn đang cố giữ vẻ mặt bình tĩnh để trấn an các đệ tử bên cạnh, thì trong mắt đã thấy trên màn hào quang xuất hiện một khe hở, Triệu Tiên chân nhân đã phá trận lao vào, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Có từ mũi kiếm sắc nhọn của Tuyệt Tiên kiếm, có ánh sáng nguyên thần của chưởng môn La Phù.
- Tuyệt tiên!
Ngô Thiên Quân la lên trong sợ hãi, đồng thời lão cũng phóng ra pháp bảo tâm đắc nhất của mình là Nhật Nguyệt luân. Tuy nó chỉ là phỏng chế của một món linh bảo, nhưng cũng thần diệu phi thường. Ngay khi vừa va chạm, nó đã bị Tuyệt tiên kiếm chém thành hai nửa.
Ngô Thiên Quân hoảng sợ, xoay người muốn chạy, nhưng chỉ trong tích tắc thì đầu lão đã bay lên, thân thể chia lìa.
Dưới ánh sáng từ nguyên thần của chưởng môn La Phù, tất cả dường như hóa thành chậm chạp.
Thời gian sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, mà chỉ đem số mệnh của bất kể người nào cắt đoạn.
- Sư phụuuu…
Tai Ngô Thiên Quân nghe được tiếng hét của các đệ tử xa dần. Lão chẳng bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ chết ở đảo Kim Ngao khi đã có đại trận bảo vệ, lại còn bị Tuyệt Tiên kiếm của tổ sư giết chết.
Từ lúc bái nhập đảo Kim Ngao lão đã được nghe kể về uy lực của Tuyệt Tiên kiếm, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Kể cả với thân phận hiện giờ của lão, nếu muốn xem Tuyệt tiên kiếm thì cũng phải tắm rửa tẩy trần mới có thể.
Lão không thể ngờ rằng cái chết của mình là do Tuyệt Tiên kiếm, đến tận khi chết mới có thể biết được uy lực của "tuyệt sát chi khí" Tuyệt Tiên kiếm. Cuối cùng lão cũng biết rõ vì cái gì kiếm này tên Tuyệt Tiên.
"Một kiếm lướt qua, sinh cơ tuyệt diệt." Đây là suy nghĩ cuối cùng của Ngô Thiên Quân, cho nên lão đã không thể nghe thấy sư huynh cũng là đại ca của mình hét lên:
- Ta thề, La Phù và đảo Kim Ngao quyết chiến tới cùng.
Nếu Ngô Thiên Quân còn sống, lão nhất định sẽ ngăn cản sư huynh của mình. Lúc sắp chết này lão mới nghĩ ra, bởi vì mình có thù oán với chưởng môn La Phù năm đó, nên trước khi phi thăng chưởng môn La Phù đương nhiên sẽ muốn diệt trừ kẻ thù.
Lão hối hận, hối hận năm đó chính mình trong lúc tức giận nói không buông tha thù này. Cuối cùng lão cũng minh bạch một câu nói chưa bao giờ để trong lòng: "Oán cừu không nên kết, nếu đã kết thì đừng nói ra."
Đại ca Ngô Thiên Quân là Ngô Thiên Cần vừa dứt lời thì đã thấy một luồng ánh kiếm lao xuống đầu mình. Lão vội phun ra một hơi, đan khí hóa thành một con rồng xanh lao ra.
Nhưng chỉ trong tích tắc, rồng xanh đã bị kiếm khí chém thành mảnh nhỏ, biến thành linh khí tiêu tán giữa không trung. Lão cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Tuyệt Tiên kiếm, trong lòng cùng sinh một ý với Ngô Thiên Quân lúc nãy.
"Chỉ có người đối diện với Tuyệt Tiên kiếm mới cảm nhận được sự tuyệt vọng phát ra từ đáy lòng này."
Ngô Thiên Cần bị chém trúng một kiếm từ trên xuống, cả người lão như bị xé ra làm đôi, nhưng lão còn chưa chết, vẫn cố gắng ngưng tụ tinh huyết, hi vọng có thể khôi phục.
"Đinh…"
Chưởng môn La phù lại chém ra một kiếm. Sát khí lan tràn, kiếm khí tung hoành ra tứ phía giết chết hết các đệ tử đảo Kim Ngao ở xung quanh. Ngô Thiên Cần cũng không ngoại lệ, lần này lão không thể thoát kiếp bị chém thành hai nửa, máu tươi và nội tạng tràn ra rơi rớt trên đất.
Chưởng môn La Phù không thèm nhìn lại liền đâm rách hộ đảo đại trận, phá không mà đi. Trong nháy mắt, ông ta đã biến mất phía chân trời, như hòa một thể vào cùng mây trắng.
Ngay khi chưởng môn La Phù biến mất, trên không trung đảo Kim Ngao xuất hiện hai luồng sáng xanh, rồi có hai người tách hư không chui ra.
Một người đã từng xuất hiện tại Tú Xuân loan là Bất Chấp chân nhân. Lão từng gặp Trần Cảnh để nói rằng kiếm quyết của Trần Cảnh là Hãm Tiên kiếm quyết, hi vọng Trần Cảnh có thể đến đảo Kim Ngao nhận tổ quy tông. Thân phận của lão là trưởng lão đảo Kim Ngao, chỉ đứng dưới chưởng môn.
Theo sau Bất Chấp chân nhân là đệ tử của lão. Người này mặc đạo bào màu đen, gương mặt lãnh khốc chằng chịt những vết sẹo. Trong đó có một vết sẹo xẹt qua mắt và một vết vạch đến tận mặt sau lỗ tai, nhìn qua tựa như đầu hắn đã từng bị chém xuống rồi nối lại.
Hắn hạ xuống trên mặt đất, chỉ đứng im rồi nhìn xung quanh, giống như bị hình ảnh trước mắt dọa đến phát sợ, hoặc là đối với cảnh này hắn đã không cảm thấy gì.
Mà Bất Chấp chân nhân thì lại cảm thấy bi thống, thậm chí có thể thấy khóe miệng lão đang run run, khác hẳn với dáng vẻ trấn định ở Tú Xuân loan nhiều năm trước. Lão thấp giọng gọi tên chưởng môn, rồi hai vị sư huynh, nhưng không có ai trả lời. Một số ít hậu bối đệ tử tập trung lại đây, tất cả đều mang theo vẻ mặt kinh sợ cùng mê man nhìn Bất Chấp chân nhân.
- Tuyệt Tiên kiếm, Tuyệt Tiên kiếm…
- Sư thúc, Tuyệt Tiên kiếm bị cướp rồi.
Một đệ tử trả lời Bất Chấp chân nhân.
Lời nói khiến Bất Chấp chân nhân giật mình tỉnh lại, lão vội vàng nhảy vào trong điện, miệng lẩm bẩm:
- Trạc Tiên kiếm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.